K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 12 2023

- Cái lí ở đây là: 

+ Mặc dù trên đời này, mỗi người là một cá thể riêng biệt, nhưng giữa mọi người vẫn có những điểm giống nhau. 

+ Cho nên noi theo những điều tốt, những ưu điểm, những mặt mạnh của một ai đó để tiến bộ là điều rất cần thiết. 

2 tháng 2 2023

Đọc lại đoạn văn có câu: “Mẹ tôi không phải là không có lý khi đòi hỏi tôi lấy người khác làm chuẩn mực để noi theo”. Người mẹ có lý ở chỗ:

– Ai chẳng muốn thông minh, giỏi giang

– Ai chẳng muốn được tin yêu, tôn trọng

– Ai chẳng muốn thành đạt

Sự thành công của người này là ước mơ của người khác. Vì vậy, đã có những người cố gắng vượt lên chính mình nhờ noi gương những người tài giỏi, xuất chúng

6 tháng 9 2023

Tham khảo!

a. “Từ khi biết nhìn nhận và suy nghĩ” → trạng ngữ chỉ thời gian. 
b. “Giờ đây” → trạng ngữ chỉ thời gian. 
c. “Dù có ý định tốt đẹp” → trạng ngữ chỉ điều kiện. 

22 tháng 12 2023

a. “thua em kém chị”: thua kém mọi người nói chung. 

b. “mỗi người một vẻ” : mỗi người có những điểm riêng, khác biệt, không ai giống ai. 

c. “nghịch như quỷ” : vô cùng nghịch ngợm, nghịch một cách tai quái, quá mức bình thường.

8 tháng 9 2016

Nothing

Như thế nào cũng được mà.

hehe

8 tháng 9 2016

Không có sao đâu ! Mình sẽ cố gắng giúp bạn.

Cho đoạn văn sau: " Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu, tôi trở thành ,một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoe cứ cứng dần và nhọn hoắt.Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp nhanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có...
Đọc tiếp

Cho đoạn văn sau:

" Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu, tôi trở thành ,một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoe cứ cứng dần và nhọn hoắt.Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp nhanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn, bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã

( Tô Hoài, Dế Mèn phưu lưu kí)

Người kể đã sử dụng ngôi thứ nhất, Hãy nêu ra lý do cho thấy đoạn văn đó người kể đã sử dụng ngôi kể thứ nhất.

CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GIÚP ĐỠ, HÔM NAY MÌNH CẦN BÀI NÀY GẤP NÊN XIN CÁC BẠN GIÚP ĐỠ MÌNHhihi

2
25 tháng 10 2016

Vì người kể xưng"tôi"

25 tháng 10 2016

Thiếu cái đấy thì tớ biết

 

5 tháng 8 2018

Bạn ơi ! Phần gạch chân đâu vậy ?

5 tháng 8 2018

Trả lời : Từ gạch chân dưới đây là hiện tượng của chuyển nghĩa của từ , bởi vì phần a ) bàn ở đây là một vật dụng để ngồi học , được làm bằng gỗ , còn phần b ) từ bàn ở đây là một hoạt động quyết định thống nhất một việc nào đó , còn lại phần c) bàn ở đây lại là đơn vị đo của một trận đâu hoặc một hiệp đấu

12 tháng 10 2018

-Một số việc làm của mình thể hiện tính kỉ luật là: chấp hành đúng luật giao thông, làm bài tập về nhà đầy đủ,..

-Mình đã không tôn trọng kỉ luật một lần đó là vào giữa buổi trưa mình mở loa ti vi quá to làm cho cả nhà thức giấc

-hậu quả là mình được cả nhà khen vì đã đánh thức họ dậy vì đã đến giờ đi làm đùa chút thui mình bị mắng vì làm mất giấc ngủ của mọi người.

-chịu

-chịu

nếu có ném đá thì nói trước với tui để tui nhặt đi xây nhà

Đọc truyện sau và trả lời câu hỏi:NGƯỜI ĂN XINMột người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, quần áo tả tơi. Ông chìa tay xin tôi. Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩycủa ông:- Xin ông đừng...
Đọc tiếp

Đọc truyện sau và trả lời câu hỏi:
NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, quần áo tả tơi. Ông chìa tay xin tôi. Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy
của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
a. Hãy chỉ ra các từ láy và các phép liên kết trong câu chuyện trên.
b. Vì sao người ăn xin và cậu bé trong truyện đều cảm thấy mình đã nhận được từ người kia một cái gì đó?
c. Từ câu chuyện, em rút ra bài học gì?

Các bạn giúp mik với

4
8 tháng 5 2020

tôi không biết

8 tháng 5 2020

c, Chúng ta cần phải biết yêu thương lẫn nhau thể hiện giữa trái đất này vẫn còn tình yêu thương giữa con người với con người và phải học được cách cho đi - nhận lại