K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 11 2020

Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.

Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nói: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 9. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó. 

Bài làm

Một buổi sáng mùa thu dịu nhẹ, những hàng cây khẽ đu đưa trong gió, trên vỉa hè những em nhỏ đang đùa vui, cười nói rộn ràng. Khung cảnh ấy làm tôi bất chợt nhớ lại một việc tốt mà tôi đã làm.

    Đó là vào một buổi chiều mùa hè oi bức, cái nắng nóng như muốn thiêu đốt tất cả đã dịu dần. Tiếng trống kết thúc buổi học vang lên, tôi nhanh chân bước mong sao có thể về nhà để kịp dự bữa tiệc sinh nhật của mẹ. Tôi đã chuẩn bị một tấm thiệp từ rất lâu và chỉ mong chờ ngày sinh nhật mẹ để tặng nó cho mẹ. Vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ vui mừng mở tấm thiệp ra tôi lại vui mừng vô cùng. Bỗng “Huhu..hu…hu”, tiếng khóc ở đâu đó chợt cắt ngang dòng tưởng tượng của tôi. Tôi đi theo tiếng khóc và đã tìm thấy một em nhỏ đang đứng khóc trong một chiếc ngõ hẹp và tối. Mặt mũi em lấm lem bởi nước mắt. Khi tôi định tiến lại gần thì đứa bé tỏ ra lo sợ, lùi về phía sau vài bước. Tôi đã rất dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi em nhỏ: “Làm sao em khóc vậy? Có thể nói với chị được không?”. Đứa bé khóc òa, nghẹn ngào trong tiếng nấc: “Em không tìm thấy bố mẹ”.

Chỉ còn 30 phút nữa là bữa tiệc sinh nhật mẹ sẽ diễn ra. Tôi đã rất phân vân không biết nên về nhà dự sinh nhật mẹ hay giúp đỡ em nhỏ tìm bố mẹ của mình. Nghĩ đến lời mẹ đã nói: “Con phải biết giúp đỡ những người gặp khó khăn” tôi liền giúp em bé tìm đường về nhà. Khi hỏi em bé tên bố mẹ thì em chỉ nhớ tên của mẹ là Lan. Tôi đã dẫn em đi khắp các ngõ vào từng nhà hỏi thăm. Hết khu vực gần đấy tôi lại dẫn em đi những chỗ xa hơn, gặng hỏi để tìm được bố mẹ em. Dẫn em đi suốt 40’ đồng hồ, hỏi thăm tất cả những ngôi nhà gần đó nhưng vẫn không tìm được bố mẹ. Nhìn thấy em mồ hôi nhễ nhại, mắt vẫn đỏ và dưng dưng nước mắt, tôi đã ôm em nhỏ vào lòng và nói: “Chị nhất định sẽ giúp em tìm được bố mẹ” . Dù biết điều đó bây giờ giường như thật khó nhưng đó là cách duy nhất mà tôi có thể an ủi em bé. Rồi tôi lại dắt em đi và tiếp tục tìm kiếm, hỏi thăm.

          Trong giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng thì điều diệu kì đã xảy ra. Em bé mặt đang ủ rũ, mệt mỏi bỗng nhiên hai mắt bừng lên, chạy nhanh về phía trước gọi: “Mẹ…mẹ ơi…con ở đây…!”. Đó là bố mẹ của em bé, họ cũng đang đi tìm em. Gặp được mẹ, em bé đã khóc nức nở. Cô chú đã rất vui mừng và cảm ơn tôi rối rít. Nhìn thấy em bé đã tìm được bố mẹ, lòng tôi vui sướng vô cùng. Nhìn xuống đồng hồ, tôi giật mình nhận ra đã quá sinh nhật của mẹ 30’ rồi, trời cũng đã tối.

  Tôi nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà, thấy tôi cả nhà đã ra hỏi. Mọi người đều rất lo lắng cho tôi vì trời tối mà tôi chưa về. Sau khi nghe tôi kể hết câu chuyện giúp em bé tìm bố mẹ, cả nhà đã vỗ tay khen ngợi. Mẹ nhận tấm thiệp, ôm tôi vào lòng xoa đầu và khen ngợi: “Con gái mẹ đã làm rất đúng !”. Lời của mẹ ấm áp khiến tôi như quên đi tất cả mệt mỏi.

     Tiếng trống vào lớp vang lên khiến tôi chợt tỉnh. Tôi nhanh chân bước vào cổng trường, lòng rạo rực một niềm vui khi nghĩ lại một việc tốt mà mình đã làm.