K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Xin chào, Mọi người hihi Hôm nay mình chính thức giới thiệu tập 2

Truyện: TÔI,ƯỚC MƠ VÀ HI VỌNGBài tập Mỹ thuật

(Mình xin bỏ qua phần giới thiệu vì đã có ở tập 1 rồi nha hehe)

Tập 2:

Và rồi tôi nói: Còn cậu? Cậu ước mơ làm nghề gì? lolang (Tôi hỏi với một sự mơn man hiu)

-Tớ hả ? Tớ vẫn chưa xác định được.Cứ nghề nào vừa an nhàn,vừa được chơi nhiều,với nhiều tiền thì làm thôi! Cậu ấy cười Hồn nhiên haha

-An nhàn,vừa dược chơi nhiều chắc có lẽ chỉ có nghề ăn xin thôioaoa (tôi nói đùa :) leu)

-Ba mẹ làm nghề nhà giáo,có danh tiếng chả lẽ con lại đi ăn xin gianroi .Kei cười (nụ cười cay đắng banhqua)

-Ừ,mà ngày mai là thứ năm rồi lại phải mang váy bucminh (tôi nói để xoa đi sự tức giận của Kei khi bị gọi là ăn xin)

-Váy ?? Tớ có kí ức rất tồi tệ với váy huhu. Kei nói

-Sao vậy ?? (Tôi đang tự hỏi :chả lẽ mẹ bạn ấy bắt bạn ấy mặc váy.Chả lẽ.....trong đầu tôi có bao nhiêu là suy nghĩ mông lung,bậy bạbatngo)

-À thì có lần:có bạn mang váy bị gió thổi bay lên,Vô tình tớ nhìn thấy rồi bị bạn ấy đánh cho một trận tơi bờikhocroi.

( Tôi ngạc nhiên?? nhưng tôi nghĩ Kei đang đùa....Sa Mạc lời oho)

-Đó là ai vậy ? Tôi hỏi với niềm tin nhỏ nhoi thanghoa

-Kei lắc đầu rồi nhìn tôi cườiok

--Thế rồi mẹ tôi đến đón (lúc đó chỉ mong sao mẹ đón muộn thêm chút nữa khocroi)

**********************************************************************

Hôm sau chúng tôi lại cùng chờ đợi người đến đón tiếp. Nhưng lại có thêm một bạn nữa.Đó là Shi Juun Lee người có ngoại hình hơi mập

Bài tập Mỹ thuật

(Hình ảnh minh họa: Nguồn Goole)

Lee nói: Nhìn anh vậy thoi chứ anh đây rất tốt à nha.Những đứa thiếu đồ dùng anh đều cho mượn.Khi nào cũng giúp đỡ mọi người vui

-Ừ .Tôi nói một cách chán nản (chỉ giỏi khoe khoang mới bằng tuổi tôi mà xưng là anh)oaoa

Nói chuyện với nhau một hồi lâu.Hai anh em Kei và Lee cùng song ca bài "Nơi này có anh chế"

"gianroigianroigianroi

Cô là ai từ xa bước đến nơi đây lùn lùn vuông vuông
Mỗi nhịp chân của cô cứ khiến em hơi lành lạnh trong sương
Ngắm cô thật lâu, em luôn luôn cố ngầu
Nỗi sợ sệt cố giấu nhìn em như đen vâu


Lôi sổ ra nhìn quanh khắp lớp thanh tra tưởng là ra đa
Cô nào hay người em huyết áp như đang tập nhảy cha cha
Cắn đôi bờ môi, con tim rung mấy hồi
Trái tim chợt bối rối lòng chơi vơi em trôi


Phạm Hải Ninh
Kiểm tra Sinh
Lẹ lên đi sao còn đứng im
Kiến thức vụt bay vội với đôi bàn tay cười tươi múa may
Đầu chưa thông lại bị không
Đời em trôi theo làn gió đông
Lướt nhanh trên vở em một nét cong thật cong cô ghi số 0 màu hồng


Đường đi đến nhà em nặng nề mỗi bước chân
Giờ đây chắc mặt ba
Hằm hằm, gân gân
Dòng tin nhắn màu xanh lù lù trong máy ba
Cặp roi bé nhỏ xin
Dành tặng mông hoa

Bài tập Mỹ thuật

Dùng để minh họa Vì không thấy ảnh nam nên lấy tạm ảnh girl nhahiuhiu

Rap:


Còn đó ánh mắt ấy luôn dõi theo khi kiểm tra
Em đang cố lấy cái phao trong người ra
Trông cô em thẫn thờ con tim ngây thơ đâu có ngờ
Từ bao giờ mà cô chờ, ngồi sau lưng em từ nãy giờ
Phao liền đột ngột bị rơi
Khiến mặt mày mình bị đơ, điểm số giờ chẳng thể là thơ
Cuộc đời đó giờ chẳng thể là mơ
Nhìn cô đi em nha đánh dấu bài cho riêng em nha
Thu bài ngồi chơi cho nên ta yên giấc thôi

Ver 2:


Cầm tay mau mình cùng go
Hiệu trưởng đang mong chờ rất lâu
Gió lay trên trời cao cọng gió từ mồm cô lạnh xuyên gáy em
Ngồi vào đây nhìn vào đây cầm tờ giấy xong điền xuống đây
Ngắm cô lâu thật lâu, đời biết đi về đâu

Em không muốn bị đuổi học


Trận roi đến rồi đi mang theo những vết thâm
Em cố gắng giải thích mẹ bảo em câm
Mẹ lại đến gặp cô
Vạn sự cô giúp cho
Mẹ cô hát hợp ca
Dành tặng riêng em.

Nắm tay nhau, lướt qua mau
Aaaaaaa, phía sau chân trời có anh đang update điểm và em trên trung bình dài dài
1 điểm Anh, 1 điểm Văn, 10 công dân nhưng 1 Lý Sinh
Thế nhưng không hiểu sao
Mình vẫn cứ thường xuyên được tiên tiến treo
Nhiều lần nghĩ đời easy
Thử một năm cho bị đúp đi
Thế nhưng không hiểu sao
Dù có ngu làm sao
Lớp vẫn cứ lên rào rào


Mùa thi trắc nghiệm qua cho em những giấc mơ
Ramdom đúng tràn lan là đời như mơ
Bụi phấn trắng lại rơi, vương lên tấm giấy khen
Trường em có bằng khen lại được tuyên dương."

Tôi vừa cười vừa vỗ tay: Hay lém Hay lémha Bởi vì nhìn Kei hát dễ Thương quá!

Ai mà ngờ một hs giỏi nhất trường có thể hát bài này chứlimdim

*************************************************************

Phần tiếp theo các bạn nhớ đón xem tập 3 nhé! Muốn viết thêm để @Nguyễn Ninh

đọc nhưng buồn ngủ quá!!! Sorry huhu Good night

Đừng Giận nhathanghoathanghoathanghoa

9
30 tháng 9 2017

hay lắmoknhanh ra tập 3 nha

30 tháng 9 2017

Không sao.hiu cậu nên trích bớt cái đoạn nới này có cô đi limdim

14 tháng 4 2022

?

14 tháng 4 2022

.___.

Hôm nay,rãnh rỗi sinh nông nổi.Mình xin chính thức giới thiệu tập 3 Tập 3 : TÔI ,ƯỚC MỚ VÀ HI VỌNG (truyện làm phông chữ khác cho nó nổi bật^^) Ngày hôm đó vui thật tôi cười rạng rỡ,Chắc chưa có ai làm tôi vui đến thế bao giờ.Bỗng chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu của tôi:Tại sao mình lại quan tâm Kei đến như vậy?Chắc chỉ là tình bạn bình thường?Tôi gạt hết suy nghĩ trong đầu bằng một cách nghĩ:Có...
Đọc tiếp

Hôm nay,rãnh rỗi sinh nông nổi.Mình xin chính thức giới thiệu tập 3 hehebanh

Tập 3 : TÔI ,ƯỚC MỚ VÀ HI VỌNG (truyện làm phông chữ khác cho nó nổi bật^^)

Ngày hôm đó vui thật tôi cười rạng rỡ,Chắc chưa có ai làm tôi vui đến thế bao giờ.Bỗng chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu của tôi:Tại sao mình lại quan tâm Kei đến như vậy?bucminhChắc chỉ là tình bạn bình thường?lolangTôi gạt hết suy nghĩ trong đầu bằng một cách nghĩ:Có gì đâu chỉ là mình thấy bạn ấy học giỏi nên quan tâm thôi!Khi tôi về tôi vẫn luôn nghĩ như vậy và mãi sau đó….oaoaBài tập Mỹ thuật

Một hôm,lúc tôi đi học thêm với Mianca (Tên đầy đủ là Hamara Mianca là một người bạn thân của tôi) vuiBài tập Mỹ thuật

Nói với tôi Kei là một người rất tốt,Tớ học thêm ở nhà Kei có lúc lên tới 4-5 tiếng đồng hồ luôn.hahaTớ thường xuyên hỏi bài bạn ấy.Bạn ấy hơi bị quý tớ,Bọn tớ chơi rất thân.Có lần bạn ấy bảo tớ trông em để bạn ấy học bài.Em bạn ấy ngoan lém,Cứ quấn quýt lấy tớ àbatngo.Từ lúc đó em bạn ấy lúc nào cũng quấn quýt lấy tớ thôi.

Nghe Mianca nói như vậy,tôi buồn.khocroiSao đây ta ‘’Bạn tốt’’ Còn tôi…Tôi là gì của Kei đây..gianroiĐúng tôi chả là gì cả.Vậy Tại sao?Tại sao chứ?Sao tôi lại cứ cảm thấy khó chịu với Miancanhonhung.Tôi ghen tị ư?Với tư cách gì chứ.Là bạn của Kei?Không! chỉ mình tôi ….mình tôi coi Kei là bạn tốt,tri kỉ còn Kei nghĩ gì về tôi,tôi nào đâu hay???.bucminhThế rồi…Tôi khóc,khóc trong sự bất lực.Thật vớ vẩn khi tôi biết tôi chả là gì cả nhưng tôi vẫn buồn vẫn khóckhocroi.Thật nực cười (Tác giả đang buồn quá..)

Đến hôm sau,giống như suy đoán của tôi,Kei và tôi lại là người cuois cùng chờ người tới đón.Tôi hỏi Kei : Nè,cậu biết Mianca không?

Mianca nào? Kei nhíu mày hỏi.Thì Mianca lớp trưởng lớp 6C đó.Bài tập Mỹ thuật

À…tớ cũng có quen bạn đó.

Cậu…là ….bạn…thân…của Mianca à?(Tôi nấc lên từng lời) Không.Tớ không chơi thân với ai cả (Kei cười rồi nói) Ừ.K.m (Nói vậy thui chứ tôi đang vui lắm)

-+ Thế rồi tôi và Kei cười nói vui vẻ suốt cả chiều hôm ấyBài tập Mỹ thuật

************************************************************************************************************************************

Rồi một ngày trong lớp học.Trong giờ ra chơi tôi đang mải miết viết bài thì Tusantan (1 chàng lùn lớp tôi)Bài tập Mỹ thuật

hét rầm lên : Hery thích Kei gianroi.Tôi không để ý đến mấy lời đó.

Tusantan hỏi: Bây giờ tớ đi loan cho toàn trường biết luôn cho Kei biết luônoaoa.

Kệ cậu chớ..(Tôi thờ ơ nóiucche)

................................................................................................

Mọi chuyện se ra sao??? mọi người cùng đón chờ tập 4 nhé

-Xin thông báo là

* Vì bận việc học nên tập 4 có lẽ sẽ hơi lâu để sản xuất rakhocroi

* Mọi ảnh trên đầu là ảnh mang tính chất minh họa mà mình đã chọn lọcha

* Cấm sao chép bản quyền nha m.nbucqua

* Trân trọng cảm ơn những người đã đọcyeu

@cô bé cung song tử @Thế Giới Tuyết @đàm nguyễn phương dung ...v.v và v.v

^____^

12
3 tháng 10 2017

HAY ĐẤY ! CHỦ ĐỀ GHEN HÌNH NHƯ GIỐNG VỚI TẬP 11 CỦA TUI ĐẤY , TUI MỚI RA TẬP 9 MÀ THÔI KO NÓI NHIỀU . CẬU MUỐN HIỂU THÌ ĐỌC TẬP 9 CỦA TUI ĐI

- TUI KO CỐ Ý CƯỚP BẢN QUYỀN NHA !bucminh

3 tháng 10 2017

hay wa

mà chuyện thêm tình tiết gây cấn hấp dẫn nữa đi nha ok

Ngày 8/3. Tớ 17 tuổi, cậu 17 tuổi. Cậu tỏ tình tớ. Tớ từ chối. Cậu chỉ cười gượng. Tớ biết cậu buồn nhưng thực sự tớ không có tình cảm với cậu. Ngày 16/3. Ngày sinh nhật tớ. Thông qua một đứa bạn cùng lớp cậu biết tớ có thích một anh lớp 12. Cậu cũng cười gượng. Tớ dửng dưng. Tớ biết cậu đau. Nhưng thực sự tớ vẫn không có tình cảm với cậu. Ngày 5/4. Tớ thất tình. Tớ ôm mặt...
Đọc tiếp

Ngày 8/3. Tớ 17 tuổi, cậu 17 tuổi. Cậu tỏ tình tớ. Tớ từ chối. Cậu chỉ cười gượng. Tớ biết cậu buồn nhưng thực sự tớ không có tình cảm với cậu.

Ngày 16/3. Ngày sinh nhật tớ. Thông qua một đứa bạn cùng lớp cậu biết tớ có thích một anh lớp 12. Cậu cũng cười gượng. Tớ dửng dưng. Tớ biết cậu đau. Nhưng thực sự tớ vẫn không có tình cảm với cậu.

Ngày 5/4. Tớ thất tình. Tớ ôm mặt khóc nức nở ở lớp. Cậu vụng về dỗ dành tớ. Tớ ôm cậu òa khóc. Cậu vuốt tóc tớ. Cám ơn cậu đã bên tớ lúc tớ đau nhất.

Ngày 7/5. Tớ ngã xe. Cậu cõng tớ suốt con đường dài 2km. Tớ đau. Tớ thiếp đi trên lưng cậu. Cám ơn cậu đã cho tớ biết thế nào là tình bạn.

Ngày 25/5. Tổng kết năm 11. Cậu sốt không đến trường nhận giấy khen được. Tan trường tớ đạp xe qua nhà cậu đưa giấy khen. Cậu ôm tớ và cậu khóc. Tại sao cậu khóc. Có phải vì tớ chưa bao giờ tốt với cậu như vậy. Tớ xin lỗi.

Ngày 8/3. Tớ 18 tuổi, cậu 18 tuổi. Cậu tỏ tình tớ. Tớ đồng ý. Cám ơn cậu đã bước vào cuộc đời tớ. Tớ yêu cậu.

Ngày 16/3. Cậu phải nằm viện. Cậu không đến dự sinh nhật tớ. Tớ buồn và khóc. Cậu cũng buồn lắm phải không.

Ngày 18/3. Một tuần rồi cậu không đến trường. Sắp thi đại học rồi mà sao cậu nghỉ học mãi. Tớ tới nhà thăm cậu. Cậu lại ôm tớ rồi khóc. Hôm nay cậu gầy hẳn đi rồi. Tớ thương cậu.

Ngày 20/3. Ngày mà tớ khóc nhiều nhất.

Ngày 27/5. Việc thi cử khiến tớ mệt mỏi. Nhiều bài tập khó lắm mà tớ không biết hỏi ai cả. Nhưng tớ sẽ không từ bỏ đâu. Tớ sẽ thay cậu thực hiện ước mơ đỗ đại học.

Ngày 8/3. Tròn 1 năm chúng mình yêu nhau rồi kìa.

Ngày 16/3. Tớ 19 tuổi cậu 18 tuổi. Sinh nhật tớ mà sao tớ khóc nhiều thế. Tớ nhớ cậu. Nhớ cậu nhiều lắm.

Ngày 20/4. Tớ lại ngã xe. Tớ đau tớ khóc. Nhưng ngoài cậu không ai cõng tớ. Tớ biết mình phải tự đứng lên. Tớ làm được rồi. Cậu thấy tớ mạnh mẽ không.

Ngày 14/2. Tớ được tỏ tình. Anh đó cũng trường tớ đó. Nhưng tớ nói tớ có người yêu rồi. Cậu đừng giận tớ nhé.

Ngày 8/3. Tròn 2 năm cậu bước vào cuộc đời tớ. Tớ dạo phố một mình. Tớ bắt gặp hình ảnh chàng thanh niên cõng cô gái. Tớ khóc giữa đường rất to. Xin lỗi. Mạnh mẽ đến đâu tớ cũng chỉ là con gái.

Ngày 4/2. Tớ 20 tuổi, cậu vẫn 18 tuổi. Tớ một mình lên Hà Nội để học. Cậu quay lại với tớ được không. Tớ 20 tuổi rồi. Sao cậu vẫn 18 mãi thế...

5
5 tháng 4 2020

Hông hỉu

5 tháng 4 2020

PRC - Kelly (ff) ò

Mình đang viết truyện mọi người nhớ đọc và bình luận nha Truyện : TÔI,ƯỚC MƠ VÀ HI VỌNG Nhân vật Nữ Chính : Mina Hery ;Cung Hoàng Đạo :Bảo Bình Ngày sinh : 07/02/2005 : Là Học Sinh cấp 2 một trường THCS đạt chuẩn quốc gia,sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng khi cô lên lớp 6 gia đình gặp khó khăn về kinh tế Và rồi quộc sống của một cô bé 12 tuổi chính thức được kể từ đây...........(hình ảnh minh...
Đọc tiếp

Mình đang viết truyện mọi người nhớ đọc và bình luận nhahahahiha

Truyện : TÔI,ƯỚC MƠ VÀ HI VỌNG

Nhân vật Nữ Chính : Mina Hery ;Cung Hoàng Đạo :Bảo Bìnhok Ngày sinh : 07/02/2005 : Là Học Sinh cấp 2 một trường THCS đạt chuẩn quốc gia,sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng khi cô lên lớp 6 gia đình gặp khó khăn về kinh tế hum Và rồi quộc sống của một cô bé 12 tuổi chính thức được kể từ đây...........hahaBài tập Mỹ thuật(hình ảnh minh họa : Nguồn google gianroi)

Nhân vật nam chính : Takashima Kei ; Cung Hoàng Đạo : Bảo Bình vui Ngày Sinh:18/02/2005 : Là học sinh cấp 2 cùng trường với nữ chính ;ba là giáo viên dạy sinh của trường;mẹ là giáo viên dạy văn.Có một cậu em trai nhỏ mới 3 tuổi.Cậu hòa đồng với mọi người và được biệt danh là hiền nhất trường.....

Bài tập Mỹ thuật

(ảnh minh họa : nguồn google gianroi)

Và bây giờ câu chuyện chính thức bắt đầu (bỏ qua phần giời thiệu nhân vật phụ hiu)

TẬP 1 :

Tôi là Mina Hery,một cô bé 12 tuổi.Tôi là học sinh lớp 6A và hơn nữa tôi là một lớp trưởng .Tôi thường được nghe nói tới một bạn.đó là Kei,một học sinh giỏi nhất trường

Vì lên lớp 6 nhà tôi gặp nhiều khó khăn nên tôi thường xuyên về muộn.Hôm đó khi đang đợi mẹ đón tôi gặp Kei,cậu ấy cũng đang đợi mẹ tới đón haha.Tôi bước lại gần cậu ấy rồi vô tình tôi vấp té.Đau điếng! Tôi không đau vị bị té nhưng tôi đau vì té trước mặt Kei, một ấn tượng không hề tốt.khocroi Kei bước lại gần rồi đỡ tôi dậy (hihi vui) . ^^

-Cậu có sao không? Kei nhìn tôi cười hihi

-Tôi lắc đầu rồi đứng dậy. "thực tế là đau muốn gãy xương chậu luôn chứ lịgianroi"

Kei cười rồi hai chúng tôi ngồi vào ghế (hihi^___^) Cảnh tượng lúc ấy chỉ có hai chúng tôi đợi người tới đón ngaingung.Rồi tôi và Kei nói chuyện

-Ngày nào cậu cũng đợi ba mẹ tới đón hả? Kei hỏi hihi

- Ừ."Nói thế thôi nhưng không hiểu sao tôi thấy ngại lémgianroi người gì đâu mà hỏi những câu như vậy trời ucche"

-Vậy Hả lolang Nghe thấy cậu nói như thế tớ bỗng nhiên thấy mình còn sướng phết"hihi Kei cười hồn nhiên rồi nói

Còn tôi thì biết nói gì nữa đây"Đành im lặng thuihuhu"

-Rồi bổng Kei nhìn ra ngoài rồi nói:Sao họ không kiếm công việc ổn đỉnh nhỉ?lolang

Tôi ngạc nhiên quay mặt lại nhìn một đám người đàn ông to khỏe đang đi hát rong kiến tiền,rồi nói:

- Trên đời cũng phải có những người như vậy thôi ! "Tôi cười 'nụ cười khinh bỉ'

- Ừ thôi bỏ đi,Sau này cậu ước mơ làm nghề gì? Kei hỏi

- Tớ muốn làm giáo viên mầm non eoeo.Mà sao từ đầu đến cuối cậu đều không hỏi tên tớ vậy?hum Tôi thắc mắc

-Thì cậu cũng đâu có hỏi tên tớ.tớ biết tên cậu mà cậu là Mina Hery lớp trưởng lớp 6a đúng không? tớ là lớp phó học tập lớp 6b.Tên tớ là Takashima Kei,Tớ nghĩ cậu cũng biết rồi? (Tôi đứng hình oho chết cmnr Nó làm gì mà thần thánh dữ Thếbatngo)

Rồi tôi nói..............

Các bạn cùng đón xem tập 2 vào tối nay nhé ok

Yêu Cầu không sao chép bản quyền

11
30 tháng 9 2017

:))))) hay nhưng mà tập 1 như thế thì ngắn quá! gianroi đang giữa chừng tự dưng hết.......sáng tác sớm một chút nha bạn vui

30 tháng 9 2017

bạn muốn tham gia cuộc thi truyện của tui ko?

LÀ CON TRAI, ĐỪNG BỎ QUA BÀI VIẾT NÀY! Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng, người con gái mà cậu đang yêu đã từng là một cô gái tuyệt vời như thế nào trong mắt cậu. Một người con gái khiến cậu ngày đêm thương nhớ, xuất hiện trong tâm trí cậu hầu hết thời gian, kiểm soát mọi suy nghĩ của cậu. Cậu đã từng rất thích cô ấy, muốn được là của cô ấy biết bao? Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ cô ấy chấp nhận...
Đọc tiếp

LÀ CON TRAI, ĐỪNG BỎ QUA BÀI VIẾT NÀY!
Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng, người con gái mà cậu đang yêu đã từng là một cô gái tuyệt vời như thế nào trong mắt cậu. Một người con gái khiến cậu ngày đêm thương nhớ, xuất hiện trong tâm trí cậu hầu hết thời gian, kiểm soát mọi suy nghĩ của cậu. Cậu đã từng rất thích cô ấy, muốn được là của cô ấy biết bao? Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ cô ấy chấp nhận tình cảm của cậu, cậu sẽ thật tâm yêu thương và đối xử với cô ấy thật tốt, không bao giờ khiến cô ấy có cảm giác bị bỏ rơi hoặc tổn thương. Và khi cô ấy đồng ý làm người yêu cậu, cậu đã hạnh phúc nhường nào. Cảm giác rất tuyệt phải không?
À có lẽ cậu đã quên dần cái giây phút ấy rồi. Và chắc hẳn rằng đối với cậu lúc này cái khoảnh khắc ấy không còn hạnh phúc đáng mong chờ như hồi ấy nữa. Đơn giản vì gương mặt của cô ấy, dáng hình của cô ấy, mọi thứ thuộc về cô ấy đã không còn mới mẻ với cậu nữa rồi, phải không? Mặc dù cậu vẫn yêu thương cô ấy, nhưng có lẽ việc lúc nào cũng quan tâm hoặc cố gắng làm vừa lòng người con gái ấy là không thể, nó khiến cậu mệt mỏi. Cậu không còn hứng thú mãnh liệt với việc mua vui cho cô ấy nữa, cậu thấy điều đó thật nực cười khi làm vậy với một người đã gắn bó với cậu một khoảng thời gian dài.
Cô ấy sẽ hiểu thôi, cô ấy cũng không cần cậu phải làm vậy nữa, vì cô ấy đã yêu cậu. Khi một người con gái trót yêu thương say đắm một người con trai, cậu biết cô ấy sẽ nghĩ gì không?
Cô ấy sẽ quan tâm cậu rất nhiều, để ý mọi cử chỉ, dáng vẻ, dõi theo mọi hành động của cậu. Hạnh phúc khi cậu cười, và đau lòng khi cậu bị thương tổn. Quan trọng là, cô ấy chỉ cần có cậu, cô ấy không cần những thứ mà trước đây cậu cố gắng dành cho cô ấy để khiến cô ấy cười nữa. Trước đây những cử chỉ ngọt ngào của cậu khiến cô ấy ấm lòng. Thì giờ đây cái ôm của cậu khiến cô ấy cười hạnh phúc. Nhưng mà tôi biết rằng, khi cô ấy bắt đầu cần cậu nhất, thì cũng là lúc cậu bắt đầu mệt mỏi và tỏ ra dửng dưng, phải thế không?
Cậu sẽ không đoái hoài đến việc cô ấy giận dỗi nữa, mai cô ta sẽ lại chạy đến bên cậu thôi.
Cậu sẽ không làm những gì mà cô ấy muốn nữa, như thế thật vô lí, cậu cũng có quyền làm điều mình thích mà.
Cậu tức giận khi cô ấy tỏ ra quan tâm, cậu thấy điều đó thật phiền phức.
Cậu bắt đầu im lặng, mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm, cậu chán khi phải giải thích và đôi co.
Cậu đang nguỵ biện rằng không phải, ai rồi cũng khác đúng không? Thế để tôi hỏi cậu một câu, cậu sẽ bắt đầu như thế nào với một người con gái mới?
Hì, chắc hẳn cậu sẽ không dửng dưng với cô ta như người con gái bây giờ cậu yêu đúng không?
Lí do chỉ có thể là một, cậu chán những thứ bắt đầu cũ kĩ.
Tại sao nhỉ, tại sao mà khi đàn ông có thứ mình muốn rồi, lại không trân trọng nó như khi nó chưa thuộc về mình nữa, hả cậu?
Tại sao cậu lại không giữ lời hứa ban đầu khi cậu mới yêu cô ấy, là cậu sẽ mãi ở bên cô ấy, không khiến cô ấy buồn.
Chắc hẳn nếu cô ấy chạy theo cậu quá lâu, chịu đựng quá nhiều, cậu sẽ để cô ấy đi và tìm hạnh phúc mới đúng không? Sao cậu lại như vậy?
Ước gì một lần cậu hiểu. Là chỉ cần cậu đừng phớt lờ cô ấy, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cậu có thể thay đổi, nhưng đừng bao giờ im lặng trước người con gái ấy. Đừng để cô ấy một mình. Người con gái lúc này cậu yêu đâu cần cậu phải như lúc xưa nữa, có xa xỉ gì đâu khi cô ấy chỉ cần cậu ở bên cô ấy.
Khi một cô gái vì cậu mà nói nhiều, vì cậu mà bận rộn, vì cậu mà không còn thời gian cho bản thân, thì làm ơn bằng bất cứ giá nào cũng đừng để mất cô ấy. Đừng mệt mỏi nữa, hãy dùng hết tâm trí mà yêu thương cô ấy. Người con gái này đáng giá gấp vạn lần người con gái ban đầu cậu theo đuổi. Người con gái lúc đầu không hề vì cậu, cô gái bây giờ mới là người khiến cậu phải toàn tâm toàn ý hơn bao giờ hết. Cậu đã nỗ lực như thế nào để cô ấy yêu thương cậu như bây giờ, thì đừng vì vài ý nghĩ cẩu thả mà thả trôi hạnh phúc thực sự. Cậu sẽ không tìm được tình yêu nào hơn nữa đâu nếu cậu không biết trân trọng chính những điều vô giá trước mắt.

13
9 tháng 1 2018

rất hay là đằng kháchihi

Anh và cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau . - Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ? - Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ? - Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà. Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không...
Đọc tiếp

Anh và cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau .

- Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ?

- Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ?

- Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà.

Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được cô thích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cô bé ấy đã thầm thích người bạn trai cùng bàn.Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cô bạn ngồi cùng bàn lại thích mình, vì cô nhút nhát, và cô thấy mình không đủ xinh đẹp để xứng với anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùng bàn về người anh thích.- Cậu biết không, cô ấy là…Minh đấy. Cô ấy thật xinh đúng không nào?Khi nhìn cô ấy lúc nào mình cũng thấy vui, nụ cười của cô ấy như mang cả thế giới đến vậy.Thật bất ngờ đó là người bạn thân của cô. Một cô gái xinh đẹp, tự tin và giỏi giang, cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô, cô không xinh đẹp, cô rất trầm tư và cô không tự tin vào mình.

Cô đã khóc. Nhưng một ngày cô quyết định không khóc nữa. Họ là bạn của mình, và có lẽ suốt cả đời mình cũng không sánh được với cô ấy…Và cô quyết định giữ lại tình cảm thật sâu trong trái tim của mình, cô sẽ vun vén cho họ.

Anh rất thích nói về cô ấy, với anh cô ấy như một thiên thần vậy. Cứ mỗi lần anh kể về chuyện của hai người, cô lại chăm chú lắng nghe, đưa ra những ý kiến, tư vấn cho anh tặng quà gì trong ngày sinh nhật, rồi Valentine, mồng 8-3. Anh buồn, cô lại an ủi động viên, hai người họ cãi nhau cô là người giảng hòa, cô trở thành cầu nối giữa hai người ấy.

Nhưng không ai biết rằng mỗi khi cô phải nghe về họ, trái tim cô quặn thắt thế nào, tim cô thầm lặng khóc, có những lúc cô quay đi nhìn về một nơi xa xôi nào đó, có ai biết rằng lúc ấy trái tim cô như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt lại, cô thấy ấm ức và tủi thân.

Năm tháng dần trôi qua, trong ba người thì hai người trở thành sinh viên đại hoc trong năm thi đầu tiên. Anh thi trượt năm đầu. Cô và cô gái kia đều học trên Hà Nội, anh phải ở lại ôn thi lại. Cô trở thành sinh viên trường Sư phạm, cô bạn kia học ngành kế toán của trường Đại học gần đó. Ba người vẫn liên lạc thương xuyên, với anh, cô vẫn là một người bạn thân.

Cô vẫn từng ngày từng ngày động viên và khích lệ anh trong những ngày anh ôn tập cho kì thi đại học lần hai.

Một năm sau anh cũng thi đỗ vào một trường Đại học nhưng anh lại học ngoài Hải Phòng. Khoảng cách của cả ba người không xa nhưng cũng không phải gần. Cô đã cố gắng để quên anh, để cho trái tim cô đi tìm một chủ nhân khác.

Nhưng như người ta nói, “vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Cô càng bảo mình phải quên anh đi, thì trái tim cô càng nhớ anh da diết hơn. Cô cố gắng không gọi hay nhắn tin cho anh. Cô đành gửi hết tâm sự vào một cuốn sổ mà cô ghi là “ Nhật kí viết riêng cho anh”.

Cuốn sổ cứ ngày một dày thêm, và một ngày cô viết đến trang cuối cùng của nó, cô ghi vào đó dòng chữ “Mình sẽ cố gắng để quên cậu, cuốn sổ này mình viết cho cậu nhưng sẽ không bao giờ mình đưa nó cho cậu, vì mình biết cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đâu”.

Cô bạn thân kia thì thi thoảng vẫn liên lạc, cô có hỏi thăm về tình hình của anh nhưng cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa :

- Ừ, tụi mình vẫn thế thôi, không có gì đặc biệt cả…

- Ừ vẫn thế là tốt rồi, chúc hai cậu hạnh phúc nhé. Nhớ giữ cậu ấy cẩn thận đấy.

Khi cô đang học năm cuối. Học kì hai cô đi thực tập ở một trường cấp 3, thật tình cờ đó là ở Thủy Nguyên, Hải Phòng. Anh học ở trung tâm thành phố. Cô biết điều đó, nên cô lo sợ mình sẽ không kìm lòng được mà tìm đến anh, cô sợ mình biết đâu sẽ nói ra điều đó.

Không, không thể được, họ đều là bạn của mình, mình không có quyền xen vào tình yêu của họ. Mình không thể làm thế, không thể, không thể…Dù có một bí mật mà chỉ riêng mình biết. Nếu như mình nói câu chuyện ấy với cậu ấy thì sao nhỉ?

Anh không biết cô đi thực tập ngoài này, anh cứ đinh ninh cô đang ở Hà Nội. Nhưng thật bất ngờ, anh bỗng gọi cho cô. Khi nhìn số điện thoại của anh, cô đã đắn đo, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nghe đâu, trái tim mình sẽ lại không nghe lời, nó sẽ lại thổn thức khi nghe tiếng của anh, cô không nên làm thế.

Nhưng cô cũng lại muốn nghe tiếng nói ấm áp của anh, cô muốn biết giờ này anh thế nào, anh có khỏe không, anh học tập ra sao ? Cô nhấc máy:

- A lô, tớ nghe đây, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ như thế này?

- Tớ và Minh vừa chia tay rồi…Cô ấy đã không còn yêu tớ nữa.

Cô bàng hoàng. Thật sao ? Điều này đã xảy ra sao? Anh và cô ấy chia tay sao? Cuối cùng điều này đã xảy ra rồi.

Cô đã biết có thể xảy ra kết cục này bởi bí mật mà cô đã không định nói chính là một ngày cách đây không lâu cô bắt gặp cô bạn của mình trong tay với một người con trai khác sánh bước bên bờ Hồ Tây. Cô tự trấn tĩnh mình, cô cố gắng để anh không biết lúc này cô đang thực sự rất bối rối.

- Tớ không biết phải khuyên cậu như thế nào trong lúc này, tớ chỉ biết lắng nghe cậu nói….Tớ hi vọng cậu có thể nghĩ thoáng ra…

Đây là cơ hội cho cô, anh và cô gái ấy đã chia tay. Cô sẽ có cơ hội đến bên anh. Không, không được, cô không cho phép mình làm thế, cô đã sai khi trót yêu anh, giờ không thể sai lầm tiếp nữa. Anh và cô ấy không đến được với nhau, cô cũng sẽ không đến bên anh được. Cô phải đi thật xa anh. Cô muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa với cuộc đời mình khi xa anh. Cô sẽ ra đảo.

Cô gửi cho anh một bức thư trước khi đi :

“Tớ đã ra trường, tớ sẽ đi ra Trường Sa để dạy học cho các em nhỏ ngoài đó, tớ sẽ trở thành một cô giáo yêu thương học trò của mình, tớ sẽ trở thành một giáo viên giỏi. Cậu ở lại học tập tốt nhé, chúc chàng kĩ sư máy tính tương lai sẽ có nhiều thành công. Tớ ra ngoài ấy chắc sẽ ít liên lạc được với cậu được, thông cảm cho tớ nhé…À, mà cậu có thể viết thư cho tớ, địa chỉ là…”

Mỗi tháng cô gửi cho anh một lá thư, và mỗi tháng cô cũng nhận lại từ anh một lá thư. Anh và cô không hề sử dụng điện thoại di động, những lá thư cứ đi về đều đặn, nhưng không ai nói gì chuyện tình cảm của họ. Có lần anh hỏi:

-Tại sao cậu không tìm một ai để yêu đi, bằng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai là sao vậy? Cậu kén quá đi, hay là để tớ giới thiệu cho mấy anh bạn đồng nghiệp của tớ nhé, đẹp trai lắm mà cũng giỏi nữa…

Cô viết thư hồi âm :

- Không không phải lo, tớ có người yêu rồi, anh ấy là đồng nghiệp của tớ ngoài đảo, tớ được mấy vị phụ huynh làm mối cho đấy, anh ấy khá tốt định giữ bí mật với cậu nhưng thôi, lần sau tớ sẽ kể về anh ấy nhiều hơn nhé…

Cô vẫn viết trong bức thư của mình về một người đàn ông nào đó mà cô tưởng tượng ra cho anh nghe, để anh thấy là cô rất hạnh phúc ở ngoài này. Cô cũng không hiểu mình làm thế có ý nghĩa gì khi trái tim cô vẫn nghĩ về anh nhiều như thế.

Trong những bức thư cô vẫn là một người bạn thân của anh, cô vẫn hỏi những câu về đất liền, vẫn kể những câu chuyện về đảo, về sóng, về biển và lũ học trò hồn nhiên, tinh nghịch. Anh vẫn hỏi cô về sức khỏe, về công tác, về đảo về sóng… và kể những câu chuyện về đất liền.

Cũng đã ba năm kể từ ngày cô ra với đảo. Cô đã quen với nắng và gió đảo, cô đã thực sự yêu những đứa trê đen nhẻm ở cái nơi khắc nghiệt này. Những đứa trẻ làm cho cô thấy vơi đi biết bao nỗi niềm về đất liền, nhìn những đứa trò nhỏ thân yêu ngày ngày bi bô bên trang sách, cặm cụi nắn nót từng nét chữ sao cho thẳng hàng ngay lối.

Cô trở thành người thân của những đứa trò nhỏ và gia đình của chúng, cứ mỗi lần ngắm nhìn những gia đình nhỏ bé nơi sóng gió ấy cô thấy mình cũng đã cần một mái ấm riêng cho mình, nhưng, cô cần thời gian rất lâu nữa để có thể thật sự quên anh đi. Điều này thật khó, và cô chưa gặp được ai để có thể làm trái tim mình đập nhanh lên một lần nữa.

Anh có khỏe không? Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhớ đến cô hay không? Có những lúc vô tình cô bắt gặp một hình dáng ai như quen thuộc lắm, cô ngỡ là anh nhưng cô lại quay trở về ngay với hiện tại, đây là đảo, làm sao anh có thể ở đây được chứ, ánh mắt cô chợt chùng xuống, bỗng nước mắt cô trào ra và cô lại nhớ về anh.

Cô vẫn chờ những bức thư của anh dù đó chỉ là những dòng hỏi thăm đơn thuần, không có một lời yêu thương nào cả, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy những nét chữ của anh, những nét chữ gầy guộc thô cứng của anh… Cô vẫn mường tượng lại khuôn mặt anh, vầng trán cao, đôi mắt sáng, cái cằm vuông, làn da trắng như con gái…

Nhưng điều mà cô trăn trở là đã ba năm mà cô chưa về thăm nhà một lần nào, nỗi nhớ nhà cứ đầy dần. Dịp sắp tới là Tết Nguyên Đán, cô dự định sẽ về thăm gia đình, chắc chắn bố mẹ rất nhớ cô.

- Mẹ ơi, ngày mai con rời đảo, chắc là sáng ngày kia là con về tới nhà mình thôi, mẹ, con sắp về rồi. Con nhớ bố mẹ quá!

Cô không hề nói cho anh biết cô sẽ về trong dịp Tết này, cô không muốn anh biết sự trở về của cô, hãy cứ để anh tin cô đang ở ngoài đảo xa xôi. Chuyến xe khách trở cô về với mẹ, đã ba năm nay cô không được ngủ bên mẹ, không được ôm ấp trong vòng tay của mẹ, ôi, cô mong thật nhanh thật nhanh được trở về mái ấm của mình.

Cô bước xuống bến xe khách, bễn xe ngày Tết đông đúc. Không khí Tết miền Bắc se se lạnh, cái rét ngọt của đã ba năm nay cô không được tận hưởng, bến xe ngày Tết đông đúc, cô đang cố gắng tìm ra anh trai vì anh nói sẽ ra đón cô về, cho cô khỏi đi xe ôm, cô loay hoay tìm chiếc điện thoại trong túi xách thì một tiếng nói cất lên, giọng nói này đã rất lâu cô chưa nghe thấy :

- Mình ra đón cậu thay cho anh Trung, tại sao về không nói cho mình biết ?

Cô sững sờ, cô không tin vào mắt mình nữa, là anh, là anh sao?

- Tại sao… tại sao… cậu.. biết…

- Biết là cậu về quê ăn Tết ấy à? Sao tớ lại không biết chứ? Vì tớ luôn biết những gì cậu làm. Tớ biết ngày cậu ra Hải phòng thực tập, tớ biết ngày cậu ra đảo để dạy học, tớ cũng biết số điện thoại của trường cậu dạy nhưng tớ không gọi, tớ sợ cậu sẽ không nghe, tớ cũng biết ngày cậu nhận danh hiệu giáo viên dạy giỏi và tớ biết ngày hôm nay cậu trở vềi.

Mọi chuyện về cậu tớ đều biết .

- Tớ… tớ… cậu…

Cô không thể nói gì lúc này nữa, cô hoàn toàn không thể tin được là anh đã nghĩ về cô nhiều như vậy, ba năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô ư? Anh luôn biết cô đang làm gì, vậy anh có biết cô nghĩ gì hay không? Ôi! Nếu như anh biết cô nghĩ gì trong suốt những năm qua thì…

- Cho đến lúc tớ nói lời chia tay với Minh thì tớ mới biết trước đây tớ đã chọn lầm người.Người động viên khi tớ thi trượt là cậu, người luôn khích lệ khi tớ ôn thi lại Đại học là cậu, người lắng nghe tâm sự khi tớ buồn cũng là cậu, người có thể kiên nhẫn hàng giờ chỉ để nghĩ ra một câu nói hay giúp tớ nhẹ lòng khi xa nhà cũng chính là cậu. Cậu mới chính là người mà tớ cần. Người tớ yêu cũng chính là cậu! Ba năm nay tớ vẫn luôn dõi theo cậu, và chờ một ngày cậu quay về. Và cậu biết không, cậu đã sai khi viết dòng cuối cùng trong cuốn sổ đó, thực sự tớ đã biết tình cảm cậu giành cho tớ từ rất lâu rồi nhưng cũng như cậu, tớ sợ cậu sẽ không chấp nhận tớ. Và tớ tưởng rằng cậu đã yêu một ai khác.

Chết rồi. Cuốn nhật kí. Chắc chắn là chị gái cô đã đưa cho anh cuốn sổ đó. Anh đã đọc những gì cô viết, vậy thì, tất cả.. ôi… tất cả những suy nghĩ của cô về anh, lúc cô cười khi nhớ những kỉ niệm về anh, lúc cô khóc vì nhớ anh, anh đều biết hết sao? Cô chỉ biết đứng lặng im và nhìn anh.

- Dù không biết nói như thế này có quá muộn hay không nhưng tớ vẫn muốn nói rằng, anh lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô “ Anh yêu em”.

- Tớ…tớ…cậu…

Không để cô nói thêm gì nữa, anh ôm chặt cô vào lòng mình, anh khóc và anh biết rằng ở phía bên kia nước mắt cô cũng đang rơi.

Đây chính là quà tặng mà thượng đế ban tặng cho cô sao? Đã 10 năm kể từ ngày cô chỉ là một cô bé học lớp 10, cho đến bây giờ cô mới nhận được trái ngọt từ cái cây mà cô đã vun trồng, trái ngọt từ những ngày đau khổ, bao giọt nước mắt cô rơi cho anh giờ đã được đáp lại.

Hạnh phúc đã mỉm cười với cô, yêu thương đã trở về bên cô, trái tim yêu thương của cô đã được sưởi ấm, anh đã ở bên cô, rất gần, rất gần, điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thế đã là quá đủ, cô thực sự hạnh phúc. Một điều kì diệu từ cuộc sống.

Cô nhất định sẽ sửa lại dòng cuối cùng trong cuốn nhật kí viết riêng cho anh. Câu cuối cùng ấy sẽ là “Em sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời này, vì em yêu anh”.

Và có một điều kì diệu khác mà phải tới khi hai người kết hôn anh mới cho cô biết, đó là anh cũng có một cuốn nhật kí dành cho cô.

♥ Ngày… tháng…năm…

Cho đến bây giờ thì mình thật sự nhận ra rằng mình yêu ai thật sự. Mình thật quá vô tâm khi để cô ấy yêu mình lâu như vậy mà mình không hề biết. Khi đọc những câu cô ấy viết cho mình trong cuốn nhật kí ấy, mình đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt.

Thật sự cô ấy đã khóc vì mình nhiều như thế sao ? Nếu như chị của cô ấy không đưa cuốn sổ này cho mình thì điều gì, đến bao giờ mình mới hiểu hết tình yêu của cô ấy đây? Tại sao ? Tại sao cậu không nói rằng cậu yêu mình ?

Cậu thật là một cô bé ngốc nghếch mà…Cậu nghĩ rằng cậu không bằng Minh sao? Không đâu, cậu có những điều mà Minh không bao giờ có được, đó chính là sự trong sáng, lòng bao dung và nhân hậu. Không bao giờ Minh có thể so sánh với cậu được.

♥ Ngày…tháng… năm

Hôm nay mình nhận được thư từ đảo. Cô ấy nói rằng đã có người yêu ở ngoài đó. Thật sự như thế sao ? Thế là mình mất cô ấy thật rồi. Chính mình đã không nhận ra rồi khi mất đi mình mới bàng hoàng nhận ra là mình cũng đã yêu cô ấy nhiều biết chừng nào. Mình sẽ là một người bạn thân của cô ấy và cầu chúc cho cô ấy được hạnh phúc để bù đắp lỗi lầm của mình.

♥ Ngày…tháng…năm…

Hôm nay mình ra đảo và tìm tới nơi cô ấy dạy học. Kể từ ngày gặp cô ấy ở đất liền cũng đã hai năm rồi. Mình đứng từ xa nhìn cô ấy đang vui đùa cùng lũ trẻ. Cô ấy gầy hơn trước, tóc cũng dài hơn nhưng hính như cô ấy đen hơn thì phải. Có lẽ là do khí hậu ngoài này…Mình thấy thương cô ấy thật nhiều…

♥ Ngày…tháng…năm…

Cô ấy nói dối mình. Cô ấy chưa yêu ai ngoài đó cả. Mình biết điều đó khi hỏi những người dân ở đó. Tại sao? Tại sao cậu lại nói dối mình ? Hay bởi vì…

♥ Ngày…tháng…năm…

Chị em cho anh biết rằng ngày mai em sẽ trở về, chắc là em cố tình không cho anh biết. Anh hiểu. Em vẫn tin rằng anh yêu một ai khác chứ không phải là em. Cô bé khờ khạo, em chưa thực sự hiểu về anh rồi. Ngày mai, anh sẽ nói cho em biết rằng người anh yêu thực sự là ai, và sẽ không bao giờ cho em rời xa anh nữa.

.........:)

19
2 tháng 2 2018

HAYYYYYYYYYY NHƯNG HƠI DÀI

2 tháng 2 2018

ui....ước j mik cx đc như z!!!!khocroi

12 tháng 1 2021

mặt pác chưa ngố = me đâu :v

Cô Gái Của Biển Cả Tôi còn nhớ tuổi thơ ở trong khu rừng có hương của cây cối và cát biển,kèm theo hương gió của những buổi chiều mát.Dường như tôi ở đây đã được 3 năm.Luôn chỉ được nghe tiếng gió và tiếng vỗ về của sóng biển,bữa ăn hàng ngày chỉ là những chú cá nằm sâu dưới đáy biển xanh....ở trong túp lều cũ rích do tay mình dựng lên mà thấy tự thương cho chính mình.Hàng ngày chỉ mong ước sao...
Đọc tiếp
Cô Gái Của Biển Cả

Tôi còn nhớ tuổi thơ ở trong khu rừng có hương của cây cối và cát biển,kèm theo hương gió của những buổi chiều mát.Dường như tôi ở đây đã được 3 năm.Luôn chỉ được nghe tiếng gió và tiếng vỗ về của sóng biển,bữa ăn hàng ngày chỉ là những chú cá nằm sâu dưới đáy biển xanh....ở trong túp lều cũ rích do tay mình dựng lên mà thấy tự thương cho chính mình.Hàng ngày chỉ mong ước sao cho kiếm được bữa ăn ra hồn,có hôm phải cắn răng chịu đói mà ngủ.Tôi luôn mơ về những cơn mưa sao băng,giá như sao băng đừng vụt qua rồi biến mất trong chớp mắt,tôi có hàng nghìn điều ước được ấp ủ trong trái tim,chỉ là một đứa trẻ con mơ về những thứ hão huyền trên đời.

Nhưng rồi một ngày,tôi dường như cảm thấy cuộc sống ở nơi này thú vị dần lên,gặp một người con gái sống ngay sát ven biển....tôi thường gọi cô bé đó là "Cô Gái Của Biển Cả"...một phần lí do cũng hết sức là nhảm,nó chui từ tâm trí tôi ra cái gì thì tôi gọi vậy......Cô Gái của biển cả.....

_______

Buổi chiều tại bờ biển "Neiyo"...__

Vẫn như thường xuyên,tôi rời khỏi túp lều để đi lấy củi,nói thế nào thì tôi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ,sinh ra ở bờ biển này,tôi chỉ toàn ngồi nghe tiếng sóng vỗ,ngắm cảnh hoàng hôn,còn bữa ăn thì tẻ nhạt vô cùng,chỉ có cảnh vật nơi đây là đem lại niềm vui cho tôi.Tôi bắt đầu vào rừng hoặc kiếm nơi nào rậm rạp để mà kiếm vài ba bó củi.Tôi nhấc từng bước chân nặng trĩu lên,cái nắng gay gắt của mùa hè rọi xuống,ánh nắng như chảy dài trên vai tôi....Đang đi bỗng.....

"Bốp"

"Ui da!" tôi kêu lên một tiếng,hình như vấp phải thứ gì đó nặng lắm.Cứ cho rằng chỉ là một tảng đá cứng đầu to đùng nằm hiên ngang giữa lối đi,tôi vừa tức vừa thấy đau,có đứng dậy rồi tự rủa tảng đá:" Tảng đá chết t....iệt........Ủa?....."

Tôi ngạc nhiên và khá là sửng sốt,tảng đá chỉ là trong tâm trí của tôi chứ thực chất không phải,tôi nhận ra tôi vấp phải một con nhỏ đang nằm giữa lối đi vô rừng,thầm nghĩ nhỏ này điên hay sao mà nằm giữa lối vậy trời? Nhỏ nằm sấp người qua một bên,mái tóc dài xõa xuống.Vốn có tính tò mò nên tôi lật người nhỏ lên mặc dù chẳng bao giờ động vào con gái!Tôi dường như mất cả hồn vía khi thấy rõ gương mặt của nhỏ này,gương mặt trái xoan,hình như có bôi qua lớp phấn mịn,chắc nhà khá giả đây mà!Ở vùng biển này thiếu gì!Đôi mắt tuy nhắm nghiền lại nhưng tôi chắc rằng đôi mặt của nhỏ này đẹp lắm,nhìn những hàng mi cong vút đến mượt mà kia thôi cũng đủ để phỏng đoán,đôi môi nho nhỏ,có chút hồng hồng,suối tóc đen dài đến lạ lùng,xõa ngang lưng,chạm tay vào mái tóc óng ả ấy mà thấy mượt và mềm mại đến lạ lùng.Có vẻ như là đi lạc hay một lí do nào đó.Nhìn gương mặt của nhỏ lấm lem mà thấy thương quá trời,chắc là đói ,kiệt sức nên ngất xỉu ở đây quá,trẻ con mà.Tôi tính rằng sẽ cõng nhỏ về túp lều của mình.Củi cũng đã thành một bó trên vai.Nhưng vấn đề là vai vác củi thì sao cõng nhỏ về được???Nghĩ mình là đàn ông con trai cơ mà,phải ra dáng nam nhi chứ [Au:V~ thanh niên:v]!Nghĩ xong liền một tay vác củi trên vai,một tay ôm qua bụng nhỏ rồi cõng lên vai nốt:v,Tôi bước đi chầm chậm trở về túp lều....

______

"Phịch".Tôi thả nhỏ xuống,thở dài ngao ngán.Tôi đặt nhỏ lên chiếc giường gỗ mà tôi tự thiết kế,đắp cái áo mỏng lên người cho nhỏ rồi lấy chiếc lưới từ thời ông nội ra bắt cá ở gần biển.Thủy triều dần dần lên,tiếng sóng biển gào thét,cuộn từng lớp sóng trôi dạt vào bờ.Vốn dĩ biển này người ta bắt cá là chủ yếu chứ chẳng mang theo cái phao to đùng xuống tắm mát bao giờ!Tôi giăng lưới xuống,ở trên bờ đứng trực cá.Mong nó sớm chui vô cái lưới nhanh nhanh lẹ lẹ giùm tui,cá thì nhiều mà đớp mồi thì ít.Dường như mỗi tôi là thằng lạc loài đi đánh cá ở biển này.

Đợi trời sẩm tối thì cá đã nằm gọn trong chiếc lưới,tôi bỏ cá vào xô rồi thu lưới lại,trở vào túp lều.Tôi bước vào trong thì thấy con nhỏ ban nãy đã dậy mất tiêu.Đúng như tôi nghĩ...câu nói đầu tiên của nhỏ kiểu gì cũng sẽ là vậy....:

-Oái!Đ....Đây là đâu???Còn cậu là ai??-Nhỏ la lớn

-Tôi thấy bạn nằm ngay giữa lối rừng nên tôi vác về,tỉnh rồi hở?

-Hả.....à ờm....đúng là tôi bị lạc....cảm ơn ,mà cậu tên....

Nhỏ hỏi tôi,nghĩ không phải người xấu nên tôi cất giọng lạnh băng trả lời:

-Ừm....Cứ gọi tôi là Kei được rồi,còn bạn?

-Cậu cứ gọi tui là Iru được rồi.

Iru cười rồi nói,nụ cười của nhỏ tựa như ánh mặt trời,tôi đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh băng,tôi nhìn nhỏ rồi nói:

-Tối rồi,đi nấu ăn đi.

-Hả??Làm cái gì được?Tui thấy xung quanh ngoài cái giường này ra đâu còn gì đâu?

-Có xô cá tôi để ngoài kia,tôi đi nướng đã,bạn cứ ngồi nghỉ đi,I....Iru.

-....Ừm.....

Nói xong tôi ra ngoài,lấy xô cá ra,kéo từng bó củi về chỗ mình.Chẳng qua vì Iru là khách lạ nên thông cảm cho,chứ còn là bạn thân hay em gái thì còn lâu mới cho ngồi không như thế!Tôi nhăn mặt lại,bắt đầu nhóm lửa,tôi dùng chiếc bật lửa mà ba mẹ tôi trước khi sang thế giới bên kia để lại,vì thạo rồi nên việc làm lửa cháy đối với tôi là đơn giản,thỉnh thoảng khói bốc lên,bay vào mắt tôi...mắt tôi rất nhạy cảm với những thứ như bụi hay khói nên cứ khói tạt vô mắt là cay cay mắt...có khi còn khóc luôn í chứ.Iru xỏ đôi dép vào rồi ra với tôi,thấy làm lửa lên thì nhỏ khen:

-Oa!Có cái gì nó bốc lên kìa!To nữa!Kei làm thế nào vậy?Kei giỏi quá,Iru không làm được zậy đâu!

-Hả?Cái này gọi là lửa cháy đấy,bộ không biết sao?Trẻ con quá.Dùng bật lửa đốt vô mấy vỏ cây khô rồi đút củi vô là cháy liền hà.

-Mà nhóm lửa chi vậy?

-Nướng cá.

Tôi trả lời,tôi lấy que xiên qua từng chú cá rồi cho lên bếp lửa,nhỏ tròn mắt nhìn,sao mà thấy Iru kì quá trời,đến lửa cũng hổng biết....10p sau thì cá vàng dần lên,nhỏ reo lên:

-A!Nó vàng lên rồi kìa!Ăn được rồi!

-Chưa đâu!Nhìn vàng vậy thôi chứ bên trong còn thịt sống đấy,đợi lúc nữa đi,thiếu kiên nhẫn quá!

-Gì chứ!.

Nhỏ phụng phịu,lúc này nhỏ mới đáng yêu nà,hương gió cuốn theo mùi cát biển,nghe sóng vỗ thôi cũng đã đủ vui tai rồi,giá như tôi được như bao đứa trẻ khác,được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của cha mẹ,sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của chính mình.Còn tôi mãi vẫn chỉ là một chú chim non ,tự sải cánh mà bay đi chu du nơi này nơi khác,cứ mãi cất cánh lên một bầu trời tự do nhưng đầy sóng gió,khát sẽ không tìm được nước,buồn sẽ không có tổ ấm.....tôi cũng vậy,phải tự dùng đôi tay và sức mình để mà sống trong cái cuộc sống cô độc này....

-Kei!Cá chín rồi chứ??

-À ừ,chắc được rồi đấy.

-Yeah!

Tôi bỏ cá ra khỏi bếp hồng,mùi cá nướng chín thơm nổi lên,ngửi thôi cũng đủ để thèm.Tôi đưa cho Iru con to nhất rồi nói:

-Nè,ăn từ từ thôi kẻo bỏng mồm.Cẩn thận xương đó.

-Iru biết ùi mà.

Nhỏ ăn một cách từ tốn,thịt cá chín ăn mới ngọt mồm làm sao,đối với tôi ăn như này cũng là qua bữa rồi.Tôi vừa ăn vừ ngắm sao trên bầu trời rộng lớn....vừa tám chuyện với Iru.

-Thế khi nào định quay về?

-Chắc ba mẹ sẽ tìm ra tui thôi!Ba mẹ tôi quen nhiều người ở đây lắm.

-Ờm.....Iru bị lạc hử?

-Ừm,lúc đi chơi,vô tình bị lạc vô đây.Vốn là đứa mù đường nên khóc thét lên luôn,đi mãi,đói quá nên kiệt sức rồi chết lâm sàng trong rừng luôn.

-........

_1 tiếng trôi qua_

-ĐI ngủ đi,muộn rồi-tôi nói

-Hả?Ừ..

Nhỏ ngoan ngoãn vào lều,tôi nhường nhỏ ngủ trên giường,con tôi lấy chiếc áo đệm lên rồi nằm xuống là xong.nhỏ nằm xuống đã ngủ khò luôn.Tôi nằm xuống,nhắm mắt lại để mặc cơn gió thổi vào túp lều cũ....Ánh trăng soi sáng vào túp lều,lòng tôi lại buồn rười rượi đến lạ lùng....

____Tua đến 1 tuần sau_______

Mặt trời chiếu ánh nắng xuống túp lều,làm tôi và Iru tỉnh giấc,tôi dụi mắt,nghĩ rằng giờ này chắc là tầm 7h .Tôi gục Iru đi kiếm nước với tôi,chứ đi một mình buồn lắm!Giục mãi nhỏ mới chịu đi,chắc tôi sắp thành người rừng quá!ra gần biển thì Iru lại đổi ý

-tui không đi đâu!Tui sợ lạc với cậu lắm!

-ĐI với tui không lạc được đâu!Tôi nhớ dai lắm!

-Nhưng Iru vân sợ lắm!..Ủa?

Nhỏ nhìn cổ tôi,tò mò về chiếc dây chuyền có đính kèm chiếc lọ nhỏ đính kèm tờ giấy tí hon bên trong,nhỏ cười tươi,nghĩ rằng đó là chiếc lọ trong truyền thuyết,có tờ giấy bên trong,lấy bút ghi điều ước vào mảnh giấy rồi ném xuống nước thật xa để thành sự thật,nhỏ liền giật lấy day chuyền trên cổ tôi rồi nói:

-Ah! Đúng là nó rồi!

-Làm gì vậy?!Đó là vật kỉ mà mẹ tôi tặng đấy!

-Bay nào!

"Tủm".Chiếc lọ rơi xuống biển sâu,tôi nhìn Iru với con mắt đầy sự tức giận,tôi quát:

-S....Sao ...cậu dám?....Đó là vật kỉ mà mẹ tôi TRAO TẶNG đấy!!!!Giờ cậu ném nó đi rồi!Cậu có biết nó quan trọng với tôi như thế nào không?!!!

-K...Kei....Kei-kun à....Iru chỉ...

-ĐỪng nói đến chữ "KEI-KUN"!

-K...Kei-kun!

Tôi tức giận đi vào trong lều với đôi mắt rớm lệ.Iru như nhìn thấy tất cả,nhỏ cũng quay lưng về phía túp lều,ngồi xuống bờ biển mà ngắm biển,tôi biết là nhỏ rất thích biển nên tôi cũng im lặng mà tức giận,nhưng tôi đâu có biết rằng.....Iru hoàn toàn sẽ....

Tôi nguôi giận,tiến tới chỗ Iru,nhỏ khóc thì phải,tôi khẽ gọi:

-Iru-chan.....

Nhỏ quay lại,đôi mắt rớm lệ nhưng vẫn nở nụ cười:

-Kei-kun,tớ xin lỗi.

-Không sao,cậu.....

Không để tôi nói hết,Iru bỗng cất lên....

"Sóng biển vỗ rì rào....

Ánh nắng dần chiếu xuống

Túp lều tranh giữa nắng

Chịu ánh nắng chói chang"....

-I..Iru-chan?...

"Vật kỉ mẹ trao tay,con ơi hãy giữ lấy

Sóng biển vỗ rì rào

Sẽ đi cùng với con....

Một bàn tay lạnh giá

....Giật lấy sợi dây chuyền

Ném xuống đáy biển sâu..."

-Sao vậy Iru?

"Đáy biển sâu kèm sóng....

Vùng biển rộng,trời cao

Sẽ phai mờ trong nắng....

Như tôi sẽ biến mất....

Trong khoảng trống.....lạnh tanh.."

Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời đó,đến đây....Iru bỗng bật khóc.Tôi không hiểu gì hết,Iru nói;

-Kei....thực ra.....suốt thời gian qua....tớ lừa cậu đấy...

-L..Là sao?

-thực ra..........tớ không hề đi lạc!.....tớ chỉ là một đứa con gái nửa người nửa không,tớ đã luôn một mình suốt 3 năm qua.....và có lẽ ngay hôm nay?Tớ sẽ biến mất ...

-Là sao????Tớ không thể hiểu được!!!

-Tớ.........Tớ thực ra tên thật của tớ là Kaiyo!Tớ đã từng sống sâu dưới đáy biển này.....nhưng rồi một lần tớ đã đánh cắp viên ngọc quý báu của cha tớ,tớ không hề biết rằng cha tớ đã để một lời nguyền trong viên ngọc đó....ai chạm vào nó mà không được sự cho phép thì cha tớ sẽ đánh chết kẻ đó thì thôi....và không ngoại trừ tớ.

-Kaiyo.........cậu

-Phải,rồi cha tớ vẫn còn lương tâm nên chỉ đánh tớ đau điếng rồi để lại lời trong viên ngọc là tớ sẽ sống nhưng chỉ trong 3 năm,và sẽ như một cái hồn.......biến mất......

*Au:Vì đây là truyện hư cấu nên nó hơi vớ vẩn và vô lí,mog thông cảm cho AU*

Tôi khóc.....và rồi,sóng biển bỗng mạnh hơn bìn thường,nhìn vào Kaiyo,dường như nhỏ đang dần biến mất,tôi òa khóc:

-Kaiyo!!!!Đừng đi mà!!!ĐỪng biến mất!!!

-Kei-kun!Gặp được cậu...tớ vui...vui lắm...cảm ơn...cảm ơn cậu vì tất cả......

-Kaiyo-channnnn!!!!!!!!!!!!!

"Bộp",tôi khóc hết nước mắt,chiếc vòng cổ Kaiyo đeo thường ngày rơi xuống,tôi xiết chặt chiếc vòng rồi khóc...nụ cười ấy....sẽ chỉ còn trong quá khứ.....Tôi sẽ không quên....Kaiyo....

"Cô Gái Của Biển Cả...."

THE END

8
24 tháng 8 2017

Hơi dài các bạn nhỉ oho

24 tháng 8 2017

Hay đó bạn ak