K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 1 2019

Tham khảo:

Tháng tám giữ thu trời bắt đầu chuyển lạnh. Căn nhà ba gian của tôi vừa được dựng. Từ ngày thôi làm quan, tôi đưa gia đình về đây, xa chốn triều đình. Suốt mấy năm trời, tôi mệt mỏi vì bệnh tật của bản thân và sự nghèo đói của gia đình. Sống trong cảnh đói không cơm, đau không thuốc tôi yếu đi nhiều lắm. Vào một buổi bỗng dưng mây đen ùn ùn kéo đến, gió nổi lên cuồn cuộn. Cây cối gãy cành, rụng lá. Cơn lốc xoáy dữ dội tung mái tranh, tốc nóc bay xa. Ba tấm tranh bay sang bên kia sông. Có tấm treo ngọn rừng, có tấm rơi xuống muơng gần nhà. Trẻ con trong thôn cuớp giật ba tấm tranh ngay truớc mắt tôi. Trẻ con cướp tranh chạy tuốt vào luỹ tre đầu làng. Tôi môi khô miệng cháy gào, nhưng không lấy đuợc. Tôi quay về nhà mà lòng ấm ức và buồn cho mình già yếu, bất lực. Lát sau gió lặng đêm ập xuống tối đen như mực. Đến đêm, trời lại đổ mưa. Mưa rơi xuống ngôi nhà. Cả nhà tôi nằm chăn đêm củ rác. Nhưng từ chính hiện thực đau khổ cùng ấy đã vút lên ước mơ trong tôi. Tôi ước mong cho mọi nguời thoát khổ, được sống hạnh phúc. Chỉ cần tưởng tượng ra căn nhà rộng muôn ngàn gian ấy ở trong lòng thôi, tôi đã thấy lòng mình rạo rực. Ngoài kia trời vẫn mưa, gió thu vẫn lạnh.

10 tháng 1 2019

Tham khảo:

Mùa thu năm ấy, gió thổi dữ dội. Căn nhà của ta mới dựng được vài tháng bị gió cuốn tung. Cái thì bay sang sông rãi khắp bờ. Cái thì bị cuốn treo trên ngọn cây ở cánh rừng xa. Cái thì bị cuốn xuống rãnh mương đầy nước.

Lũ trẻ ở thôn nam thấy ta già yếu nên thi nhau chạy ra cướp giật mà ta chẳng làm gì được. Chỉ một loáng, tất cả các mảnh tranh bị chúng lấy sạch, chạy tuốt vào lũy tre. Mặc cho ta gào thét khan cả cổ, đành phải chống gậy quay về với bao nỗi ấm ức.

Đến lúc gió không thổi nữa thì mây đen kéo đến, trời đen như mực. Mưa ào ào trút xuống, trong nhà không có chỗ nào không dột, chiếc mền cũ mỏng tanh không đủ ấm, lại bị con đạp rách. Mưa ngoài trời cứ tiếp tục rơi, rơi mãi chẳng dứt. Ta từ lúc hoạn nạn đến giờ vốn chẳng ngủ được, lại thêm bây giờ trời lạnh, mưa ướt lại càng khó ngủ.

Ta chỉ mong sao có một ngôi nhà rộng muôn ngàn gian, để cho tất cả những kẻ nghèo, dân chúng lầm than trong thiên hạ đều có chỗ nương thân, sung sướng. Than ôi! Nhưng đến bao giờ mới có được. Có như vậy thì riêng một nhà ta, một mình ta chịu chết rét ta cũng thấy vui.