Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tr/ch
s/x
r/d/gi
l/n
nguyên nhân là do ko phân biệt được nặng nhẹ khi phát âm
A. loan, luân, loa, lệt bệt, la cà, lờ đờ, lò dò, lạnh lùng, no nê, nợ nần, nao núng, lo lắng, lưu luyến, nô nức, não nùng
B. trắng trẻo, chông chênh, chơi vơi, trẹt lét, trọc lóc, trụi lũi, cha, chú, cháu, chị, chồng, chàng, chút, chắt, chạn
C. xuề xoà, xoay xở, xoành xoạch, xuềnh xoàng, soát, soạt, soạn, soạng, suất, sạch sẽ, sụt sịt, sửng sốt, sù sì, sì sụp, sù sụ
D. lim dim, lò dò, lai dai, líu díu, róc rách, rì rào, réo rắt, duyệt binh, duy trì, doạ nạt, doanh nghiệp, bứt rứt, cập rập, dã man, dạ hội
tóc=>râu
mấp máy=>nhấp nháy
hút thở=>hít thở
búp chùy=>bút chì
khong=>không (mik nghĩ là đề ko pk z chắc bn vít sai thôi)
Tình bạn là điều ngọt ngào, tốt đẹp nhất mà Thượng Đế ban tặng, nhưng cũng có những lúc, chúng ta làm cho nó tan vỡ, vụn vỡ, em cũng đã có một lần như vậy. Sau đây Em sẽ tả lại cảnh lúc em làm sai và xin lỗi bạn cho mọi người cùng nghe.
Đó là một chuyện khiến em xâu hổ em đã khiến người bạn rất thân của em đâu lòng, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, sau khi tan học, em về nhà Thảo, một người bạn thân của em để chơi. Nhà bạn Thảo nghèo lắm, bố mẹ mất sớm, Thảo ở cùng với bà ngoại. Mặc dù hoàn cảnh gia đình khó khăn, Thảo vừa học, vừa chăm sóc bà ngoại già yếu. Nhưng Thảo vẫn cố gắng học giỏi. Lúc Thảo đi xuống nhà để lấy đò ăn, em thấy trên bàn có quyển nhật kí. Không ý thức điều mà mình làm, em vội vàng mở nó ra xem, thế rồi những dòng nhật kí Thảo viết mà em phá lên cười, em vừa cười vừa đọc nó. Trong nhật kí, Thảo viết những chuyện dấu kín của mình, nào là chuyện trong lớp bạn ấy thích ai, bạn ấy mong được gặp ba mẹ của mình như thế nào, em nghĩ thầm: "Ba mẹ của Thảo mất rồi, làm sao mà gặp được cơ chứ" Ôi, lúc đó em không hiểu em bị làm sao nữa mà không ý thức được những điều mà mình nói. Mải mê đọc cái cuốn nhật kí của Thảo, cứ vừa đọc vừa cười mà em không biết Thảo đang đứng ngay đằng sau lưng mình, nghe được hết mọi chuyện.Lúc em quay đầu lại thì đã thấy Thảo rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa nói:'Phương à! Bà về đi, đừng ở đây mà làm tôi đâu lòng thêm nữa". Em đã cố gắng để xin lỗi, nhưng Thảo vừa khóc vừa hét lên vừa nói:" Bà thì có hiểu cái gì chứ, bà có mất cha mất mẹ như tui đâu, bà hãy đi đi". Em không nói gì, lẳng lặng đi về, dù đã đi xa nhà Thảo rồi nhưng em vẫn còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thảo. Từ hôm đó, Thảo lạnh nhạt với em hẳn, cả hai đứa không cùng nhau đi về, chơi các trò chơi cùng nhau nữa, vắng đi cô bạn thân của mình, mà em cũng thấy buồn hẳn, em nhất quyết phải cố gắng xin lỗi cô bạn thân của mình, một lời xin lỗi chân thành từ trong trái tim của mình, không phải là những điều giả dối. Em hẹn Thảo ở một công viên gàn trường, nơi mà hai đứa thường hay tụ tập ngồi buôn chuyện với nhau. Thảo đã đến, hai đứa cùng đi dạo với nhau trong công viên, nhưng không thèm nói chuyện với nhau một lời nào, cũng chẳng có một cái nắm tay. Sau khi đã ngồi xuống ghế đá, em cố gắng nói lời xin lỗi với Thảo, nhưng dường như, sự rụt rè, e sợ đã không cho em nói được lời xin lỗi. Sau cùng, em đưa cho Thảo một bức thư do em tự tay viết:"Thảo à, cho tui xin lỗi bà nhiều nha, tui đã làm một việc khiến bà đau lòng, lúc đó tui đã không ý thức được những điều mà mình nói, tui đã làm tổn thương bà, nỗi đau này có thể sẽ không bao giờ nguôi ngoai, nhưng tui mong bà có thể tha thứ cho tui, chỉ một lần thôi, tui xin lỗi bà". Sau khi đọc xong bức thư, Thảo nhẹ nhàng đặt tay lên vai em rồi nói:"Tui tha lỗi cho bà, Phương à!" "Cảm ơn bà dã tha lỗi cho con vô tư, thơ ơ như tui"em nói rồi hai đứa cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Những chú chim hót líu lo như đang chúc mừng em và Thảo cuối cúng cũng đã lại là bạn của nhau. Bây giờ chúng em lại cùng nắm tay nhau đi chơi vui vẻ trên những con đường tràn ngập sắc hoa.
Tình bạn là điều ngọt ngào nhất, quý giá nhất mà Thượng Đế ban tặng cho con người, nó nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta, giúp cho chúng ta ngày càng trở nên yêu đời hơn, tốt đẹp hơn. Còn gì đẹp đẽ hơn tình bạn? Bởi vì khi bạn buồn bực một chuyện gì đó, người bạn của bạn cũng sẽ luôn ở bên, lắng nghe bạn, an ủi bạn. Em sẽ cố gắng nuôi dưỡng tình bạn này để nó ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi chưa hẳn là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngạnh của mình mà nhiều lúc tôi khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tôi nhớ mãi, đã hơn một năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.
Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ.
Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại.
Trong đôi mắt mẹ thoáng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống đất sổ tung ra. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nghệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.
Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạch của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.
Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rẫu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.
Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.
Rồi bàn tay khô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: “Ôi, con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này!”. Chao ôi! Buồn lòng như vậy mà mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...
Thời gian cứ trôi đi. Tôi dần khôn lớn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!
Tôi chưa hẳn là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngạnh của mình mà nhiều lúc tôi khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tôi nhớ mãi, đã hơn một năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.
Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ.
Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại.
Trong đôi mắt mẹ thoáng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống đất sổ tung ra. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nghệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.
Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạch của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.
Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rẫu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.
Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.
Rồi bàn tay khô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: “Ôi, con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này!”. Chao ôi! Buồn lòng như vậy mà mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...
Thời gian cứ trôi đi. Tôi dần khôn lớn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!
cái này khó lắm