K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

*Truyện sắp mốc rồi:)) *

1,2,3 vào...

CHAP 2: LỜI HỨA (1)

Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy!

- Đẹp quá Nawon nhỉ?

-...

- Tớ thích nơi này lắm!

-...

- Cậu sao thế? Im lặng quá!

-....

- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên.

- Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi!

..khung cảnh lại im lặng...

- Cậu..cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi! Làm ơn đấy, cậu làm tớ rất nhớ Nawon! - Junho giọng ngày càng khàn đi, những giọt nước mắt rơi xuống thành cầu.

- Sao lại nhớ? Nawon đang ở đây mà?

- Không! - Jiwon giữ vai Jaesuk. - Cậu điên rồi, Jaesuk! Nawon mất rồi! Cậu ấy mất rồi, cậu nghe rõ chưa? Cậu nhìn xem!

- Mất? Nói gì vậy Jiwon? - Jaesuk tựa lưng vào thành cầu khó hiểu nhìn Jiwon. - Cậu ấy ở ngay đây...

- Ơ, Nawon? Cậu đâu rồi? - Jaesuk hoảng hốt quay hết bên này bên nọ. - Không sao, chắc cậu ấy đi mua nước thôi!

- Không, Jaesuk! Nawon, cậu ấy mất rồi! Cậu ấy bị tai nạn trong lúc đến trường với cậu! - Junho run rẩy nói.

- Không! Không phải! Không phải thế! - Jaesuk ôm đầu.

Những cơn đau đầu khủng khiếp, nó lại đến, đau đầu..thực sự rất đau...

Những ký ức hư ảo không rõ ràng lại hiện về..."Nụ cười....tiếng còi xe...đèn pha...máu..máu rất nhiều".....

- Tỉnh lại! Làm ơn Jaesuk! - Junho nói, nghẹn ngào. - Nawon không vui khi thấy cậu thế này đâu!

- Không, mấy cậu nói dối, là nói dối! - Jaesuk vẫn ôm đầu. - Nawon sống, cậu ấy vẫn sống! Là các cậu không thấy thôi...

- Nawon cậu ấy cứu cậu! - Jiwon hạ giọng, mặt cúi gằm. - Cậu ấy rất vui khi cứu được cậu đấy!..Làm ơn đừng hành hạ mình nữa!

- Tớ và Jiwon..- Junho nghẹn lại. - Đều rất yêu Nawon , những chúng tớ không có được tình cảm như Nawon dành cho cậu..

- IM HẾT ĐI!! - Jaesuk run lên. - Mọi thứ đều là không đúng, là cậu ấy vẫn ở đây...KHÔNG, TÔI KHÔNG TIN, LÀ NÓI DỐI, ĐỀU LÀ NÓI DỐI...hức

Jaesuk bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

5 phút sau, Jaesuk cậu lại đứng bật dậy, lấy từ túi áo ra một con dao nhỏ, để gần cổ tay...

- NÀY JAESUK! - Junho hét lên. - CẬU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!

- Không, cậu im đi, tôi phải theo cậu ấy! Cậu ấy sợ tối lắm, cậu ấy hẳn rất sợ, tôi phải bảo vệ cậu ấy...tôi...

'Phập', Jiwon tiến tới, đâm một con dao vào bụng Yoongi:

- Được, tôi cho cậu chết! Sang bên kia cậu nhất định, phải bảo vệ Nawon! Nhất định, không được bỏ cậu ấy, nhất định, không được để cậu ấy buồn...

- Tôi hứa! - Jaesuk nở một nụ cười nhẹ, gục xuống.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 3 là end. Truyện k phải SE mà là OE. Cảm ơn đã đọc :>

2
26 tháng 10 2019

Dành cho những ai không biết:

+ HE là truyện hường, truyện ngập tràn hạnh phúc, ngọt.

+ SE truyện buồn, kết cục buồn.

+ NGƯỢC là truyện hành hạ thể xác hoặc tâm trang của nhân vật chính.

+ OE là cái kết mở, thân truyện buồn và kết cục mở.

3 tháng 11 2019

ll Ai chưa đọc chap 1 thì click vào trang cá nhân mình để xem he:)) ll

CHAP 1: CẬU VÀ TỚCậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...--Quay về quá khứ--- Jaesuk ơi ~- Ơi! Tớ đây! - Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó...
Đọc tiếp

CHAP 1: CẬU VÀ TỚ

Cậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...

Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...

--Quay về quá khứ--

- Jaesuk ơi ~

- Ơi! Tớ đây!

- Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.

- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.

Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó là một kẻ không nói chuyện với ai hết, luôn cau có, tức giận. Cậu tiến tới và cười nói với tớ:

- Chào cậu, tớ là Nawon! Cậu ra chơi với tớ nhé!

- Không! - Tớ vẫn lạnh lùng.

Sau bao nhiêu ngày nài nỉ, tớ cũng mềm lòng, tớ bắt đầu đi chơi cùng cậu, bảo vệ cậu, tim tớ tan chảy mỗi khi nhìn thấy cậu cười, và cho đến cấp 1, cấp 2, cấp 3.... Tớ và cậu vẫn chơi chung, làm gì cũng có nhau hết... Và tớ luôn tức giận mỗi lần Junho hay Jinwoo xáp lại cậu. Tớ cũng rất hiểu cậu, hiểu đến món ăn, sở thích, nỗi sợ của cậu...

--Trở lại thực tại---

- Nawon ah~ - Tớ luôn đứng ở dưới nhà chờ cậu đi học. - Đi học thôi!

- Đi nào Jaesuk! - Cậu lại nở nụ cười đó với tới, ôi..nó đẹp thật...

Đến trường, bước vào lớp, tớ và cậu ngồi cạnh nhau vẫn nói chuyện, và tớ khó hiểu sao các bạn lại nhìn tớ và cậu? Không sao, chắc họ ghen tị đó thôi!

- CHOI JAESUK!!!!! - Junho hét vào mặt tớ.

- Sao vậy? - Tớ ôm cậu. - Nói bé thôi, Nawon sợ đó!

- Thôi, Junho! - Jinwoo từ cửa lớp bước vào. - Đi đi!

- Nhưng...- Junho mặt đỏ lên, như sắp khóc vậy.

- Tớ đã bảo thôi! - Jinwoo trừng mắt.

- Có chuyện gì? - Jaesuk.

- Không!

Tan học, cậu và tớ nắm tay nhau về. Thật là khoảng thời gian hạnh phúc với tớ!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết chap 1.

Có gì cmt ở dưới để tớ giải thích cho ha:>>

( Hmm...đây là truyện của tớ...các cậu đừng mang đi đâu nhé :3 vì bản chất truyện này đã được đăng rồi, trên Wattpad ở tài khoản Watt của tớ, vậy trừ khi các cậu trao đổi qua tin nhắn chứ nếu đăng ở trên mạng thì thế nào tớ cũng phát hiện :333 tớ đăng lên cho các cậu đọc hoii TvT )

>>P/s: có thích không mấy cậu:))?<<

0
Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người. Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời...
Đọc tiếp

Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người.

Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời giống tớ, vì nhìn thấy trong những lời nói của tớ có sự tương đồng với cậu .

Cậu tạo ra cho đối phương một sự nhẹ nhàng, vững lòng, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Mặc dù rằng cậu luôn một mực phủ nhận rằng cậu không dịu dàng, không lãng mạn, lại khô cứng nhưng đối với tớ, như vậy là quá nhiều.

Tớ yêu cậu...
Cậu à, con người cảm nhận bằng trái tim, đi theo trái tim, chứ không phải bằng dáng vẻ bề ngoài. Tớ từng vô tình nhìn thấy cách đối xử của cậu với những người xung quanh, nó khiến trái tim tớ mách bảo: Cậu xứng đáng là một người có thể nương tựa cả đời.

Cũng chính từ đó tớ muốn hiểu thêm về cậu, vậy là rủ cậu chơi trò chơi "một đổi một", cậu hỏi một câu, và tớ hỏi một câu, nhưng phải hứa rằng chỉ toàn là sự thật.

Và cậu biết không, câu trả lời: "Mình trước giờ hoặc là không nói, nếu nói thì chỉ nói thật, không bao giờ nói dối" - khiến tớ bất ngờ và càng có thêm thiện cảm về cậu. Nghĩ mà xem, con gái mà đi chủ động tìm hiểu về một người, cũng khiến tớ e dè đấy chứ, nhưng tớ nghĩ chỉ là bạn bè nên không sao đâu.

Ngày qua ngày, tụi mình nói chuyện nhiều hơn, hình ảnh về cậu cứ lớn dần và chiếm nhiều không gian trong trái tim tớ, rồi thích cậu từ lúc nào cũng không hay.

Có lần, tớ liều hỏi cậu: "Độc thân lâu như thế bây giờ đã có người yêu lại chưa?". Cậu nói đã để ý một người nhưng không biết ý người đó ra sao.

Lúc đấy, tớ thấy trái tim mình hơi nghẹn lại. Dù buồn lắm nhưng vẫn cứ sĩ diện rồi mạnh miệng bảo: "Cậu cứ hỏi ý người ta xem, nếu được thì thành đôi, còn không được thì cậu nên chấm dứt tình cảm ấy trong lòng đi". Ngày hôm sau, chúng ta lại đôi co về vấn đề đó, cậu vẫn cứ gặng hỏi tớ đã thích ai chưa. Bị hỏi nhiều quá khiến tớ rối bời rồi buột miệng nói luôn:

- Là tớ thích cậu, còn cậu thì đã có người khác rồi. Nên cậu nghe xong thì cho qua nhé.

Cậu lúc đó chỉ cười và bảo: "Người đó chính là cậu đấy!".

Cậu có biết lúc ấy tớ đã hạnh phúc và vui sướng như thế nào không? Một nửa trái tim của cuộc đời tớ đã kiếm được rồi, tớ và cậu cùng nhau gửi gắm, đợi chờ để có thể bên nhau mãi mãi.

Lần đầu tiên gặp nhau cái ôm mà cậu dành cho tớ thật chặt đã thể hiện tình cảm và sự nhớ nhung của cậu. Tớ hay áp lòng bàn tay của cậu vào má để cảm nhận hơi ấm và sự cứng cáp của người mà tớ sẽ nương tựa cả đời.

Tớ yêu cậu... - 1
Từ đó đến giờ chúng mình cũng yêu nhau cũng được gần một năm rưỡi, tính luôn khoảng thời gian biết nhau thì gần hai năm, đúng không? Trong quãng thời gian ấy, cũng có đôi lần tớ khiến cậu buồn lòng, khiến cậu bực mình và khó chịu. Nhưng đừng giận tớ nhé bởi vì tớ muốn tốt cho cậu, nên tớ mới kiên quyết theo ý mình.

Còn cậu thì đã quen làm theo ý mình, luôn thể hiện bản thân nhiều kinh nghiệm hơn tớ trong cuộc sống. Cậu có nhiều bạn bè, thích náo nhiệt còn tớ lại ít bạn bè và thích sự yên tĩnh. Chẳng biết làm sao mà hai thỏi nam châm ngược chiều lại hút nhau được?

Nhưng suy cho cùng tớ chỉ cần cậu sống khỏe mạnh bên tớ mãi mãi, đời tớ chỉ cần có cậu ở bên là đã mãn nguyện rồi. Hãy bỏ qua cho tớ mọi chuyện nhé, tớ sẽ tôn trọng theo ý cậu và không bao giờ cãi nhau nữa, cùng nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời nhé!

Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã bên tớ bao lâu nay, chiều chuộng tớ và yêu tớ mãi mãi về sau, hy sinh cho tớ thật nhiều nữa!

Tớ yêu cậu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhé, ngốc yêu của tớ!

💘 💘 💘

2
6 tháng 9 2019

ngôn tình

thật hay giả dợ????

10 tháng 9 2019

Thật đó Na

Các bạn thân mến ,Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó . Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên...
Đọc tiếp

Các bạn thân mến ,

Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó .

Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên suy nghĩ trước khi mình làm chuyện nào đó , đừng như mình nhé , chỉ vì tính nóng nảy và hay đa nghi mà mình đã làm mất đi mội người bạn thân , người ấy rất yêu quý mình .

Sau đây là câu chuyện của bạn mình

Ngày cuối cùng của kỳ thi HKI... Sẽ là kỷ niệm thật đáng trân trọng... Lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi thi chung phòng với crush... ^^ Chẳng hiểu sao những giọt nước mắt ấy lại lặng lẽ rơi... Cậu có biết chăng... :<
Hôm nay cậu trực nhật... Cậu vẫn đến như mọi khi thôi... Thùng rác còn nằm ở cuối lớp, là tớ đem đổ đấy... Hôm nay thi Toán gặp ngay thầy dạy Toán :v Chỗ ngồi hôm nay làm tớ cảm thấy hài lòng nhất, tớ có thể nhìn thấy cậu rõ nhất... ^^ Cậu ngồi bàn đầu, tớ ngồi bàn dưới và 2 dãy sát nhau... Vẫn là lặng lẽ dõi theo thôi... <3 Không hiểu nổi tại sao hôm nay lại giỏi Toán đến thế, vì cậu chăng... :D

Tớ lo môn Địa... Câu 2 tự luận tớ không nhớ nên không làm được... :< Sau khi đã xong xuôi rồi thì... tớ lặng lẽ ngồi nhìn cậu... Thật lâu, không rời mắt đi... ^^ Ôi, lúc cậu suy nghĩ cũng xinh, uống nước cũng xinh... Cả lúc khi cậu rảnh rồi, ngồi xếp giấy vu vơ thì cậu trong mắt tớ vẫn dễ thương, xinh xắn đến lạ thường... <3 Lúc cậu gục đi cũng toát lên vẻ đẹp ấy... Tớ... :33 Rồi tớ suy nghĩ nhiều... Nghĩ về bài làm Địa của mình... Nghĩ đến cậu... Rằng suốt 1 tuần qua, nhìn thấy cậu ở khoảng cách gần như thế, tớ thực sự đã quen... Thi xong, biết là nhẹ nhàng hơn đấy... Nhưng tớ nên buồn hay vui đây...? Cứ nghĩ đến lúc mà tớ sẽ không còn được ngồi chung phòng, nhìn cậu nói chuyện, cười đùa lúc ra chơi... Cảm giác như tớ mất đi 1 thứ gì đó rất quan trọng vậy... Tớ đau lắm... :< Lúc ấy, tớ đã không kìm nổi nước mắt nữa... Tớ đã khóc, khóc trong phòng thi... :< Gần 30' ngồi nhìn cậu, suy nghĩ vẩn vơ và khóc thút thít... Nước mắt đã rơi... :<

Tớ nghe ai đó bảo rằng: "Nước mắt của con trai quý lắm..." Vì cậu, tớ đã phải khóc... Tớ không biết phải làm sao nữa... Tớ còn có thể chịu đựng đến khi nào nữa đây... :< Tớ thích cậu <3

Bây giờ vẫn đang khóc... T^T

0
22 tháng 4 2019

hay quá

Chap 3. Sinh nhật ĐơnMột ngày đẹp trời, cô Hương vô tình khơi lại chuyện ngày trước với hai mẹ Dạ và Nguyễn, cái ngày mà Đơn bắt đầu xưng “tớ” gọi “cậu” với Minh. Hai mẹ lúc đầu hơi sửng sốt, tra hỏi cô Hương đến tận cùng. Cô Hương thấy thế khai tuốt tuồn tuột.May sao, ngay sau hôm đó lại là thứ 7. Vì hai bé Minh và Đơn không phải đi học thêm ở đâu nên hai mẹ cho con sang...
Đọc tiếp

Chap 3. Sinh nhật Đơn

Một ngày đẹp trời, cô Hương vô tình khơi lại chuyện ngày trước với hai mẹ Dạ và Nguyễn, cái ngày mà Đơn bắt đầu xưng “tớ” gọi “cậu” với Minh. Hai mẹ lúc đầu hơi sửng sốt, tra hỏi cô Hương đến tận cùng. Cô Hương thấy thế khai tuốt tuồn tuột.

May sao, ngay sau hôm đó lại là thứ 7. Vì hai bé Minh và Đơn không phải đi học thêm ở đâu nên hai mẹ cho con sang nhà Thư thưa chuyện, tiện thể mang chút đồ sang gọi là hàn huyên tâm sự, hoá giải khúc mắc. Minh cùng Đơn lúc đầu còn dùng dằng không muốn đi, về sau nghe nói nhà Thư có em bé đang học nói nên Đơn nhiệt huyết dâng trào đòi đi, Minh thở dài đành lẽo đẽo theo.

***

-Lược để làm gì?

-Lược… để chải đầu!

-Không phải! Lược để đánh chị Thư!!

Trong phòng riêng của em bé nhà Thư, cả 4 đứa đang tụ tập, gồm có Minh, Đơn, Thư, và em trai Thư-Thuận. Minh và Thư thì đang ngồi chễm chệ trên ghế, trong khi Đơn lại đang dạy Thuận nói chuyện.

-Thế cái này là cái gì?

-Là… là cái… chị Thư đeo vào tai.

-Tai nghe! Tai nghe để làm gì?

-Để… đeo!

-Sai rồi! Tai nghe để nhảy dây, rõ chưa?

Bé Thuận rất phối hợp gật đầu mạnh, lặp lại thật “chính xác”. Thư ở trên ghế khoé mắt giật giật, mặc kệ cho Đơn và Thuận muốn làm gì thì làm. Cô bé còn đang bận ngắm Minh. Đơn chỉ vào một chai nước hoa, hỏi:

-Nước hoa để làm gì?

-Để… xịt thơm… xịt vào người!

-Nhầm! Nước hoa để tưới cây!

Đến lúc này thì Thư không thể chịu được nữa. Cô bé nhìn lọ nước hoa có tem búp bê barbie của mình bị bé Thuận vứt thẳng vào chậu cây, tức tối gào lên:

-NGUYỄN GIẢN ĐƠN!!!!!!!

Giọng nói thánh thót vang lên xuyên xuống tận tầng 1, xuyên thủng màng nhĩ của ba bà mẹ và một ông bố đang ngồi nói chuyện dưới kia. Mẹ Thư ngồi dưới cười xuề xoà:

-Các chị thông cảm, con nhà em nó ghê gớm từ bé, lớn rồi vẫn không sửa được.

Mẹ Nguyễn cười cười, phẩy tay:

-Chị cứ nói quá! Chắc tại con em với con chị khắc nhau.

Mẹ Dạ nhâm nhi ly trà, mắt vẫn nhắm hờ, phang một câu làm mấy vị phụ huynh ở đấy trợn tròn mắt:

-Hoặc là bọn nó đang cạnh tranh công bằng!

-…..

Trên phòng bé Thuận bây giờ là một mớ hỗn độn, vỏ bánh vỏ kẹo vứt khắp nơi. Thuận nhìn bé bé xinh xinh mà sức ăn rất khủng khiếp, đặc biệt là đồ ngọt. Bé Thuận vừa ăn vừa nghịch, nhét bánh vào mồm Đơn khiến chocolate dính nhem trên miệng cô bé. Thư ở trên thấy thế nhếch mép trả đũa vụ hôm trước:

-Đúng là đồ vô học, đến ăn uống cũng vô văn hoá!

Đơn mặc kệ. Minh đang ngồi im trên ghế bỗng dưng ngồi xuống dưới sàn chỗ gần Thuận và Đơn. Thư ở trên thấy vậy cũng sà xuống theo. Minh nghiêm nghị nhặt một chiếc bánh giơ lên trước mặt bé Thuận:

-Bánh để làm gì?

-Bánh để măm măm!

-Sai rồi…

Minh lắc đầu:

-… Bánh để nhét vào mông!

-…

Mặt Thư nhanh chóng ngắn tũn. Minh làm thế này tuy không có phản bác lời Thư nói, nhưng ý tứ rõ ràng là về phe Đơn mà!

***

Giờ ăn cơm trưa, bố mẹ Thư nài nỉ mọi người ở lại ăn cơm một bữa. Mẹ Dạ và mẹ Nguyễn ngại, đành ở lại ăn cơm.

Suốt bữa cơm Thư cứ lấm lét nhìn Minh, bố mẹ gắp gì cũng không nhận, nói “con tự gắp”. Chẳng bù cho Đơn, cô bé cứ ăn ăn liên tục, mà người gắp thức ăn vào bát cô bé không ai khác chính là bạn Minh kia. Bé Thuận ngồi cạnh Đơn cũng ú ớ đòi chấm mồm chấm miệng, Đơn thấy thế liền chấm chấm cho em chút sốt cà chua vào môi rồi lại tiếp tục ăn.

-Minh, sao cháu không ăn?

Mẹ Thư thấy Minh cứ gắp cho Đơn suốt liền nhắc nhở.

-Giờ cháu ăn.

Minh thấy Đơn ra dấu đã no liền ngừng gắp lại, quay qua bát mình bắt đầu từ từ ăn. Dọc dãy bàn lũ trẻ ngồi theo thứ tự: Thư, Minh, Đơn, Thuận. Minh chỉ cần gắp một cái cho Thư là Thư đã vui lắm rồi, thế mà Minh cứ gắp cho Đơn mãi thôi. Thư ức lắm, nhưng thôi không sao! Minh không gắp cho Thư thì Thư gắp cho Minh vậy!

-Đậu xốt cà chua ngon này, Minh ăn đi!

Thư học đòi bố mẹ lấy đũa gắp vào bát Minh, khổ nỗi Minh thấy thế liền gạt ra, hỏi:

-Cậu ngậm miệng vào đũa rồi, cậu còn muốn gắp cho tớ?

Thư ngượng, vội vã lắc lắc đầu thanh minh:

-Không, tớ ăn bằng thìa, tớ chưa ngậm miệng vào đâu!

Minh gật, nhưng vẫn đẩy chiếc đũa gắp đậu trở lại trong bát Thư:

-Ừ thế thì thôi, nhưng tớ không thích ăn đậu!

Thư thui thủi đặt lại đậu vào bát mình, tủi thân ăn. Chợt tiếng reo của Đơn làm Thư chú ý, cô bé xoay đầu nhìn về phía Đơn.

-Minh ơi, cá ngon cực!

Chả là bé Thuận đòi ăn cá, Đơn muốn cho bé ăn nhưng sợ bé hóc nên lấy riêng một bát con ra, ngồi tỉ mẩn xé cho bé. Trong lúc xé Đơn có cho một miếng vào miệng ăn thử, thấy ngon nên cô bé kêu với Minh.

-Cậu ăn thử không?

Đơn lấy tay xé ra một miếng cá, chìa đến trước miệng Minh. Minh nhìn vào bàn tay nham nhở đầy mỡ bóng loáng rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt Đơn. Đơn nhíu mày:

-Người ta rửa tay rồi, không bẩn đâu mà chê!

Để chứng minh cho là tay của mình sạch, Đơn đưa miếng cá nhét vào miệng mình, tiện thể mút chụt một cái vào đầu ngón tay, biểu hiện rằng cá rất là ngon. Đoạn, cô bé dùng chính đôi tay đó giơ một miếng cá khác lên trước mặt Minh, huơ huơ.

Không chỉ Thư rất chăm chú nhìn xem Minh có định ăn miếng cá đó không mà tất cả phụ huynh ở đây, ai cũng đều lặng lẽ quan sát.

Rồi trước tất cả những ánh mắt tò mò của mọi người, Minh há miệng, ngoạm miếng cá vào, đồng thời cậu bé còn lấy lưỡi liếm sạch hai ngón tay Đơn, cười:

-Ngon.

Đơn hì hì cười đáp lại lộ ra má lúm đồng tiền rõ xinh, tiếp tục công việc đang dang dở của mình là cho bé Thuận ăn cá. Không ai để ý, ánh mắt của Thư cứ thế trợn trắng, cả người cô bé trở nên cứng đờ…

***

Một năm sau.

Thời gian trôi thật nhanh, hôm nay là ngày 30 tháng 12, ngày sinh nhật của bé Đơn. Ở trường cấp I Thanh Lịch này ai mà chả biết danh chị Đơn có khuôn mặt xinh xắn bên 5A? Thành ra các bạn, các em thi thoảng cứ lấm lét nhìn trộm, bàn Đơn chất đầy mấy thứ quà tặng linh tinh. Trong lớp cũng đang náo nhiệt lắm, lớp đang chia thành 2 phe, một phe quây quanh Đơn hỏi chuyện, phe còn lại ngồi cạnh Thư buôn dưa lê bán dưa chuột.

Cô Hương hay tin cũng rất là vui vẻ, muốn dành ra một tiết để tổ chức sinh nhật cho Đơn, tiện thể chúc luôn cho mấy bạn cũng sinh tháng 12. Khổ nỗi, cả lớp có mỗi Đơn sinh tháng 12, lại còn là sinh ngày 30, nên ngày hôm đó, Đơn được chiều ơi là chiều!

Buổi chiều, cả lớp kê bàn ngay ngắn hình chữ U, bảng được cô Hương vẽ hoa lá đẹp lắm. Các bạn ai có bánh có trái là mang đi hết, bày la liệt ở 2 bàn được kê giữa phòng học. Nào thạch, nào bim bim, kẹo mút, sữa. Có bạn quên mang đồ đi đóng góp đành cắp đít ra cổng trường mua mấy gói thạch dừa, 1 nghìn 1 gói kính biếu mấy mem trong lớp, vừa rẻ lại vừa được nhiều, mà lại còn ngon.

-Nào, quản ca lên cho các bạn hát một bài đi!

Cô Hương dõng dạc. Quản ca hồ hởi tiến lên, hô to:

-Mừng ngày sinh nhật của Đơn… 2… 3…!

Cả lớp hát theo, có mỗi Minh là không chịu hát, Đơn có cấu có véo thế nào Minh cũng mặc kệ, nhất quyết không mở mồm ra. Đơn thấy vậy phụng phịu, giật giật áo Minh. Cậu vừa quay lại cái mặt chun chun của Đơn đã đập vào mắt, hại ai đó hai tai đỏ hồng lên, lí nhí hát.

-Rồi! Giờ các tổ trưởng lên phát quà cho các bạn đi!

Cô Hương vỗ tay, 4 tổ trưởng lần lượt đi lên nhận bánh kẹo chia cho các bạn. Mỗi bạn một bimbim Tony, 2 kẹo mút, 1 thạch sừa, một hộp sữa Susu vị cam. Riêng Đơn là được cho nhiều nhất, bởi vì có mấy bạn không ăn được một số thứ thành ra đưa hết cho Đơn. Minh thì khỏi nói, cực ghét đồ ngọt thế nhưng lại cứ giữ khư khư, không có ý định “chuyển nhượng” cho ai cả. Thư mon men dịch lại gần, hắng giọng đánh tiếng:
-À… Minh ơi, cậu có thích ăn cái kẹo mút vị dâu không?

-Không!

Minh đáp gọn lỏn, Thư tiếp tục gợi ý:

-Thế… cậu cho tớ nhé?

-Không!

-Hay là đổi đi! Tớ không thích ăn kẹo mút vị cam, cậu đổi cho tớ vị dâu nhé?

Minh nhướng mày nhìn vào khuôn mặt hơi e dè của Thư. Bất chợt cậu bóc cái kẹo mút vị dâu đó ra, nhét vào mồm ngậm. Thế rồi trước con mắt mở to của Thư, cậu tranh thủ lúc Đơn đang mải cảm ơn mà nhét luôn chiếc kẹo mút từ miệng mình vào miệng cô bé, đoạn hất hàm nói với Thư:

-Nhưng Đơn cũng thích ăn dâu!

Thư giật giật khoé miệng, cái này có được xem là từ chối gián tiếp không?

Đơn bị ánh mắt của Thư gắt gao dán vào thì hơi chột dạ. Nhấc chiếc kẹo mút ra khỏi miệng, Đơn chèm chẹp miệng. Ừm, vị vẫn bình thường mà? Chẳng lẽ kẹo của cô bé có vị gì đặc biệt hay sao mà để cho Thư phải nhìn chằm chằm thế nhỉ?

Cô Hương trên bàn giáo viên như nhớ ra cái gì đí, hét xuống hỏi:

-Lớp mình hình như có Minh là sinh tháng 1 nhỉ? Con sinh ngày bao nhiêu?

-Ngày mùng 2.

-Ơ, thế có nghĩa là 3 ngày nữa à?

Cô Hương ngạc nhiên, nhận lại là cái gật đầu nhè nhẹ của Minh. Cậu trả lời cô xong liền quay sang nhìn Đơn. Cô bé đang ăn điên cuồng gói bimbim, mỗi lần bốc những 5, 6 miếng, vừa nhồm nhoàm nhét vào mồm vừa phụng phịu đọc truyện. Minh cười, giơ tay lên véo má Đơn khiến cô bé khó chịu lườm một cái. Chắc chắn là con bé này lại dỗi vì cậu hát bé quá rồi!

***

Ra chơi chiều hôm đó, Thư lần mò ra bàn Đơn ngồi với mong muốn chiến dịch tư tưởng cho Đơn. Thư mân mê chiếc thước kẻ trên tay, hỏi Đơn:

-Ê Đơn!

-Sao?

-Cậu không thấy kinh à?

-Kinh gì?

-Thì…

Thư nhăn mặt, khó khăn nói:

-Thì kinh Minh ấy. Hôm nay tớ thấy cậu ấy nhét cái kẹo mút vị dâu đã ăn vào miệng cậu.

-Thế á?

Đơn trợn mắt, há hốc miệng. Rồi cô bé nhanh chóng trở lại bình thường, nhún vai:

-Đằng nào hồi bé chả đánh răng chung suốt, kệ đi!

-Ơ nhưng mà…

Thư lại ấp úng, Đơn thấy vậy an ủi:

-Có gì cứ nói đi!

-Tớ thấy mẹ tớ bảo, hôn nhau ấy, là… là trao đổi nước bọt ấy… sẽ bị… có em bé…

Việc Thư nói là thật, mẹ cô bé đã từng nói như vậy với Thư. Không chỉ riêng Thư, mà rất nhiều trẻ em cũng bị nói như vậy. Đơn có hơi bối rối. Hình như con gái phải có kinh nguyệt mới có thể có em bé nhỉ? Nhưng mà làm thế nào để có em bé thì Đơn lại không biết. Đơn có chút hoảng, lo rằng nếu mai sau này cô bé và Minh cứ ăn chung như vậy, không sớm thì muộn, sẽ có em bé thôi…

À mà không, Đơn vừa nghĩ ra một cách rất tuyệt nhé!

***

Hôm nay Minh phải đi học thêm. Giờ là 7 giờ tối, nhà Minh và Đơn tụ tập ăn liên hoan sinh nhật cho bé Đơn “đáng yêu”. Bố mẹ Nguyễn nước mắt cứ thế chảy thành sông. Con gái bọn họ không thể gọi là “đáng yêu”, mà phải gọi là “đáng sợ” mới đúng!

Cái váy búp bê siêu cấp đáng yêu của bố mẹ Dạ tặng nó chỉ cảm ơn lấy lệ rồi vứt xó. Con gấu bông to đùng bố mẹ Nguyễn tặng nó vứt bụp một phát xuống phía sau, hạ cánh siêu đẹp, đậm chất dân chơi. Suốt buổi nó cứ nốc bánh này tới trái nọ, ăn tìn tìn, ăn như một con lợn, thế mà, THẾ MÀ!!!…..

-Con chào bố mẹ, con chào cô chú.

Thằng Minh nó vừa xuất hiện ở cửa một cái là con phản nghịch nó nhảy chồm ra khỏi ghế sô pha, xí xớn túm chân túm tay thằng bé hỏi loạn lên: “Quà tớ đâu, quà tớ đâu?!?” Thằng bé Minh tủm tỉm cười, bảo là không có quà, chỉ có thân, Đơn thích thì lấy. Thế là ôi thôi ranh con một phát bổ nhào lên, nhảy chồm lên người con trai nhà người ta mà dãy đành đạch:

-Ứ ừ, quà cơ, quà cơ! Quà, quà, quà!!!

Ranh con! Hoá ra quà của bố của mẹ mày không cần, chỉ cần quà của trai thôi à? Cái thể loại láo toét!

-Biến xuống khỏi người tớ thì tớ đưa cậu quà.

Chỉ một câu thôi mà đã làm con khủng long xẹp xuống thành con gà nhỏ. Gà nhỏ mặt hơi cúi xuống, mắt long lanh mong chờ. Bố mẹ Dạ nhìn bố mẹ Nguyễn cười trừ, bố mẹ Nguyễn cũng chỉ đành lắc đầu ngao ngán.

-Ngẩng mặt lên!

Đơn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, đôi mắt nâu trong veo đối diện với đôi đồng tử đen tuyền của Minh. Minh từ trong cặp lôi ra một hộp ước nhỏ đặt vào tay Đơn. Lập tức bé con cười rạng rỡ, tay rất là nâng niu, mặc dù chẳng hiểu cái lọ nhỏ xíu này dùng để làm gì cả. Đơn hỏi:

-Cái này là cái gì thế?

-Là hộp ước.

-Ước? Ước kiểu gì?

Minh xoa xoa mái đầu nhỏ của Đơn, gà con hôm nay mặc váy rất đẹp, bộ dạng cũng rất đáng yêu. Minh đây sẽ chấp nhận tốn chút thời gian để giảng giải cho gà nhỏ.

-Mở nắp hộp, ghi điều ước, đóng nắp rồi treo lên.

-Mỗi thế thôi á?

-Ừ!

Đơn mừng rỡ đi tìm bút rồi hí hoáy viết, xong xuôi liền treo lên gần tủ kính. Mấy bộ mẹ khóc ròng. Trông cái mặt hớn hở kìa, bố mẹ mày mà có tặng hộp ước chắc mày lại vứt xó. Cái đồ phản bội hám trai!

Con gà nào đấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, im thin thít là thằng nào đó tò mò chết đi được. Minh hỏi:

-Cậu vừa ghi cái gì đấy?

-Ơ, nói ra thì mất thiêng à?

Minh giật giật khoé miệng. Ranh con, không biết hộp ước là gì mà còn biết cả cơ người khác xem thì mất thiêng cơ đấy!

-Không mất thiêng đâu, ghi cái gì nói cho tớ nghe tí nào!

-Không!

Minh nài nỉ một hồi mà Đơn không cho xem liền bỏ cuộc. Cậu chán nản ngồi phịch xuống ghế chờ mọi người chuẩn bị đồ để cắt bánh. Đang yên thì thấy đùi nặng nặng, chưa kịp định hình đã bị con gà nó sà vào lòng rồi. Gả nỉ non:

-Minh ơi… quà của cậu tớ không nhận đâu!

-Hả??

Cất luôn vào tủ rồi giờ còn nói không nhận? Sao khôn thế??

-Thế giờ muốn sao?

Minh nhăn mặt, gãi gãi mái đầu đen đến xù lên. Đơn chỉ đợi có câu nói này, lập tức cười vang lên:

-Tớ lấy thân cậu làm quà. Sau này tớ mà sinh em bé thì cậu phải chịu trách nhiệm, nếu không thì tớ sẽ không ăn chung với cậu nữa đâu!

Minh nghe đến chữ “không ăn chung nữa” thì lập tức gật đầu lia lịa.

-…

Mấy vị phụ huynh đứng ngoài nghe con nói mà chao đảo đầu óc. Omg, trẻ con bây giờ lớn nhanh quá!

***

Mãi lâu sau khi lén lút mở hộp ước ra, dòng chữ: “Em bé của Đơn Minh phải nuôi !” làm cho bạn trẻ Dạ Từ Minh của chúng ta phải phụt hết nước ra ngoài.

❤️❤️❤️

5
18 tháng 8 2019

mk đọc 3 ngày mới hết

18 tháng 8 2019

dài z bn

Thấy trên đường lúc nào cũng có vài hai ba cặp cùng đi với nhao, nắm tay nhao, hôn hít nhao là bạn trẻ Jungkook không chịu được"Tao hỏi chúng mày!! Tềnh yêu là gì có ăn được không mà đứa nào cũng có còn tao thì không???"Một câu rap vần lưỡi điêu luyện của một thanh niên đại học chửa có gấu =)))Và thế là cậu bắt đầu thiết lập kế hoạch tán tỉnh của mình, và chẳng may, cậu bị...
Đọc tiếp

Thấy trên đường lúc nào cũng có vài hai ba cặp cùng đi với nhao, nắm tay nhao, hôn hít nhao là bạn trẻ Jungkook không chịu được

"Tao hỏi chúng mày!! Tềnh yêu là gì có ăn được không mà đứa nào cũng có còn tao thì không???"

Một câu rap vần lưỡi điêu luyện của một thanh niên đại học chửa có gấu =)))

Và thế là cậu bắt đầu thiết lập kế hoạch tán tỉnh của mình, và chẳng may, cậu bị lọt vào mắt xanh của Kim Taehyung- người mà đứng dưới 2 người ( appa và umma) và đứng trên hàng vạn người ( những h/s trong trường ĐH, kể cả trai lẫn gái), lạnh lùng và học siêu giỏi, đẹp trai sáng lạng

Nhưng cậu đâu phải là con gái TT^TT
Jungkook tôi thề với trời sẽ không bao giờ Ế thêm một ngày nào nữa!!!

Đấy. Chỉ vì nhìn thấy người ta nắm tay hôn hít giữa công viên trong khi đó mình thì A-L-O-N-E nên bạn trẻ Jungkook đã thầm quyết tâm trong lòng.

Mà nó đâu có dễ như thế, hờ hờ, có trách thì cũng trách bạn trẻ Jungkook quá giống con gái, à không, xinh đẹp hơn cả con gái luôn đi. 19 tuổi tròn trịa, nhưng lại y hệt thiếu nữ 18, làn da thanh mảnh, ngón tay thon dài trắng trẻo, rồi cả dáng người 1m75 cũng vừa tầm con gái, khuôn mặt thì... ôi thôi rồi, phải nói là đáng yêu ứ chịu được.

Thế nhưng, các cô gái trong trường chỉ xem cậu như một đứa nhóc con dễ thương và ngoan ngoãn, ế, vậy mà họ còn tưởng cậu là uke đáng yêu trong mấy bộ đam mỹ đấy =))

Đi ra ngoài đường mà cứ bị chỉ trỏ khiến cậu ngại đỏ mặt, chỉ là cậu giống nữ thôi mà, chứ bên dưới cậu vẫn là nam đấy nhá!!! Soi mói cái gì???

Nói mới nhớ, Jungkook tham gia vào trường đại học Nằng Khiếu Seoul. Cậu rất rành rọt trong việc hát các ca khúc trầm nhẹ mang sắc thái buồn bã hoặc sáng tác những bài hát lấy đi nước mắt người nghe, chính vì vậy, dù mới nhập học được chưa bao lâu nhưng cậu đã nổi như cồn.

Ấy, sáng tác và hát thì đa sầu đa cảm mà bây giờ mọi người đã sáng mắt chưa???

Cái gì mà "Những bông hoa tuyết cứ rơi, cứ rơi ; Càng ngày lại càng phai nhạt dần; Anh nhớ em ; Anh nhớ em " Xạo hết tụi bây ơi, đã có mộng nào đâu. Từ đó Jungkook đem giấc mộng trong lòng, quyết tâm tìm được một người có thể làm vợ mình, chỉ cần là nữ giới, thì bà, cô, thím, ... đều được hết Tuổi tác bao nhiêu cũng được, cụ cố cũng được, chỉ cần yêu cậu là được =)))

Từ đấy, bé thỏ của chúng ta gặp ai cũng "Làm người yêu anh nhé baby???" "Yêu anh đi mà, nhà anh giàu nứt vách đổ nhà" "Yêu anh đi anh yêu em lâu lắm rồi!" Đủ thể loại chiêu trò tán gái, ế thế mà cấm cô nào đổ, có cô còn cười vào mặt

"Thôi đi bé ơi, thụ mà còn đòi làm trai thẳng! Kiếm mống công đi là vừa! "

Jungkook nghe xong câu đấy, nước mắt đắng chát, nắm chặt tay thành quyền.

"Các cô cứ chờ đấy! Tôi sẽ có bạn gái cho các người lác mắt chơi!!! " ( Tau chính thức cạn lời )

------------------

Dần dần ngày qua ngày trôi qua, Jungkook tất bật, chẳng khác nào chuột chũi, thằng bạn Jimin thì ngán ngẩm lắc đầu

"Mày kiếm đại thằng công nào đẹp đẹp đi, thời buổi này đồng tính yêu nhau cũng đâu có gì là kì lạ, như tao nè, Jung Lố chấp nhận yêu tao rồi đó thôi! Nhìn mày chạy qua chạy lại đi cưa đổ hơn chục vạn nữ sinh trong trường, chậc ..."

Jungkook nhanh chóng ném cho Jimin ánh mắt khinh bỉ

"Mày thì đâu có giống tao, tao không yêu đàn ông à nga, Hoseok của mày là nam thần trong cái trường này rồi còn gì nữa, hết má nó giai đẹp rồi, toàn mấy má râu ria, tóc vuốt thấy ghê''

"Kiếm trên mạng chẳng hạn, xuầy, mày đẹp vầy chúng nó không thích mời lạ!!" Jimin tặc lưỡi nhưng Jungkook đã vội phản kháng

"Biết qué nào được, chúng nó rủ ra khách sạn mày cũng đi à?"

Nó suy nghĩ chốc lát, rồi cũng gật gù, cậu nói đúng thật. Vậy thì đành trông chờ vào một ngày nào đó, có người đi hốt con thỏ bếu đáng yêu kia thôi!

Và ngày đó thì sắp tới rồi ! ❤❤❤

Cả trường đang lùm xùm vụ một học sinh du học ở NewYork về trường mình, nghe bảo học năm 3, học hết khóa bên đấy rồi nhưng muốn về trường này để gần gũi với nghệ thuật Đại Hàn...

"Jungkookie!!!"

Baekhyun gọi ầm ĩ cả cái sân trường, cậu vừa nghe thấy tiếng nó thôi, mặt tái mét lại...

Rồi thì....

"Á Á Á Á Á !!!"

Baekhyun lao vào cậu, con heo nặng làm cậu chới với và cả hai ngã ra sân...

"Yah!! Khùng hả??? Pặc Chân Dôn đâu mà để con heo ngớ ngẩn ngốc nghếch này đi lạc vậy?"

Jungkook phủi phủi quần áo, nhìn thấy tên đối diện mặt mày ủ rũ.

"Hắn ta chơi với gái rồi... đâu còn để ý tới cục mầm đáng yêu như ta..."

Nói xong, còn làm mấy cái kiểu biểu cảm rất ưa.... kì cục.

"Chơi với ai? Tớ giải quyết cho!!!"

Jungkook tự hào vỗ ngực. Thôi chết mịa, lỡ mồm.

"Kia kìa!"

Nhìn theo hướng Baekhyun chỉ chỉ, Jungkook cũng gật gù, à à, ả đó thì ghê rồi, tính thâu hết cả lũ trai trong trường hay sao??? Mà tại sao lại không cua ta?? TT^TT

Ả đó là MiYeon, trời ơi, đẹp thì đẹp thật đấy cơ mà điệu, chảnh, học thì cũng tạm, ả học cùng khoa Âm nhạc với Jungkook, năm 3 nốt. Nhà giàu nứt vách, đi siêu xe, còn đáp cả trực thăng đi học, hoặc mặc áo lông thú trùng hết người như đi dự tiệc, mặc dù trời nóng đến vã mồ hôi.

Đang bận suy nghĩ, bỗng chốc nghe thấy tiếng của Baekhyun, quay ra phát...

WHAT THE HỢI, MIYEON ĐANG HÔN MÁ CHANYEOL....

Cậu bây giờ thực sự tái mét mặt... Chanyeol à... khổ anh rồi...

"YAHHHHHH!!!! PÁC THỐI THA!!!! " Giong hổ gầm x 10

"Ơ...Baek..."

Mặt Chanyeol đang đờ ra, nhìn thấy cục mầm đáng yêu của mình đang "phi" về phía mình, bắt đầu nhận thức ra việc gì nguy hiểm...

BỐP

BỊCH

Á

HỰ

"Sao anh dám bỏ tôi mà đi hôn hít với con khác hả??? Hả? hả? HẢ???? Anh coi tôi là qua đường thôi chứ gì?? Sau này sẽ không đối xử tốt với tôi hả??? Oaoaoaoa!!! Tôi ghét anh lắm!!!"

Baekhyun liên hồi đánh, đấm, tát, đạp vào mặt Chan, khóc rưng rưng...Xong rồi, nó uất ức chạy đi, không quên nói một câu:

"Tôi sẽ tự quẫn, tôi sẽ mua bún tự tử cho anh xem!!!!"

Mua bún tự tử? Phụt !

Mọi người xung quanh bụm miệng cười, mà Chanyeol chỉ biết chạy theo bảo bối hối lỗi...

Jungkook thở dài, chậc, yêu nhau sao mà khổ thế. Cậu thầm cảm động vì màn "sướt mướt" so deep của Bún, nếu không thì Bún thực mất Chanh rồi! (Bún: Baekhyun, Chanh: Chanyeol)

------------------

"Ê! Nghe bảo sinh viên mới là Kim Taehyung, cũng khóa âm nhạc, mà vũ đạo đỉnh lắm!"

Jimin bay vào tám chuyện, Jungkook ngán ngẩm lắc đầu.

"Có đẹp trai hay không???? "

" Tao nghe nói cũng được, hơn Hoseok nhà tao một tẹo."

Jungkook phủi phủi ghế, ngồi xuống rồi gác mặt lên, ngủ.

"Không hứng thú với con trai đâu. Tao là thẳng."

Mặc dù chiếc Ferrari 812 chưa tiến vào cổng trường Đại Học. Cửa kính ở ghế sau mở ra, rồi thì cả lũ đã được dịp tận mắt nhìn thấy "soái ca" chuẩn cool ngầu, nam tính, lại càng hò hét ầm ĩ. Thành phần mê trai xuất hiện, cầm những bảng hiệu nào thì đề "Taehyungie, anh là để chúng em yêu!!!" rồi thì " Kim
Taehyung là soái nhất" lại nữa "Học đệ à, làm ny của tỷ tỷ nhé!" và cả những tiếng mà người ta vẫn hay dùng để đi xem concert của các Idols, là gì ý nhể? Tiếng lợn bị chọc tiết?

"Oppa!!! Saranghaeyo !!! Á Á Á, ảnh đang nhìn về phía tao kìa!!!"

"Á!! Đẹp trai quá mày ơi!!!"

"Oppa!!! Nhìn qua em này! Oppa à!!"

Jungkook đứng ở hành lang lớp mình, từ tầng 3 nhìn xuống, cậu chỉ thấy lộn xộn chứ chẳng hề hứng thú, ôi ôi nhìn kìa, mấy bà thím kia có phải biểu cảm và hăng sức như vậy không? Ta chưa đủ đẹp trai hay sao mà phải chạy ra ngắm cái tên khỉ đột đó?? Kìa kìa, cả Jimin, Baekhyun, Hoseok với Chanyeol cũng tụm ra một góc riêng rồi hí hoáy chụp hình. Chậc.

Đứng trên này, cậu chẳng nhìn rõ hắn ta trông bảnh mức nào. Vừa bước ra khỏi xe, Kim Taehyung nhìn đống fans của mình ( hẳn là fans của MÌNH cơ đấy ) rồi bước vào trường, thuận mắt liếc qua dãy nhà bên tà sảnh chính, ngước từ dưới lên, bắt gặp cái dáng người nhỏ nhỏ choi choi đang nhìn mình từ xa, Taehyung tự thấy con người kia rất đặc biệt.

Jimin và Baekhyun nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Kim Taehyung, oắt, hắn ta..... không lẽ bị Jungkook hớp hồn??? Jimin đưa hai tay lên mặt giả bộ không thấy gì đâu, chứ thực ra thấy hết.

"Nhìn hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống Jungkook ý!"

Park Chanyeol gật gù suy ngẫm, thực ra chỉ muốn Baekhyun bảo bối không bị "hớp" thôi, sủng nịnh lắm a~ Baekhyun đằng này ngây thơ, tin luôn, chạy về phía Chan mà ghì lấy eo, trong khi đó bác Chan mặt hí hửng, và đầu óc liên tưởng đến một câu chuyện bậy bạ, phải, vô cùng bậy bạ. Hoseok cũng biết "vợ" chỉ yêu mỗi mình mình thôi, nên cũng chẳng có vẻ là dè chừng.

Đằng này, Jungkook vẫn nghênh mặt cao chiến với hắn. Hửm , nhìn ta đẹp quá đúng không? Đến ngươi cũng phải ngước nhìn và mê đắm vẻ đẹp của ta đúng không? Ta biết mà HÁ HÁ HÁ!!

Cậu sung sướng lắm, kiêu hãnh đi vào lớp, mặc kệ thứ mà cậu nghĩ đang được hứng bơ ở bên ngoài. Taehyung không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cân nhắc mình vừa nãy lộ liễu quá, phải thật hoàn hảo! Rồi thì chưa nhìn rõ mặt, nhưng sau này sẽ rõ, xem nào... tóc nâu vàng, mặt bụ bẫm... Được rồi, xem nhà ngươi còn dám chơi với ta! Hừ.

Anh được hiệu trưởng đích thân dẫn tới phòng học của mình, năm 3 lớp nhất ở ngay bên cạnh phòng học của Jungkook.

cậu ngứa mắt liếc một cách khinh bỉ, nhưng chợt bị ấn tượng ngay từ lần đầu tiên...

"Hắn ta cũng đẹp trai chứ nhỉ... Không không Jungkook à! Mày không được hạ thấp mình! Chưa kiếm được ai yêu mình thì không được hạ thấp mình! Đúng rồi! Hắn ta là cái thá gì cơ chứ!"

"Dễ thương quá...Má phúng phính, mặt tròn tròn, mắt to, da trắng, môi đỏ mọng..."

Taehyung cười cười, đáp lại ánh mắt như lửa bắn của Jungkook, đúng là lâu không gặp lại em rồi, Jeon Jungkook.

Jungkook xưa nay là một người cao ngạo, nhưng Taehyung thì rất lạnh lùng, anh học siêu, chơi thể thao tốt, lại nhày giỏi, hát hay, đa tài, thật đúng là soái ca đích thực trong các bộ ngôn tình của các chị em. Nhưng có một điều mà chưa ai biết được, hắn là không thích phụ nữ.

----------------------

-----Canteen trường-------

Cậu và mấy đứa bạn cùng ngồi ở một bàn ăn, và luôn là cậu đi gọi đồ.

"Nay đến lượt cậu trả tiền đó Baekhyun!"

Baekhyun nhìn sang Chanyeol, đôi mắt cún con "hút" cái người xấu số kia...

"Hôm nay để tớ trả!"

Chanyeol hùng hồn lên tiếng, mà cả lũ còn lại thì tặc lưỡi, đúng là thê nô, mà đã thê nô thì tiền đồ sẽ chẳng có cho mà xem. Jungkook nhớ tất cả các món yêu thích của mọi người, rồi chạy ra xếp hàng chờ mua.

Cậu đang nhún nhún nhảy nhảy xem còn bao lâu thì tới lượt mình, thì cảm nhận được bóng người cao lớn đằng sau...

"Tae....Taehyung?"

Eo ôi, sao nhìn hắn lạnh lùng đến đáng sợ như thế???? Jungkook khẽ nuốt nước bọt cái ực, nhìn tưởng thấp tè tè mà cao hơn cậu những một cái đầu... Jungkook có kiễng lên thì cũng chỉ cao bằng nửa đầu người ta thôi.

"Cậu dễ thương thật!"

"Hả?...ưm..."

Vừa nghe xong câu nói của anh, cậu chợt cảm nhận được có thứ gì mềm mềm, ướt ướt áp lên môi mình, không những thế, còn cắn mút như thể thứ dâu tây ngọt lịm đến tê tái. Cậu trợn tròn mắt, nhìn bản mặt phóng đại đang rất thỏa mãn và tận hưởng... Mọi nữ sinh lẫn nam sinh trong trường đều mở banh mắt, không tin được những gì đang xảy ra, trong đó có cả HopeMin và ChanBaek. Các mẹ hủ nữ có sẵn kinh nghiệm hành nghề, vụt phát giơ máy ảnh, điện thoại chụp loạn xạ. Trời ơi, cúi xuống kìa, đỡ eo kìa, cắn mút luôn kìa! Thích quá! ( Cạn =))) )

Bịch, cậu đẩy anh ra, mặt thay đổi phút chốc biến thành ửng hồng, không ngừng luống cuống lấy tay áo chùi chùi vết hôn trên miệng. Vẻ mặt anh thì đầy vẻ thỏa mãn.

"Môi em ngọt thật đó!"

"Anh....anh... Tên chết bằm nhà anh dám hôn tôi?"

Taehyung bất ngờ áp sát cậu cắn nhẹ lên tai cậu, hà hơi làm nó đỏ ửng.

"Em đáng yêu vậy, anh sao chịu được!"

Jungkook đầu như xì khói, mặt lúc này như quả cà chua, vội ôm mặt chạy đi, không ngừng tát đôm đốp vào mặt cho thật tỉnh táo... Taehyung thì bụm miệng cười, đôi má cũng đã đỏ từ lúc nào.

"Không được! Aaaa!!! Nụ hôn đầu của mình....Huhuhu... Sao lại là hắn???"

Cậu chạy về phía bàn của mấy đứa, định sa vào lòng Baekhyun để được an ủi thì... Baekhyun ngây thơ buột miệng:

"Eo ôi, sướng đến chết ý!!! Môi anh ấy thế nào? Khô ráp, kích thích đúng không??"

Ngây thơ, hình như không phải dành riêng cho Baekhyun được rồi. Chanyeol phía sau mặt đen như đít nồi. Jungkook lườm cháy mắt, quay sang Jimin...

"Jimin à ~~~ Huhuhuhu, sao lại là hắn?? Tao sẽ bẽ mặt chết mất!!! Tao còn chưa có bạn gái!!!"

Jimin ngoài mặt dỗ dành, bên trong thì cười như mở tiệc. Qủa này, bé Thỏkhông thoát được rồi!

Hoseok nhìn Taehyung với vẻ mặt đắc chí, à ừ thì, Hoseok là anh họ Taehyung đấy! Hắc hắc hắc.

Từ lúc bị Taehyung "đóng dấu" lên môi, Jungkook không thể nào ngủ ngon giấc, vì một nửa là lo cho danh tiếng của mình, nửa kia là lo cho thân thể của mình... Mà thực sự hắn trông rất giống một người... một bạn học cấp 3 của cậu.

"Liệu hắn có phải là tên biến thái????" Jungkook vẫn nghĩ ngợi, bất giác sờ sờ lên đôi môi mềm mỏng của mình. Chậc, cậu phải cảnh giác hắn, không khéo mất má nó đời zai.

Ế mà cậu vừa đến trường, là có bao nhiêu con người thì bấy nhiêu cặp mắt đều hướng đến cậu, người thì đau lòng muốn xỉu vì Jungkook bị người ta cưỡng đoạt rồi a ~ Người thì cười khúc khích như điên như dại vì đã lập công lớn cho đấng hủ muôn năm của mình.

Cậu chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó dưới đất cho rồi, ngượng muốn chết! Chỉ là hôn môi thôi mà! Bản thiếu gia không thèm sợ!!!

Jungkook nghĩ gì làm nấy, lấy lại khí thế, hừng hực bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho thật tỉnh táo, đằng sau là cái con người vô duyên ấy, cũng hí hửng bước theo.

"Thỏ bếu à ~"

Cậu sởn tóc gáy, nổi hết da gà, cứng ngắc quay đầu lại cười cười xã giao.

"Tae.. khỉ..."

Jungkook vừa thốt lên, giật mình chộp ngay miệng lại, cái miệng hại cái thân rồi a~ Phải là Taehyung đại thiếu gia, Taehyung muôn vàn dấu yêu mới đúng. =)))

"Xem ra em vẫn không có quên tôi." Anh bất chợt ghé sát mặt cậu, nụ cười nửa miệng, khiến cậu mê đắm, rồi tỉnh cái rụi, vỗ mặt mình đôm đốp.

Đậu! Ông mày không có bị viêm não!

"À... Kim Taehyung Đại nhân ở trong trường có ai mà không biết chứ!"

"Vậy, em nhớ anh chỉ có từng đấy??? Hay anh phải làm như hôm nọ mới khiến em nhớ đến anh nhiều hơn nhỉ???"

Bố mày hiền chứ không có ngu!

"Làm... làm cái gì cơ??"

Cậu cố gắng giả như quên hết tất thảy, để hắn thấy chán ghét mà tha cho cậu, cơ mà nó ếu như thỏ nghĩ...

"Chụt!"

Cái âm thanh khiến cho cả lũ F.A nghe phát hờn, và càng phát hờn hơn khi thằng công nó đang hôn môi thằng thụ. Và thôi khỏi nói đi, hủ ở bất cứ nơi đâu và sẵn sàng tác chiến.

Jungkook nhăn mặt, thay đổi thái độ, lườm như gà bị vặt lông. Taehyung hôn xong, liếm mép thách chiến, Jungkook lại càng tức hơn.

"Cấm anh động vào tôi lần nữa! Tôi liền cho anh cút về hành tinh của mình!"

Jungkook chính thức bùng cháy, cậu thực rất giận... Nụ hôn thứ hai của cậu lại bị cướp đi trắng trợn như thế. Tên khỉ đột chết bằm!! Đừng tưởng tôi nhỏ con nên khống dám làm gì anh!

"Em đáng yêu thế, hay là cùng anh về đó đi!"

Jungkook chính thức bốc hơi. Tay nắm quyền, vừa định vung một cái đấm giữa mặt hắn, thì hắn ta chộp lấy tay, dồn cậu vào bức tường gần đấy, giữ chặt đôi tay lên trước đầu, lại hôn môi, nhưng lần này, hắn lại hôn sâu hơn, từng bước từng bước mơn trớn bờ môi căng mọng ấy, đến khi nó đỏ ửng lên, cắn nhẹ khiến cậu đau mà mở miệng, rồi thừa cơ len lỏi vào khoang miệng đối phương, dùng chiếc lưỡi điêu luyện mà khuấy đảo, thám thính mọi ngóc ngách...

"Uưm...ưm...a..."

Jungkook lúc này không thể chịu được, rên rỉ liên tục. Taehyung nghe thấy tiếng rên, lại càng say mê đôi môi, ma sát với cái lưỡi của cậu, Jungkook bủn rủn chân tay, người như nhão ra, trượt xuống rôi ngồi bệt ở cánh cửa. Lưỡi Taehyung xoắn lấy lưỡi cậu, hai cái lưỡi như cuốn lấy nhau, dịch vị tràn ra khỏi miệng. Jungkook yếu sức dần. Taehyung thừa cơ vừa lôi kéo lưỡi cậu sang miệng anh, tay vừa len lỏi vào áo sơ mi trắng của cậu, sờ nhẹ lên khuôn ngực. Làn da mịn màng, trắng sữa khiến anh lại càng mê mẩn hơn, liên tục chà xát bên ngực trái bằng bàn tay của mình...

"A... ưm..."

Jungkook khó thở, đấm ngực Taehyung thùm thụp, lúc ấy Taehyung mới buông tha cho đôi môi vốn đã sưng đỏ của cậu. Căn phòng vang lên những tiếng thở dốc mệt nhọc sau cuộc hôn mỗi dữ dội.

Như chưa thỏa mãn được thú tính của mình, anh liền vừa hôn cổ cậu, hít lấy hít để cái mùi sữa dâu tự nhiên của cậu, bàn tay không yên vị, liền tóm lấy hạt đậu hồng hồng ở trước ngực cậu mà xoa nắn. Jungkook lần đầu bị người khác sờ soạng, mà đã ứa nước mắt, nhưng cũng không kìm được mà vang lên những tiếng rên khó chịu.

"Ưm... bên kia cũng muốn..."

Taehyung cười đểu, rồi thì xoa nắn cả hai bên, lại bẩn tính mà đưa lưỡi lên làm ướt hai cái nụ hồng ấy, cắn nhẹ, rồi lại kéo mạnh.

"A! Đừ...đừng cắn...A..aa..."

Jungkook hoàn toàn mất đi ý thức, vặn vẹo cơ thể, cậu nhỏ đã vùng lên từ lúc nào.

"Nói! Em nhớ anh nhiều không???"

Jungkook tựa hồ còn chút tỉnh táo, nghe mãi mới hiểu câu của anh, nhưng lại không trả lời.

"Sao không trả lời?" Taehyung cạ nhẹ rằng mình vào đầu nhũ hoa, khiến cậu giật nảy mình mà rên rỉ thống khổ.

"Anh... anh.. là..ai..s..sao..nhớ..."

Jungkook khó nhọc nói lên từng chữ.

"Anh đã tìm em suốt 3 năm qua, lúc em lên năm hai cao trung..."

Jungkook chợt tỉnh táo lại, bỡ ngỡ nhìn con người trước mặt...

"V..?"

Taehyung như nghe được câu trả lời vừa lòng mình, rồi gật đầu mỉm cười, nhìn Jungkook đáng eo đang ngẩn tò te.

"Thực sự anh là V?"

Taehyung tiến lên, hôn cái chóc vào trán cậu.

"V đao của em mà em không nhớ, anh thật khổ tâm nha!!"

Jungkook lúc này mới nhìn rõ, anh thực giống ở quá khứ, cũng chẳng thể kìm nén được mà ôm anh vào lòng.

"V hyung! Anh làm em xúc động muốn chết!! Hèn chi thấy giông giống.."

Jungkook cười tươi, ôm chặt người con trai kia hơn. Lâu không gặp anh, thực rất nhớ.

"Thế chẳng phải nếu không là anh, thì em đã "tèo" đời trai rồi! Em dễ dụ quá!"

Taehyung cười trừ nhìn bảo bối trong tay, rồi cũng thì thầm. "Anh yêu em, Thỏ ngốc ạ!"

Jungkook ngạc nhiên, rồi cũng vội vàng quay mặt sang chỗ khác, má với tai đỏ như gấc, không khỏi kiềm chế mà chu chu cái môi làm hắn chỉ muốn đè ra mà chén sạch.

"Em... cũng yêu anh..."

4
5 tháng 5 2019

Truyện hơi dài nhưng hay lắm đó. Đón chap sau nhá

6 tháng 5 2019

H ko nang lam

13 tháng 12 2019

bạn gửi cho ny của bạn hả

13 tháng 12 2019

cs ny đou mak gửi

Có ghen, thì mới có yêu ???------Từ sau vụ ở WC ý, thì hai chẻ đã tiến triển rất nhanh. Taehyung thổ lộ với Jungkook, Jungkook chấp thuận, và thế là hai hot boy, thằng công, đứa thụ trở thành chủ đề bàn tán cực sôi nổi của cả trường, nhất là team hủ nữ ngàn năm. --Phòng chat số 69[Hiếp_em_đi] Êu ôi chúng nó công khai hẹn hò kìa!! Sướng quá!! [69_Huyền_thoại] Tối nay anh em nhớ chuẩn bị...
Đọc tiếp

Có ghen, thì mới có yêu ???

------

Từ sau vụ ở WC ý, thì hai chẻ đã tiến triển rất nhanh. Taehyung thổ lộ với Jungkook, Jungkook chấp thuận, và thế là hai hot boy, thằng công, đứa thụ trở thành chủ đề bàn tán cực sôi nổi của cả trường, nhất là team hủ nữ ngàn năm.

--Phòng chat số 69

[Hiếp_em_đi] Êu ôi chúng nó công khai hẹn hò kìa!! Sướng quá!!

[69_Huyền_thoại] Tối nay anh em nhớ chuẩn bị sẵn đạo cụ để "săn" pics chúng nó "mần nhau" nhé!!

[Boss_hám_zai] Đậu mòe tụi bay, sao chúng bay biết tối nay chúng nó mần nhau?

[Cúc_hoa_nát_tươm] Con boss mất dạy!!! Mầy nhìn không ra ánh mắt háo sắc của anh công với bạn thụ đó hả???

[Vếu_thông_Cúc] Lịt pẹ chúng bay có chuẩn bị đồ để hành nghề không??? Camera lắp hết kí túc xá của chúng nó chưa?? Máy ảnh sắc nét full HD không?? Chuẩn bị nhanh lên!!

[Hiếp_em_đi] Tao chuẩn bị đầy đủ cả rồi, chúng mày lo bảo toàn mắt của mình đê!! Không đến lúc chúng nó "hấp" nhau lại chỉ biết trợn mắt ra nhìn! Không chụp được thì hết đời hủ!

Cứ thế, phòng chat trở nên hỗn độn giữa một mớ tin nhắn. Hai bạn chẻ dĩ nhiên không hề biết được kế hoạch vĩ đại này rồi.

------ Sáng chủ nhật

Jungkook hí hửng sắm sửa cho buổi đi chơi công viên giải trí cùng Taehyung. Mặt tí ta tí tởn, nhìn phát ghét. Ấy thế mà lúc trước đứa nào hùng hồn tuyên bố "Tao là thẳng!!" ý nhể??? Jeon Thỏ của chúng ta thực bướng bỉnh hết sức.

-"Này!! Sao em lại rước luôn chúng nó tới đây nữa??"

Taehyung mặt đen sì khi nhìn thấy Jungkook đáng yêu của mình, và đằng sau là lũ ChanBaek, HopeMin, và cả em họ của cậu- YongJae nữa.

-"Thì HopeMin, ChanBaek muốn có một buổi hẹn hò kép, còn YongJae... em ấy nếu ở nhà thì cũng chán, nên em cho em ấy đi cùng. Không được sao?"

-"Nếu mày còn cằn nhằn thì tao sẽ băm mày luôn đó!" - Hoseok nhìn hắn khinh bỉ

Jungkook tựa hồ ngây ngô, ngước con mắt long lanh lên nhìn Taehyung. Anh bực ra mặt, nhưng cũng kiềm lại, như vậy, Jungkook sẽ ghét hắn mất, Kookie nhỏ của hắn không thích hắn cau có.

-"Được rồi!! Đi thôi!!!"Jungkook kéo tay Jimin và Baekhyun đi, hào hứng chỉ chỉ đủ chỗ.

Taehyung liếc xéo YongJae, YongJae cười khẩy, vỗ nhẹ vai hắn đầy thách thức.

-"Tôi sẽ cướp anh ấy về tay tôi! Đừng có tưởng bở!!"

Một câu tuyên bố hùng hồn khiến mặt Taehyung xanh lét, rồi chuyển sang tư thế chuẩn bị nã pháo đến nới.

-"Hừ! Hóa ra cậu bị mắc bệnh cuồng anh họ hả?? Này này! Hai người là anh em họ đấy!"

-"Anh em họ thì sao??"- YongJae tỉnh bơ -"Đó vốn dĩ là chuyện hết sức bình sinh mà?"

Nói xong, liền chính thức tuyên chiến với hắn, bỏ đi, chạy tới chỗ Kookie. Hắn tức lắm, nhưng cũng ráng nhịn, tập trung canh chừng bảo bối của hắn.

-"Jiminie, Baekie!! Nhìn này!! Là thỏ bông đó!!"

Jungkook thấy một tiệm bán thú nhồi bông, liền òa lên vui sướng, cậu cực kì thích những con thỏ nhồi bông. Thỏ dễ thương lắm, mắt long lanh, má hồng hồng nhìn muốn rước về ghê.

-"Em cũng muốn thỏ!!" Baekhyun ủy khuất nhìn Chanyeol nãy giờ, Chan cười hí hửng, vung tiền qua trán,mua cho Baekie con to nhất trong tiệm. Baekhyun ôm thỏ trắng trong lòng mà hạnh phúc vô cùng, luôn miệng cười toe toét.

-"Taehyungie..."

Jungkook e ngại nhìn hắn, hắn xưa nay vốn đâu thích mấy thứ như này, ngại cũng chẳng dám nói với hắn, sợ hắn sẽ tức giận.

-"Kookie!! Để em mua cho!!! Bác bán cho cháu con thỏ bông trắng to nhất luôn đi ạ!!"

YongJae thừa cơ, ra sức dụ dỗ Kookie nhỏ vào bẫy.

-"YongJae à!!! Đắt lắm đó!!"

Jungkook mặt buồn rười rượi nhìn YongJae, mà YongJae thì cứ ngắc nghẻo cười.

-"Chỉ cần Kookie thích, em sẽ mua cho anh!"

Jungkook mắt sáng lạng, cười tươi rói ôm con thỏ bông vào lòng, không ngừng rên lên đầy thỏa mãn. Thật mềm, thật thích. Lông xù xù dễ cưng ghê!!

Cậu vô tình bơ hắn, làm hắn nãy giờ tỏa đầy sát khí, định giật lại con thỏ nhồi bông đó ném đi, thì YongJae đã chộp lấy Kookie ngã về lòng mình.

-"Ấy, coi chừng, cẩn thận chứ ngã bây giờ!!"

Nói xong, còn cốc đầu cưng nựng Jungkook. Cậu chỉ biết cười hề hề, quay sang Taehyung, mặt mày liền tái mét.

"Hừ!! Em giỏi lắm Jeon Jungkook!" Hắn tức giận, bặm môi, tay nắm thành quyền.

--------------------------------------

Cả nhóm cùng tới chỗ mà cái trò ai cũng thấy ghê. Chính là "tàu lượn siêu tốc"

-"Chia nhóm như thế nào đây?? Ghế chỉ có hai người thôi! " Jimin nhìn cả nhóm đang ngơ ngác.

-"Thế này đi! Em với Kookie sẽ thành một nhóm! HopeMin một nhóm, ChanBaek một nhóm... còn Taehyung... anh đi một mình đi!"

YongJae liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn. Hắn cũng tặc lưỡi, định gân cổ cãi lại thì Jungkook đã vô tư hồn nhiên kéo YongJae đi để đặt vé.

Thỏ con này là muốn anh tức chết đó sao? Sao lại nắm tay thằng đàn ông khác là thế quái nào?

-"Á Á Á Á Á Á !!!!!"

Jungkook hét lên thích thú, tay nắm chặt tay YongJae theo bản năng, Taehyung nãy giờ thấy hết, mặt lại càng bí xị hơn.

-"Kookie!!!" Yong Jae cũng hét lên thích thú không kém.

Chiếc tàu lượn cứ vầy mà từ trên cao trượt xuống, gió làm tóc bay lung tung beng, đồ trên đấy cũng rơi xuống dưới bằng sạch.

Jimin với ChanBaek thì hứng khởi thôi rồi, duy chỉ có Hoseok....

-"Á Á Ấ Á Á Á !!!!! LẠY THÁNH ALA, CHÚA JESU CỨU CONNNNN!!!! AMEENNN!!!"

Hoseok hét giọng quãng tám, và mẹ nào xem Run BTS ep 3 thì biết rồi đấy, mặt nó như thế đấy =)))

Sau khi chơi xong, ai nấy đều thích thú, riêng Taehyung và Hoseok thì gương mặt héo úa. YongJae với Jungkook cười với nhau hoài, tay vẫn khư khư nắm lấy nhau, Taehyung hắn đã sớm khó chịu, liền một tay kéo Jungkook về lòng mình.

Cậu ngạc nhiên, rồi đỏ lựng mặt, là cậu đang dán chặt vào vòm ngực vững chãi, săn chắc của Taehyung a~~

-"YongJae, tôi thấy cậu hình như quá thân thiết với Jungkook rồi!"

Jungkook thấy mặt anh đã sớm nổi lên vài đường hắc tuyến, nuốt nước bọt cái ực, kiếm lí do hòa giải.

-"Taehyungie... Chỉ là chơi với nhau thôi mà!! Anh đừng làm quá..."

-"Em nói xem tôi là đang làm quá cái gì?!"

Taehyung gồng cổ, bực tức đá mạnh vỏ chai nước dưới nền đất, bực dọc bỏ đi.

Jungkook nhìn mọi người, quay sang vội cin lỗi cả nhóm, chạy theo Taehyung. YongJae đến lúc đấy mới cười khúc khích.

-"Không phải mày thích Jungkook sao thằng dở?" Hoseok liếc nhìn khinh bỉ

-"Em thích thì thích thật, nhưng em thích họ ghen nhau hơn kìa!"

YongJae nháy mắt tinh nghịch với cả nhóm, rồi ai đấy đều nhìn nhau cười man rợ.

-"Kì này Jungkook chết thật rồi!!!"

ARNING : đã cảnh báo rồi nhoaaaa!!! H nặng đấy mấy mẹ!! Nghiêm cấm với trẻ em trong soáng, thanh niên nghiêm túc, người già đột biến gen =)))

------------------------------

Jungkook lo lắng, chạy đi tìm kiếm Taehyung... Chết rồi, nãy giờ đã đuổi theo anh một quãng dài, nhưng lại mất dấu, bây giờ lạc đường luôn rồi.

Cậu sợ sệt, bất giác tay nắm chặt tự trấn an mình.

-"Đi lạc... có thể bắt taxi về nhà mà nhỉ?"

Cậu mím chặt môi, rồi liều mình đi chạy đây đó kiếm cái taxi nào đấy. Nhưng rốt cuộc, vẫn là không cái xe nào chịu dừng lại.

Đèn ở con hẻm đó sớm đã hỏng, mặt trời thì đã lặn từ lâu rồi...Bóng đêm bây giờ bao trùm lấy cậu. Khẽ lôi cái điện thoại từ túi mình, nhấn nhấn vài cái. Hết pin luôn rồi. Cậu hoảng sợ, quơ quơ xung quanh, xem ai đó có thể bắt lấy tay cậu không. Jungkook bẩm sinh đã mắc bệnh quáng gà, thực là xui xẻo hết sức.

-"Huhuhu... Taehyungie... Anh ở đâu??! Kookie... Kookie sợ lắm..."

Đáy mắt cậu đã tèm lem nước, môi mím chặt ấm ức, quơ hoài, rốt cuộc bị ngã.

-"Oaaaooaaa...Đau quá..." Cậu ngồi xuống, ôm ôm cái chân đã toạc máu của mình. Cậu rất sợ bóng tối, bây giờ chẳng nhìn thấy cái gì khác ngoài một màu đen cả.

Bỗng có tiếng bước chân ai đó bước từng bước về phía cậu. Jungkook hoảng sợ, tập trung nghe thứ âm thanh ghê rợn đó phát ra từ đâu, bất giác theo vô thức lùi lại.

-Oaoaa... Đừng... đừng... cứu với!!!"

Cậu hoảng loạn tột độ, mặt đã cắt không còn giọt máu, tay chân quơ quơ loạn xạ, mồ hôi từ trán chảy đầm đìa, thấm ướt cả mảng áo sau lưng.

Tiếng bước chân ấy ngày càng gần hơn, rồi không phải bước nữa, mà là chạy vội vã, ngày càng gần, cậu chỉ biết gục mặt xuống, cầu mong đó không phải là người xấu...

-"Jungkookie!!!"

Thứ tiếng gọi quen thuộc đó vang lên trong không trung, Jungkook ngỡ ngàng, ngước mắt lên, lại quơ quơ loạn xạ như cố gắng tìm hơi ấm quen thuộc ấy.

-"Tae..Taehyung!!!"

Hắn cũng vừa nghe thấy tiếng cậu, liền chạy nhanh tới, thấy bảo bối nước mắt đầm đìa, mặt đã xanh lét, không khỏi thương cảm mà ôm vào lòng, vỗ lưng an ủi.

-"Huhuhu... em sợ lắm!!"

-"Ngoan nào... Đã có anh ở bên rồi!!" Thanh giọng trầm ổn của Taehyung cất lên, làm cậu cũng đã an tâm phần nào, ôm chặt lấy thân ảnh đối diện, rồi thở đều đều, Jungkook đã thấm mệt.

Nếu không phải Taehyung anh thấy cậu đuổi theo sau, kịp thời nhận ra không thấy cậu mà quay lại ráo riết tìm, thì Jungkook đã sớm khóc đến ngất rồi.

Cứ thế, hai thân ảnh, lớn cõng nhỏ trên lưng, rảo bước qua con hẻm tối. Từ họ, như phát ra ánh sáng ấm áp vậy.

--------------------------------

---Kí túc xá của trường

Taehyung nhẹ nhàng đặt thân cậu xuống chiếc giường của anh. Và cũng thật tình cờ khi hai người được sắp xếp ở chung một phòng. Xong, anh liền bước vào nhà tắm. gột rửa mình sau khi cõng cậu mệt lử trên lưng.

Nghe thấy tiếng nước chảy, Jungkook cựa mình, khó chịu mở mắt, rồi hốt hoảng bật dậy, ngáo ngác xung quanh, sau khi nhận thức được mình đang ở ký túc xá, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cửa phòng tắm bật mở, Jungkook bất giác thuận mắt ngước theo, nhìn Taehyung bước ra với chiếc khăn tắm cuốn quanh hông che đi phần đàn ông bên dưới, mái tóc ướt, nước chảy dọc xuống khuôn ngực cường tráng, rồi đến cơ bụng săn chắc. Cậu sớm đã đỏ mặt, vội trùm chăn kín mít.

-"Jungkook! Em ngồi dậy ngay cho anh!!"

Taehyung hắn cau mày, vuốt ngược mái tóc, nhìn cục bông đang ngượng ngùng khép nép. Thật là dễ thương.

Jungkook cậu liền mở chăn he hé, thò đầu nhỏ ra ngoài.

-"Tae...Anh gọi em..ưm!!"

Cậu chưa dứt lời, Taehyung hắn đã hung bạo nhảy phốc lên giường, đạp tung chăn trên người cậu, thuận tay siết lấy eo cậu, nghiêng mặt thách thức. Rồi thì thè lưỡi, khiêu khích môi nhỏ đối phương, rồi nhanh chóng dán bờ môi của mình lên đó, cắn mút. Những tiếng chụt chụt xấu hổ vang lên không ngừng. Jungkook bị tập kích bất ngờ, hai tay đã bị khóa chặt trên tường, cựa mình chống trả yếu ớt. Hành động đó như khiến hắn muốn điên lên. Taehyung cắn nhẹ đôi môi bị mình hành hạ đến sưng đỏ, làm cậu đau mà mở miệng, thừa cô len lỏi, khuấy đảo lưỡi mình trong khoang miệng cậu. Hai chiếc lưỡi chạm vào nhau như có nguồn điện chạy qua, liền quấn lấy nhau không rời. Dịch vị cả hai tràn ra ngoài khóe miệng.

-"Ưmmm...Ha...Ưm..ưm..."

Jungkook rên rỉ, phối hợp ăn ý với chiếc lưỡi điêu luyện của anh, sớm dã mất dần ý thức. Anh thỏa mãn, kéo chiếc lưỡi của cậu sang khoang miệng mình, rồi lại hôn dữ dội.

-"Ưm...Tae..."

Jungkook rên rỉ, đấm ngực Taehyung thùm thụp, lúc bấy giờ anh mới tha cho cậu, cậu vội vàng hớp lấy hớp để ngụm không khí, cả hai thở dốc sau cuộc hôn môi dữ dội.

Taehyung vẫn chưa hề hết giận cái vụ hồi chiều đâu nha!!

Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy ra từ tủ lạnh một khay đá nhỏ. Jungkook nhìn thấy chúng, ngước lên ngạc nhiên, xong mới nhận thức ra được ý đồ của Taehyung.

Anh cười nham hiểm, ghé sát vào tai cậu, mờ ám:

-"Chúng ta cùng chơi nào!"

Nói xong, cậu còn chưa kịp chuẩn bị, liền xé toạc quần áo cậu, đến cả chiếc boxer cũng bị vứt xuống nền đất không thương tiếc. Bắt cậu chống tay xuống drap giường, nhổm mình lên.

-"Tae... Á!!"

Anh khẽ đẩy một viên đá nhỏ vào hậu huyệt đang rỉ nước. Jungkook liền cảm thấy đau mà khụy người xuống. Cảm giác mát lạnh nhanh chóng xâm nhập vào bên trong hậu huyệt. Cậu ứa nước mắt, rên rỉ cầu xin.

-"Tae à... tha em..."

Hắn chau mày, không do dự, chọt chọt vào viên đã để nó nhanh đi sâu.

-"A!! Tae...hức.."

Jungkook không ngừng gọi tên anh, thống khổ rên rỉ, cửa huyệt bị đá lạnh làm cho đông cứng, không thể cảm nhận được gì ngoài cái buốt lạnh đến nổi da gà. Tiểu cúc vốn đã dựng đứng từ lúc nào. Hai bên đầu vú nhỏ đã căng cứng đến đau.

-"Hửm...Em là không ngoan rồi!!"

Taehyung vì sợ bảo bối sẽ lạnh, liền đẩy đẩy viên đá để nó nhanh tan. Nước đá tan hòa cùng với dòng tinh dịch trắng. Anh nhẹ nhàng tiến lại cửa huyệt cậu, đưa miệng lại gần mà tận hưởng.

-"Hức...A! A! A!"

Jungkook chật vật chống tay dưới giường, cậu sắp không chịu nổi rồi a~ Cửa huyệt cứ thế mà thít lại, bao trùm lấy viên đá nhỏ.

Anh liếm mép, dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy ra từ trong cặp của mình một thỏi socola.

-"Em thấy không? Thỏi socola này anh định tặng em vào buổi đi chơi hôm nay đấy! Cơ mà em lại đi với YọngJae... Anh thật khổ tâm hết sức mà."

Anh nói xong liền cười khẩy, đẩy thỏi socola vào bên trong, hậu huyệt co rút lại, thít chặt lấy nó.

-"AAAAA!!!!"

Jungkook hét lên dữ dội, thật đau. Taehyung hắn sao có thể tàn bạo như vậy??

Hắn ngắm nhìn cửa huyệt cậu đang gấp rút co lại, bọc vẹn lấy thỏi socola, khí nóng từ bên trong đẩy ra, nhanh chóng làm thỏi socola nhanh tan, anh lại thản nhiên đưa miệng lại gần, liếm lấy.

Cái cảm giác nhột nhột, ngưa ngứa khiến Jungkook không thể nào chịu nỗi, ưỡn mình rên hừ hừ.

-"Aaa...Tae... Hức... Tiểu Jeon cũng muốn a~~"

Anh nhướn mày nhìn gương mặt dâm đãng của cậu. Hừm, cục mầm của anh đắc tội với với anh mà còn muốn anh phục vụ cho cậu?

-"Không cho."

Taehyung tỉnh bơ đáp lại. Tiểu Jeon sớm đã không chịu nổi kích thích, liền rỉ ra vài giọt trắng tinh khiết.

-"Hư đó nha!! Anh đã bảo là không cho rồi mà."

Anh lấy tay bọc lấy quy đầu, thắt nó lại bằng cái ruy băng đỏ. Rồi cầm lấy cả phân thân, ra sức sục cho cậu. Jungkook bị khoái cảm vùi lấp tâm trí, không ngừng rên lên thích thú.

-"Aaaaa....Thự...thực thích...ưm..."

Anh liền đổi tư thế, lật cậu xuống giường, ngưng sục, mà đưa miệng lại gần phân thân nhỏ xinh của cậu, liếm dọc chiều dài của cậu, từ đầu khấc xuống tận gốc, rồi lại kéo lên, lặp đi lặp lại, cắn nhẹ hai hòn bi cạnh đó. Cậu càng thống khổ, rên to hơn, hai tay cậu không tự chủ đưa xuống dưới muốn thủ dâm, nhưng bị Taehyung bắt lại, đưa lên trên đầu giam giữ. Xong tháo ruy băng mà ngậm trọn lấy chiều dài của cậu, ra sức mút, ấn nhẹ quy đầu.

-"Aaa...Taehyung... hức... em muốn bắn..."

Anh thấy cậu nhỏ của Jungkook run lên từng hồi, nhanh chóng bịt chặt đỉnh đầu, cười thách thức nhìn cậu.Jungkook ứa nước mắt, không ngừng bị khoái cảm làm cho tê liệt, cầu xin rối rít.

-"Aaa... Cho em bắn...Huhu..."

Hắn nhìn thấy gương mặt tèm lem nước mắt của cậu, hôn lên, thả tay. Tiểu Cúc liền bắn ra mạnh mẽ, phun trào lên hết bụng của chủ nhân.

Jungkook không ngừng thở dốc. Từ bên dưới, cúc huyệt co rút liên hồi. Hai đầu vú cương cứng không ngừng thít lại. Taehyung tiến đến, ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại thì hung hăng ngắt nhéo, xoa nắn.

-"Aaaa...."

Jungkook ưỡn mình vì nhột. Hắn liếm lấy liếm để nhũ hoa, ấn ấn nhẹ vào nụ, rồi di di xung quanh, nước bọt ấm nóng lại làm cậu nhỏ Jungkook vùng dậy lần nữa.

-"Hức... bên kia cũng muốn..."

Hắn nghe bảo bối than phiền, ưng thuận làm theo, mút cắn cả hai bên. Khoái cảm làm cậu rên lên không ngớt, bên dưới thân vẫn rỉ nước.

-"Anh đã giúp em rồi! Không phải em cũng nên giúp anh sao?"

Jungkook ngạc nhiên, chưa kịp tiêu hóa thì Taehyung đã tháo chiếc khăn tắm ra, để lộ vùng đàn ông thô to, sớm đã nổi gân xanh, cao vổng lên. Cậu nhìn thấy liền kinh sợ, nuốt nước bọt cái ực.Hắn liền dí thứ đó đến trước mặt cậu, ép cậu phải phục tùng nó.

Tay cậu run run cầm lấy, sục nhẹ, nhiêu đó chẳng đủ làm thỏa mãn khoái cảm của Taehyung. Anh trầm lạnh ra lệnh:

-"Mút lấy nó!"

Nghe những lời phát ra từ miệng anh, Jungkook bàng hoàng nhìn lên, anh cũng đang trông chờ vào thái độ của cậu.

Jungkook khẽ đưa chiều dài của anh vào khoang miệng mình, mút chặt lấy nó, kĩ thuật của Jungkook rất dở tệ, cậu chưa hề dùng như vậy với mình hay người khác bao giờ cả.

4
5 tháng 5 2019

NO 18- (hí hí )

5 tháng 5 2019

vt thế này lâu nhỉ

Chap 2. Cậu-tớMột năm sau. Lên lớp 3, tất cả bọn trẻ trong lớp bắt đầu chơi thân với nhau. Chúng bạo dạn hơn, vui vẻ hơn, và… cũng biết nhận thức một số vấn đề không đáng được chú ý. Giờ ra về, tất cả các thành viên trong lớp 3A đang ngồi chờ bố mẹ đến đón về. - Sao học cùng lớp mà cứ “anh” thế nhỉ? Chẳng nhẽ bạn Đơn “yêu” bạn Minh à? Eo ơi mới bé tí tuổi...
Đọc tiếp

Chap 2. Cậu-tớ

Một năm sau.
Lên lớp 3, tất cả bọn trẻ trong lớp bắt đầu chơi thân với nhau. Chúng bạo dạn hơn, vui vẻ hơn, và… cũng biết nhận thức một số vấn đề không đáng được chú ý.
Giờ ra về, tất cả các thành viên trong lớp 3A đang ngồi chờ bố mẹ đến đón về.
- Sao học cùng lớp mà cứ “anh” thế nhỉ? Chẳng nhẽ bạn Đơn “yêu” bạn Minh à? Eo ơi mới bé tí tuổi đầu…
- Lêu lêu, Đơn yêu Minh, Minh yêu Đơn!
Bàn cuối dãy sát cửa sổ, cả lớp xúm lại trêu hai đứa nhóc ngồi đó, mặc dù hai đứa nhóc bị trêu vẫn đang đánh những nước cờ dài lê thê, không mảy may chú tâm đến những lời trêu chọc. Ngẫm đi nghĩ lại, dù là lớp 3 đi chăng nữa thì một đám nhóc vẫn luôn có phản ứng bình thường trước sự thân thiết của Minh và Đơn, nay lại tự nhiên lôi sự thân thiết đó ra để trêu trọc, chỉ có thể là bị tiêm nhiễm từ bố mẹ.
Cách đây vài ngày, Minh cũng có thấy mấy mấy cô bác phụ huynh xì xầm trước cái nắm tay của cậu bé và Đơn. Trẻ em như một tờ giấy trắng tinh khiết, phản ánh lại tất cả những thứ mà người lớn ghi vào. Người lớn chỉ cần nói vài câu kiểu:”Eo ơi, hai đứa kia mới bé tí mà yêu đương vớ vẩn!”, lập tức bọn trẻ sẽ nhận thấy điều đó đúng và có phản ứng ngay. Kết quả, là sự trêu chọc bây giờ.
Minh vẫn rất bình thường, chỉ có Đơn là dường như là hơi khó chịu. Cô bé lớn hơn một chút rồi, cũng có cái gọi là ngượng nghịu. Đơn nhăn mặt nói:
-Không phải thế.
Bọn trẻ thấy Đơn phản ứng vậy càng trêu tợn. Chúng nó đứa nào đứa nấy lè cái lưỡi ra, lêu lêu làm Đơn nhăn mặt, ngồi xuống xì một cái rõ dài:
-Tớ không yêu anh Minh, mấy cậu vô duyên quá!
Mặt Minh… tối sầm!
Bọn trẻ bị chửi là “vô duyên” lập tức nhao nhao lên, có đứa ghê gớm còn lôi tay Đơn ra cào một cái, hét:
-Cậu nói ai vô duyên cơ?
-Cậu…
Đơn nhìn vết cào đỏ ửng trên tay mình. Bọn trẻ cào mạnh đến nỗi tay Đơn hiện hữu 3 vết xước rất dài, tróc hết da, có chỗ rơm rớm máu. Đơn đau, vành mắt nhanh chóng đỏ ửng lên, mũi cũng đỏ gay mà lại cố nén lại tiếng thút thít. Đã đi chửi nhau, nhục nhất là khóc nhè!
Minh nhanh chóng ngẩng lên, nhìn thấy vết cào trên tay Đơn mặt cậu bé liền đen kịt, mắt trợn lên rất đáng sợ. Cậu bé quay qua nhìn một lượt làm bọn trẻ sọ quá oà lên khóc nức nở. Minh cất giọng đều đều:
-Là ai làm?
-Là Thư làm!
Một trong số bọn trẻ sợ quá, nhanh chóng mách lẻo người đã cào xước tay Đơn. Cô bé tên Thư xanh mặt, sợ hãi dùng hai tay ôm chặt bản thân, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Minh:
-Tớ… Tớ…

Tất cả mọi người ở đây không ai có thể phủ nhận, ánh mắt Minh lúc này, hệt như ánh mắt của bà mẹ ghẻ của Lọ Lem. Nó chứa đầy hàn băng và sự khinh bỉ, trông rất đáng sợ!

-Tốt hơn hết là cậu nên về bảo bố mẹ dạy lại đi. Cậu cư xử như một đứa vô học vậy!

Minh điềm nhiên nói khiến cho bé Thư sợ phát khóc, nức nở gào lên. Minh biết là do Đơn nói bọn nó vô duyên trước, nhưng kệ bọn nó, ai bảo trêu dai làm gì? Đúng lúc đó mẹ Thư và cô Hương bước vào. Trông thấy con gái mình như vậy mẹ Thư liền hốt hoảng chen chân vào giữa đám con nít đang tụ tập, suýt xoa:

-Con gái mẹ sao thế này? Ai bắt nạt con?

Bé Thư như vớ được cứu tinh, bé càng gào lên tợn, vừa khóc lóc vừa kể lể:

-Mẹ ơi… hức… Bạn Minh bạn ý bảo… hức… con là đứa vô học!!! Hức hu hu hu…

Mẹ Thư nghe vậy giận thâm tím mặt mày, đứng dậy, gần như là quát vào mặt cô Hương:

-Thật không thể hiểu nổi cái lớp này như thế nào nữa! Cô Hương, tôi không cần biết cháu Minh là cháu nào, tôi cần cô xử lí triệt để chuyện này. Nếu không, tôi sẽ kiện lên trường. Tôi đã rất tin tưởng mới giao con mình cho cô, thế mà…..( vẫn tiếp tục nói)…..

Cô Hương xấu hổ, ríu rít cúi gầm mặt xuống xin lỗi. Đoạn cô nhìn về phía Minh, ánh mắt rất tức giận. Sau đó cô Hương quyết điều tra rõ ngọn ngành vụ này.

Hôm sau lên lớp, cô Hương dành ra hẳn 45 phút để điều tra. Cô hỏi đông hỏi tây, triệu tập tất cả những em hay chim lợn đứng lên phát biểu, tường trình cho cô về vụ việc xảy ra hôm qua. Cô thì đang sôi hết cả máu, thế mà hai nhân vật chính phía bàn dãy cuối cửa sổ vẫn ngồi im làm cô lộn hết cả ruột!

Sau khi nghe xong xuôi, xâu chuỗi sự việc, cô Hương cũng đã đoán ra đến 90% đầu đuôi câu chuyện. Cô nện rầm cái thước kẻ xuống bàn, to giọng gọi:

-Minh!

Cả lớp quay xuống nhìn Minh. Cậu bé vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì, ngồi thừ một chỗ hỏi:

-Cái gì ạ?…..

-Cái kiếc gì?! Con đã biết tội mình chưa?

-Chưa, con chả biết mình sai chỗ nào cả!

Bình tĩnh nhún vai, Minh làm máu nóng cô Hương sôi lên sùng sục. Cô biết là không làm gì được thằng nhóc cứng đầu này, quay qua Đơn:

-Đơn!

Đơn vì là con gái nên ngoan hơn. Cô bé từ từ đứng dậy:

-Dạ?

Cái khuôn mặt xinh xắn cùng với chất giọng trong trẻo kia cũng đã làm cơn giận của cô Hương nguôi đi phần nào.

-Hai con học cùng lớp, phải xưng là “cậu-tớ”, không được gọi “anh”. Đơn nghe rõ chưa?

Đôi mắt to của Đơn khẽ đảo, cô bé mấp máy môi:

-Vâng…

Cô Hương hài lòng gật đầu. Thế rồi mọi chuyện êm xuôi, buổi học bắt đầu.

***

Tan học ngày hôm đó, bé Thư hớn hở ôm lấy mẹ, tíu tít khoe là hôm nay bạn Đơn bị cô mắng thế nào. Kì lạ là lúc mẹ Thư hỏi bạn Minh có bị mắng không, cô bé chỉ hơi buồn buồn trả lời:

-Có mẹ ạ. Nhưng mẹ đừng ghét Minh nhá, Minh chỉ bênh Đơn thôi mà!

Mẹ Thư cười cười xoa đầu cô bé. Cô Hương ra tiếp đón mẹ Thư, hai người trò chuyện một lúc lâu liền.

Mẹ Dạ đến, tiện thể đón cả Minh cả Đơn. Minh và Đơn lễ phép chào cô Hương, hai đứa lừ thừ xách cặp đến gần chỗ mẹ Dạ, rất đồng thanh chào. Mẹ Dạ nhận ra giọng hai đứa có gì đó khang khác nhưng không hỏi nhiều, lịch sự chào cô Hương một cái rồi dắt hai đứa về.

Suốt quãng đường, như bình thường lẽ ra Đơn sẽ liên tục níu lấy tay Minh vòi vĩnh các kiểu thì hôm nay cô bé lại yên đến lạ thường. Không khí trong xe cũng vì thế mà trùng xuống. Đến khi về nhà, được mẹ Nguyễn đón Đơn mới hơi quay đầu lại. Nhìn Minh thật lâu, lúc sau cô bé hơi gượng cười:

-Chào Minh nhé, tớ về đây!

Sau câu nói đó cả mẹ Dạ lẫn mẹ Nguyễn đều trợn mắt nhìn nhau. Wtf “tớ”?!?!?

Minh nhíu mày nhìn Đơn chằm chằm. Lát sau, cậu vùng ra khỏi tay mẹ Dạ, chạy đến ôm chầm lấy Đơn:

-Không thích gọi thì không cần phải gọi như thế!

Đơn bất ngờ mở lớn mắt. Cô lúc ấy vẫn chỉ là một cô nhóc 8 tuổi thôi. Nghe được lời thủ thỉ ấm áp như thế bảo sao nước mắt chẳng trào ra. Đơn dụi đầu vào ngực Minh, gào lên rõ to, nước mắt thấm ướt cả một mảng áo cậu.

Cô thật sự không muốn xưng “cậu tớ” với Minh tí nào. Minh là “anh”, là “anh” của một mình Đơn thôi!!

***

Chuyện gì rồi cũng sẽ qua.

Một năm sau.

Từ Minh và Giản Đơn năm nay học lớp 4. Càng ngày hai đứa càng lộ rõ vẻ đẹp thần thánh của mình, suy nghĩ cũng đã chính chắn hơn rất nhiều.

Đêm Noel năm nay cả gia đình nhà Minh và Đơn tụ tập cùng nhau đi chơi. Vì ngày mai phải đi học nên hai đứa nhất quyết đòi ở nhà đi ngủ sớm. Bố mẹ Dạ cùng bố mẹ Nguyễn đành chịu, cho hai đứa ở nhà, nhưng vì để đề phòng lỡ có xảy ra việc gì nên bố mẹ Nguyễn cho con gái sang ngủ chung với Minh.

-Bố mẹ đi nhé!

Mẹ Nguyễn tạm biệt hai đứa nhóc, đáp lại mẹ là hai tiếng chào lẹt đẹt. Mấy bố mẹ nhìn nhau, coi đây như một việc hiển nhiên, lục tục kéo ra ngoài.

Minh và Đơn đang ở chung trong một căn phòng ngủ hơi bị… rộng thái quá! Nhà Minh thuộc dạng giàu, rất giàu, và rất rất giàu. Bố làm tổng giám đốc một công ti to, mẹ lại làm phó giám đốc một công ti khác. Trong khi đó cả hai bố mẹ Đơn lại đều làm giảng viên, lương tháng đủ tiêu đủ dùng, dư dả cuộc sống. Đơn cũng có phòng ngủ riêng, cũng gọn gàng, sạch sẽ, thơm tho, mỗi tội không to mấy.

Đơn dáo dác nhìn quanh. Khác với căn phòng ngập tràn màu kem của cô bé thì phòng Minh nguyên một màu xanh da trời rất đẹp. Sàn nhà lát gỗ, ga trải giường, rèm cửa, v…v…, tất cả là một màu lam đậm. Minh thì đang ngồi học ngay ngắn ở bàn, trong khi cô bé thì bày đầy sách vở, bút thước lên giường Minh, trông chẳng khác gì một bãi chiến trường.

-Minh, Minh ơi…

Đơn chán quá, buông bút xuống nằm rạp ra giường. Cô bé dúi đầu vào gối của Minh. Có một mùi gì đó… rất thơm!

-Gì?

Minh mắt không rời quyển vở, tay vẫn viết lia lịa hỏi.

-Tớ chán quá…

Đơn bò nhoài về phía cuối chân giường, nơi gần bàn học của Minh, với tay vò loạn tóc cậu bé. Thấy thằng bên cạnh vẫn không để ý, Đơn bắt đầu chui vào, ngồi lọt thỏm trong lòng Minh, nghịch loạn lên. Chán quá, muốn Minh chơi cùng cơ! Minh vẫn điềm nhiên học bài, nhắc nhở Đơn vài câu:

-Điều khiển ti vi gần đèn ngủ.

-Không…!!!

-Sao?

-Tớ còn bài. Cậu làm hộ tớ đi!

Minh nghe vậy chìa tay ra đằng sau. Đơn hiểu ý, bò ra hí hửng dúi quyển bài tập vào tay Minh. Cậu bé làm xong bài của mình nhanh chóng chuyển qua bài Đơn, nắn nót chép từng trang sao cho thật giống chữ cô bé. Đơn phởn, ngồi cứ ngắm Minh làm bài.

Đơn co chân lại, tựa cằm vào đầu gối, chăm chú quan sát từng động tác của Minh. Lông mày thật là đẹp, mũi cao, mắt đen láy, lông mi dài gần bằng mi cô bé, bên má có cái má lúm đồng tiền, nhìn rất duyên. Bất chợt Đơn kề sát mặt vào gần mặt Minh, bật thốt lên:

-Này Minh, đã có ai từng nói là cậu dễ thương chưa?

Minh giật mình, mặt hơi đỏ lên, nét bút trên vở Đơn run run. Cậu bé đẩy Đơn ra ngã chổng quèo xuống giường, lắp bắp:

-N… Nói vớ vẩn linh tinh!

-Ơ thật mà!

Đơn vẫn ngây ngô trả lời. Người Minh run bần bật, cậu bé buông bút giơ tay phải chống lên mắt. Lát sau, Minh gục mặt xuống bàn, chỉ hơi hé ra con mắt bên trái, nhìn chòng chọc Đơn.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Minh lẳng lặng quan sát đôi mắt Đơn, một đôi mắt màu nâu trong suốt vô cùng đẹp. Cậu bé bỗng đứng lên, vừa với tay lên kệ tủ vớ lấy cái hộp gì đó vừa hỏi:

-Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?

Đơn chớp chớp con mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng của cô bé mấp máy:

-Không phải Noel sao?

Minh nhếch môi cười trước câu trả lời. Đoạn cậu bé vứt cốp một cái hộp quà vào đầu Đơn khiến cô bé ôm đầu xuýt xoa:

-Cái gì đây?

-Giở ra!

Đơn tò mò lần mở hộp quà. Đó là một hộp quả nhỏ, vỏ hộp không có nơ hồng sặc sỡ như mẹ tặng bé, cũng không được quấn giấy báo hình gấu bông như quà bố tặng. Hộp quà này đơn giản chỉ là một hộp quà nhỏ được bọc bằng giấy ô li, sau đó dùng băng dính trong suốt dán vào. Tuy đơn sơ nhưng hộp quà được gói rất gọn, chẳng biết là ai gói mà khéo thế?

-Gói đẹp nhờ!

Đơn vừa khen, Minh liền cười tủm tỉm. Cô bé nhanh chóng xé toang lớp giấy, lôi ra một chiếc kẹp tóc màu hồng gắn hình Hello Kitty. Tuy vẫn là trẻ con nhưng Đơn đã gần như mất hết hứng thú với những thứ đồ kiểu thế này rồi. Đơn bĩu môi:

-Ai mà khéo chọn thế, chẳng đẹp gì cả!

Mặt Minh nhanh chóng ngắn tũn lại. Lúc sau Đơn ngắm nghía kiểu gì lại giơ lên kẹp vào tóc, xong nhìn Minh cười rõ tươi:

-Nhưng mà không sao, tớ thích!

Minh lặng người đứng cạnh bàn học. Lúc đó cậu bé chỉ có một ước muốn duy nhất… là được bao bọc nụ cười của cô bé kia! Minh tiến đến gần Đơn, dùng tay tháo chiếc cặp trên tóc cô bé ra, quát nhẹ:

-Cặp như một con ngu! Đưa đây cặp cho!

Đơn nhắm tịt mắt lại, ngồi im cho Minh kẹp cặp vào tóc mình. Xong xuôi cô bé còn chạy ra trước gương, ngắm ngắm nghía nghía một hồi rồi mới hí hửng trở lại vị trí cũ, nhăng nhít khiến Minh muốn phì cười.

10 giờ tối, Minh và Đơn như hai con già đời, ngồi tắt điện xem siêu nhân gao.

Đến đoạn cao trào, con quái vật có cái mõm dài thè cái lưỡi xanh của nó ra, nuốt một người dân vào trong bụng. Đơn giật mình rú lên, tốc chăn chui vào trong, chỉ chừa cái mông nhỏ ra ngoài. Minh buồn cười, vỗ đét một cái vào mông Đơn:

-Điên à?

Đơn co rụt cái mông vào trong chăn, đoạn ló mái đầu nhỏ ra, phụng phịu:

-Đừng có lợi dụng xàm sỡ!

-Tưởng không sợ ma?

Minh trêu, Đơn lò dò chui khỏi chăn, vớ lấy cái điều khiển tắt bụp ti vi đi:

-Không sợ ma nhưng mà kinh chết đi được. Lưỡi gì toàn màu xanh!

Minh cười cười. Đơn phủi phủi gối, nằm phịch xuống. Cô bé níu ống tay áo Minh:

-Nằm xuống đi… Đi ngủ!

Minh gãi đầu, kéo chăn nằm xuống.

Hai bạn trẻ quen ngủ một mình lâu rồi, giờ ngủ hai mình cứ bị xao xuyến làm sao ấy!

-Ê Đơn!

-Gì?

-Nếu mà bây giờ có một đứa nó thích cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?

Đơn ngẫm nghĩ, mân mê chiếc cặp tóc trên đầu. Cô bé tháo nó ra, đặt ngay ngắn trên tủ, đoạn quay qua đối mặt với Minh, nhìn chằm chằm cậu bé, phán rõ thánh:

-Tớ còn bé lắm, chưa muốn yêu đương gì đâu!

Khoé mắt Minh giật giật. Mẹ trẻ ơi, ý con đâu phải thế?

Đơn cười hì hì, dịch người, chui rúc vào lòng Minh. Minh theo thói quen hồi nhỏ vẫn hay ôm Đơn, quàng tay qua siết cô bé vào lòng, vỗ vỗ:

-Ngủ đi!

***

Đêm đó có bố mẹ mấy đứa nào đó về, nhìn thấy hai đứa con mình ôm nhau ngủ rất TRONG SÁNG liền lặng lẽ tiến đến chụp trộm vài tấm rồi đóng cửa rời khỏi trong thầm lặng…

❤❤❤

2
18 tháng 8 2019

mk hỏng luôn mắt rồi

30 tháng 8 2019

Đi khám mắt đi bn