K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 4 2019

thỏ: cái gì cơ

5 tháng 2 2019

Mk nói này, mong bạn không ném đá nhé!

Mk nghĩ bạn nên đăng những câu chuyện mà bạn viết lên các diễn đàn dành riêng cho việc viết và đăng truyện, chẳng hạn như Wattpad,... như vậy sẽ có nhiều người đón tiếp những câu chuyện như thế này hơn

Nếu cậu đăng trên hoc24.vn, họ sẽ coi đây là một spam, vả lại đây là một trang web dành riêng cho việc HỌC TẬP bạn nhé!

11 tháng 2 2019

không đâu

cậu cũng giống như mình vậy

mới đầu còn mù tịt, vô đọc truyện rồi thấy hay, tạo tài khoản, cmt,..., rồi hứng quá vt truyện luôn

vt xong rồi ngồi chờ view thôi

23 tháng 4 2019

ok

11 tháng 10 2021

làm câu hỏi dễ cho mình đi,khó mình không làm được đâu,nhá.

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 20- hạ) Nhìn Libra, Aquarius cười nửa miệng. Ng con giá có thể khiến a cười, khiến anh ko ngần ngại mà trêu trọc cô lần đầu gặp, khiến a tò mò về gia cảnh, khiến a cứ muốn bắt nạt mỗi khi lại gần có lẽ chỉ có mik Libra. Thật buồn cười nhỉ, cứ như câu truyện mơ hồ về cô bạn Tiểu Giải mà Scarpio kể cho a nghe mỗi khi cậu ta nhớ lại ký ức đã mất, mỗi khi mơ...
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 20- hạ)

Nhìn Libra, Aquarius cười nửa miệng. Ng con giá có thể khiến a cười, khiến anh ko ngần ngại mà trêu trọc cô lần đầu gặp, khiến a tò mò về gia cảnh, khiến a cứ muốn bắt nạt mỗi khi lại gần có lẽ chỉ có mik Libra. Thật buồn cười nhỉ, cứ như câu truyện mơ hồ về cô bạn Tiểu Giải mà Scarpio kể cho a nghe mỗi khi cậu ta nhớ lại ký ức đã mất, mỗi khi mơ về cô bạn Tiểu Giải.... phải chăng... đó là yêu?

Cuối tiết

-hey~ Cancer, bn còn nhớ mik đúng ko, mik là phó hội trưởng hội học sinh, bây giờ bn đi theo mik làm quen khu vực do hội học sinh quản lí nha-Aries tiến đến cạnh bàn Cancer nói

Chậc... giờ Libra mới nhớ tên này là phó hội trưởng. nhận ra vẻ bối rối trên mặt Cancer, Libra chủ động:

-Cậu cứ đi đi, mik ở lại làm một lát là xong mà

-Vậy mik đi nha, mik sẽ về nhà trc chuẩn bị bữa tối cho cậu-Cancer nói nhưng vẫn tỏ vẻ áy náy

-uk- cười nhẹ

-Aries, cậu lâu quá, còn cậu Cancer, sau này nếu cứ chậm như vậy thì sao có thể tiếp nhận chức vụ trong hội-Capriorn bỗng bc tới

-Hơ... học trưởng, tôi sẽ chú ý- Cancer vội bật dậy, kẽ cú đầu xin lỗi

-Đừng để ý cậu ta, Cancer chúng ta đi tới khu vực quản lý của hội hs đi-Aries nói

Aries đi, Cancer kẽ theo sau. Capricorn liếc sang Libra r theo dấu 2 ng kia. Nhận biết đc Capricorn vừa nhìn mik, Libra gọi hắn ta lại:

-Nè!!!... chuyện cậu nói sáng nay là sao, tên “bạn trai” đó là ai z hả-Bật dậy

-(quay lại)...Cậu tự biết-Lạnh lùng nói r đi mất

Aaaaaa... thật là hết chỗ nói với tên này. Quay sang tên lớp trưởng, là cậu bn tóc cam mà cô thấy vừa nãy (tên bị bắt nạt ở cầu thang bị Libra nhìn thấy). hình như có j đó ko đúng, vừa r còn tỏ vẻ bị bắt nạt mà giờ đã ôm vai bá cổ tên lớp trưởng là sao. Libra nghe thoáng đc mấy câu: “Aquarius à, cậu thật gian xảo à nhoa, mượn t để ở lại với bn gái...bla bal(ko nghe rõ)” ; “Liên quan cậu à, Sagitarius”; “Anh họ à, bla bal...e sắp có CHỊ DÂU r đúng ko” ; “Scarpio, cậu đi thì nhớ kéo 2 của nợ này đi giùm t” ; “vâng”.... bỗng ko khí im lặng, hình như mấy ng kia đi r, Libra chẳng còn hóng đc j cả. bỗng một giọng nói cất lên, rất gần, rất gần, ngay cạnh cô thì phải:

-Lớp phó, chúng ta làm lại sổ đc chưa

-A .... –giật mik thốt lên

-Anh là ma hả, xuất hiện đột ngột z, làm hú hồn t luôn r- Libra tránh ra xa, thở dài

-... làm lại sổ ko thì bảo

Tên này thần kinh à, ít nhất cũng bị chập mạch. Hắn ta có thù với mik kiếp trc sao, hay mik giết cả nhà hắn để r kiếp này đén báo thù mik? Lợi dụng con zai hiệu trưởng để ở lại, vì sao chứ?

Bực dọc, Libra ngồi xuống, lấy sổ ra, cổ họng tức ko nói ra nổi. ko hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy cái mày Libra nhíu lại khó chịu, trong lòng aquarius lại cảm thấy vui vẻ. ngồi xuống cạnh Libra, Aquarius chép lại sổ.

Lén nhìn Aquarius, ko hiểu sao cô lại.... ách, a ta tự dưng nhìn cô làm j, vội cúi mặt xuống, lại là cái cảm giác này, ko đc ko đc để hắn bt đc mik đang đỏ mặt. Aaaa.... thanh danh 1 đời của cô, nếu đứa em gái mik bt đc chắc sẽ mất mặt lắm cho coi. Bỗng một giọng nói cắt ngang suy nghĩ:

-Sắc nữ (đồng nghĩa với sắc lang)

-(liếc sang người ngồi cạnh) Anh nói j vậy hả, ai là sắc nữ chứ-Bật dậy hét

-trong phòng này có mik em là nữ thôi-vẫn tiếp tục soạn lại sổ

~~~~~~~~~

P/s: vì thứ 3 tuần sau mik thi nên thứ 3 mik sẽ ko đăng truyện, thứ 5 có lẽ cx z.

mà hình như cảnh quay của nam9 hơi ít nhỉ (chắc tại là con gái nên sẽ dễ biểu đạt cx hơn khi ở lốt nu9), dù cảnh ít nhưng Aquarius vẫn là main của bộ truyện nha

5
9 tháng 12 2017

Mk thấy nó kì kì sao đấy nhỉ ??? Chắc do mk tưởng tượng thôi nhưng cũng hay đấy !

9 tháng 12 2017

hay lắm

Đồng hồ điểm đúng 12h đêm, tôi lếch thếch đi trên con đường lạnh lẽo không một bóng người qua lại , bụng đói meo vì hôm nay phải làm tăng ca . Tôi cố gắng tìm một cửa hàng bán thức ăn nhưng vô vọng vì bây giờ đã 12h đêm chắc tất cả mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi thở dài thầm nghĩ rằng hôm nay sẽ phải nhịn đói vì nhà tôi hết mì tôm rồi . Đến gần ngã tư , tôi...
Đọc tiếp

Đồng hồ điểm đúng 12h đêm, tôi lếch thếch đi trên con đường lạnh lẽo không một bóng người qua lại , bụng đói meo vì hôm nay phải làm tăng ca . Tôi cố gắng tìm một cửa hàng bán thức ăn nhưng vô vọng vì bây giờ đã 12h đêm chắc tất cả mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi thở dài thầm nghĩ rằng hôm nay sẽ phải nhịn đói vì nhà tôi hết mì tôm rồi . Đến gần ngã tư , tôi sung sướng khi phát hiện ra một quán phở bò đang mở đèn sáng chưng . Tôi vội chạy ngay đến quán phở rồi gọi ngay một tô phở bò . Tôi ngồi chờ khá lâu , một lúc sau , một người đàn ông chạc tuổi 60 bưng bát phở bò đưa cho tôi. Ông ấy trông rất phúc hậu , nói với tôi rằng : " Chúc quý khách ăn ngon miệng !" Lúc đói mà , nên tôi ăn ngấu nghiến từng miếng thịt , nhưng mùi vị của những miếng thịt khác lắm , chả giống mùi thịt bò gì cả vả lại tô phở còn như bị thiu như để 1 tuần rồi . Nhưng lúc đấy tôi mặc kệ , chỉ cần có cái cho vào bụng là tốt rồi . Do mải ăn quá , tôi không biết người chủ quán nhìn tôi ăn nãy giờ . Mãi đến khi ăn xong tô phở , tôi mới phát hiện ra rằng người đàn ông ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, nở nụ cười lạnh lẽo khiến tôi nổi hết da gà . Tôi sợ quá kêu trả tiền rồi chuồn ngay về nhà...

1 tuần sau , do thèm món phở bò của người đàn ông hôm nọ , sau khi tan làm tôi lại tìm đến quán phở đấy. Đi trên đường tôi còn vui vẻ lắm , nhưng đến khi đến chỗ ngã tư tìm kiếm quán phở thì thấy quán bị niêm phong. Trước cửa quán còn có mấy anh nhân viên cảnh sát , tôi gặng hỏi một anh :

- Anh cảnh sát ơi , đây có phải là một quán phở bò không ?!? Sao lại bị niêm phong vậy ?!?

Anh cảnh sát nhìn tôi , thở dài nói rằng :

- Chú không biết sao ? Cái ông chủ quán có gương mặt phúc hậu này chết từ 2 tuần trước rồi do bệnh tim thì phải ! Trông phúc hậu thế thôi nhưng độc ác lắm , bắt cóc trẻ con rồi lấy thịt trẻ làm giả thịt bò đấy .... Chịp , xã hội bây giờ xuống dốc quá ......

Rồi tôi điếng người.....

12
22 tháng 1 2018

batngo ghê quá !!!!!!

22 tháng 1 2018

Khiếp!!! Bất cóc trẻ con rồi lấy thịt trẻ giả làm thịt bò.

Run cả người

8 tháng 5 2021

undefinedundefinedundefined

 

undefinedundefined

undefinedundefined

8 tháng 5 2021

ui chetme tg từ ngày 8/5/2021 dến 18/5/2021

Chap 1 Cạch … Tôi mở cửa, bước ra khỏi phòng. Lết từng bước, từng bước sang phòng ông anh, tôi gõ cửa: - Anh hai, dậy đưa em đi học Không thấy ổng trả lời, tôi lặp lại: - Anh haiiiiiiiiiiiii, dậy đưa em đi họcccccccccccccccccccc… Cạch … Cửa hé mở, ông anh thò đầu ra đáp: - Sao út đi học sớm thế ? - Không sớm đâu, hai mau lên đi, em sắp muộn học rồi! - Nay anh mệt quá, út tự đi...
Đọc tiếp

Chap 1

Cạch …

Tôi mở cửa, bước ra khỏi phòng. Lết từng bước, từng bước sang phòng ông anh, tôi gõ cửa:

- Anh hai, dậy đưa em đi học

Không thấy ổng trả lời, tôi lặp lại:

- Anh haiiiiiiiiiiiii, dậy đưa em đi họcccccccccccccccccccc…

Cạch … Cửa hé mở, ông anh thò đầu ra đáp:

- Sao út đi học sớm thế ?

- Không sớm đâu, hai mau lên đi, em sắp muộn học rồi!

- Nay anh mệt quá, út tự đi được không ?

- Ai bảo hôm qua giẫm chân em chi, giờ em lết còn khó. Thôiiii, hai mau lên đi,muộn là em bắt đền hai đấy!!!

Dụi dụi mắt, ổng đóng cửa phòng vào.

5 phút sau

Cạch ….

Ổng mở cửa, nói với tôi:

- Út, đi học

Ổng nói rồi xuống nhà trước, tôi lết theo sau. Dù rất muốn chạy nhanh xuống nhà nhưng tôi chạy không nổi. Tôi cảm thấy tốc độ của mình chắc Rùa phải gọi bằng cụ. Lết mãi, lết mãi mới được mấy bậc, tôi nản, hét lớn:

- Haiiii ơi, em lết không nổi

Ổng chạy lên, cau mày:

- Sao mày mè nheo thế hả Út

- Hị hị

- Lên anh cõng, mau lên còn đi không muộn là mày tự chịu trách nhiệm, anh mày không biết đâu

Ổng cõng tôi xuống dưới nhà, ra đến cửa, hỏi:

- Muốn ngồi xe hay cõng. Trả lời nhanh

Tôi đáp một cách hồn nhiên:

- Cõng

Ổng bảo:

- Mày tụt xuống đi

- Sao lại xuống, em muốn hai cõng cơ

- Xuống để anh còn khóa cửa. Mày định để nhà cửa thế này mà đi à

- Hị hị, em quên

Cạch cạch cạch… Khóa xong, ổng ra hiệu cho tôi leo lên lưng… Ổng hỏi:

- Được chưa

- Rồi ạ. Đi đi haiii

*********************************

Trên đường, ổng hỏi tôi:

- Út thấy có anh hai thế nào? Có thích không?

- Có chứ.

- Thế à. Anh thấy có đứa em gái như mày chẳng vui tí nào. Mày mè nheo quá, lại hay bắt nạt anh nữa

- Hai bắt nạt em thì có

……………….

- Lớp mày ở đâu để anh còn ship tận nơi

/ Vừa nói vừa chỉ tay/ - Ở dãy nhà B, lầu 4, phòng đầu tiên kìa

- Phòng Hoá à

- Đúng òi, mắt anh hai tinh ghê

/ Vừa đi vừa nói/- Mày quên anh từng học ở đây à

- Lớp 7 được học Hóa rồi à?

- Đâu có, cô Chủ nhiệm bảo đổi phòng

……………

- Đến lớp rồi đấy, anh hết nhiệm vụ

Nói xog, ổng biến mất với tốc độ ánh sáng. /Có một sự hoang mang nhẹ ở đây/

Tôi lết về chỗ ngồi. Con Hoa ngồi sau tôi. Nó nhổm lên, nhìn tôi và bảo:

- Ê Linh, mày biết chuyện gì chưa

- Chuyện lớp có học sinh mới á hả?

- Ừ

- Biết lâu rồi, mày quên tao là lớp trưởng à

- Ừ nhỉ, tao quên

Reng … reng … reng. Tiếng chuông thần thánh vang lên. Nó báo hiệu giờ truy bài đã đến. Tụi nó nối nhau, đoàn này đoàn kia bước vào lớp. Chờ tụi nó vào hết rồi, tôi lôi cái thước trong ngăn bàn ra. Gõ nhẹ xuống bàn, nói:

- Các cậu ổn định đi, vào lớp rồi đấy

Quay xuống chỗ con Hoa, tôi bảo:

- Tiết đầu là giờ tự học đúng không?

- Hình như đổi rồi hay sao í

- Ờ

Nói xong tôi quay lên. Ngó sang bên trái chỗ bàn thằng Nam, không thấy nó đâu, tôi đứng dậy, quay xuống lớp, nói:

- Nay lớp mình vắng Nam đúng không cả lớp?

Lác đác mấy đứa gật đầu, tôi ngồi xuống, nghĩ:

- Nay thằng Nam không đến lớp, không có ai để ghẹo. Buồn ghê

Reng… reng… reng… Tiếng chuông thần thánh lại vang lên một lần nữa. Nhưng mà lần này dài hơn, nó báo hiệu giờ vào lớp đến rồi.

Cô bước vào lớp, dẫn theo một bạn nam, nhìn thoáng qua thì có vẻ đẹp trai. Cô nhìn cả lớp và bảo:

- Chào các em, đây là học sinh mới của lớp minh. Mời em giới thiệu về mình cho lớp được biết nào

Bạn mới nói:

- Xin chào các bạn, mình là Nguyễn Trần Đình Dương, học sinh mới đến, mong các bạn giúp đỡ

Tôi dụi dụi đôi mắt, cố nhìn thật rõ mặt Dương, tôi nghĩ thầm:

- Sao trên đời này lại có người dễ thương đến thế không biết nữa

……….

Cô chủ nhiệm :

- Linh! Linh! Linh! …

- Dạ / Tôi giật mình đáp lại/

- Em bị sao thế

- Dạ không ạ, cảm ơn cô, em không sao ạ

Quay ra nhìn Dương, cô bảo:

- Dương, em tự tìm chỗ ngồi giúp cô

- Tạm biệt cả lớp, giờ cô có việc bận, các bạn tự làm quen với nhau, nhớ giữ trật tự / Nói với lớp/

CÔ CHỦ NHIỆM ĐẠI NHÂN BƯỚC RA NGOÀI, Dương tiến lại gần chỗ tôi, Dương bảo:

- Linh!

- Hả

- Kế bên cậu là ghế trống, tôi có thể ngồi được chứ?

- Ừ được, cậu ngồi đi

Tôi mở balo, lấy điện thoại ra, đặt dưới ngăn bàn nhắn cho Hoa:

- Ê mày

- Giề / Hoa rep nhanh và lẹ dù đang ở trong lớp/

- Mày thấy Dương sao?

- Bình thường. Còn mày?

- Tao thấy dẽ thương + đẹp trai

- Ê ê, đừng nói với tao là mày thích nó nhá

- Ờm chắc vậy

- Wao, tin hot à nha, để tao báo cho cả lớp biết

- Câm cho tao

- Méo câm, kệ mày, rồi tụi nó sẽ biết, nhưng không phải bây giờ

Tắt điện thoại, nhét vô balo, tôi lấy quyển Nhật ký ra và viết. Đang mải viết bỗng có đứa kéo áo, tôi quay ra, Dương cho tôi 1 tờ giấy và không nói gì. Tôi hỏi:

- Tờ giấy đưa tôi à?

Dương khẽ gật đầu và không nói gì cả. Tôi mở nó ra và kinh ngạc khi thấy dòng chữ :


****, *** ***** ***

Lấy cây bút chọc nhẹ vào tay Dương, tôi bảo:

- Dương, cậu …

--- Hết Chap 1 ---
Mơn vì đã đọc
Có góp ý gì cứ cmt
#Mun
#LHTÂ

21
11 tháng 5 2018

- Tò mò chữ kia v ;;)

13 tháng 5 2018

Tui đoán dòng chữ kia là:

" Linh, tôi thick cậu."

Đúng ko nhỉ? Nhìn qua chắc là truyện ngôn tình òi nên tui đoán tek, cho ý kiến nha.

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9) ~~~10 năm trước~~~ Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm -Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer -Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết” -Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ...
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9)

~~~10 năm trước~~~

Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm

-Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer

-Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp

Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết”

-Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ “chết” quá z, mới hôm trước tụi mik chơi trò đám cưới xong z mà... công nhận cậu và Tiểu Giải diễn sâu y như thật, Tiểu giải nếu mặc váy cưới thật thì ko biết như thế nào nhỉ, tuy hôm đó mik ko thuộc lời thoại của mục ninh như trò chơi vẫn kết thúc bằng nụ hôn nồng thắm của cô dâu và chú rể....bla....bla...bla...- Libra lảm nhảm

Bỗng một cánh tay nắm lấy tay cô:

-cậu là ai.... Tiểu Giải...

-Cáp cậu tỉnh r. cậu ki bo quá , nhớ mỗi ng` yêu cậu còn bạn thân thì đi đâu mất....-Libra phàn nàn

-hứa với tôi chăm sóc ng` tên tiểu giải...- Cậu bé bắt đầu mơ hồ nói rồi ngất đi

- Lại “chết” hả, tôi hứa vs cậu nhưng để trừng phaitj vì cậu ko nhớ ng` bn thân này nên tui sẽ ko nói cho ai về việc cậu tỉnh lại

Bỗng Cancer bước vào.

-Nói j z Thiên Thiên, bộ Tiểu Cáp tỉnh r hả

-À...Làm j có, chồng cậu chưa tỉnh đâu- Libra nói với giọng hóm hỉnh.

~~~ hồi tưởng kết thúc ~~~

Giá như lúc đó cô nói vs người lớn cậu ấy từng tỉnh lại cõ lẽ họ đã ko phải xa nhau...Giá như tất cả chỉ là mơ... giá như... giá như... Cô đã hứa với cậu ấy sẽ bảo vệ Cancer vậy mà giờ, chính cô lại là ng` làm cậu ấy khóc. Ước j lúc này có 1 ai đó chỉ cho cô biết phải làm j.

Sáng hôm sau, Cancer dậy sớm hơn mọi khi, có lẽ cô ko hề ngủ. Libra chợt tỉnh giấc, nhìn 1 lượt xung quanh, điểm dừng của cô là chiếc gối của Cancer – nó ướt đẫm, ướt vì nc mắt của cậu ấy. Nhẹ nhàng xuống giường và khoác chiếc áo phông mỏng. Cô đi xuống bếp, cô biết Giải hay ở đó mỗi sáng để nấu ăn

-Libra cậu tỉnh r à, mik làm bữa sáng r, hôm nay dậy sớm quá ha, MỚI 6h thôi mà bình thường 30p nữa cậu ms tỉnh cơ ( 6h rồi mà còn dùng từ mới?) – Cancer đang nấu bữa sáng hồn nhiên quay lại như mọi hôm

Libra biết cậu ấy chỉ đang cố tỏ ra như ko có chuyện j. Dù sao quên đi cx tốt hơn, cố gắng tỏ ra bình thường như mọi ngày. Khẽ cười nhẹ, cô kéo ghế ngồi xuống. Cancer thật ngốc, những vết thâm trên quầng mắt cậu ấy sao có thể giấu chỉ bằng một iys kem dưỡng, một ít phấn chứ. Nhìn vào tròng mắt, người ta có thể thấy rõ đôi mắt ấy hôm qua đã khóc nhiều đến mức nào, cõ lẽ cả đêm qua cậu ấy chưa hề ngủ.

4
11 tháng 11 2017

Ôi!Tên tui kìa

12 tháng 11 2017

nick name của các nhân vật đó

Libra->thiên bình->thiên thiên

Cancer->cự giải->tiểu giải

Scarpio->hổ cáp->tiểu cáp

gemini->song tử->tiểu song

piscer->song ngư->song song

....

Chap 26. Nhật Bản những năm cuối niên kỷ , chuyển mình trong những thay đổi vượt bậc của công nghệ. Những toà nhà chọc trời của những niên kỷ trước đã được thay thế bằng những quả cầu khổng lồ như những con quay giữa không trung. Đường phố như tấm mạng nhện dày đặc tầng tầng lớp lớp, ngoài những con đường bình thường dành cho những loại xe chạy nguyên liệu sạch, thì còn...
Đọc tiếp

Chap 26.

Nhật Bản những năm cuối niên kỷ , chuyển mình trong những thay đổi vượt bậc của công nghệ. Những toà nhà chọc trời của những niên kỷ trước đã được thay thế bằng những quả cầu khổng lồ như những con quay giữa không trung. Đường phố như tấm mạng nhện dày đặc tầng tầng lớp lớp, ngoài những con đường bình thường dành cho những loại xe chạy nguyên liệu sạch, thì còn có những hệ thống tàu điện siêu tốc dạng ống chạy xuyên lòng thành phố. Thi thoảng, lại có những tuyến đường đặc biệt dành riêng cho những loại xe cổ thô sơ thời đầu thiên niên kỷ. Đó như những con đường kỷ niệm để tưởng nhớ về một thời kỳ đã từng trải qua.

Lúc này, trên một trong những tuyến đường cổ đó, một chiếc Calliac màu đen ánh bạc vừa rẽ từ một con ngõ nhỏ ra. Chiếc xe chạy với một tốc độ chậm rãi, kính xe màu đen chỉ nhìn được từ bên trong, khiến cho những người trên đường không thể biết được người ngồi ở trong nó là ai. Một người có thể có được một chiếc xe đời cũ, hẳn là một người giàu có, bởi lẽ ở thời đại này, việc có được một mẫu xe cổ như thế rất hiếm và khó khăn.

Trái ngược với chiếc xe đang chạy bên đường, trên vỉa hè, những người thuộc tầng lớp thấp của xã hội đang lê từng bước trên đường, dáng vẻ đầy mệt mỏi, thỉnh thoảng ngước nhìn những tuyến giao thông phía trên bằng ánh mắt đầy khao khát. Lẫn giữa đám người đó, một cô gái trẻ trong một bộ áo cũ mèm bẩn thỉu đang cúi đầu lầm lũi đi từng bước, tay co lại trong lớp áo khoác mỏng manh nát bươm. Mái tóc ngắn của cô ta rối bù, những vệt bẩn trên khuôn mặt khiến trông cô càng nhếch nhách hơn rất nhiều. Cô ta lơ đãng ngước nhìn theo chiếc Calliac vừa lướt ngang mình đôi mắt màu nâu nhạt chợt lóe, sau đó cô gái lại cúi đầu, tiếp tục bước đi, khóe môi dưới mái tóc lòa xòa hơi nhếch, miệng nhẩm đếm.

“Một, hai…”

Chiếc xe vừa đi ngang cô ta đột ngột phanh gấp tấp vào lề đường, khiến một vài người tò mò, đứng lại chỉ trỏ. Cánh xe bật mở, dưới ánh nắng chói chang mùa hạ, người ta nhìn thấy một làn nước biển dập dờn xanh mát. Dưới làn nước xanh là hai viên ngọc trai tuyệt đẹp bởi vì sự ngạc nhiên mà lộ rõ hoàn toàn.

“Ngu ngốc!”

Cô gái tóc ngắn thầm mắng một câu khi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai phía trước. Điều chỉnh lại nét mặt, cô gái tóc ngắn “hoảng hốt” ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc trông thấy cô gái tóc xanh kia lại “giật mình” lùi lại phía sau một bước giống như muốn chạy trốn.

Cô gái tóc xanh thấy cô gái tóc ngắn có ý định bỏ chạy thì vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa dùng giọng tiếng Việt tiêu chuẩn hô lên.

_Trần Nhân Mã, cô! Đứng lại đó.

Cô gái được gọi là Trần Nhân Mã kia đương nhiên sẽ không dễ dàng nghe theo lời của “công chúa” điêu ngoa kia như trước đây nữa, cô ta lùi lại thật nhanh, sau đó bất chấp tất cả chạy về hướng ngược lại. Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới ở phía sau khiến cô gái trở nên hoảng hốt, giống như con ruồi không đầu, hoảng loạn không hề có phương hướng, cuối cùng bị dồn vào ngõ cụt. Cô gái tuyệt vọng nhìn bức tường trước mắt, không thể bước lên phía trước lại chẳng thể quay lại phía sau. Giầy cao gót nghiến trên nền đá tạo thành âm thanh sắc nhọn ghê rợn, Song Ngư vui sướng nhìn cô gái tóc ngắn như con thú nhỏ sợ hãi thu mình ở góc tường. Ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đứng canh ở phía sau, Song Ngư tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, vươn đôi tay với những chiếc móng tay sơn đỏ được cắt tỉa kỹ càng kéo cằm cô gái tên Trần Nhân Mã kia.

_ Để tao xem mày còn chạy được đi đâu.

Cô gái tóc ngắn cúi ngằm mặt, cố gắng không nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp ác độc trước mắt, cả người run lên, một chữ cũng không thể thốt ra.

_ Sao thế? Không nói được hay đã quên tao rồi?

Giọng nói nhấn nhá đầy lả lơi của cô ta càng khiến Nhân Mã sợ hãi, không dám mở miệng nói dù chỉ một câu. Song Ngư cau mày nhìn cái dáng điệu chán chết kia, không khỏi khó chịu. Cô ta biết Nhân Mã là ai, và cũng biết được hiện trạng của Nhân Mã như thế nào. Nhưng Song Ngư cô vẫn không thể hiểu được tại sao một thứ đáng lẽ không thể có cảm xúc, bây giờ lại có những thứ biểu hiện kia, khiến cô ta cảm thấy bực bội đến thế. Tiếng chuông báo vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ của Song Ngư, cô ta cau mày khi nhìn thấy gương mặt trên màn hình điện thoại.

“Cô đang ở đâu?”

_ Tôi sắp về rồi.

Cô gái kia tỏ vẻ không hài lòng khi nghe giọng điệu cáu bẳn của Song Ngư, đôi mày nhíu lại, giống hệt với cô gái tóc đỏ ở Blue Ruby, càng khiến sự căm ghét của Song Ngư tăng thêm.

“Cô đang ở cùng ai?”

Cô ta hơi nghiêng đầu nhìn khung cảnh phía sau Song Ngư, nhanh chóng nhận ra được Song Ngư không ở trên xe mà đang đứng ở một nơi khá tối.

“Khu dân cư cũ? Cô làm gì ở nơi đó?”

_ Không phải việc của cô.

Song Ngư sẵng giọng, tắt phụp điện thoại đi. Khi ngắt kết nối xong, cô ta lại đưa mắt nhìn về phía cô gái rách rưới đối diện mình. Nhân Mã cảm nhận được ánh mắt của Song Ngư, cơ thể lại càng co lại trong lớp áo mỏng tang kia. Song Ngư hừ nhẹ, ra hiệu cho gã vệ sĩ kéo Nhân Mã đi theo mình, ngúng nguẩy quay người trở về xe. Nhân Mã cố gắng vùng vẫy khỏi cánh tay cứng rắn của gã kia, nhưng không thể thoát được, đôi mắt nhìn chằm chằm theo cô ả đi phía trước đầy căm ghét.

Chiếc xe rời đi, Nhân Mã bị quăng vào một góc trong xe, rúm ró co người lại một góc nhỏ, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình càng nhiều càng tốt. Song Ngư không buồn liếc nhìn cô gái ấy một lần, trong đầu đang suy nghĩ về những việc sẽ làm khi đưa cô ta về chỗ ở. Có nên giao cô ta cho Bảo Bình không? Hay là giữ lại để phục vụ cho bản thân? Nhưng rồi nhớ đến thái độ của Ma Kết, Song Ngư nghiến răng, những ngón tay dài siết nhẹ, quyết định trong đầu càng rõ ràng hơn, đôi môi màu đỏ nhẹ nhếch thành một nụ cười mỉa mai. Song Ngư không hề chú ý rằng, Nhân Mã ở góc đang cúi đầu, đôi mắt màu nâu nhạt hơi loé lên chút ánh sáng mơ hồ trong con ngươi, và đôi môi nhợt nhạt ấy thấp thoáng nụ cười khẽ khàng.

***************​



Đêm đáng ra là thời điểm bóng đêm ngự trị nhưng Tokyo lại rực rỡ ánh đèn so với ánh mặt trời không hề kém phần diễm lệ. Thành phố không ngủ, cái tên đó đó có vẻ đúng với một nơi đầy sự chuyển động như vậy. Ở khu nhà trung tâm thành phố, có một toà tháp lớn, là nơi vận hành một cỗ máy khổng lồ để tạo nên nhiên liệu cho toàn bộ hệ thống của Tokyo. Sâu tận dưới lớp xi măng cứng ngắc trong lòng đất, có một khu thí nghiệm ngầm, với một hệ thống giao thông dẫn đến một khu vực ở rìa ngoại ô, nơi sinh sống của Tổng thống Nhật Bản hiện thời. Khối kiến trúc hiện đại với một màu trắng khô khan, chia thành từng khu nhà lớn, bao gồm một toà nhà lớn ở chính diện để tiếp khách và là nơi tổ chức những bữa tiệc xa hoa, một toà nhà bên phải, là nhà ăn, sân vườn và bể bơi, bên cạnh còn có một toà nhà nhỏ hơn của người giúp việc. Toà nhà bốn tầng bên trái là nơi sinh hoạt của những thành viên trong gia đình.

Bảo Bình chậm rãi trở về phòng mình sau khi hoàn tất việc phục hồi số liệu về “nàng tiên” mà hắn đánh cắp được. Ma Kết hôm nay nhốt mình trong phòng thí nghiệm riêng thế nên trên những vách tường kim loại bóng loáng chỉ có một cái bóng chậm rãi lướt qua. Bảo Bình đẩy cửa, tùy tiện ném áo khoác vào một góc nào đó của căn phòng, hắn chắc chắn ngày mai khi Ma Kết trở về cô ta sẽ cất ngọn chiếc áo đó ngay thôi. Kéo lỏng cà vạt, ngày hôm nay với hắn đã quá mệt mỏi, hắn cần một giấc ngủ trước khi tiếp tục mọi việc vào ngày mai. Hắn đẩy cửa phòng ngủ, mắt nheo lại chán ghét khi nhìn thấy cô gái đang nằm nghiêng trên giường. Mái tóc xanh xõa tung trên bờ vai trắng nõn với dây áo hờ hững treo trên cánh tay. Bộ váy bằng ren đen như ẩn như hiện khiến bất kỳ người đàn ông nào đều cảm thấy đầy sự khiêu khích. Chẳng qua tất cả những thứ này vẫn chưa đủ để khơi nên sự ham thích của Bảo Bình, hắn hờ hững liếc qua, bộ đồ đó quả thật khiến cô ta trở nên gợi cảm nhưng nếu bộ váy đó được mặc trên người Ma Kết thì đó không chỉ là gợi cảm mà còn là quyến rũ, sự quyến rũ ác độc đầy nhục dục mà bất cứ ai cho dù biết là sẽ chết vẫn muốn sa vào.

Áo sơ mi cởi ra được vứt ngay cạnh chân cô gái nhưng hắn không dừng lại dù chỉ một chút mà trực tiếp bước tới tủ quần áo.

_ Cô làm gì ở đây?

Song Ngư bực bội trước thái độ của Bảo Bình. Tại sao gã này luôn không có phản ứng gì trước sự quyến rũ của cô ta? Vì con ả Ma Kết kia? So với cô ả đó cô ta có gì kém hơn? Cô ta không tin với sắc đẹp của mình lại không thể khiến gã đàn ông này gã quỵ. Song Ngư bước xuống khỏi giường, từ phía sau ôm lấy tấm lưng cường tráng của gã đàn ông, ngón tay vuốt dọc theo những khối cơ bắp ở bụng, giọng nói mềm mại như nước.

_ Thiếu gia không vui khi thấy em sao?

_ Chuyện gì?

Bảo Bình gạt tay Song Ngư ra khỏi người, tìm kiếm trong tủ một chiếc áo mặc vào. Hai mắt Song Ngư khao khát nhìn chằm chằm vào cơ thể nóng bỏng kia nhưng một chút lý trí còn lại vẫn đủ để cô ta hiểu không nên tiếp tục lộn xộn.

_ Hôm nay em vừa nhặt được một thứ rất thú vị.

Song Ngư dựa người cánh tủ, ỡm ờ lên tiếng, cố ý vén mái tóc lệch sang một bên để lộ ra một phần vai trần trắng muốt.

_ Thứ?

Bảo Bình cau mày liếc nhìn cô ta, khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, điều này khiến Song Ngư có vẻ không vui. Cô ta gật nhẹ đầu, tiếp tục lên tiếng.

_ Phải, một thứ đi lạc cách đây vài tháng.

Bảo Bình cúi nhìn Song Ngư đang mỉm cười nhìn mình, suy nghĩ một chút về điều cô ta vừa nói. Một tia sóng điện não xuất hiện trong đầu hắn ta, hơi mơ hồ, nhưng đủ cho hắn giật mình, đôi mắt màu đỏ nhíu lại, thâm trầm nhìn chằm chằm Song Ngư, giọng nói bất giác lạnh đi nhiều phần.

_ Thứ đó đang ở đâu?

Song Ngư hơi bất ngờ với câu hỏi của hắn, ngồi thẳng người dậy, hoang mang nhìn hắn ta. Bảo Bình không đủ kiên nhẫn, lại gần kéo lấy tay cô ta một cách thô bạo, nghiến răng.

_ Ta hỏi, thứ đó ..à không… con ả đó đang ở đâu?

_ Trong…

Song Ngư hoảng hốt. Ánh mắt lạnh lẽo của kẻ đối diện khiến cô ta cảm thấy ớn lạnh. Bảo bình nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó hắn đột nhiên đẩy mạnh ả vào cánh cửa, ngón tay thon dài nâng cằm cô ả lên.

_Muốn ta sao? Nói cho ta con ả kia đang ở đâu, ta sẽ cho cô được thỏa mãn.

Hắn vừa nói vừa đưa tay xé roẹt chiếc váy cô ta đang mặc. Chiếc váy vốn mỏng, dưới động tác thô bạo liền trở nên tơi tả, một chút công dụng che lấp cũng không có. Bảo Bình cúi đầu, những nụ hôn kéo dài từ cổ xuống dưới. Đôi môi lạnh lẽo dừng lại trước ngực…sau đó Song Ngư liền cảm thấy đau nhói. Cô ta muốn gã đàn ông này, muốn chinh phục gã, muốn gã quỳ dưới chân cô ta cầu xin sự yêu thương. Nhưng những cái hôn cuồng dã cùng sự đau đớn và lạnh lẽo ở những nơi bàn tay kia đi qua khiến cô ta nhận ra một điều: gã đàn ông này là thứ mà cô ta không nên động vào cũng không nên có những tính toán với hắn.

Gã quá nguy hiểm!

Song Ngư run rẩy, cô hết sức lực đẩy bộ ngực cường tráng đang dính sát trên người mình ra, giọng nói bởi dưới sự mơn trớn của Bảo Bình trở nên đứt quãng.

_ Thiếu gia…đừng! Dừng lại… em nói…con ả kia…đang ở, ở trong phòng em.

Bảo Bình ngẩng đầu khỏi bộ ngực đầy đặn, kề sát khuôn mặt tái nhợt hốt hoảng của Song Ngư, khóe môi là nụ cười lạnh lẽo.

_ Giỏi lắm!

_Vậy, thiếu gia, em…có thể buông em ra không?

_Hừm… - Đôi mắt đỏ chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Song Ngư, tia sáng âm u trong đó như một thứ ma chú khiến cô ả càng thêm run rẩy. Lúc này đây, cô ả rốt cục cũng hiểu được cô ta thua Ma Kết ở điểm nào. Cô ta thua vì cô ta sợ hãi sự tàn nhẫn trong đôi mắt màu đỏ kia .... - Nhưng mà ta lại cảm thấy hứng thú. Giờ đến lượt cô thỏa mãn ta.

Dứt lời, hắn lại cúi xuống tiếp tục rải rác những nụ hôn trên bộ ngực căng tròn của cô ta. Bàn tay to đem chiếc váy vốn te tua xé toạc thành hai nửa.

_ Thiếu…thiếu gia!

Song Ngư thở dốc, run rẩy trước sự đụng chạm của Bảo Bình đồng thời cũng run rẩy vì sợ hãi và tuyệt vọng. Thần kinh cô ả căng lên, cô ta bất chợt nhớ đến một cô gái từng bị một gã đàn ông “chơi” đến chết trong một bữa tiệc “đêm” mà cô ta tham gia trước đây. Thân thể trần trụi đầy những dấu vết màu đỏ đó khiến đầu cô ả nổ tung. Khi ngón tay Bảo Bình chạm đến viền chiếc quần lót, Song Ngư rốt cuộc ngất đi.

Bảo Bình chán ghét nhìn ả đàn bà đã lịm đi trong tay mình. Hắn buông tay, mặc kệ cô ả kia như chiếc váy mà cô ta đã mặc, mềm oặt rơi xuống sàn nhà, lựa một bộ đồ mới thay vào, sau đó ra lệnh cho robot đem ả đàn bà cùng bộ quần áo vừa nãy ra ngoài.

“Con đàn bà ngu xuẩn! Bài học lần này để cô ta hiểu rõ bản thân có thể làm những gì trong địa bàn của hắn.”

Xin lỗi nhé .chắc truyện này fải off rồi>Sory nhiều

4
16 tháng 8 2017

K sao đâu

Truyện rất hay

cÓ điều hơi dài ..............................................

16 tháng 8 2017

Con tê , dạo ni m rảnh thật , toàn cop mấy cái lung tung

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 12) -Lớp trưởng, mik có một số bài tập muốn hỏi cậu-Taurus Libra cô ko thắng đc tôi đâu. Lớp trưởng đại nhân chắc chắn sẽ ko bao giờ để ý tới cô nữa. cô thua tôi r, thua một cách triệt để -Nếu là bài tập thì hỏi Scarpio đấy, tôi ko rảnh-Lạnh lùng hất tay Taurus Aquarius bc ra khỏi phòng, để lại Taurus. LIBRA tại sao cô lại đc mn để ý, chiều chuộng tới vậy.......
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 12)

-Lớp trưởng, mik có một số bài tập muốn hỏi cậu-Taurus

Libra cô ko thắng đc tôi đâu. Lớp trưởng đại nhân chắc chắn sẽ ko bao giờ để ý tới cô nữa. cô thua tôi r, thua một cách triệt để

-Nếu là bài tập thì hỏi Scarpio đấy, tôi ko rảnh-Lạnh lùng hất tay Taurus

Aquarius bc ra khỏi phòng, để lại Taurus.

LIBRA tại sao cô lại đc mn để ý, chiều chuộng tới vậy.... 15 năm trước, cô đc ng thân đưa đến, âu yếm trước buổi nhận lớp còn tôi? Xung quanh tôi đều là ng` lạ, vệ sĩ bao quanh khiến mn chẳng ai dám gần. cô thì nhởn nhơ kết bạn mọi lúc mọi nơi, bạn bè của cô tất cả đều thật lòng muốn chơi với cô... còn tôi, họ chỉ chơi với đồng tiền của tôi... Tại sao? Tại sao chứ...

Nc mắt Taurus đã ướt hàng mi, tròng mắt đã đỏ lên... nhưng cuộc sống cô đơn đã dạy cho cô một điều: “ko đc rơi nc mắt trước mặt ng khác vì như thế mày sẽ bị cho là yếu đuối, họ sẽ bắt nạt mày. Mà mày...ha, ko có ng` thân, ko có 1 ng` thật lòng bảo vệ.... vì vậy phải mạnh mẽ...”. chính điều đó đã khiến nc mắt Taurus tuy nhiều nhưng chẳng thể chảy xuống gò má xinh đẹp của cô. Cô mệt r, khụy xuống một chú để nghĩ ngơi chắc ko sao đâu

-Taurus, bn ko sao chứ?- Aries ngó đầu vào phòng

-...Cậu là ai, tôi ko cần cậu quan tâm...-Giật mik bởi câu nói của Aries, cô vừa bật dậy, lau nc mắt r quát

Taurus chạy khỏi phòng, vụt qua Aries. “cô ấy... khóc sao”-Aries nghĩ

~ ~ ~

Sau khi chạy khỏi cái phòng đó, Libra chạy tới phòng thầy, đưa TKB cho Giáo viên chủ nghiệm. thẫn thờ bc ra cổng trường, ko hiểu sao từ khi rời khỏi căn phòng đó, đầu cô như rỗng tuếch vậy. Aaaaaaa.... sao đầu cô toàn nghĩ về lúc bị tên đó ép vào tường tra hỏi z. Tự đập đầu mik 3 cái, Libra cố tự nhắc nhở bản thân ko đc để sắc đẹp của tên đó làm xao lòng.

-Hey~ Libra, mik nè-Cancer đằng xa gọi

-Tiểu Giải-Libra chạy tới

-Libra, đây là Ái Na,ng` mik nói với bn đó- Cancer giới thiệu đầy phấn khích

~~~~~

P/s: cần thống nhất lại 1 chuyện đó là chỉ có Libra và Aquarius là nhân vật chính thôi, 10 nhân vật còn lại là nhân vật phụ. Các nhân vật lướt qua như Ái Na, ông nội,Linda, thầy bạch, Đóa lạp thì đừng để ý nha...

4
21 tháng 11 2017

hay

21 tháng 11 2017

cảm ơn