K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 11 2021

An và em vốn gần nhà nha, đứa ở đầu thôn, đứa ở cuối thôn. Từ nhỏ, suốt lớp mẫu giáo đến bây giờ, chúng em đã chung lớp, chung trường. Thân nhau là vậy nhưng khó trách có lúc xích mích.

Đầu năm học trước, lớp em bỗng dưng có một bạn gái xinh xắn chuyển vào tên là Thu. Thu rất điệu, lúc cười trông rất đáng yêu. Các bạn trong lớp vô cùng yêu thích Thu, ai cũng muốn học và chơi với bạn ấy. Thu cũng rất dễ mến, hoà đồng. Hơn nữa, cô còn xếp cho em và bạn ngồi cạnh nhau, càng có cơ hội tiếp xúc. An ngồi dưới em cũng muốn được nói chuyện cùng. Ban đầu, Thu đến lớp lúc nào cũng cho em đồ ăn, cho em xem những tập nhãn vở, chiếc bút đắt tiền. Giờ ra chơi, còn hay kéo em xuống sân trường trò chuyện. Em thích lắm có thể kết bạn cùng Thu.

Trước khi Thu đến, em với An vốn là bạn như hình với bóng, nhưng từ khi Thu và em chơi với nhau. An như bị tách biệt, bạn không còn hay cười đùa, mỗi giờ ra chơi đều ngồi trong lớp học. Mới đầu, em rất áy náy nhưng vì mải vui mà em quên béng mất chúng em đã chúng em đã từng thân thiết với nhau thế nào. Tình hình cứ tiếp diễn vậy cho đến hai tuần sau, giữa em và Thu cứ như có một bức tường xa lạ đang lớn dần, không còn cuộc trò chuyện vui đùa, không cùng đường về, không cùng hăng hái phát biểu. Trong tiết học Toán hôm đó,, cô giáo dường như cảm nhận thấy không khí khác lạ giữa hai người, cô vui vẻ nói đùa :”Dạo này không thấy Lan và An cùng nhau tranh luận nhỉ?”. Em gượng cười, vì ngồi đằng trước nên không thể thấy được vẻ mặt của An lúc đó. Thu cũng có nhiều bạn hơn, hay tụ tập chung cả đám đi chơi, nhưng những lúc ngồi như vậy, em lại thấy lạc long, bơ vơ, không còn vui tươi như trước. Em về nhà vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc nhận ra con đường đi một mình chẳng có gì vui nếu thiếu An.

Ngay tối hôm đó, em đến nhà An, nói với bạn rằng em đã rất nhớ bạn và xin lỗi An vì tất cả những hành động vô trách nhiệm với tình bạn, An không hề giận và cũng rất nhớ em. Em đã rất mừng, hai đứa lại càng gắn bó hơn, cả hai đều phấn đấu học tốt để thi vào cùng một trường để có thể gần nhau.

4 tháng 11 2021

Đó là lần học âm nhạc mà em sẽ chẳng thể quên.

Hôm đó là vào năm ngoái, khi em học âm nhạc cùng cả lớp. Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu như chuyện đó không xảy ra. 1 giây trước thảm họa, em và cả lớp chán nản với bài hát đã ôn nhiều trên máy chiếu. Cả lớp đều thiếu năng lượng, cả em cũng thế. Cô âm nhạc thì đi ra ngoài lấy đồ, cả lớp ngồi đủ tư thế bàn tán. Bùm!!!!!!!! Trên màn hình có quảng cáo. Mọi người đều nghĩ chỉ là quảng cáo bình thường cho đến khi em và con lớp trưởng - Đan chợt nhận ra quảng cáo có gì đó không hề bình thường. Quảng cáo thường ngày sẽ là quảng cáo của Grammaly, NHƯNG cái quảng cáo này màu tím cơ. Tụi em dụi mắt nhìn kĩ, và chợt mọi thứ khả nghi trong đầu tan biến bởi 1 ý nghĩ táo bạo. Và nó đã đúng. Lúc này, tiếng hét vang vọng cả căn phòng. Đứa con gái nào cũng kiểu như vừa nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp lắm ý. Đứa thì tâm lý ảo đảo, đứa thì sốc nặng. Đúng rồi, chả có thứ gì trên đời này khiến em cười ngay lập tức trừ Bangtan. Vâng, chúng em đã nhìn thấy Bangtan. Ôi mẹ ơi, sốc nặng!  Bước ra khỏi phòng Âm nhạc, bọn con gái lớp em hoàn hồn với một nụ cười toe toét. Em thì bị bọn bạn nhìn với ánh mắt kiểu: " Ôi mẹ ơi, con Hà bị làm sao thế kia! Mặt nó chắc vẫn còn chưa hoàn hồn đâu nhỉ?" Từ đó em rất mong chờ quảng cáo. Và rồi 1 lần nữa nó lại xảy ra. Lại là Bangtan với 1 liều thuốc tỉnh ngủ. Em và bọn con gái chỉ có thể thốt lên rằng: " Gương kia ngự ở trên giường, thế gian ai này tuyệt trần bằng anh!" Không thể tả nổi.