Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
THAM KHẢO:
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ, những người bạn thân những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm buồn mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một lần tôi lỡ đọc trộm nhật kí của một người bạn- trớ trêu thay, đó lại chính là người bạn thân nhất của tôi.
Chín năm học chung với nhau, chơi cùng nhau cũng là thời gian để tôi và Nam hiểu nhau. Tình bạn của chúng tôi rất khăng khít, gắn bó, đi đâu cũng phải có nhau. Các bạn trong lớp tôi cứ trêu, ở đâu có tối thì ở đó có Nam, chúng tôi cảm thấy đúng và vui về điều đó. Những tâm sự dù vui hay buồn thì chúng tôi đều chia sẻ cho nhau, tôi cứ nghĩ tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ rạn nứt, sứt mẻ mà ngày càng bền chặt. Thế nhưng chuyện buồn cũng xảy ra và người làm lỗi là do tôi, chính ôi đã gây ra chuyện đó. Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến nay. Chuyện là như thế này:
Hôm đó, bố mẹ Nam đi công tác, đến khuya muộn mới về. Vì sợ ở nhà lạnh lẽ, cô đơn nên Nam đã rủ tôi sang nhà cậu ấy chơi cho đỡ buồn. Sau khi tan học về, được sự đồng ý cả mẹ, tôi một mạch chạy sang nhà Nam. Đến cổng tôi nhanh nhẹn gọi to:
-Ai thế này.Ai gọi tôi ngoài cổng đấy- Tiếng của Nam trong nhà vọng ra
-Còn ai nữa. Tớ Đức Anh đây chứ ai vào đây
Nghe thấy tôi nói Nam chạy thẳng từ nhà thật nhanh ra mở cổng cho tôi,khi bước vào đến nhà tôi nói:
-Này nhà cậu có gì ăn không mang ra đây, nghe cậu bảo mình sang đây luôn đã kịp ăn xuống gì đâu. Đói quá!
-Biết rồi. Tớ chuẩn bị hết cả rồi, khách đến nhà mà chủ không có gì tiếp đãi thì thật là thất lễ quá. Thôi cậu cứ lên phòng tớ trước đi rồi tí mình đem lên.
-Ừ, đi lấy nhanh nhé, mình đợi cậu đấy- Tôi vừa gật đầu vừa nói.
Nói xong, tôi chạy tót lên phòng của Nam. Vừa mở cửa ra, tôi lăn xuống giường nằm xuống. Tự nhiên tay tôi sờ được cái gì dưới gối. Tôi nhấc lên, thì ra là một cuốn sổ màu xanh dương có in hình một chú cá heo rất dễ thương, chẳng kiên dè gì cả, tôi mở ra đọc luôn. Đập vào mắt tôi là dòng chữ: “Ngày 28 tháng 3 năm 2016, hôm nay mình không đồng tình với Tâm, cậu ấy đối xử với bạn bè như vậy là không được. Mình phải nói điều đó để tâm sửa đổi thôi”. Ôi trời ơi! Thế mà tôi cứ tưởng làm như thế thì Nam sẽ vui lên chứ, nhưng tôi không giám đọc tiếp vì nhận ra rằng đây là cuốn nhật kí của Nam. Dù là bạn thân đến mấy cũng không thể nào mà đọc trộm nhật kí của bạn mình được.Nhưng vì tính tò mò của tôi nổi lên, không thể ngăn được. Tôi lật sang trang tiếp theo và rấ bàng hoàng: “ Ngày 12 tháng 5 năm 2017, hôm nay mình nhớ Hiền quá, không biết Hiền có nhớ mình không nữa”. “Ngày 6 tháng 6 năm 2017, sắp tới sinh nhật của Hiền rồi, mình cũng đã chuẩn bị quà cho bạn ấy từ trước, mình nhớ Hiền quá”…. Tôi vừa đọc vừa cười thầm trong bụng: “Không ngờ cái thằng này lại có người yêu, thế mà nó lại giấu không cho mình biết”.
-Cậu thật quá đáng- Tôi trợt giật mình vì nhận ra đó là tiếng của Nam.
Tôi không biết là Nam đã đứng sau tôi từ lúc nào. Tôi vô cùng sợ hãi, hai tay của tôi run lên, quyển nhật kí của Nam trên tay tôi rơi cái “bịch” nhưng tiếng “choảng” của đĩa bánh kẹo trên tay Nam rơi xuống nghe còn đáng sợ hơn. Mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng mà tôi không thể tượng tượng nổi. Đôi mắt của Nam nhìn tôi vẻ vẻ lạnh lùng, đầy thù hận. Tôi lắp bắp không nói được gì:
-Nam cho mình…mình…mình….
-Thôi đi cậu không cần nói nữa, tôi biết hết rồi- vừa nói, Nam vừa nhặt cuốn nhật kí. Cậu dám đọc nhật kí của tôi hả ? Sao cậu ác thế !
Không hiểu sao lúc đó người tôi tê cứng lại, không giải thích được gì với Nam, tôi thẳng về nhà. Về tới nhà tôi khóc, khóc rất to, ầm cả lên. Trái tim tối như đang vỡ nát ra vì đau khổ, tôi tự hỏi mình “Đức Anh ơi đấy là bạn thân nhất của mày đấy. Sao mày có thể làm chuyện ấy với bạn. Nếu không đọc trộm nhật kí, không vì cái tính tò mò xấu xa đấy thì cơ sự có như thế này không”. Tôi dằn vặt mình trong cơn đau khổ, ngày hôm ấy tôi học bài mà không thể nào vào được, cứ viết lại gạch, viết lại gạch. Cứ nghĩ đến việc hồi sang mà nước mắt cứ ứa ra. Rồi tối hôm ấy cũng đã qua và tôi sẽ phải đối mặt với cậu ấy ở lớp. Đến lớp nhìn thấy tôi Nam cứ lảng chánh, cả ngày không nói chuyện với nhau. Bạn bè tôi lấy làm lạ “hôm nay hai cậu ấy làm sao không biết, ngày thường thì đi đâu chẳng có nhau cơ mà”. Một ngày, hai ngày, ba ngày rồi một tuần cũng đã trôi qua. Tôi cảm thấy thật buồn tẻ, cứ mỗi lần định ra xin lỗi Nam mà đến nửa đường chân tôi lại chùn lại, không thể ra được. Sáng sớm hôm sau, tôi nghĩ chắc trong lòng hôm nay mình nhất định phải xin lỗi với cậu ấy, tôi đứng trờ Nam ở cổng trường từ rất sớm, thấy cậu ấy đến tôi lững thững ra:
-Mình xin lỗi, mình không cố ý, mình không cố ý…
-Cậu không cần phải nói nữa. Mình cũng rất đau lòng. Từ lâu, mình cũng không dám dận cậu rồi, nhưng mình không giám nói ra.
Lúc đó, tự nhiên hai chúng tôi ôm nhau bật khóc. Tình bạn của chúng tôi lại trở về. Sau chuyện này, chúng tôi tôi chắc chắn sẽ là người bạn tốt của nhau.
Ôi !Kể đến đây lòng tôi như nhẹ bẫng đi. Một kỉ niệm của tôi đã giữ kín từ tlaau lắm rồi bây giờ được kể ra. Qua làn đó tôi cũng nhận ra rằng là: “Nếu muốn giữ được ngọn lửa tình bạn được khăng khít bền chặt thì đừng chớ nên làm gì để người đấy phải buồn cả”.
Tham khảo
Sinh ra trong gia đình có bố là giáo viên dạy tiếng Anh, mẹ là giáo viên dạy văn là trải nghiệm như thế nào? Với tôi, đó là một điều vô cùng hạnh phúc nhưng đồng thời cũng mang đến áp lực không nhỏ. Bởi lẽ, nhiều người vẫn mặc định rằng: con giáo viên thì phải học giỏi, phải ngoan ngoãn hơn các bạn khác. Thế nhưng, không ít lần, tôi đã làm bố mẹ phải buồn lòng vì bản thân. Một trong số đó phải kể đến lần tôi khiến bố thất vọng vì điểm số của mình.
Bố tôi là giáo viên dạy tiếng Anh có tiếng ở một trường cấp 3 trong huyện. Ai cũng nghĩ tôi là con của ông thì phải rất giỏi tiếng Anh. Tuy nhiên, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Tôi không thích học tiếng Anh. Có lẽ vì, tôi ghét việc bố tôi dành quá nhiều thời gian cho hoc sinh của ông, cũng có thể là tôi ghét việc ông hay so sánh tôi với bạn học khác. Năm tôi vào cấp 2, bố tôi chuyển trường về quê dạy để tiện chăm sóc ông bà. Một tuần bố về được có đôi lần, tôi buông thả việc học tiếng Anh. Tôi lấy cớ học đội tuyển để trốn tránh đề xuất dạy tôi học của bố. Cứ thế, điểm tiếng Anh của tôi thấp dần. Cuối kì 1 năm lớp sáu, tiếng Anh của tôi được có 4 điểm. Bố tôi đã rất sốc khi nhìn thấy điểm số này. Ông chẳng thể tin điểm con gái mình sẽ thấp như vậy. Mẹ tôi thì quay ra trách bố vì không để tâm việc học của tôi. Tôi thì chẳng dám nhìn mặt ông.
Ông không mắng tôi, cũng chẳng đánh tôi như mọi lần tôi mắc lỗi. Thế nhưng tôi biết, ông buồn. Ông dạy học bao năm, có học sinh kém thế nào mà không dạy được. Vậy mà, ông chẳng thể dạy con mình. Mấy ngày sau, ông ít cười hẳn, đôi mắt buồn rầu. Tôi nghĩ, thà rằng ông đánh tôi, mắng tôi còn hơn nhìn tôi như vậy. Cảm giác tội lỗi bao chùm lòng tôi. Lúc đó, tôi hối hận lắm. Tôi muốn quay ngược thời gian đánh cho mình một cái thật đau. Đáng lẽ ra, tôi nên chăm chỉ học tiếng Anh, đáng lẽ ra, tôi không lên làm ông buồn. Từ ấy, tôi không còn trốn tránh việc học cùng ông nữa. Tôi bắt đầu chăm chỉ học tiếng Anh hơn, tôi thấy ông lại cười. Đó là nụ cười vô cùng ấm áp mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên được. Cuối kỳ năm đó, tôi đạt 9 điểm tiếng Anh. Bố tôi đã rất vui, mẹ tôi cũng vậy và lòng tôi tự nhiên cũng nhẹ đi rất nhiều.
Tôi nhớ có một câu nói thế này: “Trên đời này có bao nhiêu chiếc lá thì bằng vậy lần người cha yêu con.”. Thật vậy, bố là người luôn bên cạnh đồng hành cùng ta trên con đường trưởng thành. Là người yêu thương ta hết mực. Bố đôi lúc sẽ mạnh mẽ, nghiêm khắc nhưng sâu trong đó là tình thương, là sự quan tâm mong mỏi con trưởng thành. Trong kí ức của tôi về bố, ông luôn là người bố tuyệt vời nhất, luôn yêu thương và che chở cho tôi.
Giờ bố tôi đã mất, nhưng những kỉ niệm về bố là những điều tôi trân trọng nhất. Đó là không chỉ là kỉ niệm mà còn là hành trang theo tôi suốt cuộc đời còn lại. Cho những ai đang còn bố, hãy luôn trân trọng những giây phút được ở bên người.
Đề 1:
Khi nhìn lại quá khứ, chúng ta thường nhớ đến những kỷ niệm đáng nhớ với người thân. Một trong những kỷ niệm đó đã để lại trong tôi một bài học quan trọng về giá trị của kỷ niệm. Đó là một ngày hè ấm áp, khi tôi cùng gia đình đi dạo ven biển.
Trong kỷ niệm đó, tôi nhớ rõ như in về cảm giác của mình khi chân tôi chạm vào cát mịn và nước biển mát lạnh. Tôi cùng người thân của mình tạo hình các lâu đài cát, chơi với những con sóng nhỏ và tận hưởng không khí trong lành của biển. Mỗi khoảnh khắc đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, một cơn mưa bất ngờ kéo đến. Chúng tôi phải chạy về xe và tìm nơi trú mưa. Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng già đang cùng nhau đi dạo trên bãi biển. Họ cười đùa và ôm nhau thật chặt, không quan tâm đến cơn mưa. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt của họ sự hạnh phúc và tình yêu thương chân thành.
Từ cảnh tượng đó, tôi nhận ra rằng kỷ niệm không chỉ đơn giản là những khoảnh khắc vui vẻ, mà còn là những trải nghiệm và cảm xúc mà chúng ta chia sẻ với nhau. Kỷ niệm là những dấu ấn trong cuộc sống, những điều quan trọng mà chúng ta không nên để lãng phí.
Từ đó, tôi đã học được rằng chúng ta cần trân trọng mỗi kỷ niệm và tận hưởng từng khoảnh khắc bên người thân. Dù là những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng chúng có thể tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ suốt đời. Chúng ta không biết trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm tốt đẹp ngay từ bây giờ.
Với bài học về giá trị của kỷ niệm này, tôi đã học được cách trân trọng mỗi khoảnh khắc và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ với người thân. Tôi hiểu rằng kỷ niệm là một phần quan trọng trong cuộc sống và chúng ta nên dành thời gian để tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ, để sau này có thể nhìn lại với niềm vui và hạnh phúc.
Với bài học này, tôi hy vọng mọi người cũng có thể trân trọng giá trị của kỷ niệm và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc sống của mình. Hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bên người thân và để lại những dấu ấn đáng nhớ trong trái tim của nhau.
Đề 2
Khi nhìn lại quá khứ, chúng ta thường nhớ đến những kỷ niệm đáng nhớ với người thân. Một trong những kỷ niệm đó đã để lại trong tôi một bài học quan trọng về giá trị của kỷ niệm. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ với ông ngoại của tôi, người đã truyền cho tôi những giá trị quý báu trong cuộc sống.
Vào một ngày hè năm xưa, tôi cùng ông ngoại đi câu cá ở một con suối nhỏ gần nhà. Suối nhỏ ấy nằm giữa những cánh đồng xanh mướt, với những cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ. Cảnh sắc tuyệt đẹp ấy đã làm cho kỷ niệm này trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Trong lúc câu cá, ông ngoại đã chia sẻ với tôi những câu chuyện về tuổi thơ của ông, về những ngày ông cùng bà ngoại đi câu cá và chơi đùa ở suối nhỏ này. Ông ngoại kể về những kỷ niệm đáng nhớ của ông, những khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình. Tôi nghe mỗi câu chuyện của ông ngoại như một món quà quý giá, như một kho báu vô giá.
Trong những giây phút ấy, tôi nhận ra rằng kỷ niệm là một phần quan trọng trong cuộc sống của chúng ta. Chúng là những khoảnh khắc đáng trân trọng, những dấu ấn không thể nào quên được. Kỷ niệm giúp chúng ta nhìn lại quá khứ, nhớ về những người thân yêu đã đi qua cuộc đời chúng ta và những giá trị mà họ đã truyền cho chúng ta.
Từ kỷ niệm đáng nhớ với ông ngoại, tôi đã rút ra bài học quan trọng về giá trị của kỷ niệm. Chúng ta nên trân trọng những kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc sống, không để chúng trôi qua như những hạt cát trong lòng bàn tay. Chúng ta nên dành thời gian để tạo ra những kỷ niệm mới, để chia sẻ những câu chuyện và những khoảnh khắc hạnh phúc với những người thân yêu của mình.
Cuộc sống trôi qua nhanh chóng, nhưng kỷ niệm sẽ mãi mãi ở trong trái tim chúng ta. Hãy sống mỗi ngày với lòng biết ơn và trân trọng những kỷ niệm đáng nhớ với người thân. Hãy tạo ra những kỷ niệm mới, để khi nhìn lại quá khứ, chúng ta có thể cười vui và nhớ mãi những khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
viết một bài văn tự sự kể lại ột câu chuyện thể hiện tình người trong mùa dịch covid có sự dụng các yếu tố miêu tả, nghị luạn, độc thoại, độ thoại nọi tâm
Cứ đến ngày này, ngày Nhà giáo Việt Nam thiêng liêng 20/11, lòng tôi lại đau đớn nhớ đến cái ngày đó…, cũng là ngày Nhà giáo Việt Nam nhưng là ngày tôi nhận được tin cô giáo chủ nhiệm kính yêu của tôi, người cô mà tôi chưa kịp xin lỗi, đã ra đi mãi mãi.
Năm ấy tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm của tôi, người cô mà tôi hằng kính trọng bằng cả trái tim, cô chỉ có bốn mươi mấy tuổi. Bốn mươi mấy ấy nhỉ? Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ cô có một khuôn mặt hiền hậu và sự dịu dàng cùng tấm lòng bao dung rất lớn. Cô luôn luôn truyền cho chúng tôi những tình cảm tốt đẹp nhất, khai sáng tâm hồn chúng tôi. Cô còn rất tận tình giúp đỡ những bạn học kém và luôn động viên tất cả học sinh phải nỗ lực hơn nữa. Có lẽ vì vậy mà trong cả học kỳ một, tôi luôn là một học sinh xuất sắc của lớp. Đó là vì, như bao bạn học sinh khác, tôi luôn có cô ở bên, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi.
Nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Bước qua học kỳ hai, cô thường xuyên nghỉ dạy vì bị bệnh tim. Tôi không còn được nhận những sự chỉ dạy của cô nên càng ngày tôi càng sút kém trong học tập. Cứ từ từ, từ từ, tôi mất dần đi những kiến thức căn bản nhất. Tôi cảm thấy chán nản, không còn coi trọng việc học nữa. Và rồi, cái ngày ấy đã đến, cái ngày tôi trượt vào lỗi lầm không thể quên.
Hôm ấy, tôi bình thản bước vào trường thì gặp mấy cậu bạn học cũ. (Chúng tôi cùng học một lớp tiểu học với nhau, giờ cùng học một trường cấp hai, nhưng chúng học khác lớp tôi). Vừa thấy tôi, chúng liền hỏi:
_ Minh, đi chơi không? Tụi này bao cho!
Tôi ngỡ ngàng:
_ Đi chơi ở đâu? Thôi, đi thì phải cúp học ở trường mất. Nghỉ học, tớ sợ lắm!
_ Chơi điện tử chứ đâu! Lâu lâu cúp học một buổi có sao đâu nào!
Mấy đứa bạn xúm vào thuyết phục. Lúc này trong đầu tôi bao nhiêu suy nghĩ đối chọi nhau: “Thôi, lâu lâu đi có sao đâu!”, “Đi mà ba biết thế nào cũng no đòn cho xem!” Hai ý nghĩ ấy cứ cấu xé nhau làm đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nghe theo lời thuyết phục hấp dẫn của mấy đứa bạn. Cả ngày hôm đó, tôi đi chơi rất vui vẻ. Hình ảnh của cô, của ba, của lớp học,… tất cả đều tan biến hết. Tôi không còn thời gian để nghĩ đến hậu quả của sự việc. Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu. Ngày hôm sau, vừa vào lớp, cô đã gọi tôi lên để hỏi tại sao nghỉ học ngày hôm qua. Lúc đó tôi rất sợ hãi, tim đập thình thịch, tưởng chừng như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Dù rất sợ, tôi vẫn cố bình thản trả lời cô là nhà có việc bận nên nghỉ. Lúc đó, đôi mắt nhỏ bé của tôi nhìn vào mắt cô, tôi có thể cảm nhận được điều gì đó rất lạ trong mắt cô. Linh cảm cho tôi biết là cô đã biết rằng tôi nói dối. Và rồi cả ngày hôm sau, tôi cứ bị ám ảnh mãi về những điều cô nói. Tôi tự hỏi mình trả lời cô thế có đúng không và có ổn không. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi: “Mọi việc đã qua rồi, hãy cứ để nó qua đi, đằng nào cô cũng đâu có truy cứu.” Những ý nghĩ ấy đã giúp tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Rồi chuyện gì đến thì nó phải đến. Cuối giờ, cô yêu cầu tôi viết một bản tường trình về việc nghỉ học của mình và đưa cho phụ huynh ký. Tôi lạnh hết cả xương sống khi nghĩ đến trận đòn nhừ tử của ba mẹ nếu biết mình trốn học. Biết làm sao bây giờ? Một ý nghĩ đen tối và liều lĩnh lóe lên trong đầu tôi: “Phải giả chữ ký thôi, chỉ có giả chữ ký mới may ra thoát được nạn này.” Đâm lao thì phải theo lao! Nghĩ sao làm vậy, ngay tối hôm đó, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà học. Gài thật chặt cửa phòng, tôi loay hoay ngồi tập chữ ký của ba. Cuối cùng thì tôi cũng thành công, nói đúng hơn là chỉ thành công dưới con mắt nhỏ bé của tôi. Điều đó được chứng minh khi tôi đưa bản tường trình cho cô. Lúc nhìn thấy bản tường trình, đôi mày cô cau lại, những vết hằng trên trán cũng sâu hơn. Cô từ từ đặt bản tường trình xuống và nhìn tôi:
_ Minh, đây có phải là chữ ký của ba em không?
Câu hỏi của cô khiến hơi thở của tôi nóng lên, sống mũi của tôi cay cay, nước mắt tôi chỉ chực ùa ra. Tôi chỉ muốn nói thật to với cô rằng: “Cô ơi, em biết lỗi của em rồi!” Nhưng tôi đã kịp nén lại. Nếu tôi khóc tức là tôi đã nhận mình có lỗi. Tôi mà nhận lỗi với cô thì sau đó chắc chắn sẽ là một trận đòn của ba. Lấy hết can đảm, tôi từ từ ngước nhìn cô. Khuôn mặt của cô khi ấy ánh lên một niềm hy vọng nào đó, chắc là cô đang rất hy vọng tôi sẽ trả lời thành thật.
_ Thưa cô, đây… đây chính là chữ ký của ba em!
Khuôn mặt đầy hy vọng, chờ đợi của cô như tan biến, nhường chỗ cho sự thất vọng đang lộ rõ trong đôi mắt cô. Càng nhìn đôi mắt ấy, tôi lại càng đau đớn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra sự thật.
Cô nhẹ nhàng:
_ Thôi được rồi, em về chỗ đi!
Vừa nghe câu đó, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự yên tâm đó chẳng kéo dài được lâu. Chiều đó, cô nói tôi mời phụ huynh vào cho cô gặp. Bấy giờ, tôi mới “hồn lìa khỏi xác”. Chân tay tôi như rời ra từng mảnh, tôi không còn đủ sức lực để bước ra khỏi cánh cửa kia, để mời ba tôi vào. Nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Ba và cô đã nói chuyện gần mười lăm phút rồi. Chỉ có gần mười lăm phút nhưng tôi cảm tưởng như đã vài tiếng trôi qua vậy. Tôi đứng ngồi không yên, thấp thỏm, sợ hãi đến khôn cùng. Cuối cùng, ba tôi cũng bước ra. Ba không nói gì cả, không la cũng chẳng mắng. Khuôn mặt ba trông rất buồn. Ba lặng đi, nhìn tôi một lát rồi nói:
_ Con hãy suy nghĩ về những việc làm của mình đi. Ba bất ngờ và buồn về con quá!
Suốt đêm hôm ấy, tôi không tài nào chợp mắt được. Việc tôi gây ra làm không khí cả nhà buồn bã, trầm lặng hẳn. Tôi cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Càng nghĩ tôi càng thấy ăn năn, hối hận. Ba ơi, giá mà ba đánh con thật đau! Cô ơi, giá mà cô mắng con thật nhiều! Nếu được như thế thì con không phải day dứt, ân hận thế này. Ba mẹ và cô đã tin con nhiều đến thế, vậy mà con lại… Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ nói với cô rằng: “Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm!”
Rồi một đêm dài đầy mệt mỏi và dằn dặt cũng qua đi. Ánh bình minh đã ló dạng, tôi bước vào trường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề vì chưa nói được lời xin lỗi cô. Thế rồi, tôi đâu có ngờ chính sáng hôm ấy, buổi sáng mà người học trò đầy mặc cảm tội lỗi như tôi mong chờ được gặp cô để nói lời xin lỗi bằng cả tấm lòng, thì một tin sét đánh đã xé nát lòng tôi. Đêm hôm qua, cô tôi đã ra đi. Một cơn đau tim đột ngột đã cướp đi mạng sống của cô tôi, khiến cô vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe tôi nói lời xin lỗi được nữa