Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Chồi hoa: hình trứng tròn; không có mô phân sinh ngọn, có mầm hoa và mầm lá; phát triển thành cành mang hoa.
- Chồi lá: hình trứng dài; có mô phân sinh ngọn, chỉ có mầm lá; phát triển thành cành mang lá.
Sự khác nhau giữa chồi lá và chồi hoa:
- Chồi lá tất nhiên nhỏ hơn chồi hoa
- Chồi lá về sau phát triển thành lá, chồi hoa về sau phát triển thành hoa
- Chồi hoa thì có mầm hoa, thay vì đó, chồi lá có mầm lá
-Giống nhau: Đều có mầm lá bao bọc
-Khác nhau:
+Chồi lá là mô phân sinh, sẽ phát triển thành cành mang lá
+Chồi hoa là mầm hoa, sẽ phát triển thành cành mang hoa hoặc hoa
+Giống nhau:
-Đều có mầm lá.
+Khác nhau:
-Chồi lá: Có mô phân sinh ngọn.
Chồi hoa: Có mầm hoa.
-Chồi lá: Kích thước nhỏ.
Chồi hoa: Kích thước lớn hơ
Chồi nách gồm 2 loại : Chồi hoa và chồi lá
Chồi hoa phát triển thành cành mang hoa hoặc hoa
Chồi lá phát triển thành cành mang lá.
Mk chỉ biết sương sương thế thôi,đúng thì tích cho mk nhak
- Chồi lá phát triển thành cành mang lá.
- Chồi hoa phát triển thành cành mang hoa.
hc tốt
- Chồi lá tất nhiên nhỏ hơn chồi hoa.
- Chồi lá về sau phát triển thành lá, chồi hoa về sau phát triển thành hoa.
- Chồi hoa thì có mầm hoa, thay vì đó, chồi lá có mầm lá .
Các bạn thân mến! Các bạn có biết vì sao các bạn có thể sống khoẻ mạnh mỗi ngày không? Các bạn có thể tượng tượng bạn sẽ sống ra sao nếu tất cả cây cối nhà chúng tôi đều biến mất! Các bạn sẽ không được hít thở không khí trong lành! Các bạn sẽ không có bóng râm che mát…Và còn biết bao tai hoạ sẽ xảy ra đấy. Trong mái trường này, họ nhà bàng chúng tôi đã đem lại cho các bạn những điều tốt đẹp. Nhân dịp năm mới, nhà trường đem tôi về trồng thay cho cây bàng năm trước bị bão đánh đổ. Được về sống ở môi trường này tôi sung sướng lắm. Vì hằng ngày tôi sẽ được các bạn chăm sóc yêu thương, được nghe, được thấy các bạn ca hát, nô đùa. Hàng ngày các bạn cho tôi uống nước, nhặt sâu cho tôi, những hôm trời nắng to, thương tôi còn nhỏ yếu, các cô, các bạn còn che cho tôi khỏi bị nắng làm héo lá. Chỉ một thời gian sau, thân của tôi đã to hơn trước và cao hơn trước, những chiếc lá non mới lại bắt đầu nhú lên, trông thật mỡ màng và tràn đầy sức sống. Tôi thầm nhủ chẳng mấy chốc tôi sẽ lớn bằng các anh các chị nhà bàng được trồng cách đây mấy năm. Tôi mơ ước mình sẽ lớn thật nhanh, ra nhiều cành lá để các bạn gái còn chơi nhảy dây, các bạn nam sẽ đá cầu dưới tán lá xanh rì, mát rượi của tôi. Và tôi muốn mình sẽ vươn thật cao, tán toả ra thật rộng, để cho các bạn thật nhiều bóng mát.
Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm vươn vai, rung rinh những chiếc lá non xanh mỡ chuẩn bị chào đón các bạn nhỏ đến trường. Đến chiều tôi lại nghiêng nghiêng cái thân hình nhỏ nhắn của mình để tạm biệt mọi người.
Cuộc sống của tôi cứ êm ả trôi qua và có lẽ tôi sẽ lớn nhanh như thổi nếu như không có buổi sáng ấy. Tôi nhớ mãi hôm đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đang buồn vì sáng nay các bạn đều nghỉ học bỗng tôi nghe thấy tiếng lao xao của một vài bạn nhỏ, tôi sung sướng mừng thầm vậy là tôi đã có bạn chơi. Tôi nhận ra đó là các bạn học lớp 6. Sau một hồi đi dạo quanh sân trường nô đùa nhau ầm ĩ, các bạn dừng lại nghỉ chân ở ngay cạnh tôi! Tôi đung đưa trong gió khoe những chiếc lá mỡ màng để chào đón các bạn. Trong tiếng gió tôi thì thầm: Chào các bạn thân yêu!
Đáp lại tấm lòng hiếu khách của tôi, một bạn nam lên tiếng:
- Chơi từ nãy chán rồi thôi bọn mình thử đi tìm hiểu cây bàng mới lớn này xem sao.
Nghe vậy, tôi giật mình. Một cậu đứng lên chạy vòng quanh thân tôi, lấy chiếc que vạch vạch như tìm một cái gì đó. Bỗng cậu reo lên:
- Ôi các cậu ơi, cây này lắm rễ lắm, chúng mình thử cắt bỏ đi vài cái rễ xem nó có sống được không?
Nghe xong tôi thấy bủn rủn hết cả người. Nhưng chưa kịp định thần một cậu đã lấy tay vặt luôn hai chiếc rễ nhỏ phía ngoài của tôi. Tôi thét lên đau đớn, nhựa túa ra, cả thân cây như muốn đổ gục xuống. Nhưng cũng may tôi đã cố gắng đứng vững được, tôi cắn răng chịu đựng, và tôi thốt lên rằng:
- Tôi đau lắm các bạn ơi. Các bạn chỉ đứt một tí tay, chảy một chút máu thôi các bạn đã oà khóc rồi. Thế mà các bạn lại hành hạ. Tôi oà khóc nức nở. Nhưng chẳng ai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài của tôi. Họ vẫn thản nhiên trêu đùa nhau. Tôi đau đớn và chưa kịp định thần thì trước khi đi, một bạn lại tiện tay bẻ luôn cái ngọn non nớt vừa nhú của tôi.
Tôi hoảng hốt hét to:
- Trời ơi đau quá! Các bạn thật độc ác. Các bạn giết tôi rồi.
Tôi ngất đi, cả thân của tôi rũ xuống, phải mất một ngày sau tôi mới tỉnh và lúc đó tôi mới tin rằng mình vẫn còn sống. Nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ những giọt nhựa, tôi đau
đớn nhận ra mình sẽ không thể vươn lên cao được nữa. Tôi phải mang một vết
thương suốt đời. Tôi gắng gượng đứng thẳng và hít khí trời.
Sáng hôm sau, các bạn nữ chạy đến chăm sóc tôi. Các bạn tỏ ra rất bực tức khi
thấy tôi đã bị hành hạ như vậy.
Nhờ có sự chăm sóc động viên của các bạn, tôi thấy đỡ đau đớn hơn nhiều. Và
cũng thật may mắn, sau một thời gian tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Và từ đấy, tuy tôi chẳng cao nên được là bao nhưng những tán lá lại mọc ra rất
nhiều và thật khoẻ mạnh. Ngày ngày các bạn vẫn quây quần bên tôi, và có lẽ ân
hận vì hành động trước đây của mình, các bạn trước đã từng bẻ cành non của tôi
giờ tỏ ra rất yêu quý tôi, thỉnh thoảng mang nước tưới cho tôi và trong lúc ra chơi
các bạn còn ra ngồi dựa vào thân tôi để học bài, hóng mát.
Tôi cũng không còn oán giận các bạn đó nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng
chúng tôi cũng là một cơ thể sống, chúng tôi cũng biết đau, biết giận hờn.
Nhưng tôi vẫn còn buồn vì thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp có bạn chẳng có ý thức
bảo vệ chúng tôi. Các bạn ngang nhiên bẻ cành vặt lá làm tổn thương đến họ hàng
nhà cây chúng tôi.
Các bạn ơi! Hãy bảo vệ chúng tôi, việc làm đó cũng có nghĩa là bạn đang bảo vệ
chính cuộc sống của mình.
Mùa xuân đã đến,cây lá nở lộc non.Trên một cây cam có cái lộc non bé xíu trông yêu lắm,nó mở mắt ra hưởng thụ những ánh nắng ấm áp.Chợt,đám trẻ hàng xóm trèo hàng rào chạy sang vườn cam."Ông bà chủ không có ở nhà,chúng định làm gì xấu xa thì phải!"-Lộc cam nói vẻ nghi ngờ.Lộc non trên cây bưởi thốt lên:"Ôi,chúng đang đu mình trên tay bác na già."Lộc cam ngắt lời:"Không!Nhìn kìa các bạn.Chúng đang bẻ lộc trên mình chị mít và cô nhãn."
"Chắc rồi chúng sẽ bẻ chúng ta đi!Không chịu đâu!Chúng ta còn chưa được ngắm chị đào nở đỏ,chưa được nhìn thấy bóng én chao lượn kia mà."-Các lộc non giọng buồn bã.Các lộc non biết rằng mình rồi sẽ phải lìa xa thân mẹ.Chúng cứ ôm lấy cây mẹ,cây mẹ dang hai tay là cành cây như để bảo vệ con mình.
Bọn trẻ lướt qua vườn cam,thấy cây nào cũng như đang ôm ai đó trong kì lạ.Có đứa trong nhóm bảo:"Hay mình bẻ thử cành cây kia đi!Trông nó có vẻ đẹp và rất thích hợp để chơi nấu ăn."Cả bọn dùng tay bẻ cành,cây mẹ đâu đớn cố gượng đau để ôm lấy con.Nhưng đã không kịp nữa rồi,lộc non đã lìa khỏi tay mẹ.Bọn trẻ lúc ấy chợt thấy có giọt nước rơi từ cây mẹ từ hai hốc cây như đôi mắt.Chúng chợt thấy nghèn nghẹn ở cổ họng như muốn nói xin lỗi và không muốn tái phạm nữa.Lộc non lìa đời đem theo nỗi đau khôn xiết của cây mẹ.Cây mẹ bỗng rung rung như muốn xua đuổi đám trẻ ngỗ nghịch hãy đi đi.Bọn trẻ cúi xuống nâng niu chiếc lộc non,rồi làm một chiếc mồ xinh xắn cho lộc non.Cũng từ đó,không ai thấy chúng bẻ lộc bẻ lá đi chơi nữa.Thỉnh thoảng,có người thấy bọn trẻ thắp nhang tại một chiếc mồ nhỏ bên cạnh cây mẹ.Cây mẹ thì rung động rơm rớm nước mắt nhìn.
chồi lá phát triển thành cành mang lá
chồi hoa phát triển thành cành mang hoa hoặc hoa
- Chồi lá nhỏ hơn chồi hoa
- Chồi lá về sau phát triển thành lá, chồi hoa về sau phát triển thành hoa
- Chồi hoa thì có mầm hoa, thay vì đó, chồi lá có mầm lá