Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tuổi học trò là tuổi của áo trắng, của tiếng trống trường và cả tuổi đỏ rực của hoa phương. Từ lâu, cây phượng đã là một trong những biểu tượng của tuổi trẻ – của các cô câu học sinh. Ở sân trường em cũng có một cây phượng vĩ rất lớn. Cô giáo chủ nhiệm của chúng em kể cây đã được 50 tuổi, cây được trồng từ ngày thành lập trường .Thân cây to, xù xì. Cây phượng có tán rộng như một chiếc ô khủng lồ che mát một vùng sân trường. Lá phượng nhỏ, xanh khi nào có gió, những là già rụng xuống cứ như một trận mưa tuyết vậy nhìn rất đẹp. Hoa phượng thì đỏ tươi, em rất thích nhặt những bông hoa phượng rụng để kẹp vào nhật kí. Khéo léo một chút, có thể biến bông hoa phượng thành một chú bươm bướm dễ thương rồi. Phượng còn có cả quả nữa, quả phượng nhìn giống quả đỗ nhưng to hơn nhiều, vỏ quả quả cứng, màu đen, dài khoảng 30cm. Hàng ngày, em thường cùng các bạn ngồi dưới gốc phượng đọc truyện vào mỗi giờ ra chơi. Chúng em còn nhảy dây, đá cầu mà không lo bị nắng. Cây phượng đã chứng bao nhiêu kỉ niệm khó quên của tuổi thơ em, em sẽ luôn nhớ đến cái gốc phượng yêu dấu ấy.
Trưởng em có cây phượng vĩ rất to,ở giữa sân trưởng làm bóng mát.Hàng cây phượng vĩ không biết trồng từ bao giờ?Những gốc cây khá to,hai cách tay người mới ôm hết được than cây.Tán lá xum xuê,những chiếc lá xanh thăm thẳm.Những chiếu lá dang rộng lòng đón những tia nắng của mặt trời.Đứng trên tầng phòng học nhìn xuống,nhìn thấy câyphượng vĩ vỡi nhiều tán lá xum xuê tỏa ra khắp sân trường.Cành phượng vĩ uyển chuyển,vỡi những nhánh hoa đỏ thăm trong nắng mùa hè.Làn gió nhẹ thổi qua,hoa phượng lắc lư với đàn bướm như nói chuyện với nhau.Thỉnh thoảng những lá hoa đỏ thắm cúi xuống kh khẽ như muốn nói chuyện với cây.Cây phượng ở trường em nó như một tin báo sắp đến mùa hè,năm nào cũng vậy cho tới khi em em đã xa trường.
Trả lời :
nhanh chậm, nhanh quá, hơi nhanh, rất nhanh.
~HT~
bn j đó, nhanh nhẹn là từ láy nha !!
Qua các cấp học cũng như qua các lớp thì em lại có thêm rất nhiều những người bạn thân thiết, đó là những con người mà em sẽ sẻ chia những buồn vui của cuộc sống cũng như cùng giúp đỡ nhau trong hoạt động học tập. Một trong số những người bạn mà em yêu mến nhất, thân thiết với em nhất đó chính là Quỳnh Phương. Phương không chỉ là người bạn em yêu quý nhất mà còn là người em ngưỡng mộ nhất, bởi Phương không chỉ học giỏi mà bạn ấy còn rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ những bạn bè trong lớp.
Em và Quỳnh Phương học cùng nhau từ năm lớp một và đến nay, khi đã trở thành học sinh lớp năm thì chúng em vẫn học cùng nhau, có khác thì đó chính là tình bạn giữa em và Phương ngày càng thân thiết, chúng em không chỉ cùng giúp đỡ nhau trong học tập mà chúng em còn sẻ chia, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Lúc mới bước chân vào lớp một, em và Phương không hề quen biết nhau, chúng em đều vô cùng lạ lẫm với một không gian hoàn toàn mới, làm quen với những người bạn mới, mà trước đó chúng em không hề quen biết.
Ngay từ buổi học đầu tiên, khi cô giáo chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn trong lớp, thì em và Phương đã được xếp cùng ngồi một bàn. Có lẽ còn lạ lẫm nên chúng em lúc ấy cũng không nói chuyện nhiều với nhau, ngay cả tên em cũng không nhớ rõ bạn ấy tên là gì. Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó cũng là cột mốc đánh dấu tình bạn thân thiết của em và Phương. Hôm ấy là tiết chính tả, chúng em đang ngồi nắn nót viết từng chữ ngay ngắn, và sau buổi cô giáo của em sẽ thu vở và chấm điểm. Khi em đang viết thì bút máy của em hết mực, mà lọ mực thì em lại để quên ở nhà nên không thể viết tiếp.
Lúc ấy em thực sự không biết phải làm như thế nào, nếu như không có bút viết thì em sợ sẽ bị cô trách phạt. Trong lúc đang loay hoay, lo lắng ấy thì Phương đã đưa cho em một chiếc bút máy của bạn ấy, bạn ấy nói hãy dùng bút của bạn ấy mà dùng, em lo lắng hỏi nếu em dùng bút của Phương thì Phương sẽ viết như thế nào. Lúc ấy thì Phương đã cười với em một nụ cười thật đẹp, bạn ấy nói không cần lo lắng, vì bạn ấy còn một chiếc bút nữa. Lúc bấy giờ em đã rất cảm động và cũng biết ơn Phương nữa.
Nhờ có chiếc bút của Phương mà bài viết chính tả hôm ấy của em đã hoàn thành, và khi trả bài thì cả em và Phương đều được điểm cao nhất, đó là điểm mười. Chúng em đã rất vui mừng, và cũng từ buổi sáng ngày hôm ấy, em và Phương đã trở thành những người bạn rất tốt của nhau. Em cũng rất vui vì có một người bạn tốt bụng như Phương.
Sáng sớm tinh mơ của một ngày chủ nhật, em vừa thức dậy, tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng đã thấy bố trồng cây ở khoảnh đất sau nhà. Bố đang hì hục cuốc đất. Với vóc người cao lớn. da ngăm ngăm lại thêm trang phục bộ quần áo công nhân xanh đậm nên trông bố thật khỏe. Bố quai những nhát cuốc chắc nịch xuống đất, lớp đất cứng đã được đào lên, cỏ dại rạp mình run rẩy. Bố giũ cỏ rồi bỏ thành đống. Đôi tay rắn chắc ấy lại giữ vững cán cuốc, đưa lên rồi giáng xuống. Phụp! Phụp! Chi một lát, khoảnh vườn đã sạch cỏ, lớp đất cứng đã tơi xốp. Bố đào hố và bỏ phân xanh xuống, rải một lớp đất mỏng, rồi bố đặt cây con vào hố lấp đất lại. Trồng xong bố dùng cọc tre rào xung quanh mỗi cây, rồi bố dùng bình tưới phun nước lên cây con, tưới cho gốc ướt. Những chiếc lá xoè ra như dang rộng bàn tay đón lấy những giọt nước mát lành. Nhìn lại hàng cây, đôi mắt bố ánh lên một niềm vui khó tả.
Ngôi nhà cấp bốn trong khu tập thể nhà máy Cao su Sao Vàng không được rộng lắm, nhưng bố mẹ vẫn dành cho anh Quỳnh và em hai góc học tập, kê được hai cái bàn bằng gỗ ép và chiếc ghế nhựa xinh xinh.
Trên bàn học, em đặt hai chồng sách, con lợn đất, cái bình hoa nhỏ. Cái đèn đặt sát tường, chiếm vị trí trung tâm trên mặt bàn.
Chao đèn bằng nhựa xanh gắn liền với đế đèn bằng cái cần nhựa tím uốn cong như một cành hoa. Đế đèn bằng nhựa đen, có công tắc và nút vặn điều chỉnh độ sáng của đèn khi sử dụng. Bố em chỉ cho thắp bóng đèn 25 oắt. Bố bảo đèn sáng quá hại mắt.
Tối nào, bố mẹ cũng quy định cho em học từ 7 giờ rưỡi đến 9 giờ là đi ngủ, không cho em thức khuya đọc sách và xem ti-vi triền miên. Nền nếp đó nay đã thành một thói quen tốt đẹp.
Tuổi thơ của em gắn liền với những cuốn sách và ánh đèn. Cái đèn bàn nhỏ bé xinh xinh là người bạn thân của em. Ánh sáng của ngọn đèn bàn sẽ dẫn em đi tới ngày mai tươi đẹp.
Ngôi nhà cấp bốn trong khu tập thể nhà máy Cao su Sao Vàng không được rộng lắm, nhưng bố mẹ vẫn dành cho anh Quỳnh và em hai góc học tập, kê được hai cái bàn bằng gỗ ép và chiếc ghế nhựa xinh xinh.
Trên bàn học, em đặt hai chồng sách, con lợn đất, cái bình hoa nhỏ. Cái đèn đặt sát tường, chiếm vị trí trung tâm trên mặt bàn.
Chao đèn bằng nhựa xanh gắn liền với đế đèn bằng cái cần nhựa tím uốn cong như một cành hoa. Đế đèn bằng nhựa đen, có công tắc và nút vặn điều chỉnh độ sáng của đèn khi sử dụng. Bố em chỉ cho thắp bóng đèn 25 oắt. Bố bảo đèn sáng quá hại mắt.
Tối nào, bố mẹ cũng quy định cho em học từ 7 giờ rưỡi đến 9 giờ là đi ngủ, không cho em thức khuya đọc sách và xem ti-vi triền miên. Nền nếp đó nay đã thành một thói quen tốt đẹp.
Tuổi thơ của em gắn liền với những cuốn sách và ánh đèn. Cái đèn bàn nhỏ bé xinh xinh là người bạn thân của em. Ánh sáng của ngọn đèn bàn sẽ dẫn em đi tới ngày mai tươi đẹp.
Chủ nhật vừa rồi, em được bố mẹ dẫn đi xem buổi biểu diễn ca nhạc ở gần Hồ Gươm. Không khí hôm ấy rất sôi động và náo nhiệt, các tiết mục vô cùng đặc sắc. Trong số các tiết mục ấy, em ấn tượng nhất là với bài hát về đất nước Việt Nam của một nam ca sĩ. Tuy rằng em không biết tên nhưng hình ảnh anh khi ấy hiện tại em vẫn còn nhớ rõ.
Khu vực gần Hồ Gươm hôm ấy rất đông người, phía trước sân khấu cao là cả một biển người đang đùa nói vui vẻ. Những chiếc đèn, những quả bóng phát sáng phía trên. Nhưng khi người dẫn chương trình bước ra giới thiệu thì bỗng nhiên âm thanh ấy không ai nhắc nhở mà tự động biến mất, chỉ còn lại tiếng người dẫn chương trình mà thôi.
Khi nam ca sĩ ấy bước ra, mọi người liền tung hô đón chào. Vì quá ồn nên em chẳng thể nghe rõ được tên anh ấy là gì. Khi anh bước ra, em đã vô cùng ấn tượng trước vẻ đẹp của anh. Dáng người anh rất cao. Anh mặc một bộ com – lê tối màu trông rất điển trai phối cùng chiếc cà vạt đồng màu khá phù hợp nữa. Mái tóc được vuốt keo tạo kiểu càng làm nổi bật hơn vẻ đẹp trai của anh. Anh sở hữu một đôi mắt sáng như biết cười, đôi môi mỏng luôn cong lên tạo thành nụ cười khiến nhiều cô gái phải xao xuyến bồi hồi.
Chất giọng trầm ấm của anh chậm rãi đi vào tâm trí người nghe, để lai một dư vị khó có thể nào quên được. Tiếng nhạc vang lên, anh cất tiếng hát, đưa những vị khan giả phía dưới hòa mình cùng điệu nhạc, cùng những lời ca, những hình ảnh. Bài hát của anh viết về đất nước Việt Nam – dải đất hình chữ S cong cong duyên dáng với những con người rất đỗi kiên cường mà cũng nhiều những đức tình truyền thống đẹp.
Khi anh hát, anh đi lại gần về phía khán giả và mời mọi người cùng hát chung với mình. Không khí nhanh chóng được anh khuấy động đưa lên cao, náo nhiệt vô cùng. Lời bát hát vang lên không chỉ từ anh mà còn từ cả những vị khán giả phía dưới. Vì mới nghe lần đầu nên em chưa thể hát ngay được, em cứ đứng cạnh bố mẹ, đưa mắt dõi theo từng cử chỉ hành động của anh, trong đầu dần mường tượng ra hình ảnh đất nước Việt Nam tươi đẹp qua giọng hát vô cùng hay của anh.
♥Tomato♥
Con gà trống của nhà em rất đẹp. Nó to và nặng gần bốn cân, chân cứng cáp có cựa nhon hoắt, mào đỏ tươi, khoác bộ lông màu vàng sẫm pha màu nâu và đen mịn. Chiếc mỏ ngà cứng như thép, cái đuôi rực rỡ uốn cong vồng lên làm cho chú ta mang vẻ đẹp hùng dũng. Chú gà trống, chính là người bạn thân thiết của em. Hằng ngày, vào mỗi sáng, chú gáy ò ó o gọi:' cậu chủ ơi, mau dậy đi học nào". Em vui mừng lắm, bật dậy chào gà trống, và chuẩn bị đi học. Mong rằng tình bạn của em và gà trống mãi luôn thân thiết.
Sonoko được một vài bộ phận fan đánh giá là cô gái tuyệt vời nhất phim. Cô bé có ngoại hình gần như tiêu chuẩn của một nữ sinh Cao trung ở Nhật Bản. Mái tóc màu nâu hạt dẻ có chiếc bờm là điểm nhận dạng dễ nhất ở Sonoko. Dù bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng thật ra gia đình cô sở hữu một tập đoàn lớn. Tuy thế, cô bé vẫn hòa đồng với bạn bè, mặc dù đôi lúc hơi kiêu căng, thô lỗ. thích cà khịa. Sonoko được miêu tả là một cô gái rất mê trai, song, cô lại rất chân thành trong tình yêu. Sonoko quả là một cô gái tuyệt vời, kể cả khi cô không phải nữ chính.
@muối
Suzuki Sonoko là người mà em rất thích , cũng là nhân vật trong 1 bộ truyện ( phim ) trinh thám hay đáng xem nhất . Chị có mái tóc màu nâu hạt dẻ được thả ngang cổ rất đẹp . Mắt chị màu xám xen lẫn màu bạc hà cùng mái tóc tôn lên vẻ đẹp của chính mình . Thân hình chị cân đối cùng với chiều cao khiêm tốn làm chị rất đáng yêu , xinh đẹp . Nước da chị mềm mịn như cách hoa anh đào của Nhật Bản , nới chị được sinh ra và lớn lên từng ngày . Chị sinh trưởng trong một gia đình tài phiệt vô cùng giàu có , nhưng cho dù thế thì chị vẫn rất khiêm tốn . Chị có tính cách hoạt bát , hồn nhiên rất giống em .
#Songminhnguyệt
Cách đây ba năm, trong một lần đi chợ tỉnh, ba em mang về một chiếc đồng hồ để bàn. Từ đó “bác” trở thành người một người bạn thân của gia đình.
Đó là một chiếc đồng hồ nội hóa, loại lên dây. Cả đồng hồ là một hình hộp chữ nhật, rộng độ hai mươi phân, cao mười phân, dày sáu phân. Vỏ đồng hồ bằng nhựa trắng, mép ngoài mạ nhôm bóng lộn. Sau tấm kính trắng là mặt đồng hồ. Bên trái, có một ô vuông nhỏ, có số chỉ ngày. Phần chính là bên phải, gồm một hình bầu dục có ghi mười hai chữ số, từ số một đến số mười hai. Trên mặt đồng hồ có ba cây kim dài ngắn khác nhau và tốc độ di chuyển cũng không giống nhau. Kim giây dài nhất, mảnh mai, màu đỏ, quay nhanh liên tục. Kim phút tuy to hơn, nhưng ngắn hơn, chốc chốc mới nhích tới một bước ngắn. Chậm hơn cả và cũng ngắn hơn cả là kim giờ. Mặt sau đồng hồ có ba chiếc núm: núm để lên dây, núm để điều chỉnh giờ và núm hẹn giờ báo thức.
Trên chiếc bàn tròn của phòng khách, bác đồng hồ cần mẫn đếm thời gian. Tiếng “ tích tắc, tích tắc “ đều đặn phát ra từ chiếc đồng hồ không kể đêm ngày. Sáng sớm, đúng năm giờ, bác lên tiếng “ reng... reng” một hồi dài để đánh thức mọi người dậy. Chưa một lần nào bác bê trễ công việc, nếu mỗi ngày ta đừng quên lên dây cho bác.
Nhờ bác đồng hồ mà suốt mấy năm qua, em luôn đi học đúng giờ. Tiếng “ tích tắc, tích tắc” đều đặn của bác như luôn nhắc nhở em : “ giờ nào việc ấy! Thời gian trôi qua không sao níu lại được!”.
BÀI LÀM
Em đã được thấy rất nhiều đồng hồ báo thức nhưng chưa thấy cái nào đặc biệt như cái đồng hồ dì gởi về tặng em, nhân dịp tổng kết năm học, em đạt danh hiệu học sinh xuất sắc.
Cái đồng hồ của em cao hơn 30 cm. Đế của nó được làm bằng i-nốc sáng loáng hình bàu dục. Chỗ dài nhất của đế vừa bằng gang tay của em. Chỗ rộng nhất bằng hơn nửa gang tay. Phía trên của đế là hình một con tàu thủy mạ vàng sáng loáng. Một hình tròn giống như cái bánh lái được nối với thân tàu chính là hình tròn mặt chiếc đồng hồ. Trên nền vàng nhạt nổi lên những con số màu đen. Chiếc kim phút màu đen cứ chậm chạp,, chậm chạp nhích từng chút, từng chút thì cái kim giây màu đỏ lại có vẻ nhanh nhẹn hơn. Còn chiếc kim giờ dường như chỉ đứng yên một chỗ. Mặt kính đồng hồ trắng trong giúp cho em nhìn rất rõ mỗi lúc xem giờ. Đặc biệt nhất vẫn là quả lắc của đồng hồ. Nó không phải hình tròn cũng không phải là hình bầu dục mà lại là hình một chiếc nơ nhỏ bốn cánh trông rất xinh xắn. Nó chăm chỉ lắc đều suốt ngày này sang ngày khác. Mỗi khi đến giờ hẹn, tiếng chuông lại “ reng ... reng ...” giúp em trở dậy đúng giờ để kịp đến trường.
Thỉnh thoảng em lấy giẻ lau hồng hồ thật sạch. Em coi đồng hồ như người bạn thân thiết của mình. Nhờ nó mà em chưa bao giờ đi học trễ cả. Em thật hạnh phúc vì tất cả mọi người trong gia đình luôn quan tâm đến em. Em thầm hứa với mình sẽ cố gắng học giỏi hơn nữa, chăm ngoan hơn nữa để khỏi phụ lòng ông bà, cha mẹ, cô, dì ...