Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nghỉ ngơi một lúc, lần thứ hai cũng giống như lần thứ nhất, gã uống một ly rượu kích dục rồi lại đè nghiến nàng xuống giường, gã chỉ thích duy nhất cái kiểu cổ điển này theo thói quen, mà cũng có lẽ đây là cái kiểu làm người đàn ông có thể chứng tỏ sức mạnh tối thượng của mình với đàn bà. Gã nhấp liên hồi, con cặc nóng hổi vào ra liên tục trong người nàng có lúc nó tuột hẳn ra khỏi lồn nàng mà đâm vào háng nàng nhưng có lẽ lần này sức lực và ham muốn của hắn đã giảm sút, cũng có lẽ do tác dụng của thứ rượu kích dâm Chi uống cùng gã ban nãy mà nàng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lần đầu tiên. Gã già đè bẹp nàng phía bên dưới, miệng rên ư ử.
Lần này gã xuất tinh tung tóe lên khắp bụng nàng, Chi thấy quanh rốn nàng, nhất là cái chỗ trũng xuống nơi rốn đọng be bét không biết bao nhiêu là tinh dịch của gã. Nhưng thà như vậy còn đỡ hơn là gã xuất vào cửa mình nàng như ban nãy, dù đã uống thuốc cẩn thận song Chi vẫn không khỏi e sợ dính bầu vì thực ra Chi mới chỉ bắt đầu uống thuốc tránh thai trở lại từ vài ngày trước. Đó là lúc Chi quyết định sẽ hiến thân cho hắn để đổi lấy việc được vay tiền. Từ lúc chồng nàng qua đời, Chi phải bận chăm sóc con nhỏ và cũng do nàng thủ tiết với chồng, đâu có quan hệ chăn gối với ai, thành thử không cần thiết phải uống thuốc tránh thai liên tục hại sức khỏe.
Có vẻ như sau khi xuất tinh lần này xong thì gã mệt thực sự, gã ôm nàng ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ. Chi đâu có ngủ được, thứ nhất là nàng khiếp sợ khi lọt thỏm trong vòng tay gã ôm chặt lấy nàng, hắn ngáy như một con trâu già bên cạnh nàng, thứ hai là vì cảm giác dinh dính của tinh dịch đang khô quánh bết lại khắp mọi nơi trên thân thể nàng, thứ ba là vì nàng suy nghĩ về những việc nàng vừa làm. Liệu có xứng đáng không khi nàng phải lên giường với gã, phải làm trò chơi trong tay gã.
Chi đinh ninh là khi tỉnh lại gã sẽ làm tình với nàng thêm một lần nữa song có lẽ gã đã quá mệt nên khi tỉnh dậy chỉ giục nàng vào phòng tắm rửa ráy cùng với gã. Nàng thấy hai bìu dái của gã khi nãy săn chắc là thế mà giờ chảy xệ xuống trông thật thảm hại. Dù sao khi nãy gã đã xuất ra rất nhiều, hơn nữa gã cũng đã 50, đâu thể nhanh chóng lại sức như trai trẻ được.
Chi chỉ rửa ráy qua loa cho khỏi ghê vì tinh trùng ngai ngái, còn về nhà nàng sẽ tắm lại. Xong xuôi gã mời nàng đi ăn cơm tối song nàng từ chối vì ngượng, hơn nữa quần lót nàng khi nãy bị gã xé rách nát không mặc được nữa, nàng đã vứt vào sọt rác thành thử bên dưới cái váy giờ lồn nàng đang tô hô ra. Chả nhẽ lại đi ăn ở tiệm trong khi không mặc si líp, nhỡ có ai nhìn thấy thì chỉ có cách độn thổ cho khỏi ê mặt.
Hắn thấy nàng từ chối thì ngay lập tức gọi điện thoại cho một cô gái mà nàng đoán chắc là gái gọi để rủ đi ăn tối, gã khoác tay khi nàng ngỏ ý về nhà. Gã không giữ nàng lại mà để cho nàng tự vẫy taxi ra về, có lẽ gã nghĩ như thế là nàng đã làm xong nhiệm vụ với gã nên cứ thế ra về. Có điều gã cũng không quên dặn nàng mai quay lại ngân hàng gã để làm thủ tục vay tiền tín chấp. Trước khi nàng bước lên xe, gã động viên nàng:
Ngày này, khi xã hội ngày càng phát triển thì vấn đề môi trường vừa và đang ngày càng trở nên quan trọng hơn, nó làm ảnh hưởng tới cuộc sống và sức khỏe con người. Trên các phương tiện thông tin đại chúng hằng ngày, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp những hình ảnh, những thông tin về chuyện môi trường bị ô nhiễm. Bất chấp những lời kêu gọi bảo vệ môi trường, tình trạng ô nhiễm càng lúc càng trở nên trầm trọng. Vì vậy, chúng ta phải đấu tranh và cùng nhau hành động để bảo vệ môi trường sống của chúng ta.
Ở Việt Nam, ô nhiễm môi trường sống cũng là một vấn đề nan giải vì nó gây ra hàng loạt hậu quả nghiêm trọng. Có thể lấy hai thành phố lớn là Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh làm dẫn chứng để chứng minh cho vấn đề này.
Điều đáng buồn là hiện tượng vứt rác, xả rác ra đường, ra những nơi công cộng rất phổ biến. Đó là hành động thể hiện ý thức bảo vệ môi trường quá kém, thể hiện nếp sống thiếu văn hóa, văn minh. Nguyên nhân của hiện tượng này là do lối sống lạc hậu, ích kỉ, chỉ biết đến quyền lợi cá nhân. Người ta nghĩ đơn giản rằng chỉ cần nhà mình sạch là được, còn những chỗ khác thì mặc kệ. Cho nên rác rưởi, đồ phế thải, xác súc vật chết… cứ “vô tư” ném toẹt ra đường vì đã có đội vệ sinh dọn dẹp. Cách nghĩ như thế là vô cùng thiển cận. Nhiều người nghĩ sai, làm sai sẽ dẫn đến tình trạng rác rưởi đầy đường, đầy vườn hoa, sông hồ, kênh rạch… gây mất mĩ quan thành phố và vô tình tiếp tay cho các dịch bệnh có điều kiện thuận lợi để phát triển, làm suy yếu sức khỏe của con người.
Nếu có dịp đặt chân tới thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến, chắc du khách sẽ rất ấn tượng về một thành phố của cây xanh, nhưng đồng thời cũng là thành phố của rác. Rác hiện diện khắp nơi: trên đường phố, trên cả những thắng cảnh nổi tiếng như Hồ Gươm, Hồ Tây, hồ Trúc Bạch và lan tràn cả đến những nơi tôn nghiêm như Văn Miếu – Quốc Tử Giám cùng các ngôi chùa cổ kính. Còn bến tàu, bến xe, công viên… thì không chỗ nào mà không có rác.
Ở thành phố Hồ Chí Minh, vài năm trở lại đây tình hình có khá hơn. Tệ nạn vứt rác ra đường đã giảm bớt, tuy vậy ở các khu nhà dân ven kênh rạch hoặc gần chợ búa ở ngoại thành thì tình hình ô nhiễm vẫn đáng sợ. Rác chất thải “sống chung” với người hết năm này qua năm khác. Chính quyền thành phố đã phải tốn nhiều công sức, tiền bạc để giải quyết vấn đề nhức nhối này nhưng vẫn chưa thể dứt điểm.
Tệ nạn thứ hai là khí thải, chất thải từ các nhà máy, xí nghiệp, cơ sở sản xuất trong nội thành cũng thường xuyên gây ô nhiễm nghiêm trọng. Khói bụi, tiếng ồn, mùi hôi thối… ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của cả cộng đồng. Tình trạng này cũng đang được cải thiện bằng cách di dời các nhà máy, xí nghiệp… ra vùng ngoại vi thành phố, xa hẳn khu vực dân cư sinh sống và xây dựng hệ thống lọc nước thải công nghiệp đúng tiêu chuẩn an toàn.
Một vấn đề nhức nhối khác là nạn “lâm tặc” phá rừng và việc đồng bào vùng cao khai hoang làm rẫy cũng góp phần không nhỏ vào việc phá rừng. Chủ trương đóng cửa rừng, giao rừng cho dân quản lí… hầu như rất ít hiệu quả. Nhiều người chỉ nhìn thấy nguồn lợi trước mắt là lâm sản khai thác được từ rừng mà không nhận thức được hậu quả lâu dài. Tàn phá rừng đồng nghĩa với tàn phá cái nôi của sự sống, tàn phá chính cuộc sống của mình. Nạn lũ lụt, núi lở, lũ quét, lũ ống hàng năm cướp đỉ sinh mạng của bao người. Đất đai bạc màu, xói mòn… vì không được rừng bảo vệ. Nguồn dưỡng khí từ rừng càng ngày càng ít đi, ảnh hưởng không nhỏ đến đời sống của con người.
Khai thác rừng để phục vụ nhu cầu cuộc sống là cần thiết, nhưng muốn được hưởng lợi ích lâu dài thì chúng ta phải biết bảo vệ rừng. Bên cạnh việc chặt cây lấy gỗ, chúng ta phải biết trồng rừng. Trồng rừng để phủ xanh đất trống, đồi trọc; trồng rừng để tái tạo môi trường sống cho nhiều loài chim quý, thú quý; trồng rừng để tạo vành đai phòng hộ bảo vệ đất đai, mùa màng…
Bảo vệ rừng đi đôi với việc bảo vệ hệ thống sông ngòi và biển cả. Hiện tượng cố tình biến kênh rạch, sông ngòi thành những cống lộ thiên có sẵn để chuyên chở nước thải công nghiệp cần phải chấm dứt để trả lại vẻ đẹp vốn có và sự sống cho chúng. Hiện tượng dùng chất nổ để khai thác thủy hải sản phải bị nghiêm cấm và trừng phạt vì đó là tội ác hủy diệt thiên nhiên.
Rừng vàng, biển bạc không phải là của kho vô tận, khai thác mãi thì cũng vơi, cũng cạn. Con người nếu không biết bảo vệ thiên nhiên thì cũng có nghĩa là không biết bảo vệ chính mình. Cho nên, việc cần làm trước mắt là chúng ta hãy tự giác và nhiệt tình tham gia phong trào làm cho thành phố hoặc địa phương nơi ta ở trở nên xanh – sạch – đẹp. Nếu ai cũng có ý thức bảo vệ môi trường sống thì tin chắc rằng ngôi nhà chung của cả nhân loại là Trái Đất sẽ ngày càng tươi đẹp.
Môi trường hiện nay đang bị ô nhiễm nặng nề bởi chất thải của các khu công nghiệp, rác thải sinh hoạt, khói bụi các phương tiện giao thông... Với nhịp độ gia tăng dân số và tốc độ phát triển công nghiệp và hoạt động đô thị hoá như hiện nay thì diện tích đất canh tác ngày càng bị thu hẹp, chất lượng đất ngày càng bị suy thoái. Đối với nguồn nước bị ô nhiễm làm giảm độ đa dạng sinh vật trong nước. Ô nhiễm nước có nguyên nhân từ các loại nước,chất thải công nghiệp được thải ra lưu vực các con sông mà chưa qua xử lí đúng mức; các loại phân bón hoá học và thuốc trừ sâu ngấm vào nguồn nước ngầm và nước ao hồ; nước thải sinh hoạt được thải ra từ các khu dân cư ven sông gây ô nhiễm trầm trọng,ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân,sinh vật trong khu vực. Ô nhiễm môi trường không khí là do khí thải của các nhà máy, khí thải từ phương tiện giao thông làm cho không khí không sạch hoặc gây mùi khó chịu, giảm thị lực khi nhìn xa do bụi. Như vậy, môi trường bị ô nhiễm là đe dọa đến cuộc sống con người. Chúng ta cần đánh lên hồi chuông cảnh báo để thức tỉnh mọi người, cần chung tay bảo vệ môi trường.
Môi trường là một phần thiết yếu trong cuộc sống của chúng ta. Một môi trường sạch rất cần thiết cho một cuộc sống yên bình và khỏe mạnh. Môi trường là khu vực tự nhiên xung quanh giúp con người, động vật và những sinh vật sống khác lớn lên và phát triển một cách tự nhiên. Nhưng hiện nay, môi trường của chúng ta đang bị rối loạn bằng nhiều cách khác nhau. Bất cứ hình thức làm rối loạn sự cân bằng tự nhiên nào cũng đều ảnh hưởng đến toàn bộ môi trường. Điều này không chỉ phá hủy cuộc sống của con người mà còn ảnh hường đến tất cả mọi sinh vật sống. Chúng ta có thể bảo vệ môi trường của chúng ta bằng các hành động nhỏ của mọi người trên Trái Đất. Chúng ta nên giàm lượng rác thải, chỉ bỏ rác đúng nơi quy định… và nhiều cách đơn giản khác. Bảo vệ môi trường cho sự sinh tồn của nhân loại là điều rất quan trọng. Khi chúng ta bảo vệ môi trường, chúng ta đang bảo vệ chính bản thân mình và cả tương lai của chúng ta nữa.Hãy chung tay vì một môi trường xanh-sạch- đẹp. Các bạn có thích 1 thế giới ko có rác thải ko nhỉ?