Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Viết đoạn văn từ 5 đến 7 câu tả cảnh mặt trời mọc ở quê em trong dó có sử dụng ít nhất 1 câu tồn tại
Ngôi trường dưới ánh nắng ngày hè như một bức tránh sơn màu rực rỡ, chói chang. Dãy cây xà cừ hiên ngang, sừng sững như các bác bảo vệ cho ngôi trường, cho từng đứa học trò chúng em. Cây phượng đồ sộ, đỏ rực những chùm hoa chính là ông mặt trời trong bức tranh sơn màu ấy. Từng cành phượng nặng trĩu xuống, thuật tiện cho bọn học sinh chúng em ngắt hoa chơi đùa. Trên từng cành cây là đàn chim nhỏ hót líu lo, hòa vào tiếng hò reo của mọi người. Khung cảnh bình dị, bình yên làm sao.
Một ngày mới bắt đầu đánh dấu cho sự cống hiến và làm việc hết mình. Hé lộ cái lòng đỏ của mình, từ từ nhô lên. Nó mờ trong sương mù và dần rõ hơn theo thời gian và không gian. Không những thế, ngày càng cái lòng đỏ ấy càng to, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình, Tầm bảy giờ, cảnh bình minh đã hết. Con người cũng chỉ có thể đợi đến sớm mai mà ngắm cái cảnh bình mình đẹp như vậy.
Hè vừa qua em được mẹ cho đi biển. Sau những ngày bão chân trời, ngấn bể sạch như tấm kính lau hết mây hết bụi. Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Mặt trời tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào thăm thẳm và đường bệ đặt lên một mâm bạc đường kính mâm rộng bằng cả một cái chân trời màu ngọc trai nước biển ửng hồng.Gió thổi lồng lộng quét sạch tàn dư của bóng đêm. Vạn vật bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài.Gió thổi nhè nhẹ. Một lát sau ông mặt trời nhỏ một quả bóng khổng lồ màu đỏ đang từ nhỏ lên bầu trời cao. Nhuộm chân trời một màu hồng rực, quét sạch tàn dư của bóng đêm. Vạn vật như bừng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, hân hoan chào đón nắng mai .Sương đêm đọng trên những chiếc lá cây, lấp lánh giữa ánh nắng mà trời. Tạo thành bức tranh vẽ khung cảnh thiên nhiên của buổi sáng mai tuyệt vời.
Của e nè bài văn này anh tham khảo bài Cô Tô nên viết ra được bài văn này.
tham khao sơ nha em
Trời mưa như một vũ điệu tuyệt vời của thiên nhiên, khi những giọt mưa như những ngón tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào mặt đất. Những giọt mưa rơi như những hạt ngọc lấp lánh, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Những cánh đồng xanh tươi trở nên sống động hơn, như những bông hoa đang khẽ khàng nhún nhường theo nhịp điệu của gió. Những con đường trở nên ướt nhẹp, như những dải sương mờ mờ mịt mịt. Những chiếc lá xanh rì rào rung lên và rơi xuống, như những nhạc sĩ nhỏ đang trình diễn một bản tình ca mùa mưa. Cảnh trời mưa mang đến một cảm giác yên bình, như một lời thì thầm của thiên nhiên đang kể về những câu chuyện ẩn chứa trong từng giọt mưa.
hc tốt !!!
tham khảo nha em
Trời mưa như một vở kịch đầy cảm xúc, khi những giọt mưa rơi xuống như những nhân vật buồn bã trên sân khấu. Những giọt mưa như những giọt nước mắt, rơi từ trên cao xuống đất, tạo nên một không gian u ám và lạnh lẽo. Những con đường trở nên trơn trượt, như những bước đi không chắc chắn trong cuộc sống. Những chiếc lá rụng xuống như những kẻ bị lãng quên, lạc lối giữa cơn mưa. Cảnh trời mưa mang đến một cảm giác buồn bã, như một trạng thái tâm trạng của con người khi đối diện với những khó khăn và thử thách. Nhưng đôi khi, trong cơn mưa, cũng có những tia hy vọng, như những ánh sáng le lói qua những đám mây đen tối, cho chúng ta biết rằng sau mỗi cơn mưa sẽ có một ngày nắng tươi sáng.
chúc em học giỏi
Sau năm phút tập thể dục giữa giờ, các trò chơi cũng nhanh chóng bắt đầu dưới bóng mát của hàng cây xanh. Chỗ này, mấy bạn nam đá cầu, những quả cầu xanh đỏ bay lên hạ xuống không chạm đất xem rất vui mắt. Chỗ kia mấy em học sinh lớp Một ngồi thành vòng tròn chơi chuyền nẻ, đôi bàn tay bé nhỏ rải những que nẻ xuống nền xi măng kêu lách tách. Bên cạnh đó, vài nhóm bạn lớp Bốn tụm năm, tụm ba bắn bi, bịt mắt bắt dê hoặc chơi mèo đuổi chuột trên sân cỏ phía sau các phòng học. Trên sân trước phòng học, các bạn nữ chơi nhảy dây rất nhịp nhàng. Dây quay vun vút , tiếng dây chạm đất đen đét rất vui tai. Người nhảy, tóc bay loà xoà, miệng cười chúm chím, chiếc khăn quàng đỏ phấp phới tung bay trên vai. Phía xa xa, dưới gốc cây phượng già, mấy bạn học sinh lớp Năm đang đọc truyện tranh cho nhau nghe rồi cùng nhau cười nắc nẻ. Giờ ra chơi thật là náo nhiệt. Tiếng cười, tiếng nói vang lên thành một bản hoà âm sôi động.
tk mk nhé
kb nữa
Sau khi học xong văn bản “Cô Tô”, em rất ấn tượng với cảnh mặt trời mọc trên đảo Cô Tô. Cảnh mặt trời mọc trên biển là một bức tranh tuyệt đẹp, rạng rỡ, tráng lệ. Cảnh tượng đó được đặt trong một khung cảnh bao la, rộng lớn, hết sức tinh khôi. “Sau trận bão, chân trời, ngấn bể sạch như một tấm kính lau hết mây hết bụi”. Tác giả đã dùng những hình ảnh so sánh độc đáo. “Mặt Trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn”; “Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh để mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông”. Cảnh Cô Tô thật trong sáng và tinh khôi. Nguyễn Tuân là người có tài quan sát và miêu tả, sử dụng ngôn ngữ chính xác, tinh tế, độc đáo; có lòng gắn bó và có tình yêu quê hương đất nước. Bài văn cho ta thêm hiểu biết và yêu mến một vùng đất của Tổ quốc – quần đảo Cô Tô.
tk
Nhà em ở nơi cao nhất của làng, vì vậy, chỉ cần ra trước sân có thể nhìn bao quát xuống cả vùng quê yên ả ( láy ). Trước đôi mắt của em, là cả một vùng xanh bao la bát ngát. Đó là sắc xanh của những thửa lúa đương thì con gái tươi non mơn mởn. Đó là sắc xanh của những bãi cỏ, những luống rau, những chùm cây ăn quả xum xuê, nhờ bàn tay người nông dân chăm chỉ. (Đó còn là sắc xanh của bầu trời cao ở ngay trên đỉnh đầu, nơi mà những ngày đầu đông tưởng như có thể vươn tay lên chạm tới)( câu có bptt và bptt là so sánh ở từ tưởng như ). Vẻ đẹp mộc mạc mà giản dị ấy, khiến em luôn tha thiết yêu thương quê hương mình. Chắc chắn rằng! Dù sau này có đi đến xứ sở nào, thì quê hương vẫn mãi là nơi tuyệt vời nhất trong trái tim của em.
tk
Buổi sáng mùa hè trên quê hương tôi.! Một buổi sáng mùa hè có cơn gió heo may thổi qua mang theo hương cỏ dại ngai ngái phảng phất trên con đường làng. Tôi thấy trên bầu trời kia vẫn còn những đám mây bàng bạc chưa kịp trỗi dậy ,níu nhau thành từng hàng trải dài khắp trời cao. Ven đường làng, những cây bạch đàn cao vút lên xuyên thủng lớp mây kia như những cái phi lao lao về phía trước. Buổi sáng mùa hạ trong lành quá! Một buổi sáng có tiếng chim hót véo con trên những cành cây cao, có mùi hương của lòa cỏ dại ven đường , và rồi cả ảnh nắng mặt trời lung linh phản chiếu trên không gian rộng lớn kia. Và cứ thể mọi vật vươn vai tỉnh giấc ngủ hé nwor nủ cười đón ánh nắng ban mai . Thật kì diệu biết bao!
nhớ tick minh nha
Khi mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố đượm một màu vàng óng. Lúc này đã quá giờ tan tầm, dòng người và xe cộ vẫn ngược xuôi nhưng đã thưa dần. Đường phố bớt ồn ào, nhộn nhịp. Con đường trở nên rộng lớn và thênh thang hơn. Giữa đường, ngăn cách dòng xe xuôi ngược là một bờ tường rào khoảng năm mười phân. Phía trên là hàng rào lan can sắt màu xanh biếc chạy dọc theo con đường. Hai bên vỉa hè, hàng cây si già cỗi, cành sum suê đang trầm tư ngắm chiều tà. Những cây xà cừ đang rung rinh những lá non xanh mượt.
Từ đơn :xinh,đẹp,...
Từ láy là: nhạt nhòa, ồn ào, nhộn nhịp, sum suê,..
Từ ghép: đỉnh núi, dòng người, xe cộ, đường phố,..
Em tham khảo nhé:
“Hà Nội mùa thu! Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ.
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm nâu…”
Đó là bài ca cha thường hay bật mỗi độ thu về, như gợi thêm nhung nhớ yêu thương cho một mùa thu thủ đô đặc trưng và gần gũi. Mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm, cũng là mùa lãng mạn nhất, yên bình nhất. Thu về, muôn ngàn cây cối chuyển màu lá đỏ, lá vàng, nhuộm kín cả một con đường thành phố, bước trên từng thảm lá rơi mà ngỡ như mình đang đi trên những con đường trong truyện cổ tích xưa bà thường hay kể. Mùa thu, em(đại từ để trỏ) nhớ nhất là những buổi sớm đi bán hàng cốm cùng mẹ, mùi hoa sữa thơm nồng nàn phả vào trong làn gió se, mát mẻ và thư thái. Làn sương mờ bao kín không gian, huyền ảo và chùng chình. Thu về gợi cho con người ta những cảm giác rất lạ, đi giữa trời thu lặng mát, những miền ký ức tuổi thơ đâu đó dội về, “mặt nước lá vàng lay bờ xanh mời gọi”, “bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời”… Nàng thu lúc nào cũng mang dáng vẻ e ấp và dịu dàng, như người chị gái đi xa trở về, khiến lòng người cảm xúc dạt dào mà muốn ôm lấy, muốn níu giữ mãi không gian ấy. Thu, người ta hay lòng vòng phố bằng những chiếc xe đạp, mặt ai nấy đều trông thật thanh sáng và có dáng vẻ gì đó trầm tư suy nghĩ. Thu lấy đi cái ồn ào, vội vã, tạm gửi nơi ta những thứ chậm rãi, yên bình và lặng lẽ. Mỗi năm đến những ngày thu tháng 9, mẹ hay mua về những chậu cúc vàng xinh xắn, mẹ nói mẹ gọi thu về nhà. Mùa thu đẹp đẽ, gần gũi, cứ nhẹ nhàng như vậy, cho ta thêm yêu lấy mùa thu Hà Nội, mùa thu xứ sở.
Từ láy+ đại từ: In đậm nghiêng
Chú gà trống gáy ò...ó...o, báo hiệu một ngày mới bắt đầu và đó cũng là lúc ông mặt trời thức dậy sau những rặng tre ngà để chào đón một ngày mới bắt đầu trên quê hương em. Nhìn từ xa xa ông mặt trời như một quả cầu lửa của thiên nhiên. Những bông hoa và cây cối trong vườn vẫn còn đọng sương đêm nhưng khi thấy ông mặt trời thức dậy thì chúng cũng bỗng thức giấc. Những chú chim vẫn còn muốn ngủ nhưng lại bị mẹ đánh thức cũng thức dậy cất tiếng hót chào đón ngày mới. Mọi người thì đi làm, người lớn ra đồng, trẻ em thì đến trường. Cảnh mặt trời mọc trên quê hương em thật tuyệt em rất thích nó. Vì vậy mỗi buổi sáng em đều thức dậy xem mặt trời mọc.
Tảng sáng ngày hôm nay, tôi thức dậy trước khi mặt trời mọc lên từ phía bên kia những cao ốc.
Bước ra khỏi phòng, đứng hít thở cái không khí trong lành của buổi sớm mai mát mẻ và tĩnh lặng, tôi như nghe được âm thanh của những ngọn gió sớm đang nô giỡn sau những chậu cây, nghe được tiếng bước chân xô đẩy của những tia nắng mặt trời đang hối thúc xếp hàng để toả sáng, và như nghe được nhịp đập đều của trái tim mình trong buổi bình minh.
Mặt trời vươn cái đầu của mình lên từ phía đằng xa xa, phía những ngôi nhà thấp lè tè bên dòng kênh Nhiêu Lộc nằm đối lập với những cao ốc đang xây dựng chọc thẳng lên bầu trời còn đang nhuộm một màu chàm.
Bị thời gian đánh thức, những tia nắng sớm còn ngái ngủ rón rén bò lên những nóc ngôi nhà thấp chủm đằng xa, rồi cựa mình chạy nhảy qua những thân cây sao cao vút, rồi tỉnh giấc leo trèo lên những bức tường kiếng khổng lồ của những building sáng lóa, và rồi reo hò sung sướng để chiếu sáng lòa cả một vầng trời từ phía xa xa của Sàigòn đang chập chờn tỉnh giấc.
Tôi đứng nhìn về sự chuyển dịch của thời gian đó, bất động, mặc cho những tia nắng sớm soi rọi con người tôi. Mặt trời thong thả vươn những ngón tay dài xoa đỉnh đầu tôi, rồi mơn man xuống mắt, xuống mũi, xuống cằm, và rồi càng lúc càng nhanh, những ngón tay ánh sáng đó lan ra cả hai vai, lan ra trước ngực, và ào một cái, gót chân tôi đã thấm đẫm một vũng ánh sáng, cái thứ ánh sáng của buổi sớm mai, mang một chút sắc vàng nhẹ nhàng, mang một chút sắc trắng lung linh, mang một chút sắc hồng ấm áp và mang một chút sắc xanh của cả bầu trời đang bừng sáng phía trên cao.
Phía đằng xa, những tia nắng đã len lỏi vào những ô cửa sổ, xuyên qua những tấm màn để đánh thức người ta dậy. Phía đằng gần, ánh sáng của buổi sớm mai đã soi rọi cho những người bán hàng sớm quét tước, dọn dẹp để chuẩn bị cho một buổi chợ sáng.
Những âm thanh bắt đầu vang lên từ mọi phía xung quanh mình. Bắt đầu là khe khẽ xa xa, rồi rì rầm đâu đó, rồi râm ran, rồi rỉ rả, rồi xì xào và bắt đầu từ đó, sự biến chuyển của âm thanh đã không còn dừng lại được nữa.
Những tiếng động mà tám triệu con người đang lục đục gây ra phía dưới đất kia như đang bơm những hơi âm thanh vào một trái bong bóng khổng lồ, để nó bay lên cao, lên cao nữa và cuối cùng khi nó đã ở ngay trên đỉnh đầu của hà nội, thì nó tới hạn, và những mớ âm thanh hỗn độn đó xé toạc lớp nilon mỏng manh kia để lao xuống trở lại nơi nó đã được sinh ra với tất cả hân hoan và sung sướng của sự giải thoát.
Từ xa xưa, con người đã biết dùng âm thanh và ánh sáng để đẩy lùi bóng tối, đẩy lùi sợ hãi và tiếp thêm sức mạnh cho mình. Thì ngày hôm nay, ngay lúc này, âm thanh và ánh sáng cũng vẫn làm đúng chức năng đó của mình từ triệu triệu năm trước…
Bắt đầu từ giây phút đó, cũng giống với tám triệu con người khác ở Hà nội, tôi quay trở vào nhà và chuẩn bị cho một ngày mới, vô cùng bận rộn nhưng cũng vô cùng tươi đẹp!
Từ gạch chân là từ láy , trạng ngữ : Sáng nay , từ đăng xa , ...
Sáng nay, em thức dậy từ sớm, được thoải mái ngắm nhìn khung cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp. Từ đằng xa, ông mặt trời như lòng đỏ trứng gà khổng tồ từ từ nhô lên phía sau ngọn núi lớn. Ông nhô cao đến đâu thì những tia sáng đỏ cam ấy lại tràn ra khắp nơi nhiều đến đấy. Cả bầu trời ngồn ngộn một sắc đỏ. Chúng ánh xuống mặt đất, khiến hàng cây, con đường nhuộm lên vẻ mơ màng. Chỉ một chốc sau, mặt trời lên cao khỏi tầm nhìn, trời cũng dần sáng hơn. Bầu trời trở về với màu trong xanh như thường thấy, lác đác mấy đám mây chụm vào nhau như vẫn còn ngủ say. Những hàng cây rùng mình tỉnh giấc bởi làn gió nghịch ngợm, làm những giọt sương vỡ ra, rơi ào ào xuống đất. Thành ra mặt đất, vạt cỏ đã ướt nay lại ướt hơn. Trên đường, những cây đèn đường đang dần bị tắt đi, từng dãy, từng dãy một. Loáng thoáng tiếng chim kêu ríu ran trên vòm cây vẳng vào sân nhà. Phía sau nhà, lục đục tiếng mẹ đang nấu đồ ăn sáng ở trong bếp. Bố thì đang tưới nước cho vườn rau tự trồng. Em cũng vội lấy chổi, quét lại mớ lá vừa rụng ở trên sân. Thế là một ngày mới đã bắt đầu.
Vào buổi sáng đẹp trời, trên đồng quê tôi , bình minh vừa ló dạng , mặt trời đã dành lại chỗ của mình. Những đám mây ửng hồng vì ánh nắng chiếu vào. Ánh nắng chiếu vào những chị sương đang bàn chuyện linh tinh. Cái cây rưng rưng vì bị chị sương rơi lên lá.Bình minh trên quê tôi thật đẹp.
Em ngu văn nên đừng đọc,viết cho vui thôi