Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1. Mở bài: Giới thiệu chung về cảnh đẹp ở quê mà em định tả (cánh đồng, con đường làng, sông, suối, hay danh lam thắng cảnh gì?
Ví dụ: Em sinh ra và lớn lên ở một làng quê yên bình. Nơi đây có cánh đồng lúa rộng mênh mông bát ngát, có bờ đê thoai thoải mà mỗi chiều về lại nô nức lũ trẻ thả diều, có con đường làng gập ghềnh đất đỏ…Nhưng có một nơi mà em luôn nhớ nhất và đầy ắp những kỉ niệm tại đây là con sông bao quanh ngôi làng em...
2. Thân bài
a) Tả bao quát những đặc điểm nổi bật của cảnh đẹp quê hương
Nêu đặc điểm nổi bật của cảnh đó như: Màu sắc, mùi vị chung của toàn cảnh (rộng, hẹp...) như thế nào?
Ví dụ:
Mặt sông rộng mênh mông. Đứng bên đây bờ có thể nhìn sang bên kia bờ.Buổi không khí trong lành, mát mẻ. Mùi lúa chín thơm ngào ngạt làm tôi sảng khoái hẳn lên. Lúa trải dài mênh mông như tấm lụa vàng...Con đường từ nhà đến trường rất đẹp và đơn giảnb) Tả chi tiết cảnh đẹp
- Cảnh miêu tả cụ thể qua không gian, thời gian, màu sắc, hương vị...
Hai bên đường có những đoạn có cây gỗ to, có đoạn có hoa, có đoạn thì là cỏ, có đoạn thì có nhà….Những chú chim và bướm bay nhảy trên những ngọn cây hai bên đườngNước sông như thế nào rồi hai bên bờ sông ra sao, đáy sông....- Hoat động của con người xung quanh cảnh đó:
Tàu thuyền tấp nập ở dòng sông, trẻ con thì nô đùa, bơi lội. Mọi người giặt giũ lấy nướcCon đường từ nhà đến trường có rất nhiều người qua lại trên đường: như đi bộ, đi xe máy, đi làm, ra đồng,...3. Kết bài: Cảm nghĩ của em đối với cảnh đẹp đã tả (yêu mến, nhiều kỉ niệm, gắn bó, mong có dịp trở lại...);
Ví dụ: Dòng sông quê hương ấy đã gắn bó và bồi đắp lên bao nhiêu kỉ niệm về tuổi thơ tuyệt vời của em, và của biết bao đứa trẻ khác ở vùng nông thôn ấy. Em sẽ luôn nhớ và gắn bó với hình ảnh nơi đây dù mai sau có xa quê hương. dài nắm bạn có thể viết ngắn lại nha
- Lăng Bác
- Chùa Một Cột
- Hồ Gươm
- Tháp Rùa
- Cầu Long Biên
- Quảng trường Ba Đình
Hà Nội chính là thủ đô thân yêu của chúng ta! Là nơi mang nhiều vẻ đẹp đặc sắc, tiêu biểu của nền văn hóa nước nhà. Có thể kể đến như Lăng Bác, Văn Miếu Quốc Tử giám, Hoàng thành Thăng Long,... Hiện nay, ngôi nhà thân yêu ấy đang bị hoành hành bởi dịch bệnh covid 19. Một dịch bệnh đã cướp đi sự sống của biết bao người dân trên thế giới. Có lẽ bởi vậy mà Hà thành đã cấm cửa tất cả các du khách trong và ngoài nước, yêu cầu mọi người dân hãy ở nhà và chỉ ra ngoài đường những lúc cần thiết. Do đó mà trong những ngày tháng này, đường phố Hà Nội vốn sầm uất nay thật hiu hắt và không một bóng người. Các hàng quán cũng đóng cửa hết. Trên phố Hồ Gươm, chẳng còn một ai đi bộ vào mỗi buổi sáng. Một khung cảnh thật là đượm buồn. Thật vậy, Hà Nội của chúng ta mang một vẻ đẹp riêng biệt mà không nơi nào có được. Nó chính là biểu tượng của dân tộc Việt Nam. Chính vì vậy, mỗi người dân hãy gìn giữ và đừng để nó mất đi "cái duyên dáng, bản lĩnh oai nghiêm" nhé!
Thằng này văn học mà chẳng biết cái gì cả.
Học với cả hành nữa.
Tham khảo!!
a. Mở bài
Dẫn dắt, giới thiệu về khung cảnh công viên buổi sáng mà em được quan sát.
Gợi ý: Sáng chú nhật, em thức dậy từ sớm và cùng bố ra công viên gần nhà để tập thể dục. Đây là lần đầu tiên, em đến đây từ sáng sớm như thế này. Khung cảnh quen thuộc nhưng lại xa lạ khiến em cảm thấy vô cùng thích thú.
b. Thân bài
- Miêu tả thời tiết buổi sáng ở công viên:
Trời vừa hửng sáng, không khí trong lành, có chút se lạnh của sương đêm
Bầu trời mùa hè cao vời vợi và trong xanh vô ngần
Những cơn gió mát rười rượi, mang theo hơi lạnh của sương đêm đem đến sự khoan khoái, xua đi cảm giác buồn ngủ
Từ chân trời, những ánh sáng dần hòa tan ra không trung, đẩy đi lớp màn đen của đêm tối, khiến cảnh vật dần hiện rõ hơn
- Miêu tả công viên:
Những con đường, hàng ghế, dụng cụ thể dục… đều dính ướt lên một lớp sương mỏng, lành lạnh
Những ngọn cỏ, chiếc lá còn đọng lại những giọt sương sớm long lanh
Những đóa hoa dại, hoa hồng trong khuôn viên đua nhau nở rộ chào ngày mới
Mặt hồ ở giữa công viên phẳng lặng và trong vắt, thỉnh thoảng gợn sóng lăn tăn bởi những cơn gió nghịch ngợm
Mấy chú bồ câu đã gù gù đi ra cạnh hồ, lững thững đi lại
Mấy chú ong, chú bướm chăm chỉ, mới tờ mờ sáng đã đi tìm mật, tìm hoa
Không khí tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim hót lích rích, tiếng hoa cỏ xào xạc
- Hoạt động của con người:
Dần dần, không khí ở công viên trở nên ồn ào hơn bởi mọi người dần đến đây tập luyện
Có những người như bố con em, dậy từ sớm để chạy bộ quanh công viên
Có những bạn nhỏ, tập bài thể dục quen thuộc được học ở trường
Các chị gái, anh trai nhảy các bài nhảy sôi động
Các bà, các mẹ thì múa những bài múa uyển chuyển, dịu dàng
Mỗi người một hoạt động, nhưng ai cũng vui vẻ, trò chuyện rôm rả
c. Kết bài
Ấn tượng, suy nghĩ của em về khung cảnh buổi sáng ở công viên.
Gợi ý: Trên đường trở về nhà, em cứ nhớ mãi khung cảnh tuyệt đẹp của công viên buổi sáng ấy. Dù là khi nó yên tĩnh, thanh vắng, hay khi nó đông đúc, nhộn nhịp. Thì công viên ấy vẫn luôn thật xinh đẹp.
Tham khảo
Tả công viên vào buổi sáng lớp 5 mẫu 1Buổi sáng cuối tuần, em dậy từ sớm, chạy bộ ra công viên gần nhà để tập thể dục cho khỏe khoắn. Lúc đến nơi, trời vừa hửng sáng. Cảnh vật tuyệt vời của công viên vào buổi sáng sớm khiến em phải xuýt xoa.
Lúc này, cả công viên im lặng và vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đến sớm để tập thể dục. Phía trên cao, bầu trời hiện ra trong ánh sáng buổi sớm trong trẻo và tươi xanh. Đó là gam màu xanh dịu dàng và tươi mới. Những cuộn mây trắng lớn, dường như ngủ quên, nên cứ đứng im một chỗ chẳng chịu trôi đi. Trên những chiếc lá cây, bãi cỏ trong công viên, thật dễ dàng để bắt gặp những giọt sương long lanh, xinh xắn. Cả thảm cỏ, con đường gạch và những hàng ghế đá đều ướt đẫm sương đêm. Chính vì vậy, nhìn đâu cũng thấy toàn là những màu rất đậm. Phía trên cao, ông mặt trời đang nỗ lực chiếu xuống thật nhiều tia nắng để hong khô, xua tan bớt đi màn sương lạnh giá. Những đóa hoa hồng trong bồn hoa dọc lối đi đã nở rộ. Nào đỏ, nào trắng, nào hồng, xen lẫn nhau rực rỡ. Trên các tán cây xanh mướt, bầy chim đã thức dậy, tíu tít chuyền từ cành này sang cành nọ, hót líu lo líu lo. Những cơn gió dìu dịu khẽ vờn qua kẽ lá, mang theo hương thơm của cỏ cây, đánh thức mọi giác quan của con người.
Chỉ thoáng chốc, cả công viên trở nên sáng ngời và tấp nập. Mọi người ở quanh đây đều đến công viên để tập thể dục. Người thì chạy bộ, người thì tập với máy, người thì ép dẻo, người thì múa thái cực quyền… Mọi người cứ tụm lại thành từng nhóm nhỏ, vừa tập vừa khe khẽ trò chuyện cùng nhau, thật là vui vẻ. Âm thanh tập luyện, trò chuyện ấy đã đem đến một không khí ấm áp, tràn đầy sinh lực cho công viên.
Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng trở nên ấm áp hơn, mọi người dần dần trở về nhà để chuẩn bị cho những công việc khác. Thoáng chốc, cả công viên trở nên vắng lặng. Chỉ còn tiếng chim ríu rít và tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Ngắm nhìn cả công viên bừng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, em vui vẻ trở về nhà với tâm trạng phấn khởi vô cùng.
THAM KHẢO :
Bài văn tả công viên Mẫu 2
Mỗi cuối tuần, bố mẹ thường dẫn em đi chơi công viên. Công viên ngày cuối tuần nhộn nhịp những người là người. Sớm nay, khi đi bộ thể dục cùng ông, tôi mới nhận thấy công viên buổi sáng còn nhộn nhịp gấp bội phần.
Công viên nhộn nhịp nhờ dòng người qua lại tập thể dục, nhờ những thanh âm trong trẻo của buổi ban mai, nhờ cả vẻ tươi mới của thiên nhiên, hoa lá. Phía xa xa, ông trời lười biếng lộ nửa gương mặt sau đám mây trắng xốp bồng bềnh và không quên gửi nắng xuống nhân gian. Nắng xuân ấm áp lắm. Muôn tia nắng ấm dệt cho công viên một màu áo mới. Thảm cỏ xanh mướt còn đọng long lanh những giọt sương mai. Dưới nắng, chúng càng đẹp, phát sáng lấp lánh như những viên kim cương tí xíu. Hàng phượng, bằng lăng, hoa sữa,... xào xạc trên vòm lá những bản nhạc vui nhộn với gió. Gió vẫn còn chút hơi lạnh. Nhưng mọi người chẳng ngại điều đó, vẫn miệt mài với bài tập của mình. Ở khoảnh sân rộng, một nhóm cụ già tập dưỡng sinh, một nhóm khác múa bài thể dục nhịp điệu, mấy anh chị lại chơi đá cầu. Tôi cùng ông hòa vào dòng người trên con đường đi bộ. Những bước chân cứ đều đặn bước. Tôi ấn tượng nhất là những em bé nhỏ mũm mĩm đang ngồi trên chiếc xe đẩy của mẹ, của bà. Chà, các em cũng đi vãn cảnh, đi rèn sức khỏe đây mà. Các em cứ tròn xoe đôi mắt, ngơ ngác nhìn, miệng ê a chẳng rõ nói gì.
Ông mặt trời đã lộ rõ trên bầu trời. Vòm trời cao, trong xanh. Những chú sơn ca, họa mi vẻ như mới tỉnh giấc, hót những điệu lảnh lót, vang lừng không ngớt trên cành. Bỗng, một chú sà xuống thảm cỏ, mỏ chíp chíp kêu. Mấy chú khác thấy thích thú cũng sà xuống, đùa giỡn trên mặt cỏ. Một cơn gió mạnh ào qua làm tầng lá đung đưa, rớt những hạt sương đêm xuống. Các chú chim chắc tưởng là mưa nên nghiêng đầu quan sát, hẳn chừng các chú tính tìm chỗ trú mưa. Rồi khi biết không phải mưa, các chú liền tiếp tục bay nhảy đến những vòm cây, khóm hoa. Hoa ở công viên rực rỡ lắm. Hoa cúc vàng tươi màu nắng. Hoa hồng muôn sắc đỏ, hồng, trắng, cam lộng lẫy. Khóm hoa giấy tím ngan ngát. Mấy chậu đào, lá đã xanh non tơ nhưng hoa vẫn còn nở rộ. Tôi biết, chẳng mấy chốc nữa thôi, chúng sẽ rụng hoa kết trái, đợi một mùa xuân mới về.
Buổi sáng ở công viên thật tươi mới và nhộn nhịp! Tôi thích khí trời mát lành, không gian thư thái của nơi đây. Từ bây giờ, mỗi sáng cuối tuần, tôi sẽ dậy thật sớm để đi bộ, để ngắm khung cảnh tuyệt vời nơi đây.
Chiều nay ghé Hồ Gươm
Ngắm Tháp Rùa rêu phủ
Hàng liễu xanh lá rủ
Soi bóng hồ… xôn xao"..
Câu thơ trên cứ âm vang mãi trong lòng em. Nó gợi lên niềm tự hào, yêu thương da diết một vùng đất ngàn năm văn hiến: Thăng Long - Hà Nội. Mảnh đất có bao nhiêu di tích lịch sử, cảnh đẹp làm say đắm lòng người. Nhưng gần gũi, thân thương với em nhất chính là Hồ Gươm - viên ngọc xanh long lanh giữa lòng thành phố.
Cứ nhớ đến nhà Nguyễn là người ta lại nhắc đến Cố đô Huế - vùng đất với nhiều di tích nổi tiếng gắn liền với lịch sử Việt Nam. Em cảm thấy rất rự hào vì đó cũng chính là nơi mà em được sinh ra và lớn lên. Ấn tượng lớn nhất với em đó chính là dòng sông Hương, nơi mà người ta gọi là "Tâm hồn của vùng đất Huế".
tham khảo
Phía sau làng em, có một con sông xanh biếc chảy ngang qua, đem theo những trù phú và nguồn sống.
Không ai biết con sông tên là gì, có từ bao giờ. Bởi từ những người đầu tiên về đây lập nghiệp thì con sông đã có ở đó rồi. Dòng sông không quá rộng, bề ngang chừng hơn năm mét, quanh năm nước đầy ăm ắp. Nước sông trong xanh, nhưng khi nhìn từ trên xuống sẽ là một màu thăm thẳm, bởi sông khá là sâu. Cũng bởi sông sâu nên rất tĩnh lặng. Mặt sông lúc nào cũng như một mảnh gương lớn, cho đám mây nghiêng soi.
Dưới lòng sông, là một lớp bùn non, là nơi sinh sống của biết bao cua, ốc, hến. Rồi dòng nước mát lành kia cũng là nhà của các loài cá sông tươi ngon. Đó là nguồn sống của rất nhiều người dân trong làng. Hình ảnh những chiếc thuyền nan, cùng chiếc lưới đánh cá, đã quen thuộc đến thành lệ của dân làng nơi khúc sông này. Hai bên bờ sông, là ruộng lúa của làng. Nhờ nguồn nước dồi dào từ sông, mà quanh năm xanh mướt. Thật đẹp xiết bao vào những vụ mùa lúa chín thơm vàng. Nhìn như cả con sông cũng đổi màu.
Dòng sông quê em cứ thế thầm lặng mà len lỏi, yên vị trong trái tim của mỗi người dân làng. Dù đi đâu, ai cũng nhớ về làng, về con sông yêu thương ấy.
THAM KHẢO
Buôn Ma Thuột còn có một cái tên khác đó là Ban Mê Thuật, một cái tên mang trong mình dòng máu của người dân tộc Ê-Đê và gắn liền với một câu chuyện thú vị không kém.
Hồi xưa lơ xưa lắc, lúc tôi chưa sinh ra và dĩ nhiên là thế rồi; có một vị tù trưởng giàu có và quyền uy nhất vùng, người đã xây dựng nên các bản làng tại nơi đây. Chính vì tôn kính Ngài nên người ta gọi vùng đất này là “Buôn của A ma Thuật”. Từ “A ma” ở trên có nghĩa là Cha, “Thuật” là tên con; đây là một phong tục của người Ê-Đê khi họ có con trai thì họ gọi nhau bằng tên của con mình; vậy “A ma Thuật” theo giải thích có nghĩa là Cha của Thuật cũng chính là vị tù trưởng vĩ đại trên.
Cũng chẳng biết tự bao giờ, cái tên ấy được đọc trại đi là Ban Mê Thuột hay là Buôn Ma Thuột, nhưng ý nghĩa của nó không bao giờ thay đổi, nó mãi là vùng đất Tây Nguyên gió bụi, mãi in dấu tên của vị tù trưởng vĩ đại, mãi mãi là một huyền thoại về con người dân tộc nơi đây.
Thành phố Ban Mê! Vâng tôi vẫn hay gọi nó thân thương như thế; đó là một thành phố nhỏ mà mọi người vẫn hay đùa nhau là đi lòng vòng bao xa thì cũng chẳng biết “lạc đường” là gì! Và cái gì nho nhỏ thì bao giờ cũng xinh xinh các bạn nhỉ?!
Đúng như cái tên của nó, Buôn Mê Thuột cũng chính là “Buồn Muôn Thuở” đấy các bạn! Đối lập hoàn toàn với cái thành phố mà tôi đang sống; nơi đô thị xa hoa, vồn vã; nơi chen chúc, tất bật; nơi cuộc sống cứ trôi đi như dòng nước chẳng đọng lại gì. Một nơi bụi bặm, nóng bức… khiến cho những con người hừng hực sức trẻ như tôi và các bạn cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Tôi nghĩ một điều: “Thành phố này chỉ để dạo chơi”. Và… tôi càng yêu Ban Mê của tôi!
recommended by
Ban Mê lặng lẽ. Đó là cụm từ tôi thích nhất để miêu tả vùng đất này. Cũng chính vì nó quá yên ả nên mặc nhiên nó khoác lên mình một nỗi buồn u uất nào đó. Cuộc sống nơi đây bình dị đến lạ kì, nó trôi một cách chậm chạp và mang một sự bình yên quá đỗi. Con người dường như trở nên lười biếng hơn, họ ít ra khỏi nhà, ít dạo chơi như người Sài Gòn. Họ nói chuyện từ tốn, giọng nói chân chất vùng Tây Nguyên nghe thật êm ả và ngọt ngào. Tuy không cởi mở cho lắm nhưng con người ở đây rất hiếu khách, và họ hiếu khách theo một cách riêng mang đậm chất vùng cao nguyên đất đỏ. Bạn có tò mò không? Nếu vậy còn ngại gì mà không đến với Ban Mê nhỉ?!
Vẫn là hai từ lặng lẽ. Thành phố chọn cho mình một nét đẹp riêng, từ dãy phố, con đường, hàng cây, những ngôi nhà… Bước trên những con đường thành phố, tôi cảm nhận rõ rệt được sự bình an trong tâm hồn, mùi hoa sữa len lỏi vào trong từng hơi thở, không khí mát mẻ và bóng mát của những tán cây làm cho lòng tôi dịu lại, và hẳn là có ai chọc tôi giận thì tôi cũng sẽ cười xòa và tha thứ thôi!
Ai nói khí hậu Tây Nguyên khắc nghiệt?! Tôi lại thấy nó tuyệt và mang một chút lãng mạn đấy chứ. Một ngày ở Ban Mê là một trải nghiệm thú vị. Buổi sáng, bạn thức giấc, điều đầu tiên bạn cảm nhận được chính là sự ấm áp, se se lạnh của “mùa xuân”. Thức giấc trong cái tâm trạng thoải mái như thế thì còn gì bằng?!. Thế nhưng, cái mùa xuân ấy chẳng cho bạn kịp lưu luyến nó đã xa bạn rồi. Trưa! Cái nóng vồ vập, ran rát vào da bạn, nắng vàng rực rỡ trải dài khắp nơi như thách thức: “đâu cần phải mùa hè!”. Như chưa kịp làm bạn bực mình, chiều ập tới với ánh sáng nhè nhẹ và vài cơn gió “thu” man mát. Tiếng lá cây xào xạc càng làm cho không gian đượm vẻ u buồn. Nhanh lắm, bóng đêm lan tỏa, không khí càng về đêm càng lạnh khiến cho những cặp tình nhân bớt e thẹn mà nép sát vào nhau hơn. Dường như “mùa đông” càng trở nên ấm áp, đưa ta lạc vào những giấc mơ tuyệt đẹp.
Nói đến Ban Mê Thuột chắc hẳn bạn sẽ hình dung trong đầu mình một thức uống đăng đắng nhưng rất thơm bùi và lôi cuốn. Vâng! Cà phê.
Cà phê Ban Mê nổi tiếng lắm, vì vậy dĩ nhiên tôi cũng rất tự hào! Tuy chẳng biết “thưởng thức” chúng nhưng tôi yêu “cà phê”, nhất là mùi cay cay, nồng nồng của trái cà phê mới hái. Tôi yêu rừng cà phê xanh rộng bao la; tôi yêu từng tán lá giòn rụm; từng quả cà phê chín có màu cam cam, đo đỏ giống như trái trứng cá. Công đoạn tạo ra “cà phê” rất cực nhọc và tốn công nuôi trồng, chăm bón. Đến mùa thu hoạch, quả cà phê sau khi hái thì được đem đi phơi nắng cho đến khi có màu đen tuyền, có lẽ chỉ có nắng Tây Nguyên mới có thể làm cho hạt cà phê đẹp đến thế. Tiếp đến cà phê khô được đem đi bóc vỏ lấy nhân, nhân cà phê là những hạt nho nhỏ giống hạt đậu và có màu trắng xanh, chúng vẫn phải trải qua vài đợt nắng nữa mới được cho vào bao, đem cất hoặc đưa đi bán để sản xuất ra “cà phê bột” nổi tiếng của riêng xứ Tây Nguyên như các bạn đã biết.
Tôi yêu quê tôi chỉ đơn giản ở đây tôi tìm được sự yên bình và tĩnh tại. Nơi đây có biết bao kỉ niệm, biết bao yêu thương của tôi chôn dấu, nơi cho tôi hơi thở nồng nàn, cho tôi cảm nhận tình yêu cao cả… và quan trọng nhất nơi đây có “gia đình nhỏ bé” của tôi! Khi đã trưởng thành, tôi mới nhận ra quê hương và gia đình mãi mãi là chốn hạnh phúc nhất. Tôi sẽ gắn bó với nó suốt cuộc đời vì tôi biết tôi chỉ sống thực sự khi hít thở không khí trong vắt của Tây Nguyên, khi bước đi trên những con đường đầy hoa sữa, khi cảm nhận được cái hùng vĩ của đồi núi và rừng cà phê trải dài, và khi tôi biết nơi đây chứa chan tình yêu thương của con người với con người.
Ngước lên bầu trời, tôi tự hỏi có khác gì với bầu trời Ban Mê của tôi? Ôi, khác hoàn toàn, bầu trời này chật chội quá, chẳng thấy đâu là “mặt trời” chói chang nhiệt huyết, chẳng tìm đâu ra “mặt trăng” hiền dịu yên bình!
Chỉ Ban Mê, chỉ Ban Mê của tôi! Mới cho tôi niềm tin, khát khao mạnh mẽ để sống; mới cho tôi một chốn tĩnh tại, yên bình để tôi tận hưởng.
Và chỉ đơn giản… tôi là con của Ban Mê, của nắng gió, của những gì bình dị nhất!
TK:
Hồ Gươm nằm ở trung tâm thủ đô Hà Nội. Mặt hồ trông như chiếc gương soi lớn hình bầu dục. Giữa hồ, Tháp Rùa nổi lên lung linh. Khi mây bay gió thổi, Tháp Rùa như dính vào nền trời bồng bềnh xuôi ngược gió mây. Có lúc hồ trong veo như tấm kính, phản chiếu cảnh trời xanh mây trắng. Trên bờ hồ, dưới những tán lá cây phượng vĩ là những chiếc ghế đá mà sau mỗi buổi chiều đi học về, em cùng các bạn ngồi đó để khoe điểm với nhau. Khi hè về, tiếng ve râm ran hoà lẫn tiếng chim trong các lùm cây tạo thành một bản hoà tấu kéo dài. Buổi sáng, khi ông mặt trời thức dậy chiếu những tia nắng đầu tiên xuống, mặt hồ như được dát vàng. Xa xa, cầu Thê Húc cong cong, màu đỏ son như chiếc lược đồi mồi. Đó là đường vào đền Ngọc Sơn, một di tích lịch sử. Trên cầu, em đã cùng chị thả những hạt cơm cho cá. Mỗi khi gió thổi, mặt hồ lại lăn tăn gợn sóng gợi cho em nhớ cảnh cá đớp mồi. Những chị liễu ở gần đó, rủ mái tóc dài thướt tha xuống mặt đất như đang chải chuốt. Những anh cọ thẳng đứng, cao vút, như muốn vươn tới trời cao. Vào những ngày hội, hồ lung linh, rạo rực giữa muôn ngàn ánh đèn màu. Mọi người vui mừng ca hát, reo hò. Em cùng mẹ đến ngồi trên nhà hàng nổi ở mặt nước. Đó là nhà hàng Thuỷ Tạ. Cách đó không xa, một toà nhà lớn mọc lên, đó là Bưu điện thành phố. Trên nóc nhà, chiếc đồng hồ lớn ngân nga điểm giờ. Lan tỏa đâu đây, mùi hương hoa dìu dịu. Những bông hoa sữa đậu xuống vai áo người đi đường. Thảo nào, cái Hương bạn em cứ chun mũi vào hít lấy hít để như muốn tận hưởng cái giây phút kì thú.
Mai đây dù có đi xa, em cũng không thể nào quên được Hồ Gươm với mùi hương hoa sữa quen thuộc, nơi đã gắn bó với em trong suốt quãng đời thơ ấu với bao kỉ niệm đẹp.
tả hay đấy bạn của tôi 789000