cảm nghĩ về một món quà quê hương
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Quê hương với mỗi người là một miền kí ức thiêng liêng. Đó có thể là một vùng quê thanh bình, thơ mộng cũng có thể là một thành phố năng động, sôi động. Với tôi, quê hương là một vùng trung du yên ả với đồi núi nhấp nhô, trập trùng. Mảnh đất ấy có con sông nhỏ đưa nước về tưới mát những ruộng lúa, nương dâu xanh tốt. Đất vùng trung du không được màu mỡ, tươi tốt như phù sa đồng bằng, đất chỉ thích hợp với trồng hoa màu và những rừng cọ, đồi chè. Quê hương tôi bình yên đến lạ, là những câu hát vang xa trên những khoảng đồi của người làm nương rẫy, là chia nhau củ sắn ngọt bùi của những người hàng xóm thân quen. Những kỉ niệm ngọt ngào về quê hương sẽ là hàng trang theo tôi suốt cuộc đời.
Quê hương với mỗi người là một miền kí ức thiêng liêng. Đó có thể là một vùng quê thanh bình, thơ mộng cũng có thể là một thành phố năng động, sôi động. Với tôi, quê hương là một vùng trung du yên ả với đồi núi nhấp nhô, trập trùng. Mảnh đất ấy có con sông nhỏ đưa nước về tưới mát những ruộng lúa, nương dâu xanh tốt. Đất vùng trung du không được màu mỡ, tươi tốt như phù sa đồng bằng, đất chỉ thích hợp với trồng hoa màu và những rừng cọ, đồi chè. Quê hương tôi bình yên đến lạ, là những câu hát vang xa trên những khoảng đồi của người làm nương rẫy, là chia nhau củ sắn ngọt bùi của những người hàng xóm thân quen. Những kỉ niệm ngọt ngào về quê hương sẽ là hàng trang theo tôi suốt cuộc đời.
Ngắm nhìn vẻ đẹp của đêm trăng, ta càng thêm yêu quê hương đất nước thanh bình, yêu cuộc sống này hơn. Bạn đã bao giờ dành chút thời gian để hòa mình vào thiên nhiên như thế chưa? Nếu chưa thì hãy thực hiện ngay nhé, bạn sẽ thấy rất tuyệt vời đấy.
Lúc này, trời hơi tối và chỉ có ngôi sao Hôm là đã mọc tự bao giờ. Chân trời bỗng hồng rực, mặt trăng ló ra và bắt đầu cuộc viễn du. Bầu trời sáng dần, thấy rõ đám mây trắng bồng bềnh giữa không trung. Một vài chú chim đi kiếm ăn về muộn mải mốt cất tiếng kêu gọi bạn. Cỗ xe thời gian đã đưa mặt trăng lên quá ngọn cây cao, ban phát ánh sáng cho làng mạc, thôn xóm. Dưới ánh trăng, những mái nhà như được phết lên một lớp nhũ vàng óng, tán lá ướt đẫm sương lấp lánh như những chiếc lá bằng bạc. Ánh trăng lan toả khắp nơi nơi, chiếu lên vòm cây tạo ra những hình thù ngộ nghĩnh, quái lạ. Trên cao, nền trời trong vắt in rõ dải Ngân Hà cùng đàn vịt tung tăng bơi lội. Ngọn gió mát lành ùa về xao động.
Mọi người trong xóm tụ tập dưới gốc cây đầu làng. Cụ già, người lớn quây quần bên ấm nước chè, râm ran trò chuyện, ngâm thơ; đàn trẻ nhỏ thì tíu tít đánh trận giả tiếng cười ran ran. Đêm khuya dần, người lớn đều đã ra về, chỉ còn lại tụi trẻ chúng em. Trăng một mình toả sáng rực rỡ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng sương rơi, tiếng chim đỗ quyên thánh thót. Chúng em vừa ngắm trăng, vừa hóng những cơn gió thổi về từ sông mát rượi.
Sau này dù có đi đâu xa nhưng ký ức tuổi thơ về bè bạn trong nhưng đêm trăng thanh gió mát trên quê hương sẽ luôn in đậm trong trái tim em.
Chúc bạn hok tốt!
Quê tôi miền trung du Bắc bộ, nổi tiếng với rừng cọ, đồi chè xanh bạt ngàn.Nổi tiếng với nón lá cọ,đền Hùng, thác Tiên,.... Nhưng đối với tôi món cọ om vẫn để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc.Món cọ om thơm lừng béo ngậy đã làm say lòng bao người. Khi làm món này không phải ai cũng biết làm. Người ta hái từ cây xuống, đem xóc trộn để cạo lớp vỏ bên ngoài rồi thả vào nồi nước sôi lăn tăn cho cọ chín mềm.Ôi mùi hương ngào ngạt tỏa lên ! Họ sẽ không thả vào lúc nước sôi ùng ục như thế sẽ làm cọ teo lại và chát. Không nên om quá lâu chỉ khi thấy cọ từ xanh thành vàng là được. Như vậy người ta nói" OM CỌ" là nghệ thuật cũng không sai. Người Phú Thọ thường dùng món cọ om để thiết đãi khách phuong xa và làm quà quê bình dị.
Nhớ tick cho mk nha !
Tham khảo nè :
Ngày còn bé, bố tôi rất hay công tác xa nhà, mỗi lần đi xa, khi về, bố đều mua cho tôi rất nhiều quà đẹp. Trong những món quà đầy ắp tình yêu thương của bố, có ý nghĩa với tôi nhất là cuốn từ điển Anh- Việt mà bố mua năm tôi lên lớp bốn.
Tôi vẫn còn nhớ ngày ấy tôi là một cô bé ham chơi và môn học mà tôi ghét nhất là môn tiếng Anh bởi học tiếng Anh vừa lắm từ mới lại rất khó đọc nhưng bố đã biến môn tôi ghét nhất trở thành môn học mà tôi yêu nhất bằng món quà tuyệt vời của mình. Tôi vẫn còn nhớ hồi ấy bố đi công tác xa cả tuần liền. Tối hôm ấy do bị điểm kém môn tiếng Anh mà bị mẹ mắng, tôi tủi thân, liền gọi điện cho bố mà khóc. Bố thấy tôi vậy chỉ bật cười rồi nói mai bố về bố sẽ mua cho tôi một món quà mà bố tin rằng món quà ấy sẽ khiến cho tôi thấy việc học tiếng Anh trở nên thú vị và dễ dàng hơn nhiều.
Chiều hôm sau bố về và mang theo một món quà đặc biệt như bố đã hứa đó là một cuốn từ điển tiếng Anh. Lúc đầu khi nhìn thấy cuốn từ điển, tôi phụng phịu không ưng bởi tôi cũng có một cuốn mẹ mua cho, mà đối với tôi thì nó chả thú vị gì, cũng không làm cho môn tiếng Anh dễ dàng hơn đối với tôi. Bố liền hiểu ý và bảo tôi cứ mở ra xem, thật bất ngờ, cuốn từ điển không giống với những cuốn mà trước đây tôi đã từng trông thấy. Trong mỗi trang sách không còn là vô vàn những từ tiếng Anh mới khó nhớ đến đau đầu nữa mà là những bức tranh rất ngộ nghĩnh về những đề tài khác nhau, khi nhìn vào những bức tranh ấy tôi không còn thấy khó chịu với những từ mới dài khó nhớ nữa mà ngược lại còn cảm thấy rất thích thú mỗi lần dở cuốn từ điển ra. Từ đó tôi có một thói quen đọc cuốn từ điển ấy mỗi ngày, lúc đầu chỉ là do tò mò thú vị về cuốn sách mới nhưng ít lâu sau đó tôi nhận ra vốn từ vựng của mình tăng lên rất nhiều. Một lần trong giờ học tiếng Anh tôi trả lời câu hỏi của cô giáo bằng một câu tiếng Anh có rất nhiều từ mới mà các bạn trong lớp không biết khiến cho cả cô và các bạn đều tấm tắc khen ngợi. Từ đó tôi thấy môn tiếng Anh thú vị rất nhiều và chăm chỉ học hơn bao giờ hết.
Cuốn từ điển quả thật với tôi có rất nhiều ý nghĩa, nó là cầu nối cho tôi đến với môn tiếng Anh, là một kỉ niệm tuổi thơ không thể quên và đặc biệt hơn cả là sự biểu hiện của tình yêu thương mà bố dành cho tôi. Cho dù bây giờ đã lên lớp lớn, không thể dùng cuốn từ điển bố mua cho để học nữa nhưng nó vẫn luôn nằm trong hộc bàn của tôi như một vùng kí ức bất khả xâm phạm và nó sẽ mãi là món quà tuổi thơ mà tôi trân trọng nhất. Thỉnh thoảng, khi mở xem lại “người bạn ấu thơ thông minh” của mình, tôi không khỏi đắm mình trong những tia nắng vàng tươi mang tên tuổi hồng, khi ấy, mọi nỗi buồn như tan biến, mọi niềm vui như đọng lại và chỉ còn là một làn gió hết sức dịu dàng luồn thổi qua từng khe tóc, nâng tâm hồn tôi đến một xứ sở thần tiên nào đó mà chính tôi cũng không rõ, chỉ biết nó ngập tràn hào quang và hân hoan hạnh phúc.
Tuổi thơ tôi có lẽ được lấp đầy bằng những món quà, những món quà vô hình mang tên tình yêu thương. Sống trong hạnh phúc ấy, tôi yêu lắm tuổi thơ tuyệt vời của mình và những món quà hữu hình đối với tôi hiện hữu như là biểu tượng thay cho thứ quà tặng vô hình mà những người thân yêu dành cho tôi.
TK
Cho đến khi lớn lên tôi vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên khi nhận một món quà ý nghĩa đến nỗi háo hức và hồi hộp đó chính là chiếc ô tô đồ chơi được tặng từ bố.
Chiếc xe ô tô to và đẹp, kiểu dáng như xe đua, toàn bộ xe phủ lớp sơn màu đỏ bạc, hai màu sắc lóng lánh và sang trọng. Chiếc xe chạy bằng pin, khi bật công tắc xe sẽ di chuyển kèm theo cả tiếng nhạc réo rắc, cái đèn thì cứ nhấp nháy đủ màu nhìn rất thích mắt.
Từ khi nhận được quà này, tôi trở nên nổi bật trong xóm vì sở hữu đồ chơi tốt, đứa trẻ con nào cũng muốn có. Lũ trẻ bên cạnh chỉ đợi tôi đi học về chạy sang nhà tôi để chơi cùng. Đầu năm lớp một tôi có một bài vẽ ô tô. Đúng ngay sở trường của mình, tôi về nhà chỉ trong một tiếng hoàn thành bức tranh và hôm đó đã đạt điểm 10. Tôi càng yêu chiếc xe của mình và tự nhủ sẽ giữ gìn cẩn thận không để bị hỏng, đây cũng là cách để giữ gìn tài sản mà bố mẹ đã mua.
Có một lần, trong lúc tôi đi vắng, chiếc xe đã bị sử dụng và bị phá hỏng, thủ phạm không ai khác chính là đứa em họ chỉ mới 2 tuổi. Nhìn chiếc xe ô tô thân yêu tôi từng nâng niu trân trọng mà giờ đây chỉ còn là cục sắt tôi rất buồn, phải mất hơn nửa tháng tôi mới dần nguôi ngoai. Dù rằng chỉ là một món đồ chơi nhưng nó thật sự khác biệt, sau này tôi cũng không hề mua bất kì thứ đồ chơi nào khác nữa.
Chiếc xe ô tô đồ chơi giờ chỉ còn là kỉ niệm tuổi thơ, nhắc nhở cho tôi biết quãng thời gian đẹp khi còn là đứa trẻ. Giờ đây khi đã khôn lớn, tôi càng biết quý trọng và giữ gìn những món quà của bạn bè, người thân trao tặng và chắc chắn sẽ không để ai phá hỏng một lần nữa.
Tham khảo!
Bố em rất hay đi công tác xa nhà, vì công việc nên có khi cả tháng bố mới về nhà một lần, biết em rất nhớ bố nên lần nào bố đi công tác cũng mua quà cho em, mỗi lần là một món quà khác nhau, món quà lần gần đây nhất là một chú búp bê lật đật.
Em có một người bố rất tuyệt vời, bố luôn tâm lý và thấu hiểu mọi điều, mỗi một món quà của bố đều mang ý nghĩa, ví dụ như nếu em bị ốm bố sẽ mua quà là đồ ăn bổ dưỡng, lần này bố tặng cho em con lật đật là muốn nhắn nhủ em phải kiên cường, mạnh mẽ, tự biết đứng lên khi vấp ngã. Con lật đật có hình dáng mũm mĩm rất đáng yêu, chiếc bụng to tròn với khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt long lanh, hai má phúng phính và luôn nở nụ cười tươi. Con lật đật được làm bằng nhựa cứng và thiết kế phần chân nặng chắc, lật đất dù có bị xô đẩy về mọi phía mạnh đến cỡ nào cũng không bao giờ bị ngã, nó có khả năng tự đứng dậy và cân bằng trở lại trạng thái ban đầu. Mỗi khi em nhớ bố hay em buồn về một chuyện gì đó em lại ngồi chơi với con lật đật, nhìn nó nghiêng ngả rất buồn cười và đáng yêu, chỉ cần cử động là con lật đật lại phát ra tiếng nhạc, những bản nhạc du dương dễ chịu khiến em cảm thấy rất thư giãn, thoải mái tinh thần.
Món quà búp bê lật đật em vẫn luôn gìn giữ bên mình, thi thoảng em vẫn chơi với nó để lấy lại tinh thần học tập, con lật đật giúp em có những suy nghĩ tích cực và lạc quan hơn trong cuộc sống.
Mở bài
Giới thiệu về món quà em được tặng thời thơ ấu: người tặng, nhân dịp
Tình cảm em dành cho món quà ấy
Thân bài
- Miêu tả về hình dáng, đặc điểm của món quà
- Nói tới công dụng của món quà: để sử dụng trong học tập, để lưu niệm…
- Khi được nhận quà, cảm xúc của em lúc đó như thế nào
- Em đã trân trọng, giữ gìn món quà thế nào
Kết bài
Suy nghĩ về món quà và tình ảm của người tặng quà
Bài làm
Khi chúng ta còn bé, những món quà buổi chợ của bà của mẹ thật ngọt lành biết bao. Chẳng thế mà đứa trẻ nào cũng mong đến ngày có phiên chợ, mẹ dậy thật sớm, bà cũng vậy. Những người bà, người mẹ gồng gánh những thứ có thể bán được như rau, quả để ra chợ bán lấy tiền tiêu cho cả nhà. Tôi cũng có một tuổi thơ như thế, cũng đợi chờ đến ngày có phiên chợ, đợi bà đi chợ về và mang theo những chiếc bánh rán ngọt đầy đường và đỗ.
Chiếc bánh rán làm bằng bột mì của bà Nghị già, mỗi ngày bà thường làm mấy chục chiếc để mang ra chợ bán lấy tiền. Bánh rán bà Nghị ngon nhất chợ, từ bột mì nguyên chất, được nghiền nhuyễn trắng như lớp phấn bảng. Với bàn tay của người đàn bà khéo léo, những chiếc bánh rán được nặn tròn trịa xinh đẹp. Cứ mỗi lần thưởng thức chiếc bánh rán ấy tôi lại như được tiếp thêm nguồn sống. Chẳng biết là do bà Nghị khéo tay làm ngon hay do đó là chiếc bánh rán được mua bằng tiền của bà tôi và cũng có thể là do trẻ con thì thích ăn quà chợ. Mỗi lần phiên chợ đến tôi lại nhớ đến những kỉ niệm năm tháng ngày ấu thơ. Chiếc bánh rán vàng ươm đầy đường mà bà tôi mang về thưởng cho tôi vì đã dậy sớm quét dọn nhà cửa. Tôi nhớ đến người bà áo nâu quần nái đen, gồng gánh đồ nhựa ra chợ bán từ sáng sớm. Vừa đi bà vừa nhai trầu, môi bà đỏ như bôi son vậy.
Dù bây giờ tôi đã lớn, cũng chẳng được bà mua cho những món quà quê dân dã nhưng ngon tuyệt ấy nữa vì bà đã già rồi, bà không đi được nữa. Nhìn thấy bà tôi lại nhớ món quà thuở xưa bà vẫn mua cho tôi. Biết ơn bà tôi luôn luôn nghe lời và chăm sóc bà khi bà đau ốm.
# Chúc bạn học tốt #
mk cần một bài cảm nghĩ dài cho văn 7