Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
hãy nhập vai bé thu trong chuyện chiếc lược nhà của nhà văn Nguyễn Quang Sang kể lại cuộc gặp gỡ cảm động của hai cha con sau tám năm xa cách .Từ đó ,hãy nêu ngắn gọn một vài cảm nghĩ của em về tình cảm cha con trong cuộc sống mỗi con người
Làm
Hạnh phúc-đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm,nhưng ít ai hiểu được 1 chân lý giản đơn mà sâu sắc:Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta.Bản thân tôi-Bé Thu-cũng vậy,ngay từ thuở mới lọt lòng cho đến tận bây giờ vẫn luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương,đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi.Song,như cái chân lý ấy,hạnh phúc ngay trước mặt tôi-người ba thân yêu đứng ngay trước mắt tôi...nhưng sao tôi chả nhận ra để giờ đây chỉ còn biết hối hận muộn màng.Hạnh phúc ấy bây giờ chỉ còn là hư vô bởi:Ba tôi đã đi về 1 nơi rất xa rồi...Ký ức về cuộc gặp mặt và chia tay ba Sáu mãi mãi sẽ là hồi ức theo tôi đến cuối đời.Chuyện là thế này...
Theo lời kể của má ,khi tôi vừa tròn 1 tuổi ba đã phải ra chiến trận vì tiếng gọi thiêng liêng của Đảng,của Bác Hồ,lúc ấy tôi còn quá bé nhỏ để khắc ghi hình bóng ba.Suốt tám năm ròng tôi sống trong sự chở che,dưỡng dục của má.Song,như thế đối với tôi vẫn chưa đủ,tôi vẫn cần lắm tình thương bao la của ba như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác.Tôi vẫn thường nghe má kể về chuyện của ba nơi chiến trường,tôi tự hào về ba nhiều lắm-người hùng của con.Năm tôi lên tám,1 phép màu đã xảy ra:Ba trở về.Khi nghe mẹ báo tin động trời ấy,lòng tôi nôn nao như lửa đốt,tôi chạy vội ra trước cửa nhà ngóng trông ba.Thấp thoáng đằng xa,tôi thấy 1 người đàn ông mặc áo lính cao to nhưng trên mặt ông ta lại có 1 vết thẹo to trông rất dễ sợ.Ông ta chạy đến,nói to:"Ba đây con!".Quá đỗi ngỡ ngàng,tôi vụt chạy vào nhà kêu má.Lạ lùng thay,má tôi lại vui sướng ôm người đàn ông đó.Ba đi chưa được bao lâu mà lại vui cười với người khác,người lớn là thế sao?Trong tâm tưởng tôi gợi lên những suy nghĩ kì lạ,mang chút vẻ trưởng thành của người lớn.Ông kia cùng với 1 người nữa ở lại nhà tôi.Thời gian ấy,má tôi lúc nào dọa đánh bảo tôi gọi ba,nhưng người dữ tợn kia sao là ba tôi được chớ,muốn tôi nhận người dưng là ba à,đừng hòng!.Tôi chạnh lòng nhìn bức ảnh ba má chụp chung,tôi chỉ có duy nhất 1 người ba thôi,bây giờ là vậy,mãi mãi cũng là vậy.Suốt ba ngày,ông ba"giả" kia cứ quanh quẩn làm phiến tôi mãi,tôi bực mình lắm nhưng chẳng dám thốt ra.Tôi không coi trọng ông ta nên luôn cư xử xấc xược bằng cách nói trổng,chối từ mọi sự quan tâm của ông ta,muốn dụ dỗ tôi à,không dễ đâu!Có 1 hôm,tôi hất văng cái trứng cá ông ta gắp thế là bị ông ta đánh 1 cái rõ đau vào mông còn lớn tiếng mắng chửi:"Sao mày cứng đầu quá vậy hả?".Tôi uất lắm nhưng tôi không phải là 1 con bé nhỏnh nhẽo chỉ biết khóc nhè,tôi cúi gầm mặt,gắp cái trứng bỏ vào chén rôi bỏ sang nhà ngoaị.Nghe má kể khi đó ba tôi hoảng lắm,mặt tái nhợt đi lại thêm vết thẹo đỏ ửng trong tội lắm.Giờ nghĩ lại tôi thấy hận mình,thấy thương ba nhiều quá.Ba chỉ muốn đứa con gái nhỏ gọi 1 tiếng "Ba" thôi mà lại khó khăn thế ...Ôi,sao mà tôi ngu ngốc quá,ngốc nên mới không nhận ra những điệu cười ẩn ý,những cái lắc đầu đầy suy tư và cả đôi mắt ngấn lệ của ba tôi.Ba buồn vì đứa con quá ương ngạnh,bướng bỉnh.Đến đây,tôi đã thấy nhói đau nơi con tim lắm rồi nhưng tất cả giờ đây đâu còn nghĩa lý gì...
Tiếp tục câu chuyện là khi tôi về nhà ngoại,bà kể lại cho tôi nghe về những cái khốc liệt,tàn nhẫn của chiến tranh,những tội ác tày đình của thằng Tây đã làm chia ly hạnh phúc của biết bao gia đình,trong đó có nhà tôi.Tại chúng mà khuôn mặt đôn hậu của ba tôi bị biến dạng...Tôi căm hận chiến tranh hơn bao giờ.Suốt đêm ấy,tôi trằn trọc chả ngủ được,mong trời sáng mau mau để tôi còn về tiễn cha.Hôm sau,tôi theo ngoại về nhà.Tôi chỉ biết đứng trong góc nhà mà nhìn ba tôi nói cười với người khác.Tôi như bị bỏ rơi,lạc lõng,bơ vơ.Những tưởng ba còn giận nên không quan tâm đến đứa con gái hư hỏng nữa,nhưng ba đã nhìn tôi bằng 1 đôi mắt trĩu nặng u buồn cùng lời nói cất lên khe khẽ:"Thôi,ba đi nghe con!"Trong khoảng khắc ấy,tình phụ tử trong tôi bỗng trỗi dậy,tôi thốt lên 1 tiếng:"Ba!"Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình.Mỗi tiếng gọi như làm thời gian ngưng đọng,tất cả mọi người đều sửng sờ.Nhanh như sóc,tôi chạy đến ôm ấp hình hài ba tôi mong nhớ bao lâu nay và hôn khắp người ba.Đau đớn thay,giây phút ba con tôi đoàn tụ cũng lại là phút chia ly,ba lại phải lên đường đi tập kết.Tôi không muốn ba đi 1 chút nào,chỉ ước sao thời gian ngừng lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua...Nhờ mọi người khuyên răn tôi mới để ba đi cùng lời hứa mang chiếc lược ngà tặng tôi vào lần thăm sau.Trong tâm trí non nớt của 1 đứa bé 8 tuổi,tôi không hề nghĩ đây lại là lần gặp mặt cuối cùng của cha con tôi.Ba tôi đã đi và không bao giờ trở lại...Đau đớn làm sao...
Giờ đây tôi đã khôn lớn,trưởng thành không còn trẻ nít,bướng bỉnh như xưa nữa mà biết suy nghĩ,biết giúp ích cho đời.Trong tim tôi vẫn tôn thờ hình bóng ba kính yêu và dành 1 khoảng trống để chất chứa tình yêu thương dạt dào ấy,1 khoảng trông khác tôi dành cho Tổ quốc thân yêu.Tiếp bước cha tôi đi theo con đường cách mạng,tôi đã trở thành cô giao liên dũng cảm,kiên cường.Tôi không đơn độc,lẻ loi bởi ba luôn có ba bên cạnh,ba là nguồn sáng soi sáng đường tôi đi,là ánh lửa sưởi ấm cái giá lạnh ở rừng núi...Có ba,tôi có niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình...
ạnh phúc – đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm, nhưng ít ai hiểu được 1 chân lý giản đơn mà sâu sắc: Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta. Bản thân tôi – Bé Thu – cũng vậy, ngay từ thuở mới lọt lòng cho đến tận bây giờ vẫn luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương, đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi. Song, như cái chân lý ấy, hạnh phúc ngay trước mặt tôi – người ba thân yêu đứng ngay trước mắt tôi…nhưng sao tôi chả nhận ra để giờ đây chỉ còn biết hối hận muộn màng. Hạnh phúc ấy bây giờ chỉ còn là hư vô bởi: Ba tôi đã đi về 1 nơi rất xa rồi…Ký ức về cuộc gặp mặt và chia tay ba Sáu mãi mãi sẽ là hồi ức theo tôi đến cuối đời. Chuyện là thế này…
Theo lời kể của má, khi tôi vừa tròn 1 tuổi ba đã phải ra chiến trận vì tiếng gọi thiêng liêng của Đảng, của Bác Hồ, lúc ấy tôi còn quá bé nhỏ để khắc ghi hình bóng ba. Suốt tám năm ròng tôi sống trong sự chở che, dưỡng dục của má. Song, như thế đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi vẫn cần lắm tình thương bao la của ba như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác. Tôi vẫn thường nghe má kể về chuyện của ba nơi chiến trường, tôi tự hào về ba nhiều lắm – người hùng của con. Năm tôi lên tám, 1 phép màu đã xảy ra: Ba trở về.Khi nghe mẹ báo tin động trời ấy, lòng tôi nôn nao như lửa đốt, tôi chạy vội ra trước cửa nhà ngóng trông ba. Thấp thoáng đằng xa, tôi thấy 1 người đàn ông mặc áo lính cao to nhưng trên mặt ông ta lại có 1 vết thẹo to trông rất dễ sợ. Ông ta chạy đến, nói to:"Ba đây con!". Quá đỗi ngỡ ngàng, tôi vụt chạy vào nhà kêu má. Lạ lùng thay, má tôi lại vui sướng ôm người đàn ông đó. Ba đi chưa được bao lâu mà lại vui cười với người khác, người lớn là thế sao? Trong tâm tưởng tôi gợi lên những suy nghĩ kì lạ, mang chút vẻ trưởng thành của người lớn. Ông kia cùng với 1 người nữa ở lại nhà tôi. Thời gian ấy, má tôi lúc nào dọa đánh bảo tôi gọi ba, nhưng người dữ tợn kia sao là ba tôi được chớ, muốn tôi nhận người dưng là ba à, đừng hòng!. Tôi chạnh lòng nhìn bức ảnh ba má chụp chung, tôi chỉ có duy nhất 1 người ba thôi, bây giờ là vậy, mãi mãi cũng là vậy. Suốt ba ngày, ông ba"giả" kia cứ quanh quẩn làm phiến tôi mãi, tôi bực mình lắm nhưng chẳng dám thốt ra. Tôi không coi trọng ông ta nên luôn cư xử xấc xược bằng cách nói trổng, chối từ mọi sự quan tâm của ông ta,muốn dụ dỗ tôi à, không dễ đâu! Có 1 hôm, tôi hất văng cái trứng cá ông ta gắp thế là bị ông ta đánh 1 cái rõ đau vào mông còn lớn tiếng mắng chửi: "Sao mày cứng đầu quá vậy hả?". Tôi uất lắm nhưng tôi không phải là 1 con bé nhỏnh nhẽo chỉ biết khóc nhè, tôi cúi gầm mặt, gắp cái trứng bỏ vào chén rôi bỏ sang nhà ngoaị. Nghe má kể khi đó ba tôi hoảng lắm, mặt tái nhợt đi lại thêm vết thẹo đỏ ửng trong tội lắm. Giờ nghĩ lại tôi thấy hận mình, thấy thương ba nhiều quá. Ba chỉ muốn đứa con gái nhỏ gọi 1 tiếng "Ba" thôi mà lại khó khăn thế …Ôi, sao mà tôi ngu ngốc quá, ngốc nên mới không nhận ra những điệu cười ẩn ý, những cái lắc đầu đầy suy tư và cả đôi mắt ngấn lệ của ba tôi. Ba buồn vì đứa con quá ương ngạnh, bướng bỉnh. Đến đây, tôi đã thấy nhói đau nơi con tim lắm rồi nhưng tất cả giờ đây đâu còn nghĩa lý gì…
Tiếp tục câu chuyện là khi tôi về nhà ngoại, bà kể lại cho tôi nghe về những cái khốc liệt, tàn nhẫn của chiến tranh,những tội ác tày đình của thằng Tây đã làm chia ly hạnh phúc của biết bao gia đình, trong đó có nhà tôi.Tại chúng mà khuôn mặt đôn hậu của ba tôi bị biến dạng…Tôi căm hận chiến tranh hơn bao giờ. Suốt đêm ấy, tôi trằn trọc chả ngủ được, mong trời sáng mau mau để tôi còn về tiễn cha. Hôm sau, tôi theo ngoại về nhà. Tôi chỉ biết đứng trong góc nhà mà nhìn ba tôi nói cười với người khác. Tôi như bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ. Những tưởng ba còn giận nên không quan tâm đến đứa con gái hư hỏng nữa, nhưng ba đã nhìn tôi bằng 1 đôi mắt trĩu nặng u buồn cùng lời nói cất lên khe khẽ: "Thôi, ba đi nghe con!" Trong khoảng khắc ấy, tình phụ tử trong tôi bỗng trỗi dậy, tôi thốt lên 1 tiếng: "Ba!" Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình. Mỗi tiếng gọi như làm thời gian ngưng đọng, tất cả mọi người đều sửng sờ. Nhanh như sóc, tôi chạy đến ôm ấp hình hài ba tôi mong nhớ bao lâu nay và hôn khắp người ba. Đau đớn thay, giây phút ba con tôi đoàn tụ cũng lại là phút chia ly, ba lại phải lên đường đi tập kết. Tôi không muốn ba đi 1 chút nào, chỉ ước sao thời gian ngừng lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua…Nhờ mọi người khuyên răn tôi mới để ba đi cùng lời hứa mang chiếc lược ngà tặng tôi vào lần thăm sau.Trong tâm trí non nớt của 1 đứa bé 8 tuổi,tôi không hề nghĩ đây lại là lần gặp mặt cuối cùng của cha con tôi.Ba tôi đã đi và không bao giờ trở lại…Đau đớn làm sao…
Giờ đây tôi đã khôn lớn,trưởng thành không còn trẻ nít,bướng bỉnh như xưa nữa mà biết suy nghĩ,biết giúp ích cho đời.Trong tim tôi vẫn tôn thờ hình bóng ba kính yêu và dành 1 khoảng trống để chất chứa tình yêu thương dạt dào ấy, 1 khoảng trông khác tôi dành cho Tổ quốc thân yêu. Tiếp bước cha tôi đi theo con đường cách mạng, tôi đã trở thành cô giao liên dũng cảm, kiên cường. Tôi không đơn độc, lẻ loi bởi ba luôn có ba bên cạnh, ba là nguồn sáng soi sáng đường tôi đi, là ánh lửa sưởi ấm cái giá lạnh ở rừng núi…Có ba, tôi có niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình…
Cuoc doi la gi neu ko co su dung cam cua chinh ban than mk kia chu !
Neu chung ta cu nhut nhat thi se ko co tuong lai, ko co lua chon cho con duong ma mk di va tham chi la ko co su nghiep.
Toi da rut ra duoc cau noi do vi 1 lan toi nhut nhat......
Hom do la 1 buoi sinh hoat cua lop toi vao thu 7, co Tam-tong phu trach cua truong da de nghi moi lop cu 1 ban ra de ke chuyen cho toan truong nghe vao hom chao co dau tuan 21.Co Be- giao vien chu nhiem lop toi da hoi y kien cua tat ca cac ban trong lop va co bao toi ve chuan bi 1 cau chuyen that hay ve Bac Ho de dai dien lop ke cho toan truong nghe. Toi tu choi vi tinh nhut nhat, so hai truoc dam dong, toi so se quen loi mac dau truoc do toi da hoc thuoc cau chuyen rat ki, so rang toi ke ko hay vi giong toi von di ko trong treo nhu bao nguoi ban khac cung trang lua va so nhat la bi nguoi khac che cuoi. Toi tu choi voi loi de nghi cua co Be 1 cach thang thang, co bao toi ve suy nghi lai va toi thay trong doi mat co hien ro su that vong doi toi-1 nguoi ma co le co tin tuong.
Toi hom do ve, toi buon rau ngoi nhin qua o cua so , toi luon luon nghi ve van de do. Cac cau hoi do cu don het vao dau toi: " Lieu mk co lam duoc ko? " , " Ko biet co cos dung dan khi chon mk ko? " . Toi da suy nghi 1 dem dai...
Sang hom sau, toi da dong y dai dien lop de ke chuyen. Luc nay, su that vong trong doi mat co da ko con nua, ma thay vao do la 1 doi mat tu hao va nu cuoi vui ve. Toi tin rang toi se lam duoc bang su dung cam va tu tin cua mk.
Va dieu ky dieu da den, co Be va cac thay co deu rat hai long ve bai ke chuyen cua toi. Ho da lang nghe toi va toi cung nhan duoc su lang nghe do tu ho.
Tu do toi tin rang long dung cam va su tu tin se giup chung ta vuot qua tat ca nhung kho khan trong cuoc song. Toi muon khuyen cac ban rang: " Trong cuoc song, chung ta phai tu tin trong moi linh vuc mac dau chung ta chua thuc su hoan thanh tot linh vuc do. Chinh long dung cam va su tu tin do se giup chung ta tien xa hon..."
Bai mk tu lam ko chep mang dau ban yen tam nhe vs lai mk viet ko duoc tot lam nen co cho nao chua duoc thi ban thong cam nhe
THANKS ban nhieu nha
Tham khảo:
Cuối xóm là nhà bà Sáu, hằng ngày cứ nhìn thấy chị Lan thường hay lui tới. Nhà chị Lan cách nhà em hai căn. Hôm nay, chủ nhật em được nghỉ học chị Lan rủ qua nhà bà Sáu chơi, thấy việc làm của chị Lan đối với bà Sáu em lại càng yêu thương và quý trọng chị hơn.
Bà Sáu năm nay ngoài bảy mươi tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Chị Lan kể: bà Sáu có ba người con đều hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Vừa qua, bà được chính phủ phong tặng danh hiệu “ Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng “. Một mình neo đơn sống ở tuổi xế chiều mà không có con cháu đỡ đần những lúc trái gió trở trời nên chị Lan thương bà lắm. Thường ngày chị Lan sang giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo, … Không ruột rà máu mủ nhưng, không họ hàng thân thích, vậy mà chị yêu bà sáu như bà ruột của mình.
Hôm hai chị em đến, thấy nhà cửa im lìm, tưởng bà đi đâu đó. Đứng ngoài sân gọi nhưng không thấy bà trả lời. Chị bước vào và đẩy cửa ra. Thấy bà Sáu đang nằm, chị vội chạy đến và lay gọi bà. Bà mới trở mình thều thào nói: “Bà mệt quá, hai chân bà tê, không dậy được".
Chị quay sang em và bảo em xoa dầu bóp chân cho bà để chị đi mua cái gì cho bà ăn rồi chị vào ngay.
Em cảm động quá thấy trong lòng em dâng lên một tình thương và một sự cảm phục chị vô cùng. Chị mồ côi mẹ từ bé, chị thiếu đi tình thương bao la của người mẹ, chị sống với ba. Ba chị ở vậy nuôi chị cho đến bây giờ. Phải chăng sống trong hoàn cảnh ấy chị mới thấm thía cảnh cô đơn nên chị đem tình thương ấy sưởi ấm bà Sáu. Cả xóm ai cũng khen chị, quý chị.
Một lát sau chị quay lại với tô cháo trên tay, đến bên giường và đỡ bà Sáu dậy đút từng muỗng cháo cho bà, em nhớ lại hình ảnh trước đây mẹ đã chăm sóc nội như chị Lan bây giờ.
Thật tuyệt vời chị Lan là một tấm gương của lòng nhân ái và đức hạnh để cho em và các bạn noi theo.
Tham khảo nha,tớ tìm đó,ahihi>.<
Ba câu chuyện xúc động về sự sẻ chia
- 09:00 19/06/2014
Giáo hoàng ôm “người mặt quỷ”, cô gái trẻ quên mình cứu người trong vụ chìm phà Hàn Quốc…là những câu chuyện cảm động được nhiều người truyền tai nhau.
Trưởng đoàn đàm phán biến đổi khí hậu Philippines bật khócSau khi siêu bão Haiyan càn quét Philippines, trưởng đoàn đàm phán về biến đổi khí hậu của nước này, ông Yeb Sano, có bài phát biểu đầy xúc động tại cuộc họp của Liên Hiệp Quốc ở Warsaw (Ba Lan). Ông bật khóc khi nói về những mất mát, đau thương mà Philippines phải trải qua và kêu gọi hành động để chấm dứt khủng hoảng khí hậu.
Ông Yeb Sano lau nước mắt sau khi phát biểu tại hội nghị về biến đổi khí hậu của Liên Hiệp Quốc tại Ba Lan. Ảnh: Businessinsider. |
Khi đó, cả hội nghị xúc động, nhiều người không cầm được nước mắt. Ông Sano cho biết, ông đau khổ chờ đợi thông tin về người thân, và tuyên bố tuyệt thực cho tới khi một hành động thiết thực nhằm giảm khí thải được đưa ra.
Nữ thuyền viên hi sinh để cứu hành khách trong vụ chìm phàCho đến nay, dư âm về vụ chìm phà Sewol ở ngoài khơi tây nam Hàn Quốc vẫn ám ảnh người dân nước này. Nữ thuyền viên 22 tuổi Park Ji-young được nhiều người nhắc đến như một tấm gương về sự quả cảm, dám hi sinh thân mình bảo vệ sự sống cho người khác.
Nữ thuyền viên phà Sewol 22 tuổi Park Ji-young. |
Giữa tiếng gào thét, khóc lóc của hàng trăm hành khách trên chiếc phà gặp nạn, Park Ji-young vẫn bình tĩnh hướng dẫn các hành khách tầng 3 và tầng 4 mặc đầy đủ áo phao và tìm lối thoát hiểm cho mọi người. Một người may mắn thoát chết khỏi vụ chìm phà cho biết: "Cô ấy nói thủy thủ đoàn, trong đó có cô ấy, sẽ là những người cuối cùng rời phà. Park đã đẩy những hành khách đang hoảng loạn về phía lối thoát hiểm ngay cả khi nước đã ngập lên đến ngực cô ấy".
Giáo hoàng ôm hôn “người mặt quỷ”Giáo hoàng Francis đã có buổi giảng đạo tại quảng trường Thánh Peter ở thành phố Roma, Italy vào chiều ngày 6/11/2013. Khi Giáo hoàng tạm ngừng diễn thuyết, một người đàn ông với vô số mụn trên mặt và cơ thể tiến về phía Đức Thánh cha và xin ngài ban phước lành. Không hề do dự, Giáo hoàng ôm con chiên bất hạnh và hôn vào mặt ông. Sau đó, ngài đặt tay lên đầu người đàn ông rồi nhắm mắt và cầu nguyện.
Đức Thánh cha đặt tay lên đầu người đàn ông rồi nhắm mắt cầu nguyện. Ảnh: EPA. |
Người bệnh chia sẻ: “Tôi cảm thấy như đang ở trên thiên đàng khi Giáo hoàng Francis ban phước lành. Bàn tay Đức Thánh cha chạm vào người tôi rất nhẹ nhàng. Ngài cười rạng rỡ. Điều làm tôi cảm động nhất là ngài không do dự khi ôm tôi. Bệnh của tôi không lây nhưng ngài không biết điều đó. Ngài vuốt ve khuôn mặt tôi và lúc đó, tôi cảm nhận chỉ tình yêu thương mới khiến Ngài làm được như vậy. Tôi hôn tay Giáo hoàng khi ngài sờ đầu, xoa những khối u. Sau đó, ngài ôm tôi thật chặt và hôn vào mặt tôi. Đầu tôi ngả vào ngực ngài. Cánh tay ngài ôm vòng lấy tôi. Khoảnh khắc ấy kéo dài chỉ một phút nhưng tôi cảm giác như bất tận”.
Sự sẻ chia có thể là việc xả thân, hi sinh cho người khác nhưng cũng có thể đến từ những điều giản dị như một cái ôm hôn hay giọt nước mắt cảm thông. Đó cũng là thông điệp của nhãn hàng Chocopie trong cuộc thi “Chia sẻ hình, đem tình lan tỏa”. Để tham gia, độc giả chỉ cần gửi bức ảnh mà bạn nghĩ sẽ kết nối tình cảm với người nhận, kèm lời nhắn dễ thương qua website Chocopie. Người tham gia có cơ hội nhận được 12 máy ảnh Fujifilm Instax Mini 25, 60 Samsung Galaxy Note 3 và 600 phần quà là lốc bánh Chocopie có in hình dự thi trên bao bì do Chocopie trao tặng.
Trên đường đời sẽ có những lúc bạn gặp những khó khăn không thể tự mình giải quyết được. Lúc này đây gia đình, bạn thân, thậm chí cả nhũng người bạn chưa từng biết đến lại sẵn sàng đưa tay giúp đỡ. Một lời cám ơn tuy không thể đền đáp hết những công ơn họ dành cho bạn, nhưng ít nhất nó cũng bày tỏ lòng biết ơn của bạn đối với họ.Cám ơn là một nét văn hóa đẹp trong xã hội hiện nay. Người có văn hóa cám ơn là người sống có tình có nghĩa, có trước có sau. Cảm ơn chính là một cách bày tỏ sự cảm kích với sự giúp đỡ của một người nào đó dành cho mình. Người được nhận lời cảm ơn cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn vì thấy việc mình đã làm trở nên ý nghĩa với người kia, dù đó chỉ là những việc rất nhỏ nhặt trong cuộc sống như dắt cụ già qua đường, nhường ghế ngồi trên xe bus, … Nhờ thế, bạn sẽ dễ dàng gây được hiện cảm cho người giúp đỡ, và sau nay khi gặp khó khăn, họ hoàn toàn sẵn lòng giơ cách tay ra để hỗ trợ bạn. Cảm ơn là biểu hiện của một người ứng xử có văn hóa. Một người biết nói lời cảm ơn chính là biểu hiện của một nếp sống văn minh, lịch thiệp.
Tình huống bất thường của cuộc sống đã khiến con người đối diện với trăng: thình lình điện tắt làm phòng building bỗng nhiên tối om.
a. Các từ ngữ biểu thị sự bất thường của cuộc sống: thình lình và đột ngột.
b. Tóm tắt: Nơi phố thị đèn điện sáng rực, người ta không còn chú ý nhìn ánh trăng sáng dịu hiền như ngày nào còn gian khó. Nhưng thình lình đèn điện tắt làm phòng building tối om. Như một phản xạ tự nhiên, con người vội bật tung của sổ để kiếm tìm nguồn ánh sáng, tránh đi cái tối om, ngột ngạt \(\Rightarrow\) người và trăng đột ngột gặp nhau.
Ý nghĩa đặc biệt của tình huống đó: khoảnh khắc bất ngờ tạo nên một bước ngoặt cảm xúc, làm người không khỏi ngỡ ngàng, bàng hoàng, khi gặp lại người bạn tri kỷ, nghĩa tình. Trăng xuất hiện đột ngột có sức lay động mạnh mẽ, làm thức tỉnh cảm xúc, lương tri con người.