Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cuộc sống đã,đang,và sẽ vận hành .Thời gian cứ trôi qua và con người cũng vậy.Ai cũng sống trong thời gian vận hành nào đó.Ai cũng có cảm xúc.Vui,buồn,thất vọng,hận thù...Ai sinh ra cũng có cảm xúc,ai cũng có cách thể hiện niềm vui nỗi buồn khác nhau,cũng có cách thể hiện niềm vui khác nhau.Tuy vậy,với những người luôn có nỗi buồn,nó lại khác...
Buồn là một cảm xúc mà chắc chắn ai cũng đã trải qua,chỉ là ít hay nhiều thôi.Buồn vì nhiều lý do,buồn vu vơ,buồn vì nhiều điều không như ý.Nỗi buồn đôi khi cắn xé tâm can người ta,nỗi buồn đôi khi chỉ đơn giản là sự thầm lặng .Tôi cũng buồn.Tôi buồn cũng có nhiều lý do.Đôi khi buồn vì thời tiết xấu.Trời đổ mưa làm người ta buồn theo.Từng hạt mưa rơi xuống lại thôi thúc nỗi buồn trong lòng lớn lên.Bạn đã bao giờ buồn vì điểm số không như ý không.Bạn có buồn khi luôn bị mang ra so sánh với khác.Bạn có buồn khi bạn luôn buồn không ?
Nỗi buồn luôn vận hành theo cách nào đó.Đối với con người,nỗi buồn luôn làm người ta khó chịu,và họ luôn làm điều thừa thãi để quên đi nỗi buồn.Nó vô tình làm người ta buồn hơn.Đối với phố cổ,nó cũng có nỗi buồn riêng.Một nỗi buồn man mác mà nỡ ai không cảm nhận cho nó.Như cách loài người vô tình với những người nhỏ bé,những người luôn có nỗi buồn chất chứa trong lòng,lớn lao đến nỗi không thể kiềm soát.Và rồi người ta khóc,khóc thật to để quên đi nó.Người hướng ngoại cũng có nỗi buồn,nhưng có thể họ thể hiện nỗi buồn với hội bạn thân thiết của người đó.Người hướng nội thì khóc một mình,khóc và quên đi
Phố cổ cũng như vậy,từng nẻo đường cũng có nỗi buồn.Từng cái ngách nhỏ bé,xập xệ cũng biết buồn.Nhưng nó biết gửi gắm vào đâu , khi thành phố hiện đại mọc lên càng nhiều,nhiều thứ vượt qua nó.Tôi cũng buồn,buồn thay cho nó,buồn cho số phận hẩm hiu của nó.Nó cũng đã từng tỏa sáng,nhưng ánh sáng đó dần yếu đi trong cuộc sống vội vã,ồn ào.Nó cũng giống như vậy,tôi cũng như nó.Tôi buồn cho nó,buồn cho cả tôi nữa.Có bao giờ bạn đã cảm thấy thật tủi thân khi sự cố gắng không được chấp nhận ? Đã khi nào bạn òa khóc vì một thứ nhỏ con,nhưng chất chứa trong đó là cả một nỗi buồn không giấu được..
Người ta cố làm mình vui,nhưng cuối cùng thì vẫn là tự làm mình buồn thêm...
Nỗi buồn dù lớn dù nhỏ,vẫn quan trọng là cách ta vượt qua nó,chứ không phải là cách để làm bản thân vui hơn.Vì làm như vậy chẳng khác gì chú hề,tự làm mình vui làm cho người khác vui và cuối cùng lại ngậm ngùi ôm nỗi buồn mà gặm nhấm ....
Hãy tìm ai đó bạn đủ tin cậy,tìm ái đó để có thể mượn bờ vai,ai đó cùng ta khóc..
Tham khảo em nhé:
rong suốt những năm tháng ở dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều những người bạn tốt. Nhưng trong suốt 5 năm đến trường, trong số những người bạn ấy, em có một cậu bạn thân từ hồi lớp Một cho đến bây giờ. Đó là Nam.
Nam không chỉ là bạn thân ở trường mà còn là bạn ấu thơ, người bạn hàng xóm cạnh nhà của em. Cùng là con trai nên sở thích của chúng em khá giống nhau. Trái ngược với những bạn nữ thích để tóc dài điệu đà xinh xắn, em và Nam cắt tóc ngắn. Bởi vì bọn em còn chơi rất nhiều trò hay với nhau, khi ra mồ hôi cũng không thấy quá khó chịu.
Nam có nước da hơi ngăm đen vì những ngày tháng tuổi thơ cùng em chơi thả diều hay chơi đuổi bắt với đám trẻ hàng xóm. Cậu ấy có dáng người cao, đặc biệt là đôi chân dài nên Nam là người chạy nhanh nhất trong lớp. Nam sở hữu một đôi mắt sáng trông rất thông minh, nhanh nhẹn.
Trong các giờ học, cậu ấy luôn là người giơ tay hăng hái phát biểu nhất lớp. Dù mới chỉ là học sinh lớp Năm nhưng đôi khi Nam có những câu hỏi mà khiến thầy cô giáo phải bất ngờ. Các bài kiểm tra của Nam luôn đạt điểm cao và đứng đầu lớp. Không chỉ trong các giờ học, mà ngay cả các hoạt động của lớp, Nam cũng nhiệt tình tham gia.
Nam là một người năng nổ, hoạt bát và rất dễ mến. Lớp em ai cũng quý cậu ấy. Nam và em là bạn thân từ nhỏ nên mỗi sáng cậu ấy đều qua rủ em đi học, chiều cùng đi về nhà. Chúng em thân thiết với nhau như hình với bóng khiến nhiều bạn trong lớp phải thắc mắc mà hỏi rằng: “Thế hai đứa không tách nhau ra được à?” Những lúc ấy Nam đều cười xòa và đáp lại rằng: “Không thể đâu, bọn tớ chơi thân với nhau từ bé quen rồi.”
Hồi còn nhỏ, em rất hay bị ốm nên mẹ không bao giờ cho em ra ngoài chơi cùng đám trẻ hàng xóm cả. Mỗi ngày em đều nhìn chúng chơi đùa, cười nói vui vẻ mà vô cùng khát khao. Em cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được chơi cùng chúng thì một ngày mùa thu nọ, nắng vàng dịu nhẹ trải dài khắp muôn nơi, Nam đã chạy đến trước mặt em và rủ em cùng cậu ấy đi chơi thả diều.
Ban đầu em vẫn còn ngập ngừng phân vân vì mẹ không cho, nhưng ngay sau đó, Nam đã chạy vào xin phép mẹ em. Chẳng hiểu sao cậu ấy chỉ cần nói vài ba câu là mẹ em đã gật đầu đồng ý rồi. Chẳng thể chờ lâu hơn, em cùng Nam nhanh chân chạy tới triền đê, cả hai đứa cùng nhau chơi thả diều suốt ngày hôm đó. Từ ngày ấy, ngày nào Nam cũng qua rủ em đi chơi cùng, thế rồi hai đứa cứ thế mà thân nhau.
Em rất yêu quý Nam. Nam chính là người đã đem tới cho em rất nhiều niềm vui và kỷ niệm. Em mong rằng tình bạn của hai đứa sẽ bền lâu và gắn chặt mãi đến sau này.
NGười bệnh nhân đó rất buồn khi nghe ông ấy bị mù và cạnh cửa sổ chỉ là bức tường
Quê em ở Nha Trang. Nhà em cách biển không xa. Những đêm trăng đẹp, em thường được bố mẹ cho ra ngắm biển. Biển quê em đẹp tuyệt vời trong những đêm trăng sáng. Mặt biển như một tấm thảm dát vàng khổng lồ. Xa xa, ánh đèn trên những chiếc thuyền câu lúc ẩn lúc hiện như những ánh sao trong đêm. Trên bãi biển, những du khách đang thả bước một cách thanh bình. Họ như muốn tận hương vẻ đẹp kì diệu của đêm trăng. Một vài bạn nhỏ đang chơi đùa dưới ánh trăng với những trò như cút bắt, trốn tìm. Chơi hết buổi tối mà em cũng chưa muốn về vì luyến tiếc vẻ đẹp của nó.
#Châu's ngốc
Hà Nội có Hồ Gươm
Nước xanh như pha mực
Em thường nhớ đến câu thơ quen thuộc đó mỗi khi đến Hồ Gươm chơi. Hồ Gươm nằm ở trung tâm Thủ đô Hà Nội. Mặt hồ trong xanh như tấm thảm khổng lồ. Nổi lên giữa hồ, trên thảm cỏ xanh rờn là Tháp Rùa cổ kính, uy nghiêm. Xa xa, chiếc cầu Thê Húc màu son cong như con tôm dẫn khách du lịch vào thăm đền Ngọc Sơn. Mái đền cổ kính rêu phong nằm cạnh gốc đa già. Trong đền có một cụ rùa rất to được trưng bày trong một tủ kính lớn. Nhìn cụ rùa này em lại nhớ đến sự tích Hồ Gươm. Vua Lê Lợi trả lại kiếm cho thần Kim Quy trên hồ Tả Vọng tức hồ Hoàn Kiếm. Khi hè về, tiếng ve râm ran hòa lẫn với tiếng chim tạo nên bản hòa tấu kéo dài mãi không thôi. Ven đường, những hàng liễu nghiêng mình soi bóng xuống hồ như mái tóc dài của các cô thiếu nữ xõa xuống làm duyên. Vào những ngày lễ hội, mặt hồ lung linh rực rỡ bởi muôn ngàn ánh đèn màu, những bông hoa sữa tỏa mùi hương dìu dịu đậu nhẹ nhàng xuống vai áo người qua đường. Mai đây dù có đi đâu xa em cũng không quên Hồ Gươm - một thắng cảnh đẹp - đã gắn bó với em suốt thời thơ ấu.
bạn viết về bạn được điểm kém ý
Ghê đấy : mình chưa buồn khi nào nên k biết viết
BẠN THẬT MOẠNH MÕE