các bạn nêu suy nghĩ về sương ở bài sương mờ của xuân diệu giúp mình với vì mình không hiểu . chỉ khổ này thôi ạ :
Sương bạc lấp cả một trời trắng sữa;
Sương mông lung như giữa khoảng giang hà.
Mắt tuy mở mà lòng không thấy nữa,
Hồn lạc rồi, không biết ngõ nào ra.
sương ở khổ này chỉ sương sáng sớm lúc còn ít người
cho mình k
mình muốn hỏi là làn sương này nó gợi lên cho ta một bầu khung cảnh như thế nào và cảnh vật hiện ra với vẻ huyền ảo như thế nào