K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 3 2017

umk

có những chuyện trong quá khứ muốn quên lại ko quên đc.nhìn về tương lai ko dám đối mặt khi ko có ai đó

22 tháng 3 2017

Rảnh, ko có cái j lm ak

18 tháng 9 2016

Chào mọi người ! Tôi tên là Em Nhỏ, tôi là con búp bê của cô Thủy và cậu Thành. Họ đều là chủ nhân của tôi nên tôi rất quý họ. Ngoài tôi ra còn có anh Vệ Sĩ chuyên canh gác giấc ngủ cho cậu chủ, cứ đêm đêm sau khi học xong bài cô chủ lại tân trang thêm cho anh Vệ Sĩ bằng cách buộc con dao chíp vào thắt lưng của anh ấy và đặt anh ấy ở đầu giường của cậu chủ để cậu chủ được yên giấc. Đến sáng cô chủ lại đặt anh Vệ Sĩ về chỗ cũ hai chúng tôi khoách vai nhau cười tươi tỏ ra rất vui. 

Cuộc sống cứ thế trôi qua thật vui vẻ. Bỗng một hôm vào buổi sáng, khi cô chủ và cậu chủ đi học bố và mẹ của cô chủ cãi nhau rồi đòi ly dị. Họ viết đơn và kí rất nhanh ông chủ bỗng nói lớn: '' Bà và con Thủy về nhà ngoại mà ở tôi không muốn ở với bà nữa". Thế rồi ông chủ bỏ nhà và đi biệt tăm. Trưa hôm đó khi cô chủ và cậu chủ đi học về nghe được tin này thì cảm thấy rất buồn và tuyệt vọng. Cô chủ buồn đến nỗi bỏ ăn  không làm gì mà cứ bưng mặt khóc thút thít, cô chủ khóc đến nỗi hai mắt sưng mọng...

mk chỉ làm theo suy nghĩ thôi ko biết có được ko nữalolang

18 tháng 9 2016

MB:

 
Xin chào các bạn,mình là búp bê Vệ Sĩ luôn ở bênh cậu bé Thành.Tôivốn là đồ chơi của trẻ nhỏ, thường gợi lên sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, vô tội. Hai anh em Thành -Thủy cũng trong sáng, hồn nhiên như thế, vậy mà buộc phải chia tay bởi cuộc li hôn của cha mẹ.
27 tháng 10 2016

Tôi đã đọc rất nhiều bài viết về bồ công anh, và đây là bài viết theo tôi là thú vị nhất. Lời văn hóm hỉnh, dễ thương, nhẹ nhàng và tình cảm. Bài viết cũng lâu rồi. Mà tôi lại chỉ mới được đọc gần đây. Thật là một thiếu sót lớn. Nên giờ tôi share lên cho các bạn cùng đọc*

 

Hoa bồ công anh là những bông hoa dại, mọc thấp lè tè trong trảng cỏ bên vệ đường. Hoa hình cầu, màu trắng, phát tán bằng hạt nhờ gió. Những bông hoa không có gì đặc biệt đối với một số đông người này, nhưng lại vô cùng đặc biệt với số đông những người còn lại.

 

Tôi thì nằm cả trong 2 đám đông đó- ham dzui mà, chỗ nào đông là nhào dzô.

 

Sở dĩ tôi thuộc về cả 2 đám đông đó là, thứ nhất, tôi chả thấy bồ công anh có gì đặc biệt cả, cái hoa trắng ngà, chả biết có thể gọi là những cánh hoa không nữa, nhưng hình dáng là những sợi nhỏ xíu như tơ, tận cùng bằng những hạt nhỏ màu nâu xám, ghim xung quanh một "cục" nhụy to tướng. Màu sắc lại không hấp dẫn, hoa thì vô cùng mong manh, không thể ngắm được lâu, vì chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là ...bùm...mất tiêu.

 

Tóm lại là không đẹp tí nào.

 

Thế nhưng, khi nhìn theo một khía cạnh khác, tôi lại thuộc về đám đông thứ hai, bồ công anh rất đỗi đặc biệt và "dễ thương".

 

Bồ công anh- một cái tên ngộ ngĩnh, khó hình dung hơn những cái tên hồng, lan , huệ hay cúc...Cho nên cái tên đó lại ghi lại dấu ấn hơn và dễ nhớ hơn. Dù bồ công anh nhỏ nhắn, mọc khiêm tốn bên vệ đường, nhưng cái bông hoa đó khi nở lại vươn cao cái cổ dài ngoằn như một con hươu cao cổ vượt lên trên đầu những cọng cỏ chung quanh như để hóng hớt chuyện thiên hạ, và cũng để khiêm tốn nói một câu; "tui nè nghen, bồ công anh nè nghen!"

 

Những bông hoa nhỏ bé ấy không sặc sỡ, nhưng lại phát tán bằng hạt nên chúng chẳng bao giờ đơn lẻ cả. Không bao giờ ta thấy 1 cây bồ công anh- một hoa bồ công anh, mà là cả tấm thảm bồ công anh ai đó trải trên nền cỏ xanh vào một ngày xuân nắng chan hòa.

 

Bồ công anh mảnh khảnh hay e thẹn, hãy cúi mình thì thẩm thật khẽ nếu muốn nhắn gửi điều gì đó vào những cánh hoa, bởi nếu không, cánh hoa sẽ sợ hãi và tan biến. Thế nhưng trong cái mong manh đó luôn ấp ủ trong mình những hoài bão lớn, chỉ chực 1 cơn gió là vươn mình bay lên không trung rộng bao la.

 

Đứng giữa không gian, giang rộng đôi tay- như phim Titanic ấy, ngước mặt lên bầu trời xanh trong điểm vài cụm mây trắng trong ánh nắng dịu dàng của mùa xuân, kiên nhẫn tí xíu thôi ta sẽ thấy điều kỳ diệu , một cơn gió nhẹ thổi qua và trong không gian tràn ngập những cánh hoa bồ công anh trắng xóa, những cánh hoa xoay tít mù hay xoay nhè nhẹ, bay thâm thấp hay bay cao tít.

 

Cứ như thế tạo ra một cảnh tượng mỹ miều, thơ mộng của mùa xuân.

 

Ôi, mùa xuân, mùa của những tấm thảm bồ công anh, của gió nhẹ,... và của việc không được quên uống 1 viên thuốc kháng dị ứng mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà.

27 tháng 10 2016

Bồ công anh là lòai hoa dại, hoa màu trắng, hình cầu cỡ khoảng 1 đốt ngón tay. Nhìn kĩ, tựa hồ như cái đài cầu hoa được ghép bởi hàng chục, hàng trăm cái cây nhỏ li ti có 2, 3 cành chỉa ra mang màu trắng đục. Hoa nhẹ như bông và liên kết rời rạc. Chính vì nhẹ nhàng, không trọng lượng và rời rạc, bồ công anh sớm tan tác trong gió. Một làn hơi khẽ qua, từng bông trắng trắng rơi rụng, bay lả tả, để lại cái đài hoa xơ xác, một mình.

Bồ công anh thường mọc ở ven bờ, ven bụi. Nếu quê bạn không phải là thành phố, thành thị, bạn có thể tìm thấy bồ công anh trong men lối bờ đê hay bờ sông, bờ ruộng. Bồ công anh không mãnh liệt như một vài lòai cỏ dại nên cũng chỉ có thể thấy nó rải rác mà thôi. Cây hoa thấp khoảng 20 - 30 phân; mọc chen lẫn với đám cỏ ven bờ.
[miêu tả và hiểu biết của bạn thủy về bồ công anh]

Bồ công anh là lọai hoa thứ 2 tôi viết trong cái blog của mình. Có thể bạn đã từng bước qua vài cây bồ công anh trên lối đi về nhà khi ở một miền quê nào đó; cũng có thể bạn đã đạp lên nó vì nó chẳng khác gì một loài hoa dại cô đơn hay có khi bạn đã thấy nó mà chẳng thèm để ý. Bồ công anh chẳng có gì đặc biệt, nó không có sắc, cây cũng chẳng thể gọi là đẹp, không ai trồng bồ công anh như 1 thứ cây cảnh, cũng không ai bán bồ công anh như thứ hoa nhiều người mua tựa hồng hay cúc..., bồ công anh cũng không thể để khô, không có bất cứ cái công dụng nào làm thuốc hay dược.


Tôi thích bồ công anh. Cái lí do gần tương tự như thạch thảo. Lần này không có thơ nhưng cái tên 'bồ công anh' luôn khiến tôi nhớ và suy nghĩ về 1 điều gì đó. Đến giờ, tôi vẫn chưa hiểu 'bồ công anh' có nghĩa là gì. Tôi thích bồ công anh nhưng tôi lại là kẻ hay phá hoa và chỉ vẽ cho người ta tàn phá bồ công anh nhiều nhất. Ngắt hoa đi, ngắt nguyên 1 cành ấy; thổi đi, bạn sẽ thấy bồ công anh bay theo gió, đẹp tựa hồ như tuyết đông rơi. Tôi chưa từng có cái ý định trồng bồ công anh vì trước nay tôi chưa từng thấy ai trồng nó cả. Tôi cũng chưa bao giờ có ý định tặng ai bồ công anh vì bồ công anh chẳng thể để lâu. Đối với tôi, bồ công anh chỉ là 1 trò chơi con nít mà mãi mãi tôi không muốn ngừng chơi. Hoa bay li ti, thỉnh thoảng trong cơn gió chiều, tóc ai vương trắng bồ công anh mà chẳng muốn ai phủi đi cho hết.


Thương thương bồ công anh - 1 lòai hoa dại. Quê tôi đã hết bồ công anh dù mỗi lần về, tôi vẫn cố lục lọi trong đám cỏ dại ngoài triền đê. Chỉ có cỏ may đâm thủng gấu quần, gấu áo. Bồ công anh không sống nổi từ lâu rồi.... Lần đi Tây Ninh mhx rồi, tôi được thấy bồ công anh trong cái lần theo đám bạn đi câu cá ngoài mé bờ ruộng. Cũng không nhiều bồ công anh nhưng dủ cho tôi cầm 1 nắm tay và ra sức thổi lấy thổi để. Hoa rơi lác đác ngay giữa 12h trưa vẫn nghe lòng sung sướng như kiểu tưởng tượng dang tay hứng lấy bông tuyết rơi.


Bồ công anh

Thương em bông bé trắng ngần
Gío chiều khẽ thổi, bé ngần cứ bay.
Em yêu bồ công anh
Cái kiểu yêu anh, giấc mơ trưa đẹp đẽ.
Em có thể không có bồ công anh
Cũng như không có anh ....
Có thể chỉ nhớ bồ công anh
Như nhớ anh trong 1 phần trăm kí ức
Nhưng...
Đừng ví em là Bồ công anh
Vì Đài hoa anh sẽ không giữ được em đến tận cuối con đường.

31 tháng 12 2017

Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”

Bài thơ mở đầu bằng những vần thơ tự nhiên mà bình dị, thủ thỉ như kể về một câu chuyện hết sức bình thường. Người chiến sĩ trên đường hành quân mệt mỏi được dừng chân bên một xóm nhỏ, anh nghe tiếng gà gáy trưa để rồi nững cảm xúc tuổi thơ chợt ùa về. Ơ đây, điệp tử “nghe” như mở rộng về chiều sâu cảm xúc của nhân vật. Mỗi lần từ “nghe” lặp lại, âm thanh của tiếng gà như lan tỏa thêm. Đầu tiên là sự tháy đổi của ngoại cảnh “nghe xao động nắng trưa”, tiếp đến là sự thay đổi của cảm giác “nghe bàn chân đỡ mỏi” để rồi cuối cùng là sự thấm sâu vào tâm hồn “nghe gọi về tuổi thơ”. Điêp từ “nghe” cùng ẩn dụ chuyển đổi cảm xúc đã diễn tả tình tế sự thay đổi cảm xúc của nhan vật trữ tình. Tiếng gà là âm thanh của thực tại, nhưng nó lại vọng về được tận kí ức, đánh thức những xúc cảm luôn giấu kín mà tưởng như con người đã quên.

31 tháng 12 2017

Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”

Bài thơ mở đầu bằng những vần thơ tự nhiên mà bình dị, thủ thỉ như kể về một câu chuyện hết sức bình thường. Người chiến sĩ trên đường hành quân mệt mỏi được dừng chân bên một xóm nhỏ, anh nghe tiếng gà gáy trưa để rồi nững cảm xúc tuổi thơ chợt ùa về. Ơ đây, điệp tử “nghe” như mở rộng về chiều sâu cảm xúc của nhân vật. Mỗi lần từ “nghe” lặp lại, âm thanh của tiếng gà như lan tỏa thêm. Đầu tiên là sự tháy đổi của ngoại cảnh “nghe xao động nắng trưa”, tiếp đến là sự thay đổi của cảm giác “nghe bàn chân đỡ mỏi” để rồi cuối cùng là sự thấm sâu vào tâm hồn “nghe gọi về tuổi thơ”. Điêp từ “nghe” cùng ẩn dụ chuyển đổi cảm xúc đã diễn tả tình tế sự thay đổi cảm xúc của nhan vật trữ tình. Tiếng gà là âm thanh của thực tại, nhưng nó lại vọng về được tận kí ức, đánh thức những xúc cảm luôn giấu kín mà tưởng như con người đã quên.

12 tháng 11 2016

Mình tham gia

22 tháng 3 2020

1. Thu nhập số liệu thống kê, lập bảng tần số và rút ra nhận xét về:

- Tháng sinh nhật của các bạn trong lớp em

STT Họ và Tên Ngày sinh nhật
1 Vũ Thùy Dung 18-11-2007
2 Đào Thị Ánh 12-11-2007
3 Nguyễn Quỳnh Trang 2-5-2007
4 Nguyễn Anh Đức 4-4-2007
5 Vũ Quý Chiến 16-5-2007
6 Phạm Thị Ngọc Bích 1-12-007
7 Đào Ngọc My 24-6-2007
8 Nguyễn Phương Anh 3-2-2007
9 Bùi Ngọc Bích 17-1-2007
10 Lê Đức Cường 9-8-2007

- Điểm kiểm tra học kỳ I môn Văn của các bạn trong tổ em:

STT Họ và tên Điểm kiểm tra môn Văn học kì I
1 Phạm Nguyễn Cẩm Tú 8,5
2 Nguyễn Thị Ngọc Ánh 7,5
3 Đào Thị Ánh 8
4 Phạm Thị Ngọc Bích 7,5
5 Lê Đức Cường 7,3
6 Phạm Văn Khang 7
7 Bùi Ngọc Bích 8,5
8 Hoàng Châu Thái Dương 8
9 Dương Thu Thảo 6,7
10 Phạm Thị Phương Thảo 8,2

- Môn thể thao yêu thích nhất mỗi bạn học sinh trong tổ em:

STT Họ và tên Môn thể thao yêu thích
1 Dương Minh Anh Đá cầu
2 Bùi Thị Trâm Anh Cầu lông
3 Đỗ Hà Giang Tennis
4 Hoàng Ánh Ngọc Điền kinh
5 Hoàng Việt Anh Điền kinh
6 Nguyễn Đình Đức Đá bóng
7 Vũ Phạm Ngọc Anh Đá cầu
8 Vũ Đức Cường Đá bóng
9 Nguyễn Quỳnh Trang Đá cầu
10 Phạm Thị Quyên Cầu lông

22 tháng 3 2020

Làm tương tự như zậy chắc đúng,mk cũng ko bt nữa (bài lm mang tính tham khảo)

7 tháng 12 2017
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ.

Tác giả đã điệp từ "nghe" để nhấn mạnh nỗi xúc động của người chiến sĩ khi nghe tiếng gà trưa. Từ nghe ở đây không chỉ bằng thính giác mà còn bằng cảm giác, sự tâm tưởng, sự nhớ lại.... Tiếng gà trưa gợi nhớ bao kỉ niệm đẹp thời thơ ấu được sống trong tình yêu thương của người bà, giúp cho anh vơi đi sự mệt mỏi trên quãng đường hành quân. Ta có thể cảm nhận được tình yêu quê hương thắm thiết của người lính trẻ.

30 tháng 12 2017
- Biện pháp tu từ: + Điệp ngữ "Nghe" + Ẩn dụ: Nghe xao động nắng trưa Nghe bàn chân đỡ mỏi Nghe gọi về tuổi thơ. - Giá trị nghệ thuật của phép tu từ: nhấn mạnh sự tác động âm thanh tiếng gà trưa đến cảm xúc của người chiến sĩ; từ tác động của thính giác để mở ra trường liên tưởng về cảm xúc: xao xuyến, bâng khuâng, hồi tưởng về kí ức tuổi thơ .
30 tháng 12 2017

Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”

Bài thơ mở đầu bằng những vần thơ tự nhiên mà bình dị, thủ thỉ như kể về một câu chuyện hết sức bình thường. Người chiến sĩ trên đường hành quân mệt mỏi được dừng chân bên một xóm nhỏ, anh nghe tiếng gà gáy trưa để rồi nững cảm xúc tuổi thơ chợt ùa về. Ơ đây, điệp tử “nghe” như mở rộng về chiều sâu cảm xúc của nhân vật. Mỗi lần từ “nghe” lặp lại, âm thanh của tiếng gà như lan tỏa thêm. Đầu tiên là sự tháy đổi của ngoại cảnh “nghe xao động nắng trưa”, tiếp đến là sự thay đổi của cảm giác “nghe bàn chân đỡ mỏi” để rồi cuối cùng là sự thấm sâu vào tâm hồn “nghe gọi về tuổi thơ”. Điêp từ “nghe” cùng ẩn dụ chuyển đổi cảm xúc đã diễn tả tình tế sự thay đổi cảm xúc của nhan vật trữ tình. Tiếng gà là âm thanh của thực tại, nhưng nó lại vọng về được tận kí ức, đánh thức những xúc cảm luôn giấu kín mà tưởng như con người đã quên