Lần đầu viết chuyện, không hay nhể, một câu chuyện có thật của ai đó. ... Không có đềNgày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái...
Đọc tiếp
Lần đầu viết chuyện, không hay nhể, một câu chuyện có thật của ai đó. ...
Không có đề
Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái khác. Anh đối xử với họ thì như thưởng, người lạ. Rõ ràng tôi cũng vậy mà anh lại quan tâm tôi, mỗi khi tôi buồn thì anh chọc ghẹo, làm tôi tức và vui. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có những người khác xinh hơn tôi, tốt hơn tôi, việc gì anh phải để ý đến tôi?
Sau khoảng 1 tháng đi học, anh đi cùng đường với tôi, đã gặp nhau. Anh lướt qua tôi, tôi chỉ nghĩ là đi qua thôi, chả có gì cả. Nhưng bỗng anh dừng lại, có vẻ như chờ cái gì. Hóa ra anh trờ tôi đến, hỏi tôi:'' Có muốn đến trường cùng anh không? Anh cũng đến trường '' Chẳng là hôm đó, tôi và anh cùng đến trường tập kịch. Tôi kịch văn, anh kịch tiếng anh, trường cũng không đông nên có lẽ anh mới mạnh bạo như vậy. Xong tôi từ chối, nhìn vẻ mặt anh lúc đó khá buồn nhưng cũng phóng đến trường, tất nhiên mà trước tôi.
Đến ngày 24/12, ngày Noel. Suốt một buổi sáng, anh gọi tôi đến chỗ anh để hỏi điều gì. Tôi cũng đâu có lại. Tan học, cùng đường mà, lại gặp nhau, anh đang đi cùng bạn, hỏi nhỏ với tôi là đi chơi không? Tôi lơ ngơ không hiểu, hỏi cái gì cơ. Chắc anh bực mình, chậc một cái rồi đi trước. Chiều hôm đấy, trên đường đi học lại gặp, hóa ra những gì anh hỏi lúc sáng là đi chơi Noel không. Tôi cũng từ chối. Mặc dù khá vui khi lần đầu tiên có người con trai nào dủ tôi đi chơi Noel.
Càng ngày, anh càng quan tâm tôi, tôi cũng để ý anh nhiều hơn. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra: Tôi thích anh mất rồi!!! Chuyện gì thế này, tôi vốn là người con gái không biết yêu là gì, vậy mà ...Thật sự, tôi không thể hiểu được là tại sao nữa. Anh khiến tôi rung động. Tôi không thể kể với ai, không thể tâm sự với ai cả. Đành dấu kín trong lòng. Nhưng anh cuối cấp, anh ra trường đúng lúc tôi thích anh. Một nỗi buồn rất lớn. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào mỗi tối, việc này giống như mới chia tay người yêu vậy. Cô đơn, một mình chịu nỗi khổ tâm, chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi không biết làm thế nào để quen anh nữa. Mỗi lần sắp quên thì anh lại xuất hiện, không thể tránh được anh. Tôi không biết làm thế nào để hết thích anh nữa. Và một câu hỏi nữa là: Liệu, anh có thích tôi không?
Tôi không dám nói ra vì sợ.
Sợ anh biết tôi thích anh.
Cũng sợ anh không biết là tôi thích anh.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
#Moon
Có một ai đó đã từng nói rằng “con đường thành công không phải là con đường trải đầy hoa hồng”. Trên đó có vô vàn những khó khăn, vất vả mà đôi khi nó sẽ khiến bạn trở nên chán nản và tuyệt vọng. Thế nhưng dù có muốn hay không thì cách tốt nhất để vượt qua nó là bạn phải đứng dậy và đi tiếp. Bàn về khó khăn và thử thách A-mo-ni-mus từng nói “ Con đường gần nhất để ra khỏi gian nan là đi xuyên qua nó”.Để hiểu hết ý nghĩa của câu nói này thì đầu tiên bạn cần phải hiểu thế nào là gian nan. Gian nan là những thử thách khó khăn, những cản trở mà bạn sẽ gặp phải. Những điều đó sẽ khiến bạn cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Thế nhưng điều quan trọng là bạn phải tìm cách để vượt qua nó nếu muốn chạm tay vào thành công. Hàm ý sâu sa mà A-mo-ni-mus gửi gắm đó chính là chúng ta không được nản lòng thoái chí khi gặp khó khăn, thay vì than phiền buồn rầu hãy tìm cách đứng dậy và vượt qua nó.Trên thực tế câu nói này được xem là vô cùng đúng đắn. Cuộc sống mỗi con người không có gì là thuận lợi cả để chạm tay đến thành công bạn sẽ phải trải qua vô vàn những khó khăn thử thách. Những khó khăn đó có thể đến từ yếu tố chủ quan nhưng cũng có thể đến từ chính bản thân mỗi người. Và điều chúng ta cần làm đó chính là tìm cách vượt qua nó, chứng minh bản thân mình. Thay vì việc phải ngồi than vãn, kêu khóc buồn tủi thì bạn hãy cố gắng đứng dậy và vực dậy chính bản thân mình.Thực tế lịch sử đã chứng minh nếu không có những sự quyết tâm bền bỉ đó thì sẽ chẳng có những chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu. Sẽ chẳng có những mùa xuân lịch sử cho đời. Có lẽ chúng ta sẽ mãi mãi phải núp bóng dưới chân của đế quốc mà chẳng biết đến hai tiếng tự do. Vượt qua gian nan để vực dậy niềm tin là đúng và cần thiết. Thế nhưng không phải là bạn đi một cách bất chấp, không lượng sức mình và không để ý đến hậu quả thì nó gọi là mù quáng. Đủ bản lĩnh đủ tự tin nhưng phải biết lựa sức mình mới là hào kiệt.Câu nói của A-mo-ni-mus như một lời nhắc nhở đến thế hệ trẻ chúng ta. Hãy dũng cảm vượt qua khó khăn và bước tới thành công. Đừng bao giờ để thất bại xâm chiếm mình. Vượt qua được khó khăn chính là cách để bạn chiến thắng chính mình.