K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 5 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

25 tháng 5 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

24 tháng 5 2019

trả lời:

mình là người miền Bắc

chia buồn với bạn

Thú vị nha!!

Quí mấy bẹn miền Nam

#TonguoiBac:>>

#Kill

“Jimin à, xin chào~ Viết thư bức thư chân tình cho cậu thế này khiến tớ thấy thật ngại nhưng tớ vẫn đang cố gắng viết tiếp.Làm ơn hiểu cho. Từ những ngày làm thực tập sinh, chúng ta đều tới Seoul với bàn tay trắng.Chúng ta thức dậy, mặc đồng phục, học cuùng một trường. Chúng ta ăn cùng nhau, tập cùng nhau và trở về kí túc xá cùng nhau.Rồi chúng ta trò chuyện mỗi đêm.Sau 6 năm như...
Đọc tiếp

“Jimin à, xin chào~ Viết thư bức thư chân tình cho cậu thế này khiến tớ thấy thật ngại nhưng tớ vẫn đang cố gắng viết tiếp.

Làm ơn hiểu cho. Từ những ngày làm thực tập sinh, chúng ta đều tới Seoul với bàn tay trắng.

Chúng ta thức dậy, mặc đồng phục, học cuùng một trường. Chúng ta ăn cùng nhau, tập cùng nhau và trở về kí túc xá cùng nhau.

Rồi chúng ta trò chuyện mỗi đêm.

Sau 6 năm như thế, giờ đây cậu chính là người bạn thân thiết nhất của tớ.

Trước khi chúng ta debut, bạn đã từng rất lo lắng về nó. Lúc ấy, tớ có cuộc họp với công ty và họ hỏi tớ nghĩ gì về cậu trong một nhóm.

Tớ đã nghĩ và nói rằng cậu luôn ở đó bên tớ lúc vui buồn, cậu là người cười và khóc cùng với tớ.

Vì thế tớ nói rằng thật tuyệt khi được debut cùng với người bạn tuyệt vời như cậu. Tớ thấy rất vui khi nói vậy và hạnh phúc khi có thể ra mắt với cậu. 

Những kỉ niệm đẹp của chúng ta khiến tớ vui và hạnh phúc, tớ xin lỗi vì tớ luôn luôn là người được nhận.

Khi tớ khóc trong phòng tắm, cậu đã khóc cùng tớ. Cậu cũng đến bên tớ vui cùng tớ.

Cậu chăm sóc tớ và suy nghĩ đến tớ.

Cậu chăm chỉ vì tở và cậu hiểu tớ.

Cậu lắng nghe sự quan tâm của tớ và yêu quý tớ dù tớ còn nhiều thiết sót.

Chúng ta hãy cùng đi trên con đường ngập tràn hạnh phúc nhé.

Tớ yêu cậu nhiều.

—V

4
10 tháng 11 2018

câu hỏi là j vậy

10 tháng 11 2018

A.R.M.Y nèk.

Bias : kook, Jimin

Shipper: Jikook / Kookmin.

Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu        ~Cô bạn gái đến từ tương lai~~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước-...
Đọc tiếp

Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu

        ~Cô bạn gái đến từ tương lai~
~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)
~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)
-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian
-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước
- Cứu...cứu với...cứu- nó ngụp lên, chìm xuống. Cuối cùng khi nó chìm dần đi vì đuối sức thì Kakun đi qua thấy vậy liền nhảy xuống hồ. Lúc cứu nó lên bờ, nó đã ngất đi nên hắn đưa nó về nhà của mình.
+ Sáng hôm sau
-Ư..._nó mở mắt và ngồi dậy
-Đây... đây là đâu?_ nó nhìn xung quanh rất lạ, hoang mang
-Cậu tỉnh rồi à?!_ hắn bước vào trong phòng, hỏi
- Cậu...cậu là ai?_ nó hoảng hốt
- Ko phải sợ, tôi ko hại cậu đâu
-Tôi nhớ hôm qua tôi rơi xuống nước *sau đó thì tôi ko còn nhớ gì nữa_ nó cố gắng nhớ lại
-là tôi đã cứu cậu. Hôm qua cậu còn bị sốt rất cao nữa. 
-cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi
-không có gì đâu
- à cho tôi hỏi ngu tí... hiện tại là năm bao nhiêu vậy?
-dây thần kinh của cậu có vấn đề đó à? Đây là năm 2018_hắn nói với giọng trêu ngươi
- Hì! Chắc zợ- nó cười méo rồi nghĩ " đây là Nhật 82 năm về trước sao"
- nhà cậu ở đâu? tôi đưa cậu về_ hắn hỏi
- tôi... tôi không có nhà, tôi..._ nó ấp úng đáp
- Vậy... cậu ở cùng tôi đi, dù sao tôi cũng ở 1 mình_hắn thấy nó khó nói thì suy nghĩ 1 lúc rồi bảo
-Cảm ơn cậu. vậy ba mẹ cậu?_nó hỏi
-họ...mất rồi_hắn buồn bã nói
-Xin lỗi cậu...
-ko sao. Mà quên chưa giới thiệu. Tôi là Kaikun 17 tuổi_hắn
-tôi là kinki 17 tuổi~ Rất vui được làm quen_ nó cười nói khiến hắn hơi đơ
- Cậu vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng
-uh
10' sau
-cậu xuống rồi. Ngồi vào ăn sáng đi
-uh. Cảm ơn cậu_nó ngồi xuống rồi: woa cậu làm hết những món này sao_nó hỏi khi thấy trên bàn có rất nhiều món ngon
-uk. Tại sống 1 mình nên phải học cách nấu ăn chứ
-Hì! vậy sau này sẽ được ăn ngon rồi
-Cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi mà, chúng ta ăn thôi
-uh, mà nè cậu học chế tạo máy móc à?_ nó hỏi
-uh! nó chỉ là sở thích thôi. Mà sao cậu biết?
-Tại mình đi qua 1 căn phòng toàn máy móc nên đoán vậy thôi
-vậy à. Chỗ đó khá bừa bộn
Rồi bữa ăn sáng diễn ra với những tiếng cười vui vẻ của nó và hắn
+Sáng thứ 2
-cậu đi đâu zậy?_ nó hỏi
-đi học_hắn đáp: cậu đi không?_hắn nói tiếp
-vậy có được không?_nó hỏi
-được. Chỉ cần cậu nộp đơn xin vào học là được_hắn nói
-oh yeah_nó reo lên vui mừng
Sau đó hắn đưa nó tới trường rồi nó được học cùng lớp với hắn.
Năm tháng trôi qua, nó quen được nhiều bạn mới, được mọi người quý mến và tình cảm của nó và hắn không còn chỉ là tình bạn nữa.
+5 năm sau
Hắn có công ty riêng. Công ty nghiên cứu máy móc của hắn hoạt động rất tốt, nó giúp hắn quản lí công ty cũng giúp hắn nghiên cứu máy móc.
-Kinki, lại đẫyem nè_hắn gọi
-gì vậy_nó hỏi rồi nhìn thấy chiếc máy gì đó_cỗ máy gì đây?
-đây là cỗ máy thời gian đó. Nó có thể đưa ta đến quá khứ hoặc tương lai. Thật ra mình chưa có thử nghiệm nó lên không biết nó có hoạt động được không_hắn gãi đầu nói
-Kaikun, tớ có chuyện muốn nói với cậu_nó buồn bã nói
-chuyện gì vậy_hắn thắc mắc
-thật ra…thật ra tớ…tớ….tớ là…._nó ấp úng
-là ai?_hắn thắc mắc
-tớ là người ở thế kỉ 22, tớ vô tình bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian. Tớ…_nó cúi mặt xuống
-cậu muốn về?_hắn hỏi, giọng trầm xuống
-uk! Tớ rất nhớ ba mẹ…
-Vậy cậu sắp được về rồi phải vui lên chứ!_hắn gượng cười
-nhưng…tớ sẽ nhớ cậu lắm…
-biết làm thế nào được_hắn nói,trong tim đau như cắt
Không khí im ắng đến ngạt thở bỗng nó phá tan bầu không khí này:
-hay cậu đi với tớ_nó vui vẻ nói rồi lại trầm xuống_nhưng còn công việc của cậu…
-không sao đâu tớ sẽ giao lại công việc cho Kin- người giúp hắn phát triển công ty-là được rồi
-uk vậy tốt rồi_nó vui vẻ
Ngày hôm sau nó và hắn tới tương lai. Gia đình nó được đoàn tụ, 2 ngày sau hắn tỏ tình với nó và 2 người sống hạnh phúc bên nhau.

_THE END_

Tác giả: Bạch 

            Thiên

            Sam

7
1 tháng 2 2019

10 điểm nha

1 tháng 2 2019

10 điểm luôn này

Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu        ~Cô bạn gái đến từ tương lai~~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước-...
Đọc tiếp

Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu

        ~Cô bạn gái đến từ tương lai~
~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)
~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)
-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian
-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước
- Cứu...cứu với...cứu- nó ngụp lên, chìm xuống. Cuối cùng khi nó chìm dần đi vì đuối sức thì Kakun đi qua thấy vậy liền nhảy xuống hồ. Lúc cứu nó lên bờ, nó đã ngất đi nên hắn đưa nó về nhà của mình.
+ Sáng hôm sau
-Ư..._nó mở mắt và ngồi dậy
-Đây... đây là đâu?_ nó nhìn xung quanh rất lạ, hoang mang
-Cậu tỉnh rồi à?!_ hắn bước vào trong phòng, hỏi
- Cậu...cậu là ai?_ nó hoảng hốt
- Ko phải sợ, tôi ko hại cậu đâu
-Tôi nhớ hôm qua tôi rơi xuống nước *sau đó thì tôi ko còn nhớ gì nữa_ nó cố gắng nhớ lại
-là tôi đã cứu cậu. Hôm qua cậu còn bị sốt rất cao nữa. 
-cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi
-không có gì đâu
- à cho tôi hỏi ngu tí... hiện tại là năm bao nhiêu vậy?
-dây thần kinh của cậu có vấn đề đó à? Đây là năm 2018_hắn nói với giọng trêu ngươi
- Hì! Chắc zợ- nó cười méo rồi nghĩ " đây là Nhật 82 năm về trước sao"
- nhà cậu ở đâu? tôi đưa cậu về_ hắn hỏi
- tôi... tôi không có nhà, tôi..._ nó ấp úng đáp
- Vậy... cậu ở cùng tôi đi, dù sao tôi cũng ở 1 mình_hắn thấy nó khó nói thì suy nghĩ 1 lúc rồi bảo
-Cảm ơn cậu. vậy ba mẹ cậu?_nó hỏi
-họ...mất rồi_hắn buồn bã nói
-Xin lỗi cậu...
-ko sao. Mà quên chưa giới thiệu. Tôi là Kaikun 17 tuổi_hắn
-tôi là kinki 17 tuổi~ Rất vui được làm quen_ nó cười nói khiến hắn hơi đơ
- Cậu vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng
-uh
10' sau
-cậu xuống rồi. Ngồi vào ăn sáng đi
-uh. Cảm ơn cậu_nó ngồi xuống rồi: woa cậu làm hết những món này sao_nó hỏi khi thấy trên bàn có rất nhiều món ngon
-uk. Tại sống 1 mình nên phải học cách nấu ăn chứ
-Hì! vậy sau này sẽ được ăn ngon rồi
-Cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi mà, chúng ta ăn thôi
-uh, mà nè cậu học chế tạo máy móc à?_ nó hỏi
-uh! nó chỉ là sở thích thôi. Mà sao cậu biết?
-Tại mình đi qua 1 căn phòng toàn máy móc nên đoán vậy thôi
-vậy à. Chỗ đó khá bừa bộn
Rồi bữa ăn sáng diễn ra với những tiếng cười vui vẻ của nó và hắn
+Sáng thứ 2
-cậu đi đâu zậy?_ nó hỏi
-đi học_hắn đáp: cậu đi không?_hắn nói tiếp
-vậy có được không?_nó hỏi
-được. Chỉ cần cậu nộp đơn xin vào học là được_hắn nói
-oh yeah_nó reo lên vui mừng
Sau đó hắn đưa nó tới trường rồi nó được học cùng lớp với hắn.
Năm tháng trôi qua, nó quen được nhiều bạn mới, được mọi người quý mến và tình cảm của nó và hắn không còn chỉ là tình bạn nữa.
+5 năm sau
Hắn có công ty riêng. Công ty nghiên cứu máy móc của hắn hoạt động rất tốt, nó giúp hắn quản lí công ty cũng giúp hắn nghiên cứu máy móc.
-Kinki, lại đẫyem nè_hắn gọi
-gì vậy_nó hỏi rồi nhìn thấy chiếc máy gì đó_cỗ máy gì đây?
-đây là cỗ máy thời gian đó. Nó có thể đưa ta đến quá khứ hoặc tương lai. Thật ra mình chưa có thử nghiệm nó lên không biết nó có hoạt động được không_hắn gãi đầu nói
-Kaikun, tớ có chuyện muốn nói với cậu_nó buồn bã nói
-chuyện gì vậy_hắn thắc mắc
-thật ra…thật ra tớ…tớ….tớ là…._nó ấp úng
-là ai?_hắn thắc mắc
-tớ là người ở thế kỉ 22, tớ vô tình bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian. Tớ…_nó cúi mặt xuống
-cậu muốn về?_hắn hỏi, giọng trầm xuống
-uk! Tớ rất nhớ ba mẹ…
-Vậy cậu sắp được về rồi phải vui lên chứ!_hắn gượng cười
-nhưng…tớ sẽ nhớ cậu lắm…
-biết làm thế nào được_hắn nói,trong tim đau như cắt
Không khí im ắng đến ngạt thở bỗng nó phá tan bầu không khí này:
-hay cậu đi với tớ_nó vui vẻ nói rồi lại trầm xuống_nhưng còn công việc của cậu…
-không sao đâu tớ sẽ giao lại công việc cho Kin- người giúp hắn phát triển công ty-là được rồi
-uk vậy tốt rồi_nó vui vẻ
Ngày hôm sau nó và hắn tới tương lai. Gia đình nó được đoàn tụ, 2 ngày sau hắn tỏ tình với nó và 2 người sống hạnh phúc bên nhau.

_THE END_

Tác giả: Bạch 

            Thiên

            Sam

7
25 tháng 1 2019

Hmm......................... hay Đc

25 tháng 1 2019

tự nghĩ hay là coppy mạng ?

văn hay nhá đừng xóa nick tội nghiệp em ? Điều gì sẽ còn lại khi một cuộc tình đã đi qua cậu có biết không? Đó là nỗi vấn vương, là chút gì đó buồn thương và nuối tiếc. Quan trọng là gì nữa cậu biết không? Đó là nỗi đau của con tim, là sự nhức nhối nơi ngực trái mỗi khi đêm về chợt nhớ tới bóng hình đã khuất xa. Mối tình đầu của tớ ơi, cậu có nhớ tớ như mỗi đêm tớ vẫn nhớ...
Đọc tiếp
văn hay nhá đừng xóa nick tội nghiệp em ?

Điều gì sẽ còn lại khi một cuộc tình đã đi qua cậu có biết không? Đó là nỗi vấn vương, là chút gì đó buồn thương và nuối tiếc. Quan trọng là gì nữa cậu biết không? Đó là nỗi đau của con tim, là sự nhức nhối nơi ngực trái mỗi khi đêm về chợt nhớ tới bóng hình đã khuất xa.

Mối tình đầu của tớ ơi, cậu có nhớ tớ như mỗi đêm tớ vẫn nhớ về cậu? Nơi xa ấy trời có đang mưa không cậu? Nơi xa ấy có cơn mưa nào nhắc cậu kỉ niệm xưa? Liệu có bao giờ bất chợt mưa đến, cậu nhớ tớ của ngày xưa vẫn thích luồn tay vào túi áo của cậu? Và có bao giờ khi đêm về lạnh lẽo, cậu chợt nhớ một hơi ấm là tớ chăng?

Những kỉ niệm của một thời xưa cũ vẫn khắc sâu trong tim tớ đấy cậu à. Nhớ cơn mưa nhỏ nào đã mang cậu đến bên tớ để rồi tớ nhớ ngày mưa tầm tã nào đã mang cậu đi xa, xa khỏi vòng tay tớ. Nhớ những cảm xúc ngọt ngào ta bên nhau ngày mưa để rồi lại nhớ nỗi đắng cay của cơn mưa chia tay ngày ấy. Tớ và cậu có quá nhiều kỉ niệm cùng mưa. Tớ vẫn nhớ về chúng như tớ nhớ về cậu vậy. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Vì tớ không muốn chìm sâu vào quá khứ, không muốn nỗi buồn xưa vương trong đáy mắt, nỗi đau cũ cào xé trái tim. Và dù quá khứ có đẹp cũng chỉ là hồi ức, không thể là hiện tại. Phải không cậu? Yêu thương ấy vốn dĩ rất đẹp, tình cảm ấy vốn dĩ rất nồng nàn. Nhưng tất cả cũng chỉ là đã từng, cậu nhỉ?

Có thể định mệnh cho tớ và cậu gặp nhau không phải để bên nhau suốt đời. Chúng ta suy cho cùng chỉ là bến đỗ tạm thời của nhau thôi. Chỉ là vào một ngày mưa nhỏ nào đó, ta cần một chốn dừng chân, cần truyền cho nhau một hơi ấm thân thương. Để rồi khi cuộc hành trình mới bắt đầu, khi hơi ấm ấy chẳng còn đủ cho những ngày mưa lớn, ta phải xa nhau thôi. Tớ không thể níu kéo cậu, vì tớ không muốn làm lỡ chuyến xe của cậu và vì bàn tay nhỏ bé này chẳng thể làm ấm bàn tay to lớn của cậu nữa.

Dù vậy cậu à, với tớ cậu vẫn là một người quan trọng. Cậu đã đến bên tớ những ngày mưa tớ cô đơn, lạc lõng. Cậu sưởi ấm trái tim tớ để con tim thôi sợ hãi những cơn mưa. Cậu đến để tớ biết yêu thương một người là như thế nào. Và cậu đã đi khi bất ngờ trời đổ mưa to. Cậu đi để tớ biết tớ phải một mình vượt qua những cơn mưa. Cậu đi để tớ biết chẳng ai có thể bên ai dài lâu. Cậu đến, cậu đi và cậu dạy tớ rằng tớ phải mạnh mẽ giữa cuộc đời còn lắm cơn mưa.

Cuộc tình của tớ và cậu không lâu nhưng sâu. Chúng ta không bên nhau đằng đẵng với thời gian những chúng ta có những kỉ niệm khắc sâu trong trí nhớ. Khoảng thời gian ấy đủ để tớ và cậu trải qua mọi cung bậc cảm xúc của tình yêu. Cái nắm tay thẹn thùng, cái ôm bỡ ngỡ, nụ hôn đầu vụng dại của những ngày mưa. Nỗi nhớ nào cựa mình nơi trái tim khi mưa đến mà ta chẳng bên nhau. Ai giận hờn ai vì mưa bất chợt làm ta lỡ hẹn. Tình yêu ấy, chẳng dài nhưng trọn vẹn. Bởi tớ đã để trong tim hình bóng cậu ngay từ lúc trời đổ mưa rả rích. Và tớ đã thật sự yêu cậu khi giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Và cậu cũng đã như thế. Đã thương tớ thật nhiều, đã yêu tớ thật nồng nàn. Cậu đã làm cho tớ những việc mà những người yêu nhau vẫn làm. Tớ đã rất hạnh phúc trong cơn mưa tình yêu ấy. Vì suy cho cùng tớ đã biết yêu, đã biết hạnh phúc.

Cậu đi khi trái tim tớ vẫn còn rộn ràng những yêu thương dành cho cậu. Nhưng tớ không trách cậu đâu. Cậu đi không vì cậu đã yêu ai khác. Tớ biết, bên tớ, yêu tớ cậu chưa từng phản bội tớ. Chỉ là cậu không giữ được cảm xúc ban đầu đối với tớ. Chỉ là cơn mưa nhỏ ngày nào đã vụt mất với thời gian, chỉ còn đây cơn mưa nặng hạt cuốn cậu về phương xa. Chỉ là tớ chẳng giữ được trái tim cậu nữa. Vậy thôi, tớ để cậu đi. Không khóc lóc, không níu kéo, vẫn mỉm cười chúc cậu hạnh phúc. Hãy để những gì cậu nhớ về tớ là một cô gái mạnh mẽ, cô gái đã mỉm cười vào ngày mưa cậu đến, cô gái ấy vẫn mỉm cười vào ngày mưa cậu đi, nụ cười đã từng làm trái tim cậu say. Nhé cậu!

Những tháng ngày không có cậu đã để lại trong tớ một sự chơi vơi, một khoảng không vô hình. Tớ thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời. Có những lúc bất chợt mưa rơi, tớ thấy tim mình giá rét vô cùng. Những kí ức nào lại theo mưa đến đây, hình bóng nào lại ngự trị trong tim. Nhưng không phải là tớ tổn thương đâu cậu. Chỉ là cuộc tình đã qua để lại chút nhớ, chút thương, chút vấn vương và chút nhói trong tim. Tớ vẫn cho phép bản thân tớ hoài niệm về cậu, hoài niệm về cuộc tình của tớ và cậu. Để làm gì cậu biết không? Để tớ nhớ rằng đã từng có một người yêu thương tớ. Để nhớ rằng tớ từng có một tình yêu đẹp. Và ngày nào đó không xa tớ cũng sẽ có một tình yêu đẹp như thế- tình yêu của những cơn mưa.

5
17 tháng 3 2017

hay quávuihihi

17 tháng 3 2017

Quá đỉnh! Tình yêu mãnh liệt! LOVE.....LOVE......LOVE......

9 tháng 1 2020

Kb nha Chị 

Chị cùng trường vs e

9 tháng 1 2020

Bạn ơi ở đây có nội quy là không được đăng linh tinh các câu hỏi không liên quan tới toán , văn , anh

Tuy nhiên bạn mới gia nhập nên chưa biết nội quy, lần sau đừng có làm như vậy nữa nhé

HỌC TỐT !

9 tháng 7 2021

À,mấy cái câu hỏi này là liên quan về bài Bánh Trôi Nước nhé!

9 tháng 7 2021

Bài học đã cho em thấy vị trí của người phụ nữ trong xã hội xưa. Em cần yêu thương, trân trọng và yêu quý những người phụ nữ này vì họ luôn nhỏ bé, bị phụ thuộc và không có tiếng nói trong xã hội

Liên hệ một số tác phẩm:

Chuyện người con gái Nam Xương, Độc Tiểu Thanh Kí (lớp 9)

Thương vợ,Tự tình II (lớp 11)

...

18 tháng 12 2016

hihi sửa nha :

Sáng sớm em đi học về

Chiều tới em lại đi về học thêm

Loanh quanh luẩn quẩn suốt ngày

Cũng tại: sắp đến cái ngày thi thôi.

18 tháng 12 2016

Sáng sớm em đi học về

Chiều về em lại đi về học thêm

Loanh quanh luẩn quẩn suốt ngày

Cũng tại : sắp đến cái buổi ngày thi.

( mik tự nghĩ đó , cho vui thôi hihi)