Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nêu rõ quan điểm đồng tình hay không đồng tình, lý giải hợp lí, thuyết phục.
(HS lựa chọn nêu quan điểm và lí giải được quan điểm đã nêu – GV linh hoạt khi chấm bài)
- Biện pháp so sánh: Những nụ cười với đóa hồng đứa bé cầm trên tay đi qua những phố rực rỡ một lòng yêu thương vô tận
- Hiệu quả NT:
+ Tạo cách nói sinh động, giàu hình ảnh gợi cảm
+ Khẳng định ý nghĩa của những nụ cười yêu thương mà con người trao tặng cho nhau
Nội dung chính đoạn trích: Đoạn trích là lời cầu khẩn tha thiết về mối quan hệ tốt đẹp, nhân ái giữa con người với con người.
Tình yêu và thù hận “ca ngợi tình yêu chân chính của con người cũng chính là khẳng định con người”
Tác giả thể hiện diễn biến tâm trạng, nỗi lòng bồi hồi yêu thương của hai nhân vật Romeo và Juliet tài tình qua dòng độc thoại nội tâm và đối thoại
+ Tác giả muốn khẳng định tình yêu là thứ tình cảm tốt đẹp, kì diệu của con người, là tình cảm thiêng liêng, thể hiện con người và tâm hồn con người một cách chính xác
+ Ca ngợi tình yêu chân chính có thể vượt qua mọi rào cản, thù hận
Bởi vì con người là 1 sinh vật to lớn và có trọng lượng cao
Với cân nặng như thế thì con người phải có bộ cánh trung bình dài 4 mét
cho tui coins đi
Con người không biết bay vì một số lý do, bao gồm:
- Cấu tạo cơ thể của con người không phù hợp với việc bay. Con người có trọng lượng cơ thể lớn so với kích thước, điều này khiến việc bay lên và giữ thăng bằng trong không khí trở nên khó khăn. Ngoài ra, con người cũng không có cánh tay đủ dài và cơ bắp đủ khỏe để có thể vỗ cánh bay.
- Hệ trao đổi chất của con người không phù hợp với việc bay. Để bay, chim cần tiêu hao rất nhiều năng lượng. Hệ trao đổi chất của chim cao hơn con người rất nhiều, giúp chúng đốt cháy năng lượng hiệu quả hơn. Nếu con người có thể bay, chúng sẽ cần ăn nhiều thức ăn hơn để cung cấp năng lượng cho việc bay, điều này sẽ khiến chúng khó tồn tại hơn.
- Lối sống của con người không đòi hỏi phải bay. Con người có thể di chuyển trên mặt đất một cách dễ dàng và hiệu quả bằng cách đi bộ, chạy, đạp xe, lái xe, v.v. Do đó, chúng ta không cần phải bay để đáp ứng nhu cầu di chuyển của mình.
Tuy nhiên, con người đã phát minh ra các phương tiện bay khác nhau để giúp chúng di chuyển trên không trung, bao gồm máy bay, trực thăng, khinh khí cầu, v.v. Những phương tiện này giúp con người vượt qua những trở ngại về cấu tạo cơ thể và hệ trao đổi chất, cho phép chúng ta bay lên bầu trời.
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn” Hai mươi tư tuổi đời, cái tuổi không phải quá lớn để cảm nhận được hết những nỗi cơ cực của cuộc đời mẹ, nhưng ít ra ngần ấy thời gian được sống bên mẹ cũng là ngần ấy năm tôi chứng kiến mẹ tôi lo toan, vất vả cho gia đình. Tôi cảm nhận được nhà thơ đang cảm thấy mình có phần may mắn, vì đến lúc mái đầu hai thứ tóc vẫn còn được nhìn thấy mẹ. Mỗi một ngày đi qua, niềm vui của cuộc sống được nhân lên gấp bội phần khi chúng ta được sống bên mẹ. Nhưng trong niềm vui ấy có thoáng chút nỗi buồn, trên khuôn mặt gầy guộc ấy, những nếp nhăn cứ dần dần tăng lên. Thời gian như vừa là vị thần hạnh phúc nhưng cũng đồng thời là kẻ âm thầm hủy diệt. Chính vì cảm nhận được điều đó nên với nhà thơ Đỗ Trung Quân, mỗi giây phút được sống bên mẹ đều là những khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Đặc biệt hơn nữa, nhà thơ lại xuất thân mà một đứa trẻ mồ côi cha. Nên trong anh mẹ vừa là mẹ nhưng cũng vừa là cha, để có được Đỗ Trung Quân như ngày hôm nay, mẹ anh đã phải tần tảo sớm hôm, chắt chiu từng hạt gạo, để lo cho anh ăn học nên người. Anh khóc ngay cả khi mẹ anh còn trên cõi đời này, khóc vì sự hi sinh của mẹ, khóc cho sự thầm trách bản thân vì đã có đôi lần anh thờ ơ với mẹ...Nhưng thà nhận ra sớm như thế còn hơn để đến lúc mẹ mất đi “ mới giật mình khóc lóc”. Những từ ngữ “ giật mình”, “ khóc lóc” gợi cho người đọc hình ảnh của một người con hối tiếc muộn màng, lúc còn ở bên mẹ thì không biết quý trọng, thì những giọt nước mắt kia chỉ là giả dối, chỉ là sự xúc động tầm thường. Và chính nhà thơ đã cảm thấy mình thật may mắn vì mình đã sớm nhận ra điều này. Nhưng anh lại hoảng hốt vì chuỗi thời gian kia trôi qua một cách “điên cuồng”. Biện pháp nhân hóa đã được tác giả sử dụng khéo léo, thời gian được ví như một kẻ hủy diệt kinh khủng, vô tâm, không ai và không gì có thể chế ngự được sự điên cuồng của hắn. Chính vì thế tác giả mới đặt câu hỏi tu từ mà không bao giờ có câu trả lời: “ Ai níu nổi thời gian ? Ai níu nổi ?’ Đó vừa là câu hỏi, vừa là sự oán trách nhưng đồng thời cũng vừa là lời kêu cứu...có ai có thể níu tên hủy diệt kia lại giúp tôi không ? Ai có thể níu lại những nếp nhăn làm mẹ tôi “ già nua” không ? Xin hãy giúp tôi !
Trả lời :
Nếu sai thì thui nha !!!!
_Chuột điếc là chuột hư tai . Hư tai = Hai tư
Vậy đàn chuột có 24 con . Vì chuột có 24 con mà có 1 mk con voi nên voi hoảng sợ.
19 + 5 + 2005 = 2029
25 + 12 + 2004 = 2041
_quá sai rồi_bn nào tl ik mk k