Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Màu của băng là màu xanh ( Tui hok phải boy nên not ny đc nha )
Thời gian là những gì đã đến đang đến và sẽ đến.Nhiều lúc có những khoảnh khắc mà bạn muốn kéo dài vô tận để bạn có thể bày tỏ lòng mình làm những gì mà bạn muốn với mọi người. Nhưng khi đó thời gian lại trôi quá nhanh khiến bạn bỏ lỡ cơ hội nhiều khi nghĩ lại mình thấy rất tiếc.Ước gì mình có thể trở lại thời còn là học sinh để không giở những trò ngốc nghếch,tham gia vào những trò vui nhộn của đám bạn hay để bày tỏ lãng mạn hơn với người mình thích.
Nhưng thời gian không thể ngược trở lại có khi điều đó lại hay.Nó khiến mình tập trung vào hiện tại làm những gì quan trọng nhất để khi thời gian trôi đi bạn sẽ không hề thấy hối tiếc.Còn những gì đã qua chỉ còn là những kỷ niệm mà khi nhớ lại mình cảm thấy rất vui và mình còn có thể học được nhiều điều từ những kí ức đó.Đừng để những kí ức (là những gì đã qua) chi phối bạn.Mà hãy sống hết mình cho những giây phút này vì những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại
Còn tương lai ư! Ngày mai sẽ không tốt đẹp nếu không có ngày hôm nay.
Đây là ý nghĩ của mình <33
thực ra là ko có trong trương trình học chỉ là mik muốn được chia sẻ nhiều hơn với mọi người
b. Biện pháp tu từ nhân hóa: "Thời gian" - chạy
Tác dụng:
- Tăng tính biểu hình biểu đạt gây ấn tượng với người đọc.
- Cho thấy sự tàn nhẫn của thời gian đã lấy đi thanh xuân của mẹ chỉ để lại dấu ấn của tuổi tác trên mái tóc đã bạc.
- Thể hiện sự xót xa và tình yêu thương của tác giả dành cho mẹ của mình.
c.Từ bài thơ trên, em cảm nhận được mẹ của tác giả là một người giàu tình yêu thương và đức hi sinh dành cho đứa con của mình.
Dế Mèn bênh bực kẻ yếu
Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài. Tôi chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi được vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.
Chị Nhà Trò đã bé nhỏ lại gầy yếu quá, người bự những phấn, như mới lột. Chị mặc áo thâm dài, đôi chỗ chấm điểm vàng, hai cánh mỏng như cánh bướm non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cánh yếu quá, chưa quen mở, mà cho dù có khỏe cũng chẳng bay được xa. Tôi đến gần, chị Nhà Trò vẫn khóc. Nức nở mãi chị mới kể:
- Năm trước, gặp khi trời làm đói kém, mẹ em phải vay lương ăn của bọn nhện. Sau đấy, không may mẹ em mất đi, còn lại thui thủi có mình em. Mà em ốm yếu, kiếm bữa cũng chẳng đủ. Bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng. Mấy bọn nhện đã đánh em. Hôm nay bọn chúng chăng tơ ngang đường đe bắt em, vặt chân, vặt cánh ăn thịt em.
Tôi xòe cả hai càng ra, bảo Nhà Trò:
- Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu.
Rồi tôi dắt Nhà Trò đi. Được một quãng thì tới chỗ mai phục của bọn nhện.
(Trích Dế Mèn phiêu lưu ký - Tô Hoài)
Hãy chỉ ra những tên nhân vật xuất hiện trong mẩu chuyện trên:
Bọn nhện.
Chị Nhà Trò.
Dế Mèn.
Chị Cào Cào.
Dế Choắt.
Anh Gọng Vó.
Chị Cốc.
Nộp bài!
là màu xanh lá