Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Sinh nhật vừa rồi, mẹ tặng cho em một chiếc đồng hồ báo thức màu hồng rất xinh. Em đặt đồng hồ ở trên bàn học. Nhờ nó, mà em luôn biết chính xác giờ trong ngày để sắp xếp hoạt động của mình. Mỗi khi làm bài, em dựa vào đồng hồ để tính toán thời gian mình đã làm, tiện lợi vô cùng. Đặc biệt nhất, là chức năng báo thức của đồng hồ. Chỉ cần hẹn trước, thì ngày hôm sau, đúng giờ đó, đồng hồ sẽ kêu reng… reng… reng… đến bao giờ em dậy tắt thì mới thôi. Nhờ vậy, từ khi có đồng hồ em có thể tự thức dậy buổi sáng mà không cần mẹ gọi nữa.
Em sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, ở Hà Nội không có quá nhiều sông như các miền phía Nam. Con sông nổi bật nhất của Hà Nội chính là sông Hồng, con sông hàng năm bồi đắp một lượng phù sa lớn cho đất canh tác tại Hà Nội.
Thượng lưu sông hồng bắt nguồn từ phía Trung Quốc xa xôi, trải qua bao nhiêu năm hình thành và phát triển đất nước, sông Hồng như là chứng nhân lịch sử, người bạn đồng hành của người dân nơi đây. Do con sông này có màu nước đỏ nặng của phù sa nên mới được đặt cho cái tên là sông Hồng. Lòng sông Hồng rộng và sâu lắm, ngày ngày không biết có bao nhiêu thuyền di chuyển trên sông để mua bán nên con sông lúc nào cũng nhộn nhịp.
Sông Hồng nhìn từ xa có những đường uốn lượn mềm mại như tấm lụa quý giá, nó ôm ấp những cánh đồng, lũy tre làng. Từng con sóng gợn lăn tăn lăn tăn tạo nên khung cảnh thơ mộng riêng của đất Hà Nội.
Sông Hồng nổi bật nhất khi chiều xuống, ánh mặt trời hoàng hôn phản chiếu xuống phía bên kia mặt sông, tĩnh lặng và nhẹ nhàng đến lạ thượng. Dọc bờ sông là những hàng cây trồng chống cho sạt lở, ở phía giữa sông có những chồi đất nhô lên được người dân dùng làm đất canh tác, trồng cây ngắn hạn như chuối, mía,... hoặc cũng có thể là những cây dùng để phục vụ cho gia súc gia cầm trong nhà.
Sông Hồng giống như con người vậy, có lúc trầm lặng phản chiếu hình ảnh làng quê nơi đây, có lúc gồng mình lên với những trận nước lũ cuồn cuộn. Con người nơi đây dường như cũng giống như vậy, có lúc trầm lặng, nhẹ nhàng đến lạ thường, cũng có lúc thì cáu gắt, đôi lúc xấu tính như những dòng nước lũ về suốt ngày đêm.
Nhưng cũng bởi vậy mà người ta đi đâu rồi cũng đều nhớ đến một Hà Nội với con sông Hồng được tạo hóa ban cho như vậy, vẫn nhớ về những con người nơi đây hiền hòa nhưng có đôi lúc vì chịu áp lực mà trở nên xấu tính, cần sự bao dung tha thứ.
Sông Hồng không còn chỉ đơn giản là đại diện hình ảnh cho người dân Hà Nội mà còn là biểu tượng của toàn thể nông dân Việt Nam. Dù có đi đâu đi chẳng nữa, hình ảnh dòng sông vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của em.
Ngôi trường đã gắn bó với em trong năm năm học vừa qua là ngôi trường mang tên trường Tiểu học Phổ Văn. Hôm nay em đến trường sớm hơn mọi khu để làm công việc trực nhật, nên có dịp quan sát vẻ đẹp của trường trước buổi học.
Khi em đến trường, hai cánh cửa to lớn được sơn màu xanh đã bị phai màu hé mở từ bao giờ. Lớp học, bàn ghế, những người bạn thân quen của tuổi học trò như âm thầm và lặng lẽ chờ đợi chúng em.
Bầu trời hôm nay thật đẹp, tiết trời se se lạnh. Đứng trên tầng cao quan sát em thấy ngôi trường khang trang, sạch sẽ. Trường có ba dãy gồm có hai dãy lớp học và một dãy là văn phòng giáo viên. Các dãy lớp học nằm san sát nhau, mỗi lớp có bốn cửa sổ và một cửa ra vào. Nhìn vào trong lớp học, bàn ghế sạch sẽ, ngay ngắn. Đặc biệt mỗi lớp học đều có ảnh Bác Hồ, 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng và nội qui lớp học để cho chúng em không được quên những nội qui của nhà trường. Khu văn phòng nằm ở giữa, đối diện là vười sinh thái với những cây hoa tạo nên một vẻ đẹp thanh bình. Nơi đây là chỗ các thầy cô giáo làm việc và họp. Bên cạnh đó là phòng Ban Giám hiệu và đi vài bước nữa là thư viện của trường, ở đó có rất nhiều sách cho chúng em đọc và tìm hiểu về những điều bổ ích, lí thú. Nơi giúp em vui chơi giải trí sau những giờ học căng thẳng là sân trường. Sân trường được làm bằng xi măng rất đẹp. Chính giữa là cột cờ chừng 10m với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trước gió.
Rồi các bạn đến trường ngày một đông, phút yên tĩnh của buổi sớm bỗng mất dần đi. Quang cảnh trường trở nên nhộn nhịp, đông vui bởi những tiếng nói cười của tuổi học trò chúng em. Trên cành cây, những chú chim hót líu lo vang. Bỗng Tùng! Tùng! Tùng! Ba hồi trống vang lên, không gian như rung mình lay động. Các bạn vội vàng xếp hang vào lớp. Một buổi học mới bắt đầu. Lúc này sân trường trở nên vắng lặng, đâu đó chỉ còn tiếng gió thổi, tiếng chim lích chích trong tán lá phượng.
Em rất thích ngôi trường của em, nơi đã để lại cho em nhiều kỉ niệm của những năm tháng học trò, tình cảm đối với thầy cô, bạn bè. Mai đây dù có đi đâu xa em vẫn nhớ mãi ngôi trường Tiểu học Phổ Văn thân thương này.
hãy viết một bài văn tả em bé [không chép mạng } ai làm nhanh nhất mình sẽ tặng 1000 coin và 1000 xu
Tham khảo nhé:
"Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi”. Bà em nói đúng, bé Linh Nhi - cháu gọi em bằng cô ruột - vừa chín tháng tuổi đã lẫm chẫm tập đi và bi bô tập nói. Hằng ngày, bé mang lại cho cả nhà em những niềm vui ngộ nghĩnh.
Linh Nhi trông mới thật là xinh xẻo. Bé có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm, dễ thương. Khuôn mặt bé tròn trịa, nước da hồng hào, bụ sữa. Tay chân tròn hằn rõ từng ngấn. Tóc tơ đen nhánh phủ kín trên đầu. Đôi mắt đen láy mở to như đôi hạt nhãn ít khi thấy chớp. Đôi má trắng hồng phúng phính. Mỗi khi bé cười, để lộ rõ đôi lúm đồng tiền và hàm răng mới nhú răng ba chiếc răng sữa trông ngộ nghĩnh lắm.
Nửa tháng này, Linh Nhi lộn xộn tập đi. Đôi chân bé chập chững từng bước ngắn, dáng người lắc lư, đầu chúi về trước của bé mới ngộ nghĩnh làm sao. Tuy bị té xuống hoài nhưng không lần nào bé khóc. Bây giờ, trước mặt mọi người, có ai bảo: “Bé làm ông cụ đi” là bé đứng lên, lưng cúi lom khom tay giả vờ chống gậy, bước nghiêng bước ngửa làm cả nhà cười rộ. Miệng luôn cười tươi.
Linh Nhi cũng đang bi bô tập nói. Bé mới nói sõi được vài tiếng: bà, ba, má, măm. Còn các tiếng khác giọng bé nói ngọng nghịu đến buồn cười. Mỗi lần thấy ai trong nhà sửa soạn đi đâu là bé lên tiếng: “Ti, ti” đòi đi theo. Có điều gì không vừa ý là bé lăn ra nằm vạ. Anh chị của em thường tập con mình chào hỏi ông, bà, cô chú và bất cứ người lớn nào đến nhà chơi. Lần nào, bé cũng ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu: “Dạ! Dạ!”. Những lúc đó, được khen bé thích thú lắm.
Nhưng thích thú nhất đối với Linh Nhi là được ẵm đi chơi. Khi ấy, đôi mắt bé sáng long lanh, bé nhảy lên sung sướng. Linh Nhi là niềm vui của cả nhà em. Từ khi có bé, cả nhà em vui nhộn hẳn lên. Trong nhà em, ai cũng cưng chiều bé cũng mong bé ăn no, ngủ ngon, chóng lớn.
Năm ngoái mợ em có xinh một bé gái kháu khình tên là Linh.Nay bé Linh cũng đã được 2 tuổi.Bé Linh có dáng người mũm mĩm với làn ra trắng hồng.Mắt bé to đen nhánh như viên ngọc bích trông rất đẹp.Hai má phính hồng ai nhìn cũng muốn nựng.Bé còn nhỏ nên tóc chưa có nhiều chỉ lất phất vài sợi.Bé Linh bây giờ đang tập bò, em bò trong nhà trông rất dễ thương.Bé còn nhỏ nhưng rất ngoan ít khi quấy khóc.Em rất yêu quý bé linh nhà mợ.
Con người sống vốn không chỉ để tồn tại một cách riêng lẻ mà luôn luôn có sự chung sức của những người xung quanh. Bởi vậy mà tình làng nghĩa xóm vốn là một truyền thống quý giá của ông cha ta tự bao giờ. Em rất yêu quý những người hàng xóm của em, nhưng trong tất cả, em vẫn dành một tình cảm đặc biệt cho cô Vi – người họ hàng xa và cũng là người hàng xóm thân thiết của nhà em.
Cô năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người cô nhỏ bé, có khi còn thấp bé hơn cả chính em nữa. Cô Vi có một làn da rám nắng, là minh chứng của những mệt nhoài sau những buổi làm đồng dưới ánh nắng gắt gao của mùa hè rực nắng. Tóc cô mỏng nhưng rất dài được cô búi gọn ra đằng sau đầu. Mỗi khi cô xõa tóc xuống lại thoang thoảng hương bưởi thơm ngan ngát. Cô thích gội bồ kết với hoa bưởi, vì thế mà cái hương thơm dịu dàng truyền thống kia vẫn luôn vương trên mái tóc cô.
Cô không đẹp, nhưng lại mang một vẻ gì đó rất cần cù, chăm chỉ của người phụ nữ Việt Nam. Đôi mắt cô cứ có một vẻ gì đó buồn buồn nhưng cùng ánh lên một vẻ dịu dàng đến lạ. Em ấn tượng nhất vẫn là đôi bàn tay của cô. Đôi tay ấy, chẳng mịn màng hay trắng bóc. Đôi tay ấy in hằn những vết chân chim, những dấu vết của một cuộc đời vất vả, lo toan. Đôi bàn tay không đẹp nhưng cần cù, chăm chỉ, đã chăm sóc biết bao nhiêu loài cây sinh sôi, đã vun được bao nhiêu mảnh ruộng thành hạt thóc thơm cho đời. Đôi tay ấy làm việc không biết mệt nghỉ: cô ra đồng vào sáng sớm tinh sương và về nhà lúc bóng tối đã bắt đầu lan đến. Có thể nói cuộc đời cô có một cuộc đời đầy vất vả.
Cô sống có một mình, bởi thế, em hay thấy cô trở đi rồi trở về một cách rất lặng lẽ. Thế nhưng người phụ nữ ấy không có một vẻ gì yếu đuối mà luôn luôn mạnh mẽ để tự mình làm chủ cuộc sống của chính mình. Biết cô như thế nên nhà em rất hay sang trò chuyện với cô, có khi là cho đi một bát canh, một đĩa thức ăn để cô khỏi phải nấu nướng khi trời đã tối. Cô cũng rất quý gia đình em: khi thì cô biếu gia đình một mớ cua mới bắt, lúc lại cho một rổ tép cô mới xúc ở ngoài đồng. Tỉnh cảm làng xóm cứ thế phát triển qua ngày ngày tháng tháng. Lúc em còn bé, chính cô là người hay sang giúp đỡ bế bồng, chăm sóc. Nay em đã khôn lớn, cô vẫn hay giúp đỡ nhà em mỗi khi khó khăn. Em càng lớn lên thì tấm lưng cô lại càng còng xuống bởi những buổi làm đồng hết sức vất vả. Chỉ có một mình mà cô cấy đến hai mẫu ruộng. Em rất khâm phục sức mạnh của người phụ nữ ấy.