Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cái bóng nhỏ của thằng bé đnag khuất dần phía cuối con đường tôi đang nhìn
Vòm phượng vĩ đã nở hoa từ bao giờ khi tôi ngước lên
Lòng tôi chợt buồn nhớ quê khi nghe tiếng hò của cô lái đò trong bóng chiều tà
Cánh chim nhỏ đang bay trên bầu trời khiến cô bé lặng lẽ nhìn theo
Tôi đã đạt được điểm tốt khi cô giáo kiểm tra bài cũ trong giờ ngữ văn ngày hôm nay.
Ko chắc lắm ạ,mong anh xem kĩ,có khi lại sai ấy ạ.
a,Cái bóng của thằng bé khuất dần phía cuối con đường tôi đang nhìn.
b,Hàng phượng vĩ đã nở tự bao giờ khi tôi ngước lên
c,Lòng tôi chợt buồn và nhớ quê khi nghe tiếng hò của cô lái đò trong bóng chiều tà
d,Cánh chim nhỏ trên bầu trời khiến cho cô bé lặng lẽ dõi theo....
Em không chắc chắn là có đúng hay không,mong anh xem kĩ,chắc có khi sai hết ấy ạ :v
a) Tôi nhìn theo cái bóng rời rạc, gầy gò của cậu bé đang khuất dần phía cuối con đường xa xôi
b) Tôi người nhìn lên, ngỡ ngàng trước những vòm hoa phượng vĩ đỏ rực nở hoa trắng xóa cả một vùng trời tự bao giờ
c) Nghe tiềng hò êm ái, dịu dàng của cô lái đò trong buổi chiều tà, lòng tôi lại thấy buồn, nhờ quê hương
d) Cô bé lặng lẽ dõi theo cánh chim nhỏ bay lơ lửng trên bầu trời, như muốn được bay cùng cánh chim vậy, bay vào vùng trời cao rộng lớn, mênh mông
e) Sáng nay gió mùa Đông Bắc tràn về, đi học, tôi lại quên mang theo áo ấm. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy mẹ xuật hiên với cái áo lên trên mặt, gương mặt mẹ nhạt nhẽo bỗng tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy tôi.
Mỗi một ngày trôi đi với biết bao sự kiện, bao nhiêu thăng trầm khiến cho con người ta ngày càng trưởng thành hơn, tôi cũng như vậy. Tôi nhận thấy bản thân mình ở hiện tại có rất nhiều điểm khác so với quá khứ ngây ngô đến ngờ nghệch trước kia. Tôi đã khôn lớn thật rồi. Những thay đổi trong tôi đa số đều theo hướng tích cực, để tôi để cho các bạn nghe về quá trình trưởng thành của tôi.
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới ngày nào tôi còn là một cậu bé đang chập chững biết đi, đang nói những tiếng bi ba bi bô gọi mẹ thì ngày hôm nay, tôi đã trở thành một cậu học sinh lớp 8. So với những năm tháng tiểu học, tôi thấy mình thay đổi khá nhiều, đặc biệt là ở ngoại hình. Hồi còn học mẫu giáo, tôi bị coi là thấp nhất lớp. Ấy vậy mà giờ đây, khi cơ thể phát triển, chiều cao của tôi tăng vọt, nó tăng nhanh đến mức mà những người họ hàng nhà tôi mỗi khi đến chơi đều phải trầm trồ nhận xét rằng: "Thằng cu Long này lớn lên cao nhỉ?". Đúng thật là như vậy, chiều cao hiện tại của tôi là một mét tám mươi mốt. Mẹ tôi thường đùa rằng: "Con đi thi người mẫu được rồi đấy!". Nhưng chiều cao chỉ là một trong những thay đổi đầu tiên khi tôi nhận ra mình đang trưởng thành, cái làm tôi ngạc nhiên nhất là giọng nói của mình. Các bạn có thể tưởng tượng được không, bỗng một ngày, vào buổi sáng, tôi thức dậy với một giọng nói "ồm ồm" như một ông cụ non. Tôi khá sốc, giọng nói trong trẻo ngày xưa của tôi đã biến mất, thì ra, tôi đã bắt đầu vỡ giọng rồi, để trở thành một người con trai trưởng thành hơn.
Ngoài những thay đổi đáng kể về ngoại hình, tôi còn nhận thấy trong từng suy nghĩ của bản thân là những rung động đối với những người bạn khác giới. Tôi có để ý đến một bạn nữ trong lớp. Từng cử chỉ, điệu cười của bạn nữ như khiến lòng tôi nở hoa, xao xuyến lạ thường. Không những thế, tôi còn cố gắng học thật tốt để có thể chỉ và giúp đỡ bạn đối với những bài tập khó. Tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt nhất có thể để ghi điểm đối với cô bạn gái học cùng lớp. Hóa ra, tôi đã trưởng thành hơn thật rồi! Tôi biết cả những cách để cưa đổ cô bạn mà tôi thích, tôi có những rung động đầu tiên của một thằng con trai mới lớn.
Trưởng thành hơn, tôi biết lo cho gia đình nhiều hơn. Mỗi buổi chiều đi học về, tôi không còn la cà trong những quán game ở gần trường nữa mà thay vào đó là về nhà và phụ giúp cha mẹ. Tôi cũng biết cách cư xử hơn. Một lần, khi tôi và mẹ cãi nhau, tôi đã cố gắng kìm chế và không to tiếng đối với mẹ, vì tôi biết rằng mình không phải là đứa trẻ con khóc òa lên khi không được mua cho đồ chơi của ngày xưa nữa. Tôi còn tự sửa chữa được một vài đồ vật trong nhà mà không phải để bố mẹ phải đem ra ngoài tiệm, thấy ai khen mình, bản thân tôi cũng không dám nhận, vì thực ra tôi cũng chưa làm được gì mấy.
Khi tôi nhận ra mình đã lớn khôn, tôi cảm nhận được những thứ mới mẻ đang len lỏi từng ngày vào tâm hồn và tính cách của mình. Cảm giác hơi đột ngột nhưng cũng thật thú vị. Trưởng thành hơn để trở thành một người sống có ích hơn, biết suy nghĩ cho người khác hơn là một điều mà tôi hằng mong mỏi. Hồi bé, tôi mong sao mình lớn thật nhanh, nhưng khi lớn thật nhanh rồi, tôi vẫn thấy ngỡ ngàng và ngạc nhiên lắm!
Chặng đường đời phía trước vẫn còn dài. Sau này, khi rời xa mái trường và đi làm việc trong một môi trường mới, tôi còn cần phải trưởng thành hơn bây giờ nhiều. Nhưng tôi không hề lo lắng, tôi vẫn cứ tận hưởng những gì mình đạt được ở độ tuổi học sinh này, bởi bất kì một sự trưởng thành nào cũng cần có thời gian. Thời gian sẽ tôi luyện cho tôi trở thành một con người kiên cường hơn và dũng cảm hơn. Tôi tin là thế.