Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Gia đình là bến đỗ bình yên nhất của mỗi con người. Vì ở đó chúng ta nhận được sự yêu thương, chăm sóc và bảo vệ của những người thân yêu. Nhờ có tình cảm gia đình, con người sẽ có thêm nguồn sức mạnh to lớn để vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Bởi vậy mỗi người cần phải trân trọng tình cảm gia đình từ những hành động cụ nhỏ bé nhất. Tình cảm gia đình thật đáng trân trọng và bảo vệ.
Ẩn dụ: Gia đình là bến đỗ bình yên nhất của mỗi con người. (bến đỗ - nơi để mỗi người trở về, không thay đổi).
Gợi ý
- Trong vai trò người nói.
+ Đề xuất ý tưởng thiết kết làm báo tường khổ A0.
+ Đề xuất ý kiến nội dung nên phong phú như có bài nhạc viết tay chủ điểm môi trường,....
+ Đề xuất ý kiến hình ảnh có thể dùng ảnh chụp thực tế xung quanh tạo tính thân cận, chân thực.
+ Đề xuất lớp có thể chuẩn bị tiết mục văn nghệ.
- Trong vai trò người nghe.
+ Thiết kế có thể thiết kế độc đáo hơn như quả cầu Trái Đất chia 2 nửa: ô nhiễm và không ô nhiễm.
+ Nội dung cần phong phú hơn như thêm các bài nhạc, clip thực tế, vlog,...
+ Hình ảnh cần mang tính chân thực, gần gũi.
+ Tiết mục văn nghệ đa dạng, có tầm ảnh hưởng nhận thức: có thể đóng kịch về chủ đề môi trường.
Nhớ ngày xa xưa ấy
Tuổi thơ tôi đến trường
Mẹ dỗ dành khuyên mãi
“Con vào lớp, mẹ thương”!
Trường xưa mái lợp tôn
Sáu, bảy phòng thôi nhé
Thầy dạy tôi không trẻ
Đã năm mươi tuổi rồi
Thầy chỉ chổ tôi ngồi
Ngay đầu bàn phía trước
Chổ này con ngồi được
Con nhỏ nhất lớp mà
Ngày đầu tiên đi học
Lòng cứ mãi lo xa
Mong thời gian chóng qua
Được về nhà với mẹ
Thời gian sao lâu thế
Không chạy lẹ dùm ta
Ngồi yên ôi khó quá
Mấy giờ liền rồi nha.
Hai tiết học trôi qua
Giờ ra chơi cũng đến
Tiếng trống trường đã điểm
Cả lớp cùng đi ra
Thầy bảo : “các em à
Ra chơi đừng chạy nhảy,
Đừng leo trèo, té đấy
Hãy nhớ lời thầy nha !
Ngày xưa ấy đã xa
Năm mươi năm có lẽ
Tôi giờ không còn trẻ
Mái đầu cũng dần phai
Hôm nay ngồi nhớ lại
Ngày đầu tiên đến trường
Nhớ thầy tôi ngày ấy
Với tấm lòng luyến thương!
Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học sinh như em thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt là Đan- cô bạn thân từ hồi lớp 1 dến giờ vẫn học với em.
Đan là một cô bé có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, miệng lại luôn nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, tưởng chừng như những hạt ngọc trai. Cô bạn này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính vì thế mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của bạn ấy là không thể thiếu. Giọng ca “cây nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhì. Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc. Những hoạt động của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là cần thiết nhất. Với một cái đầu thông minh và tính toán nhanh nên bạn học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và bạn bè quí mến bởi học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn giành thời gian giúp đỡ cha mẹ.
Ngoài sở thích đọc sách, Đan có một sở thích hơi bị kì quái là thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy Đan vẫn đến nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên con đường đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân.
Đan luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến.
Mùa xuân đến tự bao giờ? Xuân về mang theo những cơm mưa xiêu xiêu và gió lành lạnh. Xuân đến mà sao bất ngờ. Nụ tầm xuân nở bâng quơ, đàn chim én liệng chao trên bầu trời lộng gió. Hơi thở mùa xuân lan toả vào từng nẻo đường, ngõ phố. Những cành đào nở v­ươn vai khoẻ khoắn trong tiết trời rét đậm. Từng cánh hoa nhẹ nhành như những cánh bướm khẽ rung rinh trong gió. Mùa xuân là để đoàn tụ và chia sẻ.Không ai lo lắng suy tư trong những ngày xuân đẹp đẽ. Những người con xa quê luôn ước ao dược đón cái tết bình dị, thấm đượm tình nghĩa quê hương. Yêu xuân lắm! Đừng xa nhé mùa xuân chan chứa yêu thương.
Bạn tự đọc rồi tìm câu trần thuật đơn nha. Mình vội quá nên chưa tìm cho bn đc
Một chiếc lá rụng có linh hồn riêng, một tâm tình riêng, một cảm giác riêng. Có chiếc tựa như mũi tên nhọn, từ cành cây rơi cắm phập xuống đất như cho xong chuyện, cho xong một đời lạnh lùng thản nhiên, không thương tiếc, không do dự vẩn vơ. Có chiếc lá như con chim bị lảo đảo mấy vòng trên không rồi cố gượng ngoi đầu lên, hay giữ thăng bằng cho tận tới cái giây nằm phơi trên mặt đất. Có chiếc lá nhẹ nhàng khoan khoái đùa bỡn, hay múa may với làn gió thoảng như thầm bảo rằng vẻ đẹp của vạn vật chỉ ở hiện tại: cả thời quá khứ dài dằng dặc của chiếc lá trên cành cây không bằng một vài giây bay lượn, nếu sự bay lượn ấy có vẻ đẹp nên thơ. Có chiếc lá như sợ hãi, ngần ngại rụt rè, rồi như gần tới mặt đất, còn cất mình muốn bay trở lại cành. Có chiếc lá đầy âu yếm rơi bám vào một bông hoa thơm, hay đến mơn trớn một ngọn cỏ xanh mềm mại.
Đc k
bạn từ làm đúng ko