Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
nghĩa là khi mình làm đúng thì không ai khen ngợi nhưng chỉ cần một lỗi sai nhỏ của chungst a thì mọi người lại chú ý
Chào tất cả các bạn thân yêu! Những bạn thiên nhiên bao năm qua đã sống cùng tôi trong mái trường này. Và cả các bạn nữa! Những bạn học sinh đã từng gắn bó với bao nhiêu kỉ niệm tuổi học trò. Mình là Phượng, người bạn lâu đời và quen thuộc nhất với mỗi chúng ta. Ai đã qua tuổi học trò mà không một lần xao xuyến khi họ hàng chúng tôi thắp lên những bông hoa lửa đỏ. Ấy vậy mà trong chúng ta có bạn chưa tốt lắm, chưa biết quý trọng cây xanh bóng mát trong trường. Hôm nay tôi sẽ kể lại cho các bạn nghe một kỉ niệm buồn tôi đã gặp lúc tuổi thơ.
Ngày ấy tôi được các thầy cô đem về trồng khi ngôi trường này mới xây dựng được một năm. Đặt chân đến trường, tôi hợp ngay với khu đất mới, hơn thế nữa, tôi lại được các thầy cô nâng niu chăm sóc và cho uống nước đều đặn nên chẳng mấy chốc tôi đã lớn rất nhanh khiến tôi khoan khoái và sung sướng hơn. Hàng ngày các bạn lá giúp tôi hít thở khí trời nên chẳng mấy chốc tôi đã to mập bàng ngón tay to nhất của bạn học trò. Tôi chưa có ý định ra cành và còn muốn vươn lên cao hơn nữa. Với lại nếu ra cành thấp quá, chắc chắn tôi sẽ trở thành chiếc "ghế đá" thường xuyên cho các cậu học trò vô ý và biết đâu không khéo, tôi lại gây ra những tai nạn đáng thương. Nhưng thật buồn, ước mong tốt đẹp của tôi không bao giờ có thể thực hiện được các bạn ạ.
Câu chuyện xảy ra vào ngày chủ nhật khi có một nhóm bạn lớp 6 đi lao động. Các bạn đi rẫy cỏ sân trường và vun xới những cây non. Chẳng biết ở những anh bạn của tôi, các cô các cậu ấy chăm sóc thế nào mà đến chỗ tôi mấy bạn nữ sơ ý cứ lấy cuốc mà rạc cỏ và cứ thế là nghiến biến đi mấy chiếc chân tôi. Tôi đau điếng nhưng may còn chịu được vì đó chỉ là những đôi chân phụ. Nhưng không hiểu sao, một lúc sau tôi thấy một đám bạn nam thì thầm to nhỏ rồi quay lại chỗ tôi. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bỗng nghe cái "khực". Tôi đau điếng, mặt mũi tối sầm, nhựa trắng cứ thế ứa ra ướt hết cả áo. Lúc ấy tôi nghĩ mình chết chắc rồi. Nhưng may thay hơn một ngày sau nhờ mẹ đất tôi hồi sinh trở lại nhưng thật đau đớn, tôi nhận ra mình đã vĩnh viễn "mất đầu".
Gần một tháng trời sống trong đau đớn vô cùng rồi cũng may chỗ cổ tôi vết thương liền lại nứt ra hai mống non tươi (là hai cành to khỏe và rắn chắc của tôi bây giờ).
Giờ thì tôi đã rất vững vàng nhưng vẫn còn buồn lắm về cậu bạn ngày xưa. Tiếc là hôm ấy tôi không nhớ mặt. Các bạn ạ! Các bạn có đặt mình vào địa vị của chúng tôi, các bạn mới hiểu được những đau đớn ấy. Chúng tôi dù vậy vẫn không dám kêu ca, vẫn tận tụy phục vụ các bạn học trò. Nhưng chúng tôi buồn lắm. Nhiều bạn chúng ta vô ý vô cùng. Không những chúng tôi chẳng bao giờ được chăm sóc, các bạn lại còn hay bẻ cành vặt lá. Lại nữa, các bạn còn khắc chi chít lên khuôn mặt của tôi, hái hoa của tôi để trong giỏ xe cho khô héo hay vứt tả tung khắp sân trường. Tôi vẫn không dám kêu ca, chỉ xin các bạn hãy nghĩ về những hành động của mình. Xin chào và luôn mong các bạn là những người tốt.
LỜI CẢM ƠN
MK MỚI LẬP NICK NÈ ,BN MUỐN KB VS MK KO? MK CÓ ÍT BN LẮM
THANKS
Cái gì không mượn mà trả ?
Đáp án: Lời cảm ơn.
Đúng chưa vậy các bạn?
:> :) :D :B
Đoạn văn được viết theo cảm nhận của người viết (có thể là tác giả) vì nhân vật xưng ''tôi'' và bộc lộ trực tiếp cảm xúc của mình.
C, Biện pháp nghệ thuật : so sánh (Nhìn ong trại đi, tưởng như một mảnh hồn của tôi đã san đi nơi khác.)
D, Đoạn trích trên thể hiện tâm trạng, cảm nhận của tác giả khi đàn ong bay đi. Tác giả đã bất lực chỉ biết nhìn theo bày ong tung cánh bay đi trong sự tiếc nuối. Loài ong cũng như con người đều có tình cảm, linh hồn của nó. Qua đoạn trích trên ta thấy được tình cảm đặc biệt của tác giả đối với bầy ong trại.
MỞ BÀI NÀY BN
Thắm thoát cũng đã 10 năm kể từ ngày tôi mới học lớp 6. 10 năm vs bao nhiêu là kỉ niêm.10 năm với bao nhiêu thăn trầm trong cuộc sống. Ôi ! Những kỉ niệm đẹp tuổi học trò . Nhưng những kỉ niệm đó đã vụt bay đi bây giờ tôi đang là sinh viên năm 3 cỉa trường đạo học siêu phạm . Đã lâu lắm rồi tôi ko trở về trường cũ nay tôi trở về trường cũ tôi đã từng coi là ngôi nhà thứ 2 của mk
KẾT BÀI NÈ BN
Tôi nhìn ngắm lại mái trường một lần nữa tam biệt kỉ niệm thời tuổi thơ tôi ra về trong lòng chứa chan bao nhiêu là kỉ niệm .mái trường thân yêu của tôi sẽ chắp cánh cho bao nhiêu là ước mơ còn gian vở. Tôi hiểu rằng cho dù 10 năm hay bao nhiêu năm nữa tôi vãn nhớ mãi những kỉ niêm thời áo trắng
Hok tốt nha
Thuyền chúng tôi xuôi hướng Cà Mau, một vùng sông ngòi, kênh rạch chằng chịt, bủa giăng chi chít như mạng nhện. Không hiểu sao ở đây lúc nào đất trời, sông nước và không gian xung quanh cũng chỉ đơn điệu một màu xanh. Cùng lắm thì có thêm gió biển. Thứ gió mà ai ở đây lâu ngày cũng có thể cảm thấy vị mặn trong hơi gió.
điểm hỏi đáp nha
muốn bn đừng đăng linh tinh nx