Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vậy là mùa đông lạnh giá đã qua, nàng xuân đang từ từ tiến đến khu rừng bên kia đồi. Hoạ mi là loài vật đầu tiên nhận ra sự thay đổi này, vội bay đi loan tin vui: "Các bạn ơi! Xuân tới ròi, mau mau thức dậy thôi nào!". Bác gấu đen lững thững từ trong hang bước ra: "Mùa xuân đã về thật rồi ư? Thật ấm áp, dễ chịu biết bao nhiêu!"
Vậy là mùa đông lạnh giá đã qua, nàng xuân đang từ từ tiến đến khu rừng bên kia đồi. Hoạ mi là loài vật đầu tiên nhận ra sự thay đổi này, vội bay đi loan tin vui: "Các bạn ơi! Xuân tới ròi, mau mau thức dậy thôi nào!". Bác gấu đen lững thững từ trong hang bước ra: "Mùa xuân đã về thật rồi ư? Thật ấm áp, dễ chịu biết bao nhiêu!"
Vậy là mùa đông lạnh giá đã qua nàng xuân đang từ từ tiến đến khu rừng bên kia đồi Hoạ mi là loài vật đầu tiên nhận ra sự thay đổi này, vội bay đi loan tin vui: "Các bạn ơi Xuân tới rồi, mau mau thức dậy thôi nào ". Bác gấu đen lững thững từ trong hang bước ra: "Mùa xuân đã về thật rồi ư Thật ấm áp, dễ chịu biết bao nhiêu!"
MÙA ĐÔNG, LÁ CÂY BÀNG RẤT ĐỎ
=> MÙA ĐÔNG , CÂY BÀNG THAY CHO MÌNH MỘT BỘ QUẦN ÁO BẰNG LÁ MÀU ĐỎ TRÔNG THẬT RỰC RỠ
tik cho mình nhé!
Một ngày hè nắng chói chang, tôi cùng gia đình quyết định đi dạo chơi ở công viên gần nhà. Trong lúc chơi đùa vui vẻ, tôi bỗng nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ bên gốc cây. Tò mò, tôi tiến lại gần và mở nắp hộp. Bất ngờ, một ánh sáng màu hồng phát ra từ bên trong và tôi bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Tôi bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi mà cây cỏ và hoa lá có màu sắc tươi tắn hơn bao giờ hết. Tôi gặp gỡ những loài động vật kỳ lạ, như chim có màu lông sặc sỡ và cá có vẩy lấp lánh như kim cương. Tôi cùng chúng chơi đùa và khám phá những nơi thú vị trong thế giới này. Trong cuộc phiêu lưu, tôi gặp một nhóm bạn mới, gồm một cô bé có mái tóc màu xanh lá cây, một chú chó có khả năng nói chuyện và một chú mèo biết nhảy múa. Cùng nhau, chúng tôi trải qua nhiều thử thách và khám phá những bí ẩn của thế giới này. Cuối cùng, khi tôi muốn trở về thế giới thực, tôi nhìn thấy một chiếc hộp giống như chiếc hộp ban đầu. Tôi mở nắp và ánh sáng màu hồng lại xuất hiện, đưa tôi trở lại công viên. Tôi nhìn lại và thấy nhóm bạn mới của mình đã biến mất, nhưng trong lòng tôi vẫn còn những kỷ niệm đáng nhớ về cuộc phiêu lưu tuyệt vời đó. Từ đó, tôi luôn tin rằng trong cuộc sống này, luôn có những điều kỳ diệu đang chờ đợi chúng ta khám phá, chỉ cần mở lòng và sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Tham khảo (hơi dài) :
Đã bao nhiêu năm rồi, cây bàng ấy vẫn hiên ngang, trải qua bao tháng năm vất vả, qua bao thăng trầm lịch sử để giờ vươn cao vững trên đất mẹ , là nơi gợi tâm tình sâu sắc cho mỗi người con quê. Mỗi ngày trôi đi, là từng ngày mà cây bàng ấy tràn ngập hạnh phúc. Được ngắm nhìn sự thay đổi của xã hội dần dần khác, bàng ấy không tiếc những ngày tháng của một đời mình. Nhưng nó đã già. Có lẽ chẳng bao lâu nó sẽ lìa xa cuộc đời trong một mùa đông giá rét.
Khẽ rung những chiếc lá đỏ còn sót lại trên những cành cây khẳng khiu một ít sự sống, bàng trầm tư. Đất mẹ âu yếm cây bàng. Trong vòng tay âu yếm ấy, những cái rễ khô cắm chặt và sâu, dần héo mòn. Giờ đang là hoàng hôn. Màu đỏ của nó tỏa khắp trời, gợi nên cái gì đó man mác trong lòng mỗi ai có dịp ngắm. Một lão già đi tới.
- Tuổi đời chẳng có là bao, ta với mi, rồi sẽ có ngày đi thôi. Nhìn đi, những ngày cuối cùng của chúng ta, hãy sống trọn nó thật tốt, ngắm trọn những gì của cuộc đời đi _ Lão nói vô tư.
Cây im lặng. Nó muốn đung đưa cành lá, nhưng chẳng thể. Lão ta làm nó buồn, nó không muốn rời xa nơi này, nơi gắn bó với nó.
- Sao, mi cũng chẳng có ý kiến sao? Ha..ha, cuộc đời đúng là khổ. Sinh ra, cố tìm cách để tồn tại rồi lại chết. CỨ như cuộc đời vừa rồi là vô ích vậy. -Dẫu biết cái cây không nói với mình, nhưng lão cứ nói vậy, rồi bỏ đi.
Đời người cứ như cái cây vậy à? Bàng khẽ khóc.
- Tôi sắp rời xa nơi này rồi, liệu tôi có thực như vậy?
- ... - Đất mẹ chẳng nói gì.
Đúng hơn là bà không biết làm thế nào để an ủi đứa con của mình. Đất mẹ là vĩnh cửu, là mãi mãi, sống mãi nên không hiểu suy nghĩ của một linh hồn sẵn sàng chuẩn bị cho một chuyến đi xa xôi như thế nào, nên chẳng dám an ủi con. Chẳng nhẽ mọi chuyện cứ thế trôi đi? Sống hàng trăm, hàng triệu năm cuộc đời, trải qua nhiều điều nhất, chẳng nhẽ không có một lời nào cho đứa con thân yêu? - Không, không được, không thể cứ để cây bàng cứ tiếp tục như vậy được.
-Vậy chẳng nhẽ con sẽ chết, và cả đời này cứ trôi như vô ích vậy sao?
- Đừng buồn. Ta biết, có một ngày con sẽ xa rời nơi đây thật, ta rất buồn. Khi đã đi một chuyến đi xa xôi rồi, con đừng quên, sự sống của con vẫn tiếp tục. Đừng quên những đứa con của con - những quả nhỏ đang dần vươn mầm lên, để rồi chúng nó sẽ tiếp tục sự sống của con, còn con sẽ thấm vào ta, thấm vào đất, giúp ích cho đời, duy trì sự sống mạnh mẽ của những cái ây nhỏ ấy. - Đất mẹ an ủi.
Cây bàng thấy lòng nhẹ nhõm. Lại trải qua một thời gian dài, đã đến xuân sang. Cây bàng kia càng lạc quan hơn. Nó vui vẻ vô cùng, nhưng rồi một ngày nó lại buồn. Đất Mẹ chỉ có thể dùng lời an ủi.
- Hãy mạnh mẽ lên, hãy để cho mùa xuân sắp tới là mùa xuân đẹp nhất trong đời con. Khi đó con sẽ nhận ra cuộc đời không hề vô dụng.
Bà là người mẹ mà cây bàng tin tưởng nhất, và nó cứ tiếp tục sống. Hôm nay là giao thừa. Một tia ánh kim tỏa sáng, nhỏ li ti, nhưng đất mẹ và cây bàng có thể nhìn thấy và cảm nhận được. Một cô gái nhỏ xíu hiện ra từ tia sáng ấy. Có lẽ con người bình thường sẽ chẳng thể thấy được. Xuân nào cũng vậy, cô gái ấy - nàng tiên mùa xuân lại xuất hiện, tạo nên những chồi non nhỏ xinh cho các loài cây. Chạm đôi tay mềm mại xinh xắn vào đâu chồi nở ra đến đấy. CỨ thế cho đến khuya, nàng ta biến mất, cây bàng nọ khắp nơi đều là những chồi non xanh mướt. Khoảng khắc ấy là một khoảnh khắc đáng nhớ nhất, có lẽ là của cây bàng. Nó tin rằng nó sống không vô ích, nó đã từng là nơi mà lũ trẻ vui đùa, từng là người bạn tri kỷ của những đứa con xa quê, từng là bóng mát cho mỗi người nông dân đi làm về,... Sẽ chẳng ai quên nó đâu! Đất mẹ thầm mừng.
Chuông đánh 12 giờ đêm, khi nhà nhà tưng bừng đón năm mới. Nó khẽ cười. Một nụ cười buồn man mác. Nhắm đôi mắt trầm tư lại, những cành cây rủ xuống. Cây bàng đi rồi. Nó đi sang thế giới bên kia rồi. Sáng hôm sau, người ta thấy một cây bàng với bao chồi non nhưng rủ xuống. Trên cây bàng, những dòng nhựa đã khô. Ít ai biết đó là những giọt nước mắt âm thầm của nó. Họ chỉ biết rằng nó thật đẹp với bao chồi non, tiếc là nó đã chết. Trên đất mẹ, một cái cây đứng vững còn nở nụ cười, sẽ là một nụ cười không bao giờ tan biến, một nụ cười hạnh phúc nhất, tuyệt vời nhất!
Bạn thích bài ngắn hơn thì tham khảo tại đây nhé: https://vndoc.com/em-hay-tuong-tuong-va-viet-thanh-mot-cau-chuyen-co-cac-nhan-vat-cay-bang-dat-me-lao-gia-mua-dong-nang-tien-mua-xuan-169016