Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
" Anh Đom Đóm đi gác như một người lính gác " > Từ Anh được nhân hoá
TL
1)CHÚ CHÓ ĐANG ĐI
2)CÁC CÂY BÀNG ĐANG THAY BỘ ÁO XANH CỦA MÌNH
3)ÔNG MẶT TRỜI ĐANG TỎA NẮNG
4)BẠN MÈO ĐANG CHƠI VỚI TÔI
HT Ạ
cái cặp mở miệng.
chiếc bàn đang nằm.
quả na mở mắt .
cây hoa nhảy múa
HT
tham khảo
Em rất thích những công việc lao động trí óc, đặc biệt là nghề bác sĩ bởi đó là công việc cứu chữa bệnh cho mọi người. Gần nhà em có chú Nam là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, em rất ngưỡng mộ chú.
Chú Nam còn rất trẻ, dáng người chú thật cao. Người chú luôn thoang thoảng mùi thuốc nhè nhẹ rất dễ chịu. Chú là bác sĩ khoa nhi, bởi vậy chú rất dịu dàng và ôn nhu. Nụ cười luôn thường trục ở trên môi chú khiến người khác cảm thấy rất dễ gần và thân thiết. Đúng là như vậy, vì làm việc với các bạn nhỏ nhiều mà chú rất yêu thích trẻ con. Trẻ con ở trong khu luôn rất yêu quý chú, em cũng không ngoại lệ. Chú còn là người rất kiên nhẫn nữa. Mỗi khi trẻ em trong khu bị bệnh, khóc nháo không chịu khám bệnh, chú đều nở một nụ cười rồi tìm cách dỗ dành, chẳng mấy chốc mà đứa trẻ ấy đã ngoan ngoãn khám bệnh rồi.
Chú Nam là một người rất vui tính. Chú rất hay kể chuyện cười cho em nghe, những câu chuyện cười của chú rất thú vị, khiến em cứ cười mãi không thôi. Có những hôm chú phải trực ca đêm ở bệnh viện, sáng hôm sau mới về, trông chú có vẻ mệt mỏi lắm. Chú nói nghề làm bác sĩ thực sự trông vậy thôi nhưng rất áp lực. Mình làm sai là phải chịu trách nhiệm rất lớn vì đó là mạng người, bởi vậy nên phải rất cẩn thận. Nhưng cứu được người chính là niềm vui của những người làm nghề Y.
Em rất yêu quý chú Nam. Chú là một người vô cùng tuyệt vời, em sẽ học thật giỏi để sau này có thể được trở thành một người như chú.
THAM KHẢO
Chiều hôm qua, mẹ em đi khám ở bệnh viện huyện; trong lúc chờ mẹ ngoài hành lang em chú ý đến cô y tá trong phòng điều dưỡng đang chăm sóc bệnh nhân. Cô y tá đó tỉ mi, cẩn thận hỏi han bệnh nhân và luôn tạo cảm giác thoải mái nhất cho người bệnh. Cũng vì thế mà em ấn tượng với cô y tá đó.
Cô y tá mặc một bộ đồ màu trắng của bệnh viện, trên đầu đội mũ cũng màu trắng. Cô đi một đôi hài màu đen thấp. Dáng cô mảnh mai nên khi có yêu cầu gì khẩn cấp cô có thể chạy đi nhanh chóng.
Trong lúc cô chăm sóc cho bệnh nhân, cô luôn nở nụ cười thật tươi và thật hiền. Giọng nói trầm nhẹ khi trò chuyện với bệnh nhân khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Mặc dù trong phòng bệnh có rất nhiều người, ai cũng có nhu cầu chăm sóc, tuy nhiên cô vẫn không hề kêu ca, lần lượt chăm sóc người này sang người khác. Cứ từng người, từng người một đều do bàn tay của cô chăm sóc.
Đối với những chị thực tập mới vào, cô cũng hướng dẫn rất nhiệt tình và chu đáo. Luôn động viên thực tập sinh phải cố gắng hết mình để hoàn thành tốt công việc.
Cô y tá chăm sóc bệnh nhân này thực sự khiến cho em khâm phục vì đức tính cần cù, chịu khó cũng như có tấm lòng bồ tát với mọi người.
tham khảo
Em có một đứa bạn thân, chơi cùng em từ bé. Ngoài những bạn thân trong lớp, có lẽ bạn ấy là một người mà em yêu quý nhất. Bạn là Ngọc Duy ở lớp kế bên.
Em quen bạn Duy trong một lần tình cờ gặp nhau trên sân trường. Chúng em nhanh chóng làm quen với nhau, chơi với nhau rồi thân nhau lúc nào không biết. Năm nay, Duy tròn mười một tuổi. Bạn có dáng người vừa phải, không cao cũng không thấp, chỉ cao hơn em nửa cái đầu. Làn da hơi ngăm ngăm trông rất rắn chắc. Mái tóc bạn đen nhánh, lúc nào cũng gọn gàng. Gương mặt đầy đặn và hay tươi cười. Đôi mắt sáng tinh anh làm bạn có vẻ rất thông minh. Bạn làm gì cũng nhanh nhẹn, chỉ nhoáng cái là xong.
Tính Duy rất hiền lành, hay nhường nhịn bạn. Mỗi khi rảnh rỗi, bạn ấy thường rủ em học chung hoặc chơi cờ. Mỗi khi chơi trò gì đó, nó thường nhường bạn chơi trước. Dù chơi có thua hay thắng, nét mặt bạn ấy vẫn luôn tươi cười. Bạn ấy học rất giỏi, thường được cô giáo khen. Năm nào bạn ấy cũng được nhận phần thưởng của trường và của lớp.
Chơi với nhau gần năm năm, chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm. Có lần, chúng em chơi đuổi bắt, Duy bị vấp cục đá, té trầy hết cả chân tay. Hai đứa sợ bố mẹ xanh cả mặt mày. Rất may là không có chuyện gì xảy ra. Hôm sau gặp nhau lại cười toe toét.
Năm năm học trôi qua thật nhanh. Sang năm đã chuyển trường mới chắc là không còn học chung với nhau nữa. Dù thế nào đi nữa, chúng em vẫn sẽ giữ bao kỉ niệm đẹp về nhau.
/HT\
Tham khảo :
Trong lớp người em yêu quý và để lại ấn tượng cho em nhiều nhất là bạn Linh Chi. Linh Chi là bạn gái rất dễ thương, không chỉ sở hữu một giọng hát ngọt ngào mà Chi còn là vận động viên chạy rất cừ khôi.
Em vẫn còn nhớ một kỷ niệm hè năm lớp 4 khi Linh Chi tham dự cuộc thi chạy của tỉnh. Sau những ngày nỗ lực rèn luyện gần đến ngày thi chân của Chi lại đau do tập luyện nhiều quá. Các thầy cô và bạn bè đều lo lắng muốn Chi dừng cuộc thi để nghỉ ngơi nhưng Chi vẫn quyết tâm tham gia. Khi tiếng còi của trọng tài vang lên các vận động viên bắt đầu vào cuộc đua đôi chân thon thả của Linh Chi sải bước chạy nhanh thoăn thoắt nhích lên từng bước mộ
Mọi người đều nín thở theo dõi từng bước vượt của bạn, nhưng đến khi gần về đích, Chi vẫn ở vị trí thứ 3. Đôi chân của Chi lúc này dường như không nghe theo sự điều khiển của bản thân những bước chạy xiêu vẹo như sắp ngã khiến ai cùng lo lắng đến thót tim. Bỗng Chi mím chặt môi khuôn mặt đỏ ửng nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt hướng về đích lao tới. Tất cả cổ động nhiệt huyết hơn gấp đôi cổ vũ sự bứt phá đáng nể phục của Chi. Chỉ khi có tiếng còi vang lên cả khán trường sân vận động đều đứng dậy vỗ tay hoan hô Chi đã cán đích thành công để giành huy chương Vàng cho trường. Đôi chân của Chi lúc này khụy xuống khó khăn lắm mới đứng lên được nhờ sự dìu dắt của các bạn trong lớp. Linh Chi đứng thở dốc trên mặt hiện rõ sự đau đớn lẫn mệt nhọc nhưng bạn vẫn nở nụ cười tươi tắn, dòng mồ hôi trên mặt giờ đây đã thành dòng đua nhau chạy xuống đưa tay lau mồ hôi mà nụ cười vẫn tươi tắn, đôi môi đỏ hồng càng thêm vẻ duyên dáng.
Đối với em, Linh Chi là một cô bạn rất dễ thương. Em cũng rất yêu quý và khâm phục bạn. Em mong, tình bạn trong sáng của chúng em sẽ mãi mãi bền chặt như câu thành ngữ “bạn bè chung thủy là kho vàng quý nhất”.
Cứ hàng năm, vào dịp sinh nhật của em, gia đình em đều có tặng một món quà để động viên em học tập. Lần sinh nhật thứ chín của em, chị hoa tặng em một cây bút rất xinh xắn. Nó nang nhãn hiệu Hồng Hà.
Cây bút có chiều dài cỡ mười lăm phân, gần bằng gang tay em. Thân bút tròn, thuôn về phía sau và được làm bằng nhựa màu hồng nhạt. Nắp bút có mạ bạc óng ánh, có cái để gài cho bút khỏi rơi. Mở nắp bút ra, ngòi bút sáng loáng được làm bằng thép mạ i-nốc. Ơû đầu ngòi có một chấm nhỏ gọi là hạt gạo, để giúp cho khi em viết khỏi bị gai làm rách giấy. Bên trong thân bút là một ống cao su rỗng có ống mực nối với ngòi giúp cho mực xuống đều. Toàn bộ ruột bút được bao bọc bởi ống kim loại mỏng.
Hàng ngày tới lớp, em chỉ cần bơm đầy mực vào bút, em sẽ không phải mang theo bình mực đi nữa. Cây bút rất thuận lợi cho việc ghi bài giảng, làm bài tập và bài kiểm tra của em.
Em yêu cây bút vì nó là quà tặng của người thân, kèm theo mong muốn của gia đình là mong em mỗi ngày chăm ngoan và học giỏi. Em hứa sẽ giữ gìn bút cẩn thận, không để nó bị rơi xuống đất. Mỗi khi học xong, em đều cất bút vào hộp. Giữ gìn bút được bền lâu là mong muốn của chị Hoa và của gia đình em.
tả cảnh biển sầm sơn quê em
mọi ngừi nhớ giống như tả về quê hương mình nha
Thank
2. That is our playground.
3. Who is that?
4. They are not my teacher.
5. Do not talk.
6. No, you cannot.
Answer:
1. What’s your name? ———-> What is your name?
2. That’s our playground————> That is our playground.
3. Who’s that?————> Who is that?
4. They aren’ my teacher——-> They are not my teacher.
5. Don’ Talk!—————> Do not talk!
6. May I open he book?
No, you can’t. —————> No, you can not.
Study well!
Vuong Dong Yet
Tôi muốn nói với bạn về phòng của tôi. Tôi có phòng riêng. Tôi không chia sẻ nó với chị tôi. Phòng của tôi ở giữa phòng của chị tôi và bố mẹ tôi . Tôi có phòng riêng. Tôi không chia sẻ nó với chị tôi. Phòng của tôi ở giữa phòng của chị tôi và bố mẹ tôi . Tôi một góc phòng của tôi. Có một cái giường. Bàn của tôi ở bên phải giường. Có một poster của ngôi sao truyền hình yêu thích của tôi trên tường. Tôi cũng có một tủ quần áo của tôi. Phòng của tôi hơi nhỏ, nhưng tôi thích nó.
Tham khảo :
All long days in a small village that was great memories I had. My family and our neighbor lived happily together , my parents spend many time to take care of us ( I and my sister), for my grandmother, we are apple of her life. The house that my family lived is always fulled of laughter. At that time, I thought I had the wide world in my hand when anybody around me felt unhappy. When I had a young brother, my parents were the busier than before and my sister was also study the more and more, without my grandmother, may be I used to lonely.
Someone will think that: my grandmother is a gentle person, but the fact is not. She is not only cheerfull, sociable, friendly but aslo snappy and decisive. “Do as I say, not as I do” or “a honey tongue, a heart of gall “ is look her personality, because she always talks to everybody by the loud voice and shouting, it make the different person feel that: they are ordered and feel uncomfortable. Sometimes, she forces me do all what is she talk, if I do not it, she will sulk. However, I know: She want to do the best thing for everbody. Example: every morning when I get ready for school, she check that: where is my hat and raincoat? I was accustomed to being cared of, being reminded, but I hope: everybody also understand this- my grandmother is good person. Day by day, I become a person that had a careful style of work and could be free from any life pressure.
I have not gone home in a long time so I had to go to school, had to work in my company ( part-time job) . Yesterday, I called my dad, he said: ” I am taking your grandmother to hospital. She has a eye operation, today”. I feel disappointed myself, I had known her eyes was becoming the bad and bad but I forgot this. Everytime we meet each other, she usally asks me what is look ? Thin or fat? white or black skin?…I did not know all of things is because of her wake eyes. She have never changed, she taked care of everybody by her own way but she did not know how is care of herself. Now, I am going to comeback home to meet her and my family, to review the childhood memories that I have forget one of the most important things with her.
TL
My Grandparents
I was lucky enough to grow up in my grandparent’s house. Our family lived with my grandparents since I was little. As my paternal grandfather passed away when I was very young, I only remember a few memories of him. One thing I surely remember is he used to brush his teeth twice daily without fail. I adopted this habit and ever since I have been doing the same.
My maternal grandparents have been my true systems of support. I am lucky enough to have grown up around such inspirational people. My grandfather was a principal of a college, so he always emphasized the importance of education. He helped us with our homework when my parents were not available. I spent my vacations at their place as I enjoyed living with them.
Similarly, my grandparents always embraced me with open arms. They used to wait for every holiday for our arrival. My grandmother made delicious pickles and meals which we relished greatly. She taught me a few recipes too and tips and tricks that are very useful even today. I simply adore my grandparents for instilling good values in me and my parents and for giving us a safe space to grow up in.