Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bạn lên mang là có vì chác chan se co 1 danh tu chung con danh tu rieng la ten cô giáo
Có một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được việc tốt nên trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi.
Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp không gian chiếu lên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được nghỉ ngơi thư giãn sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. "Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là lãng phí thời gian", chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát "Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón...là...la...lá...lá...la.." thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi "Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?" "À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi không còn gặp con à" ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào "Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về có quà cho con". Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tôi có động tay, động chân vào mấy việc này đâu, có thời gian rảnh là đi chơi với đám bạn nên mệt mỏi là phải rồi.
Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào "Linh ơi! Đi thôi!", một đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi "Đi đâu?" "Mày không nhớ hôm nay là ngày gì à?" Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tôi và nói tiếp "Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy" Tôi chợt nhớ ra và nói "Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn các bạn nha". Tôi mời các bạn vào nhà và nói "Chờ tao một chút, đi thay quần áo". Bước vào trong nhìn thấy nhà còn bề bộn, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng "Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi". Tôi đắn đo cân nhắc có nên đi hay không, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình không làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào dọn dẹp thì càng vất vả. Còn nếu tôi không đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và không chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây...? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi không đi được và gửi lời xin lỗi đến Minh Thư. Có thể nó giận và không chơi với tôi thì cũng một thời gian ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là như vậy.
Tôi bắt tay vào công việc. Bắt đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn, rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đủa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn bề bộn xoong nồi, tôi hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mệt mỏi xen lẫn niềm vui. Thành quả lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, bây giờ làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên chính mình.
Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen "Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều". Tôi bẽn lẽn "Dạ con đã lớn rồi phải không mẹ". Mẹ nói "Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này" vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi "Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm". Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành quả lao động của một ngày "làm việc".
Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân "Mình có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình". Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.
"Chúng ta có thể nói về bệnh dịch bằng một chút hài hước, bằng nụ cười hay những cái chạm nhẹ. Điều đó giúp con trẻ không rơi vào cái hố không cần thiết, cho tới khi chúng 13 tuổi", bà nói thêm. "Hãy trấn an con bạn rằng các thành viên gia đình đều khỏe mạnh và bạn sẽ tiếp tục làm mọi thứ để giữ cho mọi người, kể cả ông bà được an toàn."
Khả năng xử lý những thông tin phức tạp và đáng lo ngại của trẻ phát triển dần theo độ tuổi. Vì vậy cách bố mẹ đối thoại với trẻ ba tuổi rất khác so với việc đối thoại với trẻ vị thành niên - và nó bao gồm cả việc phán xét cá nhân.
Ông Gilmartin đề xuất bố mẹ nên sử dụng "ngôn ngữ đơn giản" cho mọi lứa tuổi và cho để trẻ hỏi "tất cả mọi câu hỏi" để trẻ có cảm giác mình đang được lắng nghe.
Trẻ em, cũng như các nhóm tuổi khác, tiếp cận với những câu chuyện được thêu dệt và thông tin sai lệch về virus corona qua tin đồn. Đặc biệt đối với độ tuổi thiếu niên và thanh thiếu niên trên phương tiện truyền thông xã hội.
Cách tốt nhất để tránh điều này là cung cấp "trấn an và đưa thông tin phù hợp với lứa tuổi ", Tiến sĩ Rudkin nói, vì nguồn tin mà những người trẻ tin tưởng nhất là từ bố mẹ chúng.
Chuyện của nó thì kệ , chẳng liên quan đến mình. Nó như vậy thì mình hay ng khc cx chẳng bị lm sao nên chẳng phải xử lí cái gì. Mà đã thấy ức chế sao không nói luôn lúc nó nói dối đi đợi đến bây giờ đăng lên diễn đàn.
Kết luận: Câu chuyện quá dở , câu từ cũng không hay, không có kết thúc hay phần gay cấn, nếu đặt tên thì theo mink là: Thằng học ngu.
Covid 19 là đại dịch nguy hiểm trên toàn cầu. Việc phòng chống dịch Covid 19 là vô cùng cần thiết với mỗi cá nhân. Các cách phòng chống dịch có thể kể đến đó là đeo khẩu trang- một hành động rất nhỏ nhưng ý nghĩa thì lớn lao. Khẩu trang như tấm lá chắn bảo vệ con người. Bên cạnh đó, việc khai báo y tế trung thực cũng trở thành điều bắt buộc với mỗi cá nhân để bảo vệ bản thân mình và mọi người xung quanh. Chúng ta cũng nên chăm sóc sức khỏe bản thân bằng cách tập thể dục, ăn uống đầy đủ chất và hạn chế tụ tập đông người. Chỉ khi có sự chung tay của tất cả mọi người thì kẻ thù Covid mới lùi xa và giúp cuộc sống của ta tốt đẹp trở lại.
+ Câu trần thuật đơn có từ là: Covid 19 là đại dịch nguy hiểm trên toàn cầu.
+ Câu chứa hình ảnh so sánh: Khẩu trang như tấm lá chắn bảo vệ con người.
Làm xong rồi
thứ nhất là nên làm bài nhanh , gọn lẹ
thứ 2 thời gian cậu viết lên olm để đăng cậu nên lấy làm thời gian làm bài
thứ 3 khi nào ko bt hắng hỏi
thứ 4 cậu hiểu hay ko thì tùy cậu , hok tốt
thứ 5 k và kb nếu có thể