tả lại giấc mơ của b
K
Khách
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Những câu hỏi liên quan
Mỗi người chúng ta đều làm những sinh hoạt hàng ngày và ngủ là một việc thiết yếu của mỗi con người. chỉ khi chìm vào giấc ngủ , nằm trên chiếc giường êm ái chúng ta sẽ đi vào những giấc mơ đẹp. trong mơ em đã mơ được trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp tương lai mà em luôn ao ước.
Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong vô thức chợt một vầng sáng hiện lên choáng ngợp căn phòng , một cô bé với đôi cánh thiên thần hiện ra đưa bàn tay nhỏ xinh về phía em và nói:
- Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến nơi bạn mong muốn, rời xa nơi đây
Em ngây người ra , chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên thì cô bé lại tiếp lời:
- Hãy nhắm mắt lại , chúng ta cùng đi thôi nào, bạn có nghe thấy tiếng những đứa trẻ đang khóc kia không, có nghe thấy tiếng bác sĩ đang làm việc không? Đó là thế giới của chúng ta đó
Em chợt mở mắt và ôi, một bệnh viên lớn đang hiện ra trước mắt em, có bệnh nhân , có bác sĩ và những y tá đang vội vã làm việc. Từ bé , em đã ước ao được trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ , và những bệnh nhân để họ luon khỏe mạnh và hạnh phúc bên người họ yêu thương.Không khi nơi đây thật đặc biệt, đó là không khi mang đậm tình yêu thương của các bác sĩ dành cho những bệnh nhân của mình. Em tiến vào, càng ngỡ ngàng khi trên người đang khoác chiếc báo trắng của bác sĩ, trên áo có gài bảng tên của mình. Phía xa tiến tới có vài vị bác sĩ, một người chào em:
- Rất vui được làm quen với cô, bác sĩ khoa nội trú mới đến, cô có thể làm quen với mọi người và phòng làm việc cùng bệnh nhân ở đây
Bấy giờ là cảm giác vui sướng vô cùng , mình đang làm một bác sĩ thật sự, đang khoác lên mình chiếc áo mà em coi là trang phục đẹp nhất, được làm việc ở một bệnh viện thành phố, em đáp lời:
- Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là bác sĩ mới đến , mong mọi ngừoi giúp đỡ
- Không có gì, tôi sẽ dẫn cô đi thăm quan một vòng bệnh viện và thăm khám bệnh nhân nhé _một bác sĩ nữ độ tuổi hơn ba mươi cất giọng nhiệt tình
Em mỉm cười và đi theo vị bác sĩ tận tình ấy, đi qua các dãy nhà các khoa khám bệnh, nơi các bác sĩ làm việc, đi qua khoảng sân cho các bệnh nhi chơi đùa với nhau thật vui. Đến các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm nghỉ dưỡng và điều trị. Có những cụ già chạc tuổi 80 ,cụ đến đây vì bị thoát vị đĩa đệm và đột quỵ, có những người bị tai nạn xe cộ, cũng đến đây điêu trị. Nhìn họ , một cảm giác buồn trong em dâng lên một chú cùng động lực mình phải làm việc hăng say tận tâm chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân kém may mắn ấy. Bác sĩ nữ dẫn em sang khoa nhi, nơi những trẻ em mắc bệnh vào chữa trị , có những đứa trẻ bé xíu bị bệnh tim bẩm sinh nằm đó , có những em bị sốt cao năm phòng bên và những em bị bệnh khác nữa. em tiến vào căn phòng có một bé bị gãy chân đang nằm bó bột trên giường bệnh. Em nhẹ nhàng hỏi
- Bé có sao không? Cảm thấy bớt đau chưa
Đứa bé mắt đỏ hơi rớm nước và mếu máo nói:
- Bác sĩ ơi, bao giờ em mới được ra viện, bao giờ em mới khỏe lại ạ?
- Sẽ nhanh thôi , em sẽ nhanh chóng bình phục và vui chơi với các bạn_ Tôi đáp lời có chút xót xa
Đi một vòng xung quanh, tôi thấy được tất cả và hiểu được phần nào bệnh viện nơi tôi làm việc, nơi có những bệnh nhân đang chờ tôi chữa trị để được trở về cuộc sống thường ngày của họ. Tôi vừa đi , vừa tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức có thể , trở thành một bác sĩ tốt để giúp đỡ mọi người, như ba tôi đã làm.
Tiếng chuông báo thức vang lên đầu giường như thường lệ, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và chuẩn bị đi học. Có chút tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng không sao, tôi sẽ biến giấc mơ đó thành hiện thức sớm thôi.
Có những hoài bão, có những khát vọng mà ta sẽ chẳng bao giờ thực hiện được trong thế giới thực tại. Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong giấc mơ có phép màu kì diệu, có nàng tiên, ông bụt, thánh thiện và hiền lành. Nhưng cũng chính giấc mơ đó sẽ là động lực thúc đẩy chúng ta thực hiện được khao khát của mình, dù chỉ là một phần nhỏ nhoi...Bị choáng ngợp bởi một quầng ánh sáng và âm thanh kì lạ, tôi dụi mắt tỉnh dậy. Cả căn phòng được bao trùm bởi màu vàng ấm áp và sáng lấp loáng. Một cô bé rất xinh, cỡ trạc tuổi tôi, mắt cô có màu xanh và mái tóc vàng óng ả thắt nơ thật gọn gàng. Cô bé nói một câu bằng tiếng Việt, rất sành sỏi: - Hãy đi với tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến một nơi thật đẹp, rời xa cái thế giới đầy mâu thuẫn và bất công này !Tôi ngây người ra, chưa hết bàng hoàng cô bé lại nói tiếp:- Hãy nhắm mắt lại, bạn có nghe thấy tiếng gió vi vu không? Có nghe thấy tiếng hát êm dịu, bay bổng không? Đấy. Đó chính là thế giới của chúng ta. Tôi làm theo lời cô bé, dần dần khép hai mi mắt lại. Toàn thân tôi nhẹ hẫng rồi từ từ bay lên giữa không trung. Tiếng piano nhẹ nhàng hòa quyện cùng tiếng violon réo rắt dẫn tôi đến “xử sở thần tiên”.- Chúng ta đang bay sao? – tôi hỏi.- Đúng vậy, chỉ một lát nữa thôi là sẽ đến, đừng mở mắt ra cho đến khi tôi bảo bạn.“Không biết thế giới bạn đó đưa mình tới sẽ như thế nào nhỉ?” – tôi nghĩ thầm. Một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm cả thân xác.
“Nhưng nếu thế giới đó đẹp như bạn ấy nói thì không có gì đáng phải lo”. Thường ngày, tôi luôn khao khát sẽ được đi chu du ở “xứ sở thần tiên” ,sẽ không phải đối mặt với những bài kiểm tra “khó xơi” và những con điểm kém. Bây giờ, tôi đã thực hiện được, thật là một hạnh phúc khó có thể diễn tả, tôi cười khoan khoái và có phần đắc thắng : “Thật là tội nghiệp cho các bạn của mình!”.- Tới nơi rồi bạn ơi – tiếng nói của cô bạn kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi từ từ mở mắt ra, chói mắt vì một luồng ánh sáng mạnh. Rồi tâm trạng tôi chuyển từ ngạc nhiên, sửng sốt đến vui mừng, hạnh phúc. Tôi nhảy cẫng lên! Một thế giới được bao trùm bởi toàn màu xanh. Những thân cây trơ trụi vì bị chặt, những dòng sông đen xì vì ô nhiễm ở thế giới thực đã được thay bằng những chiếc là xanh mơn mởn hay dòng nước xanh ngăt, mát rượi. Bầu trời dường như trong và cao hơn. Không một chút rác hay vết ố bẩn trên đường phố, tất cả đều sạch sẽ đến từng mi-li-mét.- Xin tự giới thiệu, mình tên là Mia, đến từ nước Mỹ xinh đẹp, rất vui khi được làm quen với bạn! – cô bạn khi nãy nói.(Vì sung sướng quá nên tôi quên bén là phải hỏi tên bạn ấy).- Mình cũng rất vui, mình là Khuyên, đến từ Việt Nam nhỏ bé những cũng rất đáng tự hào – tôi đáp lại. - À, mà sao bạn nói tiếng Việt rành thế !- Để mình nói cho bạn điều đặc biệt ở thế giới này!. Ở đây, tất cà các dân tộc trên thế giới, dù da đen, da trắng hay da màu đều nói chung một thứ tiếng, tiếng Việt, sẽ không còn rào cản ngôn ngữ, hay bất kì điều gì khác, có thể ngăn cách chúng ta được nữa. Còn nữa, ở đây, chugns ta sẽ không bị áp lực bài vở nhiều như chúng ta đã từng. Chúng ta cũng phải học chứ, nhưng ít thôi! Thời gian còn lại sẽ dành cho việc vui chơi , giải trí và các hoạt động xã hội.