K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 10 2023

   Olm chào em, Cảm ơn em về một câu hỏi thật thú vị và cũng thật nhân văn em ạ. 

  Đọc xong câu hỏi của em mà trong lòng cô lại tràn lên nhiều cảm xúc thật khó tả. Có lẽ cũng có nhiều người đồng cảm với em lắm. Nó không chỉ là sự việc trong câu truyện mà còn là hiện thực xã hội bây giờ. Cũng có nhiều kiểu người, loại người, hạng người đang thờ ơ và vô cảm trước niềm đau, nỗi khổ của đồng loại phải không em?

        Từ câu hỏi của em mỗi con người hãy rút ra bài học cho bản thân để sống tốt hơn, chia sẻ và giúp đỡ được nhiều người hơn để xã hội, để cộng đồng, để cuộc sống của mỗi người trên trái đất này trở nên đẹp đẽ và nhân ái.

         Thân mến! 

 

1 tháng 11 2023

 Người lớn kiểu nịt í 

7 tháng 10 2016

-Cũng chính ngọn lửa diêm đã đưa bà đến bên em, bà sẽ trao cho em vòng tay ấm áp, những yêu thương như buổi hôm nào. Thế là tất cả những que diêm còn lại trong bao được thắp sáng, em muốn níu bà ở lại. Và bà dến bên “cầm lấy tay em”, che chở cho đứa cháu nhỏ rồi cả hai bây vụt lên cao, cao mãi. Em đã về với thượng đế chí nhân và có những chuỗi ngày hạnh phúc nồng đượm tình bà cháu

-
Cách viết độc đáo ấy nhấn mạnh trẻ em là đối tượng cần được quan tâm, yêu thương nhiều nhất. Vậy nhưng trong câu chuyện này lại ngược lại. Em bé chỉ có được sự quan tâm yêu thương từ những mộng tưởng. Và cũng qua sự đối lập giữa mộng tưởng và hiên tại, nhà văn An-đéc-xen đã gián tiếp lên á, vạch trần xã hội Đan mạch đen tối lúc bấy giờ. Đồng thời ông ca ngợi những con người nghèo khổ nhưng có tâm hồn trong sáng như cô bé bán diêm. Chi tiết em bé chết cóng mà” đôi má ửng hồng và đôi môi đang mỉm cười” gợi cho ta bao ý nghĩa. Em bé ra đi thật thanh thản bởi thế gian này chẳng còn gì níu kéo em ở lại. Kết thúc câu chuyện tuy bi kịch nhưng vẫn rất có hậu. Háy để linh hồn em được ra đi  còn hơn là phải sống trong sự thờ ơ của xã hội. Cũng qua đây, phải chăng nhà văn đã gióng lên hồi chương cảnh tỉnh con người? Lời nhắn nhủ phải chăng là đừng lạnh lùng trước nỗi đau của đồng loại?
 

Cô bé bán diêm chết như vậy tuy nhìn mỉm cười nhưng vô cùng đau đớn, khi một em bé nhỏ tuổi gặp cái chết do thiếu tình thương. Sự qua đời của cô bé cho ta cảm nhận nhà văn An-đec-xen nhắn nhủ rằng trẻ em cần tình yêu thương đùm bọc của gia đình, của cha mẹ. Ngoài ra nhà văn còn phê phán những kẻ làm cha, làm mẹ vô tâm để con cái làm lụng trong thời tiết giá rét nói riêng, phê phán những kẻ làm cha mẹ vô tâm nói chung.

10 tháng 12 2016

k hỉu j cả

10 tháng 12 2016

uk bít rùi , mai tui đến vặt sạch cây me nhà bà nha , chiều đi học nha , tầm 12: 20 tui vô nhà bà hem

20 tháng 5 2022

đã khiến em chết trg đêm giá rét

câu như vậy đc k mn

20 tháng 5 2022

đi mãi trong mùa đông lạnh giá ấy

mình nghĩ là :

Cái chết của em thật đáng thương.

20 tháng 5 2022

cái chết của em thật đau khổ

- Gia cảnh của cô bé bán diêm:

   + Gia cảnh sa sút, mồ côi mẹ, bà ngoại mất

   + Sống với người bố hay mắng nhiếc, chửi rủa, đánh đập trên căn gác sát mái nhà

- Hình ảnh cô bé bán diêm:

   + Đầu trần, chân đất, bụng đói, dò dẫm đường

   + Cả ngày không bán được bao diêm nào

- Thời gian: đêm giao thừa

- Không gian: ngoài đường phố lạnh lẽo, mọi nhà đều sáng rực đèn

   + trong phố sực nức mùi ngỗng quay

- Những hình ảnh tương phản: An-đéc-xen trong tác phẩm này đã sứ dụng nhiều hình ảnh tương phản:

+ “Trời đông giá rét tuyết rơi” khác cô bé “đầu trần, chân đi đất”.

+ Ngoài đường phố lạnh buốt và tối đen khác cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn. Cô bé bụng đói vì cả ngày chưa ăn uống gì khác “trong phố sực nức mùi ngỗng quay”.

⟹ Những hình ảnh tương phản này được chọn lọc, nhằm nêu bật tình cảnh tội nghiệp, đáng thương của cô bé vừa rét vừa đói vừa khổ.

17 tháng 10 2021

bạn nhắn j mk ko hiểu

có muốn 1 vé báo cáo ko?

Chắc là ko khí á

à ko uống j cả vì ko cho j thì ko coh luôn cái cốc ;)))

@Sad

: (

23 tháng 10 2016

Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người trên phố hạnh phúc trong những nụ cười tươi tắn còn tôi chẳng thấy vui chút nào. Nền tuyết trắng lạnh lẽo khiến đôi chân tôi tím tái cứng đờ. Gió cứ rít vào từng mép quần áo làm cả thân mình tôi run lên, hai hàm răng liên tục va vào nhau lập cập. Không khí xung quanh sực nức mùi ngỗng quay hòa cùng hơi lạnh của gió. Tôi ko dám về nhà, tôi sợ bố đánh lắm, mẹ tôi mất sớm, từ ngày bà tôi qua đời, gia đình tôi chuyển đến 1 nơi tối tăm lạnh lẽo, ngày đêm chỉ nghe toàn những lời mắng nhiếc, chửi rủa. Trong cô đơn cùng chút tủi thân, tôi chui vào 1 góc tối giữa hai ngôi nhà, 1 cái xây lùi vào chút ít. .............(chết, hình như viết sang thân bài luôn ròi ^^!)

25 tháng 10 2016

sửa dùm mình đi mình cũng lộn qua thân bài 1 chút đc ko

 

25 tháng 10 2016

TÔI LÀ .... RỒI BN VIẾT GIA CẢNH . THÊM 1 CÂU NHƯ VẦY : TÔI ĐI BÁN DIÊM ĐỂ KIẾM SỐNG NÊN MỌI NGƯỜI GỌI TÔI LÀ CÔ BÉ BÁN DIÊM . VẬY LÀ ỔN RÙI ......

25 tháng 10 2016

CÁM ƠN

Tham khảo

Cô bé đã từng có một gia đình khá giả, hạnh phúc, từ khi mẹ mất sớm, rồi bà cô cũng mất, gia đình phá sản, sa sút

Không những không được no ấm, không được đi học như bè bạn cùng trang lứa, cô bé còn trở thành nơi để người cha nát rượu hành hạ, cứ mỗi lần say là ông ta lại đánh đập, đuổi đi

Cô bị chính cha mình bắt đi bán diêm để kiếm tiền, ngay cả trong đêm cuối năm, khi mà gia đình quây quần đoàn tụ, nếu không đem được tiền về để ông ta mua rượu, cô sẽ phải chịu những trận đòn tàn nhẫn, bị đánh đuổi thật vô tình

16 tháng 10 2021

Vì người cha bắt phải đi bán diêm