Đây là bài văn biểu cảm về loài hoa bồ công anh mà mk viết
M.n cho nhận xét nha !!!
Bài làm
Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó hiểu, hoa bé nhỏ nhưng cũng vẫn là hoa dại,. Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái, mê mải tự do trên những cánh đồng xanh. Bồ công anh - giản dị nhưng cũng thật đậm đà, quyến rũ, một cái tên đầy huyền bí, luôn gợi cho tôi cảm giác rất khó tả, làm mình liên tưởng đến một nơi rất đẹp nhưng xa xăm và hư ảo.
Bồ công anh thường mọc dại ven đường, các sườn đồi nhiều nắng. Bồ công anh có mặt ở rất nhiều vùng trên thế giới nhưng có lẽ vẫn đẹp nhất là ở Pháp và Mỹ. Ở bất cứ bãi cỏ nào từ miền tuyết giá Đông Bắc đến miền Tây Nam California, nắng gần như quanh năm, bồ công anh mọc ở khắp nơi. Giây phút ấn tượng nhất của loài hoa này chính là lúc chúng bay. Chúng được tự do, được thả nỗi buồn trôi theo cơn gió.
Có lẽ hoa bồ công anh là loài hoa dại gần gũi và thân wen vs tất cả m.n vì nó khá phổ biến và thường gắn bó vs tuổi thơ hồn nhiên, trog sáng trog mỗi người chúng ta. Loài hoa đẹp ko sắc màu, ko hương bay xa nhưng lại mag 1 vẻ đẹp nhẹ nhàng, tinh tế và thuần khiết. Vẻ đẹp của hoa bồ công anh ko khoe sắc như hoa hồng mà e ấp, duyên dáng , cảm giác rất mong manh, dễ vỡ. Nhưng ko fai vậy, những cánh hoa tưởng chừng như mong manh, yếu đuối nhuưng lại mag trog mk 1 ý nghĩa lớn lao, luôn ấp ủ những hoài bão lớn, chỉ cần 1 cơn gió mạnh sẽ bay cao trog khoảng ko bao la.
Một làn gió nhẹ…
Cánh hoa nhỏ bay bay… bay thật cao…
Ngồi ngắm những cánh hoa nhỏ xinh, cứ nhè nhẹ bay đi…
Xa dần… xa dần…
Mỗi loài hoa đều mang một ý nghĩa riêng. Ý nghĩa của bồ công anh là gì..?
Lời cầu chúc…
Mỗi cánh hoa bồ công anh đều hé mở một điều bí mật…
Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…
Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…
Thổi nhẹ…
Một cánh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…
Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Một cây Bồ công anh được sinh ra là cả một quá trình đấu tranh vất vả. Khi được phát tán vào không khí, mỗi hạt cây bay về một hướng. Có bao nhiêu hạt được đặt chân đến vùng đất phù hợp để sinh tồn? Đến khi cây trổ bông, mọi vật như cùng reo hò vui sướng. Bồ công anh khoe sắc với màu vàng rất giản dị mà quyến rũ.
Khi hoa tàn, khi sắc vàng không còn óng ánh trong nắng, bồ công anh vẫn không có biểu hiện của héo úa. Thay vào đó là một bông hoa khác, một bông hoa đã trưởng thành thực sự. Bồ công anh trở thành một viên pha lê tinh tế, sắc sảo và tràn đầy sức sống.
Cũng lúc này đây, bồ công anh cống hiến hết mình cho sự sống của những hạt non, cho sự sinh tồn về sau. Để rồi, khi gió cuốn đi… Cuốn đi những hạt non bé nhỏ… Bông hoa Bồ Công Anh không còn như pha lê, không còn vẻ đẹp kiêu kì nữa... mà chỉ còn là một cành cây héo úa.
Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...
Bài làm
Trong vườn hoa nhỏ xinh của ngôi nhà nọ,vườn của họ trồng rất nhiều loại hoa xinh đẹp nhưng nổi bật nhất phải kể đến cây hoa hồng nhungỏ trồng ở bên cạnh hàng rào.
Tôi là cây hoa dại ở chân cây hồng,tôi chỉ vừa nở được vài hôm thì hồng nhung xuất hiện.khi tôi mới nhú và ló những cánh hoa hồng nhạt thì ai cũng khen tôi xinh xắn, ngây thơ mà hôm nay tất cả các ánh mắt đã dổ dồn về chị ta.mặc dù xinh đẹp , quyến rũ , nhiều nười mong ước nhưng vì vừa sinh ra đã được nhiều người khen ngợi nên chị ta sinh tính kiêu căng, tự cao tự đại cho mình là nhất. Thay vì nói những lời cảm ơn lịch sự như tôi thì chị ta lại tỏ vẻ kiêu căng thô lỗ,sau rồi chẳng ai muốn nói chuyện với chị . Một hôm tôi có góp ý với cô ta 1 chút thì chị ấy cáu kỉnh nói: sao cô phiền thế?Thấy tôi xinh đẹp hơn nên ghen tị chứ gì
Tôi trả lời ngay: ơ..
Chưa nói hết câu ,chị ta nói’ thôi im đi những người xấu xí như cô không thể nói chuyện với tôi được . Xong chị ta quay đi bỏ mặc tôi còn ngơ ngác
Một hôm, trời đang trong xanh bỗng mây đen ùn ùn kéo tới sấm chớp ‘’ầm ,ầm’’như 1 cơn bão đang đến.mưa bắt đầu rơi, ngày 1 nặng hạt.các cây hoa khác đều bị cơn bão vùi dập, cành lá tơi tả , anh sấu mơi trồng còn bật cả gốc.chỉ có tôi với thân hình dẻo dai vẫn đứng hiên ngang đón nhận cơn bão.chợt nhớ ra vẫn còn chị hoa hồng, tôi cố gắng vươn lên che chắn cho chị, chị cũng không còn đẹp như xưa. Nhìn thấy tôi, chị òa khóc nức nở và cảm ơn tôi.chị không ngờ tôi vẫn đối xử tốt với chị như vậy.mưa tạnh, vô số người bạn của tôi đã bị cơn bão làm rách nát, tôi thấy chị hồng gọi tôi lại rồi ngại ngùng nói ‘’ tôi xin lỗi!’’