Em hãy tả giờ truy bài của lớp em
Ai hay mik sẽ tk
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em có rất nhiều bạn thân đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn, vui buồn. Trong đó bạn Tú mập, lớp trưởng lớp em là người bạn mà em có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất.
Em đặt biệt danh cho bạn ấy là Tú mập vì bạn ấy có vóc người mập và hơi lùn một tí. Tú năm nay mười tuổi, bằng tuổi với em. Khuôn mặt bạn ấy đầy đặn và trắng hồng. Em rất thích mái tóc dài của Tú, luôn được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán cao đầy vẻ thông minh. Cặp mắt tròn to, sáng như tia nắng mặt trời của bạn luôn làm mọi người chú ý. Mũi của bạn tẹt. Em thường chọc bạn như thế nhưng chỉ thấy bạn cười để lộ hai hàng răng trắng như tuyết. Ở lớp, làm lớp trưởng, nên bạn luôn làm gương, luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ.
Tú có lời nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng. Tính tình thì hiền lành. Khi làm việc gì thì bạn luôn nhanh nhẹn. Thường ngày bạn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ là một lớp trưởng và cả những công việc mà thầy giao. Đối với bạn bè, bạn luôn nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ các bạn gặp khó khăn trong học tập hay bất cứ chuyện gì khác. Dù lớp em là một lớp khá hiếu động nhưng với các oai của một người lớp trưởng, bạn luôn giúp cho lớp trật tự, đặc biệt là mỗi khi thầy đi vắng.
Chơi với Tú, ai cũng thấy thích dù đó là các bạn nam. Người ta thích bạn vì nhiều lý do, nhưng theo em, điều đáng khâm phục ở bạn là khả năng học tập. Bạn học giỏi đều các môn, chữ đẹp và luôn đạt điểm cao trong các kỳ thi. Với sức học ấy, em tin rằng ước mơ trở thành bác sĩ của bạn sẽ thành sự thật.
Tú là tấm gương sáng để em học hỏi. Nếu mai có xa trường thì em vẫn không bao giờ quên được hình bóng các bạn. Em mong Tú ngày càng học giỏi hơn, thành công hơn. Bạn sẽ luôn là người lớp trưởng tuyệt vời nhất trong mắt em.
tả con lớp trưởng lớp em
Em có rất nhiều bạn thân đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn, vui buồn. Trong đó bạn my mập, lớp trưởng lớp em là người bạn mà em có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất.
my là người rất hiền lành và tốt bụng khi ko hiểu bài bạn sẻ ko ngại khó khăn mà giản cho em nghe rằng , sao mày ngu như thế thầy giản thế mà ko hiểu , máy tóc bạn my mập dài , đôi mắt bạn mi hơi nhỏ tròn như viên bi , em đặt biệt danh cho my là my mập vì bạn mập như con hà mã , lớp em có rất nhiều bạn quạy như bạn lung thể hiện yêu nghiêm của lớp trưởng là ko quãng được đứa nào hết vì lớp em quạy nhất khối , khi có kiểm tra 15 phút mà bạn ko biêts bạn ko ngần ngại copi của mấy bạn khác .
bạn là tấm gương chói lọi cho chúng em học theo , em hứa sẻ ko bao giời học theo bạn ấy
bài chính trên làm cho vui thôi\
Các bạn ơi! Trong chúng ta, ai cũng có bạn thân hết, phải không? Mình cũng có một bạn thân là tấm gương sáng của lớp sáu Văn – Toán trường Đoàn Thị Điểm (Cần Thơ).
Đó là bạn Ngô Mai Hương, lớp trưởng thân thiết của chúng mình! Bề ngoài nhìn Hương rất sáng sủa, dễ thương. Với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen lanh lợi, Hương rất dễ gây cảm tình cho người khác ngay từ lần đầu gặp mặt. Đặc biệt, Hương còn là một người bạn tốt, có tính tương thân tương ái nữa đó! Đầu năm học này, bạn Thảo là học sinh mới chuyển về học ở lớp mình. Thảo đã được các bạn trong lớp tín nhiệm, bầu làm lớp phó phong trào. Chưa quen công việc, Thảo rất bỡ ngỡ, lúng túng khi phải đứng lên nói chuyện, tổ chức hoạt động thi đua cho lớp. Từng chút một, Mai Hương vui vẻ hướng dẫn cho Thảo biết những việc cần làm. Những khi Thảo nản lòng, Mai Hương lại có mặt để an ủi, động viên bạn. Không riêng gì Thảo, nhiều bạn đã được Mai Hương tận tình giúp đỡ như vậy. Có lần, bạn Tuyền gặp tai nạn giao thông phải nghỉ học. Mai Hương cặm cụi chép lại bài học trong lớp giúp Tuyền để Tuyền không bị mất bài, thua kém bạn bè trong lớp. Cùng với tấm lòng dành cho bạn bè, Mai Hương còn luôn là học trò ngoan hiền, lễ phép với thầy cô. Cô nhờ việc gì, bạn cũng đều cố gắng hoàn thành. Ngoài ra, bạn ấy còn học rất giỏi, nhất là môn Văn. Cô giáo thường khen bài làm của bạn và đọc cho cả lớp nghe.
Mình và các bạn trong lớp luôn yêu quý và cảm phục bạn ấy! Biết làm nhiều việc tốt, nhất là giúp đỡ bạn bè, bạn Mai Hương như một nụ Mai luôn tỏa thắm sắc hương – như tên của chính mình. Muốn làm quen với nụ hoa xinh xắn ấy, các bạn có thể gửi thư về địa chỉ: 31 Tân Trào, thành phố Gia Lai. Chúc các bạn có thêm một tình bạn đẹp!
BÀI LÀM
Sân trường là nơi diễn ra hầu hết các hoạt động học đường của chúng em. Sân trường rực rỡ cờ hoa ngày khai giảng, đẹp lung linh trong hội trại mừng xuân, yên tĩnh im lìm trong những ngày hè.Sân trường rất quen mà luôn luôn sống động trong từng thời điểm. Trong bao cảnh sinh hoạt của nhà trường, cảnh sân trường trước buổi học có nét hoạt náo riêng biệt, có quy củ nền nếp và rất đáng yêu.
Mỗi buổi học, cổng trường được mở rộng từ sáu giờ sáng. Từ xa, bảng tên trường Tiểu học Kim Đồng màu xanh dương còn chìm trong màn sương trắng lãng đãng. Ba dãy phòng học đã được mở cửa nhưng im lìm chờ đợi chúng em. Lác đác, học sinh bắt đầu đến trường. Nắng sớm chiếu lên các vòm cây, chim chóc chuyền cành lích rích, rồi bayvù ra, hót ríu ran. Trên sân trường, lá bàng, lá phượng rải rác khắp nơi. Cũng như lớp học, văn phòng, phòng Hội đồng giáo viên, phòng Ban giám hiệu đã được mởcửa. Bác lao công đang dọn dẹp các phòng này. Trước cửa văn phòng, cột cờcao chót vót, lá cờ đỏ sao vàng bay nhè nhẹ trong gió sớm. Những học sinh đến sớm hầu hết là những bạn có ca trực nhật. Liền sau khi đến lớp, các bạn mở rộng các cửa sổ lớp học và bắt đầu quét lớp, quét sân trường. Tiếng chổi xoèn xoẹt lẫn tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng gọi nhau í ới của chúng em như một bản nhạc đủ cung bậc trầm bổng. Gần như đồng loạt, khi trống hồi đổdài vang lên, sân trường và lớp học sạch bóng. Lúc này, học sinh đã đông đảo, các thầy cô cũng đã đến trường. Trên hành lang lớp học, những tà áo dài nhiều màu sắc của cô giáo điểm xuyết trên nền áo đồng phục trắng của chúng em tạo nên một bức tranh hài hoà màu sắc. Học sinh tụm năm, tụm ba trò chuyện, có bạn còn chơi đá cầu dù biết là chỉ còn năm phút nữa là đến giờ truy bài trước khi vào lớp. Trên hành lang, đội Sao Đỏ đang kiểm tra nền nếp các lớp. Một số bạn ngồi dưới gốc cây bàng và cạnh các bồn hoa ăn nốt phần quà sáng. Sân trường sáng bừng nắng mai, ồn ã tiếng trò chuyện, hỏi bài của các bạn. Ba tiếng trống đanh gọn vang lên. Học sinh nhanh nhẹn tập trung theo tổ, ngồi từng tốp trật tự trên hành lang lớp học. Học sinh bắt đầu truy bài. Sân trường im lặng, chỉ còn nghe tiếng thì thầm kiểm tra bài của học sinh. Mặt trời lên cao thêm, chút nữa, rọi những tia nắng ấm áp qua kẽ lá, in lên nền đất những bóng sáng nhảy nhót, nhấp nháy theo cành lá bay bay trong gió sớm. Hai cánh cổng lớn của trường đã khép lại. Bác bảo vệ trực ở cổng như một anh lính cận vệ cần mẫn, nghiêm khắc. Mười lăm phút ôn bài trôi qua nghiêm túc, một tiếng trống vang lên gọn lỏn. Học sinh xếp hàng vào lớp. Mỗi lớp xếp bốn hàng thẳng tắp, lần lượt đi hàng một vào lớp. Từ phòng giáo viên, các thầy cô giáo toảra, đi về các lớp. Toàn trường bắt đầu buổi học một cách trật tự, sôi nổi. Sân trường trở lại yên ắng, chỉ nghe tiếng cành lá lao xao trò chuyện cùng gió. Tiếng chim hót thưa hơn, chim đã rời tố bay đi kiếm mồi. Vài cánh bướm dập dờn bên các đoá hoa. Thoảng trong gió mùi hoa sữa, hoa ngâu lan tỏa. Toàn trường vang vang tiếng thầy cô giảng bài, tiếng lật vở loạt xoạt khe khẽ. Không gian yên tĩnh trong lành đưa chúng em đến chân trời kiến thức, hứa hẹn một tương lai tươi sáng mai sau.
Em yêu sao mái trường Tiểu học có thầy cô và bè bạn thân quen. Yêu trường, em thêm yêu từng buổi học, từng góc sân trường nhộnnhịp, tươi vui. Nền nếp của trường em trước buổi học là bài học kỉ luật nghiêm khắc rèn giũa chúng em thành những công dân gương mẫu mai sau này.
THAM KHẢO NHÓE
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là
hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai
dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không
thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn
lòng…
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người
đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học
tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên
cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người
tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: “Con học bài kỹ lắm rồi”.Mẹ đâu biết khi mẹ lên
nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn
học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước,
nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ:
“Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất định không.Đứng trước cửa, tôi
bỗng nảy ra một ý “Mình thử nói dối mẹ xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước
vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí “Con chào mẹ”. Như
đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có việc gì thế con”? Tôi đưa mẹ bài kiểm
tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không
kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo
rồi tắm rửa đi!”.Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: “Ổn rồi,
mọi việc thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau
ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn
quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ
cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không
ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói
dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn
chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở
ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy “róc rách” trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà
thôi. Tôi nghĩ: Quyển “Truyện về con người” chưa đọc, mình đọc thử xem”. Nghĩ
vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi
lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện “lỗi lầm” chăng ! “…Khi Thượng đế tạo ra
con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi
người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên
con người thường không nhìn thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình không
thấy lỗi lầm của mình sao?”. Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống
giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi
lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn
rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa
sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã
biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi
cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ.
Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra
được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn
vẫn đang có, đó là tình thương.
“Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều”.
Tiết 2 của buổi học sáng thứ sáu tuần qua, cô Thu Nga cho lớp 6A viết bài kiểm tra làm văn giữa học kì II. Do cô đã thông báo từ trước nên chúng em chuẩn bị khá chu đáo và có thái độ bình tĩnh, tự tin trước giờ làm bài.
Tùng, tùng, tùng… tiếng trống báo hiệu giờ học bắt đầu. Sân trường vắng lặng. Chỉ có tiếng gió lao xao và tiếng chim ríu rít trong vòm lá. Nắng sớm vàng tươi tỏa chiếu trên nền đất mịn. Không khí thơm ngát mùi hoa cỏ, mùi lúa lên đòng thoảng vào từ cánh đồng xa.
Cô Nga thong thả bước vào lớp. Chúng em đứng nghiêm chào cô. Hôm nay, cô mặc chiếc áo dài màu thiên thanh thật đẹp. Trông cô thanh thoát, dịu dàng. Cô tươi cười gật đầu đáp lại rồi yêu cầu chúng em lấy giấy bút ra làm bài. Cô đọc trước một lần đề bài rồi chép lên bảng. Từng dòng chữ mềm mại, rõ ràng hiện dần trên nền bảng đen: Em hãy tả lại một người thân của em. Cả lớp ồ lên mừng rỡ vì cô giáo đã cho làm nhiều bài tập về văn tả người. Hơn nữa, đây là một đề khá “tự do”, chúng em có điều kiện chọn lựa và miêu tả người mà mình yêu thích.
Hơn bốn mươi mái đầu xanh đăm chiêu suy nghĩ trước tờ giấy trắng. Im lặng tuyệt đối. Có thể nghe rõ tiếng chú thạch sùng tắc lưỡi trên trần nhà và cánh ong bay rì rì ngoài cửa sổ. Cô giáo nhẹ nhàng nhắc nhở: "Các em đọc kĩ đề, xác định đúng yêu cầu của đề rồi lập dàn ý sơ lược trước khi viết. Hãy làm theo đúng các bước lí thuyết mà cô đã dạy”.
Em chọn tả người mẹ mà em yêu quý. Từng hình ảnh quen thuộc của mẹ lần lượt hiện lên trong tâm trí: mái tóc búi cao, gương mặt hiền từ, đôi mắt dịu dàng, độ lượng. Rồi cái dáng tảo tần, đôi tay hay lam hay làm… Đức hi sinh và lòng nhân ái của mẹ đối với chồng con, với mọi người… Em dồn tất cả tình thương yêu, kính trọng vào từng chữ, từng câu. Dần dần, bức c
Bên cạnh em, bạn Hằng cũng đang cắm cúi viết. Bạn ấy tả cu Ti, đứa em trai vừa tròn năm tuổi rất đáng yêu. Thỉnh thoảng, Hằng lại bật lên một tiếng cười khẽ. Chắc là bạn ấy nhớ lại chi tiết thú vị nào đó về cậu em khôi ngô và tinh nghịch của mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, em đã viết gần xong bài. Chà! Mỏi cổ quá! Em đưa mắt nhìn khắp lớp. Các bạn vẫn cặm cụi viết. Chắc các bạn cũng có suy nghĩ và cảm xúc giống như em khi chọn tả người mình yêu quý. Chợt tiếng cô giáo vang lên: “Còn năm phút nữa. Các em hãy kiểm tra lại bài viết trước khi nộp cho cô”. Cô vừa dứt lời thì tiếng xôn xao nổi lên đây đó: “Thưa cô! Em chưa xong ạ ! “Thưa cô! Cô cho thêm vài phút nữa ạ!” Rồi tiếng hỏi nhau từ bàn nọ sang bàn kia: “Hùng ơi! Xong chưa?” “Tớ xong rồi! Còn cậu?” “Tớ cũng xong rồi!”. Cô Nga gõ nhẹ thước kẻ xuống bàn, thay cho lời nhắc nhở. Trật tự được lập lại. Ai nấy cố gắng hoàn thành bài viết của mình.
Tùng, tùng, tùng… tiếng trống lại vang lên giòn giã, báo hiệu đã hết giờ. Cô bảo chúng em dừng bút rồi bạn lớp trưởng lần lượt đi thu bài từng bàn. Lớp trưởng nộp bài cho cô, cô ân cần hỏi chúng em có làm được bài không. Cả lớp đồng thanh đáp: “Có ạ!”. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt hiền hậu của cô.
Em tự đánh giá bài viết của mình là “tạm được”, nhưng trong lòng vẫn nuôi hi vọng được cô cho điểm khá. Nghĩ đến lúc cầm trong tay bài văn được 7 hay 8 điểm, em vui lắm! Em sẽ đưa cho mẹ xem đầu tiên và nói thầm với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con có món quà nhỏ này tặng mẹ!”. Chắc mẹ em sẽ ngạc nhiên và thích thú vô cùng!hân dung hoàn hảo của mẹ đã được em vẽ nên bằng ngôn ngữ dạt dào cảm xúc.
Thời gian không có nhiều nên tớ cho bạn dàn ý làm bài nhé!
Mở bài:
Có ai sinh ra mà không được nhìn thấy nụ cười của mẹ, nụ cười ấy như là nguồn động viên, khích lệ chúng ta mỗi khi khó khăn, mệt mỏi. Các bạn yêu mẹ ở điểm gì, với riêng tôi nụ cười của mẹ là tôi thích nhất.
Thân bài
+ Nụ cười ấy thế nào ( ấm áp, tràn đầy tình yêu thương,.......)
+ Mỗi khi mệt mỏi nụ cười ấy động viên cũng như khích lệ bạn?
+ Nhớ lại kỉ niệm( lúc vào lớp 1 biết con rụt rè mẹ mỉm cười khích lệ con, lúc con tập đi xe đạp ........, trong học tập,........)
+ Từ 3 ý trên lưu ý khoảng 3-4 câu phải có một câu biểu cảm ( chao ôi, nhớ.......)
+ Khi mẹ vắng nhà thiếu vắng nụ cười ấy ( bản thân em cảm thấy ngôi nhà im ắng, thiếu một thứ rất quan trọng với bản thân,.....)
+ Có phải lúc nào mẹ cũng cười không? ( khi ốm thấy em buồn mẹ chỉ mỉm cười như một lời an ủi, khi bị điểm kém hoặc mắc phải lỗi nào đó thì trên khuôn mặt mẹ thế nào?,........)
+ Bản thân em có yêu nụ cười ấy không? Nó đem lại cảm giác gì cho bản thân em.
+ Cảm xúc của bản thân
Kết bài:
+ Lời hứa sẽ không làm mẹ buồn
+ Hi vọng nụ cười ấy sẽ mãi hiện trên khuôn mặt
+ Suy nghĩa riêng của bản thân.
Chúc bạn học tốt!
Qua các cấp học cũng như qua các lớp thì em lại có thêm rất nhiều những người bạn thân thiết, đó là những con người mà em sẽ sẻ chia những buồn vui của cuộc sống cũng như cùng giúp đỡ nhau trong hoạt động học tập. Một trong số những người bạn mà em yêu mến nhất, thân thiết với em nhất đó chính là Quỳnh Phương. Phương không chỉ là người bạn em yêu quý nhất mà còn là người em ngưỡng mộ nhất, bởi Phương không chỉ học giỏi mà bạn ấy còn rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ những bạn bè trong lớp.
Em và Quỳnh Phương học cùng nhau từ năm lớp một và đến nay, khi đã trở thành học sinh lớp năm thì chúng em vẫn học cùng nhau, có khác thì đó chính là tình bạn giữa em và Phương ngày càng thân thiết, chúng em không chỉ cùng giúp đỡ nhau trong học tập mà chúng em còn sẻ chia, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Lúc mới bước chân vào lớp một, em và Phương không hề quen biết nhau, chúng em đều vô cùng lạ lẫm với một không gian hoàn toàn mới, làm quen với những người bạn mới, mà trước đó chúng em không hề quen biết.Ngay từ buổi học đầu tiên, khi cô giáo chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn trong lớp, thì em và Phương đã được xếp cùng ngồi một bàn. Có lẽ còn lạ lẫm nên chúng em lúc ấy cũng không nói chuyện nhiều với nhau, ngay cả tên em cũng không nhớ rõ bạn ấy tên là gì. Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó cũng là cột mốc đánh dấu tình bạn thân thiết của em và Phương. Hôm ấy là tiết chính tả, chúng em đang ngồi nắn nót viết từng chữ ngay ngắn, và sau buổi cô giáo của em sẽ thu vở và chấm điểm. Khi em đang viết thì bút máy của em hết mực, mà lọ mực thì em lại để quên ở nhà nên không thể viết tiếp.Lúc ấy em thực sự không biết phải làm như thế nào, nếu như không có bút viết thì em sợ sẽ bị cô trách phạt. Trong lúc đang loay hoay, lo lắng ấy thì Phương đã đưa cho em một chiếc bút máy của bạn ấy, bạn ấy nói hãy dùng bút của bạn ấy mà dùng, em lo lắng hỏi nếu em dùng bút của Phương thì Phương sẽ viết như thế nào. Lúc ấy thì Phương đã cười với em một nụ cười thật đẹp, bạn ấy nói không cần lo lắng, vì bạn ấy còn một chiếc bút nữa. Lúc bấy giờ em đã rất cảm động và cũng biết ơn Phương nữa.
Nhờ có chiếc bút của Phương mà bài viết chính tả hôm ấy của em đã hoàn thành, và khi trả bài thì cả em và Phương đều được điểm cao nhất, đó là điểm mười. Chúng em đã rất vui mừng, và cũng từ buổi sáng ngày hôm ấy, em và Phương đã trở tành những người bạn rất tốt của nhau. Em cũng rất vui vì có một người bạn tốt bụng như Phương.
Qua các cấp học cũng như qua các lớp thì em lại có thêm rất nhiều những người bạn thân thiết, đó là những con người mà em sẽ sẻ chia những buồn vui của cuộc sống cũng như cùng giúp đỡ nhau trong hoạt động học tập. Một trong số những người bạn mà em yêu mến nhất, thân thiết với em nhất đó chính là Quỳnh Phương. Phương không chỉ là người bạn em yêu quý nhất mà còn là người em ngưỡng mộ nhất, bởi Phương không chỉ học giỏi mà bạn ấy còn rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ những bạn bè trong lớp.
Em và Quỳnh Phương học cùng nhau từ năm lớp một và đến nay, khi đã trở thành học sinh lớp năm thì chúng em vẫn học cùng nhau, có khác thì đó chính là tình bạn giữa em và Phương ngày càng thân thiết, chúng em không chỉ cùng giúp đỡ nhau trong học tập mà chúng em còn sẻ chia, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Lúc mới bước chân vào lớp một, em và Phương không hề quen biết nhau, chúng em đều vô cùng lạ lẫm với một không gian hoàn toàn mới, làm quen với những người bạn mới, mà trước đó chúng em không hề quen biết
Ngay từ buổi học đầu tiên, khi cô giáo chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn trong lớp, thì em và Phương đã được xếp cùng ngồi một bàn. Có lẽ còn lạ lẫm nên chúng em lúc ấy cũng không nói chuyện nhiều với nhau, ngay cả tên em cũng không nhớ rõ bạn ấy tên là gì. Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó cũng là cột mốc đánh dấu tình bạn thân thiết của em và Phương. Hôm ấy là tiết chính tả, chúng em đang ngồi nắn nót viết từng chữ ngay ngắn, và sau buổi cô giáo của em sẽ thu vở và chấm điểm. Khi em đang viết thì bút máy của em hết mực, mà lọ mực thì em lại để quên ở nhà nên không thể viết tiếp.
Lúc ấy em thực sự không biết phải làm như thế nào, nếu như không có bút viết thì em sợ sẽ bị cô trách phạt. Trong lúc đang loay hoay, lo lắng ấy thì Phương đã đưa cho em một chiếc bút máy của bạn ấy, bạn ấy nói hãy dùng bút của bạn ấy mà dùng, em lo lắng hỏi nếu em dùng bút của Phương thì Phương sẽ viết như thế nào. Lúc ấy thì Phương đã cười với em một nụ cười thật đẹp, bạn ấy nói không cần lo lắng, vì bạn ấy còn một chiếc bút nữa. Lúc bấy giờ em đã rất cảm động và cũng biết ơn Phương nữa.
Nhờ có chiếc bút của Phương mà bài viết chính tả hôm ấy của em đã hoàn thành, và khi trả bài thì cả em và Phương đều được điểm cao nhất, đó là điểm mười. Chúng em đã rất vui mừng, và cũng từ buổi sáng ngày hôm ấy, em và Phương đã trở tành những người bạn rất tốt của nhau. Em cũng rất vui vì có một người bạn tốt bụng như Phương.
Lớp em, đứa nào cũng thích cây bàng ở trước sân trường.
Chẳng hiểu cây được trồng từ năm nào mà nay ngọn đã vượt mái hiên nhà văn phòng. Nói là ngọn nhưng chỉ là cái tân lá tròn như cái bánh giầy to tướng che mát một góc sân. Vào những ngày hè oi bức, đứng dưới gốc bàng như đứng dưới một cái ô che nắng. Dưới tán lá xanh um, những cành bàng xòe ra tứ phía như những gọng ô lớn vậy. Có vài cành không theo kịp chúng bạn chạm tới tán lá, là là ngang đầu người lớn. Ở gần nách cành, những cành này to bằng cánh tay em, nhẵn thín vì những vết chân nhún nhảy hoặc những bàn tay nắm lấy để đu người của các bạn nam cao lớn. Thân bàng to bằng một vòng tay em nhưng xù xì, lồi lõm. Giữa thân có mấy cái u lồi ra như những củ nâu to ai gắn vào đó. Những cái u lồi ra đó thật tiện cho mấy bạn nghịch ngợm thích leo trèo, bám vào thân cây, đặt chân lên mấy bậc đã với tới tán bàng. Rễ bàng lan rộng gần bằng tán bàng. Nhiều cái rễ rộp lên to bằng thân cây hồng, uốn lượn trên mặt đất. Đó cũng là những chiếc "ghế" cố định cho chúng em ngồi đánh bài trong giờ ra chơi hay nghỉ giải lao trong các buổi lao động.
Tiết thu đến, lá bàng chuyển dần sang màu vàng rồi hung hung và đỏ sẫm lúc đông về. Cả tán bàng sum suê chỉ còn lại những cành trơ trụi khẳng khiu trông như bàn tay của những ông già khó tính.
Dưới gốc bàng, phủ đầy những lớp lá khô cong như những cái bánh tráng. Chiều chiều, bác lao công quét gom lại để nấu nước cho các thầy cô giáo uống. Chỉ mấy hạt mưa bay đầu mùa em đã nghe các chồi non tí tách nứt mầm. Các búp bàng trông giống những ngọn nến xanh lung linh khắp đầu cành. Ấy là lúc mùa xuân đến. Chẳng bao ngày nữa, tán bàng xòe rộng che mát cho chúng em vui chơi, nô đùa ở sân trường.
Rồi đây, đến ngày xa mái trường thân yêu, em sẽ mang theo nhiều kỉ niệm của thời thơ ấu bên gốc bàng thân thuộc giữa sân trường này như một hồi ức đẹp.
cuộc sống đẹp thêm rất nhiều vì xung quanh ta có biết bao loài cây.Mỗi loài cây có một vẻ đẹp và lợi ích riêng. Cây hoa cho vẻ đẹp của sắc màu và hương thơm. Cây cảnh cho những dáng đứng phong phú. Nhưng gắn bó vs học trò chúng em lại là cây bàng đc trồng ở giữa sân trường
Chao ôi! Cây bàng mới đẹp lm sao! Nhìn từ xa cây như một chiếc ô xanh khổng lồ đg dang tay chào đón chúng em. Thân cây cao,to, một vòng tay em ôm ko xuể. Cây khoác trên mik bộ áo màu nâu sẫm. Dưới gốc có những chiếc rễ to trồi lên lặn xuống như những chiếc rễ mời gọi chúng em ngồi. Ngọn cây cao hơn ngôi nhà hai tầng. Khác vs các loài cây, tán bàng có nhiều tầng, mỗi tầng cách nhau cả mét. Các cành cây vươn dài quanh thân như những cánh tay khổng lồ. Mùa thu, lá bàng từ hai màu xanh thẫm chuyển sang màu đồng hun. Mỗi trận gió thoảng qua, những chiếc lá lả tả rơi theo chiều gió để lại thân cảnh khẳng khiu, lỏng trỏng in trên nền trời xanh thẳm. Cây gồng mik lên để chống chọi vs cái giá lạnh của mùa đông, ủ ấp cho mik những mầm non xanh chờ mùa xuân tới. Người mẹ Tạo Vật hào hiệp ko để cây phải chờ lâu, chỉ vài hôm, lộc non đã tràn đầy trên bàn tay mù đông của cây bàng. Dáng mọc của lộc rất lạ, thẳng đứng trên cành , như thể đêm qua có ai thả hàng ngàn búp lá nhỏ xíu, chi chít đầy cành và xoay thành những tán tròn quanh thân cây. Cây như trở lại tuổi thanh xuân của mik. Hè về, những chiếc lá to như bàn tay người lớn, nổi rõ những đg gân, xếp thành tầng tầng lớp lớp tạo bóng mát cho chúng e có chỗ vui chs. Tùng!Tùng!Tùng! Giờ ra chs đã đến chúng em ùa ra gốcbàng. Ôi chao! Sao mà mát đến thế! Chúng em bắt đầu triển khai các trò chs.Các bn nam chs đá cầu, các bn nữ chs nhảy dây, có mấy bn nhặt lá bàng lm quạt, lm con ghé ọ. Tiếng nói tiếng cười rộn rã vang lên lm cho những chú chim đg gà ngủ cx phải bật dậy, ra ngoài nghe ngóng. Những chùm hoa bàng li ti, lấp lánh bên những chiếc lá. Hoa vương lên mái tóc rơi vào áo em. Hoa tàn nhưỡng chỗ cho quả. Quả bàng hình con mắt và dẹt ở hai đầu. khi già quả có màu vàng óng. Và đó còn là món ăn yêu thích ở tuổi học trò chúng em. Rồi đây, chúng em sẽ nghỉ hè và phải xa cây bàng thân yêu. Hẹn sau một kì nghỉ dài, em sẽ rất nhớ cây bàng.
Em rất yêu quý cây bàng vì cây chẳng lấy ik của con người thứ j đặt bệt mà ngược lại cây cho con người rất nhiều thứ. Cho môi trường sạch đẹp, cho màu xanh yêu thương của làng quê, cho những kỉ niệm của thời thơ ấu khi đc cắp sách tới trường. Vậy mỗi chúng ta sẽ nghĩ j? Lm j? Để bảo vệ cây xanh "lá phổi xanh của trái đất"
Bạn tham khảo ạ:
Trong cuộc sống này, mỗi chúng ta đều phải có một người bạn thân. Họ là những người luôn ở bên cạnh bạn dù bạn nghèo khổ hay sung sướng, đau đớn hay hạnh phúc, buồn hay vui. Tôi cũng có một người bạn thân, anh ấy tên là Bắc, anh ấy chính là người luôn ở bên cạnh tôi cả thế giới có quay lưng với tôi.
Bắc là một anh chàng học trên tôi hai lớp thế nhưng chẳng biết có duyên gì với nhau, chúng tôi gặp gỡ và chơi với nhau từ hồi lớp ba. Khi ấy anh chàng mới từ nam chuyển về nổi tiếng là đẹp trai và học giỏi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đã quen và thân được với anh ấy. Bắc khá gầy. Thế nhưng đổi lại khuôn mặt của Bắc khá đẹp trai hài hòa. Chính vì khuôn mặt ấy có biết bao nhiêu bạn gái lớp dưới ngày đêm viết thư tay để bày tỏ tình cảm mến thương của mình đối với anh chàng này. Đôi mắt ướt long lanh, to tròn, mi mắt dài đen kết hợp với đôi lông mày đẹp như được vẽ lên vậy. Chiếc mũi cao thanh thoát, miệng cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh. Đặc biệt khuôn mặt của anh dài, thanh thoát như một kết thúc hoàn hảo cho khuôn mặt chuẩn Vline giống những ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc hay Trung Quốc. Bắc không bao giờ nổi bật vì làn da trắng bởi vì da của anh ấy hơi ngăm đen.
Mỗi ngày đến trường anh luôn chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng của trường và một chiếc quần jean màu tối. Hắn không hẳn là một học sinh ngoan nhưng vì có phong cách ăn mặc khá thư sinh và lịch sự cho nên Bắc luôn chọn cho mình sơ mi trắng. Kể từ lúc ngồi đằng sau xe của tôi bước xuống, đến cái bước xuống thôi anh cũng tỏ ra là mình lịch thiệp thư sinh, hắt nhẹ mái tóc hoe vàng tự nhiên, khoác ba lô một dây còn dây kia để thõng xuống trông đẹp đến lạ. Kể cả khi đứng chờ người em thân thiết cất xe, Bắc cũng khiến cho những học sinh nữ khác phải ngắm nhìn. Khẽ khàng khoác tay lên vai tôi rồi cùng đi về lớp, tôi thấy anh bạn thân của tôi còn điệu đà hơn cả con gái. Trong học tập anh ấy là người thông minh nhưng lại rất lười học, ngồi trong lớp nghe cô giảng mà mắt Bắc như muốn trùng xuống, chốc chốc anh lại phải cố gắng nâng bờ mi trên không gặp bờ mi dưới, trông đến là buồn cười.
Tôi rất vui vì có một người bạn thân như thế, có lẽ nhiều bạn gái khác phải ghen tị khi tôi suốt ngày trêu đùa và thân thiết với anh ấy. Tuy nhiên ít có ai biết rằng, chúng tôi coi nhau như anh em, như tri kỉ vậy. Trông anh như vậy nhưng sống khá tình nghĩa, anh luôn làm cho tôi vui và chia sẻ những nỗi buồn với tôi mỗi ngày.
@Duongg
Năm tháng cứ trôi và không ai có thể níu kéo được thời gian, chính thời gian là thước đo tốt nhất của tình cảm bạn bè, trong suốt thời gian học tập, có lẽ Đỗ Hà là người bạn thân nhất của em, bạn ấy đã học với em từ những năm tiểu học tới bây giờ.
Dáng người của Đỗ Hà xinh xinh tròn trịa. Đỗ Hà ăn mặc rất gọn gàng lịch sự nhưng luôn có phần nhí nhảnh đáng yêu. Nước da của Đỗ Hà mịn màng, ửng hồng. Mái tóc bạn ấy dài đen mượt, óng ả, suôn mượt, trước khi đi học luôn được mẹ bạn ấy cột gọn gàng trông rất đẹp, xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy có cảm tình đáng yêu thân thiện.
Cặp mắt sáng tròn xoe đen láy nhìn vào đôi mắt bạn ấy thấy ngay sự thông minh, nhanh nhẹn, sáng dạ. Cái miệng nhỏ nhắn môi hình trái tim xinh xinh, mỗi khi bạn ấy cười trông bạn ấy thật xinh xắn, rất có duyên. Ở Đỗ Hà khi nào cũng toát lên vẻ hiền dịu, nhanh nhẹn, đáng yêu và dễ mến. Hân rất chăm chỉ trong học tập, luôn là một lớp trưởng học tập gương mẫu trong lớp em.
Bạn ấy rất hòa đồng luôn chơi với các bạn ở trong lớp, lúc nào cũng giúp đỡ kèm cặp những bạn khó khăn, chậm tiến. Hiền dịu, ngoan ngoãn và học giỏi là các đức tính tốt mà em quý nhất ở Đỗ Hà. Đỗ Hà rất cởi mở khi nói chuyện với bạn bè nhưng cũng rất nghiêm túc và thẳng thắng trong vấn đề học tập, bạn ấy không thích đùa giỡn với việc học.
Bạn ấy rất nhanh nhẹn và luôn hoàn thành tốt trong mọi việc cô giáo giao. Nhiều lúc từ những câu chuyện mà Đỗ Hà kể đã làm cho em và các bạn cười một cách sảng khoái. Cả lớp, ai ai cũng đều quý mến nể phục cô bạn này. Đối với các thầy cô trong trường cũng như người ngoài lớn tuổi hơn, bạn luôn lễ phép chào hỏi nên ai cũng mến Đỗ Hà cả và em cũng thế.
Sau nhiều năm tháng học chung với nhau, em đã học được rất nhiều những đức tính, tính cách tốt đẹp của Đỗ Hà. Em rất quý bạn ấy, em sẽ luôn cố gắng để giữ mãi tình bạn tốt đẹp này. Ôi, tình bạn này thật là đáng quý biết bao!
Bạn tham khảo bài này nhoa! Chúc bạn một buổi tối vui vẻ ~! ❤‿❤
I. Mở bài
-Trong số những đồ dùng học tập em yêu thích nhất là đồ dùng nào? (Cái cặp sách)
-Cái cặp đó là ai mua cho? Nhân dịp nào? (Mẹ mua cho em một chiếc cặp nhân dịp năm học mới).
II. Thân bài
-Chiếc cặp có hình chữ nhật
-Cặp có màu xanh nước biển. Được làm bằng vải rất dày
a. Bên ngoàii
-Các viền xung quanh của cặp có màu xanh
-Nắp cặp cũng có in hình siêu nhân, được bọc bên ngoài bằng một lớp nilon dày
-Khóa cặp được làm bằng nhựa có màu xanh
-Phía bên dưới khóa cặp có ghi dòng chữ “Haimi”
-Quai cặp được lót xốp rất êm, mỗi đầu quai có khoen sắt
-Trên nắp cặp có một quai xách màu xanh cong cong trông rất đẹp
-Hai bên cạnh của cặp có hai cái túi lưới nhỏ, màu đen
b. Bên trong
-Cặp có ba ngăn
+Ngăn nhỏ nằm ngoài cùng, có khóa để kéo
+Còn hai ngăn to
-Vải lót bên trong mỗi ngăn có màu đen
-Ngăn ngoài cùng dùng để đựng dụng cụ học tập như: bút, thước, tẩy,…
-Hai ngăn to dùng để đựng sách vở
-Mỗi lần đi học về em thường để cặp vào bàn học một cách cẩn thận
-Em luôn giữ cho cặp được sạch sẽ
-Em luôn xếp sách vở vào cặp một cách cẩn thận. Chiếc cặp sách như người bạn ngày ngày cùng em tới lớp.
III. Kết bài
-Em rất thích chiếc cặp của em
-Em sẽ luôn giữ gìn chiếc cặp cẩn thận vì đó là chiếc cặp mẹ mua cho em
1) Mở bài: Chiếc cặp được bố mua cho vào đầu năm học mới.
2) Thân bài:
a) Bao quát:
- Chiếc cặp hình khối hộp chữ nhật.
- Chất liệu là một loại vải bố rất dày.
b) Chi tiết:
• Bên ngoài:
- Các cạnh của cặp được viền bằng một loại vải da màu nâu sẫm.
- Nắp cặp màu xanh, viền xung quanh.
- Khoá cặp bằng sắt bóng loáng.
- Mặt trước cặp có trang trí hình chú gấu Misa ngộ nghĩnh.
- Mặt sau màu xanh thẫm hơn mặt trước.
- Có vân chìm, sờ vào nghe ram ráp.
- Hai quai đeo được lót xốp rất êm, mỗi đầu quai có khoen sắt.
- Phía trên nắp cặp là một quai xách cong cong như chiếc cầu vồng bé tí.
• Bên trong:
- Có ba ngăn, một ngăn rộng, hai ngăn nhỏ.
- Ngăn lớn nhất đựng sách vở, ngăn nhỏ đựng đồ dùng học tập.
- Các ngăn được lót bằng vải ni lông rất bền.
3) Kết bài:
- Chiếc cặp là bạn đồng hành với em.
- Cặp giúp em bảo quản sách vở, đồ dùng.
- Em giữ gìn cặp cẩn thận để dùng được bền lâu
Câu 1:_Để đèn điện sáng 24/24 không tắt
_Phí phạm nước, xả nước bừa bãi...
Câu 3:
a) Hành vi của Hải thể hiện sự ỉ lại , không lao đọngchân tay, không thư giản tâm chí mà chỉ có học thì dẫn đến căng thẳng, mệt mỏi.
b) Nếu em là bạn của Hải em sẽ khuyên bạn không học quá nhiều mà phải có thời gian thư giãn đầu óc cho bớt căng thẳng
1.phung phí, phí phạm
a. Hải đã ko tham gia hoạt động ngoài giờ học, chỉ lo đến bản thân nên hành vi của Hải là ko tốt
b. khuyên bạn nên hưởng ứng các hoạt động của lớp
hi hi~
tim tren google do bn
Khi lớn lên con người ta luôn ước muốn để quay về tuổi thơ của mình, quay về những ngày tháng hồn nhiên vô lo vô nghĩ bởi vì càng lớn, con người ta càng đối diện với nhiều thách thức, khó khăn trong cuộc sống. Trong một lần ngồi ngẫm lại những gì mà mình đã trải qua trong quá khứ, tôi đột nhiên nghĩ về thời học sinh của mình. Đặc biệt hơn đó là những giờ kiểm tra đầy căng thẳng, áp lực và tôi nhớ nhất đó là trong giờ viết bài Làm văn.
Quang cảnh lớp học lúc đấy thật lạ thường. Bởi lẽ, môn Văn là một môn học khác xa so với các môn học khác, nó có những đặc điểm đặc thù nhất định. Bạn có thể nhẩm những phép tính trong giờ học Toán, bạn có thể phát biểu và đưa ra ý tưởng của mình về những phản ứng xảy ra trong tự nhiên đối với môn Hóa học. Nhưng với môn Văn thì khác, nó cần đến sự tập trung và suy nghĩ một cách mạch lạc. Tôi bỗng nhớ đến quang cảnh của lớp tôi trong buổi viết văn hôm đấy, đó là lúc tôi đang học lớp sáu, cô giáo đưa ra đề bài cho chúng tôi là: “ Suy nghĩ của em sau khi học xong truyện cổ tích Em bé thông minh”.
Sau khi nhận được đề bài, tất cả thành viên trong lớp đều chăm chú làm bài, mọi người đều vạch ra dàn ý trước khi viết vào giấy để tránh những sai sót không đáng có. Quang cảnh lớp học thật tĩnh lặng, chỉ có những tiếng kêu nhỏ nhẹ của ngòi bút. Ngoài ra còn có tiếng hót của những chú chim đang đậu trên cây bàng trước của lớp. Ai nấy đều suy nghĩ, viết ra những gì mà mình đã được học.
Cứ thế, bốn mươi học sinh trong lớp đều say mê làm bài nhưng mỗi người có một sắc thái khác nhau. Có người thì trầm ngâm suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo. Có bạn thì cặm cụi viết mà không để ý xem xung quanh đang xảy ra chuyện gì, ngòi bút in hằn trên trang giấy trắng gắn liền với tuổi học trò. Đôi khi, có một số bạn khẽ cười, chắc là các bạn đang nghĩ đến những chi tiết độc đáo trong câu chuyện.
Ngoài khi, sân trường như vắng lặng, bởi lẽ đang trong giờ học. Những làn gió của mùa thu khẽ đưa vào lớp, như là một lời động viên và chúc chúng tôi làm bài thật tốt để đạt được điểm số thật cao. Trước khi làm bài, cô giáo không gợi ý gì thêm, cô chỉ nhắc nhở bọn tôi đọc kĩ đề, suy nghĩ thật kĩ trước khi làm bài.