K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 1

Cạch …

Tôi mở cửa, bước ra khỏi phòng. Lết từng bước, từng bước sang phòng ông anh, tôi gõ cửa:

- Anh hai, dậy đưa em đi học

Không thấy ổng trả lời, tôi lặp lại:

- Anh haiiiiiiiiiiiii, dậy đưa em đi họcccccccccccccccccccc…

Cạch … Cửa hé mở, ông anh thò đầu ra đáp:

- Sao út đi học sớm thế ?

- Không sớm đâu, hai mau lên đi, em sắp muộn học rồi!

- Nay anh mệt quá, út tự đi được không ?

- Ai bảo hôm qua giẫm chân em chi, giờ em lết còn khó. Thôiiii, hai mau lên đi,muộn là em bắt đền hai đấy!!!

Dụi dụi mắt, ổng đóng cửa phòng vào.

5 phút sau

Cạch ….

Ổng mở cửa, nói với tôi:

- Út, đi học

Ổng nói rồi xuống nhà trước, tôi lết theo sau. Dù rất muốn chạy nhanh xuống nhà nhưng tôi chạy không nổi. Tôi cảm thấy tốc độ của mình chắc Rùa phải gọi bằng cụ. Lết mãi, lết mãi mới được mấy bậc, tôi nản, hét lớn:

- Haiiii ơi, em lết không nổi

Ổng chạy lên, cau mày:

- Sao mày mè nheo thế hả Út

- Hị hị

- Lên anh cõng, mau lên còn đi không muộn là mày tự chịu trách nhiệm, anh mày không biết đâu

Ổng cõng tôi xuống dưới nhà, ra đến cửa, hỏi:

- Muốn ngồi xe hay cõng. Trả lời nhanh

Tôi đáp một cách hồn nhiên:

- Cõng

Ổng bảo:

- Mày tụt xuống đi

- Sao lại xuống, em muốn hai cõng cơ

- Xuống để anh còn khóa cửa. Mày định để nhà cửa thế này mà đi à

- Hị hị, em quên

Cạch cạch cạch… Khóa xong, ổng ra hiệu cho tôi leo lên lưng… Ổng hỏi:

- Được chưa

- Rồi ạ. Đi đi haiii

*********************************

Trên đường, ổng hỏi tôi:

- Út thấy có anh hai thế nào? Có thích không?

- Có chứ.

- Thế à. Anh thấy có đứa em gái như mày chẳng vui tí nào. Mày mè nheo quá, lại hay bắt nạt anh nữa

- Hai bắt nạt em thì có

……………….

- Lớp mày ở đâu để anh còn ship tận nơi

/ Vừa nói vừa chỉ tay/ - Ở dãy nhà B, lầu 4, phòng đầu tiên kìa

- Phòng Hoá à

- Đúng òi, mắt anh hai tinh ghê

/ Vừa đi vừa nói/- Mày quên anh từng học ở đây à

- Lớp 7 được học Hóa rồi à?

- Đâu có, cô Chủ nhiệm bảo đổi phòng

……………

- Đến lớp rồi đấy, anh hết nhiệm vụ

Nói xog, ổng biến mất với tốc độ ánh sáng. /Có một sự hoang mang nhẹ ở đây/

Tôi lết về chỗ ngồi. Con Hoa ngồi sau tôi. Nó nhổm lên, nhìn tôi và bảo:

- Ê Linh, mày biết chuyện gì chưa

- Chuyện lớp có học sinh mới á hả?

- Ừ

- Biết lâu rồi, mày quên tao là lớp trưởng à

- Ừ nhỉ, tao quên

Reng … reng … reng. Tiếng chuông thần thánh vang lên. Nó báo hiệu giờ truy bài đã đến. Tụi nó nối nhau, đoàn này đoàn kia bước vào lớp. Chờ tụi nó vào hết rồi, tôi lôi cái thước trong ngăn bàn ra. Gõ nhẹ xuống bàn, nói:

- Các cậu ổn định đi, vào lớp rồi đấy

Quay xuống chỗ con Hoa, tôi bảo:

- Tiết đầu là giờ tự học đúng không?

- Hình như đổi rồi hay sao í

- Ờ

Nói xong tôi quay lên. Ngó sang bên trái chỗ bàn thằng Nam, không thấy nó đâu, tôi đứng dậy, quay xuống lớp, nói:

- Nay lớp mình vắng Nam đúng không cả lớp?

Lác đác mấy đứa gật đầu, tôi ngồi xuống, nghĩ:

- Nay thằng Nam không đến lớp, không có ai để ghẹo. Buồn ghê

Reng… reng… reng… Tiếng chuông thần thánh lại vang lên một lần nữa. Nhưng mà lần này dài hơn, nó báo hiệu giờ vào lớp đến rồi.

Cô bước vào lớp, dẫn theo một bạn nam, nhìn thoáng qua thì có vẻ đẹp trai. Cô nhìn cả lớp và bảo:

- Chào các em, đây là học sinh mới của lớp minh. Mời em giới thiệu về mình cho lớp được biết nào

Bạn mới nói:

- Xin chào các bạn, mình là Nguyễn Trần Đình Dương, học sinh mới đến, mong các bạn giúp đỡ

Tôi dụi dụi đôi mắt, cố nhìn thật rõ mặt Dương, tôi nghĩ thầm:

- Sao trên đời này lại có người dễ thương đến thế không biết nữa

……….

Cô chủ nhiệm :

- Linh! Linh! Linh! …

- Dạ / Tôi giật mình đáp lại/

- Em bị sao thế

- Dạ không ạ, cảm ơn cô, em không sao ạ

Quay ra nhìn Dương, cô bảo:

- Dương, em tự tìm chỗ ngồi giúp cô

- Tạm biệt cả lớp, giờ cô có việc bận, các bạn tự làm quen với nhau, nhớ giữ trật tự / Nói với lớp/

CÔ CHỦ NHIỆM ĐẠI NHÂN BƯỚC RA NGOÀI, Dương tiến lại gần chỗ tôi, Dương bảo:

- Linh!

- Hả

- Kế bên cậu là ghế trống, tôi có thể ngồi được chứ?

- Ừ được, cậu ngồi đi

Tôi mở balo, lấy điện thoại ra, đặt dưới ngăn bàn nhắn cho Hoa:

- Ê mày

- Giề / Hoa rep nhanh và lẹ dù đang ở trong lớp/

- Mày thấy Dương sao?

- Bình thường. Còn mày?

- Tao thấy dẽ thương + đẹp trai

- Ê ê, đừng nói với tao là mày thích nó nhá

- Ờm chắc vậy

- Wao, tin hot à nha, để tao báo cho cả lớp biết

- Câm cho tao

- Méo câm, kệ mày, rồi tụi nó sẽ biết, nhưng không phải bây giờ

Tắt điện thoại, nhét vô balo, tôi lấy quyển Nhật ký ra và viết. Đang mải viết bỗng có đứa kéo áo, tôi quay ra, Dương cho tôi 1 tờ giấy và không nói gì. Tôi hỏi:

- Tờ giấy đưa tôi à?

Dương khẽ gật đầu và không nói gì cả. Tôi mở nó ra và kinh ngạc khi thấy dòng chữ :


****, *** ***** ***

Lấy cây bút chọc nhẹ vào tay Dương, tôi bảo:

- Dương, cậu …

--- Hết Chap 1 ---
Mơn vì đã đọc
Có góp ý gì cứ cmt
#Mun
#LHTÂ

21
11 tháng 5 2018

- Tò mò chữ kia v ;;)

13 tháng 5 2018

Tui đoán dòng chữ kia là:

" Linh, tôi thick cậu."

Đúng ko nhỉ? Nhìn qua chắc là truyện ngôn tình òi nên tui đoán tek, cho ý kiến nha.

Hai tay em ôm xương rồng rất đau Đôi vai em mang nỗi buồn rất lâu Chân em lang thang kiếm anh ở khắp chốn Nước mắt trào, biết anh giờ ở nơi đâu? Đôi khi cô đơn giết em từng cơn, anh hỡi Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên anh, Sao bao lâu quen tối nay mình em lê bước em ước gì cánh tay mình đừng buông ra . Chạy theo anh ở phương trời xa lắm anh ơi, người ơi, tình ơi! Chạy đi đâu để có niềm...
Đọc tiếp

Hai tay em ôm xương rồng rất đau
Đôi vai em mang nỗi buồn rất lâu
Chân em lang thang kiếm anh ở khắp chốn
Nước mắt trào, biết anh giờ ở nơi đâu?
Đôi khi cô đơn giết em từng cơn, anh hỡi
Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên anh,
Sao bao lâu quen tối nay mình em lê bước
em ước gì cánh tay mình đừng buông ra .

Chạy theo anh ở phương trời xa lắm anh ơi, người ơi, tình ơi!
Chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn.
Hạ sang thu còn chưa kịp thay lá kia sao lòng anh vội thay,
em ở lại để ôm một mình nhớ thương
Ngày không anh lòng em thừa đông, giá băng theo chiều tan màu mưa,
Một lần xa vòng tay của anh là bao bão lòng
Nhìn vào mắt của anh giờ đây, khoé mi em lệ tuôn thầm cay.
Em rất buồn, nhưng không biết phải làm sao

8
6 tháng 1 2018

Có những điều anh k hề hay bt

Cứ nghĩ rằng em cười là vui

Cứ tưởng rằng mắng là k yêu

Cứ nghĩ em vô tâm,xấu xa

Vậy mà sao em cứ hoài vướng bận

Về 1 ng chẳng chút lương tâm

#NHƯ ANH#

haha

FA là sướng nhất đúng ko Cô nàng bí ẩn

Tình yêu là thế.. Đôi khi làm mình say mê, đôi khi làm mình ngô nghê Tin một người đến nỗi rơi lệ Là thế... Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa... Rồi khi em thấy Anh trong tay cùng người khác ấy, sao em quên được khoảnh khắc đấy Anh bên ai hạnh phúc như vậy? Thì thôi.... Buông đôi tay và để anh đi Xem như ta lần đầu chia ly Cũng là lần cuối nghĩ suy.. Thì anh.....
Đọc tiếp

Tình yêu là thế..
Đôi khi làm mình say mê, đôi khi làm mình ngô nghê
Tin một người đến nỗi rơi lệ
Là thế...
Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa
Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa...

Rồi khi em thấy
Anh trong tay cùng người khác ấy, sao em quên được khoảnh khắc đấy
Anh bên ai hạnh phúc như vậy?
Thì thôi....
Buông đôi tay và để anh đi
Xem như ta lần đầu chia ly
Cũng là lần cuối nghĩ suy..

Thì anh.. cứ đi đi hãy cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ
Hạnh phúc ra sao yêu thương nhường nào chỉ thêm thời gian lãng phí.
Ừ thì anh cứ đi đi và đừng nhớ nhung chi
Về đâu khi ta đã lạc mất nhau??

Mình buồn vì tim mình đau
Mình buồn thì ai thấu đâu?
Từng lời buông chưa hết câu, nước mắt đã dâng khóe sầu.
Đừng bên nhau nếu không vui, em muốn thấy anh cười.
Vì yêu nên em xin anh cứ đi...
Bỏ mặc em!

9
29 tháng 12 2017

Anh cứ đi đi....

Trái tim em đã khô rồi...........

Dòng sông này là nước mắt từ trái tim em đã khóc cho anh ....

Nó đã đầy và sẽ không thêm bất kì giọt nước nào nữa....

Còn trái tim em ............bây giờ chỉ còn vết sẹo mà thôi !

Rồi nó ..........cũng sẽ........mờ đi....sớm........thôi!

29 tháng 12 2017

Anh cứ đi đi và đừng nhìn lại.... Đừng nhìn em vs ánh mắt thương hại..... Em mún thấy nụ cười của anh dù ng bên cạnh ko phải là ..... em!!!

Mộng mơ đầu đời-Cùng nhau ngắm sao băng. Chương 1: Nhà tôi ngay góc phố, cạnh nhà anh. Anh là một con người điềm đạm, ôn nhu, anh chỉ hơn tôi có 2 tuổi.Lúc nhỏ anh thường rụt rè, nhưng đâu có chỉ thế tôi còn rụt rè hơn. Ngày đầu tôi mới chuyển đến, anh và bố sang làm quen và chào hỏi tôi cùng mẹ. Anh uể oải đi sau bố còn tôi với hai mắt long lanh vừa rụt rè núp sau lưng mẹ.Anh nhìn xuống đất, rồi nhìn...
Đọc tiếp

Mộng mơ đầu đời-Cùng nhau ngắm sao băng.

Chương 1:

Nhà tôi ngay góc phố, cạnh nhà anh. Anh là một con người điềm đạm, ôn nhu, anh chỉ hơn tôi có 2 tuổi.Lúc nhỏ anh thường rụt rè, nhưng đâu có chỉ thế tôi còn rụt rè hơn. Ngày đầu tôi mới chuyển đến, anh và bố sang làm quen và chào hỏi tôi cùng mẹ. Anh uể oải đi sau bố còn tôi với hai mắt long lanh vừa rụt rè núp sau lưng mẹ.Anh nhìn xuống đất, rồi nhìn lên trần, cố gắng để không nhìn vào tôi.Chợt bố anh bảo anh:

- ''Lại chào em đi con.''

Anh mới giật thõm mình, gãi đầu gượng gạo nói:

- ''Anh là Mạn Bắc, chào em''.Tôi cũng nhìn chằm vào anh và ngày thơ nói:

-'' Em là Thiên ý, anh đẹp trai quá hihi''.Anh gượng gạo, cúi mặt.

......................................................

Lúc tôi lên sáu, anh lấy xe đạp đèo tôi đi học, sáng nào cũng vậy, anh dậy rất sớm.Sang giúp nhà tôi bao nhiêu việc . Anh chỉ hơn tôi có hai tuổi nên chúng tôi học cùng trường, anh học giỏi, vào tận lớp A, còn tôi chỉ ở lớp B.Tôi ngày nhỏ tưởng tình yêu tuổi thơ chỉ là một trò đùa không ngờ lại chính là câu chuyện làm tôi nhớ nhất.Vào những ngày ấy, tôi hạnh phúc biết bao.Ngày nào cũng được gặp anh, nhìn anh, nói chuyện rôm rả.

Năm tôi lên bảy, anh lên chín. Cũng như năm trước anh cũng đèo tôi đi học, nhưng lại không phải đi với mình tôi. Chả là lớp anh mới có một chị mới chuyển về trông rất xinh.Nên anh rất quý chị ấy, hôm nào chị ấy của nên nhà nhờ anh giảng bài nên anh không có nhiều thời gian để gặp tôi.Thế nhưng sau này tôi mới biết, chị ấy là chị em song sinh với anh. Bố mẹ anh li hôn sau khi mẹ anh vừa mới sinh anh chưa được một năm. Nhà ngoại anh tuy rất giàu có nhưng bên nhà nội lại rất nghèo. Mẹ anh cương quyết lấy bố anh mặc dù bị người nhà ngăn cản.Sau đó vì quá nghèo khó bố anh không thể nuôi nổi mẹ con nên nhà ngoại đưa mẹ anh về.Vớn dĩ lúc đầu anh cũng theo mẹ về nhà ngoại nhưng vì vấn đề hai con nên anh được bố nuôi đến 15 tuổi rồi về nhà ngoại hưởng thừa kế. Anh thế còn may, tôi từ khi sinh ra chưa một lần được biết bố mình là ai nên cũng rất tội nghiệp. Nhưng mẹ tôi lại khác, nhà mẹ tôi cũng rất khá giả:bà là tiểu thư trong một nhà quyền quý nhưng bà chẳng muốn thừa kế chút nào.Bà ra ngoài bươn chải tự sống. Thật ra cũng chẳng phải điều gì, chả là mẹ tôi vẫn muốn chờ người bố đáng kính đã bỏ rơi 2 mẹ con chúng tôi.

Mùa xuân năm đó, trường của chúng tôi tổ chức giải bóng đá, nên anh rất thường xuyên đi luyện tập với bạn. Anh thường dẫn tôi đi theo, đứa nào cũng lại trêu tôi nhưng anh lại bảo vệ tôi.Đứa nào cũng khen tôi xinh, rất dịu dàng.Còn mắt anh cứ thế mà đỏ lên, chắc ăn nhầm ít giấm.Cứ vậy tôi tưởng anh là tình yêu mong manh dễ vỡ của tôi.

Ngày 15/ 4/1991. Là sinh nhật lần thứ 10 của anh, bạn bè anh cũng tới, và hơn thế đó là mẹ và em gái anh. Anh không vui vì điều đó, bố mẹ anh mỗi khi gặp nhau người thì khóc, người thì tránh mặt.Bản thân anh cũng không tránh được điều đó, làm sao anh có thể gần gũi một người mẹ từ khi sinh ra anh chưa từng được anh vào cửa lớp một lần, chưa hôn chào tạm biệt một lần.Còn tôi, cũng vậy, chắc anh và tôi giống nhau.

Sang năm học mới, là năm tôi lên lớp 3, lúc đó đối với anh là thời kì quan trọng, là lúc anh chuyển cấp sang trường mới.Vậy nên việc học của anh thì ngày càng bận rộn hơn, tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để nói chuyện với anh. Tôi chỉ có thể nhìn ra của số ngắm anh học bài.Tôi chẳng ngờ ngày đó cũng đến.............

P/s: Truyện chính chủ, thằng nào edit nó xin hãy nói vs chủ tus nhé. Hãy comment góp ý, share, và fl mk nghen.

link wattpad:https://www.wattpad.com/user/akari77tanaka06

0
Có đôi lúc cũng thấy mệt mỏi muốn dừng lại và đứng trước gương Và nếu em có bản lĩnh đi tiếp thì có lẽ em chẳng muốn khiêm nhường Cuối con đường đó có phải anh bỏ lại nỗi đau Là khi chấp nhận làm kẻ thứ 3 một cách hoán đổi không hoàn hảo Cũng do ngốc mà thôi đã biết là cho không nhận lại Tại sao lại nói cho người ta biết để người ta phỉ là nói dai Cũng có lúc em bị trầm cảm vì một cú...
Đọc tiếp

Có đôi lúc cũng thấy mệt mỏi muốn dừng lại và đứng trước gương
Và nếu em có bản lĩnh đi tiếp thì có lẽ em chẳng muốn khiêm nhường
Cuối con đường đó có phải anh bỏ lại nỗi đau
Là khi chấp nhận làm kẻ thứ 3 một cách hoán đổi không hoàn hảo
Cũng do ngốc mà thôi đã biết là cho không nhận lại
Tại sao lại nói cho người ta biết để người ta phỉ là nói dai
Cũng có lúc em bị trầm cảm vì một cú sốc như vô hình
Một người em quen cướp anh đi mất liệu rằng em có thể bình tĩnh
Được như vậy hay không hay anh xem đó là trò đùa
Cũng như bài hát em gọi tên anh ở trong nhận thức em từng hứa
Ờ nếu lời hứa mà em từng hứa với anh hôm nay là dư thừa
Thì anh cứ phũ như chưa từng nghe một lời chia tay không còn nữa
Vẫn biết rằng em tốt với anh nhưng anh lại yêu một người khác
TÌnh yêu tam giác là 3 mũi dao biết như vậy mà vẫn đổi chác sao?
Có thể anh cho em khùng và chia tay em trong dứt khoác
Nhưng em sẽ cấm anh làm em đau tạo vết thương bên trong thể xác này

Em cấm anh nói yêu em khi đang trong vòng tay người khác
Và em cấm anh nhìn vào em bằng đôi mắt đen không còn cảm giác
Em cấm anh đi bên nó mà lúc nào cũng nghĩ đến em
Đối với tư cách một người đi trước giá trị của em vẫn hơn một lần
Em cấm anh đem so sánh ai tốt hơn những việc em làm
Vì anh chưa hiểu được hết khái niệm một người phụ nữ cần phải quan tâm
Em cấm anh rơi nước mắt khi vô tình có nghe bài hát này
Em cũng sẽ cấm anh nghe từ cấm khi em không còn là người ấy

Em cấm anh hay thức khuya đánh liên minh vào 2 giờ sáng
Biết sức khỏe anh không được tốt thì đừng cố gắng quên đi thời gian
Em cấm anh đi về đêm khi đã không còn em bên cạnh
Vì em biết chắc nó không thể cản đi những hạt mưa trên mái tóc mềm
Em biết là anh sẽ hỏi lấy tư cách gì em xen vào
Thì cũng đơn giản là một con ngốc làm tròn trách nhiệm mặc dù xa nhau
Anh quên đi việc em làm nếu anh nói em bảo kể công
Rồi anh sẽ nói là anh không bắt tại sao em làm rồi còn dài dòng
Với nó thì mọi việc khác đó không làm cũng được ghi nhận
Mà thôi đâu còn quan trọng nữa đâu phải chỉ trong vài lần
Đành ngậm miệng lại để anh vui thôi
Nói sao thì chuyện cũng vậy rồi
Chỉ tiếc là không thể tặng cho anh hạnh phúc mà anh mơ thôi
Nhưng cấm thì vẫn cứ cấm mặc dù vẫn biết là bảy phần thừa
Có phải món ăn anh tự tay làm bên trong chiếc hộp không còn chứa
Cảm thấy cấm anh quá đủ rồi lần này em cấm bản thân em
Em cấm em không thể cười nếu như ngày mai không anh bên cạnh

Em cấm anh nói yêu em khi đang trong vòng tay người khác
Và em cấm anh nhìn vào em bằng đôi mắt đen không còn cảm giác
Em cấm anh đi bên nó mà lúc nào cũng nghĩ đến em
Đối với tư cách một người đi trước giá trị của em vẫn hơn một lần
Em cấm anh đem so sánh ai tốt hơn những việc em làm
Vì anh chưa hiểu được hết khái niệm một người phụ nữa cần phải quan tâm
Em cấm anh rơi nước mắt khi vô tình có nghe bài hát này
Em cũng sẽ cấm anh nghe từ cấm khi em không còn là người ấy

Em cấm anh hơn thua em với ai từng cử chỉ
Thực tế với giả tạo suy nghĩ thử xem anh cần gì
Em cấm khi gặp em anh quay mặt về nơi khác
Tại sao không nhìn thử con rối vô tâm anh đã tạc
Em cấm anh luôn miệng rằng nhỏ kia tốt hơn em
Người chiếm đoạt kẻ hi sinh thì lấy tư cách gì so sánh
Nói như vậy quá rõ ràng sự thật không thừa cũng chẳng thiếu
Vì vậy em cấm anh nói với em rằng anh chẳng hiểu.

GỬI ĐẾN 1 NGƯỜI !!!

2
27 tháng 1 2018

CẤM của như hexi đúng k bn?

28 tháng 4 2019

Tâm trạng của bạn ak

15 tháng 1 2018
▄︻̷̿┻̿═━一
23 tháng 1 2018

Vì khi anh buồn, con tim em sẽ tan vỡ!!!!!

23 tháng 1 2018

hehe

" ngốc " Ah hay nói zj khi bên em , tuy rằng ko chẳng hiểu ý của anh là gì cả Giờ xa anh rồi , em mới hiểu ra ý nghĩa của từ " ngốc " anh hay nói ấy Phải , em quá ngốc , quá hiển nhiên khi bên cạnh anh Luôn nghĩ rằng anh là của riêng mik em mà thôi Luôn đến bên em mỗi khi em buồn , là hôm nay , ngày mai , bất kể là mãi mãi những ngày tháng về sau Nhưng em đã sai , em sai vì đã quá ích kỉ tình yêu với mọi thứ , kể...
Đọc tiếp

" ngốc "

Ah hay nói zj khi bên em , tuy rằng ko chẳng hiểu ý của anh là gì cả

Giờ xa anh rồi , em mới hiểu ra ý nghĩa của từ " ngốc " anh hay nói ấy

Phải , em quá ngốc , quá hiển nhiên khi bên cạnh anh

Luôn nghĩ rằng anh là của riêng mik em mà thôi

Luôn đến bên em mỗi khi em buồn , là hôm nay , ngày mai , bất kể là mãi mãi những ngày tháng về sau

Nhưng em đã sai , em sai vì đã quá ích kỉ tình yêu với mọi thứ , kể cả anh

Em sai khi luôn tỏ ra mik rất mạnh mẽ tuy đang rất đau

Em luôn tránh né những lời hỏi han trân thành nhất của anh làm cho anh cảm thấy mệt mỏi

Em đã sai quá trầm trọng khi tự gục ngã trước tình yêu của anh nhưng cũng chính em , chính là em đã tự đẩy anh ra khỏi thế giới của mik

Giờ em mới nhận ra , anh à

Tuy đã quá muộn và không bao giờ có thể cứu chưa nhưng em vẫn muốn nói những lời thật lòng nhất của mik với anh

Em thật sự , thật sự xin lỗi anh - chàng trai mang đến cho em nụ cười và những điều hạnh phúc nhất mà không có người nào khác có thể mang đến đc

Em muốn nói " em yêu anh rất nhiều "

10
13 tháng 1 2018

hay wá eoeo

lớn đi lm nhà văn đc r ak

Chương 13 ​ Hai mắt nhắm hờ, Nhân Mã im lặng nằm trên chiếc giường màu trắng trong phòng y tế, chẳng ai có thể ngờ rằng đằng sau cái dáng vẻ như đang ngủ ấy, một bộ não thông minh đang hoạt động với tốc độ gấp ba, bốn lần một thiên tài. Nhân Mã cố gắng sắp xếp lại đống thông tin trong não, chỉ một dữ liệu được truyền đến trong lúc cô đang tập trung vào mấy phản ứng hoá học đã khiến...
Đọc tiếp
Chương 13

BG108_03.jpg
​ Hai mắt nhắm hờ, Nhân Mã im lặng nằm trên chiếc giường màu trắng trong phòng y tế, chẳng ai có thể ngờ rằng đằng sau cái dáng vẻ như đang ngủ ấy, một bộ não thông minh đang hoạt động với tốc độ gấp ba, bốn lần một thiên tài.

Nhân Mã cố gắng sắp xếp lại đống thông tin trong não, chỉ một dữ liệu được truyền đến trong lúc cô đang tập trung vào mấy phản ứng hoá học đã khiến cho hệ thống xử lí thông tin của cô bị lỗi. Và hậu quả là hệ thống tín hiệu não bộ của cô bị treo, khiến cô ngất đi trong giờ học.

May mắn là đám người ngu ngốc kia chỉ cho rằng việc cô ngất đi chẳng qua là do ăn uống không đầy đủ hoặc mệt mỏi quá độ. Chẳng một con người tầm thường nào có thể nhìn ra nguyên nhân thật sự của chuyện này. Sự nông cạn và kiêu ngạo của lũ người đó chính là thứ mặt nạ che giấu tốt nhất của cô.

Hệ thống thông tin đã được khôi phục, Nhân Mã nghiêng người dựa vào chiếc gối đồng màu với cả căn phòng, bắt đầu tiến hành mã hoá vùng dữ liệu vừa nhận được.

Là tín hiệu của chủ nhân.

Bọn họ muốn giao cho cô một nhiệm vụ mới.

“Lấy bản đồ khu vực cấm.”

Nhân Mã vuốt vuốt mấy sợi tóc ngắn ngủn loà xoà trên trán, trong đầu không ngừng tính toán các khả năng để hoàn thành nhiệm vụ.

Khu vực cấm sao?

Bất chợt trong não truyền đến một đoạn tín hiệu ngắn, xem ra là ký ức còn tồn đọng của thân xác này. Nhân Mã híp mắt, đoạn ký ức kia theo trí nhớ từ từ hiện ra.

Điều đầu tiên bọn họ được dạy khi đặt chân vào Blue Ruby là không được phép tới khu vực cấm.

Đúng vậy! Trung tâm của Blue Ruby có một toà nhà, bên ngoài toà nhà đó có một vòng bảo vệ bằng điện từ, nếu không được sự cho phép không ai có thể tuỳ tiện tiến vào đó. Theo trí nhớ này thì ngay cả Song Ngư – công chúa một thời của Blue Buby cũng chưa bao giờ được đặt chân tới đó.

Trong vùng dữ liệu mà chủ nhân gửi tới có nhắc đến việc chỉ có bốn vị chủ tịch của Blue Ruby mới có thể tiến vào khu vực cấm. Tuy nhiên, không được vào không có nghĩa là không vào được. Chỉ cần có bản đồ hệ thống thông gió và cách vô hiệu vòng điện từ là có thể tiến vào khu vực cấm.

Nhưng, muốn có được hai thứ này cũng không phải chuyện dễ dàng. Những người có thể nắm giữ bản đồ và cách vô hiệu vòng điện từ gồm có...

Vũ Cự Giải, tam thiếu gia của Vũ - tập đoàn phụ trách công việc bảo đảm an ninh cho toàn Blue Ruby. Muốn lấy bản đồ từ chỗ anh ta e là không có bất cứ khả năng nào. Chưa nói đến việc Vũ Cự Giải là người như thế nào, chỉ nội việc cô không thể tiếp cận anh ta đã khiến cho việc lấy bản đồ từ chỗ người này chết từ trong trứng nước.

Lục Song Tử, đại thiếu gia của Lục. Tuy rằng Lục không thuộc tứ đại gia tộc nhưng Lục Song Tử là hội trưởng hội học sinh quyền lực. Hơn nữa, Lục và Vũ luôn có mối quan hệ không rõ ràng, vì thế, việc Lục Song Tử có thể nắm trong tay bản đồ khu vực cầm không phải là không có khả năng. Tuy nhiên, muốn moi thông tin từ chỗ Lục Song Tử có vẻ không hề dễ dàng. Một người có thể ngồi trên vị trí Hội trưởng hội học sinh ba nhiệm kỳ liên tiếp không thể nào là một người đơn giản, tuỳ người ta nắn bóp. Thêm nữa, Nhân Mã luôn có cảm giác Lục Song Tử đối với cô vô cùng đề phòng, nhất là sau khi cô trở về từ cuộc thí nghiệm kia. Vậy nên, việc lấy được từ tay anh chàng này cũng là bất khả thi.

Người cuối cùng có khả năng nắm giữ bản đồ khu vực cấm là Nguyễn Bạch Dương. Anh ta là con trai duy nhất của giám đốc công nghệ bảo mật ở Blue Ruby, cũng là người thừa kế duy nhất của Nguyễn, nên có khả năng anh ta cũng nắm giữ bản đồ kia. Cho dù Nguyễn Bạch Dương không có thứ đó trong tay, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta không biết thứ đó đang ở đâu. Khả năng lợi dụng anh ta so với hai người kia là rất cao , nhất là khi Nhân Mã biết anh chàng kia có tình cảm đặc biệt với mình. Tuy nhiên, cô cũng không thể đánh giá thấp con người này, nói thể nào thì anh ta cũng là Hội phó hội học sinh, đã làm tới chức vụ đó hẳn cũng không phải kẻ vô dụng.
Tiếng bước chân lộn xộn trên hành lang khiến Nhân Mã giật mình thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn. Từ sau khi trở thành cybort, cô có thể cảm nhận được những sóng âm rất nhỏ truyền tới từ rất xa. Lúc này, phía bên ngoài cách phòng y tế một dãy nhà có người đang chạy tới. Từ tần số sóng âm, Nhân Mã biết người tới chính là “con mồi” của cô.

Nhân Mã điều chỉnh vị trí nằm, quay mặt vào bên trong, để cho mấy lọn tóc loà xoà trước trán, che đi đôi mắt sáng rực đầy tính toán. Không đầy một phút sau, cửa phòng y tế mở ra....

Bạch Dương đứng bên ngoài phòng y tế điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó nhẹ nhàng đi vào bên trong. Nơi này là phòng y tế dành cho học sinh bình thường, bối phận và gia cảnh thấp, vì vậy, nơi này không có phòng nghỉ riêng, chỉ có các giường bệnh được sắp xếp thành từng dãy, tách biệt nhờ các vách ngăn. Bạch Dương vòng qua một dãy giường bệnh cuối cùng cũng nhìn thấy người anh tìm.

Cô nghiêng người nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, nắng theo gió nhảy nhót qua khung cửa sổ chiếu lên người cô, cô quay lưng về phía anh khiến anh không nhìn rõ mặt cô nhưng anh biết lúc này cô đã không sao rồi.

Buổi chiều anh vốn đang vô cùng hào hứng tới lớp tìm cô đi ăn. Vốn đã chuẩn bị trăm ngàn lý do để thuyết phục Nhân Mã. nhưng khi tới lớp cô thứ chờ đợi anh không phải đôi mắt caramel ngọt ngào biết nói, thay vào đó là thông tin cô ngất xỉu, đang ở phòng y tế. Vừa nghe tin, đầu óc anh liền trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chạy tới nơi này. Anh muốn xác định cô sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không bị bắt nạt. Lúc thấy cô bình an nằm đó, trái tim đang được treo cao của anh cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Bạch Dương nhẹ bước tới bên cạnh giường, đưa tay cẩn thận vén mấy sợi tóc xoà xuống trán Nhân Mã. Có vẻ như động tác của anh đã khiến người trên giường tỉnh giấc. Chỉ thấy rèm mi của người đó khẽ rung lên, sau đó một đôi mắt caramel có chút mờ mịt mở ra.

Nhân Mã chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng nhận ra người tới là ai. Cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy:

_ Hội phó, anh đến lúc nào? Sao không gọi em dậy?

Bạch Dương mỉm cười đỡ cô nằm xuống, sau đó anh cũng tuỳ tiện chọn một vị trí bên cạnh cô ngồi xuống:

_ Thấy em ngủ ngon quá anh không nỡ gọi.

Nhân Mã mở to đôi mắt nhìn anh, sau đó, có vẻ như đã hiểu ra hàm ý trong câu nói đó, cô cúi đầu, gượng gùng nói:

_ Hội phó, anh đang nói gì vậy. Em chỉ ngất một chút xíu, đâu có gì to tát đâu.

_ Em nói gì vậy. Chỉ cần em bị đau một chút anh cũng đau lòng, em không biết sao.

Bạch Dương vừa nói dứt câu liền thấy Nhân Mã ngồi bên kia xoát một cái đỏ ửng cả mặt, cúi đầu càng thấp không dám nhìn anh. Nhìn Nhân Mã như vậy Bạch Dương biết mình trong lúc nóng vội đã lỡ bày tỏ hết với người ta rồi, không những thế còn là bày tỏ trắng trợn. Lần này thì xong rồi, đừng nói là anh sẽ doạ con nhà người ta chạy mất nhé!

Bạch Dương bên này rối rắm không biết phải làm gì tiếp theo, bên kia, Nhân Mã sau khi nghe Bạch Dương nói, trong mắt chợt loé lên một tia sáng, rất nhanh sau đó đã biến mất. Nhân Mã vẫn cúi đầu, cố ép cho giọng nói hơi ấp úng phù hợp với tâm trạng ngại ngùng:

_ Hội phó, cái đó.... cái đó....

_ À, ý anh nói là em mà bị đau ở đâu, bạn bè em sẽ rất đau lòng đấy. Anh cũng là bạn em, đương nhiên cũng sẽ như vậy. Vì thế lần sau nhớ chú ý, biết chưa?

_ Dạ! Em biết rồi. Cảm ơn anh, hội phó.

Nhân Mã vui vẻ đáp lời. Đuôi mắt cong cong, nụ cười rực rỡ, đầu mày cuối mắt đều là nụ cười khiến cho trái tim kẻ si tình đập rộn ràng trong lồng ngực. Anh đâu hay, nụ cười kia, đôi mắt kia chính là một liều thuốc độc, nó có thể khiến trái tim anh xốn xang hạnh phúc cũng có thể khiến con tim đó ngập đầy những khổ đau.

Nhân Mã nhìn nụ cười ngây ngốc của Bạch Dương, trong lòng thâm khinh bỉ con người ngu ngốc. Nào! Đã đến lúc tóm gọn “con mồi” rồi.

Chớp mắt một cái, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ chán chường. Thấy Nhân Mã như vậy, Bạch Dương liền quan tâm hỏi:

_ Nhân Mã, em có chuyện gì phiền lòng sao?

Thấy Nhân Mã nhìn mình, vẻ muốn nói lại thôi, Bạch Dương liền an ủi:

_ Có chuyện gì em cứ nói ra, anh sẽ giúp em. Đừng sợ.

Nói rồi anh đưa tay khẽ xoa đầu cô. Nào ngờ, Nhân Mã đột nhiên lao vò lòng anh, khóc thút thít:

_ Hội phó!

_ Ừ, nói đi! - Anh vỗ vỗ lưng cô khích lệ. – Đừng sợ, có anh ở đây.

_ Em....

Nhân Mã há miệng nói, nhưng được giữa chừng thì im lặng. Bộ dạng muốn nói mà không nói được của cô trong mắt Bạch Dương càng thêm phần chân thật. Anh nóng lòng truy hỏi đến cùng.

_ Có chuyện gì? Em mau nói đi.

Nhân Mã thấy cá đã cắn câu, cô ta vùi đầu trong lòng anh, cười gian. Giật câu nào!

_Thật ra, thật ra...

Cô ngập ngừng để tăng sự kịch tính.

_Thật ra lần trước khi em được tham gia vào chương trình của hai người Nhật kia, em bị đưa đến một nơi bí mật, mà sau đó khi em bị loại, vật dụng cá nhân của em vẫn còn ở đó chưa lấy lại được, trong đó…có một khung ảnh của mẹ em. Mẹ em mất lâu rồi, giờ em chỉ còn một thứ đó là của mẹ…..

Nhân Mã chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, thi thoảng chèn thêm vào vài tiếng thút thít cho thêm phần chân thực. Bạch Dương nhìn cô gái trước mặt mình, cảm thấy tội nghiệp cho cô. Anh nhíu mày, chần chừ một lát rồi mới thận trọng hỏi cô.

_ Em còn nhớ chỗ ấy như thế nào không?

_ Em chỉ nhớ là nó có một vòng điện từ bao bên ngoài, với lại đó là một căn nhà kiểu cổ.

Bạch Dương càng nhíu mày sâu hơn. Một căn nhà kiểu cổ, lại có một vòng điện từ xung quanh, có thể để cho hai người Nhật đặc biệt ấy ra vào. Khu vực cấm ở trung tâm Blue Ruby. Nhiều lần anh từng thấy trong phòng làm việc chính của cha mình có một cái máy tính đặc biệt, lúc nào cũng được bật lên. Có một lần tò mò, anh từng nhìn vào những khung màn hình ảo lập lòe xung quanh bàn phím máy tính đó, thì thấy nó là một cái bản đồ lớn, chằng chịt những hệ thống đường ngầm và thông gió khác nhau. Sau này anh mới được cha mình cho biết, đó là bản đồ khu vực cấm ở trung tâm trường. Bây giờ, khi nghe miêu tả của Nhân Mã, anh dễ dàng nhận ra khu vực đó. Nhưng cha anh từng nói, những người không có phận sự không thể tiến vào đó được.

_ Em còn nhớ em được ở nơi nào không?

_ Một căn phòng rộng, hình nhưở lầu hai, nhìn ra được một đài phun nước ở dưới ạ.

Nhân Mã ngẩng người ra một lát, rồi cũng thận trọng lên tiếng. Cô dễ dàng đọc được trong ánh mắt Bạch Dương một tia do dự. Bạch Dương sau khi nghe Nhân Mã trả lời, thoáng chần chừ. Một căn phòng ở ngoại vi. Cũng không phải là khó khăn lắm, dù sao cũng chỉ là vào lấy một vài thứ rồi rời đi, chắc cha anh và mấy vị chủ tịch kia cũng không phát hiện ra đâu. Nghĩ đến đó, Bạch Dương nắm lấy tay Nhân Mã, mỉm cười với cô.

_Không sao, em đừng lo. Anh có bản đồ khu đó, chúng ta có thể vào tối nay để lấy lại đồ cho em, nhưng đừng để cho ai biết nhé!

_Nhưng anh là hội phó mà, làm vậy có được không?

Nhân Mã ngước nhìn Bạch Dương, đôi mắt khẽ chớp, làm ra vẻ khó xử hỏi anh. Bạch Dương lắc đầu, cười tươi rói.

_Không sao, bạn bè phải giúp đỡ nhau. Cùng lắm là mất chức thôi.

Thật ra, lúc đó anh muốn nói. Vì em, có bị phạt cũng chẳng sao. Nhân Mã tròng lên mặt nụ cười ngây thơ, đôi mắt nheo nheo xinh đẹp. Bạch Dương càng say sưa ngắm nhìn. Chợt, bên ngoài vang lên tiếng đổ vỡ thật lớn và tiếng hét. Nhân Mã nghe tiếng mình kêu hoảng hốt trong lòng.

Khốn nạn! Kẻ nào nghe lén cô ta?

Bạch Dương biến sắc, anh chạy nhanh ra cửa và suýt giẫm phải mảnh thuỷ tinh sắc nhọn. Người đứng đó là một cô bé lớp mười buộc tóc đuôi ngựa. Cô bé đang ôm ngực, nước mắt lóng lánh trên mi. Bạch Dương hỏi vội.

_Em làm gì ở đây?

_Có mấy anh hù em, hội phó, bữa trưa của em rơi hết rồi.

Cô bé giương to đôi mắt đỏ mọng. Bạch Dương vẫn chưa yên tâm, hỏi tiếp.

_Ban nãy em có nghe thấy gì không?

_Ý anh là tiếng sói hú của mấy anh ấy ạ?

Cô bé ngây ngô hỏi lại. Lần này, Bạch Dương thở phào.

_Này, anh cho em. Đi mua đồ ăn đi, Đỗ Quyên!

Bạch Dương liếc bảng tên cô bé. Mười chuyên văn, lớp này hình như có vài học sinh được Xử Nữ phụ đạo. Cô ấy có liên quan gì không nhỉ? Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi, Bạch Dương lắc nhẹ đầu, rồi quay người đi vào trong. Anh đóng cửa lại cho chắc chắn rồi an ủi Nhân Mã.

_Không phải lo. Là một cô bé bị hù dọa sợ quá nên la lên thôi! Em nghỉ đi.

Gương mặt Nhân Mã diễn tả hoàn hảo nỗi sợ. Cô cụp mắt. Trong lòng vẫn băn khoăn không ngớt về chuyện ban nãy. Trên đời này có chuyện trùng hợp vậy sao? Nhưng rồi Nhân Mã gạt đi. Lớp mười. Bằng tuổi cô. Trừ hai cô gái bí ẩn vừa chuyển đến và chủ nhân, chẳng ai đủ gan tố cáo cô đâu! Chắc chắn không phải chủ nhân, lại càng không phải hai cô gái kia! Cô ta bắt đầu thở đều đều. Tâm trí trôi vẩn vơ đi xa.

Khi Bạch Dương vừa rời khỏi phòng y tế, thì ở phòng học trống cạnh đấy, cánh cửa lúc nào cũng đóng im ỉm khẽ kêu lạch xạch vài tiếng, rồi chậm rãi mở ra. Một cô gái từ bên trong phòng bước ra bên ngoài, ánh mắt nhìn theo anh chàng Hội phó vừa rời đi. Xử Nữ thở dốc, cố kiềm lại tâm trạng kích động của mình. Tiếng hét lúc nãy không phải là của Đỗ Quyên, mà là của cô. Cô hẹn cô bé ấy ở phòng y tế để giúp nó một vài thứ, vì đến sớm nên cô đã vô tình nghe được những gì không nên nghe. Và khi nghe xong, lại thêm việc cô bé Đỗ Quyên kia đến trễ bất thần gọi lúc cô đang căng thẳng mới khiến cô bất chợt mà hét lên như thế. Bởi vì tiếng hét sẽ khiến hai người bên trong giật mình, nên cô vội hất đổ hộp cơm của Đỗ Quyên, rồi nhờ cô bé che giấu giúp việc cô đứng ở đây nghe lén, sau đó mới nhanh chóng chạy vào cái phòng học trống này. Cũng may cô bé kia là một người thông minh, chỉ chớp mắt đã nghĩ ra được cái lý do đáng yêu đó, làm Bạch Dương không thể nghi ngờ. Nhưng mà, câu chuyện cô nghe được cũng đủ khiến cho cô phải hoảng hốt. Xử Nữ bước từng bước dài đi thật nhanh về phòng Hội học sinh, cô cần phải cho Song Tử biết điều này.

Cô đủ thông minh để không dính dáng với Nhân Mã kể từ sau vụ việc kia, nhưng Bạch Dương thì không? Cả cô, cả Song Tử đều quá bất cẩn rồi. Cả hai đã biết Bạch Dương thích Nhân Mã từ lâu, vậy mà không chịu xem chừng cậu ta. Bây giờ thì hay rồi, Bạch Dương có vẻ đã mê mệt cô ta. Tên ngốc! Xử Nữ lầm bầm những từ mà một thiếu nữ gia giáo như cô không nên nói. Cô đẩy cánh cửa gỗ bóng loáng sau lớp cửa tự động bằng kính, gọi lớn.

_Song Tử! Em có tin xấu đây!

Chiếc ghế xoay trước bàn Hội trưởng xoay lại. Xử Nữ nghẹn giọng khi nhìn thấy hai người trong phòng. Không phải là Song Tử của cô.

_Xấu cỡ nào?

Một trong hai người chậm rãi lên tiếng. Là Vũ Cự Giải!

Xử Nữ nín lặng. Cô không thể tố cáo bạn mình trước mặt anh ta.

_Xấu cỡ nào, Đoàn Xử Nữ?

Cự Giải nhắc lại câu hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô. Bên cạnh anh ta là Lâm Sư Tử. Anh ta dựa người vào cửa sổ sau lưng bàn hội trưởng, đôi mắt thoạt nhìn có vẻ lơ đãng kia cũng đang nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt của hai người đó khiến Xử Nữ rùng mình, ngập ngừng lên tiếng.

_Thật ra... Chương 14

Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa màu trắng, Bạch Dương khẽ thở dài rời khỏi phòng y tế. Một mình anh bước trên hành lang ngập nắng, trên mặt vẫn là vẻ mặt ấm áp quen thuộc nhưng đằng sau nụ cười thân thiết ngày thường lúc này là sự hoang mang không ai có thể hiểu được. Bạch Dương nhớ tới lời hứa với Nhân Mã ở phòng y tế, không kìm được thở dài chán nản. Hứa thì hay lắm nhưng để thực hiện lời hứa ấy thì….

Cha của Bạch Dương là Nguyễn Dương Cưu, một người đàn ông nghiêm khắc và gia trưởng. Ông xuất thân trong quân đội, là một trong những trinh sát xuất sắc nhất thời bấy giờ. Năm hai mươi tư tuổi, ông giải ngũ, trở về tiếp quản tập đoàn Nguyễn thị. Sau đó một năm, ông được mời đảm nhận chức vụ CEO an ninh ở Blue Ruby. Trong công việc, Nguyễn Dương Cưu luôn làm việc theo nguyên tắc, không có bất kỳ ngoại lệ nào, kể cả với những đứa con của mình. Bản đồ “khu vực cấm” là một trong những điều cấm kỵ của ông. Từ lúc còn rất nhỏ, Bạch Dương đã được cha mình dạy rằng, nếu không có sự cho phép của ông, không một ai, cho dù là anh trai tài giỏi hay Nguyễn Bạch Dương được ông yêu thương nhất, đều không được hỏi đến. Vậy nên bảo anh đến gặp cha mình để xin cái bản đồ ra vào của một khu vực cấm thật sự làm khó cho anh rồi.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt buồn bã khi nhắc đến di ảnh mẹ của cô gái ấy, anh lại không thể nào thốt ra những lời chối từ. Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào vui vẻ của cô, thì cho dù chờ đợi anh ở phía trước là ánh mắt uy nghiêm cùng cơn tức giận khủng khiếp của cha, anh cũng nguyện ý thử một lần.

Song Tử vừa bước vào văn phòng Hội học sinh liền ngẩn người trước cảnh tượng trong phòng. Xử Nữ cúi đầu đứng bên cạnh sofa, bộ dạng giống như đang tự nhận lỗi. Cô nghe thấy tiếng động quay lại, vừa nhìn thấy anh thì ngay lập tức bày ra bộ mặt đáng thương cầu khẩn chỉ lộ ra mỗi khi cô và anh thân thiết. Song Tử bất giác rùng mình, vẻ mặt của cô là thế nào đây? Không phải cô ấy lại mắc phải sai lầm gì chứ?

Song Tử đưa mắt nhìn ra phía sau. Cự Giải và Sư Tử, một người ngồi trên ghế, một người dựa lưng lên thành cửa sổ, đang hướng ánh mắt về phía anh. Vẻ mặt bọn họ giống như vẻ mặt của hai kẻ bề trên đang chờ để phán tội cho anh vậy. Song Tử lắc đầu, âm thầm thở dài một cái bước tới gần. Xử Nữ thấy anh bước tới liền giống như chú cún nhỏ tìm thấy chủ nhân, vội vàng chạy lại ôm lấy cánh tay anh, đứng nép bên cạnh, cố gắng né tránh ánh mắt của hai người còn lại.

Cự Giải cười khẽ trước hành động của cô, còn Sư Tử cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi quay đi. Hành động của hai người bọn họ lại càng khiến Xử Nữ lo sợ, bàn tay đang ôm lấy cánh tay Song Tử cũng siết chặt hơn. Song Tử nhìn biểu hiện của ba người trong phòng, trong lòng biết chắc có chuyện không hay đã xảy ra. Anh vỗ vỗ cánh tay đang run rẩy ôm lấy mình để trấn an, sau đó nhìn hai người phía trước, chậm rãi lên tiếng:

_ Vũ thiếu gia, Lâm thiếu gia, sao hai người lại ở đây?


_ “Công chúa” vừa báo cho chúng tôi một tin tức rất thú vị - Cự Giải lên tiếng, sau đó như có như không liếc về phía Xử Nữ - Hôm nay hai chúng tôi tới đây muốn bàn bạc với hai vị vài chuyện, không ngờ, Xử tiểu thư lại mang tới cho chúng tôi tin tức khác còn thú vị hơn.

Cự Giải vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Song Tử. Sư Tử ở bên cạnh chỉ im lặng, nhíu mày có chút không đồng tình thái độ này của tên bạn thân, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nhìn về hai người đối diện.

_ “Công chúa”? – Song Tử và Xử Nữ đồng thời thốt lên. Trong ấn tượng của bọn họ, người được mệnh danh là “công chúa” ở Blue Ruby này chỉ có một nhưng cô gái đó…. - “chẳng phải cô ta đã bị trục xuất rồi sao?”

_ Chuyện Phan Song Ngư vì sao bị trục xuất hay vẫn còn ở lại hai người không cần quan tâm. Tôi tới đây để nói về chuyện khác. Hai người có biết tin tức cô ta đem về liên quan đến ai không?

Lần này thì Sư Tử đã mở lời trước khi Cự Giải lên tiếng. Dù sao thì cái tin tức đó cũng là từ Song Ngư trực tiếp nói cho anh, vậy thì để anh thuật lại là tốt hơn.

Song Tử đỡ Xử Nữ ngồi xuống cái ghế sofa dài dùng để tiếp khách ở giữa phòng, cả hai nhìn nhau một lát, trong đầu đã nghĩ đến một cái tên.

_ Trần Nhân Mã?

_ Quả không hổ danh Hội trưởng hội học sinh quyền lực, rất thông minh. Có vẻ như rắc rối mới của chúng ta chính là cô nàng Trần Nhân Mã này.

Cự Giải vừa giải đáp nghi vấn cho Song Tử và Xử Nữ, vừa đi tới sofa ngồi xuống. Sư Tử đi ngay phía sau anh. Lúc cả bốn người đều an vị trên sofa, Sư Tử mới thong thả kể lại những gì Song Ngư đã nói với mình. Song Tử và Xử Nữ nghe Sư Tử kể, mặc dù bên ngoài vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không dấu được sự kinh hoàng. Việc này nằm ngoài sự dự đoán của họ, chả trách hai anh chàng kia lại đột ngột xuất hiện tại đây vào một ngày giữa tuần như vậy. Mà khoan đã…!

_ Khoan, hai người vừa nói Hạ Kim Ngưu là ai?

Xử Nữ đột ngột ngắt lời Sư Tử, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Sư Tử thoáng nhíu mày khi bị ngắt lời giữa chừng, nhưng cũng ngạc nhiên nhìn Xử Nữ.

_ Cô không biết sao? Là nhị tiểu thư của Hạ.

Song Tử và Xử Nữ đưa mắt nhìn nhau. Cái gì vậy? Sao tự nhiên lại một bước thành vua vậy? Từ lúc nào mà cô gái trông có vẻ bình thường kia lại là một trong những người chủ của Blue Ruby vậy? Vẻ kinh ngạc của Song Tử và Xử Nữ nhanh chóng đi vào tầm mắt của Cự Giải và Sư Tử, cả hai cũng khá là ngạc nhiên khi hai người này chưa biết điều đó. Song Tử vốn là học trò của Vũ Phúc, anh trai Cự Giải, vậy mà anh ta cũng chưa từng được nghe về hai cô gái kia hay sao?

_ Nếu vậy, thì cô gái tóc đỏ kia là….?

Song Tử thận trọng lên tiếng, nhưng ánh mắt của Cự Giải và Sư Tử nhìn anh đã cho anh biết được đáp án của mình. Nếu như thế, thì lời cảnh báo của cha Xử Nữ lúc trước về “một cô gái tóc đỏ” chẳng phải là cô ta sao? Bất chợt Song Tử rùng mình, hàng loạt cảnh tượng về hai cô nàng đó chạy nhanh trong đầu. Chả trách vì sao hai cô gái đó có thể hoàn thành được những bài kiểm tra có độ khó cao trong thời gian ngắn, chả trách những ai từng đụng đến họ thì ngày hôm sau đều bị trục xuất. Anh cũng đã từng nghi ngờ, nhưng không thể nghĩ đến được cái kết quả này, chỉ có thể tự nhủ rằng mọi chuyện chỉ là trùng hợp, vậy mà bây giờ, anh mới biết được, đó chẳng phải là trùng hợp, mà là trong tầm kiểm soát của hai cô nàng kia mà thôi.

_ Nhưng hai người đó đến nơi này làm gì?

Xử Nữ dè dặt lên tiếng. Cô vẫn chưa hiểu được, vì sao hai cô gái đó lại che giấu thân phận của mình để đến khối cấp ba này làm học sinh bình thường. Chẳng lẽ nơi này có một bí mật gì đó hay sao? Hay là chỉ để che mắt những mối nguy hiểm khác có nguy cơ ảnh hưởng đến họ. Cự Giải và Sư Tử cười khổ nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ lại bảo là do Kim Ngưu muốn thể nghiệm cái cảm giác làm một học sinh bình thường nên mới đến đây? Hay chỉ là hứng thú nhất thời của hai cô nàng rảnh rỗi.

_ Chuyện đó không cần bận tâm. Bây giờ chuyện về cô nàng Nhân Mã kia quan trọng hơn.

Cự Giải bình thản nói, liếc nhìn Xử Nữ. Vừa bắt gặp ánh mắt của anh, cô vội cúi đầu xuống, tay mân mê tà áo của mình, rồi cũng lí nhí kể lại những gì mình đã nghe được từ phòng y tế.

Nhân Mã hoàn toàn không thể ngờ được thân phận của mình đã bị lộ, vẫn nhàn nhã nằm ở phòng y tế, những chuỗi thông tin chạy nhanh trong đầu.

“Đột nhập khu vực cấm ngay khi có bản đồ.”

Đây là mệnh lệnh cô nhận được sau khi hai người kia nghe cô báo cáo về cuộc nói chuyện với Bạch Dương.

Nhân Mã nhanh chóng xử lý dữ liệu, phân tích đường đi và phương án dự phòng, để lên kế hoạch cho nhiệm vụ tối nay.

Đột nhiên Nhân Mã cảm thấy đầu mình đau nhói, vội vàng co người lại ôm lấy đầu rên rỉ:

“Chết tiệt! Con ả này vẫn chưa chịu dừng lại.”

Chip điện tử trong đầu Nhân Mã đột nhiên không có một chút phản ứng với não bộ, hệt như vừa bị tắt đi. Cảm giác đau đớn truyền dọc theo từng dây thần kinh khiến cơ thể cô run lên từng đợt. Thứ chất lỏng màu đỏ bên trong từng mạch máu dường như đang chảy nhanh hơn, các cơ quan nội tạng cũng trở nên rối loạn. Cơ thể Nhân Mã liên tục co giật, máu rỉ ra từ mũi và mắt. Nhân Mã co hai tay lại ôm lấy đầu, cuộn tròn theo hình dáng bào thai, đôi mắt trợn trừng không hề có tròng đen. Bất cứ ai nhìn thấy Nhân Mã lúc này chắc chắn sẽ ngất xỉu vì quá kinh hãi với cảnh tượng đang xảy ra, hay ít nhất cũng sẽ hét lên kinh sợ.

Nhân Mã duy trì tư thế như vậy trong vài phút. Sau đó, những “bíp bíp” liên tiếp vang lên trong đầu cô, cơn đau của cơ thể nhanh chóng đè nén, đồng thời hệ thống khẩn cấp của não bộ cũng chuyển đi một vài tần số sóng âm tới một máy chủ khác.

Bảo Bình đang ngồi trong lớp học thì nhận được tín hiệu cảnh báo từ “số chín”. Hắn ta cau mày, giả vờ xin phép ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy tới phòng y tế, vừa đi vừa không ngừng mắng chửi:

_ Khốn khiếp, lại xuất hiện nữa.

Khi Bảo bình tới nơi đã thấy Ma Kết ở đó từ lúc nào, đang im lặng nhìn chằm chằm “số chín” vật vã trên giường. Bảo Bình nhanh chóng lại gần, chạm tay vào đầu cô ta, đôi mắt màu đỏ lóe lên từng đường vân bạc, móng tay của hắn trở thành những đầu kim nhọn đâm thẳng vào da đầu cô gái. Sóng điện từ nhanh chóng xâm nhập vào não bộ bên kia, tiến đến cái nơi gọi là trung khu thần kinh, một con chip siêu nhỏ đang im lặng nằm đó, ánh đỏ thể hiện nguồn năng lượng của nó đã tắt, biểu thị cho việc chế độ hoạt động của nó đang bị vô hiệu hóa. Hắn im lặng khởi động lại hệ thống điều khiển con chip đó từ não bộ chủ của mình, cho đến khi có sóng phản hồi, cơ thể kia ngừng co giật thì mới rụt tay về, đầu ngón tay còn dính vài vệt máu.

Sau khi việc chữa trị hoàn tất, Ma Kết tiến lại gần, nâng tay Bảo Bình, dùng bông nhẹ nhàng thấm những vệt máu còn dính trên dầu ngón tay. Bảo Bình mặc kệ Ma Kết lau máu trên tay cho mình, cau mày nhìn “số chín”đang nằm trên giường, những chỗ bị móng tay đâm vào đang liền lại với tốc độ nhanh chóng, sau một phút hầu như đã khôi phục phần lớn, chỉ để lại một vào vết đỏ mờ mờ.

_ Cái thứ ý thức chết thiệt kia. Phải nhanh chóng tìm cách loại bỏ nó ra khỏi mẫu vật - Bảo Bình nghiến răng giận dữ nói.

“Số chín” này là mẫu thí nghiệm hoàn hảo nhất của hắn từ trước đến nay, những việc khác chưa nhắc đến, chỉ riêng việc cái cơ thể này của cô ta có thể tương thích với “bộ não nhân tạo” mà hắn cấy vào đã đủ khiến cô ta trở thành vật thí nghiệm hắn đặc biệt ưa thích rồi. Vậy mà không lâu sau khi để cô ta trở về hoạt động tự do, có một thứ lực cản vô hình nào đó xuất hiện trong não bộ, có thể vô hiệu hóa hoạt động của “bộ não nhân tạo”. Sau vài lần tiếp xúc, hắn mới nhận ra, cái thứ lực cản vô hình đó là một phần ý thức của con người cơ thể này trước kia. Hừ! Rõ ràng đã giết chết cô ả bằng một thứ thuốc độc tác động đến thần kinh rồi, vậy mà cô ả vẫn có thể giữ được cái thứ ý thức trừu tượng đó. Xem ra lần này phải nghiên cứu thêm để loại bỏ nó, nếu không trong lúc đang hành động, lỡ nó lại xuất hiện thì nhiệm vụ hắn giao cho “số chín” có nguy cơ sẽ bị thất bại mất.

Ma Kết thở dài, liếc nhìn cô nàng đang nằm trên giường, trong ánh mắt có một chút chán ghét. Nếu không phải đây là mẫu vật thành công của Bảo Bình, thì cô đã giết chết nó rồi xẻ cơ thể kia ra để làm vật cho những thí nghiệm của mình rồi. Đối với Ma Kết, chỉ cần thuộc về giống cái tiếp xúc với Bảo Bình, cô đều chán ghét. Bảo Bình chỉ là của một mình cô, không ai được quyền thu hút sự chú ý của anh nhiều hơn cô. Nếu có ngày, có một kẻ nào như thế xuất hiện, Ma Kết cô sẽ không chần chừ mà ra tay làm cho kẻ đó biến mất khỏi cuộc đời này, à mà không, sẽ làm cho kẻ đó biến mất sau khi cô đã chơi đủ rồi mới đúng.

Bảo Bình không nhận thấy vẻ mặt chán ghét của Ma Kết, cũng không biết những suy nghĩ trong đầu cô ả lúc này, sau khi xác định mọi thứ vẫn hoạt động bình thường liền lạnh lùng rời đi. Ma Kết thấy Bảo bình bỏ đi thì vội chạy theo, ôm lấy cánh tay của Bảo Bình, cùng anh rời khỏi nơi này. Bảo Bình liếc nhìn cô gái bên cạnh, đưa tay còn lại lên xoa nhẹ lên đầu cô. Ma Kết mỉm cười, rướn ngườn hôn lên đôi môi của anh một cái, rồi mới chậm rãi buông tay để đi trở về lớp của mình.

Bảo Bình đứng nhìn theo bóng Ma Kết khuất sau dãy hành lang trống, sau đó quay người đi về phía hành lang đối diện. Trên hành lang vắng, một mái tóc màu đỏ đang từ từ đi tới ở phía đối diện thu hút sự chú ý của hắn.

Ma Kết?

Bảo Bình nheo mắt nhìn chằm chằm người phía trước. Một đôi mắt màu lam hiện lên trong đôi đồng từ màu máu. Bảo Bình có chút kinh ngạc.

Một Ma Kết lại không phải Ma Kết.

Cô gái đó nhìn thấy hắn, mắt cũng không chớp, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lướt qua. Bảo Bình nhìn theo cho đến khi mái tóc màu đỏ biến mất sau bụi hồng gai kiêu ngạo, khóe miệng khẽ cong.

_ Kẻ cùng loại! Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi đây!

9
5 tháng 8 2017

hay, rất cảm ơn người đănghehe

5 tháng 8 2017

Bn Nguyễn Thị Ngọc Bảo ơi! Bn đừng đăng như z nữa! Rất tốn S mà còn pải trượt mỏi tay, m.n k thk đâu nhé!

11 tháng 1 2018

TRái tim t đag đóng của chưa ai vào đc mà t chỉ toàn tổng cổ chúng nó ra

12 tháng 1 2018

Trái tim em có lẽ chỉ mở cửa 1 lần !

Đón 1 người và luôn chứa chỉ 1 người !

( Nhưng em chưa mở cửa trái tim lần nào ) hiha