Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
đứa con trong truyện này ko biết lo cho mẹ của mk. Ngày xưa chính người mẹ này đã nuôi nó khôn lớn để được như ngày hôm nay. Trong đầu nó cứ nghĩ là chỉ cần tiền là mẹ vui lên ko lo cho mẹ mà chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền ko dành chút thời gian để chơi cùng mẹ.
a). Chiếc bình
B) bố , thức ăn, em
Bài2: từ in đậm 1: nó
..............2: chuột
...............3: chú
...............4: hắn
................5: nó
Bài 3: thì sorry nhé
Đoạn thơ cho ta cảm nhận được tình thương của mẹ không gì sánh nỗi.Thời gian trôi đi, tóc mẹ mỗi ngày thêm bạc, bởi tháng năm mẹ vất vả, tần tảo, chắt chiu để nuôi con.
“Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao”
Lưng mẹ mỗi ngày một còng đi để cho con được khôn lớn, chấp cánh bay cao bay xa:
“Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao”
Có thể nói, mẹ đã hi sinh trọn đời mình để cho con lớn khôn và vững bước vào đời .
Câu 1
a) ngào ngạt, sực nức, thoang thoảng, thơm nồng, thơm nức.
b) rực rỡ, sặc sỡ, tươi thắm, tươi tắn, thắm tươi.
c) long lanh, lóng lánh, lung linh, lung lay, lấp lánh.
Câu 2
"Lời ru nồng nàn, tha thiết của mẹ ……rót…... vào tâm hồn thơ ngây, trong trắng của tôi biết bao yêu thương".
Câu3
Tác giả là một người đầy tình cảm, và ông đã viết bài thơ về mẹ để bộc lộ cảm xúc yêu quý của mình dành cho người mẹ đáng kính. Cũng như ngày ngày ông trông thấy mẹ vất vả mà lại càng thương, càng quý. Qua từng lời thơ, ông như tỏ lòng biết ơn đối vs mẹ của mình, lòng biết ơn vô bờ bến. Ông còn muốn nói lên sự vất vả lo cho con khôn lớn của người mẹ để mọi người thấu hiểu cho nỗi lòng của người mẹ, và cảm thấy người mẹ thật cao cả, thật vĩ đại để yêu mẹ mình hơn.
Câu 4
Ôi! Ngày nay nhìn các bạn vừa cỡ tuổi tôi hay thậm chí mới chưa đầy mười tuổi nhưng đã phải mang cặp kính cận to dày cộp, nghĩ mà thấy vừa buồn lại vừa thương. "Đôi mắt là một trong những vốn quý nhất của con người, các em phải biết giữ gìn và chăm sóc nó". Đó là câu nói của cô Hạnh chủ nhiệm tôi hồi lớp 5. Nghĩ lại mà thấy kỉ niệm với cô thật là sâu sắc.
Nói là chủ nhiệm lớp năm nhưng thực chất cô chủ nhiệm lớp tôi cả ba năm cuối cấp. Chẳng thế mà cô để lại trong tôi nhiều ấn tượng tốt đẹp vô cùng. Bây giờ tôi vẫn có thể hình dung y nguyên những ngày tháng ấy. Hôm nào cô cũng đến trường từ rất sớm rồi đón chúng tôi với nụ cười rạng rỡ và tươi tắn trên môi. Thường cô mặc chiếc áo dài xanh, mái tóc mượt mà ôm trọn khuôn mặt trái xoan xinh xắn và đôn hậu. Đôi mắt cô đẹp và trong sáng nhìn chúng tôi trìu mến và có khi độ lượng với bạn nào mắc lỗi. Tính cô thẳng thắn và nghiêm nghị lắm. Nhưng không hiểu sao tất cả các bạn trong lớp tôi, chẳng bạn nào là thấy cô xa lạ cả. Bây giờ thì tôi đã nhận ra, cô nghiêm nghị mà chúng tôi vẫn vô cùng quý mến chính là vì sự tận tâm của cô giáo hàng ngày.
Chỉ mỗi một việc nhỏ, rất nhỏ thôi mà cả lớp tôi ơn cô nhiều lắm. Hồi ấy chúng tôi tuy đã học lớp ba nhưng đến tư thế ngồi học có nhiều bạn vẫn chưa biết ngồi thế nào cho đúng. Ai cầm bút viết cũng còn rất ngượng nghịu. Đặc biệt rất nhiều bạn cứ khi viết là lại cúi sát xuống gần quyển vở. Chỉ nhìn cảnh ấy cũng đủ thấy lớp tôi có đến hơn chục người có nguy cơ bị cận. Nhưng rồi cô Hạnh vào chủ nhiệm. Từ đó không bao giờ cô cho phép chúng tôi ngồi sai tư thế. Lúc nào lưng vài cũng phải thẳng. Thế là dù có buồn ngủ đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng chẳng nhìn thấy bạn nào nằm bò trên bàn như trước đây. Mỗi giờ tập viết, cô lại đi tới từng bàn nắn cho các bạn từng nét chữ, lại còn dạy các bạn cầm bút như thế nào, viết loại bút ra sao? Từ ngày cô dạy, tất cả chúng tôi lúc nào cũng phải giữ khoảng cách với vở khi tập viết.
Thú thực lúc đầu không ít bạn tỏ ý kêu ca. Ngay cả tôi cũng vậy, dù ở trên lớp thì nghe lời nhưng về nhà là tôi lại nằm ra bàn mà viết. Nhưng cô kiên trì lắm và thế là cuối cùng lớp chúng tôi cũng có được thói quen.
Buổi họp phụ huynh cuối năm, được nghe báo cáo, cô vui mừng lắm vì đến lớp năm mà chúng tôi chưa ai bị cận. Cha mẹ chúng tôi cũng vui mừng vì con cái học hành tiến bộ hơn. Thế là ai cũng ơn cô nhiều lắm!
Năm nay dù đã bước sang trường mới nhưng chúng tôi vẫn rất nhớ ơn cô, vẫn không đứa nào quên thói quen mà cô đã dành cả ba năm cho chúng tôi rèn giũa. Bây giờ nhìn các bạn cùng trang lứa, tôi mới hiểu sâu hơn về câu nói của cô "đôi mắt là vốn quý nhất của con người".
k mk nha
thank mọi ng'
1. Ngủ dậy
2. Củi trỏ
3.Đẻ ra voi con
4.1'=>4=1505 = một phút suy tư bằng một năm không ngủ
5.Ko
6.Dùng ống hút
7.Thứ 2
8. Nủa kia
9.Con người
10. 4 con vịt,
1. mở mắt
2. cổ tay phải
3. đẻ ra voi con
4. một phút suy tư bằng một năm không ngủ
5. không
6. dùng ống hút
7. thứ 2
8. nửa kia
9.con người
10. 4 con
a- Bỗng một quả na từ trên cành rơi xuống.
b- Mẹ để dành cho con những quả na cuối vụ.
-Nhà tôi có một đàn gà vừa mới nở, các cô gà, cậu gà ấy trông vàng ươm như màu lúa chín khi được nắng chiếu rọi.
a-Cái nối cơm này bị cháy rồi.
b-Đám cháy này đã đcượ dập tắt.
1 mở mắt
2 tay phải
3 đẻ ra voi con
4 1 phút suy tư bằng 1 năm ko ngủ
5 72 tiếng sau là buổi tối nên ko có nắng
6 dùng ống hút
7 là người thứ hai
8 có 4 con
đúng thì tk cho mik
1 . Mở mắt
2 . Tay phải
3 . Đẻ ra voi con
4 . Nghĩa là : 1 phút suy tư bằng 1 năm không ngủ
5 . Trời không mưa nữa mà cũng không nắng vì 72 giờ sau đang là ban đêm.
6 . Cắm ống hút vào và hút .
7 . Bạn sẽ đứng thứ 2
8 . 1 nửa quả táo giống nữa quả táo bên kia
9 . Con người
10 . Có 4 con vịt
k mình nha
1 mở mắt
2 tay phải
3 đẻ con voi
4 1 phút suy tư bằng 1 năm không ngủ
5 ko vì trời tối
6 dùng ống hút
7 thứ hai
8 nửa còn lại
9 con người
10 4 con vịt
~~~ Hk tốt ~~~
1. Mở mắt
2.Tay trái
3.Đẻ ra con voi
4.Một phút suy tư bằng một năm không ngủ
5.Không , vì đó là ban đêm
6.Dùng ống hút
7.Đứng thứ hai
8.giống một nửa còn lại
9.con báo chạy nhanh nhất và con người chạy ra đầu tiên
10.4 con vịt
Chị khuyên em ko nên đăng câu hỏi như vậy nữa nhé,vì đây chỉ là đố vui thôi
Chúc em học tốt !!!
C1:b
C2:d
C1. b
C2. a,c,d
C3. Người mẹ trong bài thơ là người kiên nhẫn, yêu con và nhân hậu