Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Từ cảm xúc trước mùa xuân của thiên nhiên, đất nước, nhà thơ Thanh Hải đã bày tỏ khát vọng mãnh liệt muốn dâng hiến cho cuộc đời. (1)
" Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến"
Qua khổ thơ, ta thấy được một khát vọng, ước nguyện được dâng hiến cho quê hương, đất nước một cách mạnh mẽ, dứt khoát của nhà thơ Thanh Hải. Điệp từ "ta làm" được lặp lại hai lần làm cho nhịp thơ trở nên nhịp nhàng, uyển chuyển, đồng thời cũng khẳng định được ước muốn, quyết tâm mãnh liệt của nhà thơ. Nếu như ở khổ thơ đầu bài thơ, tác giả xưng "tôi" thì đến khổ thơ thứ tư, tác giả lại xưng "ta", sự chuyển đổi đại từ nhân xưng ấy đã cho thấy "tôi" đã hòa nhập vào với tập thể, với dân tộc, ước nguyện của riêng nhà thơ cũng đã trở thành ước nguyện chung của nhiều người, của cả dân tộc. Ước nguyện của tác giả không phải là ước nguyện quá cao sang, vĩ đại mà những tâm nguyện, những suy nghĩ, ước mốn ấy rất tự nhiên qua những hình ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Tác giả muốn làm "con chim hót", muốn dùng tiếng hót trong trẻo của mình để ngợi ca đất nước, quê hương, mang niềm vui đến cho mọi người. Ngoài ra, tác giả còn muốn làm một bông hoa để dâng hương sắc cho cuộc đời chung, làm cho quê hương trở nên đẹp hơn, hay muốn làm "một nốt trầm xao xuyến" trong bản hòa ca bất tận của cuộc đời, tuy chỉ là một nốt thấp nhưng vô cùng quan trọng, không thể thiếu trong bản nhạc. Tuy chỉ là những ước muốn giản dị, khiêm nhường nhưng đã nói lên được tâm nguyện của nhà thơ Thanh Hải một cách ý nghĩa, kì diệu.
Từ cảm xúc về mùa xuân thiên nhiên đất nước , Thanh Hải đã bày tỏ khát vọng mãnh liệt muốn dâng hiến cho cuộc đời. Những lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực, luôn chứa chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất. Lời nguyện ước khi phải rời xa người mình kính yêu nhất luôn là những lời nguyện ước đáng tin nhất... Thanh Hải đã giải bày, tâm tình những điều sâu kín nhất trong lòng, và chính lúc đó hai ông đã thả hồn vào thơ, cùng chung một nhịp đập với thơ để ông và thơ luôn được cùng nhau, hiểu nhau và giải bày cho nhau, để thơ mãi trường tồn. Và, có lẽ không có tình yêu nào rộng lớn hơn tình yêu quê hương đất nước. Thấm nhuần tâm tư, ước nguyện của nhà thơ, chúng ta càng thêm tin yêu vào mùa xuân của đất nước- “mùa xuân nho nhỏ” trong lòng mình. Chúng ta muốn cùng con chim chiền chiện hót lên khúc ca ngọt ngào gọi xuân về, học thành tài để trở thành cây tre trung hiếu của đất nước, góp phần công sức nhỏ bé để tô điểm cho mùa xuân cuộc đời thêm đẹp.
Mình đã thêm các thành phần và tô đậm.
Nói đến đề tài mùa xuân, người yêu văn thơ nước nhà nhớ ngay đến “Mùa xuân nho nhỏ” của nhà thơ Thanh Hải. Bài thơ này được xem như sợi dây nối tiếp mạch cảm xúc của mấy mươi năm về trước. Thanh Hải viết “Mùa xuân nho nhỏ” vào thời điểm sắp kề cận cát bụi nhưng người đọc tìm thấy một tình yêu thiên nhiên đất trời mãnh liệt, luôn dâng trào ở trái tim tác giả. Ngay ở khổ thơ đầu bài thơ đã toát lên được điều đó.
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời”
Khổ thơ với chỉ bốn câu thơ đã phác họa một bức tranh với âm thanh, màu sắc, với sức xuân hài hòa, sống động. Từ “mọc” được đặt ở đầu câu với lối đảo ngữ tinh tế tạo nên sự khỏe khoắn, tạo nên sức sống tiềm ẩn, tạo nên sự vươn lên trỗi dậy. Giữa dòng sông rộng lớn, không gian mênh mông, chỉ một bông hoa thôi, một bông hoa tím biếc cũng làm nên sức xuân, cũng làm nên ánh xuân lung linh sắc màu.
Điểm nhấn của bức tranh xuân là gam màu thật hài hòa, dịu nhẹ, tươi tắn: màu xanh lam của nước sông Hương hài hòa cùng màu tím biếc của hoa, một màu tím thật giản dị, thủy chung mà cũng thật mộng mơ, quyến rũ. Đó cũng chính là màu đặc trưng của xứ Huế, một màu rất Huế.
Bỗng đâu đó tiếng chim chiền chiện hót vang trời. Với những thán từ “gọi”, “ơi”, “chi” mang chất giọng ngọt ngào, đáng yêu và đậm chất xứ Huế mang nhiều màu sắc thái cảm xúc như một lời trách yêu. Khung cảnh mùa xuân có không gian cao rộng, màu sắc tươi thắm, âm thanh vang vọng. Hót vang trời, đó là thứ thanh âm bay bổng, đằm thắm, dịu dàng. Mùa xuân trong thơ Thanh Hải chẳng có mai vàng, đào thắm cũng chẳng có muôn sắc màu rực rỡ nhưng sao mà tất cả rộ lên sắc màu và âm thanh đều đang ở độ tràn đầy nhựa sống.
Xúc cảm ngây ngất trước khung cảnh mùa xuân tươi đẹp của thiên nhiên, đất trời, lòng người mà say sưa, xốn xang, rộn ràng đến thế.
“Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
Giọt long lanh là tên gọi chung của tác giả dành cho giọt sương, giọt mưa, giọt nắng, giọt mùa xuân hay giọt của âm thanh, giọt của hạnh phúc. Tiếng chim chiền chiện hót vang trời nhưng không tan biến vào không trung mà ngưng đọng lại thành từng giọt âm thanh như những giọt lưu ly trong vắt, lấp lóa, chói ngời. Với bút pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác từ thính giác đến thị giác và xúc giác “hứng” đó là sự trân trọng vẻ đẹp của thi nhân đối với vẻ đẹp của sự sống, của đất trời, của chim, đó cũng là sự đồng cảm của nhà thơ trước thiên nhiên, cuộc đời.
Mùa xuân đẹp đến mức làm cho trái tim của một người gần đất xa trời phải bừng tỉnh hay chính sức sống mãnh liệt, niềm tin yêu cuộc sống và khát khao dâng hiến đến hơi thở cuối cùng của nhà thơ đã thổi vào trong từng câu chữ nhưng màu sắc và âm thanh của sự hồi sinh. Màu tím trong thơ Thanh Hải không trầm mà trở nên tươi, tiếng chim trong thơ Thanh Hải không quá rộn rã mà trong vắt, tròn đầy. Cho đến hơi thở cuối cùng tác giả vẫn có thể cống hiến cho đời, cuộc đời ông cũng chính là một mùa xuân, “Một mùa xuân nho nhỏ, / Lặng lẽ dâng cho đời”.
Từ cảm xúc trước mùa xuân của thiên nhiên, đất nước, nhà thơ Thanh Hải đã bày tỏ khát vọng mãnh liệt muốn dâng hiến cho cuộc đời. (1)
" Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến"
Qua khổ thơ, ta thấy được một khát vọng, ước nguyện được dâng hiến cho quê hương, đất nước một cách mạnh mẽ, dứt khoát của nhà thơ Thanh Hải. Điệp từ "ta làm" được lặp lại hai lần làm cho nhịp thơ trở nên nhịp nhàng, uyển chuyển, đồng thời cũng khẳng định được ước muốn, quyết tâm mãnh liệt của nhà thơ. Nếu như ở khổ thơ đầu bài thơ, tác giả xưng "tôi" thì đến khổ thơ thứ tư, tác giả lại xưng "ta", sự chuyển đổi đại từ nhân xưng ấy đã cho thấy "tôi" đã hòa nhập vào với tập thể, với dân tộc, ước nguyện của riêng nhà thơ cũng đã trở thành ước nguyện chung của nhiều người, của cả dân tộc. Ước nguyện của tác giả không phải là ước nguyện quá cao sang, vĩ đại mà những tâm nguyện, những suy nghĩ, ước mốn ấy rất tự nhiên qua những hình ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Tác giả muốn làm "con chim hót", muốn dùng tiếng hót trong trẻo của mình để ngợi ca đất nước, quê hương, mang niềm vui đến cho mọi người. Ngoài ra, tác giả còn muốn làm một bông hoa để dâng hương sắc cho cuộc đời chung, làm cho quê hương trở nên đẹp hơn, hay muốn làm "một nốt trầm xao xuyến" trong bản hòa ca bất tận của cuộc đời, tuy chỉ là một nốt thấp nhưng vô cùng quan trọng, không thể thiếu trong bản nhạc. Tuy chỉ là những ước muốn giản dị, khiêm nhường nhưng đã nói lên được tâm nguyện của nhà thơ Thanh Hải một cách ý nghĩa, kì diệu.