Chúng ta hãy dâng hiến lên những cành hồng đỏ thắm cho những ai còn mẹ và... những ai đã mất mẹ bằng 1 hoa hồng trắng....
Tuổi thơ tôi được sung sướng hơn rất nhiều người, vì tôi được rất nhiều người thân nuông chiều. Với tôi, tôi là 1 đứa bé độc nhất của dòng họ bên Nội, thế nên ai cũng cưng tôi và cho tôi những điều hạnh phúc nhất....Tôi hạnh phúc hơn chị 2, vì khi tôi được sinh ra là khi gia đình tôi khá giả, có dư có để..(Có thể sẽ thấy mâu thuẫn tại sao tôi bảo tôi là đứa con độc nhất bên Nội mà tôi lại có chị 2 )... Mẹ chăm nom tôi, thuê cả người trông tôi... khi chập chững thì tôi được đưa vào trường mầm non cũng có tiếng ở Cần Thơ. Được ăn học được nuông chiều... tôi cảm thấy hạnh phúc hơn hẵn tất cả ai....
Thời gian cứ trôi mãi, gia đình tôi không còn được như trước vì Mẹ làm ăn thua lỗ, nhưng không bao giờ Mẹ để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì...Chỉ cần tôi nói : " MẸ ƠI, CON THÍCH CÁI ĐÓ ".... chỉ trong vòng 1 ngày 2... tôi đã có... Quần áo tôi mặc cũng do mẹ đi mua, mặc dù khi mua ko có tôi theo... thế nhưng khi về tôi lại bận rất vừa.... Những lần tôi bệnh đến mức phải nhập viện thì cũng chỉ có Mẹ bên cạnh tôi, ánh mắt Mẹ buồn...thế mà tôi lại nhõng nhẽo thêm để Mẹ phải mệt vì tôi....
Thấm thoát tuổi thơ cũng trải qua, tôi thành 1 cô thiếu nữ tuổi 16 trăng tròn.... lại như 1 con chim bước vào lồng.... Bước vào cấp 3.... Mẹ đi may cho tôi những bộ áo dài lộng lẫy nhất, Mẹ chăm chỉ tôi từng tý.... Vốn từ nhỏ đến lớn tôi chỉ lòng vòng cái xóm bé nhỏ, tôi ít khi đi đâu chơi nên khi vào học Phan Ngọc Hiển tôi chẳng biết trường nằm ở đâu...Thế là nhập học, Mẹ phải thuê người đưa tôi đi học và rước tôi về... nhiều khi tan học không thấy người ta đến.. .thì... tôi lại đứng khóc như 1 đứa trẻ con... trong khi đó tôi đã 16t đời....Có lẽ tôi đã quen trong vòng tay mẹ hiền....
Mẹ cho tôi học nhiều thứ, vừa học phổ thông, vừa học anh văn, học đàn, học thêm toán, lý..... và cả vi tính.... Việc học nhiều áp lực nên tôi thường hay ngất đi khi đang trong giờ học... Sức khỏe yếu và thêm 1 chuyện riêng của tôi và năm đó tôi đã nghĩ học... Vì 1 chuyện riêng mà tôi rất giận mẹ, giận ko nói chuyện với mẹ cả tháng.... Tôi biết yêu rồi đấy, tôi yêu 1 người lớn hơn tôi 12t, Mẹ biết và đã nói rất nhiều và cấm không cho tôi qua lại với anh ta.. .tôi lại giận Mẹ.... thế nhưng... Mẹ nói đúng thế... Được 2 tháng thì người ta đi cưới người khác. Lúc đó tôi lại nép vào Mẹ, Mẹ ơi con xin lỗi, con sai rồi....
Lầm lỡ lại tiếp nối lỡ lầm, tôi yêu người thứ 2... Anh ta hơn tôi 6t.... Ban đầu Mẹ cũng thích anh ấy nhưng sau này thì không nữa vì Mẹ cho rằng tính anh ta rất ích kĩ, đàn ông ích kĩ thì không thể sống được... Tôi cãi lời Mẹ đó, tôi bỏ mẹ về nhà người ta sống.... lâu lâu tôi và anh ta cũng về nhà thăm Cha Mẹ.... Tôi biết Mẹ giận lắm nhưng Mẹ vẫn tỏ thái độ tốt vs anh ta, và tôi biết Mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn anh ta sẽ không tệ bạc vs tôi...
Có lần vì anh ta tôi cãi 1 trận vs Mẹ, Mẹ ngồi và khóc.... tôi đau lắm nhưng vs bản tính bướng bỉnh của tôi, tôi ko thể lại ôm mẹ và nói tiếng xin lỗi...."Ngày xưa nó là đứa con khó nuôi nhất, mang thai nó đến khi đau bụng sinh, vào nhà thương mà đau bụng suốt nữa tháng mà nó chưa chịu chui ra.... Đến khi sinh nó xong thì nó khóc tối ngày sáng đêm, đêm Ba nó ngủ, nó khóc phải ẫm nó ra bờ sông dỗ....bây giờ nó lớn rồi vậy đó ..."
Mẹ.. .con khóc trong lòng khi nghe Mẹ nói đó Mẹ, thế nhưng bản tính ko chịu khuất phục con vẫn ko thể nói tiếng xin lỗi mẹ... con ngỗ nghịch quá Mẹ ạ..!
Thế rồi bây giờ khi chia tay người ta, và thế rồi tôi lại trở về bên Mẹ.... Mẹ vẫn lo lắng cho tôi như ngày nào, mặc dù nhiều chuyện tôi ko thích ở Mẹ, nhưng Mẹ, dù Mẹ ra sao và thế nào, Mẹ vẫn là Mẹ của con...CON YÊU MẸ....
HÃY THA THỨ CHO CON NHỮNG THÁNG NGÀY LẦM LỠ, NHỮNG LẦN TRÁCH MÓC MẸ, HỜN GIẬN MẸ MÀ KO SUY NGHĨ ĐẾN CẢM NHẬN CỦA MẸ....CON XIN LỖI....
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?
1.VĂN TẢ MẸ.
Bài làm
"Thêm một người Trái Đất sẽ chật hơn.Nhưng vắng mẹ thế gian đầy nước mắt."Đúng vậy nói về mẹ thì không có một từ ngữ văn chương nào có thể ca ngợi hết. Mẹ là người mang nặng đẻ đau và nuôi lớn tôi bằng dòng sữa ngọt ngào. Mẹ lo cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ. Chính vì thế nên hình ảnh của mẹ luôn in đậm trong trái tim tôi.
Mẹ tôi năm nay 33 tuổi và cũng là trụ cột gia đình. Tỏi mồ côi cha từ nhỏ lên chỉ có mình mẹ chăm sóc. Mẹ tôi không cao lắm, thân hình vừa vặn. Mẹ tôi không được sở hữu một làn da trắng mịn. Nhưng thay vào đó là làn da ngăm đen màu bánh mật, làn da tân tao ngày đêm lên bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt. Nó lấy đi tuổi thanh xuân của mẹ. Đôi mắt mẹ sâu thẳm. Ẩn sâu trong đó là những nỗi buồn trải dài. Những đôi mắt ấy thật tuyệt vời biết bao, nó an ủi tôi khi tôi buồn, động viên tôi khi tôi gục ngã. Đổi mới mẻ không đó chỉ hơi nhạt màu. Mỗi khi mẹ cười để lộ một hàm răng trắng muốt đều như hạt bắp. Mái tóc mẹ dài thướt tha, lúc nào cũng được búi gọn trên đỉnh đầu. Mẹ thường gội đầu bằng nước dầu thơm lên lúc nào tóc mẹ cũng phảng phất một mùi thơm êm dịu. Mẹ có khuôn mặt trái xoan rất hợp với làn da nagm dem. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy xương xương và đầy những vết chai sần. Nhưng tôi yêu bàn tay ấy hơn cả, vì chính đôi bàn tay ấy đã nuôi lớn tới, da nâu cho tới bữa ăn ngon, chăm sóc tôi khi tôi ốm. Mẹ tôi rất khéo. Mọi đồ dùng trong nhà đều do mẹ làm. .Ngay cả đồ dùng của tôi cũng đều do mẹ làm. Tuy đó mẹ làm không đẹp bằng ở ngoài tiệm. Nhưng đối với tôi đó là thứ tài sản quý giá hơn cả. Ngày nào mẹ cũng phải dậy sớm để đi làm và lưng mẹ cũng đã công dân xuống theo từng năm tháng. Chính vì những tháng ngày tần tảo dãi nắng dầm mưa mà mẹ đã mất đi sự lạc quan.Vì hoàn cảnh khó khăn nên mẹ phải làm nhiều , mọi gánh nặng đè lên vai mẹ. Chỉ vì lo toan cho cuộc sống mà những nếp nhăn đã hằn sâu trên khuôn mặt mẹ. Những ngày tháng trôi qua thật chẳng dễ gì, nó bắt mẹ phải tiết kiệm từng chút thời gian một. Gia đình thì khó khăn, chi phí ngày càng tăng nên mẹ cứ làm và chỉ biết làm thôi. Tối tối mẹ thường dạy chị em tôi học. Mẹ thường bảo chúng tôi phải học hành cho thật tốt thì sau này mới có cơ ngơi sự nghiệp tốt và chăm lo cho gia đình để không phải lo toan cho cuộc sống khó khăn. Mẹ luôn luôn lo lắng cho chúng tôi. Thật đúng như lời bài hát:"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, tình mẹ tha thiết như dòng suối nguồn ngọt ngào...".
Tôi đã khôn lớn từ đôi bàn tay và tình yêu thương che chở của mẹ. Tình yêu của mẹ đã chắp cánh cho con những ước mơ muốn bay cao, bay xa. Và qua đó tôi đã thấm thía hơn về tình mẫu tử. Mẹ đã vì con mà chịu nhiều vất vả. Mẹ à! Dù sau này còn có trưởng thành đi chăng nữa thì con mãi mãi là đứa con bé nhỏ của mẹ. Vẫn muốn mẹ dõi theo như nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết:
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ.
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con."
tk mk nha
Mẹ là người đã nuôi lớn chăm sóc và dạy dỗ ta nên người.Mẹ người đã hi sinh cuộc để chăm sóc day dỗ con cái.Mẹ hằng ngày làm việc quần quật từ sáng tới tối nhưng chẳng than thở một tiếng nào.Mẹ làm việc quần quật cũng chỉ mong cho con được học hành tới nơi tới chốn.Luôn luôn hằng ngày có thể phải làm việc phải đi sớm về khuya nhưng không quên để con bỏ bữa vì sợ con đau ốm bệnh tật .Mẹ thương chăm sóc con cái gia đình là vậy nhưng mình luôn bỏ bữa .Những lúc bị ốm nhưng mẹ không nói cho ai biết vì mọi người lo không lo nằm dưỡng bệnh trên giường mà lại đi làm việc nhà nấu ăn...Mẹ yêu thương chăm sóc nuôi em nên người . Em sẽ không bao giờ quên công ơn của mẹ và sẽ cố gắng học giỏi để thành tài báo hiếu và bù đắp cho mẹ những ngày tháng cực khổ và vất vả xưa.