K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 5 2021

              ĐẤY CHÉP ĐI

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

13 tháng 5 2021

Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân con trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiêu cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ bé đến khi lớn khôn.

Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 40 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng. Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố kể lại rằng, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.

Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên giường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy!” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ?” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé!”.

Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”

23 tháng 10 2017

k nha bạn

23 tháng 10 2017

what đờ lợn ?

28 tháng 1 2022

Tham khảo:

Dịp nghỉ hè nào em cũng được bố mẹ cho về quê chơi. Mỗi khi được trở lại căn nhà của tuổi thơ trong em lại dâng lên một niềm xúc động.

Đã mấy năm trôi qua, căn nhà không có gì thay đổi, vẫn là ngôi nhà hai gian ngói đỏ xinh xinh. Ấn tượng với tất cả mọi người khi đến nhà là cái cổng bằng hàng rào rất đẹp. Trước cổng, cây trứng cá lặng lẽ nghiêng mình. Nhờ công chăm sóc của bố mà giàn hoa leo ngày càng mềm mại, rủ mình về phía trước như làm duyên làm dáng. Dần vào nhà là con đường gạch thẻ tự tay mẹ em lát. Con đường như dải lụa mềm khoác trên vai người thiêu nữ xinh xắn, dịu dàng. Thỉnh thoảng, em cùng các bạn chơi nhảy lò cò trên con đường ấy.
 
Ngôi nhà của em không rộng lắm. Nhưng trong mắt em, nó đẹp đẽ lạ thường. Nó khoác lên mình một chiếc áo màu xanh rất nhả nhặn, trên đầu đội một chiếc mũ dạ màu đỏ. Nhiều năm trôi qua nên cái áo cũng đã phai màu, có những vết loang lỗ vì mưa gió, có những vết xây xước như hằn lên sự vất vả giống con người. Mỗi khi áp má vào bức tường ấy, em thấy một cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng và còn cảm nhận rõ mùi ẩm mốc nữa.
 
Trong nhà, mọi đồ vật đều bé nhỏ, giản dị nhưng cũng rất thân thương. Chiếc tủ kê ở góc nhà đồng hành cùng với gia đình từ khi ba mẹ mới cưới nhau. Giờ đây nó đã trở thành một bà lão móm mém rồi. Giữa nhà là một bộ bàn ghế mây đã tróc những mảng sơn màu xám. Cái giường gỗ nằm gọn gàng ở góc phòng...Dường như trong ngôi nhà này mọi thứ đều gắn với vài kỉ niệm. Nó minh chứng cho những năm tháng gian lao của cha mẹ, bằng sức lao động của mình, từng chút một làm cho ngôi nhà đầy đủ, ấm cúng hơn. Đi sâu hơn vào bên trong là phòng bếp. Căn bếp như bé nhỏ khi bên cạnh khu vườn có ô cửa sổ vuông nhìn được ra cánh đồng sau lưng. Phía bên trái là một cây rơm vàng, lùm lùm như cái mâm xôi. Nó đứng đấy yên lặng như canh gác cho cả khu vườn.
 
Em thích nhất là khu vườn nhỏ. Mảnh vườn là nơi hai chị em hay ra chơi nhất. Nó như một vương quốc của sắc màu vậy, có màu xanh của rau, màu hồng của mấy khóm hoa, màu đỏ của trái ớt chín, màu vàng của trái trứng gà, màu của trái cam, trái bưởi cũng rất hấp dẫn. … Cuối vườn giàn mướp hương đến là thơm, mấy bụi chuối đứng gần nhau bế lũ con thì thầm nói chuyện. Đi hét khu vườn là nhìn thấy cánh đồng lúa vàng bên kia. Thỉnh thoảng buổi trưa nóng bức, em lại chạy ra đây ngồi thưởng thức làn gió mát thổi từ cánh đồng mênh mông, trong gió xen lẫn mùi thơm thơm của lúa ...
 
Ngôi nhà của em giản dị và đơn sơ nhưng đó là nơi gìn giữ bao kỉ niệm của kí ức tuổi thơ em. Em yêu biết bao ngôi nhà ấm áp của mình.

28 tháng 1 2022

Tham khảo :

Chắc hẳn, đối với tất cả chúng ta, ngôi nhà chính là nơi ấm áp nhất, thân thương nhất và hạnh phúc nhất. Mỗi lần đi đâu xa, tôi lại da diết nhớ về ngôi nhà thân yêu của mình, ngôi nhà có giàn hoa giấy tím ngát, có ba mẹ hiền từ, có tiếng cười hạnh phúc.

Ngôi nhà tôi ba tầng, nằm trong ngõ ven một con phố gần Hồ Tây. Bao năm tháng, ngôi nhà khoác trên mình lớp sơn màu vàng tươi. Qua nắng mưa, lớp sơn có phần phai màu. Nhưng với tôi, nó vẫn đẹp đến lạ. Trước cửa nhà là chiếc cổng sắt lớn màu ghi xám. Chiếc cổng được điểm tô vẻ mềm mại, rực rỡ nhờ giàn hoa giấy xanh um, tím ngát mà mẹ trồng. Những cành hoa nhẹ uốn, bám chắc vào mái chiếc cổng, mời gọi mọi người vào nhà. Bước vào cổng là một cái sân lát gạch màu đỏ, sân không rộng nhưng góc sân được ông tôi trồng rất nhiều loài cây cảnh, còn có cả sung, cả quất. Ba tôi còn sắm cho chị em tôi một chiếc xích đu màu trắng xinh xắn.

Đi qua cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm chính là phòng khách với bộ bàn ghế sofa màu kem thanh thoát. Ngày nào, mẹ cũng cắm một lọ hoa tươi tắn, rạng rỡ, thơm ngát trên bàn, giúp cho căn nhà như bừng sáng. Đối diện bộ bàn ghế là chiếc tủ kính với nhiều lá cờ thi đua, huân huy chương và giấy khen của các thành viên trong gia đình. Chiếc ti vi ngay liền kề, đen bóng, phẳng phiu như một cái màn chiếu lớn. Trên tường treo bức ảnh gia đình và mấy bức tranh phong cảnh yên tĩnh. Sau phòng khách là căn bếp với đầy đủ những vật dụng. Mỗi ngày, bà và mẹ đều ở đó để nấu những món ăn thật ngon, thật thơm và vô cùng bổ dưỡng cho mọi người. Chiếc thang uốn lượn màu nâu dẫn lên phòng ngủ.

Tầng hai có một căn phòng rất rộng là phòng của ông bà. Phòng ông có rất nhiều sách và đồ vật xưa cũ, trông rất thú vị. Đối diện phòng ông bà có bàn thờ tổ tiên, lúc nào cũng mang không khí trang nghiêm. Tầng ba chính là phòng ngủ của bố mẹ và phòng ngủ của hai chị em tôi. Phòng chị em tôi được dán giấy dán tường màu xanh mát dịu. Trên giấy dán tường còn có nhiều hình chú ốc biển, đám mây, mặt trời, bông hoa, vô cùng ngộ nghĩnh. Hai chị em ngủ trên chiếc giường tầng gỗ màu hồng. Bước ra ban công, chúng tôi có thể ngắm nhìn một góc của Hồ Tây lộng gió.

Mỗi ngày nghỉ, chị em tôi lại phụ bà và mẹ dọn dẹp nó sao cho gọn gàng và ngăn nắp nhất. Tôi rất yêu ngôi nhà của mình. Ngôi nhà không chỉ là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, là nơi nuôi dưỡng tôi lớn khôn mà còn là nơi lưu giữ không biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui những năm tháng tuổi thơ.

9 tháng 9 2018

báo cáo đi mn

nội quy chỉ cho phép hỏi câu hỏi về toán , tv . anh thôi

9 tháng 9 2018

vo van

10 tháng 3 2018

 Đêm trăng biển đẹp lắm. Sóng biển lao xao tràn lên bãi cát. Sóng biển rì rầm vỗ vào chân đảo. Gió êm biển lặng như một tấm gương trong xanh óng ánh muôn ngàn trăng sao. Phía xa kia là đảo Cát Bà mờ xanh, là đảo Hòn Dấu lập lòe ngọn hải đăng, là đồi thông xanh biếc ở bãi biển Đồ Sơn. Từ một làng, chài em say mê ngắm trăng ngắm biển. Gió mát quá. Một tiếng chim từ trời cao vọng đến... Con chim lạc đàn hốt hoảng kêu lên trong màn sương đêm. Càng về khuya, biển càng ru êm đềm, biển ca hát.

k nha mn (những người trên 11 )thanks

1 tháng 3 2022

tham khảo nha !

Một lần tình cờ, em chứng kiến cảnh Mi Mi bắt chuột thật là ngoạn mục. Cô nàng nép mình sau lu gạo kiên trì rình rập. Dường như đến cả hơi thơ cô nàng cũng cố giữ cho thật khẽ. Thấy im ắng quá, một thằng chuột nhắt từ trong hốc bếp chui ra, ngó ngang ngó dọc ra chiều cảnh giác. Thằng chuột có vẻ yên tâm từ từ tiến về phía lu gạo, Mi Mi vẫn bất động. Thằng chuột và lu gạo mỗi lúc một gần, Mi Mi khẽ thu mình lại. Thằng chuột đã đến gần lu gạo và chắc mẩm sẽ được một bữa no nê. Tựa như chiếc lò xo bị nén chỉ chờ bật ra, Mi Mi phốc tới như một mũi tên. Thằng chuột nhắt đáng ghét đã nằm gọn dưới mười chiếc vuốt nhọn hoắt, Mi Mi của em bắt chuột thật là tài.

1 tháng 3 2022

Chú chó Mi Nô của em rất đẹp. Bộ lông xù của chú trắng như tuyết và thật mềm mại, vuốt lên cứ êm êm là. Cái mõm chú ta thì ngắn ngủn cùng với cái chóp mũi đen mun ươn ướt trông thật ngộ nghĩnh. Hai con mắt thì đen láy, to tròn như hai hột nhãn khiến ta có cảm giác chỉ thấy hai con mắt trên mặt nó mà thôi. Bốn chân chú ngắn cũn cỡn, chạy cứ lăng xăng. Còn cái đuôi của chú thì cong vồng lên như đuôi sóc. Mi Nô đẹp như thế, không thương làm sao được.

   
7 tháng 9 2018

3 vợ là ba của vợ ngủ với mẹ vợ

7 tháng 9 2018

LINH TINH QUÁ BN ƠI !!!!!!

Tham khảo bài này nha :

Lâu rồi em mới được bố mẹ cho về quê chơi. Vừa bước đến cổng nhà bà, em nghe thấy tiếng “Cạc! Cạc! Cạc!” từ sân sau vòng ra sân, em thấy có một đàn vịt bơi lội tung tăng dưới ao.

Đàn vịt khá to. Trong đàn, có một con cái to, nặng khoảng gần hai ký. Cái mỏ của nó có màu vàng nhạt, dẹt và hơi dài. Đôi mắt thì long lanh ngơ ngác nhìn em có ý hỏi “- Bạn là ai! Tại sao bạn cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?”.

Sau một hồi im lặng, đàn vịt chạy về tổ. Em đi vào nhà. Một lát sau, em nghe thấy tiếng bà nói: “Cạc! Cạc! Cạc! Đàn vịt bé bỏng của bà, lại đây ăn đi, ăn cho mau khoẻ để đẻ trứng cho bà nhé!”. Em ngó ra, thấy bà vung một nắm ngô ra sân. Bọn nó tranh nhau ăn, xô đẩy nhau trông thật là ngộ nghĩnh. Nhìn kỹ em thấy có một con khác hẳn so với các con khác. Cái đầu mượt mà, ngoắc qua ngoắc lại trên cái cổ dài mầu xám. Bộ lông có mầu ghi, hơi xam xám pha đen theo thân hình. Lông đuôi của nó hơi xoè ra, phần dưới thì cứ xệ xuống, hỏi ra thì đó chính là vịt mẹ. Khi ăn xong, đàn vịt con lạch bạch dạo chơi cho đỡ căng bụng. Ở trên bờ em thấy vịt mẹ như một con rùa, nhưng khi xuống ao thì nó trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hơn hẳn. Đang bơi, nó nghe thấy tiếng động nho nhỏ. À thì ra đó là một con cá màu trắng. Đó chính là thức ăn mà đàn vịt ưa thích nhất. Cái mỏ dẹt hếch qua hếch lại, cái đầu chúi xuống nước. Một lát sau, nó nhô lên cùng một con cá trắng to, giẫy đành đạch. Nó khoái chí, tha lên bờ cho đàn vịt con.

Vịt dễ nuôi, đẻ nhiều. Thịt và trứng của nó đều rất ngon. Em rất muốn xin về một vài con để nuôi, nhưng không có chỗ, đành hẹn đàn vịt con bé bỏng là hè sang năm sẽ gặp lại.

Trả lời : Một con vịt xòe ra hai cái cánh ...

Hok_Tốt

#Thiên_Hy

=====

26 tháng 2 2021

Thế là mùa thu mong ước đã đến. Mùa thu đến bằng những trái chín thơm lừng. Thời tiết mùa thu se se lạnh. Mùa thu có những loại bánh nướng bánh dẻo rất thơm để chúng em ngắm trăng, rước đèn phá cỗ cùng chị Hằng Nga trong đêm trăng rằm. Sau những ngày chúng em vui chơi thỏa thích nay chúng em lại chuẩn bị cho ngày khai giảng năm học mới.Mùa thu thật có ý nghĩa. Ôi mùa thu thật là tuyệt.

26 tháng 2 2021

Nghe mùi hoa sữa phả vào trong làn gió se lạnh, ta biết một mùa thu nữa lại về. Mới hôm qua nắng còn gay gắt, vậy mà hôm nay nắng đã dịu hẳn, lấp ló trong vòm lá xanh như đang chơi trốn tìm. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Những đám mây trắng, mây hồng bồng bềnh trôi, đang tô điểm cho sắc xanh đó. Từng đàn chim hót líu lo trên cành cao, ca ngợi một mùa thu thanh bình. Những hàng cây ven đường khoác trên mình chiếc áo vàng ươm. Thình thoảng cơn gió nhẹ thổi đến khiến chiếc lá phải rời xa nguồn cội, trở về với đất mẹ bao dung. Cái làm nên nét độc đáo cho mùa thu không phải là những cơn mưa rào xối xả như mùa hạ mà là những màn sương mỏng, giăng mắc nơi đầu thôn ngõ xóm. Sáng sớm tinh mơ, từng hạt sương nhỏ còn đọng lại trên tán lá xanh, long lanh như hạt ngọc. Cánh đồng đang vào mùa thu hoạch nên chín vàng óng ả. Khi có gió thoảng qua thì những đợt sóng lúa lại nhấp nhô, dồn đuổi nhau đến tận chân trời. Dòng sông đầu làng nước trong veo, như chiếc gương khổng lồ soi bóng mây trời. Thỉnh thoảng những chú rái cá lại ngoi lên mặt nước kiếm mồi, rồi lại lặn xuống để lại trên mặt nước những vòng tròn lan xa. Chiều chiều, lũ trẻ trong làng lại ra đê thả diều. Tiếng sáo diều vi vu trong gió cất lên khúc hát đồng quê yên ả, thanh bình. Mùa thu về trên quê hương thật tươi đẹp và ấm áp!

sao bạn không lên mạng gõ những bài văn hay nhất kể về ba mẹ làm nghề gì

9 tháng 7 2018

đó là bài văn kể nghề nghiệp ba mẹ của bạn

10 tháng 7 2018

Làm thế nào để viết số 4 vào giữa số 5 ?

Trả lời

Đó là FIVE

~ Hok Tốt ~

10 tháng 7 2018

thì 5 là five mà five là có iv thì iv là 4 vì đó là số la mã