K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 4 2016

Nhân hóa, So sánh
Ý nghĩa là nêu vai trò to lơn của tình bạn đối với mỗi người
Chủ đề tình ban

lập từ cô nhiều rồi bạn ơi

23 tháng 4 2016

không hay nạn ơi

 

13 tháng 4 2016

Vì một người cai ngục luôn nói thật và người kia luôn nói dôí nên khi người tù hỏi qua lần lượt hai người cai ngục đường ra thì sẽ được câu trả lời luôn sai. Vâỵ câu hỏi là: Xin ngài hãy hỏi ông kia đâu là lối ra ngoài và hãy nói cho tôi biết câu trả lời của ông ấy là gì? Người tù sẽ luôn nhận được câu trả lời sai và đi theo hướng ngược với câu trả lời. 

13 tháng 4 2016

Vì một người cai ngục luôn nói thật và người kia luôn nói dối

\(\Rightarrow\) Khi người tù hỏi qua lần lượt hai người cai ngục đường ra thì sẽ được câu trả lời luôn sai.

\(\Rightarrow\) Câu hỏi là: Xin người hãy hỏi ông kia lối ra ngoài là đâu và hãy nói cho tôi biết câu trả lời của ông ấy là gì?

\(\Rightarrow\) Người tù sẽ luôn nhận được câu trả lời sai và đi theo hướng ngược với câu trả lời.

\(\Rightarrow\) Người tù nhân có thể thoát ra khỏi ngục.

Màn đêm cùng ánh trăng ngày xuân lấp lánh trên bầu trờiCùng làn gió cuốn đi thật xa những buồn phiền chốn đâyĐể những tháng năm qua đi, và kí ức sẽ tan biến điHòa mình vào khoảng không trên bầu trời đêm nayThời gian đã trôi qua thật nhanhEm mơ vê giấc mơ giờ đã tanNhìn quanh, chỉ còn căn phòng trốngGiọt lệ vẫn mãi rơi giữa màn đêmBuồn sao cứ vây quanh hoài thôiVẫn nhớ ngày đó em...
Đọc tiếp

Màn đêm cùng ánh trăng ngày xuân lấp lánh trên bầu trời
Cùng làn gió cuốn đi thật xa những buồn phiền chốn đây
Để những tháng năm qua đi, và kí ức sẽ tan biến đi
Hòa mình vào khoảng không trên bầu trời đêm nay


Thời gian đã trôi qua thật nhanh
Em mơ vê giấc mơ giờ đã tan
Nhìn quanh, chỉ còn căn phòng trống
Giọt lệ vẫn mãi rơi giữa màn đêm

Buồn sao cứ vây quanh hoài thôi
Vẫn nhớ ngày đó em đã rất đau
Là khi, ta bước đi thật nhanh
Và rồi chẳng nhìn nhau dẫu 1 lần


Cuộc sống đó chỉ là phù du, mà tại sao em lại cố gắng
Mãi đuổi theo, dù đã biết rằng sẽ không như mơ
Từng vì sao trên bầu trời kia, một vì sao sẽ hoài cô đơn
Có phải là điều đương nhiên?


Và nếu như chúng ta, từ lâu đã không chung con đường
Thì không có lí do để em đợi chờ hình bóng anh
Giờ nước mắt thôi không rơi, và em sẽ không còn ghét anh
Ngay khi mà chính em đang cười thầm trong tim

Giờ đây, giấc mơ lạnh lùng khi
Đã tan vào quá khứ từ rất lâu
Và ánh sáng điểm tô màu mắt
Từng giọt nước mắt rơi, như hoa trong ánh nắng mai

Dù cho có trở về quá khứ, dù cho có yêu người lần nữa
Cũng không thể trở về lại ngày xưa ta bên nhau
Giờ đây em phải làm sao đây, phải làm sao để có được nó?
Trái tim của người em yêu


Giờ em phải cố quên thời gian lúc em đi bên người
Và dường như trái tim của em đã vỡ tan mất rồi
Giờ em sẽ không yêu ai, sẽ không có ai có thể
Làm trái tim này vỡ tan như ngày người vội ra đi


Những năm tháng năm xưa ta luôn có nhau
Bây giờ đã xa thật xa


Màn đêm cùng ánh trăng ngày xuân lấp lánh trên bầu trời
Cùng làn gió cuốn đi thật xa những buồn phiền chốn đây
Để những tháng năm qua đi, và kí ức sẽ tan biến đi
Hòa mình vào khoảng không trên bầu trời đêm nay


Mong ước này, em vẫn luôn luôn hi vọng
Nhành hoa kia sẽ chôn vùi đi những ngày xưa có nhau
Vầng trăng vẫn đang cô đơn, cùng với những ngôi sao ấy
Như đang thầm chiếu sáng cả bầu trời đêm nay 

là bài hát gì

6
19 tháng 2 2016

hazy môn ( ánh trăng huyền ảo )

Chỉ theo trí nhớ cà tàng của mình thôi, chưa chắc đúng nhá !!! leu

19 tháng 2 2016

hazy moon nha, ghi nhầm

 

7 tháng 3 2016

hay...

7 tháng 3 2016

cô đọng cảm xúc

đây bài hát gì Đã hơn một lần bóng tối tới gầnVà tôi từng nghĩ tôi sẽ dừng lạiĐoạn đường sao quá dàiNiềm tin cứ ngắn lạiChẳng biết đâu là tương laiĐâu ngày mai?Đã hơn một lần nước mắt ngắn dàiNhiều khi bật khóc giữa chốn đông ngườiChẳng ai nghe thấy tôiTừng nhịp tim rã rờiTự giấu đi niềm đam mê giữa quãng đời lê thêVà bàn tay đã có lúc muốn buông xuôi rồi đấyVà...
Đọc tiếp

đây bài hát gì 

Đã hơn một lần bóng tối tới gần
Và tôi từng nghĩ tôi sẽ dừng lại
Đoạn đường sao quá dài
Niềm tin cứ ngắn lại
Chẳng biết đâu là tương lai
Đâu ngày mai?

Đã hơn một lần nước mắt ngắn dài
Nhiều khi bật khóc giữa chốn đông người
Chẳng ai nghe thấy tôi
Từng nhịp tim rã rời
Tự giấu đi niềm đam mê giữa quãng đời lê thê

Và bàn tay đã có lúc muốn buông xuôi rồi đấy
Và ánh mắt có lúc muốn khép thật chặt
Đã hơn một lần
Cũng hơn một lần
Nhìn lên cao bầu trời sao những ước muốn nôn nao

Tự hỏi vì sao tôi sinh ra
Tự hỏi vì sao tôi lớn lên
Và giờ chẳng cần biết lý do 
Không đắn đo
Tôi vẫn bước tới mênh mông cuộc đời
Bầu trời này là của tôi
Và giờ tôi nâng tôi bay lên
Chạm vào nơi tôi từng ước mơ
Chẳng thể nào lãng phí nước mắt
tôi cũng đã rơi chơi vơi cơn đau bao nhiêu lâu rồi
Tôi mới có ngày hôm nay

Và đôi cánh tôi sẽ không bao giờ sợ hãi bão lớn mưa sa 
Chẳng chiến thắng nào bằng vượt qua chính mình 
Về chân trời ngập những ước mơhaha

1
18 tháng 2 2016

đã hơn một lần

27 tháng 4 2016

hay đó nhưng mà bạn bỏ chỗ tôi muốn nhắn nhủ mẹ bạn bỏ tu mẹ đi nó sẽ hay hơn

27 tháng 4 2016

Mình làm thế này :
Mẹ là người cho em niềm vui , tiếng cười, những kỉ niệm đẹp , cho em lớn lên . Mẹ nuôi em khôn lớn và dành trọn tình thương cho em . Mẹ như một vị thần cao cả . Con yêu mẹ , yêu mẹ nhất trên đời

9 tháng 4 2016

mình làm để 5 nha:

Tôi và Trang là hai người bạn thân từ thưở mới bắt đầu tập đánh vần chữ o, chữ a. Cho đến tận bây giờ, khi mà hai chúng tôi đã là học sinh lớp sáu rồi thì tình bạn của hai đứa vẫn thắm hồng như ngày nào. Nhà tôi cách nhà Trang không xa vì vậy sáng nào hai đứa tôi cũng rủ nhau đi học.Con đường đến trường với hai chúng tôi quả là một thế giới diệu kì. Con đường ấy đẹp nhất là đoạn chạy dọc bờ sông với một hàng phượng vĩ đổ dài. Ngay trong lúc này đây, dưới ánh nắng vàng rực vào một sớm hè, trong âm thanh rộn ràng của tiếng ve, tôi thấy cảnh đẹp đến nao lòng. Hàng phượng trong nắng hè với tiếng ve rộn vang làm lòng tôi nao nức.

 

  Bầu trời mùa hè cao vời vợi. Những chị mây trắng đang nhởn nhơ trôi trên nền trời xanh thẳm. Nắng, cái nắng của mùa hạ chói chang và rực rỡ. Nắng sưởi ấm tâm hồn tôi và như an ủi tôi về nỗi lo của ngày hè sắp đến.Con đường tôi đi học cũng đông đúc, nhộn nhịp vào mỗi sớm mai, cũng vui vẻ với những tiếng nói tíu tít cười của đám học sinh chúng tôi.Cũng đã từng năm năm trời đi trên con đường này hình ảnh của một hàng phượng cùng với tiếng ve vào những ngày hè ít nhiều cũng đọng lại trong tâm hồn tôi một cảm xúc vừa vui, vừa buồn.

 

  Hàng phượng vĩ mang một vẻ đẹp rất đỗi gần gũi với tôi. Từ xa nhìn lại trông hàng phượng vĩ như những mâm xôi gấc đỏ rực. Tôi không biết rằng hàng phượng vĩ đã bao nhiêu tuổi nở hoa chỉ thấy cành nhiều, lá sum xuê.Hàng phượng vĩ cây nào cây ấy cũng giống nhau. Rễ cây ngoằn ngoèo nổi lên mặt đất như những con rắn khổng lồ.Thân cây to, xù xì, hai ba đứa chúng tôi ôm cũng không xuể.Những cành cây chắc, khỏe xoè ra như những chiếc dù lớn. Lá phượng xanh um,mát rượi, ngon lành như lá me non. Hoa phượng màu đỏ thẫm. Sắc hoa trong nằng hè rất đẹp và hơi ngả sang  sắc cam. Nhà văn Xuân Diệu đã từng viết: “Phượng không phải là một đoá, là một cành mà là cả một vùng trời đỏ rực. Mỗi hoa chỉ là một phần tử trong xã hội thắm tươi.” Hoa phượng như phun trào lên không gian một ngọn lủa cháy rừng rực tưởng như không gì có thể rập tắt.Người ta đã quên mất đoá hoa, chỉ nghĩ đến hàng, đến cây, đến những tán lớn xoè ra như muôn ngàn con bướm thắm.Mùa hè hàng phượng gọi đến bao nhiêu là ve.Nào là ve sầu, ve đất…Tất cả chúng đang đợi chờ ngày hoa phượng nở. Rồi chỉ vài ngày nắng rực rỡ hoa phượng đã nở đỏ từng chùm, từng chùm.Đốm lửa nhỏ hôm nào nay đã cháy rực lên thành một ngọn đuốc.Trời càng nắng to phượng càng nở rực rỡ,mang lại cho con đường tôi đi học một màu sắc thần tiên.Hoa phượng và những chú ve sầu đã tạo nên cho bờ sông một bản nhạc say đắm lòng người.  Vào mỗi mùa hè,một ngày bốn lần, tôi và Trang đi trên con đường này cũng là bồn lần chúng tôi được nghe tiếng ve kêu râm ran trên khắp các cành cây phượng vĩ. Tiếng  ve kêu như mang đến cho tôi một cảm giác xao xuyến, bồi hồi khó tả. Nó là cảm giác vui vì tôi sắp được nghỉ hè, là cảm giác buồn thoáng qua về tình bạn và tình thầy trò. Tôi sẽ phải xa mái trường tôi mà hằng ngày tôi vẫn học tập hăng say sao? Và tôi sẽ không thường xuyên đi qua con đường này chăng? Tôi sẽ không được gặp bạn bè thầy cô trong ba tháng ư? Thời gian đó với tôi là quá dài! Và dường như khi trong đầu tôi miên man với nỗi nhớ, với nỗi buồn thì tiếng ve kia cũng có vui đâu bao giờ? Tiếng ve sầu như cũng lặng đi cùng tôi. Chắc hẳn rằng những chú ve cũng phần nào hiểu được tâm trạng của tôi, của một đứa học sinh sắp phải rời xa mái trường nơi nó đã gắn bó bao năm tháng qua.Hè đến nhanh rồi cũng ra đi thật nhanh chóng .Hoa phượng đã tàn, những chú ve mời ngày nào còn cất giọng ca muôn thưở thì nay đã lặn đâu mất rồi.  Phượng để lại những dấu hỏi chấm treo lủng lẳng trên khắp các cành cây. Dấu hỏi chấm ấy nói cho biết điều gì về tương lai của tôi, về tình bạn tốt đẹp giữa tôi và Trang  đây? Hàng phượng ấy có phải là hiện thân của tương lai tôi không? Tất cả chỉ là những dấu hỏi trong sự đợi chờ.

 

  Có lẽ rằng sau này cho dù tôi có trưởng thành một con người thành đạt hay người bình thường thì hình ảnh con đường hoa phượng mà  tôi đã đi học suốt những ngày thơ ấu cắp sách tới trường sẽ không bao giờ phai nhạt trong kí ức của tôi. Và bây giờ tôi cũng đã vững vàng để tin một điều: “Hoa phượng đã tàn rồi”.

NHỚ TICK CHO MÌNH ĐÓ NHA !! :))

10 tháng 4 2016

'' Tùng, tùng, tùng''. Giờ ra chơi đã đến. Sân trường từ vắng lặng bây giờ đã trở nên nhộn nhịp hẳn lên.

Tiếng trống trường đã vang lên ba tiếng. Mọi người ùa ra sân trường như đàn ong vỡ tổ. Những bạn gái đang nhảy dây bên cây phượng. Đôi chân thoăn thoắt như những chú sóc tinh nghịch đang nhảy trên các cành cây hay giống như những vũ công nhảy chuyên nghiệp.Có một số bạn thì chơi đuổi bắt, chạy khắp sân trường, miệng thì la hét làm nhộn nhịp một góc sân trường hơn hẳn. Còn có mấy chị lớp 7, lớp 8 ra ghế đá ngồi trò chuyện cùng với nhau. Một vài người  lớp 9 thì không như các em lớp 6. Sau giờ học thì tranh thủ ra hóng mát cho đỡ căng thẳng.Mặc dù đã học cấp 2 rồi nhưng vẫn còn vài người có tính hiếu động thì chơi bắn bi ngoài bãi đất. Những hòn bi tròn tròn như quả bóng cứ như là đang thi chạy vậy. Còn có những người vào căn-tin để ăn sáng. Mặc dù căn-tin rất nhỏ nhưng luôn đầy ắp người mua. Người bán chính là vợ bác bảo vệ. Các thầy, cô cũng có lúc vào đây để uống trà, nói chuyện. Hết 7 phút đầu giờ, tất cả mọi người xếp hàng thật ngay ngắn từng hàng từng hàng một để tập thể dục. Từng người một tập rất nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.

Tuy giờ ra chơi rất ngắn nhưng chúng em cũng đã rất thoải mái. Nhờ những buổi ra chơi ngắn ngủi này mà chúng em có thể chơi với nhau thân nhau hơn. Mọi người đều dành giờ ra chơi những điều hết sức thú vị. Thế là sau giờ ra chơi của mỗi ngày, chúng em lại xếp hàng vào chuẩn bị học tiết 3.

mình chỉ viết sơ sài thui, mong bạn thông cảm! nhớ tick mình nha leuleu

 

12 tháng 4 2016

Các bạn nam nói với nhau rằng: mỗi chúng ta có số bạn nam bằng số bạn nữ. Tức là Số bạn nam – 1 = số bạn nữ (1)

   Còn các bạn nữ nói với nhau rằng: mỗi chúng ta có số bạn nam gấp đôi số bạn nữ. Tức là: Số bạn nữ - 1 = ½ số bạn nam, hay là Số bạn nữ = ½ số bạn nam + 1  (2)

   Từ (1) và (2) Ta vẽ sơ đồ

     Số bạn nữ : (1 phần+1 bạn)

      Số bạn nam : (=phần số bạn nữ+1 bạn)

  Từ sơ đồ ta thấy rõ : ½ số bạn nam là : 1+1=2 (bạn)

                                      số bạn nam là: 2x2=4(bạn)

                                      số bạn nữ là : 4-1=3 (bạn)

                                                  ĐS : nam : 4 bạn

                                                           Nữ : 3 bạn

13 tháng 4 2016

cái này trên olm mò...

28 tháng 3 2016

Mình gợi ý một bài để các bạn dễ tìm hơn nè:

Mỗi ngày dù bận rộn bao nhiêu, ta hãy luôn cố gắng, dành thời gian gửi đi những thông điệp yêu thương đến những người thân yêu, bạn bè và rộng lớn hơn; cho cộng đồng. Đó là một việc làm vô cùng thiết thực trong đời sống của mỗi con người chúng ta. Vậy mà, thường chúng ta lại hay bỏ quên, chỉ biết lao đầu vào công việc hoặc vui chơi vô độ …

Ta thử tưởng tượng một ngày nào đó, sợi dây thời gian của ta bỗng đứt phựt, ta mới hoảng hốt nhận ra rằng: “Mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa và cũng không còn đủ sức lực để dành cho những người thân yêu một chút tình yêu thương muộn màng”. Vậy thì, tại sao mỗi sớm mai thức dậy, ta không dành ra chút thời gian để biểu lộ tình yêu thương đến những người thân yêu. Chỉ cần gửi đi những tin nhắn yêu thương, những lời thăm hỏi, động viên … nếu sắp xếp được thời gian, hãy dành cho họ những quan tâm, chăm sóc ân cần.

Trong cuộc sống, đôi khi ta thường nhớ những điều không đáng nhớ và quên những điều mà lẽ ra ta không bao giờ được quên. Ta hãy học nhớ những phút giây hạnh phúc và quên đi lỗi lầm của nhau để có thể tha thứ và chấp nhận khiếm khuyết của những người mình yêu thương. Ta lựa chọn giữ niềm vui để quên đi muộn phiền, ta học yêu thương để xóa bỏ hận thù. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu ta biết nhớ và quên đúng lúc, là cách giúp chúng ta nếm trải tất cả vị ngọt đắng chua cay của cuộc đời. Từ đó ta mới biết gìn giữ vun đắp yêu thương. Ta phải biết đóng cánh cửa phía sau lại, vì còn nhiều cánh cửa phía trước đang chờ ta mở ra. Hạnh phúc đích thực mà ta có, là ta biết mang đến niềm vui cho những người xung quanh. Ta đừng để đến khi ngỡ ngàng nhận ra thời gian dành cho ta còn quá ngắn, lúc đó bao nhiêu hối tiếc, và bao nhiêu câu hỏi gạch ở mỗi đầu dòng là hai từ “nếu như”:

  • Nếu như, tôi biết chỉ còn vài tháng để gần gũi gia đình tôi đã không phung phí quá nhiều thời gian vào công việc hay những cuộc chơi vô độ …
  • Nếu như biết trước quỹ thời gian của tôi còn ngắn ngủi thế này, tôi sẽ dành thời gian chăm sóc và trò chuyện với các con nhiều hơn, sẽ quan tâm giành tình yêu cho vợ tôi thật thắm thiết chứ không sống vô tình như những ngày tháng qua.

Bao nhiêu … “nếu như” “nếu biết”, bao nhiêu dự tính, hứa hẹn chồng chất vẫn chưa thực hiện, nhưng quỹ thời gian không còn nữa.

Tôi đã đọc được ở đâu đó một trò chơi thế này:

“Có một ngân hàng: Mỗi buổi sáng họ mở cho bạn một tài khoản là 86.400 đô la. Nhưng trò chơi nào cũng phải có luật chơi của nó. Bạn phải tiêu hết số tiền ấy trong ngày hôm đó và số còn lại sẽ bị thu hồi vào buổi tối khi bạn lên giường ngủ, bạn không thể gian lận được, bạn không thể chuyển sang tài khoản khác được, bạn chỉ có thể tiêu xài nó. Nhưng mỗi sáng ngân hàng lại rót tiếp cho bạn 86.400 đô la nữa để bạn dùng trong một ngày. Ngân hàng có quyền ngừng cuộc chơi không cần báo trước, bất cứ lúc nào, ngân hàng cũng có thể thông báo là mọi việc đã kết thúc, họ sẽ đóng tài khoản ấy lại và không có tài khoản nào khác thay thế cả. Vậy thì bạn sẽ làm gì nào? Khi được một món quà như thế”

Chắc là mọi người, ai cũng nghĩ rằng: “ Tôi sẽ tìm mọi cách tiêu cho hết số tiền ấy cho đã thì thôi và sẽ tặng quà cho tất cả những người mà tôi yêu quí. Tôi sẽ cố làm cho những đồng tiền mà cái ngân hàng trong truyện cổ tích ấy cho tôi để mang niềm vui đến cho những người xung quanh, cả những người không quen biết”. Bởi vì chúng ta không tin là mình có thể tiêu hết 86.400 đô la mỗi ngày cho ta và cho người thân.

Thật ra, chúng ta không ai tin là có ngân hàng nào như thế trên cuộc đời phải không?

Ngân hàng trong truyện cổ tích ấy, chúng ta ai cũng có cả, đó chính là thời gian đấy. Mà ngân hàng thời gian thì chỉ có hạn thôi! Mỗi ngày chúng ta chỉ có một quỹ thời gian là 86.400 giây, và đến mười hai giờ đêm, chúng ta không được mang số giây chưa kịp sống của ngày hôm nay sang ngày mai, thời gian ngày hôm nay mà chúng ta không biết tận hưởng đã trôi qua rồi, như những tờ lịch cũ của ngày hôm qua không bao giờ có thể dùng lại cho ngày hôm sau. Và cứ thế, mỗi ngày trôi qua ta lại có 86.400 giây để sử dụng, trò chơi quanh đi quẩn lại chỉ có thế thôi. Nhưng ngân hàng trong mơ ấy có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, không cần báo trước; bất cứ lúc nào, cuộc đời chúng ta cũng có thể dừng lại. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng 86.400 giây hàng ngày như thế nào đây? Vấn đề là ở chỗ ấy, chứ không phải là ta có bao nhiêu giây hay bao nhiêu đô la.

Thời gian không phải là vô tận, nhưng mấy ai hiểu và biết được hết. Cái khoảnh khắc ngắn ngủi được trông thấy nhau, được sống bên cạnh nhau quý giá biết chừng nào. Nhưng thường chúng ta không để ý và phung phí nó một cách vô tội vạ.

Hãy yêu thương nhau, dành cho những người thân yêu thật nhiều sự quan tâm bất cứ khi nào có thể. Vì biết đâu ngày mai không bao giờ đến. Ngày mai không phải là món quà dành cho tất cả mọi người.

Cuộc đời “may rủi” chỉ là một phần nhỏ trong số phận của chúng ta. Phần lớn là do chúng ta có dám lựa chọn và hành động hay không. Đừng chần chừ, hãy sống hết mình và yêu thương hết mức, mọi người ơi!