Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, là nơi để con người nhìn nhận cuộc sống. Sẽ ra sao nếu con người không có đôi mắt? Có lẽ đó là điều không may mắn nhất của cuộc đời. Làm một đôi mắt đã là hạnh phúc nhưng được là đôi mắt của cậu học trò chăm ngoan thì với tôi không còn gì trọn vẹn hơn nữa.
Từ khi cất tiếng khóc chào đời ai cũng khen cậu bé có đôi mắt sao mà đẹp và sáng thế. Đôi mắt tròn, lúc nào cũng mở to đen láy, dường như nhìn vào đôi mắt ấy soi sáng được tất cả. Những lời khen ấy càng khiến tôi hãnh diện hơn.
Càng lớn cậu bé càng khôi ngô và điểm sáng nhất trên khuôn mặt vẫn là đôi mắt toát lên vẻ thông minh. Rồi cậu bé cũng đến tuổi đi học. Cậu trở thành cậu học trò chăm ngoan, được thầy cô bạn bè yêu quý. Cha mẹ cậu vô cùng tự hào. Còn tôi hạnh phúc vì lúc nào củng được chăm sóc rất chu đáo. Những bài học về giữ gìn sức khỏe, nhất là đôi mắt mà cậu học được ở trường đã mang về nhà và chăm sóc tôi một cách khoa học. Sáng nào cậu cũng dùng khăn sạch lau rửa đôi mắt. Suốt ngày, dù ở trường học hay ngoài đường cậu cũng luôn cẩn thận không để bụi bẩn làm đau tôi. Không bao giờ cậu dùng tay dụi mắt hay làm thứ gi rơi vào tôi. Khi học bài hay ngồi xem ti vi, vui chơi giải trí cậu chủ bao giờ cũng chú ý khoảng cách tốt nhất cho tôi. Tối đến, sau khi rửa tôi sạch sẽ bằng dòng nước mát lành, cậu chủ còn giúp tôi sảng khoái hơn sau một ngày mệt nhọc bằng thuốc tra mắt. Lúc nào tôi cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Không chỉ được cậu chủ chăm sóc về sức khỏe, tôi còn được sống trong thế giới tinh thần tuyệt vời. Hàng ngày tôi được nhìn, được học biết bao điều thú vị. Nhờ cậu chủ chăm học nên tôi được đọc rất nhiều cuốn sách hay, có thêm nhiều tri thức. Những cuốn sách của cậu rất hợp với lứa tuổi, lúc nào cũng được cậu nâng niu. Những chùm điểm tốt hôm nào tôi cũng được chiêm ngưỡng. Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn, trìu mến của thầy cô, bố mẹ tôi thấy hạnh phúc thay cho cậu chủ. Đặc biệt, vào mỗi buổi sáng và buổi tối tôi được cùng cậu chủ ngắm cảnh vật xung quanh. Cảnh đẹp, khí hậu trong lành thật tốt cho chúng tôi. Những lúc đó, tôi mơ màng nhắm lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Thật thú vị. Nhất là những đêm trăng rằm, tôi được thỏa thuê ngắm chị Hằng xinh đẹp. Trăng rằm lung linh và kì ảo lắm....Cuộc sống còn rất ý nghĩa bởi tôi là phương tiện giúp cậu chủ truyền tải nhiều cảm xúc. Thường tôi được nhận những ánh mắt yêu thương, ấm áp nên lúc nào nom tôi cũng dịu dàng, dễ chịu, ai cũng muốn ngắm nhìn. Chẳng khi nào thấy cậu chủ cau mặt hay giận dữ khiến tôi trở nên xấu xí cả. Trong mắt mọi người tôi đẹp hoàn hảo.
Cuộc sống của tôi cứ thế yên bình trôi qua nếu không có một chuyện xảy ra. Hôm đó ở lớp học, trong lúc nô đùa một người bạn của cậu chủ vô tình làm tôi đau. về nhà, tôi đỏ rồi sưng lên. Tôi có đau một chút thôi nhưng lo cho cậu chủ hơn. Cậu ấy lo cho tôi quá nên cứ khóc mãi. Đến khi bác sĩ nói khóc nhiều sẽ làm mắt đau thêm thì cậu mới thôi. Điều gì tốt cho tôi cậu đều làm hết. Vì thế tôi cũng không muốn cậu chủ buồn lâu nên cố gắng chóng khỏi. Bao nhiêu thuốc và thức ăn bổ dưỡng tôi đều dùng hết, chỉ mong nhanh lành bệnh. Và mấy hôm sau khi nhận được tin vui từ bác sĩ là tôi hoàn toàn bình phục, cậu chủ sung sướng nhảy lên cười rạng rỡ, nụ cuời ấy đã vắng bóng suốt mấy hôm tôi bệnh. Tôi mừng quá, nước mắt bỗng dưng rơi xuống...
Nếu ai cũng có tấm lòng như cậu chủ tôi thì tất cả những đôi mắt trên thế gian này thật hạnh phúc và yên bình. Giá trị của chúng tôi không đơn giản chỉ để nhìn mà còn để hiểu, để cảm nhận và làm việc để thành người có ích. Những đôi mắt cũng có cuộc sống tâm hồn đấy các bạn
Lập dàn ý :
Mở bài : Đôi Mắt tự kể về mình và chủ nhân của mình ( tên , địa chỉ , đặc điểm )
Thân bài : Đôi Mắt tự tóm tắt về mình :
+ Hồi nhỏ tôi là một Đôi Mắt đẹp ,to,sáng long lanh.
+ Kể về việc làm : Nhìn , học bài , đọc bài , làm bài , xem T.V .
+ Hồi nhỏ, được cậu chủ yêu quý,chăm sóc cẩn thận .Ngoài những giờ học,những ngày cuối tuần được cậu chủ cho đi chơi :công viên,xem xiếc,xem phim ...bổ ích và lành mạnh ⇒⇒Tôi ngày càng trở nên tinh nhanh,linh hoạt .
⇒⇒Rất được mọi người yêu quý , ngưỡng mộ.
+Khi lên cấp 2:Đôi Mắt kể về sự thay đổi của cậu chủ: Siêng năng ⇒⇒ Lười biếng,ham chơi, lười học ,theo bạn bè xấu.
+ Đôi Mắt luôn phải chứng kiến những cuộc chơi vô bổ , đánh lộn.
+ Những trò chơi điện tử.
⇒⇒Đôi Mắt trở nên lờ đờ,mệt mỏi,căng thẳng,không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
+Đôi Mắt cận thị khiến cho việc học của cậu chủ giảm sút ...
+Đôi Mắt được bố mẹ cậu chủ đưa đi chữa bệnh ⇒⇒Đôi Mắt vui ⇒⇒nhanh chóng hồi phục .
+ Cậu chủ nhận ra sai lầm ⇒⇒sửa lỗi bằng cách nào ? ⇒⇒kết quả của quá trình sửa lỗi .
Kết bài : Kể mong muốn ,ước nguyện của Đôi Mắt.
Trường học có phòng hội nghị 3D, sân bay trực thăng, nhà hàng 8 sao - đó là tưởng tượng của một nam sinh trong bài kiểm tra văn.
Với đề bài: "Viết thư gửi tôi 20 năm sau", Lương Trọng Nghĩa (học sinh lớp 10A2, trường THPT Anh-xtanh, Hà Nội) đã sáng tác một bài văn thú vị và hài hước.
Mở đầu bài làm là hình ảnh của lễ buổi khai giảng năm 2034, chàng trai này tưởng tượng khi đó mình đã trở thành hiệu trưởng của chính nơi đang theo học.
Đây còn là thời điểm khánh thành ngôi trường mới chuẩn quốc tế hoành tráng với phòng hội nghị công nghệ 3D sức chứa 15.000 người, học sinh giáo viên được trang bị iPad 16, hệ thống nhà hàng 8 sao, nóc tòa nhà còn có sân đỗ trực thăng...
Đặc biệt, nhân dịp này, vị hiệu trưởng mới đã đọc lại bức thư của chính mình viết cách đây 20 năm nêu lý do vì sao từ một nam sinh lười học lại có thể đạt được thành công như ngày hôm nay.
Với ngôn ngữ hài hước, trí tưởng tưởng phong phú, bài văn khiến người đọc không khỏi bật cười.
Nhiều ý, chữ to nên bài văn này dài tới 8 mặt giấy. |
Nguyên văn bài làm độc đáo này:
"Xin chào các bạn học sinh trường THPT Quốc tế Einstein!
Xin tự giới thiệu, tên tôi là Lương Trọng Nghĩa, hiệu trưởng mới của trường chúng ta, thay thầy Đào Tuấn Đạt nghỉ dạy về quê dưỡng già và lấy vợ. Tuy thầy tuổi đã cao nhưng vài bộ phận vẫn như ngày nào, nhất là đôi chân nhanh nhẹn, sức khỏe dẻo dai, vì thế hôm nay chúng ta vinh dự được đón thầy trong buổi lễ khai giảng long trọng và đầy ý nghĩa này (vỗ tay).
Các bạn học sinh thân mến! Như các bạn đã biết, cách đây 10 năm, nhằm đáp ứng nhu cầu dạy và học theo chuẩn quốc tế của nhà trường, thầy Đạt đã cho khởi công xây dựng cơ sở mới ngay tại địa chỉ 102 Thái Thịnh, trước là một khu chung cư cao cấp. Ngày hôm nay, chúng ta vui mừng có mặt tại đây trong lễ khai giảng năm học mới, cũng chính là ngày cắt băng khánh thành ngôi trường THPT số một châu Á hiện nay.
Nơi chúng ta đang có mặt là phòng hội nghị đa chức năng với sức chứa hơn 15.000 người, hệ thống âm thanh, ánh sáng hiện đại cùng công nghệ 3D khiến các bạn dù ngồi xa tít ở góc phòng vẫn có thể nghe giọng tôi rất rõ, thậm chí thấy được nốt ruồi phía trên lông mày phải của tôi 3 cm!
19 tầng tiếp theo của tòa nhà này bao gồm các phòng học, mỗi phòng có 2 hệ thống máy chiếu cảm ứng, bàn giáo viên và học sinh được bố trí iPad 16 đời mới nhất, Wifi phủ sóng tới tận phố Thái Hà, ngoài ra còn có khu ký túc xá cho các bạn du học sinh đến từ Nhật Bản, Hàn Quốc, Cu Ba, …
Tầng 21 tới tầng 25 là hệ thống nhà hàng 8 sao, khu giải trí với những trò chơi vận động tay chân và trí tuệ, bể bơi ngoài trời, thư viện, sân đỗ cho trực thăng. Tất cả những cơ sở vật chất tuyệt vời đó một lần nữa khẳng định mức độ đầu tư khổng lồ với tâm huyết lớn lao mà thầy Đạt đã dành cho học sinh THPT Einstein nói riêng và nền giáo dục toàn cầu nói chung.
Tôi tin rằng khi lựa chọn tôi làm hiệu trưởng, thầy Đạt đã đặt vào tay tôi một viên ngọc quý và một trách nhiệm nặng nề. Tại đây, em xin hứa với thầy, tôi xin hứa với tất cả các bạn học sinh thân yêu, tôi sẽ cố hết sức mình để tiếp nối sự nghiệp giáo dục mà thầy Đạt đã theo đuổi bằng tất cả tâm huyết của những năm tháng tuổi trẻ.
Những thành tựu mà thầy Đạt và tất cả các thầy cô giáo khác đã gây dựng sẽ được lưu truyền mãi mãi tại nhà truyền thống của trường tại cơ sở cũ - 106 Thái Thịnh. Đó là nơi đã gắn bó với những ngày đầu thành lập trường, là bước đầu tiên xây dựng nên danh tiếng của trường THPT Quốc tế Einstein ngày hôm nay (vỗ tay).
Trong quá trình sửa sang nhà truyền thống, đội xây dựng đến từ Mỹ đào được một hiện vật hết sức kỳ lạ dưới gốc cây sấu. Đó là một chiếc lọ thủy tinh, bên trong chứa bức thư giấy đã úa vàng vì nhuốm màu năm tháng. Thư đề năm 2014, tức là cách đây tròn 20 năm. Xin phép các bạn cho tôi được đọc toàn văn bức thư đầy tâm sự này. Bức thư có nội dung như sau:
“Chỉ có một từ: ức chế!
Lúc đăng ký vào trường này, mẹ bảo cố học cho xong cấp 3 rồi mẹ cho đi du học. Mẹ cũng bảo chả cần học hành gì nhiều, tới lớp cho quen mặt bạn rồi đến giờ kiểm tra hỏi bài nó là xong, cố không để đúp chứ chả cần giỏi. Mẹ còn bảo đi học không gây sự với ai, cũng đừng để bạn bè nó đánh mình, cứ yên ổn mà qua ngày thôi.
Tin mẹ sái cổ, cứ đến giờ học thì lết xác tới lớp ngủ, hết giờ về đi chơi điện tử, trà chanh chém gió, anh em bạn bè thoải mái tự do, ai ngờ một ngày tình cờ phải ngồi cong lưng dưới gốc cây chép phạt vì nghe lời mẹ.
5 môn thi giữa kỳ được 9 rưỡi, cao thế còn gì, lại còn có tên trong top 10 từ dưới lên trên, mấy ông thầy còn định “cải thiện chất lượng học” bằng cách gì nữa đây, nhồi nhét, học lại, đã thế còn có cái kiểu phạt xong bắt cảm ơn. Đúng là đặc sản mỗi trường này có.
Đúng lúc đang chổng mông chờ thầy “hành hình” thì cái con bé đấy nó đi ngang qua lớp. Sớm không đến, muộn không đến, ngay “giờ cao điểm” lại vác cái mặt mốc nghênh ngang lượn qua lượn lại. Mà nó lượn thì cứ lượn, việc gì phải dòm vào lớp người ta. Mà dòm thấy cảnh chướng mắt thì thôi, việc gì nó phải cười khẩy.
17 năm hít thở trên cuộc đời này, chưa bao giờ nhục đến thế.
Chịu nhục xong còn phải đứng lên khoanh tay, cúi đầu cảm ơn thầy đã xát muối vào trái tim em.
Tiền hết, tình tan, đời tàn, mẹ mắng.
Đã thế nhớ, từ mai anh sẽ học hành chăm chỉ tử tế, anh sẽ học đại học đàng hoàng. Sau anh làm giáo viên, anh sẽ “hành hạ" bọn học sinh cho bõ tức. Biết đâu 20 năm nữa, bác Đạt về quê chăn vịt, anh lên làm hiệu trưởng trường này.
Anh sẽ cho học sinh của anh nghỉ cả tuần, chỉ đi học từ thứ 2 đến chủ nhật, mỗi ngày 2 ca, mỗi ca 5 tiếng. Đứa nào đi học muộn anh cho trèo cổng vào thoải mái, mỗi cổng cao 3m, kết hợp tập thể dục với lau chùi cổng trường luôn. Anh sẽ cho học sinh đi chơi xa, tham quan dã ngoại thường xuyên, từ gò Đống Đa đến lăng Bác.
Anh cho chúng nó quyền được điểm kém không giới hạn, cũng không bị phạt, đứa nào tổng 5 môn thi dưới 40 điểm anh để đúp luôn, mà đúp vẫn dốt thì anh gửi tạm ở mẫu giáo Sao Sáng bên kia đường để học lại bảng chữ cái.
Anh cho chúng nó quậy phá yêu đương vô tư, anh bắt được anh hứa không mắng chửi, chỉ nhẹ nhàng chụp lại rồi mời phụ huynh đến đón con về tự giáo dục thôi.
Toàn trường anh phủ sóng Wifi, cơ mà trong giờ học anh tắt Wifi bật máy phá sóng, mấy đứa học sinh tha hồ dùng điện thoại để Pikachu với soi gương.
Giờ học quốc phòng trường anh, không phải lăn lê bò toài tháo lắp súng ống, anh dẫn chúng nó đến Magic Game chơi điện tử bắn zombie, bắn 10 viên hạ được mấy mục tiêu được từng đấy điểm. Thế nào mấy chú học sinh, anh làm thế mấy chú có muốn vào trường anh không? Muốn quá đi chứ.
À thôi, hiệu trưởng tương lai đi dọn nhà vệ sinh vì tội buồn mồm nhai kẹo cao su trong lớp đây, các bạn học sinh thân yêu cố gắng đợi thầy 20 năm nữa nhé”.
(cả trường vỗ tay, hiệu trưởng lấy khăn lau nước mắt )
Vâng, một bức tâm thư gửi tương lai thật xúc động, ngập tràn tính giải trí và thời sự. Tôi tin rằng bạn trẻ đó sau cú vấp bị sỉ nhục đầu đời đã vươn lên, chật vật học xong cấp 3 rồi hoành tráng đỗ đại học Sư phạm, với thành tích xuất sắc anh ấy được thầy Đạt mời về trường đảm nhận nhiều vai trò khác nhau, cuối cùng cũng đến ngày mon men tới cái ghế hiệu trưởng.
Vâng, chàng trai đầy nghị lực đó chính là tôi, và tôi xin hứa những lời tôi viết trong thư sẽ trở thành sự thật kể từ học kỳ này, cụ thể là sau 5 phút nữa.
Và để khai mạc kỷ nguyên huy hoàng rực rỡ đó, mở ra đế chế của tôi, xin trân trọng kính mời thầy Đào Tuấn Đạt, nguyên hiệu trưởng nhà trường, lên cắt băng khánh thành trụ sở mới và bấm tiếng chuông bắt đầu giờ học. Sau khi chuông hết reo, tức là 30 giây kể từ khi bấm, em học sinh nào còn chưa vào chuồng ổn định chỗ ngồi sẽ ngay lập tức phải trở về nhà, thu dọn đồ đạc đến ở trong tầng hầm của trường để rèn luyện đạo đức và tác phong nhanh nhẹn. Xin kính mời thầy.
(Thầy Đạt lò dò chống đầu gối đứng lên. Học sinh vội vàng chạy hết)".
Thầy Nguyễn Phi Hùng (giáo viên dạy văn) chia sẻ: “Đây là hoạt động ngoại khóa môn Văn của trường. Đề bài chỉ mang tính chất khuyến khích học sinh tư duy sáng tạo theo cách riêng của mình chứ không có trong chương trình”.
Đối với bài làm của Lương Trọng Nghĩa, thầy Hùng cho biết nam sinh này tuy không giỏi Văn nhưng tư duy rất sáng tạo. Ngoài ra, do có thời gian chuẩn bị ở nhà nên Nghĩa trau chuốt ngôn từ và diễn đạt khá tốt.
An Hoàng
- Báo lỗi
- Đánh giá:
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, là nơi để con người nhìn nhận cuộc sống. Sẽ ra sao nếu con người không có đôi mắt? Có lẽ đó là điều không may mắn nhất của cuộc đời. Làm một đôi mắt đã là hạnh phúc nhưng được là đôi mắt của cậu học trò chăm ngoan thì với tôi không còn gì trọn vẹn hơn nữa.
Từ khi cất tiếng khóc chào đời ai cũng khen cậu bé có đôi mắt sao mà đẹp và sáng thế. Đôi mắt tròn, lúc nào cũng mở to đen láy, dường như nhìn vào đôi mắt ấy soi sáng được tất cả. Những lời khen ấy càng khiến tôi hãnh diện hơn.
Càng lớn cậu bé càng khôi ngô và điểm sáng nhất trên khuôn mặt vẫn là đôi mắt toát lên vẻ thông minh. Rồi cậu bé cũng đến tuổi đi học. Cậu trở thành cậu học trò chăm ngoan, được thầy cô bạn bè yêu quý. Cha mẹ cậu vô cùng tự hào. Còn tôi hạnh phúc vì lúc nào củng được chăm sóc rất chu đáo. Những bài học về giữ gìn sức khỏe, nhất là đôi mắt mà cậu học được ở trường đã mang về nhà và chăm sóc tôi một cách khoa học. Sáng nào cậu cũng dùng khăn sạch lau rửa đôi mắt. Suốt ngày, dù ở trường học hay ngoài đường cậu cũng luôn cẩn thận không để bụi bẩn làm đau tôi. Không bao giờ cậu dùng tay dụi mắt hay làm thứ gi rơi vào tôi. Khi học bài hay ngồi xem ti vi, vui chơi giải trí cậu chủ bao giờ cũng chú ý khoảng cách tốt nhất cho tôi. Tối đến, sau khi rửa tôi sạch sẽ bằng dòng nước mát lành, cậu chủ còn giúp tôi sảng khoái hơn sau một ngày mệt nhọc bằng thuốc tra mắt. Lúc nào tôi cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Không chỉ được cậu chủ chăm sóc về sức khỏe, tôi còn được sống trong thế giới tinh thần tuyệt vời. Hàng ngày tôi được nhìn, được học biết bao điều thú vị. Nhờ cậu chủ chăm học nên tôi được đọc rất nhiều cuốn sách hay, có thêm nhiều tri thức. Những cuốn sách của cậu rất hợp với lứa tuổi, lúc nào cũng được cậu nâng niu. Những chùm điểm tốt hôm nào tôi cũng được chiêm ngưỡng. Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn, trìu mến của thầy cô, bố mẹ tôi thấy hạnh phúc thay cho cậu chủ. Đặc biệt, vào mỗi buổi sáng và buổi tối tôi được cùng cậu chủ ngắm cảnh vật xung quanh. Cảnh đẹp, khí hậu trong lành thật tốt cho chúng tôi. Những lúc đó, tôi mơ màng nhắm lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Thật thú vị. Nhất là những đêm trăng rằm, tôi được thỏa thuê ngắm chị Hằng xinh đẹp. Trăng rằm lung linh và kì ảo lắm....Cuộc sống còn rất ý nghĩa bởi tôi là phương tiện giúp cậu chủ truyền tải nhiều cảm xúc. Thường tôi được nhận những ánh mắt yêu thương, ấm áp nên lúc nào nom tôi cũng dịu dàng, dễ chịu, ai cũng muốn ngắm nhìn. Chẳng khi nào thấy cậu chủ cau mặt hay giận dữ khiến tôi trở nên xấu xí cả. Trong mắt mọi người tôi đẹp hoàn hảo.
Cuộc sống của tôi cứ thế yên bình trôi qua nếu không có một chuyện xảy ra. Hôm đó ở lớp học, trong lúc nô đùa một người bạn của cậu chủ vô tình làm tôi đau. về nhà, tôi đỏ rồi sưng lên. Tôi có đau một chút thôi nhưng lo cho cậu chủ hơn. Cậu ấy lo cho tôi quá nên cứ khóc mãi. Đến khi bác sĩ nói khóc nhiều sẽ làm mắt đau thêm thì cậu mới thôi. Điều gì tốt cho tôi cậu đều làm hết. Vì thế tôi cũng không muốn cậu chủ buồn lâu nên cố gắng chóng khỏi. Bao nhiêu thuốc và thức ăn bổ dưỡng tôi đều dùng hết, chỉ mong nhanh lành bệnh. Và mấy hôm sau khi nhận được tin vui từ bác sĩ là tôi hoàn toàn bình phục, cậu chủ sung sướng nhảy lên cười rạng rỡ, nụ cuời ấy đã vắng bóng suốt mấy hôm tôi bệnh. Tôi mừng quá, nước mắt bỗng dưng rơi xuống...
Nếu ai cũng có tấm lòng như cậu chủ tôi thì tất cả những đôi mắt trên thế gian này thật hạnh phúc và yên bình. Giá trị của chúng tôi không đơn giản chỉ để nhìn mà còn để hiểu, để cảm nhận và làm việc để thành người có ích. Những đôi mắt cũng có cuộc sống tâm hồn đấy các bạn
Mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt của cậu ấy tôi luôn luôn tức giận vì cậu ấy, những cũng cậu ấy vẫn luôn luôn ham chơi. Cậu ấy là một học sính" Cá Biệt" Nhưng cậu ấy học cũng khá nên cũng vào được lớp tôi. Sáng hôm thứ hai cô đã sắp xếp chỗ cho tôi ngồi cùng bạn đó để tôi có thể dạy bạn ấy và giảng bài cho bạn đó. (Còn lại tự nghĩ[Không có ý súc phạm nha])
Mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt của cậu ấy tôi luôn luôn tức giận vì cậu ấy, những cũng cậu ấy vẫn luôn luôn ham chơi. Cậu ấy là một học sính" Cá Biệt" Nhưng cậu ấy học cũng khá nên cũng vào được lớp tôi. Sáng hôm thứ hai cô đã sắp xếp chỗ cho tôi ngồi cùng bạn đó để tôi có thể dạy bạn ấy và giảng bài cho bạn đó. (Còn lại tự nghĩ[Không có ý súc phạm nha])
xin chào mọi người, mình là một đôi mắt của một cậu bé tên A. Sống ở .......Cậu là một cậu bé thông minh nhanh nhẹn cao to.
Hồi còn bé, cậu chủ thương mình lắm cậu còn cho mình đi khắp nơi để ngắm nhiều cảnh đẹp như: Vũng tàu, Đà lạt,... mình là một đôi mắt long lánh, tỏ sáng.cậu giúp tôi rất nhiều nên tôi càng trở nên linh hoạt và nhanh nhẹn để giúp cậu chủ nhìn đường. mình có rất nhiều ích lợi: giúp cậu nhìn thấy,đọc bài, làm bài,xam Tv. ,mình rất được cậu chủ yêu quý, ngưỡng mộ.
Khi cậu lên cấp 2, cậu có sự thay đổi rất lớn, lúc trước cậu rất siêng năng và chăm học nhưng thay vào đó bây giờ cậu càng chở nên lười biếng, lười học, thường hay chơi với các bạn xấu, nên cậu đã trở nên rất hư. mình như một công cụ giúp cậu ấy coi các trò chơi vô bổ không mang lai ý ngĩa gì cả, với các cuộc đánh lộn nắm đấm có thể đám thẳng vào các con mắt( làm mù mắt cũng nên). Bây giờ cậu rất hay chơi điện tử bỏ bê việc học làm tôi càng ngày càng mỏi mệt, lờ đờ, không còn nhanh nhẹn hơn trước nữa.Mình càng ngày càng mỏi mệt trong việc học tập của cậu làm cậu giảm sút hẳn trong giờ học và các chuyện lặt vặt khác. Bố mẹ cậu thấy mình như thế liền đư cậu chủ đi khám và chữa trị. Thế là mình không còn như trước nữa mình đã trở lại bình thường và nhanh chóng hồi phục.
Cậu hủ đã nhận thấy sai lầm của mình khi không bảo vệ được đôi mắt này. cậu đã sửa sai những chuyện đã làm trước đây với tôi, cậu không bao giờ chơi điện tử , chăm học, chăm làm hơn. Nhưng cái quan trọng nhất là cậu đã chăm sóc tôi rất kỹ trong các thời gian rảnh và ngoài giờ học.Cậu đã lấy lại đôi mắt đẹp, to, sáng long lanh như hồi còn bé.
Mình monng muốn cậu chủ sẽ luôn chăm sóc mình và không làm những điều xấu. không trở nên hư, chơi với các bạn xấu làm mình bị thương nữa nhé. Và các bạn cũng như vậy nhé.
Không biết bài hay hk nha có gì bạn tự thêm tự sửa nha
Lập dàn ý :
:ở bài : Đôi Mắt tự kể về mình và chủ nhân của mình ( tên , địa chỉ , đặc điểm )
Thân bài : Đôi Mắt tự tóm tắt về mình :
+ Hồi nhỏ tôi là một Đôi Mắt đẹp ,to,sáng long lanh.
+ Kể về việc làm : Nhìn , học bài , đọc bài , làm bài , xem T.V .
+ Hồi nhỏ, được cậu chủ yêu quý,chăm sóc cẩn thận .Ngoài những giờ học,những ngày cuối tuần được cậu chủ cho đi chơi :công viên,xem xiếc,xem phim ...bổ ích và lành mạnh ⇒⇒Tôi ngày càng trở nên tinh nhanh,linh hoạt .
⇒⇒Rất được mọi người yêu quý , ngưỡng mộ.
+Khi lên cấp 2:Đôi Mắt kể về sự thay đổi của cậu chủ: Siêng năng ⇒⇒ Lười biếng,ham chơi, lười học ,theo bạn bè xấu.
+ Đôi Mắt luôn phải chứng kiến những cuộc chơi vô bổ , đánh lộn.
+ Những trò chơi điện tử.
⇒⇒Đôi Mắt trở nên lờ đờ,mệt mỏi,căng thẳng,không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
+Đôi Mắt cận thị khiến cho việc học của cậu chủ giảm sút ...
+Đôi Mắt được bố mẹ cậu chủ đưa đi chữa bệnh ⇒⇒Đôi Mắt vui ⇒⇒nhanh chóng hồi phục .
+ Cậu chủ nhận ra sai lầm ⇒⇒sửa lỗi bằng cách nào ? ⇒⇒kết quả của quá trình sửa lỗi .
Kết bài : Kể mong muốn ,ước nguyện của Đôi Mắt.
cái này google không có đâu, bạn lên diễn đàn học mãi. com hỏi may ra có người trả lời