K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chương 23 ​ Khi những cánh hoa đào cuối cùng tan biến trong không trung cũng là lúc kỳ nghỉ xuân kết thúc. Những con người ưu tú của Blue Ruby quay trở về với những cuốn sách dày cộp, những bài giảng dài lê thê và cả kỳ thi cuối kỳ đầy áp lực. Bài thi cuối kỳ học mùa xuân là bài thi quyết định cho sự cố gắng của cả năm qua, hệ số của nó chiếm hơn một nửa tổng số điểm, bằng điểm số cuối...
Đọc tiếp
Chương 23
f1629638ef655b55b799e76869bc23df_gonizCWdpQlpMM8.jpg

Khi những cánh hoa đào cuối cùng tan biến trong không trung cũng là lúc kỳ nghỉ xuân kết thúc. Những con người ưu tú của Blue Ruby quay trở về với những cuốn sách dày cộp, những bài giảng dài lê thê và cả kỳ thi cuối kỳ đầy áp lực.

Bài thi cuối kỳ học mùa xuân là bài thi quyết định cho sự cố gắng của cả năm qua, hệ số của nó chiếm hơn một nửa tổng số điểm, bằng điểm số cuối kỳ học mùa thu và mùa đông cộng lại. Yêu cầu tuyển chọn của Blue Ruby vô cùng cao. Sau ba kỳ học, nếu học sinh nào có ba môn học dưới điểm B sẽ bị loại bỏ, chuyển sang các trường công lập khác, đồng thời, ban giám hiệu của Blue Ruby sẽ tuyển chọn những học sinh bên ngoài ghi danh thi thử tại Blue Ruby có ba môn thi không dưới điểm A thay thế cho những học sinh bị đào thải. Đối với những học sinh đang có điểm số đứng trong ranh giới nguy hiểm, kỳ thi cuối mùa xuân chính là cứu tinh của họ. Nói như vậy cũng đủ hiểu vào thời điểm này học sinh căng thẳng thế nào, dù muốn chơi bời kiểu nào cũng phải nén lại chờ thi xong.

Những phòng tự học trong trường lúc nào cũng kín sạch chỗ, có người còn phải ăn ngủ tại bàn mới mong có ghế mà ngồi, có bàn mà học. Ngay cả buổi chiều vốn là thời điểm náo nhiệt nhất cũng chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lọc cọc xen giữa tiếng gió xào xạc.

Vào một ngày như thế, tầm ba giờ hơn, các phòng đã đầy nghẹt người.Trong góc phòng, một cô gái nằm ra bàn, những sợi tóc dài để xõa, đan vào nhau thành một tấm lưới đỏ sậm.Hai chàng trai ngồi cạnh đó đều đang chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính, nghe tiếng động thì quay sang nhìn cô. Một người cười khẽ.

_Ngưu Ngưu, nhìn em thế này kiểu nào cũng thấy lạ, nữ hoàng cũng đã trở về mái tóc cũ, em không định gội sạch thuốc nhuộm sao?

Cô gái ngước mặt lên, mắt đẹp đảo tròn, uể oải đáp lời:

_Em nhớ Bình.Giải, tại sao Bình đi lâu vậy? Sao còn chưa quay về với em?

Cô gái cố tình ngân chữ cuối thành một âm thanh vừa lười biếng vừa quyến rũ. Chàng trai hơi ngẩn ra, nhưng vẫn cố dán mắt vào màn hình để giấu vẻ bối rối của mình.

_Đây cũng đâu phải lần đầu nữ hoàng biến mất như vậy, anh nghĩ em hẳn hiểu rõ chứ! Còn nữa, em không cảm thấy cái giọng điệu ấy thật kỳ cục sao? Y như bản lỗi của “nữ hoàng” vậy!

Người thứ hai lên tiếng, rồi nhận lại một cái nguýt dài của cô gái. Cô ngồi dậy, túm gọn mái tóc dài sang một bên vai và ngáp dài.

_Nói chuyện với hai người chán quá. Em đi tìm Bình đây.

Hai người kia một người ờ, một người thậm chí không thèm hé miệng làm cô gái càng chán ngán hơn. Cô thầm nghĩ, chỉ là một kỳ thi thôi mà, tại sao bọn họ phải căng thẳng đến thế chứ? Nếu bình thường còn có Bình nghe cô lải nhải, đằng này sau buổi dạ tiệc kia Bình cũng xin nghỉ học luôn, sau đó lặn mất tăm suốt mấy ngày liền. Báo hại Kim Ngưu cô mấy hôm nay cứ như con ma vật vờ khắp nơi mà không có ai nói chuyện.

Nghĩ đoạn, Kim Ngưu lơ đễnh khép cửa phòng lại sau lưng và rảo bước dọc hành lang, đeo headphone lên đầu. Tiếng gót giày nện lên sàn dội lại khiến Kim Ngưu khẽ rùng mình. Cô đột nhiên nghĩ tới một phân cảnh trong bộ phim ma vừa xem tối qua, nữ chính đang đi rất tự nhiên, thì đột nhiên… Bùm!

Cô lắc mạnh đầu cho ý nghĩ đó rơi ra, lại tự mắng mình nghĩ ngợi vớ vẩn.Kim Ngưu bước đi nhanh hơn trên nền Pretty Girls, nóng lòng được nhìn thấy Thiên Bình và phát tiết toàn bộ cảm giác của mình. Chẳng mấy chốc, cô đã lại ngân nga vui vẻ và chìm đắm hoàn toàn vào giai điệu sôi nổi kia.

Điều Kim Ngưu không nhận ra là một bóng đen thật sự đang bám sát theo cô, cũng như tiếng giày ban nãy không phải là dư âm như cô vẫn tưởng tượng. Nó thật sự tồn tại.



Kim Ngưu đẩy cánh cửa cuối hành lang, mở ra một không gian rộng lớn độc một màu trắng lạnh lẽo. Tường trắng, mành cửa màu trắng, bàn trà màu trắng, ngay đến cả ga giường cũng mang cái sắc trắng đơn điệu đó. Kim Ngưu thực sự không hiểu nổi tại sao Thiên Bình lại thích đem căn phòng của mình biến thành một vùng núi tuyết lạnh lẽo như vậy. Một chút sắc cam không phải ấm hơn rất nhiều hay sao.

Lúc Kim Ngưu tiến vào, Thiên Bình vẫn còn đang ngủ. Kim Ngưu ngồi xuống bên giường, gỡ headphone ra, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng muốt giữa quầng sáng đỏ rực nổi bật giữa căn phòng trắng và nhớ lại hai ngày trước, tất cả những gì cô có là một mẩu tin nhắn qua điện thoại.

Đừng lo cho mình.

Mặc dù đã quá quen với cách xuất hiện và biến mất đột ngột của Thiên Bình nhưng lúc ấy, Kim Ngưu vẫn không kìm được lo lắng và tất nhiên trong sự lo lắng ấy ẩn chứa cả một chút tức giận.

Hơn mười năm quen biết nhau, gần chục lần Thiên Bình lặn mất tăm cả thời gian dài, khi thì vì một tên hacker khuấy đảo kho dữ liệu của Lạc, khi thì vì mẫu sản phẩm mới bị đánh cắp. Hơn nhiều người, Kim Ngưu hiểu Thiên Bình không hề bất bại, cô ấy chỉ giỏi giấu diếm những lo âu của mình khỏi gia đình và bạn bè thôi. Cũng chính vì vậy mà hơn nửa số lần Thiên Bình biến đi Kim Ngưu phải làm ầm lên, bắt cô hứa phải dừng cái chuyện nhảm nhí này lại.

Nhưng rốt cuộc đâu lại hoàn đấy.

Thở dài thườn thượt trong lòng, Kim Ngưu với tay lên chiếc bàn đầu giường lấy một cây lược và chải mớ tóc dài của mình, chỉ để cho có việc làm tý chút trong lúc chờ Thiên Bình dậy. Vừa làm, cô vừa quan sát Thiên Bình.

Kim Ngưu có một tài năng thiên phú đối với y học, cũng như đối với vẻ đẹp. Nếu như với y học Kim Ngưu có một ham muốn chinh phục mãnh liệt thì vẻ đẹp khiến cô dành cả trái tim của mình tôn thờ. Một người đẹp ở nhan sắc thì không thể chống chọi với thời gian, nhưng đẹp ở khí chất thì hoàn toàn có thể.Thiên Bình là vậy.

Kim Ngưu sờ lên mặt mình, tiếp tục công việc phân tích vẻ đẹp đầy vinh quang.Ngũ quan thanh tú, khuôn mặt chuẩn V-line, tóc đỏ hiếm có, lại thêm khí chất lạnh lùng xa cách, Thiên Bình khiến cô nghĩ tới những bà hoàng trong các cuốn tiểu thuyết về thời trung cổ.Ngay cả khi nhắm mắt ngủ say, nếu đa số người trở về dáng vẻ thơ ngây của tuổi thơ thì Thiên Bình vẫn như vậy, thậm chí có phần chín chắn hơn, êm đềm mà quyến rũ. Trong cái cách đôi môi hơi mím lại, cái cách cô ấy nắm chặt lấy chăn, phảng phất có một sự xa lạ. Kim Ngưu thấy âm ỉ đau khi nhìn Thiên Bình như thế, nghĩ về Thiên Bình như thế, giống như cô ấy chỉ là một người lạ.

Nhưng biết làm sao được?

Người quen của cô luôn yêu chiều cô, luôn bảo vệ cô, vì họ nghĩ cô chính là tiểu thiên sứ thơ ngây hiếm hoi còn sót lại ở hiện thực tàn khốc vô cảm này.Thật ra, cô hiểu biết hơn họ nghĩ, chỉ là cô không muốn tin vào bản chất đó của mình, cũng không muốn ai biết về bản chất đó.

Cô luôn biết Thiên Bình yêu chiều cô, Thiên Bình hiểu cô. Thiên Bình luôn sẵn sàng thuận theo mọi ý muốn của cô chỉ trừ việc cô muốn đứng lên phía trước, sóng vai với tất cả mọi người khi gặp khó khăn.

Kim Ngưu thở ra một cái thật dài. Đến khi nào cô mới có thể thấu hiểu được trọn vẹn cô gái đằng sau chiếc mặt nạ nữ hoàng kia?


Mặt trời rọi những tia sáng cuối cùng qua khung cửa kính rám mờ, từng vệt cam chênh chếch rơi xuống trên mái tóc đỏ rực của hai cô gái, tạo cho căn phòng một vẻ ấm áp rất riêng.

Thiên Bình chớp mắt vài lần cho tỉnh táo, thoáng ngạc nhiên khi nhận ra mình đã ngủ nhiều thế nào. Cô chống một tay và ngồi dậy, giơ một tay lên ấn vào thái dương. Một cái bóng đổ xuống trước mặt cô.

Nhanh như cắt, Thiên Bình tóm lấy cổ tay người kia xiết mạnh, bao nhiêu mệt mỏi bay biến. Một giọng nói rất quen thuộc vang lên.

_Bình lại gặp ác mộng nữa à?

Giọng Kim Ngưu hơi run vì đau, nhưng cô lờ đi, tập trung hết sự dịu dàng vốn có của mình để trấn an Thiên Bình. Thiên Bình vội buông tay ra, thanh âm hơi mềm đi so với bình thường.

_Xin lỗi, mình không cố ý, Ngưu.

Xoa xoa cổ tay đang đỏ ửng lên, Kim Ngưu ngồi lại xuống giường và nặn ra một nụ cười.

_Có gì đâu, Bình hay bị giật mình lúc mới dậy, mình biết mà.

Thiên Bình cau mày trước vẻ mặt đó của Kim Ngưu, cằn nhằn.

_Ngưu cứ hiền lành như thế thì ai mà không bắt nạt được hở?

_Có Bình ở đây ai dám bắt nạt mình chứ?

Kim Ngưu thở phào, pha trò và chuyển chủ đề thật nhanh, không muốn Thiên Bình nhận ra nét bất ổn trong mắt mình.

_Mình không hiểu, Bình, Thiên Yết đã làm gì mà cậu phải trốn tới đây chứ?

_Tránh xa anh ta ra cho mình, Ngưu.Đó là một gã nguy hiểm – Thiên Bình không nể nang gì nói thẳng sự thật ra.

_Nhưng anh ta rất tốt, cũng rất lo lắng cho cậu lúc cậu mất tích nữa – Kim Ngưu phản đối.

Thiên Bình xoắn một lọn tóc đỏ quanh ngón tay mình, đáp trả.

_Mình không quan tâm.Ngưu, đừng bắt mình phải lôi cậu về Hạ để có thể tránh xa anh ta.

Kim Ngưu phùng má, đảo tròn mắt.Bất chợt, cô nhận ra một cơ hội hoàn hảo cho mình.

_Cậu định kiểm tra mình bằng cách nào chứ? Khi cậu đang nằm đây ngủ mê mệt mình hoàn toàn có khả năng đi tìm Thiên Yết và nói thẳng cho anh ta chỗ của cậu.

Mắt Thiên Bình lóe sáng, cô lắc nhẹ mái đầu đỏ với một dáng điệu rất đặc trưng.

_Vậy chứ cậu muốn mình làm gì?

_Về làm vệ sĩ cho mình, kiêm giám sát viên.

Kim Ngưu cười rạng rỡ, lắc lắc tay Thiên Bình. Cô nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lùng cố hữu. Không chịu thua, Kim Ngưu vuốt vuốt cổ tay mình, cố ý rên lên thật nhỏ. Đúng như cô nghĩ, Thiên Bình lại chịu thua, giống như tất cả mọi lần.

Nhìn dáng vẻ cam chịu của Thiên Bình, Kim Ngưu cười càng tươi hơn, lại nhào vào lòng cô.

_Đúng là Bình tốt nhất a~!

Thiên Bình cười khổ, nghiêm túc đẩy Kim Ngưu ra.

_ Hứa với mình ba chuyện.

_ Ừ?

_T hứ nhất, nếu ai hỏi cũng chỉ được nói là mình bệnh nên ở trong ký túc xá, không đi học được. Mình không muốn bọn họ nói lung tung về việc mình biến mất.

_Được.

_Thứ hai, không được dính dáng gì đến ba người Nhật đó, dù vì chuyện gì đi chăng nữa. Bọn họ rất nguy hiểm, nhất là hai tên đàn ông đó.

Nhớ đến dáng vẻ của hai kẻ kia, Thiên Bình không tự chủ được nhíu mày. Cô luôn cảm thấy sự xuất hiện của bọn họ chính là điềm báo cho một cơn giông tố vô cùng khủng khiếp.

Kim Ngưu nhăn mặt.Thực ra, yêu cầu này cô đã có thể đoán trước, nhưng vẫn không muốn chấp nhận.Thiên Yết, anh ta thích Bình, chắc chắn là vậy.Cô không tin một người có thể làm điều gì xấu đối với người mình thích.

_ Ngưu? – Thấy Kim Ngưu chần chừ, Thiên Bình cao giọng gọi tên cô.

Kim Ngưu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo cùng đôi mày nhíu chặt của Thiên Bình. Trong vài giây, hai đôi mắt không rời nhau, rồi Kim Ngưu thở dài đánh sượt một cái. Thôi vậy, Thiên Bình là chị em của cô, Thiên Yết lại chỉ là một người cô quen, Kim Ngưu có điên mới theo Yết bỏ Bình.

_ Được, mình đáp ứng cậu.

Đôi mắt trong sáng của Kim Ngưu khiến Thiên Bình ngập ngừng. Cách cô ấy nắm chặt hai tay cô cũng càng khiến Thiên Bình không thoải mái. Nhưng cô đã học được cách dùng lý trí đàn áp tính cảm từ rất, rất lâu rồi.

_Thứ ba, khi cần thiết, cho dù mình có gặp chuyện gì, cậu cũng không được do dự, trở về Hạ ngay lập tức. Trong trường hợp không thể quay về Hạ, hãy đến tìm...

_ Không được... Không chờ Thiên Bình nói xong Kim Ngưu đã ngắt lời cô – Cậu bảo mình bỏ đi trong khi cậu gặp nguy hiểm sao? Cậu sao có thể nói như vậy? Chúng ta có phải bạn bè không?

Thiên Bình nhìn Kim Ngưu đùng đùng nổi giận khẽ thở dài. Cô biết Kim Ngưu tính tình ngọt ngào, nhìn qua có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng cứng đầu. Nhất là những chuyện liên quan đến người cô ấy quan tâm, cô ấy càng không dễ thỏa hiệp. Thiên Bình kéo tay Kim Ngưu, để cô ấy nhìn thẳng vào mình.

_ Ngưu, cậu biết mình không có ý đó. Chỉ là mình cảm thấy sắp có chuyện xảy ra với mình, mình muốn cậu về Hạ để tìm cách cứu mình thôi. Cậu có nhớ cuốn sổ và chiếc chìa khóa chúng ta tìm thấy chứ. Mình nghĩ đó là thứ quan trọng có thể giúp được chúng ta, thứ đó đang ở Hạ, nếu mình có chuyện, cậu biết cậu phải làm gì rồi đấy.

Thiên Bình không nói rõ nhưng cô biết Kim Ngưu có thể hiểu được. Chỉ thấy Kim Ngưu cúi đầu xuống, cô biết là cô ấy đang đấu tranh trước khi đưa ra quyết định của mình. Thiên Bình cũng lặng im, chỉ có bàn tay nắm tay Kim Ngưu càng siết chặt. Một lát sau, Kim Ngưu ngẩng đầu lên, giọng nói có chút hoảng hốt nhưng đôi mắt nâu lại ẩn chứa sự kiên định.

_ Được, mình hứa với cậu. Có điều, cậu cũng phải hứa với mình, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất đừng bắt mình một ngày nào đó phải quay về Hạ.

_ Mình sẽ cẩn thận.

Thiên Bình hứa.Rồi cô ngã người về phía trước, gối lên chân Kim Ngưu. Kim Ngưu luồn hai tay mình vào giữa hai tay Thiên Bình và siết chặt. Những lọn tóc đỏ đan xen vào nhau, nhưng sắc độ đậm nhạt khác biệt khiến chúng không thể hòa làm một, giống như hai cô gái ngồi đó.

Những vụn sáng cuối cùng của ngày rơi vào qua khung cửa kính. Thiên Bình đã nhắm nghiền mắt.Cô không nhận ra ánh nhìn vừa quyết tâm vừa lạnh lùng ẩn sâu dưới nét hồn nhiên của Kim Ngưu. Cô cũng không nhận ra bàn tay búp măng trắng nõn đó đã lợi dụng sự thả lỏng của cô mà chạm nhẹ vào sống lưng mảnh mai.

Nhìn lớp áo Thiên Bình hơi cộm lên rồi trở lại bình thường, Kim Ngưu hơi cong môi lên.

Bình, lần này chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau.



Trang trại Bóng Đêm còn có một tên khác, cái tên giả nó dùng để che lấp sự tồn tại của mình, Nightingale.

Vào ban ngày, nơi này tràn ngập vẻ mời gọi với những đồi cỏ xanh rờn, những khóm hoa được vun trồng tỉ mỉ, cùng với vô số những loại cây ăn trái đang trong thời kỳ chín rộ. Mỗi một tia nắng đều mang nét tươi vui hiếm có, tự do nhảy nhót trên đồng lúa vàng ruộm, mái nhà ngói đỏ.

Nhưng vào ban đêm, khi con họa mi đã tự chôn vùi mình trong giấc ngủ êm đềm, đó chính là thời điểm ác quỷ trỗi dậy.

Một chiếc Mustangmàu đen chạy qua con đường vắng vẻ với tốc độ gần gấp đôi mức cho phép. Ánh sáng của vầng trăng tròn vằng vặc soi rõ một cánh tay đàn ông đặt trên cửa sổ xe, chao lượn dần trước khi đáp xuống trên căn nhà nhỏ. Nếu bất kỳ vị khách nào có cơ hội nhìn thấy nơi này vào ban đêm ắt hẳn đều không khỏi sững sờ trước sức mạnh diệu kỳ của tự nhiên.

Nếu mặt trời ban cho Nightingale một vẻ tươi vui rạng ngời như thời hoa niên mơn mởn sức sống, mặt trăng lại không được hào phóng như vậy. Dưới ánh sáng bàng bạc mê hoặc, ngôi nhà nhỏ được pha trộn trong một vẻ kỳ bí và ghê rợn. Những đường nét cũ kỹ đều mang dáng vẻ của quỷ dữ, những ngọn gió vờn quanh căn nhà như tiếng quỷ cười, quỷ khóc, những tàng cây xinh đẹp hắt lên nền gạch rạn vỡ, lên bức tường loang lổ màu bóng của ác quỷ.

Dưới ánh sáng mặt trời, Nightingale đã cất lên những tiếng hót trong trẻo giả dối một cách hoàn hảo. Dưới ánh sáng mặt trăng, rốt cuộc con họa mi cũng đã được giải thoát. Ai là người đã ép buộc nó phải sống một cuộc đời như vậy?


Người lái xe giảm tốc độ dần, tắt động cơ để cho chiếc xe trôi thật nhẹ xuống dốc và ấn vào một cái nút nhỏ trên vô lăng. Màn đêm bị xé toạc ra làm đôi, để lộ những đường nét mờ ảo của một đường hầm được bọc thép. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc xe đã biến mất vào màn đêm, khe hở kia cũng khép lại sau lưng nó. Kỳ lạ thay, nét ghê rợn cũng biến mất sau khi chiếc xe rời đi.

Mưa phùn rơi nhẹ, lãng đãng. Hòa vào đó là tiếng gió thanh thanh, ngọt dịu.


Hiếm ai có thể ngờ Nightingale ẩn chứa cả một mê cung khổng lồ và kiên cố dưới lớp vỏ yếu đuối của nó. Chiếc Mustang vẫn phóng băng băng, dù đối diện với ngã ba hay ngã bảy. Chẳng mấy chốc nó đã cán đích, dừng lại trong một căn hầm rộng, trần thấp, xây theo lối kiến trúc cũ với những ánh lửa màu lam thắp sáng. Người lái tắt động cơ và bước xuống xe. Anh ta với lấy một chiếc áo choàng trắng dài chuyên dụng mỗi khi vào phòng thí nghiệm treo cạnh đó và khoác ra ngoài chiếc áo phông hơi ôm màu tối.Thay đôi sneaker của mình bằng một đôi bốt đế mềm cao cổ.Đút chìa khóa vào túi áo khoác.Đẩy mở cánh cửa kính và áp ngón cái lên chỗ vốn dùng để nhập tầng cần lên của thang máy. Từng động tác đều được thực hiện hết sức nhanh gọn, phong thái của một kẻ đã quen thuộc với việc lén lút đến mức không còn bất kỳ cảm giác nào nữa, cũng là phong thái của một kẻ sát thủ máu lạnh chuyên nghiệp.

Mà thật ra, tất cả những gì anh ta cần chỉ là một nụ cười mỉa mai thật nhẹ, thoáng qua trên gương mặt lạnh như tạc đó để trở thành một tên sát thủ điên khùng như trên bom tấn Hollywood.


Khi bước vào giữa căn phòng làm việc chứa đầy những máy móc kỳ quái, chính giữa phòng còn có một ống thuỷ tinh lớn chứa đầy chất lỏng màu xám xanh, với những tia sáng đỏ từ cái nắp phía bên trên, mơ hồ thấy được bên trong thứ chất lỏng đó một vật thể to lớn. Chàng trai trẻ đó tiến lại khởi động cái máy tính ở góc bên phải.Sau năm giây, một loạt những màn hình trong suốt được phóng lớn xoay xung quanh cái bàn máy tính, mỗi màn hình lại hiển thị những thông số và nội dung khác nhau. Haruka im lặng lấy từ cái kệ trên tường một ống nghiệm lớn chứa đầy dung dịch màu huyết dụ, đưa ngang tầm mắt mình. Tiếng ùng ục của chất lỏng từ ống thuỷ tinh giữa phòng liên tục phát ra đều đặn như nhịp đồng hồ, một vài bọt khí chạy dài bên trong như chứng tỏ vật thể trong nó là một sinh vật sống.

_ Không ngờ cái thứ ý thức quái quỷ đó lại không hề biến mất.Rốt cuộc nó là cái gì vậy?

Haruka tự lẩm bẩm, dùng kim tiêm bơm đầy thứ chất lỏng màu huyết dụ ở ống nghiệm, rồi lại gần một ống dẫn, bơm thứ chất lỏng đó vào bên trong ống thuỷ tinh. Màu xám xanh hơi thay đổi sang màu huyết dụ, vật thể bên trong cũng giãy dụa một chút, bọt khí xuất hiện nhiều hơn. Lại thêm một màn hình tinh thể xuất hiện, Haruka nhíu mày nhìn những con số xuất hiện trên màn hình, kiên nhẫn chờ đợi.Sau khoảng vài phút, màu xám xanh trở lại như ban đầu, bọt khí cũng ít hơn. Haruka nhếch môi thành một nụ cười, lại gần ống thuỷ tinh đó, phía dưới có một cái khoá điện tử, anh ta bấm vào màn hình bên trên cái khoá vài phím.

Âm thanh ùng ục vang lên mạnh mẽ, như tiếng nước của bể bơi bị rút đi vậy, tạo thành một cái xoáy nước nhỏ bên trong ống thuỷ tinh. Chỉ vài giây sau, chất lỏng màu xám xanh kia cũng bị rút đi hết, để lộ sinh vật bên trong nó. Cô gái đó bị trói chặt bởi những ống dẫn trên cơ thể trần trụi, đầu đội một vòng kim loại chi chít những sợi dây điện mảnh. Đáng sợ hơn cả là phần đầu của cô ta có một vết rách dài, có thể thấy được hộp sọ bên trong, một trong những sợi dây điện kia đang cắm thẳng vào hộp sọ ấy, lập loè một vài điểm sáng đỏ trên thân dây. Haruka im lặng đứng đợi cho những cánh tay kim loại hoàn thiện việc khâu hộp sọ của cô gái kia lại, phủ lên thứ tóc nhân tạo màu nâu nhạt, đồng thời rút những ống dẫn kia ra khỏi cơ thể, hệt như đứng nhìn một vật thí nghiệm nhân tạo nào đó. Một lát sau, những cánh tay kim loại đã hoàn tất việc tháo bỏ dây dẫn và ống dẫn xung quanh người cô gái đó, trả lại một con người hoàn thiện, đôi mắt nhắm chặt bên dưới lớp tóc nâu ngắn.

_ Tỉnh lại đi!

Giọng nói mạnh mẽ vang vọng giữa căn phòng, khiến cho cơ thể cô gái kia hơi động đậy, lớp thuỷ tinh bên ngoài cái ống đã được kéo lên, để không khí tràn vào bên trong. Không khí tràn vào mũi, lan đến cuống họng chạy thẳng xuống hai lá phổi, rồi tiếng nhịp tim chậm rãi vang lên, từng tiếng từng tiếng nhanh dần, cho đến khi đủ để đánh thức trí não vừa được giải thoát khỏi sự trói buộc. Đôi mắt nhắm chặt kia từ từ mở ra, để lộ đôi tròng mắt màu nâu nhạt, khuôn mặt đờ đẫn nhìn về phía Haruka đang đứng, đôi môi mấp máy.

_ Chủ…chủ nhân!

Haruka bật cười như điên dại, đôi mắt hiện lên vài vằn đỏ.Hắn đã thành công trong việc cướp đi một sinh vật từ gã Haku đó.Thật mong đến lúc nhìn thấy khuôn mặt của gã khi nhìn thấy con tốt này. Một con tốt gián điệp cướp đoạt. Tiếng cười của anh ta vang vọng khắp căn phòng, khiến cô gái kia hơi co người lại sợ hãi. Trong đầu cô ta xuất hiện những tia nhận thức mỏng manh, yếu ớt như một con thú đáng thương bị giam cầm. Cô ta, bây giờ có còn được gọi là con người nữa hay không? Haruka vứt một cái áo khoác màu trắng cho cô gái kia, xoay người đi ra cửa, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất, hắn ta tự thì thào.

_ Nữ hoàng à, sớm thôi, em sẽ thuộc về ta.



Giữ lời hứa, Thiên Bình quay trở lại trường, kịp thời đàn áp toàn bộ thông tin về việc cô đột ngột biến mất. Việc thi cử không làm cô lo lắng, trái lại Thiên Bình còn dư thừa thời gian đến mức kiểm tra kiến thức lại cho Cự Giải và Sư Tử một lần.

Buổi tối trước khi thi, Sư Tử ngoác mồm to hết cỡ đòi Kim Ngưu thay chỗ Thiên Bình, nếu không anh tuyệt đối không trả bài.Cự Giải lúc này đã vượt qua quỷ môn quan đang cùng Kim Ngưu chơi cờ tướng, thi thoảng cả hai lại cười ‘khinh bỉ’ Sư Tử.

Đến mười giờ, sau khi Kim Ngưu bị Cự Giải đánh bại trong ván cờ thứ hai mươi liền chán nản, chấp nhận thế chỗ Thiên Bình ra đề cho Sư Tử.

Thiên Bình đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi, cô đảo mắt nhìn quanh theo thói quen và chợt khựng lại. Tựa vào ngưỡng cửa, kẻ mà cô không muốn gặp nhất đang mỉm cười, trên một tay còn cầm theo bó hoa hồng tươi rói.

_ Xin chào...

Nghe tiếng người lạ, bộ ba kia đồng loạt quay đầu lại và có những phản ứng cực kỳ khác nhau. Nếu Cự Giải tương đối bình tĩnh thì Kim Ngưu trợn tròn mắt, còn Sư Tử, chẳng quan tâm Thiên Yết còn chưa nói hết câu đã hỏi thẳng một cách cộc lốc.

_Anh đến đây làm gì?

Thiên Yết nhướng mày, đưa mắt nhìn một vòng quanh những gương mặt quen thuộc. Rồi anh ta chậm rãi tiến tới, chìa bó hoa trên tay ra và cười dịu dàng.

_ Nữ hoàng, cuối cùng em cũng chịu trở lại. Có thể nói chuyện với tôi không?

_ Tại sao cô ấy phải nói chuyện cùng cậu?

Sư Tử vẫn giữ nguyên thái độ không hợp tác, giành trước đáp lời.Đồng thời, anh tiến lên đứng trước Thiên Bình.Giống như không nhận ra sự thiếu thiện cảm cũng như bất lịch sự của Sư Tử, Thiên Yết nhã nhặn trả lời.

_Tôi muốn nói chuyện riêng của bạn gái tôi, mọi người có thể…

_ Không thể.

Cự Giải ngắt lời anh một cách không khoan nhượng. Sắc mặt Thiên Yết hơi tái đi, nhưng anh liếc sang Kim Ngưu và nở một nụ cười nhẹ.

_Kim Ngưu…

_Đừng hy vọng gì chuyện đó.

Vẫn lại là Cự Giải, với nét mặt khó đăm đăm.

Thiên Yết thậm chí còn không hề có tý phản ứng nào hợp lý trước sự phòng ngự cực kỳ rõ nét, anh vẫn giữ nguyên nụ cườidịu dàng trên mặt.

_Vũ tam thiếu gia, hôm nay tôi chỉ muốn cùng bạn gái tôi nói chuyện. Về phần anh, tôi mong anh có thể chuyển lời đến anh trai mình là tôi rất mong có dịp hầu chuyện.

Tựa như sét đánh giữa trời quang, Cự Giải đờ người trong giây lát. Hai tay anh siết chặt, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào người phía trước. Anh di chuyển bước chân lên đứng sát Sư Tử, vừa vặn tạo thành tấm lá chắn cho hai cô gái ở phía sau. Sư Tử liếc mắt nhìn Cự Giải vẻ hiểu biết, rồi trừng mắt giận dữ với Thiên Yết.

_ Nếu biết ghìm cương đúng lúc, vực thẳm sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Đáp lại sự cảnh cáo đầy hàm ý đó, Thiên Yết chỉ cười khẩy, trong đôi mắt đen lóe lên tia âm độc.

_ Con ngựa tốt sẽ phóng qua được, còn ngựa tồi sẽ dừng lại cách vực cả cây số mà vẫn run.

Sư Tử tái mặt, nhưng chưa kịp nói gì thì Thiên Bình từ vị trí của mình đã hơi mỉm cười, hoàn hảo đánh lạc hướng Thiên Yết. Một bàn tay cô xòe ra, chờ đợi.

Thiên Yết đột ngột tung bó hoa lên trời. Cả Sư Tử và Cự Giải đều ngỡ ngàng, vội quay đầu lại, vừa vặn trông thấy bó hoa đáp xuống ngay trên tay Thiên Bình.Cô nở một nụ cười.

Thiên Bình tiến lên phía trước một bước.Ngay lập tức, Kim Ngưu, Cự Giải, Sư Tử dàn thành hình bán nguyệt quanh cô.

Thiên Bình đẩy Kim Ngưu – người yếu ớt nhất, cũng là người cô không muốn tổn thương nhất – ra, đứng trước mặt Thiên Yết, trùng hợp tạo thành vị trí chiếu tướng.

_ Thiên Bình.

Thiên Yết gọi tên cô, có ý chờ đợi.Thiên Bình đưa bó hoa lên mũi, khi hạ xuống lại cười khẽ.

_ Sao lại là hoa hồng?

_ Rất đẹp, phải không?

Thiên Yết đưa mắt nhìn những đóa hoa màu đỏ rực rỡ, trên cánh hoa mềm mịn vẫn còn vương ít nước.

_ Khi tôi định hái chúng, những chiếc gai đã đâm vào tay tôi, khá đau, nếu em muốn biết. Nhưng tôi vẫn hái được chúng, đúng không?

Thiên Bình nhìn nụ cười của anh ta, lại cong môi lên.

_ Và?

_ Em cũng đã đâm vào tôi, Thiên Bình, nhưng giống như những đóa hoa này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ hái được em.

Thiên Yết mỉm cười thật tươi, khiến Kim Ngưu ở phía sau khẽ rùng mình.

_ Nào, nữ hoàng của tôi!

Đang ở tư thế thả lỏng hoàn toàn, Thiên Bình chợt hạ bó hoa xuống, để lộ nụ cười cay nghiệt.

_ Không.

_ Sao cơ?

_ Tôi bảo là không.

Thiên Yết di chuyển nhanh đến bất ngờ. Trước khi Cự Giải và Sư Tử ra tay, anh ta đã kéo Thiên Bình về phía mình, đồng thời lùi lại hai bước. Thiên Yết cúi người, ghé sát tại Thiên Bình thì thầm, đôi mắt đen thăm thẳm lóe lên vài tia sáng đỏ, hung ác nhìn chằm chằm vào cô.

_Vẫn muốn tỏ ra trên cơ tôi ư, nữ hoàng? Đừng quên, chỉ cần tôi lỡ miệng một từ thôi, tất cả đều sẽ rất, rất, rất khó để cứu vãn đấy.

Cho dù không nhìn thấy, Thiên Bình cũng có thể đoán được Thiên Yết lúc này đang cực kỳ phẫn nộ. Vẫn giữ lấy bó hoa bằng một tay, cô xô mạnh Thiên Yết ra, đôi mắt lam sắc bùng lửa. Quanh thân cũng tản ra sự lạnh lẽo. Nhất thời, căn phòng ấm áp liền rơi xuống âm độ.

_Anh vẫn chưa học được gì sao?Đừng nghĩ đến chuyện đe dọa tôi, Thiên Yết.Trong ba giây nữa, nếu anh không biến khỏi đây, tôi sẽ tiễn anh xuống địa ngục.

Thiên Bình hất mạnh tay Thiên Yết, phát ra một tiếng “hừ” lạnh trước khi co chân cho anh ta một cú đá.

Sư Tử và Kim Ngưu không kiềm được một tiếng reo khẽ, trong khi Thiên Yết nhăn mặt.

_Được lắm, em cứ cứng đầu đi cho đến khi để tên Bảo Bình kia túm lấy. Rồi xem, đến lúc đó em có cầu xin tôi mang em trở lại không.

Ngọn lửa trong mắt Thiên Bình bất ngờ dịu lại, cô cân nhắc một lúc rồi gật đầu.

_Anh nói đúng.

Sau lưng Thiên Bình vang lên tiếng kêu sững sờ, nhưng cô chỉ tập trung vào Thiên Yết. Anh ta ngạc nhiên đến không thốt nên lời, chính xác là phản ứng cô muốn nhận được.

Thả bó hoa hồng xuống sàn, Thiên Bình nở nụ cười tươi rói, giọng ngọt xớt.

_Anh nói đúng. Bảo Bình là một tên ăn chơi kiêu ngạo, nhưng anh! Anh.Là.Đồ. Khốn. Nạn.Tự.Cao.Không.Biết.Giới.Hạn.

Mỗi khi bật ra một chữ, cô lại đạp lên bó hoa. Dưới gót giày Thiên Bình, những đóa hoa nát bấy.

Kim Ngưu giơ tay bịt miệng mình, đó là lần đầu tiên cô nghe thấy những từ ngữ cay độc kiểu đó thoát ra từ chiếc miệng xinh xắn của Thiên Bình. Cô bạn lúc nào cũng lãnh đạm, lúc nào cũng chọn phương pháp mặc kệ.

Thiên Yết sững người trong giây lát, rồi ngọn lửa trong mắt anh ta bùng lên phẫn nộ.Hai luồng mắt chạm vào nhau tóe lửa.Sau khoàng thời gian tựa hồ không bao giờ chấm dứt, Thiên Yết quay người bỏ đi.

Cánh cửa bị đóng lại một cách cực kỳ mạnh bạo, vang lên một tiếng sầm lớn.

Thiên Bình nở một nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ, cô tự nhủ.

Anh ta sẽ chưa bỏ cuộc đâu, chắc chắn là vậy. Nhưng mặc kệ chứ, đừng hòng tôi phục tùng anh vô điều kiện như đám con gái kia.

Liếc sang đôi mắt vui vẻ của Kim Ngưu, cô thả lỏng người.

Hiệp một, Thiên Bình ba, Thiên Yết không.



Kỳ thi kết thúc vào ngày thứ bảy. Hai ngày sau kết quả thi được thông báo trên bảng tin của Nhà trường. Có người vui mừng cũng có kẻ buồn. Cho dù tâm trạng mọi người có ra sao thì không khí náo nhiệt cuối cùng đã quay trở về với Blue Ruby. Tất nhiên rồi, bởi vì sau kỳ thi mùa xuân có một buổi lễ đặc biệt, đó là lễ tốt nghiệp của những học sinh cuối khóa.

Lễ tốt nghiệp của khối cấp ba được tổ chức sau lễ tốt nghiệp của khối đại học ba ngày. Vào một ngày đầu hạ nắng vàng rực rỡ, Kim Ngưu mặc bộ áo dài trắng truyền thống, đầu đội vòng hoa màu hồng đào, kéo Thiên Bình chạy như bay từ ký túc xá tới khu vực học tập của khối cấp ba, miệng không ngừng la hét.

_ Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta sắp trễ giờ rồi. Mình không muốn bỏ qua thời khắc này đâu.

Thiên Bình bị Kim Ngưu kéo đi cũng chẳng có phản ứng gì với lời nói của cô gái phía trước. Thực ra thì lễ tốt nghiệp này với Thiên Bình căn bản chẳng có ý nghĩa gì, cô vốn không có hứng thú với nó, chỉ có Kim Ngưu lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn trải qua một lễ tốt nghiệp như học sinh bình thường mới có hứng thú.

Lúc Kim Ngưu và Thiên Bình tới nơi, đại sảnh đã chật ních người. Hai cô nàng nhanh chóng tìm thấy khu vực của lớp mình nhưng bởi vì đến muộn lên hàng ghế phía trước đã bị giành hết, hai cô nàng tìm mãi cũng không thấy bất kỳ một chỗ trống nào ở khoảng giữa, đành cam chịu ngồi ở hàng ghế sau cùng.

Buổi lễ bắt đầu bằng bài diễn văn của hiệu trưởng khối cấp ba, mặc dù ông ta cố gắng nói ngắn gọn nhưng vẫn khiến phần lớn học sinh cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Tiếp theo là bài phát biểu của hội học sinh, vẫn là một bài diễn văn dài lê thê nhưng người phát biểu là hội trưởng hội học sinh điển trai nên ít nhiều cũng khiến các cô gái cảm thấy thích thú. Sau cùng là buổi diễn văn nghệ được mong chờ nhất. Tất cả các thầy cô cùng ban giám hiệu đã rời đi ngay sau khi MC tuyên bố buổi văn nghệ bắt đầu. Vì vậy, các học sinh càng cảm thấy thoải mái, trong hội trường liên tục vang lên tiếng hò hét cổ vũ của mọi người.

Kim Ngưu kích động nhảy lên nhảy xuống, cố để nhìn cho rõ màn biểu diễn vũ đạo điêu luyện của anh chàng phía trên. Thiên Bình cảm thấy không hứng thú lắm, lấy điện thoại di động trong túi xách ra nghịch.

Thiên Bình đang kiểm tra một số báo cáo bên tập đoàn gửi tới, hòm mail thông báo có thư. Cô cho rằng đó là thư mà thư ký gửi tới nên không nghĩ nhiều mở ra. Bên trong e-mail xuất hiện một loạt số liệu, mặc dù đã được mã hóa nhưng Thiên Bình có thể nhanh chóng giải ra. Càng đọc khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Bình càng tái nhợt. Cuối cùng, cô nắm chặt tay, khuôn mặt luôn lạnh lùng lần đầu hiện lên vẻ mặt giận dữ muốn giết người. Hai phút sau, hòm thư lại có tin nhắn mới, là một đoạn video, bên dưới còn có một dòng chú thích. Hai mắt Thiên Bình tựa như phun lửa khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ bên dưới. Cô nắm chặt tay, cố gắng áp chế tất cả lửa giận cùng những lo lắng trong lòng. Thiên Bình nhắm mắt, hít sâu vài hơi, khi mở mắt ra lần nữa, Thiên Bình đã trở lại thành nữ hoàng cao ngạo bình thường.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Thiên Bình nhanh chóng đem tất cả mọi việc xâu chuỗi lại, một lát sau, cô một lần nữa mở điện thoại, nhập một loạt mã, gửi trở lại hòm mail kỳ bí kia. Không đầy một phút sau, một địa chỉ IP xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô.

Là kẻ đó!

Thiên Bình ngả người ra sau ghế, ngón tay gõ từng nhịp đều đặn lên tay cầm, ánh mắt chăm chú nhìn vào Kim Ngưu đang nhảy nhót ở phía trước, trong đầu hiện lên một đôi mắt màu bạc. Xem ra cô đã thực sự xem thường kẻ đó.

Chưa kịp để cô suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, thì tiếng la hét đã át đi tiếng bước chân đang tiến lại sau lưng cô. Khi Thiên Bình nhận ra được nguy hiểm đến gần, thì giọng cười nhạt ấy đã vang lên ngay sát phía sau cô. Thiên Bình giật mình bật đứng dậy, xoay người nhìn gã kia đầy dè chừng. Bảo Bình nhìn thái độ của Thiên Bình cũng không thay đổi nét mặt, ý cười trên môi càng sâu.

_ Nữ hoàng, chúng ta nói chuyện được chứ?

Nhưng Thiên Bình vẫn còn chưa trả lời câu hỏi ấy, cũng như Bảo Bình cũng chưa thể tiếp cận được cô gái mà hắn muốn, thì tiếng la hét lại càng vang dội.Có điều đây không phải là tiếng la của sự phấn khích, mà giống như chứa đựng sự hoảng loạn thì đúng hơn. Thiên Bình hốt hoảng, vội vàng quay sang tìm kiếm Kim Ngưu. Nhưng khi cô quay sang, gió từ phía trên đã khiến tóc cô rối tung, che khuất đi tầm nhìn của mình. Mái nhà của hội trường lớn không biết đã mở ra từ lúc nào, trên khoảng không ấy, xuất hiện ba chiếc trực thăng gia đình lớn, gió từ cánh quạt liên tục tạt xuống, khiến hội trường bên dưới càng thêm nhốn nháo.Thiên Bình đã nhìn thấy Kim Ngưu, lúc này đang bị một người giữ chặt lấy, ánh mắt người đó nhìn về phía cô, lạnh lẽo, vô tình. Bảo Bình kinh ngạc khi nhìn thấy người kia, ánh mắt giận dữ nhíu lại, đưa tay định kéo Thiên Bình về phía mình.

_ Nữ hoàng à, lần này em tốt nhất là nên ngoan ngoãn theo tôi trước khi quá muộn.

Giọng nói ấy vang lên, cùng với ánh mắt ngỡ ngàng của Kim Ngưu khiến Thiên Bình càng thêm lo sợ. Cô gạt tay Bảo Bình ra, vội vàng chạy đến gần cô gái kia, đôi mắt màu lam nhuốm đầy sự sợ hãi. Thiên Yết bật cười, đẩy Kim Ngưu sang một bên. Và trước ánh mắt của nhiều học sinh khác, anh ta vươn tay kéo mạnh Thiên Bình về phía mình, đồng thời tay còn lại đâm vào gáy cô một ống tiêm nhỏ. Đôi mắt Thiên Bình mở lớn, trước khi nhắm chặt lại. Kim Ngưu hốt hoảng khi nhìn thấy Thiên Bình ngất đi trên tay Thiên Yết, luống cuống đứng dậy định chạy lại giữ lấy cô, thì Thiên Yết đã leo lên chiếc thang dây từ một chiếc trực thăng bên trên, mang theo cả cô gái tóc đỏ lúc này đang im lặng gục đầu trên tay anh ta. Thiên Yết cúi nhìn Bảo Bình đang giận dữ đứng ở cửa hội trường, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

_ Haku, anh thua rồi.

Bảo Bình nhìn theo bóng ba chiếc trực thăng đó, giận dữ quay người rời đi, không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Đến khi Cự Giải và Sư Tử chạy đến nơi, hội trường đã được sơ tán gần hết, nhưng tin đồn đã lan rất nhanh trên những dãy hành lang kín đặc người. Cự Giải nhìn thấy Kim Ngưu đang thu người ngồi ở một góc dưới sân khấu, vội vã chạy lại gần cô. Kim Ngưu ngước nhìn hai anh chàng đang chạy đến, đôi tay run rẩy ôm chầm lấy Cự Giải, giọng nói lạc đi.

_ Giải, Bình…Bình đi mất rồi!

Cự Giải và Sư Tử đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy sự hốt hoảng trong ánh mắt nhau. “Tiên hắc ám” đã khởi động rồi sao?

17
12 tháng 8 2017

Bn ra chap mới đi !!! Truyện của bn hay quá

Mk thấy bn có tố chất làm nhà viết truyện đó

12 tháng 8 2017

Nhìn thấy dài nhưng khi đọc xong thì lại thấy ngắn,hay quá

Suy nghĩ về câu chuyện trênMột buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì...
Đọc tiếp

Suy nghĩ về câu chuyện trên

Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...


Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

1
6 tháng 11 2016

Đúng vậy cuộc đời này là của chúng ta. Chúng ta có nghĩa vụ phải viết tiếp các trang giấy tương lai, chứ ko phải là an phận và nghĩ rằng: "Số phận chúng ta là do Chúa sắp đặt!!!"Tôi đã từng đánh mất niềm tin vào cuộc sống này, vào bạn bè, vào tương lai, vào cả bố mẹ tôi nữa. Và khi đó tôi đã không biết mình phải làm gì để tiếp tục cuộc sống này, và tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát. Nhưng tôi đã may mắn vì đã gặp một người. Người ấy đã đưa tôi về với bố mẹ, về với cuộc sống. Người ấy đã nói với tôi rằng: “Quá khứ chỉ là kỷ niệm, tương lai là những gì xa mờ ngoài tầm tay và hiện tại chính là món quà của cuộc sống nên người ta gọi nó là tặng phẩm”. Vì thế bạn cũng hãy luôn tự tin và luôn yêu đời nhé hỡi tất cả những người bạn mến thương. Hãy tự viết nên tương lai của mình.Món quà kỳ diệu của cuộc sống đó chính là những phút giây hiện tại. Hãy sống cho thật xứng đáng, hãy viết lên những trang giấy của mình những điều thật đẹp… để không bao giờ phải hối tiếc. Khi nào cảm thấy không ổn, bạn cũng nên nhìn về quá khứ một chút để rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm trong quá khứ nưa. Còn khi nào cảm thấy lo lắng, bạn hãy hoạch định cho tương lai của mình và từ từ thực hiện với những phút giây hiện tại.Có thể nào xóa đươc quá khứ khi mà vêt thương do nó để lại vẩn còn hằn trong trái tim và da thit mình. Làm sao khi ta nhìn vào vêt thương đau đớn kia lại không nghĩ vế quá khư? Bạn có cách nào để cuộc sống này giống câu chuyện cổ tích kia không? hay vẩn chỉ la câu chuyện như bao câu chuyện khác? hảy tin tôi. Cuộc sôngsngàn lần không đơn giản!Quá khứ là để ta hồi tưởng, hiện tại là để cho ta sống, tương lai là để cho ta hướng tới. "CHÂN LÝ CHÍNH LÀ CUỘC SỐNG"

  
27 tháng 5 2019

Hướng dẫn giải:

- Hình ảnh so sánh: “Khi cành mai rung rinh cười trong gió xuân, ta liên tưởng đến hình ảnh một đàn bướm vàng rập rờn bay lượn.”

- Vì qua cách so sánh này, hình ảnh cây mai hiện lên thật sinh động và đẹp mắt, mỗi bông hoa là một chú bướm vàng tinh nghịch.

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi...
Đọc tiếp

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng...

26
18 tháng 9 2019

o

18 tháng 9 2019

o

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi...
Đọc tiếp

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng...

1
3 tháng 11 2019

Cg nhau đi qua một thời, nhg nhớ lại thời ấy đã khiến ta thế nào!? 😀

Cây gạo​   Cây gạo già mỗi năm lại trở lại tuổi xuân, cành nặng trĩu những hoa đỏ mọng và đầy tiếng chim hót. Chỉ cần một làn gió nhẹ hay một đôi chim mới đến là có ngay mấy bông hoa gạo lìa cành. Những bông hoa rơi từ trên cao, đài hoa nặng chúi xuống, những cánh hoa đỏ rực quay tít như chong chóng nom thật đẹp.   Hết mùa hoa, chim chóc cũng vãn. Cây gạo chấm dứt những ngày tưng...
Đọc tiếp

Cây gạo​

   Cây gạo già mỗi năm lại trở lại tuổi xuân, cành nặng trĩu những hoa đỏ mọng và đầy tiếng chim hót. Chỉ cần một làn gió nhẹ hay một đôi chim mới đến là có ngay mấy bông hoa gạo lìa cành. Những bông hoa rơi từ trên cao, đài hoa nặng chúi xuống, những cánh hoa đỏ rực quay tít như chong chóng nom thật đẹp.

   Hết mùa hoa, chim chóc cũng vãn. Cây gạo chấm dứt những ngày tưng bừng ồn ã, lại trở về với dáng vẻ xanh mát, trầm tư. Cây đứng im cao lớn, hiền lành, làm tiêu cho những con đò cập bến và cho những đứa con về thăm quê mẹ.

   Ngày tháng đi thật chậm mà cũng thật nhanh. Những bông hoa đỏ ngày nào đã trở thành những quả gạo múp míp, hai đầu thon vút như con thoi. Sợi bông trong quả đầy dần, căng lên; những mảnh vỏ tách ra cho các múi bông nở đều, chín như nồi cơm chín đội vung mà cười, trắng lóa. Cây gạo như treo rung rinh hàng ngàn nồi cơm gạo mới.

Theo VŨ TÚ NAM

Trong bài "Cây gạo", tác giả quan sát và miêu tả bằng những giác quan nào?

Thị giác (mắt).

Vị giác (lưỡi).

Khứu giác (mũi).

Thính giác (tai).

18
8 tháng 5 2020

Thị giác và thính giác

8 tháng 5 2020

thị giác nhé bạn !

HOK TỐT !!

15 tháng 8 2017

Hướng dẫn giải:

- Em thích cả hoa mai và hoa đào. Hoa đào gợi cho em nhớ tới những ngày Tết se se lạnh nhưng vô cùng ấm cúng ở miền Bắc. Còn hoa mai lại gợi cho em thấy một mùa xuân ngập tràn nắng vàng ở miền Nam.

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:Hoa mai vàngHoa mai cũng có năm cánh như hoa đào, nhưng cánh hoa mai to hơn cánh hoa đào một chút. Những nụ mai không phô hồng mà ngời xanh màu ngọc bích. Sắp nở, nụ mai mới phô vàng. Khi nở, cánh hoa mai xòe ra mịn màng như lụa. Những cánh hoa ánh lên một sắc vàng muốt mượt mà. Một mùi thơm lừng như nếp hương phảng phất bay ra. Hoa mai trổ từng chùm thưa thớt,...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

Hoa mai vàng

Hoa mai cũng có năm cánh như hoa đào, nhưng cánh hoa mai to hơn cánh hoa đào một chút. Những nụ mai không phô hồng mà ngời xanh màu ngọc bích. Sắp nở, nụ mai mới phô vàng. Khi nở, cánh hoa mai xòe ra mịn màng như lụa. Những cánh hoa ánh lên một sắc vàng muốt mượt mà. Một mùi thơm lừng như nếp hương phảng phất bay ra. Hoa mai trổ từng chùm thưa thớt, không đơm đặc như hoa đào. Nhưng cành mai uyển chuyển hơn cành đào. Vì thế, khi cành mai rung rinh cưới với gió xuân, ta liên tưởng đến hình ảnh một đàn bướm vàng rập rờn bay lượn.

(Theo Mùa xuân và phong tục Việt Nam)

Tác giả miêu tả những đặc điểm nào của hoa mai?

A. Hình dáng, màu sắc, mùi thơm.

B. Hình dáng, màu sắc, mùi thơm, chuyển động.

C. Hình dáng, mùi thơm, chuyển động.

2
1 tháng 11 2019

Hướng dẫn giải:

- Khoanh vào đáp án B.

11 tháng 2 2022

Khoanh ý B

26 tháng 1 2018

Mùa xuân về ngập tràn sắc mai vàng thanh nhã, sắc cúc vàng rực rỡ, hay sắc ly kiêu hãnh.... Nhưng đặc trưng nhất của ngày Tết miền Bắc là sắc đào đỏ với nhiều niềm may mắn...kèm những lời chúc tết cực kỳ ý nghĩa trong dịp tết nguyên đán.

Mỗi dịp Tết đến xuân về, trong gia đình tôi lại có một cây đào. Được cắt tỉa gọn gàng nên cây đào có hình chóp trông như một cái nón rất đẹp mắt. Đào được trồng trong một cái chậu cành rất to và trang trí nhiều hoa văn. Vẻ đẹp của cây đào như được tôn thêm nhờ vẻ đẹp của cái chậu cảnh ấy. Cây đào cao ngang đầu tôi nên thỉnh thoảng đứng gần, tôi thủ thỉ bên tai đào như hai người bạn. Thân cây nhỏ nhưng cứng cáp, mặc một cái áo gilê màu nâu sậm. Từ thân ấy đâm ra không biết bao nhiêu cánh tay tí hon. Những cành nhỏ vươn ra như khoe những nụ đào chúm chím, còn đang e ấp. Từng ngày trôi qua, những nụ hoa ấy cũng khẽ cựa mình khoe sắc thắm, khoe những cánh hoa màu hồng mềm mại, mỏng manh. Khi những cánh hoa xoè rộng, nhị vàng bên trong hé mình nhìn ngắm bên ngoài. Xen lẫn với nụ hoa là những mầm xanh nhú lộc nhưng có khi đã bật mình thành những chiếc lá xanh. Để thêm phân hấp dẫn, bố con tôi còn quàng lên mình cây đào những chòm đèn xanh đỏ nhấp nháy. Buổi tối, khi bật đèn nhìn cây đào càng thêm phần rực rỡ, kiêu sa.....

Cây đào dường như trở thành tâm điểm của sư chú ý. Cả gia đình tôi ai cũng thích cây đào. Không chỉ vì nó mang đến không khí ngày Tết mà còn là nhịp cầu nối mọi người gần nhau hơn. Thỉnh thoảng, cả gia đình tôi lại quây quần bên nhau ngắm hoa đào và thưởng thức những ngụm trà ấm nóng. Đó là khoảnh khắc đặc biệt quí giá với gia đình tôi.

Tết đến xuân về, muôn hoa khoe sắc. Nhưng như đã trở thành truyền thống, hoa đào là biểu tượng mùa xuân miền Bắc và của cả nước ta. Nhìn hoa đào, ta biết mùa xuân đã đến. Những đứa con xa nhà lại chuẩn bị trở về với gia đình thân yêu.


 

26 tháng 1 2018

Mùa xuân về ngập tràn sắc mai vàng thanh nhã, sắc cúc vàng rực rỡ, hay sắc ly kiêu hãnh.... Nhưng đặc trưng nhất của ngày Tết miền Bắc là sắc đào đỏ với nhiều niềm may mắn...kèm những lời chúc tết cực kỳ ý nghĩa trong dịp tết nguyên đán.

Mỗi dịp Tết đến xuân về, trong gia đình tôi lại có một cây đào. Được cắt tỉa gọn gàng nên cây đào có hình chóp trông như một cái nón rất đẹp mắt. Đào được trồng trong một cái chậu cành rất to và trang trí nhiều hoa văn. Vẻ đẹp của cây đào như được tôn thêm nhờ vẻ đẹp của cái chậu cảnh ấy. Cây đào cao ngang đầu tôi nên thỉnh thoảng đứng gần, tôi thủ thỉ bên tai đào như hai người bạn. Thân cây nhỏ nhưng cứng cáp, mặc một cái áo gilê màu nâu sậm. Từ thân ấy đâm ra không biết bao nhiêu cánh tay tí hon. Những cành nhỏ vươn ra như khoe những nụ đào chúm chím, còn đang e ấp. Từng ngày trôi qua, những nụ hoa ấy cũng khẽ cựa mình khoe sắc thắm, khoe những cánh hoa màu hồng mềm mại, mỏng manh. Khi những cánh hoa xoè rộng, nhị vàng bên trong hé mình nhìn ngắm bên ngoài. Xen lẫn với nụ hoa là những mầm xanh nhú lộc nhưng có khi đã bật mình thành những chiếc lá xanh. Để thêm phân hấp dẫn, bố con tôi còn quàng lên mình cây đào những chòm đèn xanh đỏ nhấp nháy. Buổi tối, khi bật đèn nhìn cây đào càng thêm phần rực rỡ, kiêu sa.....

Cây đào dường như trở thành tâm điểm của sư chú ý. Cả gia đình tôi ai cũng thích cây đào. Không chỉ vì nó mang đến không khí ngày Tết mà còn là nhịp cầu nối mọi người gần nhau hơn. Thỉnh thoảng, cả gia đình tôi lại quây quần bên nhau ngắm hoa đào và thưởng thức những ngụm trà ấm nóng. Đó là khoảnh khắc đặc biệt quí giá với gia đình tôi.

Tết đến xuân về, muôn hoa khoe sắc. Nhưng như đã trở thành truyền thống, hoa đào là biểu tượng mùa xuân miền Bắc và của cả nước ta. Nhìn hoa đào, ta biết mùa xuân đã đến. Những đứa con xa nhà lại chuẩn bị trở về với gia đình thân yêu.

Đề bài tả cảnh đẹp của mùa xuânBốn mùa trong đất trời, mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng không thể trộn lẫn. Mùa hạ đem đến cái nắng vàng chói chang, rực rỡ làm cho hoa thêm thơm, trái thêm ngọt. Mùa thu gợi nỗi buồn vẩn vơ trong lòng mỗi người khi từng chiếc lá hôm nào còn xanh nay đã lần lượt lìa cạnh. Mùa đông đến cùng cái rét cắt da cắt thịt nhưng cũng thú vị làm sao khi...
Đọc tiếp

Đề bài tả cảnh đẹp của mùa xuân

Bốn mùa trong đất trời, mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng không thể trộn lẫn. Mùa hạ đem đến cái nắng vàng chói chang, rực rỡ làm cho hoa thêm thơm, trái thêm ngọt. Mùa thu gợi nỗi buồn vẩn vơ trong lòng mỗi người khi từng chiếc lá hôm nào còn xanh nay đã lần lượt lìa cạnh. Mùa đông đến cùng cái rét cắt da cắt thịt nhưng cũng thú vị làm sao khi được ủ mình trong chăn ấm, ngồi bên bếp lửa hồng. Nhưng, có lẽ, trong vòng tuần hoàn bốn mùa ấy, chẳng ai là không yêu mùa xuân, không háo hức, mong đợi mỗi khi mùa xuân tới.

Mùa xuân là bức màn thứ nhất, là khúc dạo đầu của thiên nhiên, là bước đánh dấu một chu kì sinh sôi nảy nở mới của vạn vật. Nàng xuân trong bộ cánh xinh đẹp mà cũng thật kiều diễm, thổi làn gió trong lành, tươi mát đánh thức đất trời sau giấc ngủ dài. Trên cành cây đã thấy những chiếc lá xanh mới nhú, thoát khỏi lớp vỏ xù xì để đưa tay hứng lấy những tia nắng ấm áp đầu tiên. Trong vườn, ngàn loài hoa đua nhau khoe sắc thắm, dẫu có xinh tươi đến mấy cũng phải e thẹn, ngại ngùng trước vẻ đẹp của nàng xuân. Những loài hoa ấy làm cho bức tranh xuân càng thêm phong phú và rực rỡ muôn màu. Bầu trời đã không còn xám xịt nữa mà cao xanh vời vợi. Vài cánh én chao nghiêng trong tiết xuân ôn hòa, ấm áp. Những chú chim cũng hót vang bài ca chào mùa xuân đến, góp vui vào không khí xuân đang rộn ràng, náo nức. Một dấu hiệu đặc trưng khác của mùa xuân là những cơn mưa bụi nhè nhè bay. Mưa giăng mắc trên từng lá cây, ngọn cỏ, trên bờ vai, mái tóc. Mưa làm cho vạn vật thêm tinh khôi, tươi mới, không gian thêm mờ ảo. Những cành đào, cành mai được tắm mưa xuân càng trở nên rực rỡ. Mùa xuân cũng là mùa của lễ hội, người xưa vẫn thường nói: “Tháng giêng là tháng ăn chơi”. Những tiếng trống giòn giã vang khắp không gian làm cho lòng người không khỏi bồi hồi, háo hức.

Con người đón chờ mùa xuân bằng tâm hồn rộng mở để hòa nhập với đất trời. Mùa xuân đem đến một khởi đầu mới, những niềm vui, hạnh phúc và may mắn mới. Đứng trước mùa xuân của đất trời, ta không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Ta cũng thấy tâm hồn mình như trẻ lại, bừng lên niềm tin tưởng, hi vọng vào một năm mới ngập tràn bình an, hạnh phúc. Mùa xuân cũng gắn với ngày Tết cổ truyền của dân tộc. Trải qua một năm nhiều lo toan, vất vả, đây là dịp để mọi người sum họp, cùng nhau quây quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng.

Mùa xuân đến đã thổi bùng lên sức sống mới cho thiên nhiên và con người. Tạo hóa đã ban cho chúng ta một mùa xuân tươi đẹp, chúng ta lại càng phải trân trọng và nâng niu từng giọt mùa xuân đang rơi trên đôi tay.

5
7 tháng 8 2018

bạn chép mạng đâu phải tự viết

7 tháng 8 2018

Công nhận bạn viết văn rất hay luôn và cũng có nhiều hình ảnh so sánh , nhân hóa , ...

Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sauThời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi...
Đọc tiếp

Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sau

Thời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi người, loài cây mà một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương cây " Hoa học trò." Nhìn từ xa cây phượng toả ra những tán lá xum xuê xanh ngắt giống như một cái dù khổng lồ che mưa che nắng. Thân cây to và sần sùi. Những chiếc rễ ngoằn ngoèo trồi lên mặt đất. Những chiếc lá bé tí kết thành những tán lá rộng. Hoa phượng màu đỏ thắm vừa đẹp, vừa dẻo dai, vừa bền bỉ. Cây phượng đã cho em bóng mát. Vào giờ ra chơi cúng em thường chơi đùa dưới gốc cây phượng. Các bạn nam thì chơi đá cầu hay chơi bắn bi còn các bạn nữ thì chơi nhảy dây hay chơi banh đũa. Phượng là người bạn cùng đi với em trong suốt thời học trò. Cây phượng là nơi cất giữ những niềm vui nỗi buồn của tuổi học trò. Những lúc em buồn vì bị điểm kém hay vì cãi nhau với bạn bè phượng là người bạn đã lắng nghe những tâm sự của em. Những lúc em vui vì được điểm cao hay vì em lại có thêm những người bạn mới phượng là người bạn đã cùng chia sẽ với em. Lúc những búp phượng gần nở là lúc báo hiệu cho chúng em biết mùa thi sắp đến. Những đứa học trò chăm chỉ học tập phượng như rất vui. Lúc hoa phượng nở một màu đỏ thắm và tiếng ve kêu lúc báo hiệu mùa hè đã đến. Những tiếng ve kêu hoà thành một bản nhạc nghe rất vui tươi. Âm thanh của tiếng ve làm cho đời sống của chúng em trở nên rộn ràng , vui tươi. Nhưng lúc đó cũng là lúc chúng em phải chia tay mái trường tầy cô và bạn bè để bước vào kì nghỉ hè . Lúc chia tay tiếng ve kêu mà lòng em xao xuyến không nỡ rời xa . Nhưng rôi cũng đến lúc chia tay với bạn mái trường , thầy cô , bạn bè . Vào những ngày cuối năm học chúng em thường xuống sân nhặt những đóa phượng để ép vào tập để làm kỉ niệm khó phai mờ. Những dòng lưu bút còn in trên giấy của những đứa bạn thân đã cùng em học tập, vui chơi trong suốt năm năm học vừa qua. Thế đó, cây phượng còn là người bạn thân của chúng em suốt một thời học trò nói riêng. Cây phượng còn góp phần tạo nên vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng, kỳ ảo nói chung. Có khi nào bạn nghĩ cây phượng sẽ rời xa mình không? Nhưng còn đối với mình cây phượng luôn đồng hành với mình suốt con đường học vấn. Cánh cổng trường đã đóng lại, chưa bao giờ phượng đẹp như lúc này. Phượng đẹp nhưng chằng ai ngắm nhìn phượng. Chỉ còn một mình phượng nhìn theo bóng của mỗi người học trò. Tạm biệt cây phượng, tạm biệt những kỷ niệm vui buồn dưới gốc phượng. dù có ai đi đâu xa, em sẽ luôn nhớ về ngôi trường thân yêu, nơi có một người bạn vô cùng thân yêu.

  Giup mình với chiều nộp rồi ! 

0