Cố Nhược Vân bĩu môi, nếu điều kiện này thật dễ dàng đạt thành, vậy nàng cũng không có khả năng nói ra.
"Ta đây cũng không có biện pháp," Cố Nhược Vân nhún vai: "Tuy rằng ta là người của Bách Thảo Đường, nhưng mà chỉ là một tạp dịch nho nhỏ mà thôi, không có quyền gì, chỉ sợ không giúp được ngươi."
Không có quyền lợi gì?
Lão gia tử thực hận không thể phun nàng một mặt nước miếng, nếu nàng và Bách Thảo Đường không có quan hệ gì, làm sao Dư lão có thể sẽ năm lần bảy lượt không để ý nguy hiểm cứu nàng? Đừng nhìn nha đầu kia không có dung nhan khuynh thế khuynh thành gì, nhưng mà bộ dạng cũng là vô cùng thanh tú xinh đẹp, nói không chừng như vậy là Dư lão thích ăn nhất. (L: ý nói loại hình như CNV là loại hình Dư lão thích, 2 người có quan hệ mờ ám đó ~)
Nếu Dư lão có thể biết ý nghĩ trong long của lão gia tử, phỏng chừng ngay cả xúc động đánh người đều có.
"Này..." Lão gia tử chần chờ một lúc lâu, vẫn là hạ quyết tâm, nói: "Đi đi, ta đáp ứng yêu cầu của con, đến lúc đó chúng ta một tay giao đan (đan dược) một tay giao thi (thi thể)."
"Được," Cố Nhược Vân cười cười: "Chờ sau khi hội đấu giá kết thúc ngươi tìm đến ta, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn."
Nghe nói như thế, lão gia tử trong lòng đột nhiên vui vẻ, càng thêm kiên định suy đoán trong lòng bản thân.
Xem ra nha đầu kia quả thật cùng Dư lão có một chân, nếu không làm sao có thể làm chủ trân bảo trong Bách Thảo Đường?
Skip 14 sADS BY BLUESEED
Lão đã nói, lúc trước vì sao Bách Thảo Đường muốn thu lưu một phế vật, không nghĩ tới vẫn còn có loại quan hệ này, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), nếu như Cố Sanh Tiêu trở về nhìn thấy, phỏng chừng sẽ bị tức chết.
Về phần vì sao lão gia tử không hề nghĩ rằng địa vị của Cố Nhược Vân cao hơn Dư lão, hoàn toàn là vì thân phận cường giả Võ Vương của Dư lão quá mức dọa người, cho dù Cố Nhược Vân nàng thoát khỏi tên phế sài, lại có tư cách gì làm cường giả Võ Vương nghe theo mệnh lệnh của nàng?
Nhìn bóng lưng kích động rời đi của Cố gia lão nhân, Dư lão nhíu lông mày: "Đại tiểu thư, người thật sự cho lão Mỹ Dung Hoán Phu đan?"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Đương nhiên là…... Giả."
Lão gia hỏa này ngàn không nên vạn không nên dùng phụ mẫu nàng nói chuyện, nếu không, nàng cũng sẽ không tính kế (*) lão như vậy…....
(*) tính kế: nguyên văn là “âm”, nghĩa là “ âm hiểm, nham hiểm, ngấm ngầm sau lưng” mà lee để là “tính kế” cho nó hay hay nhé, nghĩa cũng tựa tựa nhau à ^^
"Đại tiểu thư, người......" Dư lão kinh ngạc trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn tươi cười trên khuôn mặt thiếu nữ, bỗng nhiên, cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Người thật sự quá âm hiểm! Cùng cha người quả thực chính là một cái khuôn mẫu ấn ra."
Tính khí này, tính cách này, hoàn toàn giống Cố Thiên như đúc.......
Nói bọn họ không phải là cha và nữ nhi, phỏng chừng không người tin tưởng.
Đại đường Cố gia, Cố nhị gia hai tay chắp sau lưng, sốt ruột đi qua đi lại, đúng lúc này, đột nhiên phát hiện lão gia tử nghênh bước mà đến, sau khi thấy trên khuôn mặt già nua của lão gia tử không chút nào che giấu đắc ý, trong lòng vui vẻ: "Cha, thành công?"
Lão gia tử khuôn mặt kiêu căng, tràn đầy tự đắc nói: "Bản Tướng Quân ra trận, sao có thể thất bại? Cố Nhược Vân đã đáp ứng đưa ta một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan, chỉ là…...."
Vốn Cố nhị gia nghe nói như thế lập tức trong lòng mừng như điên, nhưng kế tiếp, sắc mặt nháy mắt liền uể oải.
"Chỉ là nàng cần thi cốt của phu thê Cố Thiên."
Thi cốt của phu thê Cố Thiên?
Này đều đã qua mười mấy năm, lại đi nơi nào tìm kiếm? Phỏng chừng cho dù tìm được cũng chỉ là hai bộ xương đã hư thối mà thôi...........
"Phụ thân, nàng đây không phải là ép buộc làm khó người khác sao? Chúng ta đi nơi nào tìm hai bộ thi cốt cho nàng?"
Lão gia tử âm hiểm cười: "Ta cũng không nói muốn tìm hai bộ thật sự cho nàng, tùy tiện đi bãi tha ma đều có thể chuyển về hai bộ, chỉ cần chúng ta hành động bí mật một ít, nàng sẽ không biết, huống chi có phụ thân nào nguyện ý để cho một bộ thi thể lai lịch không rõ tiến vào phần mộ tổ tiên của nhà mình? Cho nên, Cố Nhược Vân là tuyệt đối sẽ không hoài nghi lai lịch của hai bộ thi cốt kia!"
Cố nhị gia vốn cho rằng bản thân đã đủ ngoan độc, không nghĩ tới lão gia hỏa này còn độc hơn hắn, vậy mà loại chuyện để cho người khác giả mạo nhi tử của mình tiến vào phần mộ tổ tiên này cũng làm được.
Nhưng hiện giờ cũng chỉ có một biện pháp như vậy.........
"Được, phụ thân, hiện tại ta đây liền phái tâm phúc đi tìm, trước hội đấu giá nhất định phải tìm được hai bộ thi cốt phù hợp."
..........
Trong khoảng thời gian này, trên ngã tư đường Thanh Long Quốc thường thường xuất hiện một đội ngũ do Võ Tướng dẫn dắt, ngay cả cường giả Võ Vương hiếm thấy cũng không đang trở nên không hề thưa thớt nữa, phải biết rằng bình thường Thanh Long Quốc, Võ Tướng cũng chỉ có hai ba người như vậy mà thôi.
Nhưng mà, mục đích của mọi người đều thật rõ ràng, đó chính là Bách Thảo Đường.
Vì thế hoàng đế Thanh Long Quốc ủ rũ, ngay cả người được phái đi tìm hung thủ thương hại Thái Tử đều triệu trở về, sợ người nào đó không chú ý mà đắc tội vị Võ Vương nào đó khiến cho dẫn lửa đốt người, đó là cường giả đó hắn đắc tội không nổi, người ta tùy tay một cái là có thể hủy diệt giang sơn hắn vất vả đánh hạ.......
Lúc này, cửa hội trường, Cố Phán Phán khéo léo hiểu ý người đứng ở bên cạnh một vị thanh niên, mắt to ngập nước tò mò nhìn biển người trước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay tràn đầy mong ngóng và sùng kính.Skip 13 sADS BY BLUESEED
Theo lý thuyết, loại người thân phận giống nàng, là không có tư cách tham gia hội đấu giá lần này, nhưng nàng vận khí tốt, vừa tiếp cận được Thiếu chủ Tần Môn Tần Lạc, cũng có thể mượn cơ hội lần này thể diện một lần.
Nhưng mà lại vào lúc này, một tiếng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, chậm rãi tiến vào trong tai nàng........
"Không nghĩ tới hội trườngcủa Bách Thảo Đường này bố trí khí phái như vậy, đúng rồi, Cố Nhược Vân, ngươi không đi hỗ trợ thật sự có thể chứ? Dư lão sẽ không trách ngươi sao?"
Cố Nhược Vân?Cố Phán Phán sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, lập tức khuôn mặt làm cho nàng hận nghiến răng nghiến lợi xuất hiện ở trong mắt nàng.
Vì sao nữ nhân này sẽ xuất hiện ở nơi này? Theo lý thuyết nàng hẳn là ở trong hội trường hỗ trợ mới đúng, đây mới là việc một của một tạp dịch nho nhỏ.
Chỉ thấy La Âm líu ríu nói cái gì đó ở bên tai thiếu nữ, mà từ đầu đến cuối thiếu nữ lại ôm tay nhẹ nhàng mỉm cười, một thân quần áo màu xanh nhạt, bên trên điểm xuyết từng mảnh từng mảnh lá màu xanh lục, tươi mát thoát tục, giống như ngăn cách dòng người ở ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, Cố Phán Phán gắt gao nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nàng không rõ, ngắn ngủn thời gian không thấy, làm sao Cố Nhược Vân có thể có biến hóa lớn như vậy? Một thân khí thế kia làm người đố kỵ không thôi!
"Phán Phán, ngươi quen biết nàng?" Tần Lạc theo ánh mắt của Cố Phán Phán, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ nhẹ nhàng cười khanh khách, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.
Cho dù nữ nhân này không có dung mạo tuyệt thế gì, nhưng không có gì đáng chê trách, là nữ nhân có khí thế xuất sắc nhất hắn từng gặp qua. Mà dung nhan ôn hòa kia, chỉ có khí tràng mới có thể theo năm tháng gia tăng rồi gia tăng..........
Cố Phán Phán hiển nhiên phát hiện tia sáng kỳ lạ trong mắt Tần Lạc, gắt gao nắm chặt góc áo, nói: "Nàng là nữ nhi của đại bá ta, chính là đáng tiếc, nàng quá mức phản nghịch, không hiểu tôn trọng lão nhân, còn tuyên bố rời đi gia môn tiến vào Bách Thảo Đường trở thành một tiểu tạp dịch."
Khi nói đến hai chữ ‘tạp dịch’ này, Cố Phán Phán cố ý nâng cao giọng.
"Tạp dịch?" Tần Lạc có chút thất vọng.
Đây chỉ là một tiểu tạp dịch mà thôi, nói đến cùng, không khác nha hoàn ở chỗ nào, đều là nhân vật bị vây ở tầng thấp nhất, cho nên loại cảm giác vừa rồi kia, chỉ là sai lầm của hắn mà thôi...........
"Ơ?"
La Âm hiển nhiên phát hiện Cố Phán Phán, kinh ngạc một tiếng: “Cố Phán Phán, thế nào tiểu tiện nhân ngươi này còn chưa có chết? Nhưng lại đến nơi này, chẳng lẽ ngày đó là ngươi giả bộ bất tỉnh?"
Ngươi mới đã chết đấy!" Cố Phán Phán tức đến mức mặt đỏ bừng: "La Âm, ngươi nhìn bộ dáng kia của ngươi một cái, khuôn mặt tàn nhang, làm cho người ta ghê tởm! Khó trách nhiều năm như vậy cũng không có nam nhân coi trọng ngươi, tuổi lớn như vậy còn chưa có lập gia đình cũng không ngại dọa người, chẳng lẽ lần này ngươi vì nóng lòng đạt được nhân duyên, cho nên đã đánh chủ ý lên Mỹ Dung Hoán Phu đan? Ta khuyên ngươi vẫn là bớt chút tâm tư đi, cho dù ngươi chiếm được Mỹ Dung Hoán Phu đan cũng sẽ không có nào nam nhân coi trọng ngươi đâu!"
Cố Phán Phán khuôn mặt hèn mọn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhang của La Âm, trào phúng nói.
"A phi!" La Âm nhổ một ngụm nước bọt trên đất, cười lạnh nói: "Nam nhân lão nương coi trọng sẽ không nông cạn như vậy, nếu chỉ là vì bề ngoài kia mới thích ta, chờ ngày nào đó ta hoa tàn ít bướm (*) tất nhiên sẽ bị vứt bỏ! Lão nương chính là đến giúp vui, Mỹ Dung Hoán Phu đan gì đó căn bản là không cần! Nhưng mà, Cố Phán Phán, ngươi quả thật có bộ dạng rất xinh đẹp, nếu ta là nam nhân ta cũng sẽ thật động tâm với ngươi."
(*) hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Nghe nói như thế, Cố Phán Phán dương dương tự đắc nâng lên cằm tuyết trắng, một mặt kiêu căng nhìn La Âm, chính là sau đó La Âm chuyển giọng, tiếp tục nói: "Nhưng mà ngươi không nội hàm, không tu dưỡng, không thực lực, không thiên phú, nếu ta là nam nhân, chờ ngày nào đó ngươi hoa tàn ít bướm sẽ một cước đạp ngươi một lần nữa tìm người khác, đến lúc đó, ngươi liền cùng quả dưa chuột của ngươi qua cả đời đi."
"Ngươi…... Ngươi…...."
Cố Phán Phán sắc mặt càng đỏ, hai mắt giống như có thể phun ra ra lửa giận, nàng nghẹn một lúc lâu, mới nghẹn ra mấy chữ: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Một nữ nhân làm sao có thể làm như không có việc gì nói ra loại lời nói tà ác này? Rất không biết xấu hổ!
La Âm liếc mắt xem thường: "Ta chỉ là nghe nói dưa chuột có thể làm đẹp, cho ngươi ăn dưa chuột cả đời, ta có ý tốt suy nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi còn mắng ta không biết xấu hổ? Ngươi nhưng là nói xem, ta nơi nào không biết xấu hổ?"
Lúc này đây, Cố Phán Phán trực tiếp bị tức khí huyết không thông, thiếu chút nữa bị ngụm khí tức ở ngực kia làm nghẹn chết.
Tần Lạc vẻ mặt hồ nghi nhìn Cố Phán Phán, cũng thật muốn biết vì sao nàng mắng La Âm không biết xấu hổ.
"Tần đại ca," Cố Phán Phán thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, cắn chặt môi quay đầu nhìn về phía Tần Lạc, nói: "Ta chỉ là vì La Âm so sánh bản thân là nam nhân, mới mắng nàng không biết xấu hổ, cũng không có bởi vì cái gì khác."
Nghe nói như thế, Tần Lạc mới thu nghi hoặc trong lòng, ánh mắt chuyển về phía La Âm, nhíu mày nói: "Ngươi là loại người nào?"
"Bổn cô nương họ La tên Âm, nữ nhi của La đại Tướng Quân! Chỉ là hôm nay thật sự là đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt), không nghĩ tới có nam nhân có thể ngu xuẩn đến loại trình độ này, giải thích như vậy, ngươi cũng tin?"
La Âm khinh bỉ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt Tần Lạc, ghê tởm giống như là xem một đống rác.
"Hừ!" Tần Lạc ‘hừ’ lạnh một tiếng: "Nữ nhi của một Tướng Quân Thanh Long Quốc, không biết là ai cho ngươi tư cách tới tham gia hội đấu giá lần này? Trong tay ngươi có thiệp mời Bách Thảo Đường phát ra sao? Cho rằng nịnh bợ người bên trong Bách Thảo Đường thì có thể đi vào bên trong? Đáng tiếc, nữ tử bên cạnh ngươi kia chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, không làm chủ được, cho nên, ta khuyên ngươi vẫn là rời đi chỗ này, miễn cho đến lúc đó người của Bách Thảo Đường tự mình ra đuổi bọn ngươi đi, lúc đó, mặt mũi trên người các ngươi chỉ sợ cũng không có đẹp đẽ như vậy."
Từ đầu tới cuối, Tần Lạc đều không có liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều thêm một cái.
Lấy thân phận của Cố Phán Phán, tuy rằng không có tư cách trở thành thê tử của hắn, nhưng mà có thể gả làm thiếp của hắn, về phần Cố Nhược Vân, nàng đã bị xoá tên trên gia phổ (gia phả) Cố gia, nói cách khác, ngay cả thân phận ấm giường cho hắn cũng không đủ!
Một tạp dịch nho nhỏ, làm sao có thể được hắn để vào trong mắt?
Nơi này xảy ra chuyện gì?"
Lúc ở bên ngoài nói nhao nhao nghị luận, thì một giọng nói thương lão từ trong hội trường truyền ra, rồi sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, Triệu chưởng quỹ một thân trường bào làm từ sợ đay cất bước mà đến, sau khi nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm kia của Cố Nhược Vân thì sửng sốt một chút, rồi cau mày nhìn về phía hai người Tần Lạc và Cố Phán Phán.
"Các ngươi có thể nói cho ta biết, ở ngoài Bách Thảo Đường ta tụ tập nhiều người gây chuyện, là có ý gì hay không?"
Tần Lạc sắc mặt thay đổi, cho dù hắn cao tới đâu ngạo, hiện tại cũng là có việc cầu người, đối với chưởng quầy của Bách Thảo Đường là không dám tự cao tự đại một chút nào.
"Triệu chưởng quỹ, kỳ thực không có chuyện gì. Ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta cũng nên đi vào."
"Phốc xuy." Một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến, La Âm nhịn không được cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Không có chuyện gì? Chậc chậc, vậy vừa rồi là ai vũ nhục Cố Nhược Vân là một tạp dịch nho nhỏ? Còn phát ngôn bừa bãi muốn làm cho người của Bách Thảo Đường đuổi hai người chúng ta đi! Thì ra chỉ cần là người có quan hệ với Cố Phán Phán, thì đều vô liêm sỉ như vậy, lời nói đã nói qua trong chớp mắt đã không thừa nhận."
Triệu chưởng quỹ sắc mặt rất là khó coi, đừng nhìn ở bên ngoài tất cả mọi người cho rằng Bách Thảo Đường là Dư lão định đoạt, kỳ thực, chủ nhân chân chính chính là Cố Nhược Vân, ngay cả Dư lão đều đối nàng nói gì nghe nấy? Người này, còn muốn làm cho Bách Thảo Đường đuổi nàng đi?
"Tần công tử, lời này của ngươi không khỏi quá mức bừa bãi đi? Thì ra đây chính là giáo dưỡng (bồi dưỡng văn hóa đạo đức) của Tần gia! Xem ra địa phương nho nhỏ như Bách Thảo Đường ta đây thật sự dung không nổi những đại phật các ngươi, mời trở về đi!"
Cố Phán Phán sắc mặt từ kinh ngạc lúc ban đầu trở nên vô cùng khó coi, nàng cười lạnh nói: "Triệu chưởng quỹ, ngươi chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ mà thôi, ngay cả Dư lão đều không nói gì, ngươi dựa vào cái gì làm cho ta rời đi? Đây chính là đạo đãi khách của Bách Thảo Đường các ngươi? Vì một Cố Nhược Vân mà đối đầu với Tần Môn, ngươi cho rằng điều này thật sự đáng giá sao? Hôm nay ngươi làm cho ta rời đi, ta vẫn cứ không đi, ngươi có thể làm gì ta?"
Lúc này Cố Phán Phán nghiễm nhiên quên, vì Cố Nhược Vân, Dư lão chẳng những đối nghịch với Luyện Khí Tông, còn đại chiến với cường giả Võ Vương, chẳng lẽ ông còn có thể để ý một Tần Môn?
Nhưng mà theo Cố Phán Phán, đây chỉ là quyết định của riêng Triệu chưởng quỹ, phải biết rằng, Bách Thảo Đường có thể quyết định chỉ có Dư lão, Dư lão không có phát biểu ý kiến, hắn dựa vào cái gì tự mình chủ trương?
"Phán Phán!" Khuôn mặt của Tần Lạc trong phút chốc đại biến, có chút hối hận mang theo Cố Phán Phán tới tham gia hội đấu giá.
Ai biết nữ nhân này không có đầu óc như vậy, tuy rằng Triệu chưởng quỹ không phải người có quyền uy cao nhất trong Bách Thảo Đường, nhưng loại chuyện này vẫn là có thể quyết định được, đắc tội hắn rõ ràng thật không sáng suốt..........
"Tần đại ca………."
Cố Phán Phán còn muốn nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Lạc, tất cả lời nói đều nuốt xuống, chỉ đứng ở bên cạnh hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai người Cố Nhược Vân và La Âm.
"Triệu chưởng quỹ, chuyện này ta quả thật có chỗ không đúng, nhưng bọn họ không có sai lầm sao?" Tần Lạc có chút tức giận nói: "Các nàng mở miệng vũ nhục người của ta, rõ ràng là không để ta vào mắt, hơn nữa lần này Tần Môn ta từ thật xa tới tham gia hội đấu giá, Triệu chưởng quỹ, ngươi ngăn chúng ta ở ngoài cửa giống như có chút không quá phúc hậu đi?"
Tần Lạc luôn luôn cao ngạo, không nguyện ý nhượng bộ cầu người, nhưng mà hắn cũng không tính toán đắc tội Triệu chưởng quỹ, chỉ cần Triệu chưởng quỹ có thể cho hắn một cái công đạo, vậy chuyện này sẽ không tính toán nữa….....
Triệu chưởng quỹ ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi là muốn ta nói lần thứ hai phải không? Lập tức từ Bách Thảo Đường cút đi, nếu không ta không để ý làm cho người của ta đánh đuổi bọn ngươi ra bên ngoài."
Nghe nói như thế, Tần Lạc khuôn mặt xanh mét, nhưng mà hắn hiểu rõ Triệu chưởng quỹ nói ra đương nhiên sẽ làm, nhưng nếu bản thân tay không mà về, phụ thân nhất định sẽ trách cứ hắn!
Tất cả những thứ này đều là vì tiện nhân Cố Phán Phán này, nếu không phải nàng gặp phải chuyện, làm sao bản thân có thể bị đuổi ra ở trước công chúng? (L: hùa theo nó rồi đổ tội cho nó ~ đàn ông hèn ~)
Lúc này, tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía này, ở dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Tần Lạc thấy vô cùng xấu hổ.
"Hừ, chúng ta đi!"
Hắn rốt cuộc ở không được, vội vàng dẫn theo người Tần Môn rời khỏi Bách Thảo Đường, về phần Cố Phán Phán gây họa, hiển nhiên đã không xứng đứng ở bên người của hắn.......
"Tần đại ca!"
Cố Phán Phán sốt ruột dậm dậm chân, oán hận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Các ngươi chờ cho ta! Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi quỳ rạp xuống nhận sai trước mặt của ta!"
Nói xong lời này, nàng cũng không có mặt mũi ở lại, ở trước lúc Triệu chưởng quỹ ra lệnh liền vội vàng đi ra ngoài, biến mất ở bên trong tầm mắt.
Nhìn thấy hai người rời đi, người vây xem cũng đều tản ra, Triệu chưởng quỹ bước nhanh đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, mỉm cười nói: "Đại tiểu thư, Dư lão đã an bày vị trí cho hai người, hai người đi theo ta đi."
Đại tiểu thư?
La Âm ngẩn người, vì sao Triệu chưởng quỹ lại gọi Cố Nhược Vân là đại tiểu thư?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Cố Nhược Vân cũng không nghĩ tới Triệu chưởng quỹ sẽ hô lên xưng hô này, nhưng mà chuyện này sớm muộn gì La Âm cũng biết, cho nên nàng cũng không nói thêm gì, chỉ là gật gật đầu: "Đi trước dẫn đường đi."
"Vâng, đại tiểu thư mờ đi theo ta."
..........
Lần này tới tham gia hội đấu giá, thấp nhất cũng là môn phái tam lưu (hạng ba), ngay cả thân là tam lưu, nhưng so sánh với hoàng quốc vẫn là trên một bậc, cho nên, các vương tôn quý tộc cáo mượn oai hùm ở Thanh Long Quốc lúc trước, giờ phút này chỉ có thể ngồi ở đại sảnh chật chội, lại không ai dám nói một chữ ‘không’.
Đột nhiên, một bóng dáng kinh diễm hấp dẫn ánh mắt của mọi người….....
Nam nhân cả người mặc quần áo màu đỏ, tay cầm quạt lông, mặt như hoa đào, mắt phượng giống như trăng, khóe môi hắn hàm chứa tươi cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại khẽ đảo qua đám người, sau khi nhìn thấy Cố Nhược Vân theo sát Triệu chưởng quỹ tiến vào ghế lô mới thản nhiên cười.
"Thần ca ca, ngươi đợi ta với, ta thật vất vả mới từ Chu Tước quốc đến nơi đây, vì sao người không nói chuyện với ta?"
Bỗng nhiên, một giọng nói mang theo oán trách truyền đến từ phía sau nam nhân, làm cho mày đẹp kia của hắn không tự chủ được nhăn lại, trên mặt rõ ràng mang theo không kiên nhẫn.
"Chỗ này không phải là chỗ để ngươi ngây ngô, ngươi vẫn là nhanh chóng trở về Chu Tước quốc, đừng đến quấn quít lấy ta."
Tả Thượng Thần quét mắt nhìn thiếu nữ mặc áo hồng phía sau, giọng nói có chút không được tốt lắm.
"Thần ca ca…..." Tô Tô đưa tay muốn bắt được vạt áo của Tá Thượng Thần, nhưng còn không có tiếp xúc đến hắn, đối phương đã rất chán ghét một chưởng gạt tay của nàng ra, giọng nói không chút nể tình.
"Tô Tô, ngươi biết, ta không thích người khác chạm vào ta."
Tô Tô ngây ngẩn cả người, ở trong mắt to giống như thủy tinh chứa nước mắt ủy khuất, nói: "Thần ca ca, ta nghe nói, người ở trong Thanh Long Quốc năm lần bảy lượt bảo vệ một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân kia còn là phế vật mới tới Võ Giả sơ cấp, Tô Tô kém nàng chỗ nào? Bất luận gia thế hay là thực lực, nữ nhân kia cũng không bằng ta, mà ta còn đuổi theo Thần ca ca đến Thanh Long Quốc, vì sao trong mắt Thần ca ca lại không có Tô Tô?"
Trên mặt Tá Thượng Thần không có cợt nhả thường thấy, mắt phượng lạnh lùng từ phía sau đảo qua trên người thiếu nữ, nhàn nhạt nói: "Tô Tô, nàng không phải ngươi có thể so, hơn nữa ngươi cũng đừng đắc tội nàng, nếu không, ta bảo vệ không được ngươi."
Tô Tô ánh mắt mang theo kinh ngạc, như là không dám tin nhìn Tá Thượng Thần, trong mắt hàm chứa bi thống (bi thương + thống khổ).
"Thần ca ca, từ nhỏ đến lớn người vẫn luôn bảo vệ ta, hiện tại, người vì nữ nhân khác cảnh cáo ta? Nếu ta làm sai chỗ nào, người nói với ta được không? Ta có thể sửa."
"Không, ngươi không có sai," Tá Thượng Thần lắc lắc đầu, thu hồi quạt lông, nói: "Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là muội muội của ta, nhưng cho dù là muội muội, ta cũng không hy vọng ngươi cách ta quá gần, hiện tại ta chỉ là suy nghĩ cho an toàn của ngươi, để ngươi đừng đi trêu chọc nàng, nếu không hậu quả kia ngươi chịu không nổi."
Muội muội?
Không!
Nàng muốn không phải là làm muội muội của hắn, mà là thê tử của hắn! Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, Thần ca ca vẫn luôn không hiểu tâm tư của nàng sao? Vì sao hắn đối bất luận kẻ nào đều có thể chuyện trò vui vẻ, duy chỉ đối với nàng, lại tàn nhẫn như thế?
Tô Tô nuốt xuống chua sót trong miệng, giơ lên hai mắt đẫm lệ mơ hồ, trên mặt trẻ con đáng yêu mang theo ý cười: "Thần ca ca, Tô Tô đã rõ, ta chỉ là muốn đi theo Thần ca ca mà thôi, không có mục đích gì khác."Skip 14 sADS BY BLUESEED
Tá Thượng Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Tô Tô, không có lại nói thêm cái gì, nhưng mà, hắn không có đi về phía ghế lô của bản thân, mà là đi tới phía Cố Nhược Vân…...
"Tiểu Vân Nhi, ta muốn đến chỗ của ngươi chen lấn một chút, không biết ngươi có nguyện ý hay không."
Nghe thấy giọng nói yêu mị kia, Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở phía trên khuôn mặt yêu nghiệt cười cực kì đáng đánh đòn kia của nam nhân.
"Tứ hoàng tử, hôm nay thế nào ngươi không để cho nhóm thị nữ của ngươi nâng?" Cố Nhược Vân nhướng mày, phải biết rằng, mỗi lần Tá Thượng Thần xuất hiện đều là ngồi ở bên trong nhuyễn kiệu, lại từ tuyệt sắc thị nữ nâng, cho nên đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn đi tới xuất hiện ở trước mặt của nàng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi là tàn tật, không thể đi bộ."
Tá Thượng Thần không cho là đúng nhún vai, đối với miệng lưỡi của Cố Nhược Vân này hắn là đã sớm biết, mắng người đến không lưu tình chút nào, nhưng điều này không có nghĩa là Tô Tô có thể khoan dung cho người vũ nhục nhân vật kính ngưỡng nhất trong cảm nhận của nàng.
"Ngươi là loại người nào! Dựa vào cái gì nhục nhã Thần ca ca? Cho dù Thần ca ca để cho người ta nâng cũng không có quan hệ gì với ngươi."
Tô Tô tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, nhưng mà ánh mắt nàng không có lực sát thương gì, mà như là một đứa nhỏ giận dỗi.
"Nhục nhã hắn?" Cố Nhược Vân dương môi cười, tầm mắt đảo qua trên khuôn mặt của nam nhân: "Tá Thượng Thần, ta đây là đang nhục nhã ngươi sao?"
"Khụ khụ!"
Tá Thượng Thần ho khan hai tiếng, ý cười trong mắt phượng càng sâu: "Tiểu Vân Nhi là ăn ngay nói thật, cũng không có đang nhục nhã bổn hoàng tử, nếu đây là nhục nhã, vậy bổn hoàng tử nhưng là nguyện ý bị Tiểu Vân Nhi ngươi nhục nhã nhiều vài lần."
Khi nói lời này, Tá Thượng Thần chớp chớp mắt với Cố Nhược Vân, biểu cảm kia hoàn toàn chính là một bộ dáng cầu chà đạp.
"Thần ca ca!" Tô Tô dậm chân vài cái, có chút không cam lòng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, nàng không rõ đến cùng nữ nhân không có lễ phép này có cái gì tốt, vậy mà làm cho Thần ca ca từ nhỏ làm bạn với nàng (TT) lớn lên vì nàng (CNV) không tiếc vứt bỏ bản thân.
Hơn nữa, thực lực của nàng quá kém….....
Một Võ Giả sơ cấp mười lăm tuổi, ở Thanh Long Quốc có lẽ coi như không tệ, nhưng nếu bằng thực lực này muốn đứng ở bên người Thần ca ca, vậy quả thực là ý nghĩ kỳ lạ......
"Các vị, hoan nghênh các ngươi đường xa mà đến tham gia hội đấu giá của Bách Thảo Đường chúng ta."
Đúng lúc này, ở ngoài ghế lô, truyền đến giọng nói thương lão của Dư lão.
Giọng nói của ông rõ ràng mang theo kích động: "Các ngươi đại khái cũng biết vật phẩm sắp sửa bán đấu giá của hội đấu giá lần này! Đúng vậy, chính là đan dược trong truyền thuyết! Đan dược thứ này, hiện giờ cũng chỉ có một ít trong lăng mộ của cường giả vạn năm trước mới có thể lấy đến mấy viên, cái khác đều đã biến mất ở bên trong sông dài lịch sử, nhưng lần này, Bách Thảo Đường chúng ta vận đặc biệt tốt, ngoài ý muốn tìm được một ít Mỹ Dung Hoán Phu đan."
Mọi người hô hấp căng thẳng, không chuyển mắt nhìn chằm chằm lão giả ở trung tâm phòng đấu giá, sợ bỏ lỡ một câu nói của ông.
"Mọi người đều biết, Quỷ Y nổi tiếng đại lục trên mặt mang theo vô số vết sẹo, ngay cả chính nàng đều vô dược khả y (không thuốc chữa), nhưng thật may mắn, Bách Thảo Đường chúng ta dùng Quỷ Y làm thí nghiệm, thành công trị vết thương trên mặt nàng."
Dư lão càng nói càng hưng phấn, ông giống như đã thấy được tiền đồ tốt đẹp của bản thân.
"Quỷ Y? Là Quỷ Y có thể chữa trị bạch cốt, hoạt tử nhân kia?"
"Trời ạ, Quỷ Y vậy mà cũng dùng Mỹ Dung Hoán Phu đan? Ta vốn đang ôm thái độ nửa tin nửa ngờ đối với đan dược này, nếu quả có Quỷ Y làm mẫu thí dụ, vậy cho dù táng gia bại sản ta cũng muốn có được nó."Skip 14 sADS BY BLUESEED
Đang ở lúc người khác nói lời này, Vệ Y Y người mặc quần áo màu đỏ thẫm ở dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người đi vào hội trường.
Khuôn mặt trứng ngỗng (*) kia của nàng có vẻ đặc biệt quyến rũ, môi đỏ mọng cười yếu ớt, làn da trắng nõn trong sáng thuần khiết, hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm, mà giữa một nụ cười một cái nhăn mày kia tất cả đều lộ ra phong tình.
(*) khuôn mặt trứng ngỗng: lee nghĩ nó cũng như mặt trái xoan á, hình dáng giống giống nhau, đều ý chỉ mặt đẹp
Một nữ tử thật giống hồ ly tinh.
Trong phút chốc nhìn thấy Vệ Y Y, trong lòng mọi người đều là kinh diễm, ánh mắt lại cũng không cách nào rời khỏi khuôn mặt của nữ tử.......Cho dù không có một vết sẹo, nhưng mà người đã từng gặp qua Vệ Y Y vẫn là có thể nhận ra nàng chính là Quỷ Y kia!
Loại tư thái này, không có ai có thể giả mạo.
"Quỷ Y nàng thật sự xóa hết vết sẹo…...."
"Lúc trước, miệng vết thương trên mặt Quỷ Y có kịch độc, hơn nữa thời gian trôi qua thật lâu, phải biết rằng, loại miệng vết thương hai năm không có khép lại, về sau đều sẽ không có cơ hội khép lại, không nghĩ tới nàng có thể khôi phục đến loại trình độ này, xem ra Mỹ Dung Hoán Phu đan này là thật."
"Nàng dâu của ta yêu đẹp nhất, nếu có thể đem Mỹ Dung Hoán Phu đan này cho nàng, nói không chừng nàng có thể khôi phục dung nhan tuổi trẻ…..."
Ở bên trong đan dược, chia làm Chủ đan dược và Phó đan dược, nói như vậy, tu luyện thăng cấp hay là chiến đấu cần là Chủ đan dược, mà loại đan dược giống như Mỹ Dung Hoán Phu đan này không có quan hệ với võ giả, chính là Phó đan dược.
Nhưng đừng xem nhẹ lực lượng của Phó đan dược, phải biết rằng, nữ nhân càng cường đại càng thích chưng diện, có một số nữ nhân vì dung nhan càng là nguyện ý táng gia bại sản, cho nên ngay từ đầu Cố Nhược Vân đã không lo lắng thị trường của Mỹ Dung Hoán Phu đan.
"Thần ca ca, qua vài ngày chính là ngày sinh của Thái hậu nương nương, nếu đưa Mỹ Dung Hoán Phu đan này cho bà, bà nhất định sẽ rất vui vẻ." Tô Tô hai mắt sáng lên nhìn Dư lão, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải có được Mỹ Dung Hoán Phu đan.
Tá Thượng Thần nhíu mày, cười nhìn Tô Tô: "Tô Tô, nếu ngươi cần Mỹ Dung Hoán Phu đan này, không cần thiết đi cách khác, hiện tại bên cạnh ngươi đã có một người có thể cung cấp cho ngươi."
"Cái gì?" Tô Tô sửng sốt một chút, không hiểu nhìn Tá Thượng Thần.
Tá Thượng Thần liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, ttrong mắt phượng hiện lên một tia sáng khác thường: "Tiểu Vân Nhi chính là lão bản phía sau màn của Bách Thảo Đường, ngươi muốn, ngươi có thể đi cầu nàng, nói không chừng nàng tâm tình cực tốt còn có thể bán cho ngươi một viên."
Tô Tô bỗng chốc trừng lớn mắt.
Cố Nhược Vân là lão bản phía sau màn của Bách Thảo Đường? Điều đó không có khả năng! Theo điều tra của thủ hạ của nàng, nữ nhân này chỉ là một tạp dịch nho nhỏ của Bách Thảo Đường mà thôi.
La Âm cũng ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Khó trách Triệu chưởng quỹ gọi nàng là đại tiểu thư, thì ra nàng lại là lão bản phía sau màn của Bách Thảo Đường, nhưng thế nào nàng lại không biết chuyện này? Hơn nữa, khi Bách Thảo Đường thành lập, hình như nàng còn không có sinh ra.......
Cố Nhược Vân nhíu mày, thật hiển nhiên, nàng đối với việc Tá Thượng Thần làm bại lộ bản thân rất là bất mãn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt yêu nghiệt của nam nhân.
"Nếu không phải nể tình ngươi là bằng hữu của ca ta, chỉ bằng lời nói mới rồi của ngươi, ta đã làm cho Dư lão đuổi ngươi ra ngoài."
Tá Thượng Thần sờ sờ mũi, trên khuôn mặt lộ ra một chút tươi cười chua sót.
Còn không phải là hắn lo lắng Tô Tô xem thường Cố Nhược Vân rồi sau đó làm ra chuyện gì đó sao? Nhưng mà mặc kệ có lý do gì, hắn không có trải qua sự cho phép của đối phương đã nói ra thân phận của nàng, này quả thật là lỗi của hắn.
Tô Tô há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, lại ngượng ngùng nói ra.
Lúc này, trong hội trường, giọng nói của Dư lão lại vang lên.
Skip 15 sADS BY BLUESEED
"Các vị, nếu không có vấn đề gì mà nói, vậy kế tiếp liền bắt đầu lần bán đấu giá này của chúng ta! Lúc này đây bán đấu giá Mỹ Dung Hoán Phu đan tổng cộng có năm viên, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể đạt được một viên, mà viên đan dược thứ nhất giá khởi điểm là một vạn kim tệ."
Theo tiếng nói của Dư lão rơi xuống, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, sau đó, một trận tiếng huyên náo tranh đoạt lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vang lên.
"Mười vạn (100.000) kim tệ!"
Ầm!
Tất cả mọi người đều bị âm thanh trung khí mười phần này làm chấn động, phải biết rằng, mười vạn kim tệ, cũng đủ một tiểu gia tộc trung lưu sống hai năm, hiện giờ, lại chỉ là giá khởi điểm của đan dược này."Phách Chấn Thiên, người phụ nữ kia của ngươi đã hoa tàn ít bướm (*), ngươi còn tiêu nhiều tiền như vậy ở trên người nàng làm gì? Không bằng lại đổi một ******, đan dược này để cho chúng ta đi, ha ha!"
(*) hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá (cái này lee giải thích rồi nè, thôi kệ, cứ giải thích lại ^o^)
Trung niên nam tử một thân áo xanh cười ‘ha ha’ đứng lên, không chút cố kị Phách Chấn Thiên trợn mắt nhìn.
"Hừ!" Phách Chấn Thiên ‘hừ’ lạnh một tiếng: "Đan dược này ta còn muốn có được!"
"Vậy ngượng ngùng, ta cũng cảm thấy thật hứng thú đối với đan dược này, cho nên, ta ra hai mươi vạn kim tệ!"
.........
Trong ghế lô, Tá Thượng Thần cười khẽ tựa vào phía trên lưng ghế dựa, trên khuôn mặt so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn kia mang theo tươi cười lười nhác thích ý, hắn giống như biết Cố Nhược Vân đối với những thế lực trên đại lục không có hiểu biết, cho nên ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích nói: "Người trên mặt có một vết sẹo kia là Phách Chấn Thiên thống lĩnh thế lực ngầm của Thiên Thành Huyền Vũ Quốc, mà ở Huyền Vũ Quốc, thế lực của Thiên Thành còn lớn mạnh hơn một quốc gia, cho nên có thể tưởng tượng được địa vị của Phách Chấn Thiên, chỉ là, Phách Chấn Thiên này còn là một thê nô (*) nổi tiếng!"
(*) thê nô: nô lệ của vợ, ý chỉ yêu chiều, tôn trọng, nghe theo lời vợ, coi vợ là nhất đó ~
Cố Nhược Vân nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Tá Thượng Thần.
Tá Thượng Thần vung ra quạt lông, cười khẽ tiếp tục mở miệng: "Ta đoán là, lúc này đây Phách Chấn Thiên tới nơi này, cũng là vì mua Mỹ Dung Hoán Phu đan cho thê tử của hắn, về phần người tranh chấp với hắn, là chưởng quầy tiệm bán thuốc lớn nhất Thiên Thành, mục đích của hắn đoán chừng chính là mua Mỹ Dung Hoán Phu đan về làm trấn điếm chi bảo (bảo vật của cửa hang), nhằm thu hút người đến mua."
Thiên Thành?
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Đến cùng thì Thiên Thành là thế lực gì, thế nào ta không nghe nói qua?"
"Ở trong Huyền Vũ Quốc, Thiên Thành là thế lực có quyền uy nhất, nếu hoàng thất Huyền Vũ Quốc muốn thay đổi triều đại, chỉ được đại thần ủng hộ cũng là không được, cần phải có được sự đồng ý của Thiên Thành, cho dù là sắc lập Thái Tử đều là Thiên Thành trợ giúp hoàng thất quyết định, cho nên, Thiên Thành là tồn tại cao nhất ở Huyền Vũ Quốc."
Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, mặc dù ở trong Thanh Long Quốc cũng có thế lực cường đại hơn hoàng thất, nhưng mà, để cho thế lực kia quyết định vị trí Thái Tử thuộc về ai, loại chuyện này nàng cũng chưa nghe bao giờ.
Đến cùng thì Thiên Thành thần bí kia là loại địa phương nào?
"Ngươi có thể tiếp tục nói với ta về tình huống của Thiên Thành hay không?" Cố Nhược Vân có chút hưng phấn hỏi.
"Có thể," Tá Thượng Thần mắt phượng mỉm cười: "Nắm trong tay toàn bộ Thiên Thành chính là phủ Thành chủ Hạ gia, nghe nói tiểu thiếu gia Hạ gia từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, còn bị khẳng định là không cách nào sống quá mười lăm tuổi, nhưng ở mấy tháng trước, bệnh của tiểu thiếu gia Hạ gia đột nhiên chuyển tốt, tu vi cũng là đột nhiên tăng mạnh, loại tình huống này nhưng là không khác ngươi lắm."
Nói tới đây, hắn hơi hơi nheo mắt lại, nghiêm cẩn đánh giá thiếu nữ trước mắt.
Theo tin tức Thanh Y truyền lại, trước kia Cố Nhược Vân quả thật là một phế sài yếu đuối, tất cả thay đổi đều là sau khi chết rồi sống lại……...
"Tiểu thiếu gia Hạ gia kia, hắn tên gọi là gì?" Cố Nhược Vân trái tim không chịu khống chế nhảy lên, nàng hít vào một hơi thật sâu, hỏi.
"Hạ Lâm Ngọc."
Ầm!
Giống như một tia sét nổ tung ở trong lòng của Cố Nhược Vân, toàn bộ thân thể của nàng đều run rẩy, vội vàng đưa tay che miệng, nước mắt từ giữa khe hở chậm rãi chảy ra.
Ngọc nhi..........
Skip 9 sADS BY BLUESEED
Là hắn sao? Sẽ là hắn sao?
Chẳng lẽ hắn thật sự còn sống ở trên thế giới này?
Đời trước, hắn là người nàng nguyện ý trả giá sinh mệnh để bảo vệ, cuối cùng, hắn vẫn là ở dưới ánh mắt của bản thân bị chặt bỏ tứ chi, tàn nhẫn mà chết, đó là loại đau tê tâm liệt phế cỡ nào?
Mà không thể bảo vệ người bản thân để ý, cũng là chuyện nàng hối hận cả đời!
"Nhược Vân, ngươi làm sao vậy?" La Âm ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân, không rõ chân tướng hỏi.
Ở bên trong ấn tượng của nàng, Cố Nhược Vân chưa từng có rời đi Thanh Long Quốc, lại làm sao có thể quen biết tiểu thiếu gia Hạ gia ở Thiên Thành? Nhưng vì sao sau khi nghe thấy tên của Hạ Lâm Ngọc, Cố Nhược Vân sẽ kích động như thế?"Ta không sao."
Giọng nói của La Âm làm cho Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, lúc này nàng mới phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng vội vàng lau nước mắt, cười khẽ nói.
Tá Thượng Thần hơi hơi nhíu mày, như có điều đăm chiêu nhìn Cố Nhược Vân, thật lâu sau, mới nói: "Tiểu Vân Nhi, Thiên Thành ngăn cách với ngoại giới (thế giới bên ngoài), người bên ngoài không cách nào đi vào, trừ phi có lệnh bài của Thành chủ Thiên Thành."
"Cám ơn."
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng gật đầu, cảm kích cười.
Nàng thật cảm tạ Tá Thượng Thần tự nói với mình tất cả những thứ này, bất luận tiểu thiếu gia Hạ gia có phải Ngọc nhi hay không, nàng đều phải đi Thiên Thành nhìn xem.
"Nếu ngươi muốn cảm tạ ta mà nói, đến cho ta ôm một cái."
Tá Thượng Thần lười nhác mở ra hai tay, đợi thiếu nữ ngã vào lòng.
Nhưng mà, lời nói của Tá Thượng Thần, làm cho Tô Tô bất mãn dậm chân: "Thần ca ca!"
Thần ca ca luôn luôn không thích người khác đụng tới hắn, nhưng hôm nay, vậy mà muốn ôm một nữ nhân khác.
Điều này làm cho nàng bất giác sinh ra cảm giác xót xa, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân lại tràn ngập địch ý.
Đúng lúc này, lần bán đấu giá đầu tiên đã xong, cho dù Phách Chấn Thiên có nhiều tiền tài hơn nữa, cũng so ra kém người thân là lão bản của tiệm bán thuốc lớn nhất Thiên Thành, cho nên cuối cùng lấy giá ba trăm vạn kim tệ thành giao.
Đương nhiên bởi vì là lần đầu, còn có rất nhiều người không ra tay, dù sao kế tiếp còn có bốn viên, làm gì vừa mới bắt đầu đã tiêu phí giá cao cạnh tranh?
Nhưng mà bởi vì tất cả mọi người ôm loại suy nghĩ này, cho nên sau đó mới hối hận đã buông tha cho lần bán đấu giá đầu. Dù sao, lần kia xem như là giá thấp nhất trong lần bán đấu giá này.
"Tốt lắm, kế tiếp chúng ta bắt đầu lần bán đấu giá thứ hai, lần này giá bán đấu giá thấp nhất là ba trăm vạn (300.000) kim tệ!"
Ầm!
Đám người chợt ‘oanh’ bắt đầu chuyển động, giá quy định của lần bán đấu giá này, lại là giá thành giao của lần trước?
"Các vị, hiện tại các ngươi có thể bắt đầu đấu giá."
Dư lão giảo hoạt cười, nếu không có chút thủ đoạn, thế nào có thể bóc lột những thế lực này? Đương nhiên, đây vẫn là phương pháp Cố Nhược Vân dạy ông, nếu không những lần đấu trước bọn họ khẳng định không dùng hết toàn lực.
Sau khi mọi người yên lặng một lúc lâu, lại bộc phát ra âm thanh tranh đoạt ồn ào, chỉ vì bọn họ hiểu rõ, nếu lần này không lấy được đan dược, kế tiếp giá phải trả sẽ rất cao.
"Bốn trăm vạn kim tệ!"
Phách Chấn Thiên cắn chặt răng, hiển nhiên vì có được niềm vui của nàng dâu, hắn cũng coi như là liều mạng.
Nhưng mà, những người khác lại không cho là đúng, thê tử của hắn đã là viên ngọc vàng lớn tuổi, mà hắn thân là thống lĩnh thế lực ngầm, làm gì e ngại một lão thái bà như thế?
"Sáu trăm vạn kim tệ."
Skip 15 sADS BY BLUESEED
Một giọng nói xinh đẹp chậm rãi vang lên, mang theo âm điệu quyến rũ động lòng người: "Mỹ Dung Hoán Phu đan này ta muốn, không biết các vị có thể tặng cho tiểu nữ hay không? Tiểu nữ vô cùng cảm kích."
"Ha ha, Xà Cơ ngươi xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ, vì sao lại muốn tranh đan dược này với chúng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn cho nam tử khắp thiên hạ đều thua ở dưới váy thạch lưu của ngươi?"
Nữ tử xinh đẹp che môi cười: "Ta cảm thấy thật hứng thú với thuật luyện đan, chính là muốn nghiên cứu đan dược này một chút mà thôi, huống chi, ai lại sẽ ghét bỏ bản thân xinh đẹp đâu? Ngươi nói phải không?"
Lúc này đây, ngay từ đầu Dư lão không tính toán bức những thế lực này ra tay, cho nên, sắc mặt của Phách Chấn Thiên có chút khó coi, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, phải biết rằng, cho dù tài phú thế lực của hắn không kém, nhưng so sánh với nhiều môn phái gia tộc cường đại khắp thiên hạ như vậy, vẫn là yếu hơn một bậc.
Rất nhanh, lần bán đấu giá này đã bị Xà Cơ lấy giá hai ngàn vạn kim tệ mua được, một màn rung động như thế, làm cho La Âm ngồi xem trong ghế lô trực tiếp chậc lưỡi.
"Một viên đan dược, hơn nữa chỉ là đan dược đổi dung nhan của nữ nhân, lại có thể bán hai ngàn vạn! Đây là tiền tài cả đời chúng ta cũng kiếm không được."
Nghe nói như thế, từ đầu đến giờ Tô Tô vẫn không nói gì rốt cục đã mở miệng: "Cho dù mảnh đại lục này là cường giả vi tôn, nhưng cho dù là cường giả cũng thích chưng diện, bọn họ càng là bỏ được hạ tiền vốn ở phương diện này, cho nên một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan bán ra giá này cũng không kỳ quái."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, nhưng cũng không nói thêm gì.
Chỉ một lát sau, viên đan dược thứ ba và thứ tư phân biệt lấy giá năm trăm ngàn và một triệu bán đi, đương nhiên, Phách Chấn Thiên đau buồn đấu giá vẫn như cũ không có cơ hội đạt được đan dược, trên mặt của hắn không tự chủ được sinh ra một chút sốt ruột, trong nắm tay nắm chặt tràn đầy mồ hôi.
"Còn có một viên đan dược cuối cùng, bất luận như thế nào ta đều phải lấy được nó!"
Hít vào một hơi thật sâu, trong mắt Phách Chấn Thiên mang theo kiên quyết.
"Kế tiếp, là một viên đan dược cuối cùng của hội đấu giá lần này của chúng ta."
Dư lão ‘ha ha’ cười, hiển nhiên rất hài lòng với thành quả hôm nay, đừng nhìn Bách Thảo Đường thu vào rất cao, nhưng mà cũng không cách nào một ngày vào sổ một triệu, nha đầu kia quả thật là trò giỏi hơn thầy, ông có một loại dự cảm, tương lai không xa, thành tích của nàng tất nhiên sẽ siêu việt hơn Cố Thiên.
"Giá đan dược lần này bắt đầu giá ba trăm vạn kim tệ như trước, đương nhiên, đây có lẽ là một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan cuối cùng trên đời, các ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, bỏ lỡ lúc này đây, về sau nói không chừng sẽ không có cơ hội."
Dư lão chỉ là nói có lẽ, cũng không có nói nhất định, lời nói của ông vẫn là lưu đường sống, nhưng mà, ở trong tai mọi người, lại nghe thành bỏ lỡ lần này, về sau sẽ không có cơ hội có được Mỹ Dung Hoán Phu đan nữa.
Trong lúc nhất thời, đám người bắt đầu sôi nổi lên.
"Ta ra tám trăm ngàn kim tệ!"
Phách Chấn Thiên vẫn là người đầu tiên mở miệng, nhưng mà tám trăm ngàn kim tệ này đã xem như là toàn bộ tài chính hắn có thể điều động, cao hơn giá này, sẽ không có cách nào thừa nhận.
"Một triệu một ngàn vạn kim tệ."
Một tiếng nói nhàn nhạt vang lên.
Phanh!
Phách Chấn Thiên hai chân mềm nhũn, té ở trên ghế, trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi, thân mình giống như bị hư thoát.
Tá Thượng Thần lười nhác cười, mắt phượng cười nhìn Cố Nhược Vân, nụ cười mười dặm hoa đào này, xinh đẹp làm cho người ta không thể thu hồi ánh mắt.
"Tiểu Vân Nhi, đối với đan dược này, ta cũng thật cảm thấy hứng thú, không biết ngươi có thể đồng ý để cho ta tham dự đấu giá hay không."
Cố Nhược Vân lườm hắn một cái: "Ngươi có tiền ta sẽ theo ngươi, dù sao ta không chê tiền nhiều."
"Một triệu hai ngàn kim tệ."
Ngoài ghế lô lại truyền ra một giọng nói, Tá Thượng Thần không có lo lắng một chút nào, nói thẳng: "Hai triệu kim tệ!"
"Ba......"
"Năm triệu!"
Skip 13 sADS BY BLUESEED
Người nọ còn chưa nói hết câu, đã bị Tá Thượng Thần làm nghẹn ở trong cổ họng.
Hít!
Mọi người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, đừng xem bọn hắn cũng rất nhiều tiền, nhưng bỗng chốc vận dụng nhiều kim tệ như vậy vẫn là thật khó khăn…... Tên kia đến cùng là loại người nào? Vậy mà có thể hào phóng ném năm triệu!
"Năm triệu kim tệ lần một, năm triệu kim tệ lần hai, năm triệu lần ba, thành giao!"
Đông!
Giải quyết dứt khoát!
Dư lão tâm đều phấn chấn lên, vẻ mặt kích động.
Kia nhưng là năm triệu kim tệ nha, cho dù là thế lực như Đông Phương gia tộc, cũng đủ sống mười năm, có thể tưởng tượng được năm triệu kim tệ này là giá trên trời ra sao!
Mà lần bán đấu giá hôm nay, nhất định sẽ được ghi vào sử sách! Thậm chí rất nhiều năm sau còn được thế nhân truyền lưu........
Lúc này, trong phòng thuê, Cố Nhược Vân vuốt cằm, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Tá Thượng Thần.
Nhìn thấy ánh mắt tà ác của nàng, Tá Thượng Thần vội vàng che ngực: "Tiểu Vân Nhi, ngươi muốn làm gì? Đây là trước mặt mọi người, có vẻ có chút không tốt đi? Lão ca của ngươi sẽ làm thịt của ta."
Cố Nhược Vân nhịn không được liếc mắt xem thường: "Ta chỉ là đang nghĩ, ngươi nhiều tiền như vậy, nên thế nào lừa ngươi vài lần mới tốt."
La Âm vốn còn đang ở bên trong khiếp sợ sau khi nghe thấy đối thoại của hai người, mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, một phát bắt được bả vai của Cố Nhược Vân, cả người tức giận không thôi.
"Đó là năm triệu kim tệ! Một viên đan dược của ngươi bán năm triệu kim tệ, quả thực không có thiên lý! Nói, đan dược này ngươi là từ đâu có được?"
Làm sao La Âm có thể không kích động? Năm triệu kim tệ, cho dù là quốc khố cũng không có nhiều tiền như vậy đi?
Huống chi, còn chưa có tính giá thành giao của bốn viên đan dược phía trước.
Không biết quốc khố của bốn nước cộng lại, có phải không nhiều bằng kiếm được một ngày hôm nay của nàng hay không.......
"Nhặt được."
Cố Nhược Vân nhún vai: "Chỗ này ta còn có một viên đan dược nhặt được, ngươi muốn hay không? Vừa khéo đền bù một trăm kim tệ mấy tháng trước ngươi cho ta mượn kia."
Nhặt được? Nhặt muội ngươi (một câu chửi bậy)!
La Âm vừa định mắng to ra tiếng, đã bị đan dược trong tay Cố Nhược Vân hấp dẫn ánh mắt.
Mà hai người Tá Thượng Thần và Tô Tô cũng chuyển tầm mắt về phía Tụ Khí đan. Dựa theo cảm giác của bọn họ, đan dược trong tay Cố Nhược Vân so với Mỹ Dung Hoán Phu đan bán đấu giá tốt hơn rất nhiều........
"Tiểu Vân Nhi ngươi thật đúng là bất công," Tá Thượng Thần bĩu môi, ai oán nói: "Vì sao ta mua đan dược mất năm triệu kim tệ, nàng chỉ cần một trăm? Tâm thiên vị này cũng quá rõ ràng, không công bằng!"
Hắn trời sinh tương đối dễ dàng bị người lừa sao?
Cố Sanh Tiêu là như thế này, ngay cả muội của hắn cũng là như thế này........
Tá Thượng Thần càng nghĩ càng cảm thấy bất công, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân, giống như nàng là đồ khốn khiếp ném phu quên tử (ném chồng quên con)…....
Cố Nhược Vân nhún vai: "Ngươi tiền nhiều người ngốc, không lừa ngươi thì lừa ai?" (L: ý CNV là TTT là người có nhiều tiền mà lại không thong minh cho lắm nên dễ lừa đấy *cười lắc lẻ*)
Nghe nói như thế, Tá Thượng Thần nhịn không được run rẩy khóe miệng một chút, tuy rằng năm triệu kim tệ này đối với hắn mà nói quả thật không tính là cái gì, nhưng mà, có ai sẽ trắng trợn nói ra loại lời nói này?
"Tứ hoàng tử, La Âm, ta còn có việc, rời đi trước."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân đứng lên, lười nhác ngáp một cái, rồi sau đó đi đến phía cửa ghế lô, nhưng mà nàng còn chưa có đẩy cửa rời đi, đã bị giọng nói sau đó ngăn cản bước chân.
"Ngươi thật là lão bản phía sau màn của Bách Thảo Đường?"
Hai mắt của Tô Tô gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân: "Theo ta biết, ở trước lúc ngươi còn chưa có sinh ra Bách Thảo Đường đã tồn tại."
Bất luận như thế nào, nàng cũng không thể tin, thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt này chính là lão bản phía sau màn của Bách Thảo Đường, thật sự là rất không thể tin được.
Cố Nhược Vân đưa lưng về phía Tô Tô, cười cười: "Một quốc gia tồn tại càng lâu, cũng sẽ thay đổi triều đại, không phải sao?"
Những lời này, tương đương cam chịu thân phận lão bản Bách Thảo Đường của nàng.
Nhưng mà, ở sau khi lời nói này rơi xuống, nàng liền đẩy cửa ghế lô đi ra ngoài.
Skip 15 sADS BY BLUESEED
Tô Tô nhìn phương hướng rời đi của Cố Nhược Vân, trong mắt mang theo phức tạp, vốn cho rằng nữ nhân Thần ca ca bảo vệ là phế vật không có chỗ nào tốt, dù sao nàng đến nơi đây nghe được chính là những điều này, nhưng nếu nàng chính là lão bản thần bí của Bách Thảo Đường, vậy tất cả đều không giống những lời đồn kia.
Cho dù Bách Thảo Đường thay đổi triều đại, nhưng nếu nàng không có bản lãnh, thì thế nào có thể làm cho những người đó thần phục?
"Tô Tô, ta đã sớm nói, chớ chọc nàng."
Tá Thượng Thần yêu nghiệt cười, lười nhác dựa lưng vào ghế, giọng nói miễn cưỡng.
Tô Tô nha đầu kia bản tính không xấu, chỉ vì từ nhỏ bị nuông chiều cho nên có chút tùy hứng, hắn cũng không hy vọng nàng đắc tội Cố Nhược Vân, cho nên mới sẽ cố ý nói những lời này cho nàng nghe.
"Thần ca ca, nàng đã lợi hại như vậy, vì sao không đồng ý để những người khác biết thân phận của nàng? Nếu những người đó biết được nàng chính là lão bản phía sau màn của Bách Thảo Đường, cũng sẽ không luôn đi trêu chọc nàng."Tô Tô chớp mắt to trong veo như nước, nghi hoặc không hiểu hỏi.
"Cánh chim chưa cứng, che giấu ánh sáng, nhưng mà nàng ở trước mặt bằng hữu lại rất chân thành, điều này cũng là điểm ta thưởng thức." Tá Thượng Thần lười nhác mở miệng, phía trên dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành giống như hoa đào mang theo tươi cười yếu ớt.
Nếu thế nhân biết được Mỹ Dung Hoán Phu đan xuất ra từ trong tay nàng, hơn nữa nàng còn có thể xuất ra đan dược càng thêm trân quý, thậm chí ngay cả Quỷ Y đều cam tâm tình nguyện thần phục, vậy khắp đại lục đều sẽ bị làm cho rung chuyển một hồi.
Nhưng nàng rõ ràng không muốn như thế...........
Ít nhất ở trước lúc cánh chim chưa cứng, cần giấu tài.
...........
Trong đại sảnh, Phách Chấn Thiên nhìn dòng người đi ra hội trường, trên khuôn mặt thâm thúy kia mang theo thất vọng, ngay tại lúc hắn muốn xoay người rời đi, một giọng nói gọi dừng bước chân của hắn.
"Phách bang chủ, lão bản nhà chúng ta mời ngươi đi một chuyến."
Phách Chấn Thiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Dư lão, trong mắt mang theo nghi ngờ: "Dư lão, vì sao lão bản của các ngươi tìm ta?"
"Phách bang chủ đi sẽ biết."
Dư lão nhàn nhạt cười, nói thật, ngay cả ông cũng không biết Cố Nhược Vân tìm Phách Chấn Thiên đến cùng là vì cái gì.
"Vậy làm phiền ngươi."
Phách Chấn Thiên phục hồi tinh thần lại, cung kính chắp tay, nói.
"Mời."
Nghe vậy, Dư lão đưa tay làm tư thế mời, rồi sau đó mang theo Phách Chấn Thiên đi đến phòng tiếp khách.
Nhưng mà, sau khi Phách Chấn Thiên nhìn thấy thiếu nữ đợi ở trong phòng tiếp khách cả người giật mình một cái, kinh ngạc không chút nào che giấu xuất hiện ở trên khuôn mặt khí phách kia.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, lão bản của Bách Thảo Đường sẽ là một thiếu nữ tuổi trẻ như thế, cũng rất khó tưởng tượng, chính là nàng tổ chức hội đấu giá đan dược đủ khiếp sợ cả đại lục lần này.
Thật sự là, nàng quá trẻ tuổi!
Trẻ tuổi đến mức làm cho người ta không dám tin.
"Ngươi chính là lão bản của Bách Thảo Đường?" Phách Chấn Thiên rất nhanh đã đi ra từ trong kinh ngạc, dùng giọng nói xen lẫn hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy."
Cố Nhược Vân ý cười trong suốt nhìn Phách Chấn Thiên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chén trà trên bàn: "Dư lão, châm trà cho hắn."
"Không cần." Phách Chấn Thiên phất tay, trực tiếp hỏi: "Cô nương, chúng ta mở cửa sổ nói lời nói thẳng, ngươi tìm ta đến cùng là vì chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là ta thật thưởng thức cách làm người của Phách bang chủ, cho nên muốn giúp ngươi một chút mà thôi, ngươi không phải là cần Mỹ Dung Hoán Phu đan sao? Ta có thể tặng ngươi một viên."
Skip 15 sADS BY BLUESEED
"Cái gì?"
Phách Chấn Thiên khiếp sợ trừng lớn mắt, có chút không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng vừa mới nói cái gì, có thể tặng bản thân Mỹ Dung Hoán Phu đan? Đây tuyệt đối không phải là mình đang nằm mơ? Hơn nữa, nàng làm như vậy là có mục đích gì?
"Cô nương, ngươi là một người làm ăn, người làm ăn vĩnh viễn sẽ không để cho mình chịu thiệt, cho nên ta muốn biết, vì sao thiên hạ sẽ có cơm trưa miễn phí."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Phách Chấn Thiên, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Nàng quả thật có mục đích của mình, ai bảo Phách Chấn Thiên là người Thiên Thành, nếu về sau tiến vào Thiên Thành, nói không chừng có lúc còn cần hắn giúp. Hơn nữa Mỹ Dung Hoán Phu đan nàng tùy tay là có thể luyện chế ra, dùng một viên đan dược không cần đổi một cái nhân tình, đáng giá!
Đương nhiên, ở trước lúc không có biết rõ ràng thân phận của Hạ Lâm Ngọc, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không nói ra mục đích của mình.
"Phách bang chủ ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nghe nói ngươi có loại tình nghĩa không rời không bỏ đối với thê tử của ngươi, bởi vậy đan dược này cũng không phải là tặng cho ngươi, mà là thê tử của ngươi! Thế nhân đều nói Phách Chấn Thiên vô cùng yếu đuối, ngay cả một nữ nhân cũng sợ, nhưng ngươi thân là thống lĩnh thế lực ngầm của Thiên Thành, làm sao lại có thể chân chính sợ hãi một thiếu nữ tử? Không có yêu, tại sao e ngại? Tình nghĩa như thế, chính là người ngoài đều vì vậy mà cảm động, nếu không phải phần thâm tình này của ngươi, ta cũng sẽ không đưa đan dược cho ngươi."
Nghe nói như thế, Phách Chấn Thiên biểu cảm nhu hòa xuống.
Tất cả mọi người cho là hắn yếu đuối, lại chỉ có thiếu nữ trước mắt, mới rõ ràng vì sao hắn sợ thê tử.
Chính là vì yêu khắc sâu, hắn mới cam tâm tình nguyện trở thành một người bị thê quản nghiêm.
"Cô nương, ngươi nói không sai, ta quả thật rất yêu thê tử của ta, nàng làm bạn với ta từ lúc hai bàn tay trắng đến bây giờ, càng là gặp phải vài lần sinh tử, nhưng hiện tại sự nghiệp của ta như mặt trời ban trưa, nàng lại hoa tàn ít bướm, hơn nữa bên ngoài nói bóng nói gió, trở nên thật không có tự tin, ta muốn có được Mỹ Dung Hoán Phu đan, cũng không phải ta thích nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, mà là muốn làm nàng có được tự tin."
Chỉ cần nhắc tới thê tử của mình, trong mắt Phách Chấn Thiên đều tràn đầy dịu dàng.
Cố Nhược Vân cười cười: "Phách bang chủ, ta có thể cung cấp Mỹ Dung Hoán Phu đan cho ngươi, nhưng ngươi cho rằng, thật có thể bằng vào đan dược là có thể khôi phục tự tin của nàng? Duy nhất có thể làm cho nàng có được tự tin, chỉ có Phách bang chủ ngươi, ngươi có thể dùng hành động của bản thân biểu lộ rõ cho nàng cho thấy, mặc kệ nàng xinh đẹp như thiên tiên, hay là hoa tàn ít bướm, nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu sâu nhất đời này."
Một câu nói, giống như thể hồ quán đính (*), Phách Chấn Thiên đột nhiên tỉnh ngộ.
(*) thể hồ quán đính: ví với Phật pháp tối cao, kiểu như được ngộ đạo đó, hiểu ra chân lý ^o^
Đúng vậy, tuy rằng bản thân cũng đủ sủng ái đối với nàng, nhưng rất nhiều lúc đều bận việc chính sự, thế cho nên có người ở bên tai nàng nói gì đó đều không thể kịp thời xử lý, mới có thể làm cho nàng càng ngày càng khuyết thiếu tự tin...
< phế sài muốn nghịch thiên : ma đế cuồng phi >