Cây phượng là loại cây hay được trồng ở trường học. Xung quanh trường em là những cây phượng, với những chùm hoa đỏ rực một góc trời vào mùa hè, báo hiệu một mùa chia tay bạn bè, mái trường và thầy cô nữa lại đến.Cây phượng ở trường em đã to, có lẽ nó được những thế hệ thầy trò đầu tiên của ngôi trường mà em đang học trồng. Đến thế hệ của chúng em thì nó đã lớn...
Đọc tiếp
Cây phượng là loại cây hay được trồng ở trường học. Xung quanh trường em là những cây phượng, với những chùm hoa đỏ rực một góc trời vào mùa hè, báo hiệu một mùa chia tay bạn bè, mái trường và thầy cô nữa lại đến.
Cây phượng ở trường em đã to, có lẽ nó được những thế hệ thầy trò đầu tiên của ngôi trường mà em đang học trồng. Đến thế hệ của chúng em thì nó đã lớn và chiếm một khoảng khá rộng ở sân trường. Thân cây rất to chắc phải mấy đứa chúng em ôm mới xuể, phần rễ cây rất phát triển nhô cả lên mặt đất, vô tình như một cái ghế tạo thành chỗ ngồi cho học sinh ở trường. Cây phượng có rất nhiều cành, cành to, cành nhỏ thi nhau vươn cao, xa để đón lấy ánh nắng mặt trời.
Lá phượng rất đặc biệt, mỗi cành có rất nhiều cành lá, trên mỗi cành lá lại có nhiều lá con. Vì lá phượng nhỏ như vậy nên cả một cây phượng không tạo thành một bóng mát, những tia nắng lọt qua kẽ lá chiếu xuống sân như những đốm sáng nhỏ trông rất đẹp. Mỗi khi hè đến, cả cây phượng chìm trong tiếng ve kêu, rất ồn ào nhưng lại vui tai, những chùm hoa phượng bắt đầu nở, rồi cả cây phượng nở hoa, che lấp những cành lá màu xanh, nhìn từ xa cây phượng đỏ rực cả một góc trời.
Nếu không có tiếng ve, không có những chùm hoa phượng thì có ai biết hè đã đến từ bao giờ. Chúng em thường nhặt hoa phượng làm thành con bướm rồi đem nó ép vào trang vở như để cất giữ những kỉ niệm. Hoa phượng nở báo hiệu mùa hạ về, mùa thi đến, mùa chia tay thầy cô, bạn bè và mái trường yêu dấu khiến ai cũng có cảm giác xốn xang. Thế rồi hoa phượng tàn, kết thành những quả phượng dài, cong cong mà mấy bạn con trai hay nhặt để làm kiếm. Khi quả phượng rụng hết, cây phượng cũng trụi lá và đợi đến mùa xuân để mọc lên những tán lá xanh non mơn mởn.
Cây phượng vẫn đứng đó chứng kiến bao lớp học sinh đã trưởng thành từ đây. Dù xa trường nhưng em sẽ nhớ mãi về cây phượng như một người bạn của một thời học sinh.
bài văn hay chưa mong các bạn cho ý kiến
Tham khảo nhé:
Giờ ra chơi, chúng tôi ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Từng đàn ong đông đảo ùa ra sân trường. Ơ! Bụi hoa hồng ở sân trường tôi mọi hôm tươi tắn, cởi mở thế mà hôm nay, những bông hồng lại ủ rũ, cành lá khẳng khiu, trơ trụi. Tôi nghe thấy một chị nức nở:
- Đám học trò gì mà nghịch như giặc! Hôm qua, một cậu nào đó đã ngắt người bạn thân nhất của tôi một cách tàn nhẫn. Tôi đã khóc suốt cả ngày. Tôi sợ lắm! Không biết hôm nay chúng lại giở trò gì nữa đây!
Cây bàng cũng buồn rười rượi chẳng kém. Bác buồn bã kể lể:
- Mùa này tôi ước gì không ra nhiều quả đến vậy. Hôm kia, có mấy cu cậu đã trèo lên tôi hái quả và bẻ khỏi tôi bao nhiêu là cành. Tôi đau điếng nhưng chẳng làm gì được.
Ngay cả cây phượng mới lớn cũng bị bẻ gãy gần hết cành. Trông anh thật đáng thương làm sao! Khi được gieo trồng, anh xanh tốt bao nhiêu thì bây giờ anh ủy mị và nhợt nhạt bấy nhiêu. Anh than thở:
- Tôi thì có hơn gì bác. Bác đã có tuổi rồi, còn tôi thì mới thiếu niên, sức đang khỏe thì tự nhiên có mấy đứa nghịch hơn cả quỷ chẳng biết học lớp nào đến bẻ gãy hết cả cành của tôi. Từ đó tôi đâm ốm, phải mấy tuần thì những cành mới mới ra.
Dì cúc dại vội chen vào ngày:
- Trời ạ, các ông các bà ơi, chị em tôi mới nở cách đây vài ngày thôi mà chiều qua có cô nào ngắt mất em gái tôi. Tôi đã rất cố gắng để giữ cô ta khỏi ngắt em nhưng không được. Tôi buồn lắm.
Mấy dì cúc dại an ủi nhau:
- Thôi, dù thế nào cũng phải gắng mà sống các chị ạ. Chúng ta vốn xấu hơn những chị em khác nhiều, lại được trồng ở góc sân trường là nơi chẳng có mấy ai lui tới, chắc chúng ta sẽ không bị ngắt nhiều đâu.
Càng nghe cây nói, em càng thấy thương hại cho bác bàng đứng tuổi đang sai trĩu quả chín, cho những chị hoa hồng xinh đẹp, anh phượng ốm yếu và những dì cúc dại mộc mạc. Tôi bất chợt thấy một số bạn rủ nhau ngắt một chị hoa hồng. Tôi liền chạy ra nhanh nhất có thể. May sao, khi tôi tới nơi thì các bạn vẫn chưa ngắt hoa. Tạm biệt các bạn nhé! Tôi không thể để những loài cây ở sân trường tôi phải chịu đựng những trò nghịch ngợm của chúng tôi lâu thêm được nữa. Nhưng can ngăn đám bạn kia vẫn chưa đủ. Nếu là tôi, bạn sẽ nói gì với họ?