K
Khách
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Các câu hỏi dưới đây có thể giống với câu hỏi trên
Đề bài: Hãy kể về một người bạn mà em yêu mến.
Bài làm
Tôi buồn đến thẫn thờ khi chiếc xe chở các gia đình công nhân vào Yaly chuyển bánh.
Tâm, người bạn thân nhất của tôi đã theo bố mẹ đến công trường mới. Thế là từ ngày mai, tôi phải đi học một mình, làm bài một mình và chơi một mình. Tôi không thể tưởng tượng được nếu thiếu vắng Tâm, cuộc sống của tôi sẽ như thế nào ?
Chúng tôi cùng lớn lên trên công trường thủy điện sông Đà. Cảnh nhà hai đứa khác nhau.
Là con út nên tôi được cưng chiều. Còn Tâm là anh của hai đứa em nhỏ nên vất vả hơn tôi nhiều.
Sáng sớm, khi tôi còn cuộn tròn trong chăn thì Tâm đã thức dậy. Bạn ấy quét nhà, cho gà ăn rồi cùng bố tưới rau. Bao nhiêu là việc, thế mà Tâm chưa bao giờ đi học muộn. Còn tôi, nhiều hôm nghe Tâm gọi là vơ vội cặp sách rồi chạy theo, không kịp ăn sáng.
Bận bịu như thế nhưng Tâm vẫn học rất giỏi. Năm nào Tâm cũng đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc, còn tôi cố gắng lắm cũng chỉ được loại khá. Nhiều tiết Toán, nghe thầy giảng tôi chưa hiểu, Tâm kiên nhẫn giải thích cho tới lúc tôi thật hiểu lí thuyết và biết vận dụng vào làm bài tập. Nhìn Tâm say sưa nói, tôi nghĩ lớn lên bạn ấy làm thầy giáo chắc là rất hợp.
Môn Văn, Tâm cũng giỏi hơn tôi. Mỗi lần làm bài ở lớp, Tâm đọc đề bài rất kĩ, làm dàn bài cẩn thận rồi mới viết. Còn tôi cứ loay hoay mãi. Tôi có để ý quan sát với suy nghĩ, nhận xét gì đâu cơ chứ ! Chiều chiều, hai đứa cùng đi lên đập chơi, tôi chỉ thích chạy loăng quăng đây đó rồi lấy đá ném thia lia xuống mặt nước. Tôi chẳng biết Tâm nhìn gì, nghĩ gì. Chỉ đến khi làm bài thi cuối học kì tôi mới rõ. Bài văn tả cảnh công trường của Tâm được điểm cao nhất lớp. Tâm so sánh hàng cột điện 500 ki-lô-vôn như những chàng lực sĩ khổng lồ, từng đoàn xe Benla bên sườn đồi trông như đàn trâu mộng và dãy cần cẩu giống như những chú hươu cao cổ châu Phi.
Sau khi xây dựng xong nhà máy thủy điện Hòa Bình, bố Tâm cùng gia đình theo công ti, chuẩn bị lên đường đến công trường mới.
Hôm nay, Tâm đã đi xa thật rồi. Cầm cuốn sổ nhở của Tâm tặng trước lúc chia tay, tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Có lẽ tôi phải viết thư cho Tâm để khi vào đến Yali, Tâm vẫn cảm thấy có bạn bè thân yêu bên cạnh và biết rằng tôi luôn nhớ đến Tâm.