K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1. Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi trong việc thay bạn.2. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.3. Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.4. Ai cũng lắng nghe điều bạn...
Đọc tiếp

1. Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi trong việc thay bạn.
2. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.
3. Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.
4. Ai cũng lắng nghe điều bạn phải nói. Bạn bè lắng nghe điều bạn nói. Bạn thân lắng nghe điều bạn không nói.
5. Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh.

6. Mất đi một người bạn cũng như mất đi một cánh tay. Thời gian có thể chữa lành nỗi đau nhưng sự thiếu hụt không bao giờ được lấp đầy.
7. Để có bạn bè, đầu tiên bạn phải làm một người bạn đã.

8. Một người bạn trung thành là tuyến phòng thủ mạnh mẽ và người tìm thấy anh ta đã tìm thấy một báu vật.
9. Bạn không bao giờ thực sự phân biệt được bạn và thù cho tới khi mặt băng vỡ.
10. Những người bạn giống như những ngôi sao. Họ đến rồi đi. Nhưng những người ở lại mới là những người toả sáng.
11. Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.
12. Đã có những lúc chúng ta không thể diễn tả được nỗi đau của mình, ngôn ngữ của một người bạn còn có ý nghĩa hơn những gì được nói ra.

13. Một người bạn là người mỉm cười khi bạn cười, vui khi bạn vui, nhưng không khóc khi bạn khóc, vì khi ấy họ còn phải nắm tay và ôm lấy bạn.
14. Những người bạn tốt cũng giống như tài khoản trong ngân hàng niềm tin.Bạn càng giữ được lâu thì càng giá trị.

15. Nếu không có người bạn tốt thì ta khó mà biết được những sai lầm của bản thân.

16. Khi nghĩ về những người bạn đồng hành đã rời ta, chúng ta cảm thấy cô đơn gấp đôi.
17. Tôi mong ước tình bạn có chân, cũng như có mắt và có tài hùng biện. Nó phải tự đứng được trên mặt đất trước khi bước tới cung trăng.
18. Tình bạn chân chính xoá tan sự ghen tỵ, cũng như tình yêu chân chính đánh chết thói đỏm dáng.
Đàn bà nâng niu tình bạn như thủy tinh mà tình bạn lại bị vỡ tan tành.

19. Mỉm cười thì có bạn, nhăn mặt thì có nếp nhăn.
Bạn hãy tin cậy mọi người, họ sẽ trung thành với bạn. Bạn cao thượng với họ, họ sẽ biểu lộ sự cao thượng với bạn.
20. Cha mẹ là của cải, anh em là chỗ dựa, bạn thân là cả hai thứ đó.

21. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan
22. Hãy kết giao với những người giàu nghị lực và có kỷ luật. Hãy giao du với những người có cao vọng và luôn sống tích cực
23. Nếu có một người bạn ngu ngốc thì bạn không cần phải có kẻ thù.
24. Tình bạn tự nó đã là mối dây nối với sự thánh thiện. Và sự nghèo khó sẽ làm nó thêm cao trọng.
25. Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải là một người bạn.

26. Tình bạn ít ồn ào nhất và khiêm nhường nhất là tình bạn hữu ích nhất.
27. Nếu bạn thấy một người bạn không có nụ cười, hãy lấy nụ cười của mình cho người đó.
28. Phần lớn sức sống của tình bạn nằm trong việc tôn trọng sự khác biệt, không chỉ đơn giản là thưởng thức sự tương đồng.
29. Câu hỏi không phải là liệu bạn có sẵn sàng chết vì bạn mình không, mà là bạn có người bạn nào đáng để mình chết không
30. Bạn là người vươn ra tìm tay ta và chạm đến trái tim ta.

31. Tình bạn nhân đôi niềm vui và chia sẻ nỗi buồn.
32. Thử thách của tình bạn là sự trợ giúp lẫn nhau trong nghịch cảnh và hơn thế, trợ giúp vô điều kiện.

33. Phước thay người nào có tài kết bạn, vì đó là một trong những quà tặng quý nhất của Thượng đế. Món quà này bao gồm nhiều điều hay, nhưng trên hết là khả năng vượt khỏi chính mình.
34. Có tình bạn là có được chiếc chìa khóa mở vào tâm hồn người khác.
35. Đừng che giấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời.

36. Sự phê bình của người bạn còn tốt hơn lời nịnh nọt của kẻ thù.
37. Tình bạn là bầu rượu của cuộc đời: nhưng tình bạn mới… không mạnh cũng không trong.
38. Một kẻ thù không phải là ít, một trăm người bạn chưa phải là nhiều.
39. Đàn ông đá tình bạn như trái bóng mà tình bạn chẳng hề bị sứt mẻ.

40. Thật tốt hơn cho bạn hữu và cho chính chúng ta, nếu ta bỏ hết các kỳ vọng và ảo tưởng và chấp nhận bạn hữu theo đúng con người của họ.
41. Một ngày cho công việc cực nhọc, một giờ cho thể thao, cả cuộc đời dành cho bạn bè cũng còn quá ngắn ngủi
42. Bạn không bao giờ thực sự phân biệt được bạn và thù cho tới khi mặt băng vỡ.

43. Một người bạn trung kiên là sự bảo vệ vững chắc. Ai tìm được người bạn như vậy là đã tìm được kho báu.
44. Người nào làm cho bạn hữu của mình vui, người đó đáng được lên thiên đàng.
45. Một ngày cho công việc cực nhọc, một giờ cho thể thao, cả cuộc đời cho bạn bè vẫn còn quá ngắn ngủi.
46. Có tình bạn là có được chìa khoá mở vào tâm hồn người khác.
47. Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ đi huỷ hoại tình bạn vĩ đại.48. Hãy đối xử với bạn bè như đối xử với những bức tranh, nghĩa là hãy đặt họ ở những góc độ có nhiều ánh sáng nhất.

49. Tình bạn nhân lên thêm niềm vui và chia bớt sầu khổ.
50. Những người bạn giống như những ngôi sao. Họ đến rồi đi. Nhưng những người ở lại mới là những người toả sáng.
51. Nỗ lực lớn nhất của tình bạn không phải là chỉ thẳng cho bạn thấy khuyết điểm mà là làm cách nào cho bạn thấy được nó.

52. Những viên ngọc có thể rất quí giá.Nhưng những người bạn mới là vô giá.
53. Một người bạn là người mỉm cười khi bạn cười,vui khi bạn vui,nhưng không khóc khi bạn khóc,vì khi ấy họ còn phải nắm tay và ôm lấy bạn.
54. Người ta thường cô đơn bởi vì người ta thường chỉ lo xây tường chứ không lo xây dựng những nhịp cầu.
Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải là một người bạn
55. Ai không có một người bạn chân chính thì người đó không xứng đáng được sống.
56. Tình bạn không phải là một điều lớn lao, nó là tập hợp của hàng triệu điều nhỏ bé.
57. Có một người bạn thật sự là khi được ở cùng nhau quan trọng hơn so với những gì bạn làm.

58. Khi ta mất một người bạn trung thành thì không gì có thể hàn gắn sự mất mát của tâm hồn ta.
59. Cách giữ bạn tốt nhất là không bao giờ phản bội bạn.
60. Khi giàu rất dễ có bạn, nhưng lúc lận đận thì tìm được bạn là điều không có gì khó khăn cho bằng.
61. Lúc nào người bạn cũng thương ta và trong nghịch cảnh, người bạn trở thành anh em ruột thịt.

62. Bạn là người mang cả chồng sách mà anh đang tìm và anh có được những quyển sách mà bạn ấy đang giữ.
63. Ai bỏ bạn bè trong cơn hoạn nạn thì rồi người đó sẽ được biết nỗi đắng cay của cơn hoạn nạn.
64. Giàu có là một điều tốt, sức khoẻ là một điều tốt, nhưng điều tốt hơn nữa là được bạn bè yêu thương.
65. Người bạn thân mà anh cố công tìm được trong một năm, anh có thể làm mất trong một giờ.

66. Trong đời người có những giây phút thật gay go. Khi đó sự cô độc là nỗi bất hạnh lớn và ta cần có bạn bè.
67. Một người nghèo vẫn được xem là giàu nếu dưới mái ấm của anh ta có một người bạn tận tuỵ.

0
16 tháng 7 2019

Chắc nhầm r bn!

16 tháng 7 2019

nhầm gì bạn?

Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người. Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời...
Đọc tiếp

Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người.

Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời giống tớ, vì nhìn thấy trong những lời nói của tớ có sự tương đồng với cậu .

Cậu tạo ra cho đối phương một sự nhẹ nhàng, vững lòng, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Mặc dù rằng cậu luôn một mực phủ nhận rằng cậu không dịu dàng, không lãng mạn, lại khô cứng nhưng đối với tớ, như vậy là quá nhiều.

Tớ yêu cậu...
Cậu à, con người cảm nhận bằng trái tim, đi theo trái tim, chứ không phải bằng dáng vẻ bề ngoài. Tớ từng vô tình nhìn thấy cách đối xử của cậu với những người xung quanh, nó khiến trái tim tớ mách bảo: Cậu xứng đáng là một người có thể nương tựa cả đời.

Cũng chính từ đó tớ muốn hiểu thêm về cậu, vậy là rủ cậu chơi trò chơi "một đổi một", cậu hỏi một câu, và tớ hỏi một câu, nhưng phải hứa rằng chỉ toàn là sự thật.

Và cậu biết không, câu trả lời: "Mình trước giờ hoặc là không nói, nếu nói thì chỉ nói thật, không bao giờ nói dối" - khiến tớ bất ngờ và càng có thêm thiện cảm về cậu. Nghĩ mà xem, con gái mà đi chủ động tìm hiểu về một người, cũng khiến tớ e dè đấy chứ, nhưng tớ nghĩ chỉ là bạn bè nên không sao đâu.

Ngày qua ngày, tụi mình nói chuyện nhiều hơn, hình ảnh về cậu cứ lớn dần và chiếm nhiều không gian trong trái tim tớ, rồi thích cậu từ lúc nào cũng không hay.

Có lần, tớ liều hỏi cậu: "Độc thân lâu như thế bây giờ đã có người yêu lại chưa?". Cậu nói đã để ý một người nhưng không biết ý người đó ra sao.

Lúc đấy, tớ thấy trái tim mình hơi nghẹn lại. Dù buồn lắm nhưng vẫn cứ sĩ diện rồi mạnh miệng bảo: "Cậu cứ hỏi ý người ta xem, nếu được thì thành đôi, còn không được thì cậu nên chấm dứt tình cảm ấy trong lòng đi". Ngày hôm sau, chúng ta lại đôi co về vấn đề đó, cậu vẫn cứ gặng hỏi tớ đã thích ai chưa. Bị hỏi nhiều quá khiến tớ rối bời rồi buột miệng nói luôn:

- Là tớ thích cậu, còn cậu thì đã có người khác rồi. Nên cậu nghe xong thì cho qua nhé.

Cậu lúc đó chỉ cười và bảo: "Người đó chính là cậu đấy!".

Cậu có biết lúc ấy tớ đã hạnh phúc và vui sướng như thế nào không? Một nửa trái tim của cuộc đời tớ đã kiếm được rồi, tớ và cậu cùng nhau gửi gắm, đợi chờ để có thể bên nhau mãi mãi.

Lần đầu tiên gặp nhau cái ôm mà cậu dành cho tớ thật chặt đã thể hiện tình cảm và sự nhớ nhung của cậu. Tớ hay áp lòng bàn tay của cậu vào má để cảm nhận hơi ấm và sự cứng cáp của người mà tớ sẽ nương tựa cả đời.

Tớ yêu cậu... - 1
Từ đó đến giờ chúng mình cũng yêu nhau cũng được gần một năm rưỡi, tính luôn khoảng thời gian biết nhau thì gần hai năm, đúng không? Trong quãng thời gian ấy, cũng có đôi lần tớ khiến cậu buồn lòng, khiến cậu bực mình và khó chịu. Nhưng đừng giận tớ nhé bởi vì tớ muốn tốt cho cậu, nên tớ mới kiên quyết theo ý mình.

Còn cậu thì đã quen làm theo ý mình, luôn thể hiện bản thân nhiều kinh nghiệm hơn tớ trong cuộc sống. Cậu có nhiều bạn bè, thích náo nhiệt còn tớ lại ít bạn bè và thích sự yên tĩnh. Chẳng biết làm sao mà hai thỏi nam châm ngược chiều lại hút nhau được?

Nhưng suy cho cùng tớ chỉ cần cậu sống khỏe mạnh bên tớ mãi mãi, đời tớ chỉ cần có cậu ở bên là đã mãn nguyện rồi. Hãy bỏ qua cho tớ mọi chuyện nhé, tớ sẽ tôn trọng theo ý cậu và không bao giờ cãi nhau nữa, cùng nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời nhé!

Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã bên tớ bao lâu nay, chiều chuộng tớ và yêu tớ mãi mãi về sau, hy sinh cho tớ thật nhiều nữa!

Tớ yêu cậu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhé, ngốc yêu của tớ!

💘 💘 💘

2
6 tháng 9 2019

ngôn tình

thật hay giả dợ????

10 tháng 9 2019

Thật đó Na

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi"."Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn...
Đọc tiếp

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"

Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi".

"Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn sẽ thân, mà biết trước sẽ thân rồi thì bây giờ thân trước đi. Tôi tên Hải Nam!"

Hải Nam vừa nói vừa nhoẻn miệng cười nhìn Hạ Du, còn cô thì suýt chút nữa sặc cả nước bọt. Cô không thèm đáp lại, nhếch môi cười nhàn nhạt rồi xoay người, khoanh tay đặt trên bàn úp mặt xuống nhắm mắt lại, mặc cho người ngồi bên cạnh vẫn đang cố gắng nói chuyện với mình. Cái tên này, không biết là ở xó xỉnh nào chui ra nữa, phiền chết đi được. Cho cậu ta ngồi chung bàn đúng là sự quyết định ngu ngốc nhất của cô trong ngày hôm nay.

Chẳng biết ngày tháng sau này sẽ thế nào chứ hiện tại cô đang cảm thấy bắt đầu có sự không ổn rồi.

"Này, cậu cũng ở kí túc xá phải không? Lát nữa ra về xuống căng tin ăn trưa với tôi không?"

Hạ Du không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Không!"

Bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc, vẻ mặt Hải Nam có chút hơi khó coi, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nói tiếp: "Tôi trả tiền mà, có bắt cậu trả đâu. Đi đi, trưa nay tôi mời!"

"Mời cũng không đi!"

"Đi đi mà!" Vừa nói, Hải Nam vừa lay nhẹ cánh tay Hạ Du.

Hạ Du thực sự mất hết kiên nhẫn rồi. Cái tên chết bầm này, đã không được đẹp rồi mà còn nói nhiều nữa chứ. Cô tức giận, bật người dậy quay sang nghiến răng ken két, lườm Hải Nam một cái cháy mặt quát: "Đã kêu không rồi, lải nhải cái gì mà lắm thế? Quen biết gì mà rủ rê? Thần kinh có vấn đề thì về mua thuốc uống, đừng có làm phiền tôi được không?"

Âm lượng giọng nói của Hạ Du không quá lớn nhưng lại có thể khiến không khí xung quanh lập tức im bặt. Bốn mươi mấy con người đồng loạt xoay lại nhìn về chỗ cô với Hải Nam.

Đúng lúc ấy, tiếng trống tan trường bỗng vang lên. Hạ Du lườm Hải Nam thêm lần nữa, rồi không thèm nói gì, kéo balo đeo lên vai đứng dậy định bỏ về thì cánh tay bất ngờ bị níu lại. Cô giật mình, vùng mạnh cánh tay ra trừng mắt nhìn Hải Nam gằn từng tiếng: "Muốn cái gì đây?"

"Tôi cũng ở kí túc xá mà, về chung đi!"

"Cậu là ai? Tôi không quen biết cậu. Đi tránh xa tôi ra. Đồ điên!"

Hạ Du lập tức xoay người hầm hầm bỏ đi. Vừa ra tới cửa lớp liền đâm sầm vào một người nào đó khiến cả cơ thể ngã ngửa ra sau. Cô lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu lên mới phát hiện người kia chính là cái người lúc nãy đi chung với Hải Nam qua lớp mình, nhìn cô thì thầm to nhỏ với nhau rồi bỏ đi đâu mất. Trưa nắng nóng, gặp phải cái tên bệnh hoạn kia đã đủ bực rồi mà giờ đi về cũng không yên.

"Ngày gì mà gặp toàn thứ âm binh đầu đinh không!"

Ném lại cho người trước mặt một ánh nhìn không chút thiện cảm, Hạ Du phủi phủi áo rồi xoay người bỏ đi.

Hải Nam cũng vừa đi ra khỏi lớp, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hạ Du xa dần rồi khuất sau ngã rẽ xuống hành lang, sau đó quay sang nhìn cậu bạn mình, ngán ngẩm lắc đầu.

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hải Nam, cậu ta cười khẩy: "Thấy sao?"

"Chắc là cùng một người rồi!"

"Tao cũng chỉ nghe người ta nói, tự nhiên giờ lại thấy tò mò quá!"

Hải Nam tặng cho cậu bạn mình một ánh nhìn cảnh cáo rồi bước thẳng về phía cầu thang.

* * *

Hạ Du sau khi rời khỏi lớp, định sẽ xuống căng tin ăn trưa nhưng sợ lại đụng mặt cái tên quái thai lúc sáng nên quyết định đi thẳng về kí túc xá. Thà cô ăn mì tôm còn hơn phải chạm mặt cái tên điên đó. Cô sợ mình không kiềm chế được lại có án mạng xảy ra.

Kí túc xá trường của Hạ Du thực ra là một toà nhà hai tầng nằm ở phía sau trường, mới được hoàn thành và cho học sinh dọn vào ở được khoảng gần hai năm nay. Bởi vì có rất nhiều học sinh ở xa, đường xá đi lại bất tiện nên hội phụ huynh mới đề xuất xây kí túc xá cho con em mình bán trú lại trường.

Kí túc xá nam và nữ được xây thành hai khu tách biệt, ngăn cách bởi một đường hàng rào sắt rất cao, lại có bảo vệ và các thầy cô quản lý liên tục kiểm tra nghiêm ngặt nên rất đảm bảo việc trật tự của học sinh.

Thường thì một phòng sẽ có tối đa bốn người ở. Tuy nhiên, phòng của Hạ Du vì xây chẹt ở cuối dãy tầng một, nhỏ hơn các phòng khác nên chỉ ở được hai người. Nhà trường phải nói là vô cùng tâm lí. Tuy phòng không quá rộng nhưng khá sáng sủa và thoáng đãng. Trong phòng có một cái giường đôi, hai cái bàn học và một tủ đồ nhỏ. Còn có bếp, nhà vệ sinh cá nhân trong phòng nữa. Cửa phía sau thông ra một góc ban công, đứng từ ban công có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh sân sau của trường.

"Lu ơi Lu à! Tao đói quá, đói sắp chết luôn rồi. Lu ơi cứu tao!"

Vừa bước vào phòng, Hạ Du liền lớn giọng gọi. Không có ai trả lời, phòng cũng trống trơn không bóng người. Cô sực nhớ ra rằng Ngọc Linh – bạn cùng phòng, cũng là bạn thân của cô có nói với cô rằng hôm nay sẽ về nhà. Cô quên mất ngày mai là chủ nhật.

Sự lười biếng trong con người Hạ Du bỗng nhiên trỗi dậy. Cô quăng chiếc balo lên bàn, không thèm thay đồng phục ra mà lăn kềnh xuống giường ngủ một giấc. Tới lúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần sáu giờ tối.

"Chết cha, sắp tới giờ rồi!" Hạ Du hốt hoảng reo lên, lật đật xỏ dép chạy đi lấy quần áo rồi chui tọt vào phòng tắm.

Trên đời này có hai loại người, một là vào phòng tắm xong gần cả tiếng vẫn chưa thấy bước ra, hai là vừa vào phòng tắm chưa đầy năm phút đã chui ra. Hạ Du thuộc kiểu người thứ hai.

Bụng bắt đầu kêu réo inh ỏi, Hạ Du lại lật đật xuống bếp pha mì ăn. Sau khi lấp đầy cái bụng bởi một bát mì tôm trứng gà to sụ, Hạ Du hào hứng ngồi vào bàn học khởi động máy tính. Còn cả gần mười lăm phút nữa mới tới giờ hẹn, cô chống cằm buồn bã nhìn cái tên Hải Vũ đang xám xịt trong danh sách bạn bè. Tự nhiên cô lại thấy chán chán, di chuyển nhân vật đi vòng vòng quanh bản đồ rồi dừng lại giữa một vườn hoa đào rực rỡ tại Đào Hoa Đầm.

Hải Vũ là tên nickname đồ đệ trong game của Hạ Du. Cô còn nhớ rất rõ, hôm đó vì đang bực mình chuyện trên lớp nên về tới phòng, cô liền mở game ra đi đánh quái để xả cơn giận trong lòng. Trong lúc quá hăng say, vô tình cô lại lỡ tay giết chết một nhân vật nam cấp thấp hơn mình rất nhiều đang đứng gần đó. Vì cảm thấy có lỗi nên cô đã hứa sẽ dẫn cậu ta đi thăng cấp để đền bù. Sau này, vì để tiện cho việc làm nhiệm vụ, cũng như để được hưởng nhiều phúc lợi hơn nên hai người đã trở thành sư đồ.

Trước đây, cái tên Tiểu Du – nickname trong game của Hạ Du luôn xuất hiện khắp nơi trên bản đồ và trong các cuộc tranh luận, chiến đấu hay những nhiệm vụ của bang phái. Nhưng từ khi có đồ đệ, tần suất Hạ Du xuất hiện trên kênh thế giới và bang phái chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết thời gian online đều cùng đồ đệ đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng thì dẫn cậu ta đi săn boss cấp cao. Loanh quanh luẩn quẩn, hiện tại hai người cũng đã quen biết được gần ba tháng rồi.

Chẳng biết từ khi nào Hạ Du lại có cảm giác mong chờ Hải Vũ đến vậy. Đi học thì chỉ trông thời gian trôi qua thật nhanh để về, rồi tranh thủ học bài cũ, chuẩn bị bài mới đâu đó sẵn sàng để có nhiều thời gian cùng Hải Vũ online game hơn. Đến giờ đi ngủ cũng cảm thấy lưu luyến, thực sự không muốn tạm biệt cậu ấy chút nào.

Đôi lúc ngồi một mình, nghĩ tới Hải Vũ, cô bất giác mỉm cười ngây ngốc. Hai chữ "Hải Vũ" xuất hiện trong tâm trí cô ngày một nhiều hơn. Cô mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi lạ lùng trong lòng, thế nhưng sau đó lại tự mình phủ nhận tất cả. Hạ Du nghĩ, chắc cơ thể mình bị đột biến chỗ nào đó rồi, chứ trước nay cô có bao giờ như thế đâu.

Hải Vũ: "Sư phụ!"

3
16 tháng 1 2019

truyện tên j

17 tháng 1 2019

hết giận thì yêu thôi

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi.... ...
Đọc tiếp

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

 Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương... Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

0
Hey, My BFF! Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động...
Đọc tiếp

Hey, My BFF!

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

 Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

1
11 tháng 5 2019

:))))))

Đoc và suy ngẫm: Truyện ngắn: Bức thư gửi cha Tháng 12, năm 2017 Ba à! Ba??? Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn... . Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa...
Đọc tiếp

Đoc và suy ngẫm:

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn... . Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...

Nguồn :google😂

2
15 tháng 11 2018

hay ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️

Cảm ơn thay lời tác giả.

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.- Miu là do anh đem về...
Đọc tiếp

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.

Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.
- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?
Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.
- Miu là do anh đem về thì anh đem đi đi.
- Em sẽ không sao chứ? Em yêu con như vậy...
- Tôi chưa bao giờ yêu con bé. Suốt ngày quấn lấy tôi, phiền chết đi được. Còn nữa, nếu tôi mang con bé bên mình sẽ làm những người đàn ông sợ chạy mất. Như vậy thì sao tôi kết hôn được đây?
Yên lặng lắng nghe, Niệm Kha không nói gì, duy trì tư thế lái xe, gương mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, vẫn thâm trầm như anh trước đây.
Không khí trong xe lắng xuống. Đến tận khi xe rẽ vào nhà, Yên Chi chuẩn bị mở cửa đi xuống, Niệm Kha mới mở miệng.
- Em để Miu ở đây một thời gian nữa, anh sẽ từ từ nói chuyện với con, anh sẽ sớm mang con đi không làm phiền em nữa.
Yên Chi lười mở miệng, chỉ khẽ gật đầu.
Cả hai đều hiểu, Vị Thanh còn nhỏ, mẹ ruột mất chưa lâu. Khó khăn lắm mới có lại được tình thương của mẹ. Nếu nó biết một lần nữa nó không có mẹ, nó sẽ đau buồn đến dường nào?
- A, mẹ về! Ơ, mà ba đâu rồi? Ba không về cùng mẹ sao?
Vị Thanh chạy ra đón cô, mặt mày hớn hở. Nhìn quanh không thấy ba ba, mặt nó liền xìu xuống.

- Có việc, đi trước rồi.

- Mẹ, có phải ba mẹ làm hòa rồi không?

- Trẻ con đừng hỏi nhiều.

- Con không phải trẻ con, con lớn rồi mà.

- Thấp hơn mẹ thì vẫn là trẻ con.

Hai người một lớn một nhỏ, lớn một câu, nhỏ một câu đến tận khi vào trong nhà.

......

Vị Thanh không biết chuyện ba mẹ ly hôn. Nó vẫn vui vẻ cười đùa. Còn cố ý trước mặt Yên Chi nói tốt cho ba ba.

Con bé không biết, tình cảm Yên Chi dành cho Niệm Kha sớm đã hóa thành thù hận. Thù hận đó tự cô còn không thể hóa giải, huống hồ là con bé.

Yên Chi dành khoảng thời gian ngắn cuối cùng đối xử tốt với Vị Thanh. Cô không lạnh nhạt, cũng không đặc biệt ân cần. Cô sợ mình cho đi quá nhiều tình cảm, lúc con bé rời đi rồi cô sẽ đau lòng.

- Miu, mẹ thực sự rất yêu con, chính vì yêu con, sợ con theo mẹ sẽ không vui, sợ con thiếu tình thương của ba, nên mẹ mới chọn từ bỏ... Con đừng giận mẹ, cũng đừng buồn, rồi ba sẽ tìm cho con một người mẹ mới, người đó sẽ thay mẹ yêu thương con. Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi...

Yên Chi ôm chặt con gái ở trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của con bé. Con bé ngủ say trong lòng cô, đôi môi hình như đang cười.

Cô để Vị Thanh đi với Niệm Kha, không phải vì cô không yêu con bé, mà cô sợ quyết định không kết hôn của mình sẽ làm con bé thiếu đi tình thương của ba.

Cô nói với Niệm Kha không yêu thương Vị Thanh là nói dối. Nói với anh muốn cùng người đàn ông khác kết hôn cũng là nói dối.

Cô đã dành thời gian hai mươi năm để gặp, để quen và để yêu anh. Yêu một người thật lâu, để quên một người chắc cũng phải lâu như vậy. Huống hồ, có người đàn ông nào biết cô không thể sinh con mà còn muốn kết hôn cùng cô?

Cô đã định không kết hôn nữa, cũng không muốn yêu ai nữa. Một mình sống đơn độc đến già, có khi lúc chết đi cũng có một mình. Đơn độc như chính cái cách cô đã đến với thế giới này vậy.

......

Yên Chi đã chuẩn bị tâm lý rời xa Vị Thanh. Nhưng không ngờ, lúc con bé thật sự rời đi, cô lại rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.

Ngày hôm đó, cô có hẹn với Mỹ Nhân đi xem một chỗ tốt để thuê mở tiệm bánh.

Cô định sau này sẽ dùng tiệm bánh này để sống. Còn tiền Niệm Kha cho cô gọi là phí hôn nhân kia cô đều trả cho anh, cả căn nhà đứng tên cô.

Lúc cô trở về nhà, gọi Vị Thanh mấy lần đều không nghe con bé trả lời, tìm khắp nhà đều không thấy. Cô nóng ruột định gọi điện thoại cho Niệm Kha thì thấy tin nhắn anh gửi "Anh mang Miu đi rồi, em yên tâm"

Không biết đứng lặng người bao lâu, Yên Chi tay cầm điện thoại, thẫn thờ đi lên lầu.

Tất cả đồ đạc của Vị Thanh đều không còn. Trong một buổi chiều, hai cha con dọn dẹp cũng nhanh thật, nói đi liền đi, một lời từ biệt cũng không có.

Không phải đây là kết quả cô mong muốn sao? Bọn họ đều đi cả rồi, cô nên vui mới phải.

Đèn trong nhà không bật, trong góc phòng, Yên Chi ngồi ôm gối, mắt vô hồn nhìn xuống nền nhà, nửa giây chớp mắt cũng không có.

"- Mẹ xem, hoa cẩm tú cầu nở màu hồng kìa. Đều nhờ ba hóa phép cho đó. Mẹ, mẹ thấy đẹp không?

- Ừ.

- Ừ là sao? Con hỏi mẹ đẹp không thì mẹ phải trả lời là đẹp hoặc không đẹp! Mẹ hiểu rồi chứ?"

"- Mẹ ơi mẹ, có phải lúc nhỏ mẹ dùng cái vòng tay như thế này để cầu hôn với ba không?

- Nói bậy!

- Là ba nói với con mà. Ba còn dạy con đan nữa đó nha. Mẹ thấy con làm có đẹp không?

- Tạm được.

- Con có làm tặng mẹ một cái, để con đeo vào giúp mẹ"

"- Mẹ, có mèo con ở ngoài kia không có mèo mẹ, nhìn rất đáng thương, mẹ cho con nuôi nó nhé?

- Không.

- Cho con nuôi đi mà mẹ, đi mà!"

"- Mẹ, mẹ có biết con giống mẹ ở chỗ nào không?

- Không biết.

- Là đôi mắt. Ba nói lúc con cười, mắt con sẽ giống như mắt mẹ. Mẹ con mình cùng cười lên xem thử đi.

- Không muốn.

- Đi mà mẹ, cười lên một cái thôi!"

Từng góc nhà đều văng vẳng tiếng Vị Thanh. Yên Chi bị những hình ảnh kia làm cho ngơ ngẩn, có lúc cô còn đáp lại. Đêm nằm ngủ, cô còn mơ thấy con bé. Lúc tỉnh lại, chỉ có mình cô trong căn nhà rộng lớn, không có hơi ấm, không có vui vẻ, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm.

Cô ở trong tình trạng đó hơn một tuần liền. Nếu không có cô bạn Mỹ Nhân kéo cô ra, chắc cô vẫn còn tin Vị Thanh vẫn chưa rời đi.

......

Trong suốt một tuần đó, Niệm Kha cũng không lấy gì thoải mái.

Anh đưa Vị Thanh sang Mỹ để ba mẹ nuôi chăm sóc, mẹ nuôi rất thích con bé, cưng còn hơn bảo bối.

Anh cũng sẽ về Mỹ, nhưng không phải bây giờ. Anh còn công việc cần bàn giao lại, anh đang sắp xếp người thay mình điều hành công ty. Anh vùi đầu vào làm việc, cố gắng không nghĩ đến Yên Chi, tập quên đi cô.

Không nghĩ tới, vào một buổi tối, anh nhận được điện thoại Yên Chi gọi tới.

- Anh bây giờ có thể đến quán bar X đem Yên Chi về được không? Cô ấy... tôi không quản được nữa rồi.

1