Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ai cúng biết Jack với biệt danh "Vô thị ác ma" tức là Jack không có mắt. Theo mình biết biết thì Jack đã bị một nhóm sinh viên và người tên Jenny đã lấy đi đôi mắt của cậu.Mắt của E.J màu đen vì nó không có mắt cộng với viẹc sau khi lấy hai con mắt thì Jenny đã đổ một chất dịch nhầy mày đen vào mắt Jack.Nhiều người nghĩ Jack thích ăn thận, ừ thì điều đó đúng chắc vì đó là một thứ có liên quan đến một tổ chức tôn giáo bí ẩn trong trường.E.J sống ở những nơi như: Rừng, nhà bỏ hoang, hang động,...Có một điều khó hiểu mà không ai giải thích được là E.Jnhìn bằng cách nào và làm sao khônh có mắt anh vẫn có thể giết người và ăn thận??Có nhiều giả thuyết cho rằng anh là hồn ma, thần thánh, người ngoài hành tinh,...
Lào Cai, ngày 26, tháng 7, năm 2021
Trâm Anh ơi, mùa hè covid 19 lây lan nhanh quá! Tớ không thể gặp được cậu để kể về điều tớ cảm thấy thú vị trong những tháng hè dài đằng đẵng qua nên tớ xin lỗi. Nhưng tớ cũng viết thư bởi không đợi được tới
Tuần vừa rồi, tớ được rất nhiều điểm tốt. Vì vậy, trong ngày hôm qua tớ được bố mẹ cho đi chơi công viên. Buổi đi chơi đó rất vui nên tớ luôn nhớ. Đến tối, sau khi học xong bai tớ bắt đầu đi ngủ. khi ngủ tớ có được một giấc mơ rất đẹp.
Trong giấc mơ, tớ thấy có một bà tiên hiện lên. bà có mái tóc như cước, bà nở nụ cười đôn hậu với tớ và nói:
- Cháu là một cô bé ngoan. Bà sẽ tặng cho cháu ba điều ước, cháu hãy ước đi.
tớ mừng quá, tớ cảm ơn bà và nói:
- Thưa bà, điều ước thứ nhất cháu xin ước hai chị em cháu học thật giỏi. Điều ước thứ hai: cháu xin ước lớn lên cháu sẽ trở thành một nhà ngoại giao giỏi. Điều thứ ba: cháu xin ước trên giới con người sẽ không có bệnh tật. Rồi em nghe có tiếng nói:"Phương Anh ơi". Đó là tiếng bố em gọi em dậy đi học.
Tớ rất vui vì có được một giấc mơ đẹp. Tớ mong những điều ước đó sẽ thành hiện thực trong tương lai.
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.
Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
tham khảo ạ
học tốt
Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò “tại sao lại thế?”, phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe.
Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:
– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:
– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.
Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt
Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:
– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi.
Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:
– Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh.
Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:
– Hôm nay bạn Dương đã không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình lại còn đi học muộn.
Tôi liền đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân đi học muộn để cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu ra mọi chuyện cô không phê bình tôi nữa mà còn biểu dương:
– Bạn Dương tuy đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị nhà trường khen thưởng. Thôi, chúng ta tiếp tục bài học.
Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt.
Trong chủ điểm này có hai bài: Dế mèn bênh vực kẻ yếu và Người ăn xin, em ghi lại những nội dung đã học vào các cột ở bảng mẫu đã cho.
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.
Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Bài làm
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất
ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt.
Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Tham khảo nha
Học tốt
# mui #
Xưa có một nhà làm nghề buôn bán, âm mưu chế ra một cái cân cán rỗng, trong đổ thuỷ ngân, hai đầu bịt đồng, không ai biết.
Khi cân hàng bán cho khách thì họ dốc cán cân về phía móc; khi cân hàng mua vào thì lại dốc cán cân về đằng quả.
Do làm ăn điên đảo nên nhà ấy giàu bốc lên nhanh chóng. Đã lắm của lại có hai con trai, mặt mũi khôi ngô, học hành tấn tới. Thiên hạ ai cũng khen là nhà có phúc.
Một hôm, hai vợ chồng bàn với nhau về việc để phúc đức cho con sau này, không nên tiếp tục kéo dài việc làm ăn gian dối, đảo điên nữa.
Bàn xong, hai vợ chồng thuận tình sửa cái lễ sám hối, trên thì cúng Trời, Phật, dưới thì cúng tổ tiên. Rồi đem cái cân ra chẻ. Nhưng ghê thay, khi chẻ ra thì thấy trong cán cân có đọng một cục máu đỏ hon hỏn. Hai vợ chồng nhìn nhau hoảng sợ, từ đó ngày đêm lo làm việc thiện, tu nhân tích đức.
Cách vài năm sau, tự nhiên một đứa con trai lăn ra chết, tiếp đó đứa thứ hai cũng chết nốt. Hai vợ chồng vật vã khóc than, cho rằng mình đã thật bụng cải tà quy chính mà Trời, Phật không chứng quả.
Sau đó, hai vợ chồng cùng mơ thấy có ông Bụt đến bảo cho biết rằng:
– Vợ chồng ngươi hãy lo tu tỉnh làm ăn, đừng vội trách Trời không có mắt. Trước thấy chúng bay làm ăn lừa lọc, Trời đã sai hai con quỷ đầu thai làm con để phá tán cho hết những của phi nghĩa đi. May mà vợ chồng đã sớm hối cải, tu nhân tích đức, nên Trời mới sai bắt hai con quỷ ấy về. Đừng thương tiếc chúng nó làm chi nữa. Vợ chồng cứ chí thú làm ăn rồi Trời sẽ cho hai đứa con khác.
Quả nhiên, về sau vợ chồng nhà ấy đã sinh được hai đứa con trai cũng rất Khoẻ mạnh, khôi ngô và học hành giỏi giang. Họ rất biết ơn Trời Phật và sống yên vui với tuổi già.
:)
bài làm
Có lẽ , tôi đã chìm đắm vào những câu nói của 1 người bạn trong Oline Marth . Bạn ấy tên là Vi , cái tên khá là ngộ nghĩnh và dễ thương . Dù chưa biết Vi là ai , nhưng tôi nghĩ bạn ấy là một cô bạn rất xinh xắn với mái tóc đen dài ngang lưng . Tôi tưởng tượng ra giọng nói của bạn rất dễ nghe , dứt khoát . Vi rất sôi nổi , vui vẻ .
mình cảm thấy rất vui vì mình đã kb với chị Nguyệt. Khi đọc bản giới thiệu mình thấy chị là người rất hòa đồng và thân thiện.Chị rất cá tính và mình thấy chị luôn vui vẻ, hoạt bát. Dù không biết mặt chị nhưng mình vẫn có thể hình dung ra chị có mái tóc dài rất mượt. Vì dịch covid-19 đang tăng cao, nên ko được gặp các bạn mình thấy rất buồn. Khi học olm mình mới có thể kết bạn với chị Nguyệt và mình cảm thấy có người luôn an ủi mình.
giải hộ mình
các bạn giải chi tiết hộ mình nhé
bạn nào giải cang chi tiết thì mình cho 1 k
bài 1:
Bạn làm ơn có thể trật tự được không?
Em có thể làm bài đi được không?
Bạn giúp mình bài này với được không?
Bạn được điểm cao nhất trong lớp à?
(câu cuối này khá lạ ko làm, khen bạn mà cần câu hỏi à)
bài 2;Những cơn gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ như xao động những dòng nước trong xanh còn đang tĩnh lặng.
HỌC TỐT
Jason Voorhees là một nhân vật hư cấu, nhân vật phản diện chính trong loạt phim kinh dị Friday the 13th, một trong những bộ phim kinh dị đã từng vang bổng một thời thập niên năm 1980. Hắn ta là một nhân vật kinh dị nổi tiếng khắp nước Mỹ cũng như toàn thế giới qua những cách giết người ghê rợn khác nhau bằng nhiều vũ khí khác nhau, nhưng vũ khí tiêu chuẩn của hắn, một vật hắn luôn mang theo bên người là dao rựa. Jason sống ở khu cắm trại hồ Crystal ở hoặc gần hạt Wessex bang New Jersey nước Mỹ, hắn giết bất cứ ai đến cắm trại nơi đây, nhiều lúc hắn còn lên tận thành phố để đuổi theo những nạn nhân của hắn như bộ phim Friday the 13th Part VIII: Jason Takes Manhattan. Tính từ năm 1981 đến 2003, Jason Voorhees đã giết hại tổng cộng 151 nạn nhân.
Jason Voorhees được sinh ra ngày 13 tháng 6 năm 1946, mẹ cậu là một người đàn bà đầu bếp trong khu cắm trại hồ Crystal tên là Pamela Voorhees và cha là một người đàn ông tên Elias Voorhees. Hai vợ chồng đặt tên cho đứa bé là Jason, nhưng không lâu sau đó ông Elias đột ngột qua đời, bà Pamela phải sống một mình nuôi con, bà yêu Jason hơn tất cả mọi thứ trên đời. Khi Jason 11 tuổi, cậu bé bị mắc phải một căn bệnh rất lạ, căn bệnh đó khiến đầu Jason to hơn những đứa trẻ bình thường. Hôm nọ Jason bị một đám trẻ con chọc ghẹo, xô xuống hồ Crystal. Do không biết bơi mà còn gặp phải khu vực nước sâu, Jason chết đuối ngay dưới hồ. Bà Pamela vớt được xác con mình lên, bà đọc một lời nguyền cứu cho Jason sống lại, cũng chính lời nguyền đó sẽ giúp Jason trở nên bất tử sau này, một điều đặc biệt là da thịt hồng hào hằng ngày của Jason đã trở thành màu xám y như những xác chết trong nhà xác, cũng đúng thôi bởi vì Jason đã chết một lần. Từ hôm đó trở đi, bà Pamela giận dữ và lên kế hoạch sẽ giết bất cứ ai dám bén mãn đến khu Crystal này vì chính bọn du khách đã hại con bà chết. Thế là bà ta giết rất nhiều người đến cắm trại, nhưng lần đó không may bà bị một nạn nhân nữ của mình tên là Alice Hardy chặt đầu bằng dao rựa, sau khi bà Pamela chết cô ta chạy khỏi khu Crystal, Jason đi ra thấy xác mẹ mình chết liền cầm dao rựa lên và thề là sẽ trả thù cho mẹ. Hơn 20 năm sau, giờ đây Jason Voorhees trở thành người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh, trên mặt vẫn đeo mãi chiếc mặt nạ sắt, trên tay vẫn lăm lăm dao rựa đón chờ những người nào muốn đến cắm trại nơi đây. Jason Voorhees có nhiều ưu điểm như là chạy nhanh, bắn cung giỏi, phóng lao, phóng rìu....chính những yếu tố này đã khiến không nạn nhân nào thoát khỏi tay hắn, chỉ trừ trường hợp họ... may mắn. Thực ra Jason giết người để trả thù cho mẹ hắn chỉ là một phần, còn phần khác là hắn chỉ muốn sống yên tĩnh với khu bờ hồ Crystal của hắn, nơi mà hắn sinh sống suốt hơn 20 năm qua.
Jason Voorhees có khả năng sử dụng tất cả các loại vũ khí ở nhiều hiện trường khác nhau, ngay cả những thứ lớn nhất như là máy khoan tuyết đến thứ nhỏ nhất như là tua-vít. Không có nhân vật nào nổi bật hơn Jason Voorhees vì hắn đã từng chết nhiều lần, tới địa ngục rồi trở lại, giết người trên không gian, số lượng người hắn giết nhiều đến 151 người, hơn hẳn các nhân vật kinh dị khác như Michael Myers, Leatherface hay Freddy Krueger...cho nên hắn được khán giả đặt biệt danh là cỗ máy không ngừng giết người. Hắn không phải là nhân vật duy nhất dễ gây ám ảnh cho khán giả mà còn một nhân vật nữa là Freddy Krueger. Freddy nổi tiếng là kẻ giết người trong mộng của loạt phim kinh dị A Nightmare on Elm Street, ai cũng khiếp hắn cũng như những ngón tay sắt nhọn của hắn. Freddy và Jason xứng đáng là đối thủ của nhau, chính vì thế vào năm 2003, hãng phim New Line Cinema đã làm nên một bộ phim kinh dị Freddy vs. Jason, bộ phim này đưa cả hai nhân vật này đối đầu với nhau. Freddy vs. Jason là bộ phim thứ 8 trong loạt phim A Nightmare on Elm Street mà cũng là bộ phim thứ 11 của loạt phim Friday the 13th.
Những người khán giả nào tinh mắt sẽ thấy rằng mỗi một phần phim Friday the 13th Jason Voorhees sẽ đeo một chiếc mặt nạ khác nhau, về kiểu thì giống nhau nhưng tính chất khác nhau như là có cái mới tinh (trong phần 3), cái bị trầy xước (trong phim Freddy vs. Jason), cái bị vỡ một khúc (trong phần 7)...
xem thêm ở: https://vi.wikipedia.org/wiki/Jason_Voorhees
nó là người