Hãy kể lại câu chuyện mà em đã nghe từ lớp 1 đến lớp 5
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
“Tùng! Tùng ! Tùng!”- tiếng trống tan học vừa dứt, tôi vội chạy ngay về nhà với hộp quà cầm trên tay. Ôi! Con đường hôm nay sao mà dài quá, đi mãi một lúc tôi mới về nhà. Tôi khẽ đi vào phòng khách, mẹ đang ngồi say sưa đọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ ngạc nhiên bảo; - Ơ, sao hôm nay về trễ thế con? Còn quà gì đó? - Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã cho chúng con một bất ngờ cảm động vào tiết sinh hoạt lớp đấy ạ! Để con kể cho mẹ nghe nhé! - Ừ, con kể đi!- Mẹ tôi vui vẻ trả lời. - Dạ, hôm nay vào tiết tư, chúng con đang học thực hành môn Tin ở phòng thực hành thì bỗng có vài bạn xin thầy cho về lớp trước. Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì tiết tư kết thúc. Tất cả chạy ùa vào lớp . Lớp học được trang trí rất đẹp: những quả bong bong nhỏ xinh dược treo khắp các cửa sổ cùng những dải kim tuyến lấp lánh. Trên bảng được viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật” bằng phấn phấn màu rất đẹp. Con vô cùng ngạc nhiên vì không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, mà trong tháng mười này lại có ngày sinh nhât của con. - Chà, thú vị thật đó, con mau kể tiếp đi! –Mẹ tôi háo hức nói. - Vâng ạ. Thế rồi, cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho các bạn hát bài “Happy birthday”. Cô và các bạn đồng thanh hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Rồi, cô thay mặt cho tập thể lớp phát biểu rằng: “Các con ạ, tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh nhật cho các bạn. Cô chúc các con có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ bên tập thể lớp, ngày càng chăm ngoan, học giỏi để ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các bạn một tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Và, tiếng vỗ tay từ các bạn vang lên không ngớt. Cô cho chúng con lên bảng để nhận quà sinh nhật từ lớp. Rồi cả lớp ngồi thưởng thức những tiết mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng con xúc động vô cùng. Con được đại diện cho các bạn lên phát biểu. Mọi việc đều bất ngời khiến con lúng túng quá, phải mất mấy phút con mới nói được lời cảm ơn cô và các bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ long cô giáo và các bạn.”. Cả lớp vỗ tay rào rào không ngớt khiến con sung sướng vô cùng. Thật là thú vị và cảm động phải không mẹ?- Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt để xứng đáng với tình yêu thương mà cô và các bạn đã dành cho con đấy! - Vâng ạ! con xin hứa! Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cô trò chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Tập thể lớp 7/3 chúng tôi nhất định sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã cho chúng tôi một bữa sinh nhật tuyệt vời và ý nghĩa./
#
Thằng con tôi mười một tuổi. Qua mùa thi chuyên cấp, nhân một buổi chiều đi chơi mát… đang hỏi nó về chuyện thi cử, nó chợt hỏi lại:
– Ba! Có bao giờ ba thấy một bài luận văn nào không điểm không? Con số không cô cho bự bằng quá trứng gà. Không phải cho bên lề, mà một vòng tròn giữa trang giấy. Thiệt đó ba. Chuyện ngay trong lớp của con, chứ không phải con nghe ké đâu.
Tôi chưa kịp hỏi, nó tiếp :
– Còn thua ba nữa đó, ba. Ít nhất cũng được nửa điểm. Còn thằng bạn con, con số không bự như quả trứng.
Số là cách đây vài năm, có một nhà xuất bản gửi đến các nhà văn, nhà thơ quen biết trong cả nước một câu hỏi, tôi còn nhớ đại ý, nhà văn, nhà thơ thời thơ ấu học văn như thế nào, sau đó in thành sách Nhà văn học văn. Tôi kể, hồi tôi học ở trường trung học Nguyễn Văn Tố ( 1948 – 1950 ) tôi là một học sinh trung bình, và môn Văn không đến nỗi liệt vào loại kém, nhưng không có gì tỏ ra là người có khiếu văn chương. Và có một lần, bài luận văn của tôi chỉ được có một điểm trên hai mươi ( 1/20). Đó là kỉ niệm không quên trong dời học sinh của tôi, môn Văn.
Tôi hỏi con :
Luận văn cô cho khó lắm hay sao mà bạn con bị không?
– Luận văn cô giáo cho “trò hãy tả một buổi làm việc ban đêm của bố”
– Con được mấy điểm
– Con được sáu điểm.
– Con tả ba như thế nà?
– Thì ba làm việc làm sao con tả vậy.
– Mấy đứa khác, bạn của con ?
Thằng con tôi chợt nhớ, nó liền liến thoắng:
– À ! có một thằng, ba nó không hề làm việc ban đêm mà nó cùng được sáu điểm đó ba.
– Đêm ba nó làm gì?
– Nó nói đêm ba nó thường đi nhậu.
– Nó tả ba nó đi nhậu à?
– Dạ, không phải : Ba nó làm việc ban ngày nhưng khi nó ta thì nó.|ả ba nó làm việc ban đêm, ba hiểu chưa?
– Còn thằng bạn bị không điểm, nó tả như thế nào?
– Nó không tà không viết gì hết, nó nộp giấy trắng cho cô.
– Sao vậy?
– Hôm trả bài cho lớp, cô gọi nó lên, cô giận lắm, ba. Cô hét “Sao trò không làm bài?”. Nó cúi đầu làm thinh. Cô lại hét to hơn : “Hả?”, nó cũng làm thinh. Tụi con ngồi dưới, đứa nào cũng run.
– Nó là học trò loại “cá biệt” à?
– Không phải đâu ba, học trò tiên tiến đó ba.
– Sao nữa? Nó trả lời cô giáo như thế nào?
Nó cứ làm thinh. Tức quá cô mới quất cây thước xuống bàn cái chát: Sao trò không làm bài?”, tới lúc đó nó mới nói : “Thưa cô, con không có ba”. Nghe nói, hai con mắt cô mờ tròn như hai cái tô.
Cô đứng sừng như trời trồng vậy ba !
Tôi bỗng nhập vai vào cô giá. Tôi thây mình ngã quỵ xuống trước đứa học trò không có ba.
Sau đó cô và cá lớp mới biết được, em mồ côi cha khi vừa mới lọt lòng mẹ. Ba em hi sinh trên chiến trường biên giới. Từ ấy, má em ở vậy, tần tảo nuôi con…
Có người bảo em : “Sao mày không tả ba cứa đứa khác?", em không đáp, cúi đầu, hai gỉọt nước mắt chảy dài xuống đôi má.
Chuyện của đứa học trò bị bài văn không điểm đã để lại trong tôi một nỗi đau. Em bị không điểm, nhưng với tôi – người viết văn, là một bài học, bài học trưng thực, sáng tạo không đồng nghĩa với bịa đặt.
Giữa những dòng bịa đặt và trang giấy trắng, tôi xin để trang giấy trung thực trên bàn viết.
hs hỏi cô:
Cô ơi, nếu ta phạt 1 người về việc mà người đó ko làm thì liệu có đúng ko ạ?
Cô giáo:
đương nhiên là ko rồi em.
Hs thở phào:
May quá cô ơi, em chưa làm bài tập ạ!!!
Hiện nay, ở miền Trung đang có lũ lụt rất lớn đã cướp mất của cải và đất hoa màu. Để chia sẻ với những người dân miền Trung, sau đây, em xin kể một câu chuyện nói về điều đó. Câu chuyện như sau:
Một buổi tối, khi hai mẹ con đang xem ti vi thì cái Hoa thốt lên:
- Mẹ ơi, miền Trung khổ thật, mẹ nhỉ!
- Ừ, con có biết rằng bây giờ, miền Trung đang chịu đựng một thiệt thòi rất lớn không?
- Con biết chứ. À, mẹ ơi! Ngày mai, mẹ cho con ăn cơm rang nhé, con không ăn phở nữa đâu. Con dành tiền cho người dân miền Trung cơ!
- Thôi, con thích ăn phở thì cứ ăn đi, còn con thích ủng hộ bao nhiêu thì mẹ cho.
Nhưng cái Hoa vẫn một mực không chịu:
- Con thích tự mình ủng hộ chứ không phải mẹ cho tiền như thế đâu!
Hình như câu nói đó đã làm mẹ nó phải động lòng.
Bỗng mẹ ôm chầm lấy cái Hoa, nói:
- Ôi,con gái của mẹ có trái tim nhân hậu quá! Thôi, được rồi, con muốn thế nào thì mẹ sẽ chiều.
Cái Hoa tươi cười:
- Con cảm ơn mẹ ạ!
Câu chuyện nhỏ ở trên có làm trái tim bạn,suy nghĩ của bạn ngân rung lên không, dẫu là rất khẽ thôi?
Khi xem ti vi, đọc báo, khi nhìn thấy cảnh miền Trung phải chống chọi với lũ, hẳn ai cũng quặn lòng đau xót. Nhưng sao ở chỗ này, chỗ kia vẫn có những đồng tiền bị tiêu xài phung phí. Hãy một lần lắng nghe trái tim ta để chia sẻ thêm một chút nữa, để ta được trong sáng, đẹp đẽ với tuổi thơ, cái tuổi thơ mà ai cũng đáng có được.
Tham khảo
Ông mặt trời từ từ thức dậy sau những đám mây bồng bềnh kia. Những ánh nắng chói chang thì nhau chiếu xuống trần gian.Một buổi sáng với đầy niềm vui và sức sống. Hôm nay đến phiên tổ em trực nhật nên em phải đến trường sớm.Em liền vội đến trường. Đi trên hành lang tầng 2, em bỗng nghe thấy tiếng thì thầm của ai đó. Càng đến gần lớp học của em, tiếng thì thầm lại càng rõ.Rồi tình cờ em đã nghe được cuộc tâm sự của chiếc ghế gãy với chiếc bàn.
Đầu tiên chị ghế nói với giọng đầy nghẹn ngào: - Sao đời tôi lại khổ vậy trời! Trước kia tôi là một chiếc ghế rất đẹp , bao bọc là một màu sơn bóng loáng và mùi gỗ thơm phức vậy mà bây giờ ... Bàn an ủi: - Thôi ghế ơi , đừng buồn nữa, hãy kiềm chế cảm xúc của cậu lại Ghế bắt đầu kể: - Ngày ấy tôi còn là một chiếc ghế vô cùng mới và đẹp. Hai ngày sau khi được làm ra, tôi được chuyển đến trường học này. Được sống ở đây tôi vui lắm! Và niềm vui của tôi chính là được giúp các bạn học sinh học tập thật tốt. Vậy mà hôm trước chiếc chân yêu quý của tôi đã bị mấy cậu học trò nghịch ngợm làm gãy mất. Nếu tôi mà mất một chân thì tôi sẽ phải vào cái nhà kho tối tăm ấy, làm bạn với lũ gián, tôi không muốn đâu, hu hu.... Bạn nói với giọng đầy cảm thông: - Số phận đã như thế rồi, cậu hãy chờ bác thợ mộc đến và cứu lấy cái chân của cậu thôi! Ghế than vãn: - Chờ, chờ cho đến khi nào hả bàn? Có ai quan tâm tới tôi đâu. Nếu các bạn học sinh mà quan tâm đến tôi thì họ đã không bao giờ để tới nằm quằn quại trong đau đớn thế này rồi! Chiếc bàn nói tiếp: - Nghe cậu nói vậy tôi cũng không biết đời tôi sẽ ra sao! Có thể là ngày mai, ngày mốt hay ngày kia, tôi cũng có thể nằm quằn quại trong đau đớn như cậu vậy. Cứ nghĩ đến là lòng tôi lại thấy bất an Chiếc ghế tiếp lời sau một hồi im lặng: - Còn có thể nói gì được nữa. Số phận đã an bài chúng ta phải như thế, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được nữa! Rồi tiếng học sinh nói chuyện ngày một lớn dần đã lấn át cả tiếng nói chuyện của bàn và ghế. Em chợt nghĩ lại , chiếc bàn và chiếc ghế là những vật vô tri vô giác mà còn biết tâm sự về cuộc đời, biết đau đớn thử hỏi những người làm gãy chân của chiếc ghế , những người đó có tâm hồn mà có hiểu được nỗi đau của mình gây ra cho những đồ vật xung quanh. Qua cuộc nói chuyện của bạn và ghế em mới hiểu được rằng không chỉ có con người mà đồ vật cũng biết tổn thương về mặt thể xác và tinh thần. Vì thế chúng ta hãy biết yêu thương và giữ gìn, bảo vệ những đồ vật xung quanh mình.
Hôm em đi học sớm em đă nghe thấy một cuộc nói chuyện giữa ghế và bàn.
– Bác Ghế ơi!Em đang đóng nốt cánh cửa cuối cùng, chợt có một giọng khàn khàn cất lên từ cuối phòng học. Em dừng lại lắng nghe.– Bác Ghế oi! Bác còn thức hay ngủ rồi đó? – Giọng nói đó lại vang lên.Một giọng nói ngái ngủ trả lời:– Tôi đây! Có chuyện gì thế hả Bàn?Bác Bàn nhìn ra xa, ngẫm nghĩ, rồi bằng một giọng buồn buồn bắt đầu kể:– Như bác đã biết đấy, Tôi với bác cùng ra đời một lúc, lại họ hàng với nhau. Dạo ấy… – giọng bác Bàn trầm xuống. Học sinh trường này không có bàn ghế ngồi học. Các cô cậu phải ngồi chật chội hoặc phải ngồi dưới đất mà học. Nhờ sự quan tâm của chính quyền, họ đã đóng ra chúng ta và đặt vào phòng học này đây.Nói tới đây, bác Bàn dừng lại. Ghế giục:– Bác cứ kể đi, tôi nghe đây mà!Bác Bàn cất giọng kể tiếp:– Lúc mới vào tôi và bác đều sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới. Thầy giáo chủ nhiệm lớp luôn dặn dò các cô, các cậu học sinh giữ gìn chúng ta, không được xô đẩy, khắc tên và giấy mực lên thân thể chúng ta, Tôi thấy các cô, cậu học sinh cứ vâng vâng dạ dạ, tôi tưởng… Nào ngờ…, mới hôm qua đây, cái cậu Hùng hỗn láo trèo lên mặt tôi, dẫm thình thịch, làm gãy cả chân tôi. Thế có khổ không chứ.Bác Ghế lắc đầu nói:– Thế thì có khác gì tôi. Cái cậu gì ấy nhỉ? Cái cậu mà bác mói nới ấy mà. À, cậu Hùng! Cũng chiều hôm qua thôi, cậu lấy tôi dùng làm “vũ khí” để chơi đánh nhau. Bác biết không? Tôi đau quá, vùng vẫy mãi nhưng không thoát được, cậu ấy càng ghì chặt tôi hơn. Bỗng “ầm" một tiếng, tôi choáng váng cả đầu óc, thét lên rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đau ê ẩm. Một chiếc xương chân của tôi bị gãy ra. Tôi cố lê về đây đấy, bác ạ!Bác Bàn buồn rầu:- Vết thương của tôi nặng quá, tôi sợ mình không qua khỏi…Bác Ghê vội vàng:– Ấy, ấy, bác đừng nghĩ đến chuyện đó, tôi sợ lắm.– Tôi và bác phải thoát ra khỏi chốn này thôi – bác Bàn kêu lên.– Tôi không đi với bác được đâu.Bàn ôm mặt rầu rĩ:– Sao tôi khổ thế này.Ghế vội an ủi bạn:— Thôi, bác đừng khóc nữa. Bác khóc thế có ích gì đâu. Nhiệm vụ của chúng ta là phải ra sức phục vụ cho các cô, các cậu học sinh cơ mà!Bàn ôm chầm lấy Ghế, vừa cảm động về tấm lòng cao thượng của Ghế, vừa ân hận về thái độ bi quan của mình. Mấy giây trôi qua, hai người bạn ấy nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghị lực: “Ngày mai chúng ta sẽ đề nghị nhà trường đưa đi chữa bệnh. Chúng ta sẽ lên tiếng khuyên các cô, cậu học sinh giữ gìn của công, phải có ý thức mới được.” “Nhất định sẽ là như vậy, sẽ là như vậy”.Vừa lúc đó, đội “Sao đỏ” của trường đi tới. Em vội báo cáo về việc bàn và ghế bị hư hỏng, đi “chữa bệnh”. Hình như bàn và ghế cùng nghe được câu nói đó, quên cả đau nhảy lên vì vui sướng.
Tham khảo
Ngày xưa có một người con trai thần Long Nữ tên là Lạc Long Quân thuộc giống rồng. Thân ở dưới nước và ở cả trên cạn, sức khỏe vô địch, có nhiều phép lạ. Thần giúp dân trừ yêu quái, dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi và ăn ở.
Ở vùng núi cao phương Bắc, có nàng Âu Cơ thuộc dòng hạ Thần Nông, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đến thăm vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lại. Hai người gặp nhau, yêu nhau và trở thành vợ chồng.
Ít lâu sau Âu Cơ mang thai và sinh ra một cái bọc trăn trứng, nở ra trăm người con, người nào cũng đều hoàn hảo, đẹp lạ thường.
Lạc Long Quân vì nhớ mẹ và không quen ở trên cạn nên đành từ biệt Âu Cơ và đàn con trở về Thuỷ Cung.
Âu Cơ ở lại nuôi đàn con, tháng ngày chờ đợi Lạc Long Quân trở lại, nhưng nỗi nhớ chồng khiến nàng buồn tủi. Cuối cùng nàng gọi chồng lên than thở:
- Sao chàng đành bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi đàn con nhỏ?
Lạc Long Quân nói:
- Ta vốn ở miền nước thẳm, nàng thì ở chốn núi cao, nhiều điều khác nhau, khó mà ở cùng nhau một nơi được lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Khi có việc gì cần giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên lời hẹn, đây là giao ước của vợ chồng, con cái.
Âu Cơ ưng thuận. Trước khi đưa năm mươi con lên núi, nàng nói với chồng:
- Thiếp xin nghe lời chàng. Vợ chồng ta đã sống với nhau thắm thiết, nay phải chia hai, lòng thiếp thật là đau xót.
Lạc Long Quân cũng cố nén nỗi buồn trong buổi chia li, chàng khuyên giải vợ:
- Tuy xa nhau nhưng tình cảm đôi ta không hề phai nhạt, khi nào cần chúng ta lại gặp nhau.
Âu Cơ vẫn quyến luyến, rồi buồn bã nói:
- Thiếp rất nhớ chàng và thương các con, biết đến khi nào chúng ta mới gặp nhau.
Lạc Long Quân nắm chặt tay vợ, an ủi:
- Nàng đừng làm mủi lòng ta. Xa nàng và các con lòng ta cũng đau lắm! Âu cũng là mệnh trời, mong nàng hiểu và cảm thông cùng ta.
Âu Cơ và các con nghe theo lời cùng nhau chia tay lên đường.
Lạc Long Quân và các con về nơi biển cả, Âu Cơ đưa các con về đất Phong Châu. Người con trưởng được tôn lên làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang.
Cũng bởi sự tích này mà người Việt Nam ta đều luôn tự hào mình là dòng dõi con Rồng cháu Tiên, coi tổ tiên mình là vua Hùng.
Ông mặt trời từ từ thức dậy sau những đám mây bồng bềnh kia. Những ánh nắng chói chang thì nhau chiếu xuống trần gian.Một buổi sáng với đầy niềm vui và sức sống. Hôm nay đến phiên tổ em trực nhật nên em phải đến trường sớm.Em liền vội đến trường. Đi trên hành lang tầng 2, em bỗng nghe thấy tiếng thì thầm của ai đó. Càng đến gần lớp học của em, tiếng thì thầm lại càng rõ.Rồi tình cờ em đã nghe được cuộc tâm sự của chiếc ghế gãy với chiếc bàn.
Đầu tiên chị ghế nói với giọng đầy nghẹn ngào: - Sao đời tôi lại khổ vậy trời! Trước kia tôi là một chiếc ghế rất đẹp , bao bọc là một màu sơn bóng loáng và mùi gỗ thơm phức vậy mà bây giờ ... Bàn an ủi: - Thôi ghế ơi , đừng buồn nữa, hãy kiềm chế cảm xúc của cậu lại Ghế bắt đầu kể: - Ngày ấy tôi còn là một chiếc ghế vô cùng mới và đẹp. Hai ngày sau khi được làm ra, tôi được chuyển đến trường học này. Được sống ở đây tôi vui lắm! Và niềm vui của tôi chính là được giúp các bạn học sinh học tập thật tốt. Vậy mà hôm trước chiếc chân yêu quý của tôi đã bị mấy cậu học trò nghịch ngợm làm gãy mất. Nếu tôi mà mất một chân thì tôi sẽ phải vào cái nhà kho tối tăm ấy, làm bạn với lũ gián, tôi không muốn đâu, hu hu.... Bạn nói với giọng đầy cảm thông: - Số phận đã như thế rồi, cậu hãy chờ bác thợ mộc đến và cứu lấy cái chân của cậu thôi! Ghế than vãn: - Chờ, chờ cho đến khi nào hả bàn? Có ai quan tâm tới tôi đâu. Nếu các bạn học sinh mà quan tâm đến tôi thì họ đã không bao giờ để tới nằm quằn quại trong đau đớn thế này rồi! Chiếc bàn nói tiếp: - Nghe cậu nói vậy tôi cũng không biết đời tôi sẽ ra sao! Có thể là ngày mai, ngày mốt hay ngày kia, tôi cũng có thể nằm quằn quại trong đau đớn như cậu vậy. Cứ nghĩ đến là lòng tôi lại thấy bất an Chiếc ghế tiếp lời sau một hồi im lặng: - Còn có thể nói gì được nữa. Số phận đã an bài chúng ta phải như thế, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được nữa! Rồi tiếng học sinh nói chuyện ngày một lớn dần đã lấn át cả tiếng nói chuyện của bàn và ghế. Em chợt nghĩ lại , chiếc bàn và chiếc ghế là những vật vô tri vô giác mà còn biết tâm sự về cuộc đời, biết đau đớn thử hỏi những người làm gãy chân của chiếc ghế , những người đó có tâm hồn mà có hiểu được nỗi đau của mình gây ra cho những đồ vật xung quanh. Qua cuộc nói chuyện của bạn và ghế em mới hiểu được rằng không chỉ có con người mà đồ vật cũng biết tổn thương về mặt thể xác và tinh thần. Vì thế chúng ta hãy biết yêu thương và giữ gìn, bảo vệ những đồ vật xung quanh mình.
Chuyện này mới nghe đây thui, mà cũng thấy ghê
Nói sơ qua: xóm mình ở bây giờ có 5 phòng, 3 phòng cuối thì mình ít nói chuyện, có mỗi c phòng đầu, 2 c,e đều ở 1 mình nên buổi tối cũng hay nói chuyện. Cách đây mấy ngày thui, tự nhiên buổi sáng mình bị bể mất cái vòng tay đeo lâu rùi. Buổi tối về rảnh rỗi lại vào page ” Hội sợ ma nhưng vẫn thích xem phim ma” đọc chán chê rùi mới tắt đèn đi ngủ. Vừa tắt đèn thì mình thấy có cái gì đó nhấp nháy trong cái chăn, nhìn kỹ lại thì hóa ra con đom đóm, tự nhiên lúc ấy hết hồn, người cứ ngây ra 1 lúc, rùi lại nghĩ sáng nay mình bị bể mất cái vòng tay, cả ngày lại gặp toàn chuyện xui xẻo đâu đâu, đã thế gần cả tuần nay ngủ lúc nào cũng bị mệt, trc đó tầm 1 tháng mới gặp ác mộng như bị bóng đè ấy. Lúc ấy cũng khá muộn rùi, tầm 11h30, sợ làm phiền nhưng quả ấy thần hồn nát thần tính rùi nên suy nghĩ 1 hồi mình quyết định sang gõ cửa phòng c, hên là chị ấy chưa ngủ, nói chị: “e mới gặp con đom đóm trong phòng, mà cả mấy năm nay e có thấy đom đóm bao giờ, sáng nay bị bể mất cái vòng tay nữa nên hơi sợ, chị cho e quả ngủ vs c”.
Bà chị này thì gan rùi, ko sợ gì cả nên cười đồng ý. Thế là mình ôm chăn vs gối (cả cái gối ôm, đi đâu cũng ôm theo ^_^)qua phòng c. Qua đấy thì bà chị bảo ko ngủ dc nên đang nằm nghe nhạc thui. 2 chị e nói chuyện 1 hồi thì lại quay về chuyện ma quỷ, chị bảo đàng nào cũng ko ngủ dc nên chị kể chuyện gia đình c cho nghe. Mình tuy sợ mà vẫn ham nên cũng hóng. Chị kể thế này:
Chuyện của chị là bên gia đình chồng. Chị lấy chồng dc có mấy tháng thì bố chồng c mất. ( Nhà chồng c thì cũng đông a,e. Chồng chị là út, trên còn mấy anh trai và chị gái nữa. Nhà ở quê, lúc trc cũng ko khá khẩm gì). 3 năm sau, tính đến ngày giỗ bố thì quyết định làm lớn để sang cát cho ông lun. Cả nhà cũng rậm rịch cả tháng rùi. Bỗng khoảng 3 ngày trc đám giỗ, bà mẹ chồng chị buổi tối ngủ cứ ngửi thấy mùi bùn rất nặng ở phía đầu giường, bà nghĩ là đêm rùi mà ai còn đào bới gì không biết, bà tỉnh dậy mở cửa kiểm tra quanh nhà nhưng ko thấy gì, quay vào ngủ tiếp.
Nhưng nằm xuống bà vẫn ngửi thấy mùi bùn và ngày càng nồng nặc hơn, quay qua quay lại kiểu gì bà cũng ko ngủ dc. Tự nhiên lúc ấy bà thấy cái bóng đen mờ mờ cứ lập lờ, bà giật mình tỉnh dậy và như là có người xúi ấy, bà mới nhìn lên ban thờ ở phòng ngoài ( nhà ở quê, đêm đến thì tối om, đâu có đèn đóm gì, chỗ bà nằm kề chỗ gian thờ, nhìn nghiêng là thấy ) thì thấy có 1 cái đốm như ngón tay đỏ chót trên bàn thờ ( kể đến đây mà mình vẫn nổi da gà). Không sợ gì, lúc âý bà chỉ nghĩ ” chắc là sắp đến ngày giỗ của ông nên ông về nhà chơi”, nên bà mới đi ra gian thờ thắp hương và khấn ông ” tui biết là ông về, cả nhà cũng đang lo để sang áo mới cho ông rùi, nên ông cứ yên tâm đi đi, để cho tui ngủ lấy sức mai còn làm nữa”. Khấn xong bà vô giường nằm tiếp, nhưng bà vẫn cứ ngửi thấy mùi bùn ở giường, bà lẩm nhẩm khấn 1 hồi nữa thì mới thấy mùi bùn hết dần.
Đang nằm thiu thiu ngủ, tự nhiên bà nghe thấy tiếng hét thất thanh của con dâu cả bà nhà ở bên cạnh ( mấy nhà con ở xung quanh nhà bà, quê toàn thế. Chồng chị là con cả, làm tài xế đường dài, đi suốt, chị này ở nhà với 2 đứa con). Bà và mấy người trong nhà mới vội vàng chạy qua, mấy a e ở xung quanh cũng đổ xô qua, hỏi có chuyện gì, bà chị dâu mới nói ” con đang ngủ tự nhiên thấy như có ai cứ lay lay chân con, giật mình tỉnh dậy thì con thấy cái đốm như ngón tay đỏ lòe trên bàn thờ, con sợ quá”. Nghe vậy bà mới bảo ” bố mày về đấy, lúc nãy ông có về trên nhà, tao khấn ông đi mà ông lại qua đây. Không biết là có gì ko”.
Ngày hum sau, ông anh trai kế chồng chị, nhà ở bên cạnh, sáng sớm ông đã quét sạch cái sân trc nhà để phơi thóc (ông này rất kỹ tính, cái sân ông quét phải sạch bong, ko 1 cái lá nào nữa ông mới chịu), cổng thì vẫn cài nhá. Quét xong, ông vô buồng để lấy thóc ra, thì vừa ra đến cửa tự nhiên ông thấy cái sân có 1 vệt máu rất lớn chạy từ ngoài cổng vào đến chỗ bậc thềm ( khúc này mình nghe vừa sợ mà vừa ko tin lắm ). Ông cứ ngây người ra 1 lúc. Rùi ông như chợt tỉnh, vội vàng chạy qua nhà bà mẹ kể chuyện. Cả nhà kéo qua thì ko thấy gì nữa, nhưng bà mẹ nói ” chắc là có chuyện gì nên từ hôm qua đến giờ mới có nhiều chuyện lạ vậy”. Nói rùi bà mới nói với chị chuẩn bị ít đồ qua gặp ông thầy cúng trong làng coi sao. Qua đến nơi, vừa vào nói chuyện chưa dc bao lâu thì ông thầy nói” nhà bà chuẩn bị có việc lớn, nhưng đừng có làm, người âm đã về báo cho gd biết rùi, mà nếu cứ cố tình làm thì sẽ có chuyện xui xẻo”. Bà nghe thì biết vậy, nhưng về nhà bàn bạc thì mọi người đều nói đã mời cỗ hết, mọi thứ cũng đã chuẩn bị hết, bây giờ có rời lại cũng ko dc, thui cứ làm đi”.
Qua ngày hum sau ( trc ngày giỗ nha), ông anh cả chồng chị về nhà. Anh chạy xe đường dài, chuẩn bị đến ngày giỗ bố thì thu xếp để về. Vừa về đến nhà thì anh hỏi nhà có gì lạ ko, mọi người mới kể sơ sơ. Lúc ấy anh mới kể ” trên đường về đây, có lúc mệt quá anh tấp vào quán ven đường nghỉ ngơi uống nc. Đang ngồi thì có 1 ông già bước vào quán, đang ngồi tự nhiên ông già nhìn a rùi nói ” nhà a có đang có việc lớn, nhưng đừng có làm, vì nếu cứ làm thì trong 3 anh con trai sẽ có 1 anh chết thảm”. Nói xong ông đi, a thì lúc ấy chẳng biết nói gì nữa. Cứ vậy mà về thui”.
Cả nhà chị lúc ấy là cũng bắt đầu lo rùi, nhưng mà bảo nhau thui cứ chuẩn bị tiếp mọi thứ để xem thế nào rùi tính. Buổi chiều hum ấy, cả nhà bắt đầu mang gà vịt ra làm. Thì thật kỳ lạ, gà cắt tiết rùi mà vẫn ko chết, cứ đập phành phạch suốt, còn vịt thì cắt đến đứt cả đầu mà con vịt ko đầu cứ chạy quanh sân, máu me chảy đầy ra hết sân. Mọi người lúc ấy hoảng rùi, nhất là ông anh cả, ông nghĩ ” mình chạy xe đường dài, mà nhỡ có chuyện gì thì người chịu đầu tiên là mình”. Nên ông quyết định là dừng lại hết, ko làm gì nữa, mọi người chia nhau ra đi báo hủy với ng ta. Tới ngày hum sau là ngày giỗ thì gd chị chỉ làm mâm cơm nhỏ thắp hương rùi thui. Cũng ko có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả.
Chuyện bên lề: bà chị dâu cả có nuôi con heo bảo để đến giỗ bố thì thịt, cũng bự, hơn 100kg ý. Vì ko làm giỗ nên ko thịt, bà mới nhờ ng tới xẻ thịt để bán, lúc làm ra thì thấy 2 hòn dái của con lợn mỗi hòn to bằng cả nắm tay đàn ông ý. Còn thịt bán cho ng ta thì nhà nào mua về làm xong cũng đến nói là thịt hôi ko thể ăn dc, fai bỏ đi hết. Lúc ấy bà mới nghĩ ” cũng may là ko làm giỗ, nếu ko thì ng ta ăn người ta lại chửi cho vào mặt rùi lại có chuyện”.
Đấy là câu chuyện của chị hàng xóm mình về đám giỗ bố, khá sợ, nhưng may là cả nhà dừng lại kịp ko thì đúng là ko bít sẽ có chuyện gì. Ngoài ra mình kể thêm mấy câu chuyện lẻ tẻ về ma mà bà chị ấy đã gặp nhá. Bà chị này dc thấy nói là rất cao số, chỉ ng ta sợ mình chứ mình ko sợ ng ta.
trẻ em như búp trên cành biết ăn biết ngủ biết học hành là ngoan : dựa vào câu thơ trên, hãy viết một đoan văn nói về quyền và nghĩa vụ của trẻ em