Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Kể về một người mà em yêu quí. (Bài văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả, miêu tả nội tâm, nghị luận)
Sáng hôm ấy là thứ hai, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều, tâm trạng của tôi cũng như vậy, tôi vui tươi lắm. Bởi tôi vui tươi nên những thứ gì mà đập vào mắt tôi cũng sinh động, nhộn nhịp lắm, mọi thứ sao nay đẹp đến lạ thường.
Bước vô lớp thì mọi thứ dường như khác với tôi nghĩ, bao nhiêu ánh mắt nhìn tôi với cảm giác ghê rợn. Tôi vào chỗ ngồi, Phương vội ghé sát vào tai tôi khé nói:
- Trời ơi, cậu mà lại đi làm chuyện đó ư ???
- Ủa ? Chuyện gì vậy? - Tôi ngạc nhiên, hốt hoảng.
Phương tiếp lời:
- Hôm qua ông có giữ dùm cặp của Trân, hôm nay bạn ấy mất cái túi tiền quỹ của lớp bỏ trong cái cặp đó (Trân là thủ quỹ của lớp) nên bây giờ ai cũng nghi ngờ cậu đấy, nhưng tôi chơi với cậu lâu nay tôi nghĩ ông không làm như vậy.
Tôi sẵn lúc ấy định đến bên Trân cố giải thích nhưng bạn ấy cứ một mực lảng tránh tôi. Cả lớp ai ai thấy tôi cũng mặc cảm im lặng. Tôi gục xuống bàn, mình không có làm như vậy mà, mình không có làm như vậy mà, sao các bạn không tin mình. Tôi chạy xuống phòng vệ sinh rửa mặt và thốt lên:
- Trời ơi ! Sao các bạn không tin mình ?
Chạy liền lên lớp các bạn nói rằng túi tiền ấy Trân đã kiếm ra rồi, tôi đã được minh oan, các bạn đã xin lỗi tôi. Tôi vui lắm, cuối cùng mọi chuyện cũng được sáng tỏ. Bây giờ, ai ai nhìn tôi cũng cười tít mắt, vui vẻ. Tôi vui trong lòng mà không nói ra, vui vì mình không còn đấu tranh nội tâm như trước nữa, mọi nỗi lo sợ, lo các bạn sẽ xa lánh đã bay đi. Tôi thầm nhủ rằng:
Cảm ơn các bạn đã hiểu cho tôi.
3. Đoạn văn có sử dụng yếu tố đối thoại độc thoại và độc thoại nội tâm siêu ngắnKết thúc buổi liên hoan chia tay, tôi mang trong lòng một nỗi buồn nặng trĩu. Ngày mai tôi sẽ rời xa Hà Nội để đi du học, vậy mà người bạn thân nhất của tôi là Hằng lại không đến tham dự.
Đang lan man suy nghĩ, bỗng có tiếng nói của Lan cất lên từ phía sau:
- Cậu đang suy nghĩ điều gì mà nhìn tâm trạng thế?
Tôi quay lại nhìn Lan và trả lời:
- Ừ, không có gì đâu.
- Tớ biết cậu đang buồn vì Hằng không thể tới, nhưng hãy thông cảm cho bạn ấy nhé, mẹ bị ốm phải vào viện. Hằng có gửi cho cậu một lá thư và một món quà kỉ niệm đây.
Tôi mở lá thư ra đọc, từng dòng chữ khiến tôi bồi hồi xúc động. Hằng vẫn nhớ tất cả những kỉ niệm giữa chúng tôi ư? Dù bận chăm sóc mẹ ốm nhưng Hằng vẫn rất chu đáo, phải chăng tôi đã trách lầm Hằng? Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên:
- Hằng ơi! Cậu mãi là người bạn tốt của tớ trong cuộc đời này.
Khi nhìn lại quá khứ, có một kỷ niệm đẹp mà tôi không thể quên được. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời mà tôi đã trải qua cùng với bạn thân của mình. Trong kỷ niệm đó, chúng tôi đã trải qua nhiều trải nghiệm thú vị và tạo dựng mối quan hệ đáng trân trọng.
Một trong những yếu tố quan trọng trong kỷ niệm đó là miêu tả. Chúng tôi thường xuyên đi dạo quanh khu phố nơi chúng tôi sống. Tôi nhớ rõ những chiều hè nóng bức, khi chúng tôi cùng nhau đi qua những con đường nhỏ, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ xưa và ngắm nhìn những bông hoa đầy màu sắc. Mỗi chi tiết nhỏ trong cảnh vật đều được miêu tả kỹ lưỡng, từ màu sắc của bầu trời đến hương thơm của hoa. Những miêu tả này giúp chúng tôi tạo ra một không gian thực tế và sống động trong kỷ niệm của chúng tôi.
Ngoài ra, miêu tả nội tâm cũng đóng vai trò quan trọng trong kỷ niệm đó. Chúng tôi thường xuyên chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc và ước mơ của mình với nhau. Tôi nhớ rõ những buổi tối dài, khi chúng tôi ngồi bên nhau và trò chuyện về cuộc sống, tương lai và những điều quan trọng trong trái tim chúng tôi. Những miêu tả nội tâm này giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về nhau và tạo dựng một mối quan hệ thân thiết và chân thành.
Kỷ niệm đó không chỉ là những miêu tả và miêu tả nội tâm, mà còn là những trải nghiệm thú vị mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Chúng tôi đã cùng nhau khám phá những địa điểm mới, thử những món ăn lạ và tham gia vào những hoạt động thể thao. Mỗi trải nghiệm đều là một cảm xúc đáng nhớ và tạo dựng thêm những kỷ niệm đẹp trong tâm trí chúng tôi.
Kỷ niệm đó đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tình bạn và giá trị của một người bạn thân. Nó đã cho tôi những trải nghiệm đáng nhớ và những bài học quý giá về tình yêu thương, sự chia sẻ và sự đồng hành. Tôi biết rằng những kỷ niệm đó sẽ mãi mãi ở trong trái tim tôi và tôi sẽ luôn trân trọng mối quan hệ đặc biệt này.
Trong cuộc sống, chúng ta luôn gặp gỡ và chia tay với nhiều người. Nhưng những kỷ niệm đẹp với bạn thân sẽ mãi mãi ở trong trái tim chúng ta. Hãy trân trọng những kỷ niệm đó và tạo dựng những mối quan hệ thân thiết trong cuộc sống của bạn.
TK:
Tôi vẫn còn nhớ như in đó chính là một buổi tối cuối tuần mùa hạ mà sau mấy ngày nóng bức mưa tầm sáng rồi bầu chiều hửng nắng nhè nhẹ cho nên buổi tối không khí mát mẻ và thoải mái lắm. Nằm trên chiếc chõng của bố mắc ở hiên, ngắm nhìn lên trên bầu trời kia có muôn vàn ánh sao, em như ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ say của ngày thời tiết mát mẻ thì tôi nhìn thấy ông nội. Ôi! Thật không thể tin nổi đây là hiện thực. Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu và gương mặt ông cũng vô cùng hồng hào và mái tóc bạc phơ mà chỉ cần nhìn loáng thoáng là tôi có thể nhận ran gay được dáng hình thân thuộc của ông mà lâu lắm rồi tôi không được gặp ông. Dáng người của ông cao và hơi đậm, ông đi những bước chậm rãi và mặc bộ quần áo nâu nâu mà trước kia ông cũng hay mặc. Ông cười hiền từ với tôi, cảm giác thân quen đến lạ lùng biết bao nhiêu. Tôi nhanh chóng gọi và chào ông rất nhanh. Nhìn ông mà tôi vui lắm, bao nhiêu năm rồi tôi mới được nhìn thấy ông, chẳng thắc mắc gì cả tôi nhanh chóng ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông và như để tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé mà tôi cũng đã đánh mất lâu nay rồi. Hai ông cháu ngồi dưới chiếc vỏng ở hiên nhìn trăng sao và tôi lại muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Và ông ở đâu? Sao không về thăm nhà thường xuyên hơn. Cháu cũng có mấy cái chữ nho mà quên mất tên rồi, ông chỉ cho cháu nhé!
Ông mỉm cười và nói: Có mấy cái chữ thế mà vẫn không thuộc thế hả thằng đích tôn?. Lúc này đây tôi cũng cứ lắc lắc cái đầu và kêu khó. Nhanh chóng tôi cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích trước nay ông kể mà giờ tôi đã thuộc. Ông lại thỉnh thoảng hát lên những câu quân hành khi vui vui hay thoải mái. Nhìn ông mới thật gần gũi biết bao nhiêu. Ánh mắt bao nhiêu năm dường như cũng cứ hiền lành mặc dù giờ đây không được tinh nhanh như trước nữa. Ông dắt tôi vào bàn học vè hỏi tình hình học tập của tôi, ông vẫn lật từng trang vở xem chăm chú và cũng nói “Cháu không được lười nhé! Đi học phải ghi bài khoa học từng ý từng ý một, gạch đầu dòng và nhớ đánh dấu sao khi cần ghi nhớ và chú ý. Khi cháu cần thì chỉ cần mang ra đọc là thấy rất rõ”. Ông lại nhìn tôi vô cùng bao dung và cũng không ngừng khích lệ tôi cố gắng hơn trong học tập thật tốt hơn nữa.
Ông nói ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ chính vì vậy tôi cần phải có kiến thức thì mới có thể biến ước mơ thành hiện thực. Những bài học, những lời dạy của ông luôn luôn khiến cho tôi có động lực, có niềm tin vào trong cuộc sống. Thực sự khi có ông bên cạnh tôi như được tiếp thêm những khát vọng cao đẹp và khiến cho tôi phải cố gắng hơn nữa để có thể đạt được mục tiêu trong cuộc sống. Những bài học về cuộc sống thực sự tôi học được rất nhiều từ ông. Từ lối sống của ông luôn được mọi người kính trọng nhất. Ông chính là tấm gương để cho tôi noi theo.
Ông lại đi khắp nhà, bước ra khu vườn nhỏ có loài hoa xương rồng. Mà lạ thật những chậu hoa xương rồng này cứ mãi đẹp và để ra những cái gai nhọn hoắt của minh vươn ra uống sương nhưng nay không biết sao mà chúng đều nở ra hoa, chậu thì màu hồng, màu cam,… và ông cũng lấy một chậu xương rồng hoa đỏ đẹp nhất, to nhất và nói “Cháu hãy sống như loài cây xương rồng này nhé! Cho dù đất cằn cỗi, cho dù không có được sự chăm sóc của những người khác thì vẫn cứ vươn lên mạnh mẽ để ra những bông hoa đẹp như thế này”. Nói rồi ông sắp xếp các chậu cây hoa xương rồng ra chỗ thoáng một chút để mai chúng có thể đoán được ánh nắng mai sớm nhất. Ông cứ đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng sao tiếng chuông đồng hồ báo thức đi học của tôi cũng đã báo ing ỏi và tôi choàng dạy. Lúc này đây tôi mới biết tôi đang mơ, tôi vừa vui vừa luyến tiếc và vội cạy ra ban thờ ông và trong lòng trào dâng một sự xúc động. Tôi tự hứa mình sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của ông.
Tôi như cũng biết được rằng chính giấc mơ chỉ là một khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi mà thôi. Thế nhưng tôi cũng mong được gặp ông cho dù là trong giấc mơ. Ở ông luôn là động lực là sự thân thiện luôn răn dạy tôi phải biết vươn lên trong cuộc sống.
Tham khảo:
“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ ru yêu thương con tha thiết."
Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ, người luôn đứng vị trí quan trọng nhất trong tâm trí tôi.
Thật vậy, trong gia đình, tôi thương nhất là mẹ vì mẹ đã luôn dành riêng cho tổ ấm này một tình thương bao la, không sao tả xiết. Thân hình nhỏ bé chăm chỉ làm việc cùng đôi bờ vai gầy gầy đã gánh bao nhiêu cực khổ khiến tôi thương mẹ lắm. Tôi yêu nhất đôi bàn tay hằng ngày khám bệnh cho bệnh nhân, tối về lại phải chăm sóc gia đình, nấu những bữa cơm nóng hổi rồi về đêm khi ánh trăng tròn lên cao, đôi bàn tay ấy chưa được yên giấc, tiếp tục vỗ vỗ quạt quạt ru chị em tôi chìm vào giấc ngủ và từ khuôn miệng xinh xắn của mẹ cất lên lời hát ru ngọt ngào mà tha thiết, đậm đà tình thương bao la của người mẹ dành cho những đứa con.
Mặc dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người cứng rắn, biết cam chịu một cách đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc, hoàn thành tốt và biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm để làm gương tốt cho con cái. Tuy nhiên trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn chỉ bảo cho chị em tôi những cái hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc nhà đến việc lớn như cách ăn nói sao cho đúng mực, thái độ và cách cư xử với mọi người sao cho phù hợp. Mẹ quan tâm đến mọi việc tôi làm, nếu có việc gì không vừa lòng mẹ liền trách và phân tích rõ cho tôi hiểu vì sao tôi không nên làm như vậy, tuy vậy tôi cũng không giận mẹ mà ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn. Trong gia đình là thế nhưng ngoài xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hòa đồng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống và điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến là mẹ rất biết cách ăn nói cho vừa lòng mọi người. Và tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con của mẹ.
Không chỉ vậy, mẹ còn là người rất độ lượng, bao dung yêu thương con hết lòng. Nhớ ngày xưa, có lần tôi làm bài kiểm tra bị điểm thấp, nên đã giấu mẹ. Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ đã phát hiện và la tôi. Lời trách mắng chan hòa cùng những giọt nước mắt chảy dài trên đôi gò má hao gầy của mẹ khiến tôi thấy chạnh lòng, mẹ quay lưng bỏ ra ngoài và tôi thấy đôi vai run lên từng hồi. Khi chỉ còn một mình trong phòng, tôi trách mình vì sao làm mẹ buồn để rồi mẹ phải khóc, nếu như tôi nói thật với mẹ thì có lẽ mẹ sẽ không buồn đến thế vì tôi biết rằng mẹ khóc vì tôi không thành thật nói ra sự thật chứ không phải vì tôi bị điểm thấp. Tôi thấy ân hận lắm, lúc đó tôi chỉ muốn chạy qua phòng mẹ hét lên ràng: “Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ!” nhưng tôi đã không đủ can đảm vì tôi sợ mẹ còn giận. Và điều kì diệu đã xảy ra, qua ngày hôm sau mẹ vẫn quan tâm, yêu thương tôi như mọi ngày. Tôi tự hỏi lòng rằng: “Phải chăng mẹ đã tha lỗi cho mình?”. Đúng vậy, mẹ đã thật sự tha lỗi cho tôi vì mẹ nghĩ rằng tôi còn nhỏ như đứa trẻ mới lên ba, rất cần sự yêu thương và lời dạy dỗ sâu sắc từ mẹ. Bây giờ tôi mới thấm thìa được tình mầu tử thiêng liêng đậm đà dưòng nào, không gì có thể chia cắt được, như lời ca khúc “...tình mẹ bao la như biển Thái Bình...” Tôi đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm mẹ phải khóc, sẽ yêu thương mẹ nhiều hơn để không hối tiếc vì đã làm mẹ buồn, tôi sẽ ghi nhớ mãi lời thơ này như lời dạy bảo:
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”
Vâng, mẹ sẽ mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, cho dù mọi thứ xung quanh tôi có thay đổi thì tình thương mà tôi dành cho mẹ vẫn vẹn toàn, không phai nhòa. Và tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã sinh ra con, nuôi con khôn lớn thành người. Con yêu mẹ nhiều lắm!”