K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 10 2016

mk đoán là nhảy dây

nếu mk đoán đúng thì k mk nha

18 tháng 10 2016

Lập dàn ý: Một ngày mới bắt đầu ở quê em.

   Mở bài: Giới thiệu ngày mới bắt đầu ở quê em vào tháng nào trong năm? Sau một đêm say ngủ, ngày mới tỉnh giấc như thế nào?

   Thân bài:

   a) Tả bao quát vẻ đẹp của ngày mới.

   b) Tả chi tiết:

   Cảnh vật thấp thoáng hiện dần trong màn sương.

   - Tiếng gà gáy, làn khói bếp.

   - Sinh hoạt của gia đình em và của mọi người xung quanh vào buổi sáng. Khi mặt trời lên, cảnh vật, con người thay đổi như thế nào (mọi vật, cây cối rực rỡ hơn bởi ánh nắng ban mai, những giọt sương còn đọng lại trên cành cây được ánh mặt trời chiếu vào trông lấp lánh như những giọt kim cương).

   - Học sinh đến trường, những người nông dân hoặc công nhân đi làm.

   Kết bài: Cảm nghĩ của em khi quan sát một ngày mới bắt đầu ở quê em (yêu quê hương, yêu con người, yêu cuộc sống).

   Lập dàn ý: Một đêm trăng đẹp:

   Mở bài: Giới thiệu đêm trăng định tả ở đâu? Vào dịp nào?

   Thân bài:

   a) Tả bao quát: vẻ đẹp của cảnh vật dưới đêm trăng.

   b) Tả chi tiết:

   -  Vẻ đẹp của trăng khi mới xuất hiện, khi trăng đã lên cao.

   -  Cảnh vật đêm trăng, mặt đất, con sông, mặt hồ, cây cối, con người, con vật, gió...

   -  Vẻ đẹp của trăng khi trời đã về khuya.

   Kết bài: Cảm nghĩ của em về đêm trăng đẹp.



Xem thêm tại: http://loigiaihay.com/lap-dan-y-mieu-ta-mot-trong-cac-canh-c117a17194.html#ixzz4NQsfkEHB

Cái bát mk nhanh nhất

Tick mk nha !!

28 tháng 1 2016

bát

mà này thăng trường hâm

10 tháng 1 2022

câu 1: mì
câu 2:Đều là nhân vật cổ tích
câu 3:Gà không có răng
câu 4:Oằn tù xì
câu 5: 9 con

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ

2 tháng 2 2019

Hẹn Sáng 3/2 : 6:30 ( nha )

#DNH (HPB)

1+2+2019=2022

k mình nha

30 tháng 7 2015

con ruồi

quả đu đủ     

30 tháng 7 2015

con ruồi                                                                                                                                                                                                   qua du du                                                                                                                       

Khá là cảm động và thấm thía:Công bằng từ yêu thươngRõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối.Khi còn nhỏ, tôi và em trai rất hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn thì phải nhường em". Đương nhiên với một đứa trẻ thì cách phân xử này của mẹ thật không công bằng. Tôi tìm tới bà nội. Bà nội bảo: "Con là con gái thì phải nhu mì, hiền dịu. Sao...
Đọc tiếp

Khá là cảm động và thấm thía:

Công bằng từ yêu thương

Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối.

Khi còn nhỏ, tôi và em trai rất hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn thì phải nhường em". Đương nhiên với một đứa trẻ thì cách phân xử này của mẹ thật không công bằng. Tôi tìm tới bà nội. Bà nội bảo: "Con là con gái thì phải nhu mì, hiền dịu. Sao cứ tranh cãi như con trai thế ?". Cả nhà chẳng ai bênh tôi.

Tôi đem chuyện này kể với bố. Bố là người thương tôi nhất. Bố cười rồi đem tới một cái bánh, hai cái đĩa và một con dao. Đầu tiên bố lấy bánh lên đĩa, lấy thước kẻ đo hai phần bằng nhau rồi dùng dao cắt làm đôi. Sau đó, bố đặt bánh lên hai chiếc đĩa rồi hỏi:

- Con thấy chiếc bánh bố chia đã công bằng chưa?

Tôi lấy thước kẻ đo lại rồi bảo: - Bằng nhau rồi ạ.

Bố tôi lắc đầu: - Thế này chưa công bằng đâu con. Con thử nghĩ mà xem, con mới chỉ thấy bố cắt chiếc bánh bằng nhau. Còn những yếu tố khác con chưa nghĩ tới phải không. Con xem, con lớn hơn em đáng lý phải được phần bánh lớn hơn chứ. Lớn hơn đương nhiên phải ăn nhiều hơn đúng không nào ?

Tôi mở mắt tròn xoe nhìn bố: - Nhưng con không cần phần lớn hơn mà.

Bố lại ví dụ tiếp: - Con có hai tay, giờ nếu bắt buộc phải bỏ một tay thì con chọn tay phải hay tay trái?

Tôi giãy nảy: - Con muốn cả hai tay cơ.

- Thế con không thấy tay phải cần thiết hơn tay trái sao? Rõ ràng con viết bài, quét nhà... chỉ cần dùng một tay là đủ.

- Nhưng có lúc phải hai tay mới làm được. Con không thể buộc tóc, ăn cơm bằng một tay.

Bố cười bảo: - Con hoàn toàn có thể làm bằng một tay, nếu như con kiên trì luyện tập.

- Nhưng dù sao có hai tay vẫn hơn mà bố.

Đến lúc ấy bố mới giải thích: - Đấy, con nhớ nhé. Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối. Con thấy rằng mẹ và bà không công bằng khi chị em con cãi nhau. Thế con có thấy công bằng khi em ăn ít hơn con, nhỏ hơn con nhưng lại được giao công việc bằng con. Còn nữa, khi con còn nhỏ bố mẹ luôn mua quần áo mới cho con mặc. Còn em sinh ra sau con, để tiết kiệm bố mẹ chỉ cho em mặc quần áo cũ của con. Vậy là có công bằng không? Con vẫn có nhiều lúc được hưởng biệt đãi nhiều hơn em con mà.

Bố ngừng một chút lại rồi nói tiếp: - Hai chị em con cũng giống như bàn tay của bố vậy. Rõ ràng là bố, mẹ cần cả hai con đúng không nào? Bố mẹ sẽ thấy thật không may mắn nếu thiếu một trong hai chị em con. Vì thế con hãy yêu thương em nhiều hơn. Chắc chắn con sẽ nhận được nhiều hơn những gì con đã cho đi. Lúc đó con sẽ thấy cuộc đời công bằng với con biết nhường nào.

 

3
20 tháng 4 2018

hay quá lại còn làm mình hiểu nữa ,thật cảm động

3 tháng 1 2021

Very good!😍😍😍😘

1. Bốn bề thành lũy xây caoHai bên tướng sĩ cùng vào tiến công.Là cái gì?2. Bốn chân đều chẳng biết điCó cánh nhẵn bóng phẳng lì chẳng bay.là cái gì?3. Bác học trí thức là taLòng luôn rộng mở người ta trông vào.Là cái gì?4. Ba mươi sáu tuổi suốt đờiKhông già, không trẻ hẹn người cùng ca.là cái gì?5. Bụng thì võng, lưng thì gùCơm ăn hai bữa chẳng thù oán ai.Là cái gì?6. Bụng còn...
Đọc tiếp

1. Bốn bề thành lũy xây cao
Hai bên tướng sĩ cùng vào tiến công.
Là cái gì?

2. Bốn chân đều chẳng biết đi
Có cánh nhẵn bóng phẳng lì chẳng bay.
là cái gì?

3. Bác học trí thức là ta
Lòng luôn rộng mở người ta trông vào.
Là cái gì?

4. Ba mươi sáu tuổi suốt đời
Không già, không trẻ hẹn người cùng ca.
là cái gì?

5. Bụng thì võng, lưng thì gù
Cơm ăn hai bữa chẳng thù oán ai.
Là cái gì?

6. Bụng còn gạo lục bục sôi
Gạo thành cơm chín thì tôi im lìm.
Là cái gì?

7. Bỏ tiền mua về luộc ăn
Mang tiếng nhờ vả tiện tằn ăn theo.
Là cái gì?

8. Có miệng mà ngửa lên trời
Ruột gan nóng bỏng, đứng nơi góc nhà.
Là cái gì?

9. Có mặt mà chẳng có đầu
Mênh mông sóng trải một màu xanh trong.
Là mặt gì?

10. Có một ông ở trong nhà
Cơm thì ăn trước trẻ già ăn sau.
Là cái gì?

11. Có gáy có ruột mỏng dày
Bụng chứa toàn chữ vơi đầy ý xa.
Là cái gì?

12. Có quả rồi mới có hoa
Mỗi khi hoa nở sáng lòa trời mây.
Là quả gì?

10
7 tháng 9 2017

Bạn " Steolla " nói gì mk chẳng hiểu gì cả.

1 tháng 9 2017

Bạn không được đăng những câu hỏi không lên quan đến toán lên đây đâu!

Tại ngôi làng hẻo lánh nọ, du khách với chiếc máy ảnh dừng lại bên ngoài một túp lều tồi tàn cạnh con đường núi ngoằn ngoèo. Ngồi trong một chiếc ghế xích đu ở ngoài mái hiên là hình ảnh của một ông lão sơn cước với mái tóc bạc phơ, hàm răng vàng vẩu.Du khách nói:- Cháu có thể chụp cho cụ một bức ảnh được không ạ?Ông lão nói:- Với tôi thì chẳng hề gì, cứ chụp đi.Sau khi...
Đọc tiếp

Tại ngôi làng hẻo lánh nọ, du khách với chiếc máy ảnh dừng lại bên ngoài một túp lều tồi tàn cạnh con đường núi ngoằn ngoèo. 

Ngồi trong một chiếc ghế xích đu ở ngoài mái hiên là hình ảnh của một ông lão sơn cước với mái tóc bạc phơ, hàm răng vàng vẩu.

Du khách nói:

- Cháu có thể chụp cho cụ một bức ảnh được không ạ?

Ông lão nói:

- Với tôi thì chẳng hề gì, cứ chụp đi.

Sau khi đã chụp được vài pô hình, du khách tỏ vẻ thích thú hỏi:

- Cháu luôn luôn thắc mắc làm thế nào mà dân miền núi như cụ lại sống được quá thọ như thế. Cụ có bí quyết gì vậy?

- Chả có bí quyết gì về cách sống của tôi cả - Ông cụ nói - Mọi người quanh đây đều biết cả. Mỗi ngày tôi uống khoảng một lít rượu nhà làm, và hút khoảng 6 điếu xì gà do tôi cuốn từ những lá thuốc nhà trồng rồi rong ruổi đi tìm mọi cô gái trong vùng để "chén".

- Cuộc sống như thế có vẻ khá phí sức đối với một người trạc tuổi như cụ - Du khách nói - Nhân tiện, xin cụ cho biết năm nay cụ được bao nhiêu tuổi rồi?

Người đàn ông nói:

- Chả giấu gì anh, đến tháng 10 này tôi được tròn 32 tuổi.

3
16 tháng 4 2016

Là sao vậy bạn ??????????

17 tháng 4 2016

Là chuyện cười đúng không bạn